Chương 43
Giản mộc
07/09/2023
Hàn Cẩn từ xa đã thấy bóng dáng nhỏ ấy ngã xuống hắn bỗng khựng lại một nhịp rồi vội chạy đến Tiếu Hi cũng cố gắng đứng dậy định chạy tiếp hắn vội níu lấy áo phía sau cô giật lại ,xoay người cô lại hắn không do dự liền vung tay tát thẳng lên mặt cô .Thật sự Tiếu Hi đã không còn sức chịu được cái tát một lần nữa cô ngã xuống .Lúc này hắn mới thật sự nhìn thấy sự thảm hại của cô bàn tay hắn bỗng run rẩy vội cúi xuống nâng người cô lên
Cả người cô nhẹ hều đến cả đỡ lên hắn cũng không cảm nhận được rằng mình đang đỡ một con người .Thân thể ấy gương mặt ấy hốc hác đến sợ cơ thể xanh xao ,cánh tay băng bó trông rất sợ ấy vậy mà hắn đã vung tay cho cô thêm một cái tát ngay chính đôi môi khô khốc ấy một dòng máu đỏ chảy ra .Hàn Cẩn định đưa tay lau đi theo phản xạ Tiếu Hi lùi về sau tìm điểm tựa để có thể đứng vững giọng nói thều thào
"Xin lỗi tôi không nhớ đường về"
Hắn không còn tâm trạng để nghe những lời nói ấy bước dồn dập lao tới bế ngang cô về phía xe ,chạy một mạch đến bệnh viện thông báo cho những người bạn không cần tìm kiếm nữa trong suốt quá trình Tiếu Hi được chuyền và rửa từng vết thương hắn không rời phòng bệnh nữa bước .Bác sĩ muốn đuổi hắn ra khỏi phòng nhưng nhìn gương mặt đau lòng của hắn khiến ông không dám đuổi đành để hắn ở lại .
Qua ngày hôm sau Tiếu Hi mới tỉnh lại mở mắt ra đã thấy hắn nhìn chằm chằm vào cô làm cô có chút hoảng sợ ,chuẩn bị ngồi dậy hắn lên tiếng ngăn cản
" nằm đi "
....
" Cô chạy đi đâu"
Tại sao hắn lại hỏi cô như vậy đáng lẽ hắn phải là người hiểu rõ tại sao cô lại như vậy .Câu hỏi này là ý gì Tiếu Hi rất muốn hỏi nhưng trong cô luôn có khoảng cách đến bây giờ cô không thể có nổi một lý do để bênh vực cho bản thân cô sai đúng như hắn nói ,chính cô đã không thể bảo vệ cho em của hắn ,cô có lỗi với gia đình họ giờ cô phải trả giá cho lỗi làm mình gây ra .Tiếu Hi cười nhẹ rồi cất giọng yếu ớt nói
" Xin lỗi "
"Tôi đang hỏi cô định chạy đi đâu ,cô nghĩ cô chạy thoát khỏi tôi sao "
"Tôi sẽ trả lại cho anh mà .Tôi hứa "
Rốt cuộc cô có đang hiểu hắn nói gì không vậy ,tại sao lại trả lời lệch lạc vậy chứ rốt cuộc cô định dở trò gì đây
" Cô đang thử lòng kiên nhẫn của tôi sao ,tôi hỏi lại một lần nữa cô chạy đi đâu còn nữa chiếc thẻ nhớ ghi lại toàn bộ bằng chứng đâu nó ở đâu rồi ,Hả"
"Tôi sẽ tìm ,tôi sẽ tìm lại cho anh được không "
đôi mắt cô ngấn lệ đôi bàn tay nhỏ xoa vào nhau như để xin lỗi .Một lần nữa cô lại làm hắn điên lên bóp chặt bả vai cô lay mạnh
" Cô tỉnh lại đi đang nói nhảm gì vậy ,tôi nói cô có hiểu không "
"Có ,có tôi hiểu tôi hiểu ý anh "
Vai cô đau đớn sắc mặt trở nên khó coi vô cùng .Đúng lúc ấy Mục Tân vội bước vào thấy cơ thể của Tiếu Hi đang bị một tên kia như muốn bóp nát .Mục Tân tiến đến hất tay hắn ra quát lớn
"CẬU ĐIÊN RỒI SAO"
Nói xong Mục Tân ôm Tiếu Hi vào lòng giọng nói rất nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ bé ấy
" Không sao chứ em có biết anh lo như thế nào không hả "
Trông thấy hình ảnh đó khiến Hàn Cẩn trở nên khó chịu liền bỏ mặc họ quay người rời đi.Sau khi bớt xúc động Mục Tân mới từ từ buông cô ra dò hỏi
"Em đã đi đâu vậy nói cho anh biết đi "
" Tôi hứa sẽ trả mà tôi hứa xin hãy nói với bạn của anh đi tôi trả tôi nhất định sẽ trả"
Câu trả lời của cô khiến Mục Tân bỗng run lên rốt cuộc cô đã bị làm sao vậy nhìn thẳng vào đôi mắt ấy không còn quật cường như trước đây nữa ,đôi bàn tay nhỏ bé cứ bấu chặt lấy nhau rốt cuộc hai ngày qua cô đã trải những điều khủng khiếp gì
"Em bị bắt sao ,là ai ra tay em có biết không "
Tiếu Hi gật gật rồi đưa tay lên môi biểu thị sự im lặng rồi ghé sát vào tai Mục Tân nói nhỏ
" Đừng nói cho ai biết ,bí mật nhé "
Mục Tân có lẽ đã hiểu gì đó nước mắt hắn không tự chủ mà rơi xuống .Mục Tân vôi vàng lấy tay lau đi nở nụ cười với cô
" Em đợi ở đây tôi đi lấy cháo cho em ăn nhé được không ?'
"Vâng" Tiếu Hi mỉm cười nhìn anh
Mục Tân chạy xuống nhà ăn đem lên cho cô đút cho cô từng thìa cháo một vì tay cô quá run không thể cẩm nổi chiếc muỗng .Sau khi ăn xong Mục Tân xem lại vết thương rồi xoa bóp cho cô ,bàn chân cô không hiểu sao lại có nhiều vết thương như vậy lại sưng lên có lẽ cô đã phải đi rất nhiều .Sau khi thấy Tiếu Hi chấn tĩnh được tinh thần dần ổn định anh nhỏ nhẹ hỏi han
"Tiếu Hi à vừa nãy bí mật mà em nói tôi vẫn chưa biết rõ hay là thế này vừa hay bạn anh cũng muốn nghe những bí mật hay là chúng ta đi đến đó một chuyến được không "
Tiếu Hi nghe xong liền lắc lắc đầu tỏ ý không muốn
" Cậu ấy là một người rất đáng tin cậy ,một khi em kể cho cậu ấy cậu ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật cho bất kì một ai không những thế em lại còn được có người giúp em ghi nhớ lỡ như sau này em có quên đi cậu ấy chắc chắn sẽ giúp em ghi nhớ lâu hơn .Được chứ ?"
Tiếu Hi im lặng rồi từ từ bước xuống giường ,kéo tay Mục Tân đi về phía cửa
" Em muốn đi đâu ? "
" người ghi nhớ bí mật "
"Được " Mục Tân vui vẻ cùng cô đến bệnh viện .
Cả người cô nhẹ hều đến cả đỡ lên hắn cũng không cảm nhận được rằng mình đang đỡ một con người .Thân thể ấy gương mặt ấy hốc hác đến sợ cơ thể xanh xao ,cánh tay băng bó trông rất sợ ấy vậy mà hắn đã vung tay cho cô thêm một cái tát ngay chính đôi môi khô khốc ấy một dòng máu đỏ chảy ra .Hàn Cẩn định đưa tay lau đi theo phản xạ Tiếu Hi lùi về sau tìm điểm tựa để có thể đứng vững giọng nói thều thào
"Xin lỗi tôi không nhớ đường về"
Hắn không còn tâm trạng để nghe những lời nói ấy bước dồn dập lao tới bế ngang cô về phía xe ,chạy một mạch đến bệnh viện thông báo cho những người bạn không cần tìm kiếm nữa trong suốt quá trình Tiếu Hi được chuyền và rửa từng vết thương hắn không rời phòng bệnh nữa bước .Bác sĩ muốn đuổi hắn ra khỏi phòng nhưng nhìn gương mặt đau lòng của hắn khiến ông không dám đuổi đành để hắn ở lại .
Qua ngày hôm sau Tiếu Hi mới tỉnh lại mở mắt ra đã thấy hắn nhìn chằm chằm vào cô làm cô có chút hoảng sợ ,chuẩn bị ngồi dậy hắn lên tiếng ngăn cản
" nằm đi "
....
" Cô chạy đi đâu"
Tại sao hắn lại hỏi cô như vậy đáng lẽ hắn phải là người hiểu rõ tại sao cô lại như vậy .Câu hỏi này là ý gì Tiếu Hi rất muốn hỏi nhưng trong cô luôn có khoảng cách đến bây giờ cô không thể có nổi một lý do để bênh vực cho bản thân cô sai đúng như hắn nói ,chính cô đã không thể bảo vệ cho em của hắn ,cô có lỗi với gia đình họ giờ cô phải trả giá cho lỗi làm mình gây ra .Tiếu Hi cười nhẹ rồi cất giọng yếu ớt nói
" Xin lỗi "
"Tôi đang hỏi cô định chạy đi đâu ,cô nghĩ cô chạy thoát khỏi tôi sao "
"Tôi sẽ trả lại cho anh mà .Tôi hứa "
Rốt cuộc cô có đang hiểu hắn nói gì không vậy ,tại sao lại trả lời lệch lạc vậy chứ rốt cuộc cô định dở trò gì đây
" Cô đang thử lòng kiên nhẫn của tôi sao ,tôi hỏi lại một lần nữa cô chạy đi đâu còn nữa chiếc thẻ nhớ ghi lại toàn bộ bằng chứng đâu nó ở đâu rồi ,Hả"
"Tôi sẽ tìm ,tôi sẽ tìm lại cho anh được không "
đôi mắt cô ngấn lệ đôi bàn tay nhỏ xoa vào nhau như để xin lỗi .Một lần nữa cô lại làm hắn điên lên bóp chặt bả vai cô lay mạnh
" Cô tỉnh lại đi đang nói nhảm gì vậy ,tôi nói cô có hiểu không "
"Có ,có tôi hiểu tôi hiểu ý anh "
Vai cô đau đớn sắc mặt trở nên khó coi vô cùng .Đúng lúc ấy Mục Tân vội bước vào thấy cơ thể của Tiếu Hi đang bị một tên kia như muốn bóp nát .Mục Tân tiến đến hất tay hắn ra quát lớn
"CẬU ĐIÊN RỒI SAO"
Nói xong Mục Tân ôm Tiếu Hi vào lòng giọng nói rất nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ bé ấy
" Không sao chứ em có biết anh lo như thế nào không hả "
Trông thấy hình ảnh đó khiến Hàn Cẩn trở nên khó chịu liền bỏ mặc họ quay người rời đi.Sau khi bớt xúc động Mục Tân mới từ từ buông cô ra dò hỏi
"Em đã đi đâu vậy nói cho anh biết đi "
" Tôi hứa sẽ trả mà tôi hứa xin hãy nói với bạn của anh đi tôi trả tôi nhất định sẽ trả"
Câu trả lời của cô khiến Mục Tân bỗng run lên rốt cuộc cô đã bị làm sao vậy nhìn thẳng vào đôi mắt ấy không còn quật cường như trước đây nữa ,đôi bàn tay nhỏ bé cứ bấu chặt lấy nhau rốt cuộc hai ngày qua cô đã trải những điều khủng khiếp gì
"Em bị bắt sao ,là ai ra tay em có biết không "
Tiếu Hi gật gật rồi đưa tay lên môi biểu thị sự im lặng rồi ghé sát vào tai Mục Tân nói nhỏ
" Đừng nói cho ai biết ,bí mật nhé "
Mục Tân có lẽ đã hiểu gì đó nước mắt hắn không tự chủ mà rơi xuống .Mục Tân vôi vàng lấy tay lau đi nở nụ cười với cô
" Em đợi ở đây tôi đi lấy cháo cho em ăn nhé được không ?'
"Vâng" Tiếu Hi mỉm cười nhìn anh
Mục Tân chạy xuống nhà ăn đem lên cho cô đút cho cô từng thìa cháo một vì tay cô quá run không thể cẩm nổi chiếc muỗng .Sau khi ăn xong Mục Tân xem lại vết thương rồi xoa bóp cho cô ,bàn chân cô không hiểu sao lại có nhiều vết thương như vậy lại sưng lên có lẽ cô đã phải đi rất nhiều .Sau khi thấy Tiếu Hi chấn tĩnh được tinh thần dần ổn định anh nhỏ nhẹ hỏi han
"Tiếu Hi à vừa nãy bí mật mà em nói tôi vẫn chưa biết rõ hay là thế này vừa hay bạn anh cũng muốn nghe những bí mật hay là chúng ta đi đến đó một chuyến được không "
Tiếu Hi nghe xong liền lắc lắc đầu tỏ ý không muốn
" Cậu ấy là một người rất đáng tin cậy ,một khi em kể cho cậu ấy cậu ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật cho bất kì một ai không những thế em lại còn được có người giúp em ghi nhớ lỡ như sau này em có quên đi cậu ấy chắc chắn sẽ giúp em ghi nhớ lâu hơn .Được chứ ?"
Tiếu Hi im lặng rồi từ từ bước xuống giường ,kéo tay Mục Tân đi về phía cửa
" Em muốn đi đâu ? "
" người ghi nhớ bí mật "
"Được " Mục Tân vui vẻ cùng cô đến bệnh viện .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.