Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi

Chương 1

Thiên Phong Nhất Hạc

09/12/2020

Tô Tinh Thần bước ra khỏi phòng cố vấn chuyên môn, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao không biết đã tắt nắng từ lúc nào, nước mắt trong hốc lại muốn trào ra lần nữa.

Cũng may ban nãy đã khóc trước mặt bác sĩ Phương một lần, lúc này chỉ cần nhắm mắt là có thể nhịn xuống.

Từ trước tới nay, Tô Tinh Thần vẫn luôn là một người lạc quan.

Trước khi người thân duy nhất mất đi, cậu vẫn luôn tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống.

Cho tới một ngày nọ cha cậu qua đời, cậu tựa như một trái bóng lớn đã từng căng đầy dần bị xì hơi.

Việc học đại học cũng bị ảnh hưởng, cậu đã không còn cách nào chuyên tâm đọc sách.

Ban đầu Tô Tinh Thần cứ tưởng rằng đó là do mình nghĩ chưa thông, về sau mới biết, loại cảm xúc bất lực khi đối mặt với cuộc sống này, có tên là bệnh trầm cảm.

Chỉ có điều căn bệnh này khác bệnh trầm cảm bình thường ở chỗ, sau khi Tô Tinh Thần biết mình có bệnh, liền tích cực phối hợp với liệu trình trị bệnh của bác sĩ, muốn cho mình tốt lên một chút.

Vì thế Tô Tinh Thần đã cố gắng đăng ký thêm nhiều hoạt động tình nguyện, cố gắng trò chuyện với bạn bè trên mạng, hoặc livestream học tập, nấu nướng, phô bày tài nghệ của mình.

Thế nhưng…

Loáng cái đã nửa năm trôi qua.

Tô Tinh Thần vẫn không thể nào ở trong căn nhà trống trải nằm giữa thành phố này để tìm được động lực nữa.

Hôm nay là lần cuối cậu tìm đến xin lời khuyên của bác sĩ Phương, bởi vì cậu quyết định sẽ tạm thời nghỉ học, quay về quê nội để dưỡng bệnh một thời gian.

Sở dĩ hôm nay kích động mà khóc một trận, là vì Tô Tinh Thần nghĩ đến những ngày sau này chỉ có thể liên lạc với bác sĩ Phương qua video hoặc điện thoại nên cảm thấy có chút khó chịu.

“Cậu xem, khi đối mặt với người quen mà cậu tin tưởng, cậu sẽ từ từ sinh ra cảm giác ỷ lại, từ đó xuất hiện sự ràng buộc. Chỉ cần ràng buộc đủ sâu, sẽ khiến cậu không còn cảm giác sống một cách vô nghĩa nữa.” Ban nãy bác sĩ Phương đã thử đề nghị với cậu một lần: “Thật ra, nếu cậu không bài xích, thì có thể tìm người để trao tình cảm…”

Cậu nghe ra bác sĩ Phương cũng không xác định được, cho rằng trạng thái này của Tô Tinh Thần là do chìm đắm vào tình cảm của mình.

Dù sao với xã hội bây giờ, vợ chồng kết hôn xong còn có thể ly hôn, huống chi là mối quan hệ yêu đương.

Nếu như Tô Tinh Thần có thể phục hồi nhờ chuyện yêu đương, vậy lỡ đối phương chia tay với cậu, thì chẳng phải là sẽ tạo thành một lúc hai vết thương lòng nghiêm trọng ư?

Cho nên cuối cùng bác sĩ Phương chỉ nói: “Tìm một người trao tình cảm, hoặc tìm nơi nào đó cũng được.”

Mấy chuyện đó Tô Tinh Thần đều đã thử cả, chẳng có tác dụng gì.

Sau đó cậu nghĩ tới quê nội mình có một căn nhà, sau khi cha qua đời, nó đã trở thành gia sản của cậu.

Nói tới căn nhà ở quê này, vẫn còn một câu chuyện cũ ẩn sau nó.

Tô Tinh Thần nghe được câu chuyện này từ cha cậu khi còn nhỏ, nói gian nhà ở quê kia của bọn họ là do ông nội từ những năm bảy mươi của thế kỷ trước tìm thầy phong thủy về xem đất, không mong sinh sống phát đạt, chỉ mong nhà nằm trên mắt huyệt.

Chẳng qua lúc ấy Tô Tinh Thần còn nhỏ, nghe xong cứ như lạc vào đám sương mù, gì mà không cần mua đồ dùng bỏ vào phòng, cứ mở cửa là có thể ở chung với người nhà phú quý.

Nhưng đồ ở trong đó chỉ có thể dùng, không thể mang ra ngoài bán lấy tiền.

Hiện tại Tô Tinh Thần nhớ lại, cũng chỉ cho rằng cha kể chút chuyện nông thôn dân dã, dùng nó để lừa mình nên không hề để ý.

Cậu muốn về quê một chuyến, thứ nhất là rời đi thành phố trống trải này, thứ hai là đã sống cùng cha ở quê nội nhiều năm, dù sao cũng sẽ lưu lại nhiều kỷ niệm.

Sau khi đã quyết định chắc chắn, Tô Tinh Thần nhanh chóng xử lý thủ tục xin nghỉ học tạm thời.

Sau đó là xử lý phòng ở bị bỏ trống, hơn 50 mét vuông phòng là do cha cậu lúc còn sống nhịn ăn nhịn mặc mua lại.

Nếu như đem cho thuê, thì mỗi tháng cũng thu được một vạn tiền trọ.

Như vậy vốn sinh hoạt ban đầu cho mình ở quê cũng đã có, còn có thể góp được không ít tiền.

Tô Tinh Thần tính toán này nọ, trên khuôn mặt cau có mấy ngày nay lại lộ ra một nụ cười thoải mái hiếm thấy.



Xách đống hành lý đã thu dọn xong, Tô Tinh Thần dường như lại càng có hi vọng, cậu vui hơn rất nhiều so với những ngày vô vọng trước đây.



Để có thể trở lại quê sớm một chút, Tô Tinh Thần đã đặt vé tàu cao tốc vào sáng ngày hôm sau.

Ngồi trên tàu cao tốc, cậu mở một đoạn video quay cuộc sống hàng ngày ra, phát hiện có mấy người bạn trên mạng mà trước đây mình cùng làm video nấu ăn vào hỏi thăm tình hình gần đây của cậu.

Còn những dòng bình luận còn lại đều bàn về đôi tay chuyên nấu ăn của mình.

“…” Đây là chuyện khiến Tô Tinh Thần khá là buồn bực, bởi vì video nấu ăn mà chẳng ai đoái hoài gì đến mấy món cậu nấu, chỉ biết bình luận tay cậu như này như kia, chắc chắn mặt cũng sẽ thế này thế nọ.

Tính cách của Tô Tinh Thần là loại hướng nội, không thích biểu hiện ra ngoài, nên cậu trả lời mấy câu hỏi về tình trạng gần đây là đã hồi phục.

Sau đó cậu mở camera ra, nhắm thẳng vào khuôn mặt đang đeo khẩu trang của mình, từ từ kéo khẩu trang xuống, tuy âm thanh không lớn, nhưng lại nói rất rõ từng chữ một: “Bây giờ là sáu giờ đúng theo đồng hồ Bắc Kinh, tôi ngồi tàu cao tốc về quê, đi chuyến tàu này mất bốn tiếng… Cũng may hôm nay khá là vui, tuy rằng vẫn còn hơi mờ mịt, còn có chút lo lắng. Tôi có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp của mình ở thôn quê ư, tôi cảm thấy… tôi chắc chắn có thể tốt lên, cố lên.”

Lời nói này giống hệt lời tuyên thệ mà Tô Tinh Thần đã viết trong nhật ký.

Sau đó cậu nghe lời bác sĩ Phương, cố gắng nghĩ càng ít, ngủ càng nhiều càng tốt.

Bởi vì chỉ cần Tô Tinh Thần nghĩ nhiều một chút, liền sẽ không tự chủ được mà chìm vào khủng hoảng, ví dụ như, cảm thấy cô độc, trên thế giới này không còn nơi để cậu trở về.

Cảm giác cô đơn này, ngoại trừ chính bản thân mình, sẽ không còn ai nhớ tới những ký ức về tình thân của cậu.

Nói cách khác, trên thế gian này sẽ không còn ai nhớ rõ những hình ảnh khi Tô Tinh Thần cất tiếng khóc chào đời nữa.

Chỉ vừa lơ đãng một lúc, mà Tô Tinh Thần lại phát hiện khóe mắt của mình đã ngập nước từ bao giờ.

“Cha…”

Tô Tinh Thần ôm balo cá nhân, sau khi trốn người ta lén lút khóc một trận thì đã khá hơn nhiều, ngồi trên ghế dựa mơ màng ngủ hơn một tiếng, cuối cùng bị nghẹn tiểu tới tỉnh.

Cậu đứng dậy đi toilet rồi quay về ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ cho đến khi tàu vào bến.

Bây giờ đang là tháng năm, là tháng thoải mái nhất trong năm ở các khu thành phố nằm ở phía nam.

Tô Tinh Thần xuống xe ở trạm phía bắc, còn phải ngồi ô tô đi thêm một chặng dài về vùng nông thôn xa xôi.

Hơn nữa giữa đường còn phải đổi thành các loại xe trung gian khác nhau nên tốn thêm thời gian, khi cậu ngồi xe van(1) quay trở lại thôn, trời đã hơi chuyển tối.

Tô Tinh thần vừa mới xuống xe, lại thấy một nơi hoàn toàn xa lạ, hai chân hơi nhũn ra.

Cuối cùng vẫn là ông chú chở cậu về nhìn ngứa mắt quá, nói: “Nhà cháu ở đâu? Để chú chở đồ tới đó cho cháu.”

Vừa nãy khi đi xe, ông chú lôi kéo Tô Tinh Thần câu đực câu cái nói chuyện, biết đứa cháu mi thanh mục tú này lại là người địa phương, có nhà ở trong thôn này.

Mà ông chú tài xế cũng là người địa phương, tên ông ta là Vương Hán Hùng, ở đầu thôn phía bên kia tự tay xây một căn nhà nhỏ hai tầng rất mới.

Thật ra hành lý của Tô Tinh Thần không nhiều, chỉ có một cái balo và một vali đồ, vả lại cậu cũng được cha dặn không thể mang người lạ về nhà, vì thế lắc đầu, kéo khẩu trang trên mặt xuống cảm ơn: “Không cần đâu chú, cháu tự đi được.”

Lúc này Tô Tinh Thần không biết rằng, từ trong thôn đi tới ngôi nhà kia, còn cần phải lết cái cặp đùi của mình những một giờ đồng hồ.

Trong lúc đi còn trải qua mấy trận tối lửa tắt đèn, gió núi thổi từng đợt, tiếng chim thú trong rừng kêu vang, quả thật khiến Tô Tinh Thần chưa tới hai mươi tuổi muốn đánh trống lui trận.

Nhưng cậu không cam lòng, bản thân đã mất hẳn một ngày để tới đây, vả lại đâu còn đường sống cho cậu mà quay lại?

Vì thế cậu lấy lại bình tĩnh, nương theo ánh đèn di động, bước trên con đường cỏ dại mọc thành từng chùm.

Tô Tinh Thần vì muốn tự tạo thêm dũng khí cho mình, nên lúng túng mà mở miệng hát bài nghĩa dũng quân tiến hành khúc ngũ âm không đầy đủ.

Khi cậu hát đến lần thứ năm, thì rốt cuộc cũng đi được tới con đường nhỏ lát xi măng.



Vừa may, một căn nhà lớn màu đen thoạt nhìn không tồi lắm sừng sững hiện ra trước mắt Tô Tinh Thần.

Tổng cộng có hai tầng, còn có một cái sân nhỏ phía trước.

Tô Tinh Thần thở hồng hộc nhìn căn nhà trước mặt, vừa hồi tưởng lại tình trạng quẫn bách ban nãy của mình, trong lòng vừa dâng lên cảm giác đạt được thành tựu lớn.

Cậu cười thầm, xem ra quyết định không có sai, trận chiến đầu tiên coi như thắng lợi.

Sau đó lục lọi một chùm chìa khóa từ trong balo, mở ổ khóa đồng trên cổng ra, nhưng cậu phát hiện cổng khá nặng, để đẩy được cũng phải tốn chút sức.

Sau khi Tô Tinh Thần bước vào liền khóa cổng lại, đề phòng thú hoang lẻn vào.

Nói thật, ở nơi núi non duỗi tay không thấy năm ngón này, cho dù là ai đi tới chỗ hoang sơ vắng vẻ như vậy đều sẽ sợ hãi.

Mà có lẽ Tô Tinh Thần cũng không sợ chết nữa, cho nên sau khi tìm được nhà liền dọn đến ở không chút do dự.

Kẽo kẹt…

Cậu mở hai cánh cửa dày nặng ra, bên trong là một khoảng không gian tối đen như dự đoán.

Nhưng cũng may là không có mùi lạ gì sộc đến, chỉ có mùi mốc do lâu ngày không thông gió thoảng qua.

Tô Tinh Thần dựa vào đèn di động, mơ hồ nhìn thấy đường nét của một vài món đồ, nhưng cậu không nhìn lâu mà tìm kiếm công tắc trên tường gần cánh cửa.

“Hửm?” Cậu sờ soạng một lúc, rồi lại bắt đầu tự hỏi, ở cái nơi hoang vu này liệu có điện không đây?

Quả nhiên trên tường không hề có công tắc bật đèn.

Nhưng Tô Tinh Thần cũng không quan tâm, cậu dựa theo chỉ dẫn của cha, mang đống hành lý lên thẳng tầng hai, phát hiện trên đó đúng là có một cửa vào.

Lần này Tô Tinh Thần hít sâu một hơi trước, sau đó mới run rẩy mà mở ra.

Bên trong không có mùi mốc bay ra, mà có một loại mùi hương thơm mát nhàn nhạt.

Tô Tinh Thần đè nghi ngờ trong lòng xuống, duỗi tay tùy ý nhấn công tắc nằm ở bên tường, chỉ thấy một chùm đèn nhỏ được bật sáng lên.

Tất cả những chuyện kế tiếp đều khiến Tô Tinh Thần trợn mắt há mồm, kinh ngạc đến xuất thần…

Rốt cuộc Tô Tinh Thần đã thấy gì?

Cậu thấy một căn phòng xinh đẹp thời thượng, theo lý mà nói loại phòng này chỉ xuất hiện ở các thành phố loại một, đây quả thật là chuyện khiến cậu không thể tin nổi.

Để chứng minh đây không phải là ảo giác của mình, Tô Tinh Thần lập tức mở tủ giày tinh xảo bên cạnh ra, chỉ thấy trong đó là từng hàng giày da, giày thể thao, các loại giày mới tinh, nhưng tất cả đều là giày cho nam.

“…” Tô Tinh Thần hốt hoảng lôi một đôi giày ra, dưới đế dày in dập số bốn mươi ba, không vừa với cỡ chân bốn mươi của cậu.

Nhưng mà dép lê thì có thể đi vừa, cậu lôi một đôi dép lê ra, cởi đôi giày thể thao bỏ vào tủ giày.

Sau đó cậu đóng cửa lại, kéo rương hành lý vào phòng khách xa hoa đến không tưởng, vẻ mặt như đang suy tư gì mà ngồi xuống sofa.

Cậu chỉ thấy mặt ghế dưới mông vô cùng đàn hồi, nói sao cũng không giống đồ để mười mấy năm không ai động tới…

“…” Tô Tinh Thần bị kích thích, xoa xoa cái khuôn mặt ngốc nghếch của mình, rốt cuộc cũng tin những chuyện mà cha kể năm đó đều là sự thật.

Trên thế giới này đúng là có không gian trùng lặp tồn tại một cách khó tin như vậy.

*******

Chú thích:

(1) Xe van: là dòng xe ô tô cỡ trung có kích thước nhỏ hơn xe khách (bus) nhưng lớn hơn dòng xe đa dụng (MVP / minivan). Xe Van thường dùng để chở người, hoặc hàng hóa thiết bị trong một số lĩnh vực như: khách sạn, bệnh viện, cứu hỏa, bưu chính, kinh doanh vận tải… Trong truyện bà tác giả để là 小面包, tức bánh mì nhỏ, tui dịch mà tui gớt nước mắt luôn á.

toi-da-tra-gia-vi-cai-nha-nay-qua-nhieu-roi-1-0

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook