Chương 2
Đậu Đậu
04/09/2013
Bốn năm sau…
- Ngụy Phong…ba mẹ anh sẽ không ghét em chứ… – Cô gái mặt nhăn nhó đáng thương nhìn anh, trông cực kì tội nghiệp.
Aizz, cô nàng này càng nhìn càng đáng yêu, tuy hơi ngốc một chút, nhưng sự ngốc nghếch của cô đã cảm hóa được trái tim băng giá này của anh, lại càng làm anh si mê chìm đắm đến mức không thể buông tay. Cũng chính vì không muốn buông tay, bốn năm trước, anh đã nghĩ thông suốt một chuyện, mặc dù cô có vì cắn rứt lương tâm hay vì thương hại mới đến với anh, anh cũng mặc kệ. Con đường của anh và cô vẫn trải dài ở phía trước. Anh có thể khiến cô thật sự yêu anh, chân thành chấp nhận anh. Có chồng còn có thể ly hôn, huống chi cô còn là một cô gái trẻ thuần khiết ngây thơ, tương lai của họ sẽ do anh âm thầm quyết định! Cô chỉ việc cứ như thế mà bước theo con đường anh đã lót sẵn thôi. Trước đây anh chưa hề nghĩ đến tương lai, chưa hề nghĩ tiếp theo mình sẽ làm gì, sống như thế nào. Nhưng kể từ khi cô xuất hiện, chuyện đó đã khác. Anh thất vọng một thời gian vì đã vô tâm đẩy cô ra khỏi cuộc sống, nhưng rồi anh lại phát hiện mình muốn níu kéo lại hạnh phúc duy nhất ấy, vì anh cần nó. Về Hy Văn, cô vẫn đều đặn đến thăm anh, tuy anh không đồng ý gặp cô, nhưng cô vẫn cố chấp kiên trì “theo đuổi” anh, đến khi anh đồng ý gặp cô, cô vừa mừng vừa lo, sợ anh lại nổi cáu với mình. Nhưng rồi cô rất ngạc nhiên khi anh không nổi giận với cô, lại còn cười dịu dàng với cô, có nhầm không vậy?
Vị đồng chí trực đứng bên cạnh thầm lắc đầu, lần đầu tiên trong đời anh ta tận mắt chứng kiến quá trình phát triển của tình yêu thế này, và sau này anh hiển nhiên không muốn chứng kiến thêm lần nào nữa. Ngay cả phim ảnh cũng không! Thật là sởn gai óc, da gà nổi lốm đốm muốn rơi cả xuống đất rồi đây. Vị đồng chí nhắc nhở trong lòng: “Tôi nói, anh đừng bày tỏ tình cảm ở một nơi thế này, nếu không anh sẽ hối hận không kịp.”
Quả thật đúng như dự đoán của vị đồng chí ấy, anh không kiềm nổi cảm xúc của mình mà bày tỏ với cô như ở chốn không người, thật ra là ở đó có đến bốn người; hai người canh bên trong phòng của anh, hai người bên ngoài chỗ cô, thêm hai đương sự là anh và cô nữa cả thảy là sáu người. Cô vừa kinh hoàng vừa xấu hổ muốn chết, không nghĩ đến chuyện như vậy sẽ xảy ra với mình. Cô vì không có sự chuẩn bị trước nên cứ há hốc mồm mãi, một chữ cũng không nói ra nổi. Anh không phải là không hồi hộp, cư nhiên cô gái này lại làm cho anh hồi hộp thêm, đợi mãi mà chẳng thấy cô trả lời mình, đến lúc hết thời gian, cả bốn vị đồng chí đứng canh gác đang tiếc nuối muốn biết câu trả lời của cô cũng đành phải làm đúng trách-nhiệm-vụ của mình, mời “ai về nhà nấy”. Hai tuần sau, anh hoàn toàn phát điên lên! Cô gái kia tuyệt nhiên không đến tìm anh nữa! Tại sao? Tại sao? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao hả? Tại sao cô lại tránh mặt rồi? Cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Cô ghét anh? Ghê tởm anh? Hay là sợ anh? Hay là không tin anh nói là thật? Nhưng nếu không tin cô có thể thẩm vấn tra khảo anh kia mà! Tại sao vẫn chưa có câu trả lời hẳn hoi cho anh lại biến mất rồi! Cô đang bức anh đến điên lên đúng không! Cảm xúc hiện tại của anh không thể dùng những ngôn từ đơn giản như: tức giận, bức bối, khó chịu, cả lý trí tinh thần và con tim anh đều bị ảnh hưởng trầm trọng, đau đớn, nhớ nhung, chờ đợi, run sợ, lo lắng, buồn bã, thất vọng rồi lại hi vọng. Tất cả đều không đủ để hình dung anh bây giờ như thế nào, chỉ có thể dùng hai từ ngắn gọn súc tích mà nhiều nghĩa thôi, đó là: Phát điên!
Anh em cùng phòng rất tốt bụng mỗi bữa đều lén lút giúp anh “phát tiết”, khắp người anh đều là vết bầm xanh bầm tím. Chịu thôi, anh không có chỗ để phát tiết liền tìm đến họ để tổ chức đánh nhau, bọn họ đã bước chân vào đây rồi thì không ai là tay vừa cả, một đám xông vào chà đạp anh như giẻ rách. Sau đó cười xòa bá vai đập tay với nhau, coi như giúp người anh em đang bị tình yêu làm cho mù quáng này có cơ hội để bình tĩnh một chút. Đàn ông có phong cách “an ủi” của đàn ông, không phải cứ ngồi lại với nhau tâm sự giải bày như con gái là có thể xõa hết nỗi khổ tâm được. Nói bao nhiêu mới là đủ, bao nhiêu người có thể thấu hiểu, rõ được như người trong cuộc? Tuy có câu “người ngoài cuộc hiểu rõ hơn người trong cuộc”, nhưng, nếu dễ như vậy thì cần đến người ngoài cuộc để làm gì? Không phải họ không hiểu chuyện mà tìm đến người ngoài cuộc giúp làm sáng tỏ, cái họ cần chính là muốn điều chỉnh được cảm xúc ở trong lòng, người ngoài thì sẽ hiểu nỗi được cảm giác của người trong cuộc hay sao? Cho nên mới nói, có rất nhiều sự an ủi đều trở nên vô ích, không giúp được gì. So với cách đó, cách dùng bạo lực này có hiệu quả hơn rất nhiều, đàn ông luôn yêu cầu hiệu quả cao mà. Ít ra có thể dập tắt được ngọn lửa đang phừng phừng cháy điên cuồng kia.
Không sao, anh vẫn còn có cơ hội, cho dù cô có là hoa đã có chủ đi nữa thì anh vẫn có cơ hội. Anh vẫn còn sống thì tức là anh vẫn còn cơ hội! Anh đã quyết định, suốt cuộc đời này, anh chỉ có thể bên cạnh cô, và cô – cũng chỉ có thể ở cạnh anh. Trên đời này, không ai thích hợp với anh hơn cô, và cũng không ai xứng với cô hơn anh! Sau một tháng, cuối cùng cô cũng biết đường mà mò tới tìm anh, anh rất vui mừng, nhớ cô chết đi được, chỉ có hai tiếng thì làm sao đủ đây? Sau này anh nhất định phải đòi cô bù đắp cho trái tim nhiều vết sẹo của anh! Đòi cả vốn lẫn lãi! – Đó là những hồi ức đáng nhớ nhất của anh. Tất cả những tư vị anh đều vì cô mà nếm trải qua cả rồi, nhung nhớ, buông xuôi thất vọng, hi vọng, chờ đợi, yêu say đắm, đau đớn, hạnh phúc vui mừng…có cái gì anh chưa nếm qua? Vì vậy, anh đến tột cùng sẽ không bao giờ có thể rời bỏ cô, chỉ có thể bên cạnh cô, yêu thương cô và được cô yêu thương. Cuối cùng, anh cũng đã có được anh phúc mà anh muốn rồi. Với một cô gái ngốc như cô, chỉ cần anh “gian xảo” một chút dụ dỗ cô, để ngây ngô chấp nhận anh, để cô từng bước yêu thương anh. Sau đó, kế hoạch đại công cáo thành! – Hihi.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô chính thức ra mắt ba mẹ anh kể từ lúc hai người quen nhau. Cô không ngừng bất an, rồi lại không ngừng trấn an. Lòng bàn tay rịn mồ hôi, trán cũng đầy mồ hôi, cô đang rất căng thẳng. Anh buồn cười nhìn cô:
- Hy Văn ngốc, ba mẹ anh sẽ không ăn thịt em. Đến một người từng nghiện ngập như anh mà ba mẹ em cũng cố gắng chấp nhận rồi, cô gái đáng yêu như em ba mẹ anh sẽ rất thích mà. Đừng lo. – Anh dịu dàng xoa đầu cô. Câu nói này, anh đã nói đến n^20 lần rồi, vậy mà vẫn không xua đi được sự lo lắng trong lòng cô gái nhỏ này hay sao?
- Em đáng yêu sao? – Cô ngờ nghệch hỏi.
- Đúng vậy, rất đáng yêu. – Anh khẳng định.
- Em không còn trẻ con nữa, tại sao anh không khen em xinh đẹp mà là đáng yêu?
- …. – Ngụy Phong.
Câu hỏi này anh biết phải trả lời sao đây, đúng là cô đã qua cái tuổi để gọi là trẻ con rồi, chưa nói đến cô sắp làm vợ nhà người ta – là anh rồi. Nhưng nhìn khuôn mặt kia anh không cách nào khen cô xinh đẹp được. Này nhé, đôi mắt to tròn trong vắt kia, cứ mỗi khi nhìn anh lại như chú cún nhỏ đang làm nũng chủ nhân vậy, rất đáng yêu. Khuôn mặt bầu bĩnh, hai má phúng phính trắng nõn nà, đôi môi hồng thuận khi giận dỗi hay bực bội đều dẩu môi chu lên trông rất đáng yêu. Hơn nữa, dáng người cô cũng nhỏ nhắn, so với anh lại càng bé nhỏ, cô chỉ đứng đến ngực anh. Mỗi lần đều nói ôm anh rất thoải mái, vừa có cảm giác an toàn, vừa thấy ấm áp. Nói một cách không hề quá đáng là chỉ cần cô khoác vào bộ đồng phục học sinh thì ai cũng nghĩ cô vẫn còn là học sinh cao trung (cấp 3) hết. Nếu anh không đính chính số tuổi của cô thì có lẽ bạn bè sẽ cười nhạo nghiêng ngã vì nghĩ anh là kẻ biến thái có hứng thú với trẻ con rồi.
- Chúng ta vào thôi, ba mẹ anh đang chờ con dâu tương lai của họ đấy. – Anh trêu cô nói, cô đỏ mặt cúi đầu không chịu bước đi.
- Em không muốn sao? – Anh cúi người nhìn cô hỏi, cô lắc đầu đáng thương nói.
- Em đi không nổi nữa…
- …. – Ngụy Phong.
Anh và ba mẹ đã sớm hòa giải, thì ra họ từ trước tới nay luôn yêu thương anh, nhưng anh luôn tự mình suy diễn và mặc cảm thôi. Khi ấy, anh nhìn thấy ánh mắt thất vọng mà ba mẹ nhìn mình, anh lại nghĩ là họ hối hận vì đã nhận nuôi anh, anh rời khỏi ngôi nhà đó. Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình lúc trước quá nông nỗi, quá sai lầm, anh có chút hối hận vì bản thân đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian. Nhưng bù lại, anh tìm được cô, coi như đó chính là vận mệnh sắp đặt để anh và cô tìm thấy nhau đi. Bất quá anh cũng có tham gia một chút về việc sắp đặt ấy, nhưng không sao, miễn là anh và cô có thể hạnh phúc là được. Anh thay đổi là nhờ cô, ba mẹ anh mến cô còn không hết, làm sao có thể ghét cô được, cô không hiểu sao? Anh đã nói bao nhiêu lần mà cô không nghe, lần này anh đành phải trái lương tâm mà trêu ghẹo cô thôi:
- Ba mẹ anh không chấp nhận em thì chúng ta cùng bỏ trốn!
- Bỏ trốn? – Cô kinh ngạc hỏi lại, như không tin được là anh sẽ nói như vậy.
- Đúng vậy, bỏ trốn. – Anh nghiêm túc khẳng định. Anh đợi cô kinh ngạc reo lên khuyên nhủ anh không nên nghĩ đến chuyện như vậy. Nhưng…
- Vậy thì chúng ta đi ngay bây giờ đi, nếu không anh bị họ bắt lại thì em phải làm sao? – Cô hoang mang nói, tay nửa lôi nửa kéo anh trở về xe mình. Anh nhịn cười cực khổ đến mức muốn gập người lại, mặt mũi đỏ gay. Xem ra cô nhóc lương thiện này đã rất yêu anh rồi, chủ ý điên rồ như vậy mà cô cũng đồng ý cái rụp, phải nói cảm giác bây giờ của anh làm sao đây… vừa buồn cười vừa rất hạnh phúc. Cuối cùng không chịu nổi nữa, anh bật cười ha hả, cô không hiểu, ngây ngô nhìn anh.
Anh đặt tay lên vai cô, xoay người cô đối mặt với mình, ánh mắt dịu dàng thâm tình nhìn cô. Chăm chú ngắm từng đường nét trên khuôn mặt của cô, anh nâng tay vẽ lên ngũ quan trên khuôn mặt cô, chân mày cô, rồi đến mắt, mũi, tay anh khẽ mân mê trên môi cô một chút, chuyên chú ngắm cô thật kĩ. Có trời mới biết, tim cô bây giờ muốn lộn ngược rồi, cô làm sao mà không hồi hộp được khi bị anh nhìn như vậy chứ. Nhưng dường như anh rất thích dùng ánh mắt đầy si mê như vậy nhìn cô, cứ như cô là hồ ly tinh trong truyền thuyết đang đứng trước mặt mê hoặc anh, khiến anh không thể khống chế bản thân vậy. Đáy mắt anh ngập tràn hạnh phúc và cảm động, ông trời đã đối xử với anh quá tốt rồi. Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, rồi nhìn cô một cách kiên định nói:
- Tuy ba mẹ anh không khủng khiếp như em nghĩ, nhưng, nếu họ thật sự muốn ngăn cản anh…sợ rằng họ Không có khả năng. Cô ngốc, chúng ta vào thôi. – Giọng nói anh vừa mạnh mẽ vừa kiên định như điều anh nói ra chính là mệnh lệnh, là bất di bất dịch, lại chứa đựng bao tâm tư và tình cảm chân thành bá đạo của anh, câu nói ấy cũng có nghĩa rằng: “Anh sẽ bảo vệ cô, bảo vệ hạnh phúc của hai người, không để bất cứ ai có thể xâm phạm!”. Cô và anh cùng nắm tay đi vào…con đường hạnh phúc.
Anh quá hạnh phúc, vì anh có được tất cả những gì anh muốn, anh có một cô vợ đáng yêu mà anh hết mực yêu thương, anh có một gia đình ấm áp đầy đủ, chỉ thiếu một tiếng cười của trẻ con thôi. Nhưng, hạnh phúc đến tột cùng thì người ta lại lo được lo mất. Anh đã quen với việc sống trong sự hạnh phúc này rồi, vì vậy, với tính cách độc đoán của anh, anh sẽ không cho bất cứ một người nào có khả năng chạm vào tổ ấm của anh. Đừng nói là phải tranh giành với kẻ thứ ba, ngay cả cơ hội để hắn ta lên sàn – anh cũng tuyệt đối không cho phép.
Ai nói là đàn ông không nghĩ ngợi lung tung? Nhìn đi, chưa được bao lâu thì tính bá đạo của anh đã bộc lộ một cách quá khoa trương như vậy rồi.
Có một lần, anh đến trường đón cô, đi bên cạnh cô là một người đàn ông khá xấu xí, cách ăn mặc và thần thái nhìn từ góc độ nào cũng thấy không hài hòa, vừa đi với cô lại vừa cười vừa nói bộ dạng rất vui vẻ, càng nhìn lại càng cảm thấy ngứa mắt! (ghen rồi, nhìn vợ mình đi cùng người đàn ông khác mà cảm thấy hắn đẹp trai mới là mệt nha) Cô vui vẻ ngồi vào trong xe, tay anh siếc chặt vô lăng đến nỗi trắng bệch. Vui đến như vậy sao? Lòng anh nổi lên một trận sóng gió dữ dội, anh cố gắng nén giận, nét mặt lạnh lẽo đến tột độ, anh gằng giọng hỏi cô:
- Hắn ta là ai? – Anh không nhìn cô, ánh mắt như muốn xuyên thủng vạn vật cứ trừng trừng nhìn về phía trước. Vậy mà người nào đó còn không biết tốt xấu châm dầu vào lửa nói:
- Anh ấy là giáo viên mới về trường, em nhận nhiệm vụ dẫn anh ấy đi thăm quan để biết thêm về trường, vừa rồi anh ấy còn khen em thật thân thiện nữa. Hihi, anh thấy em có thân thiện như anh ấy nói không? – Cô quay sang chớp chớp mắt nhìn anh.
Người nào đó nộ khí đầy mình bây giờ lại càng đen mặt lại như quỷ dữ, hơi thở phập phồng dồn dập, anh cố gắng hít thở thật sâu để đè nén cơn giận của mình, anh sắp không chịu nổi nữa mà phun luôn ra lửa rồi đây! Cô vui vẻ đến vậy sao? Người đàn ông khác khen cô khiến cô vui vẻ như vậy sao? Cô tốt nhất đừng nên tỏ ra hớn hở như vậy, cô khiến anh rất tức giận! Người đàn ông chướng mắt đó khiến anh rất rất rất tức giận!
- Em tốt nhất đừng có thân thiện! – Nói ngắn gọn một câu, anh đạp nhân ga phóng như bay trên đường cao tốc. Vì sao anh lại giận dữ như vậy?
Về nhà, anh vẫn tiếp tục giữ sự trầm mặc với cô, anh sợ nếu cô làm anh tức giận thêm anh sẽ không kiềm chế nổi mà bóp chết cô! Cô lẽo đẽo theo sau anh hỏi han, anh vẫn không thèm ngó ngàng tới. Quăng mình lên sofa, anh thật sự không nhìn cô nửa cái, cô ôm cổ anh từ phía sau, giọng nói nũng nịu, nài nỉ vang lên bên tai anh: “Ông xã, ông xã, mặc dù em không biết mình phạm phải lỗi gì…nhưng ông xã đừng giận nữa có được không…ông xã…” Anh mềm lòng, không thể chống cự được dáng vẻ này của cô mà. Cô vẫn tiếp tục quấn lấy trên cổ anh, trông như con gái đang làm nũng ba mình vậy, thật là dở khóc dở cười.
Tuy rằng cô và hắn ta chưa có gì, nhưng nghĩ đến ánh mắt hắn ta cố tình tán tỉnh cô mà cô vẫn không biết còn ngốc nghếch hùa theo hắn ta, hắn chắc là chán sống rồi nhỉ? Lẽ nào không thấy nhẫn cưới trên tay cô hay sao! Thử động vào một sợi tóc của cô xem, hắn ta tuyệt đối sẽ trở thành một tên tàn phế! Lúc Hy Văn vừa vào phòng tắm, anh lập tức lục tìm điện thoại của cô, quả nhiên có một tin nhắn chưa được đọc. Anh thận trọng mở ra xem, là của tên thầy giáo đáng chết ấy!
“Rất vui vì hôm nay cô giáo Trịnh đã chiếu cố, hi vọng tôi và cô sau này sẽ trở thành đồng nghiệp tốt hỗ trợ nhau. Rất vinh hạnh. Trầm Khải”
Cô——–dám trao đổi số điện thoại với hắn, không xong rồi, không xong rồi, anh phải nhanh chóng khai trừ tên này, nếu không, anh sẽ chết vì tức giận, cô dám ngang nhiên trao đổi số điện thoại với hắn! Có phải nếu anh không phát hiện ra từ đầu thì cô và hắn ta sẽ tiếp tục thân thân thiết thiết với nhau không! Có phải đây không là lần đầu tiên cô giao thiệp với bọn đồng nghiêp ấy không! Não cô rốt cuộc chứa cái gì vậy, cô có nghĩ đến cảm nhận của anh không? Sao cô lại để người đàn ông khác tiếp cận mình như vậy chứ! Cô có biết cô là người đã có chồng rồi không! Càng nghĩ càng quá quắc, người thật sự đang yêu thì đừng nói đến chuyện bình tĩnh mà suy nghĩ, lại càng đừng nói đến người đó chính là Ngụy Phong! Anh siếc chặt chiếc điện thoại, bàn tay trắng bệch, người bên kia đợi mãi không thấy hồi âm nên gọi thẳng đến ——- Giọng nói đầy nam tính lạnh lùng vang lên, nhiều hơn nữa là sát khí ẩn chứa bên trong:
- Alo, tìm Tiểu Văn à.
- Anh là….? – Trầm Khải nghi hoặc hỏi
- Tôi là chồng cô ấy. – Giọng anh sặc mùi cảnh cáo.
- …. – Bên kia thoáng chốc im lặng như đang sững sờ, sau đó lấy lại được giọng nói của mình, anh ta nói tiếp – cũng không có việc gì….
- Vậy thì tôi gác máy đây.
- Khoan đã khoan đã….tôi…tôi…anh…anh…. – Trầm Khải ấp úng nói, giọng có phần lo lắng khi thấy giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương của Ngụy Phong.
- Nói mau. – Anh không khách khí hét trướng lên.
- Anh…anh có thể cho tôi số điện thoại không? – giọng nói khẩn trương vừa kết thúc, cả bầu không khí của hai bên đều im lặng, anh cực kì ghét người phiền phức, huống chi người đàn ông đó lại khiến anh ghét ngay từ lần gặp đầu tiên.
- Anh đùa với tôi sao. – Anh hạ thấp giọng, người nào đó không rét mà vẫn run.
- Thật ra…tôi…tôi rất ngưỡng mộ anh! Tôi rất thích anh! Từ lâu tôi đã biết anh là chồng của Cô giáo Trịnh, tôi đến trường ấy là muốn có cơ hội làm bạn với anh! Rất vui khi được nói chuyện với anh!– Người nào đó nói một loạt lung tung, sau đó tắt máy một cách dứt khoác.
Anh sững sờ nhìn điện thoại một hồi lâu mới nhúc nhích được…Tên khốn đó…thích anh? Nên mới tiếp cận Hy Văn của anh sao? Chuyện này, anh thật không biết nên khóc hay nên cười đây? Hy Văn từ trong phòng tắm bước ra, tay cầm khăn lau tóc, anh xoay người lại nhìn vợ bé nhỏ của mình, anh đã trách lầm cô ấy rồi. Anh thật đáng chết, anh sao lại nghi ngờ vợ mình như vậy chứ, anh chua xót nhìn vợ, anh thật có lỗi với cô, phải chuộc lỗi thôi… Anh bước đến ôm cô vào lòng.
- Bà xã…anh xin lỗi…
- Anh xin lỗi chuyện gì?
- Anh không nên như vậy…
- Nhưng là chuyện gì…? – Cô nhìn anh, đôi mắt lập tức ngấn lệ – Anh…có người phụ nữ khác rồi đúng không?
- Không phải, không có, anh xin thề, anh không có ai ngoài em cả! – Giọng anh hoang mang giải thích. Tay bối rối gạt nước trên khóe mắt cô. – Em đừng khóc…anh rất đau lòng.
- Thế tại sao anh xin lỗi em?
- Xin lỗi vì anh đã nghi ngờ em.
- Nghi ngờ?…lẽ nào…lúc nãy là anh đang ghen đúng không?! – Cô kinh ngạc reo lên, có chút vui sướng.
- ….đúng vậy. – Anh nặng nề đáp.
- …anh không biết đâu, em nói anh một tin rất thú vị, anh sẽ không ghen nữa đâu…anh ta là gay đó! Hihihi – Cô cười tít mắt, làm anh càng thấy ăn năn hơn, thì ra cô cũng biết anh ta là gay. Cho nên mới không cảnh giác như vậy…anh thật đáng chết đáng chết mà!
- Ừ. – Anh đáp một cách nặng nề. Anh than thầm trong lòng, nhìn đi. Cô vợ đáng yêu của mày không làm gì có lỗi với mày, cô ấy biết trước hắn ta là gay nên mới không cảnh giác như vậy…ôi trời, mày lại nghi ngờ cô ấy, mày đáng bị đem đi lăng trì!
Anh và cô cùng trở về phòng, anh cầm khăn lên giúp cô lau tóc, động tác cực kì dịu dàng, rồi cùng cô ngồi lên mép giường giúp cô sấy tóc. Trong lòng anh tự trách đến cực độ, mặc dù cô không có thái độ thất vọng, nhưng lại càng làm anh đau xót hơn, cô lương thiện như vậy, sao anh có thể… Người nào đó đang rầu rĩ muốn chết, vậy mà người nào đó còn rắp tăm đâm anh thêm một nhát chí mạng:
- Ông xã…anh đang khó chịu sao?…em xin lỗi, ông xã…em không thân thiện với người nào hết, anh cười lên đi…em xin lỗi… – Cô ôm cổ anh, nhìn anh bằng ánh mắt nài nỉ sắp khóc đến nơi, vẻ mặt cô cũng rất ăn năn hối hận vì đã làm anh buồn. Trời ơi! Cô lại như vậy nữa rồi…Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, đừng dùng vẻ mặt như vậy nhìn anh! Cô không biết vẻ mặt bi thương đó sẽ làm tan nát con tim anh vô số lần sao? Khóe mắt anh long lanh. Trong lòng chua xót nghẹn ngào, người ta xót vợ là như thế!
Anh vòng tay qua ôm eo cô lại siếc chặt, như thể như vậy sẽ giúp con tim đang đau đớn hối hận của mình được yên ổn hơn. Anh vùi mặt vào cổ cô, hít lấy hương thơm nữ tính trên người cô. Anh im lặng ôm cô như vậy rất lâu, sau đó kéo cô nằm xuống, ôm cô trong lòng, anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt nhu tình gợn sóng, giọng nói anh cực kì ôn nhu:
- Bà xã, anh xin lỗi, vì anh rất – rất – rất – rất – yêu em. Anh yêu em, không biết bao nhiêu từ yêu mới có thể diễn tả được anh yêu em nhiều như thế nào, anh hận không có cách nào nói cho em hiểu được tình cảm thâm sâu của anh. Anh sợ sẽ bị người khác cướp mất em, anh rất sợ, rất lo lắng…vì vậy…đã nổi giận vô cớ với em, nhưng anh đã biết, em không có lỗi với anh, ngược lại em nghĩ cho anh rất nhiều, anh không thể chịu được khi em mỗi lần, mỗi lần đều xin lỗi anh, anh rất hối hận, rất tự trách, em không có lỗi gì hết…
- Ông xã…vậy anh yêu em nhiều là có lỗi sao?
- Anh không nghĩ như vậy…
- Vậy anh cũng đừng xin lỗi nữa…em rất vui, rất vui vì biết anh yêu em nhiều như vậy…Vậy anh có vui khi em cũng yêu anh nhiều giống như anh yêu em không?
- Nếu dùng vui và hạnh phúc để diễn tả thôi thì quá ít rồi vợ à, anh không biết đó gọi là gì, nhưng mà…nó khiến anh lại càng si mê em hơn, bà xã, anh xin lỗi khi phải nói điều này…. Nếu kẻ nào dám tán tỉnh vợ anh, anh không ngại khiến hắn cả đời này chỉ ngồi trên xe lăn hay là chỉ nằm trên giường chờ tử thần đến đón đâu… anh lại lo lắng nữa rồi, quá hạnh phúc sẽ khiến người ta sợ hãi mất đi hạnh phúc đó, người ta sẽ không chịu nổi được điều đó nếu nó thật sự xảy ra. Bà xã, em có hiểu không? – Kết thúc lời nói nhu tình chính là nụ hôn rơi trên trán cô, rồi đến mắt, mũi, hai bên má, chân mày, cằm. Mỗi một nụ hôn đều lưu lại rất lâu, động tác của anh chậm chạp dịu dàng, lưu luyến, như thể hôn với anh chưa bao giờ là đủ. Lại nhìn cô rất lâu, anh in lên môi cô nụ hôn chính thức, đóng dấu cho sự bền lâu mãi mãi, cho một tình yêu sâu nặng không bao giờ kết thúc.
::::::::::::::::::::::::::::—–Hạnh Phúc Viên Mãn—–::::::::::::::::::::::::::::
::::::::::::::::::::::::::::—–Bách niên giai lão—–::::::::::::::::::::::::::::
- Ngụy Phong…ba mẹ anh sẽ không ghét em chứ… – Cô gái mặt nhăn nhó đáng thương nhìn anh, trông cực kì tội nghiệp.
Aizz, cô nàng này càng nhìn càng đáng yêu, tuy hơi ngốc một chút, nhưng sự ngốc nghếch của cô đã cảm hóa được trái tim băng giá này của anh, lại càng làm anh si mê chìm đắm đến mức không thể buông tay. Cũng chính vì không muốn buông tay, bốn năm trước, anh đã nghĩ thông suốt một chuyện, mặc dù cô có vì cắn rứt lương tâm hay vì thương hại mới đến với anh, anh cũng mặc kệ. Con đường của anh và cô vẫn trải dài ở phía trước. Anh có thể khiến cô thật sự yêu anh, chân thành chấp nhận anh. Có chồng còn có thể ly hôn, huống chi cô còn là một cô gái trẻ thuần khiết ngây thơ, tương lai của họ sẽ do anh âm thầm quyết định! Cô chỉ việc cứ như thế mà bước theo con đường anh đã lót sẵn thôi. Trước đây anh chưa hề nghĩ đến tương lai, chưa hề nghĩ tiếp theo mình sẽ làm gì, sống như thế nào. Nhưng kể từ khi cô xuất hiện, chuyện đó đã khác. Anh thất vọng một thời gian vì đã vô tâm đẩy cô ra khỏi cuộc sống, nhưng rồi anh lại phát hiện mình muốn níu kéo lại hạnh phúc duy nhất ấy, vì anh cần nó. Về Hy Văn, cô vẫn đều đặn đến thăm anh, tuy anh không đồng ý gặp cô, nhưng cô vẫn cố chấp kiên trì “theo đuổi” anh, đến khi anh đồng ý gặp cô, cô vừa mừng vừa lo, sợ anh lại nổi cáu với mình. Nhưng rồi cô rất ngạc nhiên khi anh không nổi giận với cô, lại còn cười dịu dàng với cô, có nhầm không vậy?
Vị đồng chí trực đứng bên cạnh thầm lắc đầu, lần đầu tiên trong đời anh ta tận mắt chứng kiến quá trình phát triển của tình yêu thế này, và sau này anh hiển nhiên không muốn chứng kiến thêm lần nào nữa. Ngay cả phim ảnh cũng không! Thật là sởn gai óc, da gà nổi lốm đốm muốn rơi cả xuống đất rồi đây. Vị đồng chí nhắc nhở trong lòng: “Tôi nói, anh đừng bày tỏ tình cảm ở một nơi thế này, nếu không anh sẽ hối hận không kịp.”
Quả thật đúng như dự đoán của vị đồng chí ấy, anh không kiềm nổi cảm xúc của mình mà bày tỏ với cô như ở chốn không người, thật ra là ở đó có đến bốn người; hai người canh bên trong phòng của anh, hai người bên ngoài chỗ cô, thêm hai đương sự là anh và cô nữa cả thảy là sáu người. Cô vừa kinh hoàng vừa xấu hổ muốn chết, không nghĩ đến chuyện như vậy sẽ xảy ra với mình. Cô vì không có sự chuẩn bị trước nên cứ há hốc mồm mãi, một chữ cũng không nói ra nổi. Anh không phải là không hồi hộp, cư nhiên cô gái này lại làm cho anh hồi hộp thêm, đợi mãi mà chẳng thấy cô trả lời mình, đến lúc hết thời gian, cả bốn vị đồng chí đứng canh gác đang tiếc nuối muốn biết câu trả lời của cô cũng đành phải làm đúng trách-nhiệm-vụ của mình, mời “ai về nhà nấy”. Hai tuần sau, anh hoàn toàn phát điên lên! Cô gái kia tuyệt nhiên không đến tìm anh nữa! Tại sao? Tại sao? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao hả? Tại sao cô lại tránh mặt rồi? Cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Cô ghét anh? Ghê tởm anh? Hay là sợ anh? Hay là không tin anh nói là thật? Nhưng nếu không tin cô có thể thẩm vấn tra khảo anh kia mà! Tại sao vẫn chưa có câu trả lời hẳn hoi cho anh lại biến mất rồi! Cô đang bức anh đến điên lên đúng không! Cảm xúc hiện tại của anh không thể dùng những ngôn từ đơn giản như: tức giận, bức bối, khó chịu, cả lý trí tinh thần và con tim anh đều bị ảnh hưởng trầm trọng, đau đớn, nhớ nhung, chờ đợi, run sợ, lo lắng, buồn bã, thất vọng rồi lại hi vọng. Tất cả đều không đủ để hình dung anh bây giờ như thế nào, chỉ có thể dùng hai từ ngắn gọn súc tích mà nhiều nghĩa thôi, đó là: Phát điên!
Anh em cùng phòng rất tốt bụng mỗi bữa đều lén lút giúp anh “phát tiết”, khắp người anh đều là vết bầm xanh bầm tím. Chịu thôi, anh không có chỗ để phát tiết liền tìm đến họ để tổ chức đánh nhau, bọn họ đã bước chân vào đây rồi thì không ai là tay vừa cả, một đám xông vào chà đạp anh như giẻ rách. Sau đó cười xòa bá vai đập tay với nhau, coi như giúp người anh em đang bị tình yêu làm cho mù quáng này có cơ hội để bình tĩnh một chút. Đàn ông có phong cách “an ủi” của đàn ông, không phải cứ ngồi lại với nhau tâm sự giải bày như con gái là có thể xõa hết nỗi khổ tâm được. Nói bao nhiêu mới là đủ, bao nhiêu người có thể thấu hiểu, rõ được như người trong cuộc? Tuy có câu “người ngoài cuộc hiểu rõ hơn người trong cuộc”, nhưng, nếu dễ như vậy thì cần đến người ngoài cuộc để làm gì? Không phải họ không hiểu chuyện mà tìm đến người ngoài cuộc giúp làm sáng tỏ, cái họ cần chính là muốn điều chỉnh được cảm xúc ở trong lòng, người ngoài thì sẽ hiểu nỗi được cảm giác của người trong cuộc hay sao? Cho nên mới nói, có rất nhiều sự an ủi đều trở nên vô ích, không giúp được gì. So với cách đó, cách dùng bạo lực này có hiệu quả hơn rất nhiều, đàn ông luôn yêu cầu hiệu quả cao mà. Ít ra có thể dập tắt được ngọn lửa đang phừng phừng cháy điên cuồng kia.
Không sao, anh vẫn còn có cơ hội, cho dù cô có là hoa đã có chủ đi nữa thì anh vẫn có cơ hội. Anh vẫn còn sống thì tức là anh vẫn còn cơ hội! Anh đã quyết định, suốt cuộc đời này, anh chỉ có thể bên cạnh cô, và cô – cũng chỉ có thể ở cạnh anh. Trên đời này, không ai thích hợp với anh hơn cô, và cũng không ai xứng với cô hơn anh! Sau một tháng, cuối cùng cô cũng biết đường mà mò tới tìm anh, anh rất vui mừng, nhớ cô chết đi được, chỉ có hai tiếng thì làm sao đủ đây? Sau này anh nhất định phải đòi cô bù đắp cho trái tim nhiều vết sẹo của anh! Đòi cả vốn lẫn lãi! – Đó là những hồi ức đáng nhớ nhất của anh. Tất cả những tư vị anh đều vì cô mà nếm trải qua cả rồi, nhung nhớ, buông xuôi thất vọng, hi vọng, chờ đợi, yêu say đắm, đau đớn, hạnh phúc vui mừng…có cái gì anh chưa nếm qua? Vì vậy, anh đến tột cùng sẽ không bao giờ có thể rời bỏ cô, chỉ có thể bên cạnh cô, yêu thương cô và được cô yêu thương. Cuối cùng, anh cũng đã có được anh phúc mà anh muốn rồi. Với một cô gái ngốc như cô, chỉ cần anh “gian xảo” một chút dụ dỗ cô, để ngây ngô chấp nhận anh, để cô từng bước yêu thương anh. Sau đó, kế hoạch đại công cáo thành! – Hihi.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô chính thức ra mắt ba mẹ anh kể từ lúc hai người quen nhau. Cô không ngừng bất an, rồi lại không ngừng trấn an. Lòng bàn tay rịn mồ hôi, trán cũng đầy mồ hôi, cô đang rất căng thẳng. Anh buồn cười nhìn cô:
- Hy Văn ngốc, ba mẹ anh sẽ không ăn thịt em. Đến một người từng nghiện ngập như anh mà ba mẹ em cũng cố gắng chấp nhận rồi, cô gái đáng yêu như em ba mẹ anh sẽ rất thích mà. Đừng lo. – Anh dịu dàng xoa đầu cô. Câu nói này, anh đã nói đến n^20 lần rồi, vậy mà vẫn không xua đi được sự lo lắng trong lòng cô gái nhỏ này hay sao?
- Em đáng yêu sao? – Cô ngờ nghệch hỏi.
- Đúng vậy, rất đáng yêu. – Anh khẳng định.
- Em không còn trẻ con nữa, tại sao anh không khen em xinh đẹp mà là đáng yêu?
- …. – Ngụy Phong.
Câu hỏi này anh biết phải trả lời sao đây, đúng là cô đã qua cái tuổi để gọi là trẻ con rồi, chưa nói đến cô sắp làm vợ nhà người ta – là anh rồi. Nhưng nhìn khuôn mặt kia anh không cách nào khen cô xinh đẹp được. Này nhé, đôi mắt to tròn trong vắt kia, cứ mỗi khi nhìn anh lại như chú cún nhỏ đang làm nũng chủ nhân vậy, rất đáng yêu. Khuôn mặt bầu bĩnh, hai má phúng phính trắng nõn nà, đôi môi hồng thuận khi giận dỗi hay bực bội đều dẩu môi chu lên trông rất đáng yêu. Hơn nữa, dáng người cô cũng nhỏ nhắn, so với anh lại càng bé nhỏ, cô chỉ đứng đến ngực anh. Mỗi lần đều nói ôm anh rất thoải mái, vừa có cảm giác an toàn, vừa thấy ấm áp. Nói một cách không hề quá đáng là chỉ cần cô khoác vào bộ đồng phục học sinh thì ai cũng nghĩ cô vẫn còn là học sinh cao trung (cấp 3) hết. Nếu anh không đính chính số tuổi của cô thì có lẽ bạn bè sẽ cười nhạo nghiêng ngã vì nghĩ anh là kẻ biến thái có hứng thú với trẻ con rồi.
- Chúng ta vào thôi, ba mẹ anh đang chờ con dâu tương lai của họ đấy. – Anh trêu cô nói, cô đỏ mặt cúi đầu không chịu bước đi.
- Em không muốn sao? – Anh cúi người nhìn cô hỏi, cô lắc đầu đáng thương nói.
- Em đi không nổi nữa…
- …. – Ngụy Phong.
Anh và ba mẹ đã sớm hòa giải, thì ra họ từ trước tới nay luôn yêu thương anh, nhưng anh luôn tự mình suy diễn và mặc cảm thôi. Khi ấy, anh nhìn thấy ánh mắt thất vọng mà ba mẹ nhìn mình, anh lại nghĩ là họ hối hận vì đã nhận nuôi anh, anh rời khỏi ngôi nhà đó. Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình lúc trước quá nông nỗi, quá sai lầm, anh có chút hối hận vì bản thân đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian. Nhưng bù lại, anh tìm được cô, coi như đó chính là vận mệnh sắp đặt để anh và cô tìm thấy nhau đi. Bất quá anh cũng có tham gia một chút về việc sắp đặt ấy, nhưng không sao, miễn là anh và cô có thể hạnh phúc là được. Anh thay đổi là nhờ cô, ba mẹ anh mến cô còn không hết, làm sao có thể ghét cô được, cô không hiểu sao? Anh đã nói bao nhiêu lần mà cô không nghe, lần này anh đành phải trái lương tâm mà trêu ghẹo cô thôi:
- Ba mẹ anh không chấp nhận em thì chúng ta cùng bỏ trốn!
- Bỏ trốn? – Cô kinh ngạc hỏi lại, như không tin được là anh sẽ nói như vậy.
- Đúng vậy, bỏ trốn. – Anh nghiêm túc khẳng định. Anh đợi cô kinh ngạc reo lên khuyên nhủ anh không nên nghĩ đến chuyện như vậy. Nhưng…
- Vậy thì chúng ta đi ngay bây giờ đi, nếu không anh bị họ bắt lại thì em phải làm sao? – Cô hoang mang nói, tay nửa lôi nửa kéo anh trở về xe mình. Anh nhịn cười cực khổ đến mức muốn gập người lại, mặt mũi đỏ gay. Xem ra cô nhóc lương thiện này đã rất yêu anh rồi, chủ ý điên rồ như vậy mà cô cũng đồng ý cái rụp, phải nói cảm giác bây giờ của anh làm sao đây… vừa buồn cười vừa rất hạnh phúc. Cuối cùng không chịu nổi nữa, anh bật cười ha hả, cô không hiểu, ngây ngô nhìn anh.
Anh đặt tay lên vai cô, xoay người cô đối mặt với mình, ánh mắt dịu dàng thâm tình nhìn cô. Chăm chú ngắm từng đường nét trên khuôn mặt của cô, anh nâng tay vẽ lên ngũ quan trên khuôn mặt cô, chân mày cô, rồi đến mắt, mũi, tay anh khẽ mân mê trên môi cô một chút, chuyên chú ngắm cô thật kĩ. Có trời mới biết, tim cô bây giờ muốn lộn ngược rồi, cô làm sao mà không hồi hộp được khi bị anh nhìn như vậy chứ. Nhưng dường như anh rất thích dùng ánh mắt đầy si mê như vậy nhìn cô, cứ như cô là hồ ly tinh trong truyền thuyết đang đứng trước mặt mê hoặc anh, khiến anh không thể khống chế bản thân vậy. Đáy mắt anh ngập tràn hạnh phúc và cảm động, ông trời đã đối xử với anh quá tốt rồi. Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, rồi nhìn cô một cách kiên định nói:
- Tuy ba mẹ anh không khủng khiếp như em nghĩ, nhưng, nếu họ thật sự muốn ngăn cản anh…sợ rằng họ Không có khả năng. Cô ngốc, chúng ta vào thôi. – Giọng nói anh vừa mạnh mẽ vừa kiên định như điều anh nói ra chính là mệnh lệnh, là bất di bất dịch, lại chứa đựng bao tâm tư và tình cảm chân thành bá đạo của anh, câu nói ấy cũng có nghĩa rằng: “Anh sẽ bảo vệ cô, bảo vệ hạnh phúc của hai người, không để bất cứ ai có thể xâm phạm!”. Cô và anh cùng nắm tay đi vào…con đường hạnh phúc.
Anh quá hạnh phúc, vì anh có được tất cả những gì anh muốn, anh có một cô vợ đáng yêu mà anh hết mực yêu thương, anh có một gia đình ấm áp đầy đủ, chỉ thiếu một tiếng cười của trẻ con thôi. Nhưng, hạnh phúc đến tột cùng thì người ta lại lo được lo mất. Anh đã quen với việc sống trong sự hạnh phúc này rồi, vì vậy, với tính cách độc đoán của anh, anh sẽ không cho bất cứ một người nào có khả năng chạm vào tổ ấm của anh. Đừng nói là phải tranh giành với kẻ thứ ba, ngay cả cơ hội để hắn ta lên sàn – anh cũng tuyệt đối không cho phép.
Ai nói là đàn ông không nghĩ ngợi lung tung? Nhìn đi, chưa được bao lâu thì tính bá đạo của anh đã bộc lộ một cách quá khoa trương như vậy rồi.
Có một lần, anh đến trường đón cô, đi bên cạnh cô là một người đàn ông khá xấu xí, cách ăn mặc và thần thái nhìn từ góc độ nào cũng thấy không hài hòa, vừa đi với cô lại vừa cười vừa nói bộ dạng rất vui vẻ, càng nhìn lại càng cảm thấy ngứa mắt! (ghen rồi, nhìn vợ mình đi cùng người đàn ông khác mà cảm thấy hắn đẹp trai mới là mệt nha) Cô vui vẻ ngồi vào trong xe, tay anh siếc chặt vô lăng đến nỗi trắng bệch. Vui đến như vậy sao? Lòng anh nổi lên một trận sóng gió dữ dội, anh cố gắng nén giận, nét mặt lạnh lẽo đến tột độ, anh gằng giọng hỏi cô:
- Hắn ta là ai? – Anh không nhìn cô, ánh mắt như muốn xuyên thủng vạn vật cứ trừng trừng nhìn về phía trước. Vậy mà người nào đó còn không biết tốt xấu châm dầu vào lửa nói:
- Anh ấy là giáo viên mới về trường, em nhận nhiệm vụ dẫn anh ấy đi thăm quan để biết thêm về trường, vừa rồi anh ấy còn khen em thật thân thiện nữa. Hihi, anh thấy em có thân thiện như anh ấy nói không? – Cô quay sang chớp chớp mắt nhìn anh.
Người nào đó nộ khí đầy mình bây giờ lại càng đen mặt lại như quỷ dữ, hơi thở phập phồng dồn dập, anh cố gắng hít thở thật sâu để đè nén cơn giận của mình, anh sắp không chịu nổi nữa mà phun luôn ra lửa rồi đây! Cô vui vẻ đến vậy sao? Người đàn ông khác khen cô khiến cô vui vẻ như vậy sao? Cô tốt nhất đừng nên tỏ ra hớn hở như vậy, cô khiến anh rất tức giận! Người đàn ông chướng mắt đó khiến anh rất rất rất tức giận!
- Em tốt nhất đừng có thân thiện! – Nói ngắn gọn một câu, anh đạp nhân ga phóng như bay trên đường cao tốc. Vì sao anh lại giận dữ như vậy?
Về nhà, anh vẫn tiếp tục giữ sự trầm mặc với cô, anh sợ nếu cô làm anh tức giận thêm anh sẽ không kiềm chế nổi mà bóp chết cô! Cô lẽo đẽo theo sau anh hỏi han, anh vẫn không thèm ngó ngàng tới. Quăng mình lên sofa, anh thật sự không nhìn cô nửa cái, cô ôm cổ anh từ phía sau, giọng nói nũng nịu, nài nỉ vang lên bên tai anh: “Ông xã, ông xã, mặc dù em không biết mình phạm phải lỗi gì…nhưng ông xã đừng giận nữa có được không…ông xã…” Anh mềm lòng, không thể chống cự được dáng vẻ này của cô mà. Cô vẫn tiếp tục quấn lấy trên cổ anh, trông như con gái đang làm nũng ba mình vậy, thật là dở khóc dở cười.
Tuy rằng cô và hắn ta chưa có gì, nhưng nghĩ đến ánh mắt hắn ta cố tình tán tỉnh cô mà cô vẫn không biết còn ngốc nghếch hùa theo hắn ta, hắn chắc là chán sống rồi nhỉ? Lẽ nào không thấy nhẫn cưới trên tay cô hay sao! Thử động vào một sợi tóc của cô xem, hắn ta tuyệt đối sẽ trở thành một tên tàn phế! Lúc Hy Văn vừa vào phòng tắm, anh lập tức lục tìm điện thoại của cô, quả nhiên có một tin nhắn chưa được đọc. Anh thận trọng mở ra xem, là của tên thầy giáo đáng chết ấy!
“Rất vui vì hôm nay cô giáo Trịnh đã chiếu cố, hi vọng tôi và cô sau này sẽ trở thành đồng nghiệp tốt hỗ trợ nhau. Rất vinh hạnh. Trầm Khải”
Cô——–dám trao đổi số điện thoại với hắn, không xong rồi, không xong rồi, anh phải nhanh chóng khai trừ tên này, nếu không, anh sẽ chết vì tức giận, cô dám ngang nhiên trao đổi số điện thoại với hắn! Có phải nếu anh không phát hiện ra từ đầu thì cô và hắn ta sẽ tiếp tục thân thân thiết thiết với nhau không! Có phải đây không là lần đầu tiên cô giao thiệp với bọn đồng nghiêp ấy không! Não cô rốt cuộc chứa cái gì vậy, cô có nghĩ đến cảm nhận của anh không? Sao cô lại để người đàn ông khác tiếp cận mình như vậy chứ! Cô có biết cô là người đã có chồng rồi không! Càng nghĩ càng quá quắc, người thật sự đang yêu thì đừng nói đến chuyện bình tĩnh mà suy nghĩ, lại càng đừng nói đến người đó chính là Ngụy Phong! Anh siếc chặt chiếc điện thoại, bàn tay trắng bệch, người bên kia đợi mãi không thấy hồi âm nên gọi thẳng đến ——- Giọng nói đầy nam tính lạnh lùng vang lên, nhiều hơn nữa là sát khí ẩn chứa bên trong:
- Alo, tìm Tiểu Văn à.
- Anh là….? – Trầm Khải nghi hoặc hỏi
- Tôi là chồng cô ấy. – Giọng anh sặc mùi cảnh cáo.
- …. – Bên kia thoáng chốc im lặng như đang sững sờ, sau đó lấy lại được giọng nói của mình, anh ta nói tiếp – cũng không có việc gì….
- Vậy thì tôi gác máy đây.
- Khoan đã khoan đã….tôi…tôi…anh…anh…. – Trầm Khải ấp úng nói, giọng có phần lo lắng khi thấy giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương của Ngụy Phong.
- Nói mau. – Anh không khách khí hét trướng lên.
- Anh…anh có thể cho tôi số điện thoại không? – giọng nói khẩn trương vừa kết thúc, cả bầu không khí của hai bên đều im lặng, anh cực kì ghét người phiền phức, huống chi người đàn ông đó lại khiến anh ghét ngay từ lần gặp đầu tiên.
- Anh đùa với tôi sao. – Anh hạ thấp giọng, người nào đó không rét mà vẫn run.
- Thật ra…tôi…tôi rất ngưỡng mộ anh! Tôi rất thích anh! Từ lâu tôi đã biết anh là chồng của Cô giáo Trịnh, tôi đến trường ấy là muốn có cơ hội làm bạn với anh! Rất vui khi được nói chuyện với anh!– Người nào đó nói một loạt lung tung, sau đó tắt máy một cách dứt khoác.
Anh sững sờ nhìn điện thoại một hồi lâu mới nhúc nhích được…Tên khốn đó…thích anh? Nên mới tiếp cận Hy Văn của anh sao? Chuyện này, anh thật không biết nên khóc hay nên cười đây? Hy Văn từ trong phòng tắm bước ra, tay cầm khăn lau tóc, anh xoay người lại nhìn vợ bé nhỏ của mình, anh đã trách lầm cô ấy rồi. Anh thật đáng chết, anh sao lại nghi ngờ vợ mình như vậy chứ, anh chua xót nhìn vợ, anh thật có lỗi với cô, phải chuộc lỗi thôi… Anh bước đến ôm cô vào lòng.
- Bà xã…anh xin lỗi…
- Anh xin lỗi chuyện gì?
- Anh không nên như vậy…
- Nhưng là chuyện gì…? – Cô nhìn anh, đôi mắt lập tức ngấn lệ – Anh…có người phụ nữ khác rồi đúng không?
- Không phải, không có, anh xin thề, anh không có ai ngoài em cả! – Giọng anh hoang mang giải thích. Tay bối rối gạt nước trên khóe mắt cô. – Em đừng khóc…anh rất đau lòng.
- Thế tại sao anh xin lỗi em?
- Xin lỗi vì anh đã nghi ngờ em.
- Nghi ngờ?…lẽ nào…lúc nãy là anh đang ghen đúng không?! – Cô kinh ngạc reo lên, có chút vui sướng.
- ….đúng vậy. – Anh nặng nề đáp.
- …anh không biết đâu, em nói anh một tin rất thú vị, anh sẽ không ghen nữa đâu…anh ta là gay đó! Hihihi – Cô cười tít mắt, làm anh càng thấy ăn năn hơn, thì ra cô cũng biết anh ta là gay. Cho nên mới không cảnh giác như vậy…anh thật đáng chết đáng chết mà!
- Ừ. – Anh đáp một cách nặng nề. Anh than thầm trong lòng, nhìn đi. Cô vợ đáng yêu của mày không làm gì có lỗi với mày, cô ấy biết trước hắn ta là gay nên mới không cảnh giác như vậy…ôi trời, mày lại nghi ngờ cô ấy, mày đáng bị đem đi lăng trì!
Anh và cô cùng trở về phòng, anh cầm khăn lên giúp cô lau tóc, động tác cực kì dịu dàng, rồi cùng cô ngồi lên mép giường giúp cô sấy tóc. Trong lòng anh tự trách đến cực độ, mặc dù cô không có thái độ thất vọng, nhưng lại càng làm anh đau xót hơn, cô lương thiện như vậy, sao anh có thể… Người nào đó đang rầu rĩ muốn chết, vậy mà người nào đó còn rắp tăm đâm anh thêm một nhát chí mạng:
- Ông xã…anh đang khó chịu sao?…em xin lỗi, ông xã…em không thân thiện với người nào hết, anh cười lên đi…em xin lỗi… – Cô ôm cổ anh, nhìn anh bằng ánh mắt nài nỉ sắp khóc đến nơi, vẻ mặt cô cũng rất ăn năn hối hận vì đã làm anh buồn. Trời ơi! Cô lại như vậy nữa rồi…Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, đừng dùng vẻ mặt như vậy nhìn anh! Cô không biết vẻ mặt bi thương đó sẽ làm tan nát con tim anh vô số lần sao? Khóe mắt anh long lanh. Trong lòng chua xót nghẹn ngào, người ta xót vợ là như thế!
Anh vòng tay qua ôm eo cô lại siếc chặt, như thể như vậy sẽ giúp con tim đang đau đớn hối hận của mình được yên ổn hơn. Anh vùi mặt vào cổ cô, hít lấy hương thơm nữ tính trên người cô. Anh im lặng ôm cô như vậy rất lâu, sau đó kéo cô nằm xuống, ôm cô trong lòng, anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt nhu tình gợn sóng, giọng nói anh cực kì ôn nhu:
- Bà xã, anh xin lỗi, vì anh rất – rất – rất – rất – yêu em. Anh yêu em, không biết bao nhiêu từ yêu mới có thể diễn tả được anh yêu em nhiều như thế nào, anh hận không có cách nào nói cho em hiểu được tình cảm thâm sâu của anh. Anh sợ sẽ bị người khác cướp mất em, anh rất sợ, rất lo lắng…vì vậy…đã nổi giận vô cớ với em, nhưng anh đã biết, em không có lỗi với anh, ngược lại em nghĩ cho anh rất nhiều, anh không thể chịu được khi em mỗi lần, mỗi lần đều xin lỗi anh, anh rất hối hận, rất tự trách, em không có lỗi gì hết…
- Ông xã…vậy anh yêu em nhiều là có lỗi sao?
- Anh không nghĩ như vậy…
- Vậy anh cũng đừng xin lỗi nữa…em rất vui, rất vui vì biết anh yêu em nhiều như vậy…Vậy anh có vui khi em cũng yêu anh nhiều giống như anh yêu em không?
- Nếu dùng vui và hạnh phúc để diễn tả thôi thì quá ít rồi vợ à, anh không biết đó gọi là gì, nhưng mà…nó khiến anh lại càng si mê em hơn, bà xã, anh xin lỗi khi phải nói điều này…. Nếu kẻ nào dám tán tỉnh vợ anh, anh không ngại khiến hắn cả đời này chỉ ngồi trên xe lăn hay là chỉ nằm trên giường chờ tử thần đến đón đâu… anh lại lo lắng nữa rồi, quá hạnh phúc sẽ khiến người ta sợ hãi mất đi hạnh phúc đó, người ta sẽ không chịu nổi được điều đó nếu nó thật sự xảy ra. Bà xã, em có hiểu không? – Kết thúc lời nói nhu tình chính là nụ hôn rơi trên trán cô, rồi đến mắt, mũi, hai bên má, chân mày, cằm. Mỗi một nụ hôn đều lưu lại rất lâu, động tác của anh chậm chạp dịu dàng, lưu luyến, như thể hôn với anh chưa bao giờ là đủ. Lại nhìn cô rất lâu, anh in lên môi cô nụ hôn chính thức, đóng dấu cho sự bền lâu mãi mãi, cho một tình yêu sâu nặng không bao giờ kết thúc.
::::::::::::::::::::::::::::—–Hạnh Phúc Viên Mãn—–::::::::::::::::::::::::::::
::::::::::::::::::::::::::::—–Bách niên giai lão—–::::::::::::::::::::::::::::
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.