Tôi Đã Chờ Em Rất Lâu

Chương 52: Trăng sáng dẫn lối tương tư (4)

Giảo Xuân Bính

01/04/2020

Ôn Dĩ Ninh dẫn Đường Kỳ Sâm vào nhà, Giang Liên Tuyết không bất ngờ mấy. Bà vừa thay bộ đồ ngủ, mặc vào bộ đồ tử tế hơn, nhiệt tình cười híp mắt với Đường Kỳ Sâm.

"Xem qua căn hộ tôi mới mua đi, ba phòng lớn tất cả, phòng ngủ cũng rộng rãi đúng không. Còn đây là phòng tắm, chiếc bồn tắm này bác mới đặt, có cả chức năng mát xa nữa đấy" Giang Liên Tuyết giới thiệu các phòng một lượt, có thể nhận ra sự vui mừng và mong đợi đối với cuộc sống mới của bà Đường Kỳ Sâm kiên nhẫn đi theo sau bà Giang Liên Tuyết dẫn anh về lại phòng khác cười nói,"Có kiểu nhà nào mà cậu chưa từng trông thấy đâu nhỉ, ngồi đi ngồi đi" "Căn hộ đẹp lắm ạ, khu vực này rồi sẽ tăng giá, bác gái tinh tường thật đấy" Đường Kỳ Sâm rất thành tâm thành ý, không hề qua loa hay mất kiên nhẫn. Tuy vậy, trong lòng anh vẫn cảm thấy áy náy,"Bác gái, hôm nay mẹ cháu có lỗi với bác rồi" Giang Liên Tuyết rộng lượng khoát tay,"Thôi, đã bảo không nhắc lại nữa cơ mà, tâm trạng của bậc làm cha làm mẹ tôi có thể hiểu được. Thật sự không sao đâu, bây giờ cậu còn chưa biết chứ sau này quen rồi, cậu sẽ nhận ra ưu điểm lớn nhất của tôi là mặt dày" Ôn Dĩ Ninh cúi đầu cười, thật phục bà, khuyết điểm mà cũng biến thành ưu điểm được Đã nói tới thế, có nghĩa là bà không muốn nhắc lại chuyện khó chịu ấy nữa. Cuộc đối thoại ở trong phòng bao Đường Kỳ Sâm không ở đó để nghe toàn bộ câu chuyện, nhưng anh có thể tưởng tượng ra cục diện chật vật lúc đó. Hôm nay, Giang Liên Tuyết tiếp khách cực kỳ chu đáo và khách khí, khiến người ta cảm thấy khó chịu chút nào Bà nói,"Tối nay cậu ở lại nhà chúng tôi đi, muộn rồi, khó mà tìm được khách sạn. Ôn Dĩ Ninh, người của con, con tự mình tiếp đãi đi" Nói xong, Giang Liên Tuyết quay về phòng ngủ Đường Kỳ Sâm nhìn Ôn Dĩ Ninh, vươn tay sờ gương mặt cô. Ôn Dĩ Ninh chỉ cảm thấy đầu ngón tay anh lạnh ngắt mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt. Cô bắt lấy tay anh, sau đó ngoắc ngón út vào ngón trỏ của anh. Hai người cứ ngồi nguyên tư thế đó, im lặng nghe tin tức trên TV Lúc quảng cão giữa gờ, Ôn Dĩ Ninh quay đầu nhìn Đường Kỳ Sâm, nơi chân mày cô khẽ cau lại Anh đang nhắm mắt, hơi thở nặng nề, sắc mặt quá kém, một tay ngoéo tay cô, tay còn lại đặt tự đặt lên bụng, thỉnh thoảng bàn tay khẽ run rẩy, dùng sức nhấn xuống dạ dày. Ôn Dĩ Ninh lập tức lo lắng hỏi,"Sao thế? Anh khó chịu ở đâu?" Đường Kỳ Sâm mở mắt, lắc đầu Ôn Dĩ Ninh hỏi thẳng,"Anh có mang thuốc theo không?" "Anh đi vội nên không mang" Biết ngay mà, cuối thu trời lạnh, vậy mà anh còn không mặc cả áo khoác, nhớ mang thuốc được mới lạ. Ôn Dĩ Ninh vào phòng lấy ra một cái chăn dày đắp cho anh, rồi rót thêm cốc nước ấm, chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng khách lên cao,"Anh cố chịu một chút, em xuống dưới mua thuốc cho anh" Đường Kỳ Sâm bắt lấy tay cô,"Đừng đi, anh chỉ dùng thuốc của lão Trần thôi" Ý là, những loại thuốc khác không có tác dụng gì cả Ôn Dĩ Ninh vừa đau lòng lại vừa xót xa,"Vậy anh còn chạy loạn lên làm gì hả? Trời lạnh mà không biết mặc thêm quần áo sao?" Đường Kỳ Sâm nói,"Anh sợ tới chậm thì em sẽ không cần anh nữa" Giọng nói của Ôn Dĩ Ninh hơi khàn đi,"Ông chủ, đây là khổ nhục kế phải không?" Đường Kỳ Sâm ậm ừ, lôi kéo cánh tay cô lại gần, mệt mỏi nói,"Để ông chủ ôm em một cái nào" Hai tay anh vòng qua ôm lấy eo cô, nửa bên mặt gối lên chiếc bụng mềm mại, hô hấp dần dịu lại, chóp mũi thoang thoảng mùi hương của nữ tính. Ôn Dĩ Ninh chỉ cần cúi đầu là có thể trông thấy chiếc gáy tựa như bạch ngọc của anh. Cô đưa tay khẽ chạm vào mái tóc, nhẹ nhàng vuốt ve. Hai người cùng động tâm lẫn động tình, nhưng vẫn giữ sự trầm mặc yên tĩnh. Giống như thời khắc hạnh phúc này sẽ sớm biến mất.

Mỗi khi Đường Kỳ Sâm tái phát bệnh dạ dày đều cực kỳ khó chịu, không còn nhìn rõ được gương mặt tuấn tú của anh nữa. Mồ hôi lấm tấm hai bên tóc mai chảy xuống dưới. Ôn Dĩ Ninh sợ hãi nói,"Đến bệnh viên thôi" Đường Kỳ Sâm không chịu nổi nữa,"Gần đây có hiệu thuốc nào không?" "Có, cách đây năm mươi mét" "Tốt nhất là mua thuốc giảm đau, may ra mới có hiệu quả" Trước mắt không quan tâm được nhiều. Ôn Dĩ Ninh đã thay xong giày, đang định bước ra khỏi cửa thì Giang Liên Tuyết đi từ trong phòng ngủ ra, ngáp một cái thật dài,"Muộn rồi còn đi đâu đấy?" Ôn Dĩ Ninh ra hiệu cho bà nói nhỏ bớt bởi vì Đường Kỳ Sâm đang nằm nghỉ trên sofa,"Anh ấy đau dạ dày, con xuống dưới mua thuốc giảm đau" "Đau ghê lắm à?" "Vâng" "Đừng đi, hiệu thuốc đó bán thuốc giả đấy" Giang Liên Tuyết đi thẳng vào phòng, lúc ra có cầm theo một chiếc bình nhỏ màu trắng,"Ăn cái này đi, có hiệu quả lắm. Lo cái gì, uống đi" Ôn Dĩ Ninh do dự trong giây lát, rồi đưa thuốc cho Đường Kỳ Sâm, anh nhìn tên thuốc nói,"Uống được" Anh uống một viên thuốc kèm nước, khoảng nửa giờ sau, Đường Kỳ Sâm cảm giác như đã nhặt lại được nửa cái mạng về. Ôn Dĩ Ninh trả thuốc lại cho Giang Liên Tuyết, tiện thể hỏi,"Sao mẹ cũng có thuốc giảm đau?" Giang Liên Tuyết hung dữ trả lời,"Chả nhẽ mẹ không được có à, đau bụng kinh uống không được à, chăm sóc tên bạn trai già của con cho tốt đi" Rầm! Cửa đóng sầm lại, chấn động tới nỗi Ôn Dĩ Ninh cảm giác như hít phải một miệng tro bụi Đêm nay Đường Kỳ Sâm ở lại nhà Ôn Dĩ Ninh, anh ngủ luôn tại sofa, không cần cô trải giường nữa. Cả ngày dài lê thê, điện thoại của anh đã sớm sập nguồn, Ôn Dĩ Ninh mang sạc ra cho anh, vừa mở máy, thông báo tin nhắn và cuộc gọi nhỡ không ngừng ập tới Điện thoại từ gia đình, công ty, Kha Lễ, Phó Tây Bình, bên nhà ngoại ở Nam Kinh, còn có cả ông nội nữa. Đường Kỳ Sâm liếc qua một lượt, rồi úp điện thoại xuống mặt bàn. Ôn Dĩ Ninh đưa gối cho anh, thấy anh ngồi suy tư một mình, cô cân nhắc vài giây rồi vẫn thấp giọng khuyên,"Nếu có nhiều việc quá thì anh về Thượng Hải sớm một chút" Thậm chí ngay cả khi Đường Kỳ Sâm không nói lời nào, cô cũng đoán được cục diện ở Thượng Hải lúc này. Nếu anh đã biết Cảnh An Dương gây khó dễ cho mẹ con cô, thì nhất định đã làm to chuyện. Trước đây, nhiều lắm thì anh chỉ chiến tranh lạnh với mẹ mình, nhưng sau lần này, có lẽ đã bộc lộ tất cả cảm xúc ra rồi Ánh mắt Đường Kỳ Sâm sâu thăm thẳm, anh liếc nhìn cô, sương mù bao trùm con ngươi, che giấu những nỗi phiền muộn quấy nhiễu giấc ngủ, chỉ để lại cho cô sự ôn hòa và dịu dàng. Anh nói,"Không sao, anh ở lại với em hai ngày" Ôn Dĩ Ninh không khuyên nữa, cô thoáng nở nụ cười,"Được. Ở chỗ em tuy nhỏ không có mấy cảnh đẹp, nhưng vùng ngoại ô có vài miếu cổ và chùa chiền khá nổi. Mai em dẫn anh đi dạo" Hôm sau, trời đầy mây, thời tiết nắng ráo mấy ngày nay cuối cùng cũng đi cư trú, dự báo nói tối nay nhiệt độ bắt đầu hạ dần Lúc hai người ra khỏi cửa thì Giang Liên Tuyết vẫn chưa dậy, Ôn Dĩ Ninh phần cho bà một cái bánh bao trong nồi, sau đó dẫn Đường Kỳ Sâm ra trạm xe buýt. Nơi họ tới là Dạ Lan tự, một danh lam thắng cảnh địa phương ở thành phố H. Nói là danh lam thắng cnarh nhưng vài năm nay chính phủ chưa có ý định quy hoạch phát triển, cho nên nơi này cứ bình bình, người tới chơi gần như chỉ toàn dân bản địa Trong thời gian nghỉ hè, ngôi chùa đóng cửa đề tu sửa, hai hôm trước vừa mới mở trở lại. Một người bạn cấp ba của Ôn Dĩ Ninh thi công ở đó từng nhắc qua. Cho nên lần này bọn họ tới vừa khéo tránh được giờ cao điểm Ngôi chùa nằm giữa sườn núi cao gần hai trăm mét, Ôn Dĩ Ninh dẫn Đường Kỳ Sâm đi theo con đường núi nhỏ. Cuối thu tiết trời vô cùng dễ chịu, là thời điểm cây cối trong rừng êm dịu nhất trong bốn mùa. Hai người đi dọc theo bậc thang lên, phong cảnh đẹp khiến tâm tình con người ta cũng thả lỏng hơn, Ôn Dĩ Ninh chạy nhanh, muốn leo lên ba bậc thang cùng một lúc, kết quả vì nhảy quá xa, quá hăng hái cho nên đầu gối khuỵu hẳn xuống nền đá Đường Kỳ Sâm đỡ cô đứng dậy,"Ngã đau không, đi gì mà như bay vậy" Ôn Dĩ Ninh ngồi bệt xuống đất, duỗi chân phải ra, nảy ra ý trêu chọc nhõng nhẽo,"Ông chủ phải thổi thì nó mới hết đau cơ" Đường Kỳ Sâm ngồi xổm xuống, ngắm nhìn tia nắng vỡ vụn trong đôi mắt Ôn Dĩ Ninh rôi anh khom người, cúi đầu hôn lên đầu gối cô. Cô thoáng đỏ mặt, rụt chân lại,"Bụi lắm, ông chủ không chú ý vệ sinh gì cả" Đường Kỳ Sâm ghé lại gần, hôn lên môi cô,"Còn bụi không?" Ôn Dĩ Ninh mím môi, gật đầu Anh lại hôn lên trên,"Còn không?" Ôn Dĩ Ninh cười đẩy anh,"Đừng nghịch nữa, trên núi có thần tiên đấy" Đường Kỳ Sâm giữ chặt gáy cô, hôn sâu,"Vậy càng tốt, chúng ta chính là đôi thần tiên quyến lữ rồi" Cứ như vậy, hai người vừa đi vừa ngắm cảnh thu, tới Dạ Lan tự, trước chùa có vài sư thầy trẻ tuổi đang đứng quét lá rụng, tiếng chổi tre khẽ quẹt xuống mặt đất tựa như âm thanh tuyết rơi. Qua ngưỡng cửa cao là có thể trông thấy chiếc chuông cổ lớn đặt chính giữa sân Ôn Dĩ Ninh cầm ba nén hương công đức, ghé vào cây nến đỏ châm lửa sau đó quỳ gối trước bồ đoàn, sau đó hướng về phía bồ tát thực hiện ba quỳ chín lạy. Cô nhắm mắt, giơ cao nén hương, cả người chìm trong sự an tĩnh và hài hòa Đường Kỳ Sâm không tin thần phật cho nên anh chỉ đứng ngoài nhìn Cô gái mà anh thích đang thành kính cầu nguyện, dù lời nguyện của cô có anh hay không thì trong khoảnh khắc ngập tràn dịu dàng này cũng đủ cho anh lưu lại dư vị nhiều năm về sau. Đoàn người bước ra, Đường Kỳ Sâm hỏi,"Thiền điện bên kia mới sửa phải không?" Lớp sơn đỏ rất mới, đây là La Hán Đường, thờ phụng 500 vị La Hán. Những pho tượng màu vàng, muôn hình vạn trạng, rung động lòng người. Đường Kỳ Sâm đứng chính giữa, lật xem danh sách công đức trên bàn đức phật Ôn Dĩ Ninh bước qua nói,"Nhiều người tùy tâm sẽ quyên góp chút tiền nhang đèn, trụ trì có ghi lại cả, hằng tháng sẽ cúng bái nhan đèn một lần. Công đức càng lớn thì thời gian cúng sẽ càng dài" Đường Kỳ Sâm khép lại bản danh sách, móc ví, nhét hết tiền mặt vào trong. Chuyến này tới vội nên anh không mang theo nhiều tiền, nhưng chỗ tiền kia cũng phải tới 5 nghìn tệ. Trụ trì từ trong đền bước ra, gật đầu chào Đường Kỳ Sâm, anh cũng gật đầu chào đáp lại Sư thầy nói,"Mọi chữ duyên sinh ra đều đã có số phận định trước, công đức lưu danh, phù hộ cho thí chủ phúc trạch dài lâu" Rồi thầy mở quyển sổ ghi tên, cầm chiếc bút lông đặt trên nghiên mự clene Đường Kỳ Sâm nói,"Để tôi tự viết đi" Sư thầy khiêm nhường mài mực giúp anh. Thời niên thiếu anh từng đi theo ông ngoại ở Nam Kinh học thư pháp. Ông ngoại chinh chiến cả một đời, củi cháy lửa truyền, cho nên ông rất kỳ vọng vào đám con cháu. Luyện chữ có thể tu tâm dưỡng tính, bởi thế ngày đó Đường Kỳ Sâm dù chỉ mới 15 tuổi nhưng tâm tư nhạy bén trầm ổn, vượt xa cả đám người trưởng thành Đường Kỳ Sâm cầm bút chấm mực, cổ tay khẽ động, đầu bút lông sắc nét, trên tờ danh sách lưu lại dòng chữ __ Ôn Dĩ Ninh Gác bút lại rồi Đường Kỳ Sâm quay đầu mỉm cười nhìn cô, ánh mắt đầy từ bi, giọng nói dịu dàng ôn hòa,"Niệm Niệm, chúc em một đời bình an vui vẻ" Trái tim của Ôn Dĩ Ninh đập mạnh, mong ước cả đời đã được thực hiện trong khoảnh khắc này Gió thu trên núi lạnh buốt, Ôn Dĩ Ninh sợ cơ thể mới khá lên của anh cảm lạnh trở lại. Trên đường về, trên xe buýt không có khách mấy, hai người ngồi ở hàng ghế sau, những đám mây đen tan dần vào buổi chiều, ánh nắng theo đó len lỏi hắt xuống. Ôn Dĩ Ninh tựa đầu vào vai anh, mười ngón tay đan chặt. Nhưng nắm hồi lâu, lòng bàn tay của cô tuy nóng nhưng đầu ngón tay vẫn lạt ngắt Xe buýt dừng lại ở công viên Thành Nam, Ôn Dĩ Ninh dẫn anh xuống. Đường Kỳ Sâm nhớ đây không phải là khu cạnh nhà cô, đang cảm thấy khó hiểu thì Ôn Dĩ Ninh đã vẫy một chiếc taxi, cô cười nói,"Chúng mình đi taxi nhé" Cô hành động quá nhanh, căn bản không cho Đường Kỳ Sâm thời gian phản ứng kịp.Sau khi lên xe, Ôn Dĩ Ninh nói với tài xế,"Bác tài, phiền bác tới ga tàu cao tốc" Đường Kỳ Sâm ngẩn người Ôn Dĩ Ninh liếc nhìn anh, sau đó rút tấm vé từ trong túi xách ra,"Tối qua em đặt sẵn, rồi sáng sớm tới quầy lấy vé đấy. Anh về Thượng Hải đi, đừng vì em mà làm chậm trễ công việc. Điện thoại anh đổ chuông liên tục tối qua em biết hết" Giọng cô tuy vững vàng, nhưng nói tới đây vẫn không kìm được, run rẩy thả lỏng hơn,"Ông chủ của em không được lười biếng sa sút tinh thần, không được trốn việc đâu nhé" Đường Kỳ Sâm nhìn tờ vé, xuất phát vào nửa tiếng sau. Lần này anh đi đã làm tổn thương không biết bao nhiêu người, trở về, đồng nghĩa với chuyện anh phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn. Nhiều người có thể hiểu, nhưng không có ai cảm thông được như Ôn Dĩ Ninh Cuống họng Đường Kỳ Sâm đau đớn, anh vừa định mở lời thì Ôn Dĩ Ninh đã đi trước một bước, từ ánh mắt xinh đẹp rạng rỡ của cô không giấu nổi mong đợi, cô lắc cánh tay anh,"Anh có thể đồng ý với em một chuyện hay không?" Đồng ý, cô muốn gì anh cũng đồng ý. Nhưng anh không nói hẳn ra, chỉ gật đầu,"Được" Ôn Dĩ Ninh vui vẻ,"Em chưa nói là chuyện gì mà gật đầu nhanh thế, không sợ em gạt anh hả" "Chỉ cần là em nói, bất cứ thứ gì anh cũng cho em" Đường Kỳ Sâm trịnh trọng đáp Ôn Dĩ Ninh kìm nén ý cười, khẽ nói,"Ông chủ, em muốn đi xem cực quang" Đường Kỳ Sâm không ngờ yêu cầu của cô lại đơn giản tới thế, khó khăn duy nhất đó là lịch trình của anh. Nhưng anh không hề do dự,"Được, anh dẫn em đi"

Lần chia tay này, phải tới nửa tháng hai người không được gặp mặt Đi Bắc u cần phải có visa, sau khi anh đi, Ôn Dĩ Ninh lập tức nộp đơn xin cấp. Tuy không gặp mặt, nhưng ngày nào Đường Kỳ Sâm cũng gọi cho cô ít nhất một lần. Đôi lúc cuộc họp kéo dài thì anh sẽ gửi tin nhắn cho cô, tóm lại, anh muốn cho cô biết rằng mình vẫn luôn ở đây. Còn những chuyện khác, Ôn Dĩ Ninh không hề hỏi tới Cô không hỏi, không có nghĩa là cô không biết Cô có vài đồng nghiệp khá thân, trước đây bọn họ từng lập một nhóm nhỏ, trò chuyện khá hòa hợp. Những ngày cô nghỉ phép, bọn họ vẫn tám không ít chuyện công ty. Tuần trước, nghe Dao Dao kể rằng thành viên hội đồng quản trị đã có sự thay đổi, Đường Diệu với 7% cổ phẩn đã chính thức gia nhập vào hội đồng quản trị. Còn nói rằng, ông cụ Đường, người đã nghỉ hưu dạo này rất hay ra vào công ty, tham gia cả vào các quyết sách. Hôm đó, cô ấy đi họp thường lệ với Trần Táp nhưng Đường Kỳ Sâm lại vắng mặt Ôn Dĩ Ninh biết rõ, anh là một con người vô cùng có trách nhiệm, bè phái tranh đấu trong công ty từ trước tới giờ luôn là những cơn sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, anh tuyệt đối không bao giờ vắng mặt. Ôn Dĩ Ninh không nhịn được, bấm số gọi cho Kha Lễ Cô thẳng thắn hỏi rằng có phải bệnh dạ dày của anh tái phát không Kha Lễ cứ định nói lại thôi, nghe giọng có vẻ rất cố gắng kiềm chế đè nén. Cậu chỉ nói, Đường tổng không sao, chỉ là gia đình anh ấy xảy ra chút chuyện Ôn Dĩ Ninh không nói lời nào, cũng không vội cúp máy, cứ trầm mặc giữ thế giằng co Lúc này, Kha Lễ mới bất đắc dĩ tiết lộ,"Mẹ anh ấy bệnh" Thế sự thăng trầm, đời người ngắn ngủi, một giây trước còn tiền đồ sáng lạn, một giây sau có thể rơi xuống vực thẳm. Vận mệnh đã được an bài, công bằng với mỗi người Đảo mắt đã tới giữa tháng 11, sau hai đợt giảm nhiệt độ, các thành phố phía nam chính thức bước vào mùa đông. Đường Kỳ Sâm và Ôn Dĩ Ninh hẹn gặp nhau, vào ngày 18, Ôn Dĩ Ninh trở về Thượng Hải sau hơn hai tháng xa cash, hai người nhân cơ hội này đáp máy bay tới Phần Lan Ôn Dĩ Ninh không giống bình thường, dù chỉ là hẹn ăn cơm cô cũng sợ làm trễ nải thời gian của anh. Lần này, cô không không hề hỏi, dù chỉ một chữ. Đường Kỳ Sâm có thể cảm giác được thái độ âm thầm khăng khăng cố chấp ấy. Anh thử đoán, rồi ôm cô vào lòng,"Đừng sợ làm anh trễ việc, lịch trình của anh trống rồi, đã có Kha Lễ, mấy hôm nay anh chỉ đi chơi cùng em thôi" Nửa tháng không gặp, dường như Đường Kỳ Sâm lại gầy thêm. Khuôn mặt vốn đẹp trai của anh giờ đây lại càng rõ ràng các đường nét. Hai người ngồi ở toa thương nhân, lúc lên máy bay, anh nắm tay cô cười nói,"Lần đầu tiên chúng ta đi du lịch cùng nhau. Chúc người yêu anh có một chuyến đi vui vẻ" Ôn Dĩ Ninh cười,"Vâng" Mất gần 11 tiếng mới tới sân bay Helsinki Mùa đông ở bán cầu Bắc rất lạnh, hai người mặc áo khoác dầy màu đen, trông chẳng khác gì áo đôi. Xe tới Lapland đã chờ sẵn ở ngoài. Chi nhánh của tập đoàn Á Hối tại Bắc u không lớn nhưng Đường Kỳ Sâm có không ít bạn bè làm ăn ở đây. Thật ra, mấy năm trước anh đã tới đây một lần, đáng tiếc lần đó thời tiết xấu, mây mù dầy đặc không thể trông thấy cực quang Lộ trình tới Lapland kéo dài hơn một tiếng, Ôn Dĩ Ninh nhìn lớp băng tuyết ngày một dầy bên ngoài cửa sổ, tựa như thời gian và không gian đang xoay vần, khiến con người ta cảm thấy không chân thật. Đường Kỳ Sâm đã đặt sẵn phòng tại lều kính Levi, mỗi một phòng là một lều kính thủy tinh độc lập, không có gì che chắn, xung quanh là lớp kính trong suốt, nằm trên giường cũng có thể ngắm tuyết rơi trên bầu trời Hai người, một phòng Cất hành lý xong, Ôn Dĩ Ninh đội mũ, hào hứng chạy ra bên ngoài khách sạn dạo một vòng, cô chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, chiếc mũ áo lông bao trùm lấy cô, khiến cô trông chẳng khác gì con gấu nhỏ. Đường Kỳ Sâm sợ cô xảy ra chuyện nên cũng đi theo,"Em chậm thôi, đừng chạy lung tung" Ôn Dĩ Ninh đạp trên nền tuyết, hưng phấn nhảy tưng tưng. Sau khi nhảy một vòng, cô nhìn Đường Kỳ Sâm, lớn tiếng gọi anh, trên hàng mi còn vương hoa tuyết, "Nhìn kìa!" Lúc này, Đường Kỳ Sâm mới nhận ra, theo dấu chân cô, dưới nền tuyết họa lên một hình trái tim lớn. Cô đứng ở giữa, nở một nụ cười trong sáng Đường Kỳ Sâm cũng mỉm cười đáp lại, cười tới nỗi hốc mắt nóng bừng lên "Nhiệt độ buổi tối thấp hơn hẳn, em ra ngoài nhớ mặc nhiều lên, đeo cả găng tay lẫn khăn quàng nữa, à đúng rồi, còn mũ, em phải đội mũ dầy trùm kín đỉnh đầu, khẩu trang thì ở trong túi xách của anh" Trước khi bọn họ xuất phát, Đường Kỳ Sâm không quên dặn dò chuyện lớn chuyện nhỏ, anh liếc nhìn chiếc áo khoác của cô, vẫn cảm thấy chưa đủ ấm cho nên đưa cho cô một chiếc áo của mình,"Mặc của anh đi" Đường Kỳ Sâm thuê một chiếc xe trượt tuyết, cách khách sạn 2km, chiếc xe dừng lại trước khe núi cao nhất. Ôn Dĩ Ninh đứng cạnh anh, quan sát đồng bằng mênh mông không ranh giới bên dưới, rừng rậm và con sông giống như đang ngủ yên, mặc dù hai người đã đeo chụp tai nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gió tiêu điều xẹt ngang qua, âm thanh gào rít vang lên một cách âm u tịnh mịch Chưa có nơi nào cô từng đi qua lại có phong cảnh hùng vĩ tới thế Bài học thế tục, vạn vật sinh sôi nảy nở, tất cả đều trở nên tĩnh lặng trong giây phút này Đường Kỳ Sâm dắt tay Ôn Dĩ Ninh, găng tay quá dầy nên không cảm nhận được hơi ấm của nhau, nhưng hai người vẫn tựa sát vào nhau vô cùng thân mật Anh nói,"Niệm Niệm, nhìn kìa" Bầu trời bừng sáng, dải màu đỏ và xanh lá nhạt chậm rãi đan vào nhau, rực rỡ nhẹ nhàng phiêu đãng, giống như bột nước trên bản vẽ bị loang ra, thỉnh thoải lại biến đổi từ đậm tới nhạt. Nơi mà tầm mắt có thể tia tới được, cả một vùng trới tối đen bị đám mây cực quang cắt ngang, tạo nên một thiên hà bao la hùng vĩ Hai người đắm chìm trong đó, cả người như tỏa ra ánh sáng phóng khoáng Đường Kỳ Sâm nghiêng mặt, lặng lẽ hôn lên khóe mắt của cô. Đôi môi lạnh của anh khiến cô không khỏi run lên. Ý cười ngập tràn trên gương mặt cô, không nhìn rõ độ cong nơi khóe miệng nhưng có thể nhận ra sự dịu dàng từ ánh mắt Cô nằm trong lòng Đường Kỳ Sâm, cách một lớp áo dầy nhưng nhịp tim chân thành của anh vẫn có thể truyền tới Đợt Cực quang này kéo dài khoảng năm phút rồi dần tắt, hàng vạn ngôi sao xuất hiện thế chỗ, lơ lửng trên bầu trời đêm, giống như ống kính máy ảnh, trong khoảnh khắc này, hai người đã trở thành vai chính. Trời rất lạnh, Cực quang kết thúc được một lúc thì hai người ngồi xe trượt tuyết về khách sạn. Ngoài cửa sổ, tuyết trắng xóa cô tịch nghiêm nghị, trong nháy mắt, Ôn Dĩ Ninh có ảo giác bi thương về vận mệnh sắp tới gần Cô quay đầu nhìn Đường Kỳ Sâm, không ngờ anh cũng đang nhìn mìh Không quan tâm tới bất kỳ thứ gì khác, hai người chỉ lặng lẽ tìm kiếm sự an ủi từ trong đôi mắt đối phương Về tới khách sạn có hệ thống sưởi, Đường Kỳ Sâm cở áo khoác, bên trong là một chiếc áo len lông cừu màu xanh đậm tôn lên từng đường cong cơ thể anh. Mới tháo được một nửa cái khăn quàng thì hông anh bị cô siết chặt từ phía sau Mặt cô dán vào lưng anh Đường Kỳ Sâm khựng lại, tay anh bao phru lấy tay cô rồi nghiêng đầu cười,"Hả?" Trong lòng Ôn Dĩ Ninh hoàn toàn tĩnh lặng, cô chớp mắt khẽ nói,"Ông chủ" Cô nghẹn ngào dừng ở hai chử mở đầu, mãi không thể cất lời tiếp. Chính lúc này, Đường Kỳ Sâm phát hiện ra có gì đó không đúng, tuy cô đang ôm lấy anh, nhưng dường như lại cách xa ngàn dặm Khi Ôn Dĩ Ninh cất được thành tiếng thì dường như cô đã mất đi hẳn sức sống,"Kỳ Sâm, chúng ta..." Trái tim Đường Kỳ Sâm quặn thắt như bị một cái búa giáng xuống, theo bản năng, anh cắt lời cô,"Niệm Niệm" Ôn Dĩ Ninh nhắm mắt lại,"Chúng ta tạm thời tách nhau ra, đừng gặp mặt nữa" Đường Kỳ Sâm sững sờ, lúc phản ứng kịp thì dường như linh hồn anh đã bị xé rách thành từng mảnh nhỏ Anh lên tiếng,"Không" "Anh nghe em nói" "Không" "Người nhà anh..." "Anh nói không là không, anh không đồng ý, không thể đồng ý" Anh gần như rống lên, cả cơ thể như bị phá nát hết lần này tới lần khác, suy nghĩ đông cứng, ngoài việc cố chấp lỗ mãng từ chối thì anh không biết phải làm gì nữa Ôn Dĩ Ninh im lặng trong giây lát, vẫn dán chặt vào lưng anh, cảm nhận được hơi thở rối loạn của anh đã dịu đi cho nên cô tiếp tục nói nốt,"Em đã từng nói với anh rằng, nhiều năm trôi qua nhưng anh vẫn vậy, không già, không hề thảy đổi. Sau khi em tốt nghiệp đại học, rời khỏi Thượng Hải hai năm, rất nhiều lần em nằm mơ, em mơ thấy ánh mắt anh, ánh mắt ấy giống như đã từng quen biết, giống như kiếp trước đã từng tương ngộ" Ôn Dĩ Ninh khẽ cười,"Em cứ ngỡ giấc mộng của mình đã trở thành sự thật. Nhưng em lại quên mất"

Đường Kỳ Sâm khàn giọng hỏi,"Quên gì?" "Quên mất rằng anh không chỉ là Đường Kỳ Sâm mà em thích, anh còn là Đường Kỳ Sâm của tập đoàn Á Hối, là Đường Kỳ Sâm của ba mẹ anh, là Đường Kỳ Sâm của gia tộc họ Đường, là Đường Kỳ Sâm của thương trường, là... Đường Kỳ Sâm không thuộc về em" Càng nói Ôn Dĩ Ninh càng sáng tỏ, cô tự lẩm bẩm một mình, vừa khuyên anh cũng là khuyên chính bản thân mình,"Em biết rõ áp lực mà anh phải gánh chịu, cũng biết anh bất lực thế nào" Đường Kỳ Sâm siết chặt tay cô,"Anh không hề có áp lực" "Nhưng em có" Ôn Dĩ Ninh khịt mũi, giọng nói cứng cỏi hơn,"Em không thể nhìn anh trở mặt với người nhà, không thể nhìn anh phải chịu đựng những phiền phức không đáng có, đó là người thân của anh mà" Ôn Dĩ Ninh không nói nổi nữa, thời gian này, vì cô mà Đường Kỳ Sâm đã gánh chịu những gì, anh chưa bao giờ nói dù chỉ một lời, dù có oán có thán thì gánh nặng trên vai anh cũng chẳng vơi bớt và cũng không thể vơi bớt. Vì yêu có thể đi tới chân trời góc bể có lẽ chỉ một cậu nhóc mười sáu mười bảy tuổi đang độ khí huyết dâng trào mới có thể tùy tiện nói ra miệng. Nhưng Đường Kỳ Sâm không còn là một thanh niên ngây ngô nữa, anh đã 36 tuổi, xung quanh anh có quá nhiều mối liên kết, vì vậy anh không được phép phạm sai lầm Kể cả bây giờ Đường Kỳ Sâm có bất chấp tất cả, thì cô cũng không đành lòng, không muốn thế "Chúng ta tạm thời chia tay nhé, anh sẽ không phải vất vả như vậy nữa. Anh tập trung chăm sóc tốt cho mẹ, giải quyết ổn thỏa chuyện công ty, Đường Kỳ Sâm...anh phải sống thật tốt nhé" Đường Kỳ Sâm biết cô không ngại khổ, vượt qua muôn sông nghìn núi, chỉ đổi lại kết cục chia tay Lời nói của cô tựa như một chiếc búa bổ vào máu thịt của anh, cắt đứt kinh mạch, khiến anh không cách nào phản kháng Một lát sau Đường Kỳ Sâm hỏi,"Tạm thời, là bao lâu?" Ôn Dĩ Ninh thay đổi tư thế, không còn áp nửa sườn mặt nữa mà vùi hẳn mặt vào lưng anh. Vầng trán cô nặng nề chống lên lưng anh, rồi cô không nhịn được nữa, bật khóc nức nở Đường Kỳ Sâm không còn tiếp tục truy đuổi câu trả lời, anh xoay người, trầm mặc ôm cô vào lòng an ủi, anh hôn lên tóc cô, thì thầm nói,"Anh đồng ý với em, bao lâu anh cũng chờ" Đêm nay, hai người đắp cùng một chiếc chăn, nằm ôm nhau trên giường, ngắm bầu trời qua lớp kính trong suốt, những bông tuyết chậm rãi bay lượn trong không trung, tựa như không gian và thời gian quay ngược lại thời có những vương quốc cổ tích.

"Hồi nhỏ, ba mẹ em lúc nào cũng cãi nhau, trông mẹ em gầy thế thôi nhưng khỏe lắm, bà dám cầm dao chặt đứt đầu ngón tay của ba em đấy. Em hay dẫn em gái sang ăn chực cơm nhà hàng xóm, em gái em nhát gan không dám ăn nhiều, còn em thì mặt dày, nhân lúc các cô các bác không để ý bèn đổ cơm vào trong túi xách, mang về nhà cho em gái ăn. Haha, thật ngu ngốc..." Ôn Dĩ Ninh nằm trong lòng Đường Kỳ Sâm, nỉ non bâng quơ kể chuyện hồi nhỏ,"Thật ra em không thích nghành quảng cáo, em thích tiếng Anh, mỗi lần lớn tiếng đọc to, em cảm thấy vô cùng thích thú. Nếu sau này có thể, em muốn mở một lớp đào tạo tiếng Anh" Đường Kỳ Sâm cuốn tóc cô, cứ thế quấn quanh ngón trỏ rồi lại thả ra quấn lại,"Dạy mấy bạn nhỏ hả?" "Dạy người lớn, mấy đứa nhỏ phiền lắm, em sợ mau già" Đường Kỳ Sâm cúi đầu cười rộ,"Già nhanh một chút mới tốt" Già nhanh một chút, chúng ta có thể gần nhau thêm chút nữa Quá nửa đêm, Ôn Dĩ Ninh chủ động yêu cầu một nụ hôn.Nihiệt tình và dồn hết tâm tư như khi cô tự mình đưa ra quyết định Môi lưỡi khăng khít, tình cảm nồng nàn thâm nhập sâu vào trong xương tủy như thể muốn hòa tan hai người với nhau. Ôn Dĩ Ninh vuốt ve gương mặt anh, rồi lướt xuống dưới, đầu lưỡi khẽ liếm lên cần cổ anh, thậm chí cô còn cởi cả quần áo của mình. Nhưng làn da trắng nõn bên hông vừa lộ ra thì đã bị Đường Kỳ Sâm vươn tay giữ lại Sự lý trí của anh như ánh nắng thắp sáng màn đêm mơ hồ, khiến hai người tỉnh giấc khỏi cơn mộng Hai người nhìn nhau, một người bối rối, một người kìm nén niềm đau. Anh ngồi thẳng dậy, sau đó kéo mạnh cô vào trong lòng, cúi đầu dùng sức cắn lên dái tai trái cô. Khi hàm răng cắn ngập vào da thịt, đầu lưỡi anh có thể nếm được vị máu nhàn nhạt. Anh nhắm mắt lại, tiếp tục day cắn, sau khi buông ra, Ôn Dĩ Ninh ghé sát vị trí trái tim anh, rồi đặt xuống đó một dấu ấn Đường Kỳ Sâm thở dốc, mặc kệ cơ thể cứng ngắc như đá anh vẫn không đẩy cô ra Ôn Dĩ Ninh nghe được giọng anh văng vẳng,"Niệm Niệm, em đã được tự do" ___ Ngày 22, Đường Kỳ Sâm và Ôn Dĩ Ninh bay về, khoảng chạng vạng tối máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Phố Đông Vào khoảnh khắc bước ra khỏi máy bay, Ôn Dĩ Ninh có một cảm giác váng vất không chân thực. Đường Kỳ Sâm nắm lấy tay cô không hề buông lỏng Bọn họ đi qua hành lang có mái che, rồi theo bảng chỉ dẫn tới đại sảnh, cửa ra T2 quá quen thuộc đối với Đường Kỳ Sâm, nhưng giờ khắc này anh cố tình đi đường vòng, chỉ hận không thể kéo dài quãng đường này mãi. Tới tận khi Ôn Dĩ Ninh lên tiếng,"Sai đường rồi, bên phải chứ" Đường Kỳ Sâm siết chặt tay cô hơn Lão Dư đã sớm lái xe tới chờ ở ngoài, từ xa xa nhìn qua cánh cửa cảm ứng khép hờ, anh có thể trông thấy chiếc xe Bentley đen đang đỗ ở đó. Bước chân anh càng lúc càng chậm, bàn tay anh khẽ run lên, Ôn Dĩ Ninh liếc nhìn anh, rồi cô chợt đứng khựng lại.

Cô mỉm cười rút tay ra,"Đường tổng, em chỉ đi cùng anh tới đây thôi" Đường Kỳ Sâm nhìn cô, đôi mắt tựa như hồ nước sâu thăm thẳm Ánh mắt Ôn Dĩ Ninh trong veo, cô thả lỏng nói,"Em tự đón xe đi, em đã mua vé tàu cao tốc về quê rồi" Đường Kỳ Sâm cố gắng cất lời, tựa như đang vùng vẫy thoát ra khỏi kẽ nứt của tảng đá,"Anh đưa em về" Ôn Dĩ Ninh cúi đầu khẽ lắc, nhẹ nhàng đáp,"Không cần, chúng ta ngược đường nhau" Xuân qua đông tới, ánh mặt mọc mặt trời lặn, đó là quy luật của cuộc sống, trên đời này có rất nhiều cảnh đẹp nhưng không thể cùng xuất hiện, đó chính là sự tàn nhẫn lớn nhất Đường Kỳ Sâm buông tay, vô lực rũ xuống hai bên sườn Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu, nở một nụ cười tươi tắn và trong vắt,"Anh phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, bận mấy cũng phải đi ăn, ăn nhiều vào, giữ gìn sức khỏe nữa. Bác sĩ Trần kê thuốc gì thì anh phải uống đúng giờ. Còn nữa, có chuyện gì xảy ra thì bình tĩnh nói chuyện, đừng tranh cãi, đừng náo loạn...đừng tự làm mình tổn thương" Ánh mắt Đường Kỳ Sâm trầm lắng, cuối cùng, anh khẽ gật đầu Ôn Dĩ Ninh lấy hành lý từ tay anh, theo phản xạ, anh dùng sức định giữ chặt lại, nhưng cô kiên quyết, không cho anh cơ hội ấy Khoảnh khắc ấy, bàn tay Đường Kỳ Sâm trống rỗng, con tim bị chôn vùi dưới đáy vực sâu "Niệm Niệm" Anh gọi nhũ danh của cô Ôn Dĩ Ninh nhìn anh Nét mặt Đường Kỳ Sâm cô đơn, giọng nói gần như nghẹn lại,'Là anh không xứng với em, là gia đình anh không xứng với em" Ôn Dĩ Ninh cố gắng gượng cười, rồi xoay người không lưu luyến thêm giây phút nào nữa, bước nhanh về hướng ngược lại, đầu không ngoảnh lại Màn đêm buông xuống, thành phố Thượng Hải phồn vinh lại bắt đầu tấp nập Chiếc xe Bentley xuyên qua dòng người giống hệt một con thú bị nhốt tới ngột ngạt. Lão Dư từ đầu tới cuối vẫn dặt dè không lên tiếng, Đường Kỳ Sâm ngồi phía sau mất hết cả sức sống, lúc này anh chẳng khác nào một món đồ bị trang trí bị hút mất cả linh hồn.

Xuống cầu vượt, Đường Kỳ Sâm cất lời,"Dừng de" Lão Dư tấp vào ven đường Đường Kỳ Sâm đẩy cửa xe, bước về phía bờ sông. Anh chống khuỷu tay lên lan can, cúi gập người xuống, đầu anh chôn vùi, đôi vai và cần cổ tạo thành một đường vòng cung sắc sảo.

Dưới làn gió thu xào xạc, ý chí của một người đàn ông dần dần sụp đổ Anh nhìn mặt sông, đôi mắt nhắm lại, giọt lệ theo đó tuôn rơi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đã Chờ Em Rất Lâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook