Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi

Chương 33

Thiên Phong Nhất Hạc

09/12/2020

Tổng giám đốc Kế nói chuyện điện thoại xong, hụt hẫng gọi ngay sang cho thư ký Bùi một cước, nói: “Anh ta bây giờ tốt lắm, chúng ta lo lắng hụt rồi.”

Đúng là, chê bai bạn trai cô tìm thì thôi đi, lại còn lên giọng dạy đời cô cái gì mà “tuổi còn trẻ sẽ biết thương người hơn”, quan niệm chẳng đáng tin gì cả.

“Không thể nào.” Thư ký Bùi không tin, anh ta đoán tổng giám đốc Kế không muốn gọi điện an ủi boss nên mới thuận miệng bịa chuyện ra thôi.

Phải biết dựa theo tính nết của Du Phong Hành, dính đến chuyện của Đường gia, hắn phải tức giận tới ba ngày.

“Hừ, anh không tin thì thôi.” Tổng giám đốc Kế vẫn nuốt không trôi, “Anh ta chẳng những không có chuyện gì mà còn có tâm trạng chê bai bạn trai của tôi nữa, tôi nhổ vào.”

Âm lượng của thư ký Bùi đột nhiên tăng vọt, nhất thời khiến cả hàng hiên đều nghe thấy: “Giám đốc Kế có bạn trai rồi á?”

Thư ký Bùi đột nhiên cảm thấy mình như con cẩu độc thân chuyên ăn cơm chó vậy, anh ta tức giận nói: “Tạm biệt.”

Giám đốc Kế:???

Liên tục hai tên cẩu nam nhân làm khó dễ cô, đúng là khiến cô tức muốn chết.

Lại nói chủ nhà uống trà hoa cúc xong liền hết giận, hơn nữa còn biết người giấu rượu là ai, hắn cũng không nổi cáu, điều này làm Tô Tinh Thần thở phào một hơi.

Thật ra cậu vẫn luôn lo lắng chủ nhà sẽ ghét bỏ mình bao đồng xen vào việc người khác, cho dù là giấu rượu, nấu cơm hay quét tước dọn dẹp.

Trước đây khi làm những việc này, cậu vẫn luôn ôm ý nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ, kiếm thêm ít hoạt động cho mình bận rộn chút mà thôi, nếu đối phương cảm thấy phản cảm, tỷ như thể hiện sự lo lắng bất an, cậu sẽ không can thiệp nữa.

Nhưng phản ứng của chủ nhà lại ngoài dự đoán của cậu.

Nếu đã thế thì cứ vậy đi.

Tô Tinh Thần vào phòng bếp vo gạo cắm cơm, gạo này là gạo japonica(1) hôm nay vừa mua, năm đồng nửa cân, quá đắt, bà chủ tiệm bán gạo có ra sức nịnh nọt mời mọc, cậu cũng chỉ mua đúng năm cân.

Đây cũng là do gần đây cậu đang tiết kiệm tiền, đó là chưa kể gạo bình thường chỉ cần ba đồng là mua được nửa cân rồi.

Để cho ra nồi cơm hoàn hảo, Tô Tinh Thần tách ít hạt ngô bỏ vào gạo nấu cùng.

Nếu như làm thế, nồi cơm thành phẩm sẽ vừa có hương thơm của ngô, vừa không làm hỏng vị ngon của gạo.

Tô Tinh Thần nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, quyết định lấy một vốc nấm mang đi ngâm nước nóng.

Sau đó xách nửa con gà tươi mới, thuần thục dùng dao tách thịt ra khỏi xương, cắt thành từng miếng vừa phải, cho thêm muối ăn, bột mì cùng rượu nấu ăn vào đảo một lát, sau đó đổ dầu lạc vào thoa lên mặt ngoài rồi ướp thịt cho ngấm.

Món ăn hôm nay Tô Tinh Thần làm là gà om nấm đông cô, điểm đặc biệt của món ăn này là mềm mịn thơm nồng, cắn một miếng sẽ thấy vui vẻ ngay.

Hôm nữa món gà om nấm đông cô dân dã này cũng giúp người ta chắc bụng hơn.

Lúc này nên phối hợp với mấy món chay nhẹ, ví dụ như chọn măng xé sợi tươi mới, nấm kim châm, chân giò hun khói cắt nhỏ, cà rốt thái, lá cải thảo để chế biến thành món cải thảo cuộn ngũ vị.

Không chỉ có hương vị phong phú mà còn hòa quyện vào nhau, hơn nữa cũng rất kích thích sự thèm ăn của dạ dày.

Tô Tinh Thần nhanh nhẹn dùng dao thái nguyên liệu, cuốn đồ ăn, làm tổng cộng mười mấy chiếc cải thảo cuộn, sau đó từ giữa cuộn cắt một đường xéo, bày lên đĩa.

Sau khi hấp chín thì xối nước sốt đặc chế lên, mùi thơm phưng phức, tươi ngon hấp dẫn.

Xếp xong gà om nấm đông cô vào hộp cơm, Tô Tinh Thần suy nghĩ một lát, đặt vào bên trong một quả quýt xanh.

Lời nhắn: Thịt quýt xanh rất ngọt, ăn ngon lắm.

Lúc này Du Phong Hành đã đọc được tờ giấy người thần bí để lại, thấy đối phương nói không hề tức giận, đồng thời bảo hắn mua nguyên liệu mình thích về nấu ăn thì nhăn chặt mày.

Cũng không phải do Du Phong Hành không chịu mua thức ăn cho chính mình, nói khó nghe một chút thì hắn là kiểu một người ăn no cả nhà không lo đói, tiền nhiều đến mức đời sau xài cũng không hết, tất nhiên sẽ không để bụng chút tiền ăn nhỏ nhoi không đáng kể này.

Du Phong Hành chỉ cảm thấy không dưng có người chăm sóc, lại không cần trả thù lao bằng tiền, tặng quà cũng không nhận, khiến trong lòng hắn rất khó chịu.

Nhưng bây giờ hắn không muốn đưa tiền cho người thần bí nữa, vì người ta hay nói tiền dễ khiến tình cảm bị tổn thương.

Sếp Du vốn nên phiền não làm sao để chơi chết Đường gia, nay lại ở nhà khổ sở nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể lấy được địa chỉ cũng số điện thoại của người thần bí nọ.

Đây mới là vấn đề.

Không thể dùng mệnh lệnh, cũng không thể trực tiếp mở miệng để xin.

Kết bạn thật là phiền.

“…” Sếp Du vò vò tóc, quyết định đi tắm rửa trước.



Hai mươi phút sau, Du Phong Hành mang một thân ướt sũng vừa đi vừa xoa tóc, dùng ánh mắt u ám nhìn hộp đồ ăn cứ đúng giờ lại xuất hiện trên bàn.

Đúng là một người bạn hiền huệ, hắn hơi bội phục nghĩ.

Gà om nấm đông cô và cải thảo cuốn đều rất ngon, hơn nữa vì để hạn chế bệnh đau dạ dày của hắn nên đối phương đã cực lực kiềm nén dục vọng ăn cay của mình lại.

Đã mấy ngày rồi không thấy màu đỏ của ớt!

Sếp Du còn khá nhớ nhung nó, tuy rằng hắn không giỏi ăn cay.

Hơn nữa hôm nay chỉ nhắn có một câu, lượng thông tin ít đến đáng thương.

Du Phong Hành đọc lại mẩu giấy, lại nhìn quả quýt xanh tròn vo bụ bẫm, đột nhiên cảm thấy một hương vị thơm mát quấn lấy mình, khiến tâm trạng như được thanh lọc, vui vẻ thoải mái.

Sếp lớn vươn ngón tay thon dài chọt chọt vào cái thứ màu xanh kia, ăn thì có hơi tiếc.

Chỉ cầm lên ngửi một cái rồi thả về.

Du Phong Hành đột nhiên cảm thấy mùi thơm của quýt xanh dễ nâng cao tinh thần hơn thuốc là nhiều, vì vậy tối nay đặt nó cạnh bàn phím, khi nào bắt đầu lên cơn nghiện thì hắn sẽ cầm lên ngửi, rất hữu hiệu.

Mà Tô Tinh Thần nấu đồ khuya xong, lại thấy trên tờ giấy là dòng chữ chủ nhà hỏi mình bây giờ chúng ta là bạn bè đúng không?

Tô Tinh Thần kinh ngạc: “…”

Anh có thể đừng đột ngột thế được không, trái tim bé bỏng này chịu không nổi đâu.

Tô Tinh Thần bỗng nhiên bị hạnh phúc rơi trúng đầu, khóe miệng vui vẻ nhếch lên, lập tức đi tìm giấy bút, trả lời cho chủ nhà biết đương nhiên chúng ta là bạn.

Tô Tinh Thần cảm thấy như vậy không chân thành cho lắm, bèn thuận tay viết: Rất vui khi quen biết anh, anh là người tốt, tuy rằng dễ bị người khác hiểu lầm, nhưng xin anh hãy tin vào chính mình, anh là người rất tốt. Nếu bảo anh không tốt, chắc chắn những người kia không hiểu rõ anh. Cho nên nếu phải đối mặt với những người vì không đủ hiểu biết mà hãm hại anh, xin anh hãy cứ vui vẻ.

Du Phong Hành đến đêm khuya thì nhận được mẩu giấy nhỏ này của người thần bí.

Du Phong Hành cầm lấy tờ giấy đọc đi đọc lại vô số lần, hắn nghiêm mặt nghĩ thầm, đây là thiên sứ nhân gian thế nào nhỉ.

“Đây là nguyên nhân vì sao mình không ôm hy vọng với những kẻ ngu xuẩn đó.” Bởi vì so với thiện ý của thiên thần nhỏ thần bí, những kẻ ngu ngốc mù quáng kia thật đúng là khiến hắn không thể có nổi chút đồng cảm nào.

Mà đối mặt với lời động viên của người làm cơm bí ẩn, tâm tình của sếp Du vốn như ngựa hoang thoát cương vừa vặn được đối phương ghìm lại trước khi rớt xuống vực.

Cho dù là trà hoa cúc, bữa tối, quýt hay là tờ giấy nhỏ như báu vật này đều được Du Phong Hành khắc sâu vào lòng.

Cho nên hắn mới hỏi chúng ta có phải bạn bè không.

Bằng không với Du Phong Hành mà nói, ở cái tuổi hay tình cảnh này sẽ rất khó để nhận một người xa lạ làm bạn của mình.

Cảm ơn cậu, nếu chúng ta là bạn bè, vậy thì cho tôi biết số điện thoại và địa chỉ của cậu đi, tất nhiên tôi sẽ không tùy tiện làm phiền cậu.

Sáng hôm sau, Tô Tinh Thần đang tinh thần sảng khoái lại nhìn thấy lời nhắn này, sắc mặt lập tức ảm đạm đi.

Dù sao đối phương nói cũng không sai, nếu là bạn bè, trong tay mình còn có địa chỉ và số điện thoại hắn, vậy thì cậu cũng phải nói số điện thoại và địa chỉ cho hắn biết.

Nhưng mà Tô Tinh Thần sợ.

Cậu không biết phải nói như thế nào với chủ nhà về chuyện bọn họ đã từng gặp nhau ở Bắc Kinh.

Hơn nữa nếu tiếp tục phát triển theo hướng này, nhất định nó sẽ biến thành cố tình che giấu, hậu quả càng thêm nghiêm trọng.

Là một con đà điểu nhỏ vừa muốn kết bạn, vừa không hy vọng sẽ gặp mặt ở đời thực, Tô Tinh Thần có hơi lúng túng.

Cậu lo lắng hai điều, thứ nhất, bản thân cậu có một bí mật khó mà tin được, không tiện nói cho người khác, thứ hai, địa vị của mình và chủ nhà khá xa cách, làm bạn qua thư từ là phương pháp giao lưu thích hợp nhất.

Tô Tinh Thần không còn nhỏ, đã sớm hiểu rõ hiện thực xã hội và lý tưởng của cậu về cái xã hội này là hai khái niệm khác nhau một trời một vực.

Cho dù là quan hệ giữa người với người hay là chuyện gì khác, chỉ cần dính đến hiện thực, rất nhiều thứ sẽ không còn thuần túy nữa.

Có lẽ chủ nhà đúng là người tốt thật, nhưng thế giới của đối phương phức tạp đến nỗi cậu nhìn thôi là đã thấy sợ rồi.

Cho nên Tô Tinh Thần trả lời: Tôi cho rằng bây giờ là cách ở chung thoải mái nhất, anh thì sao?

Sau khi viết xong, Tô Tinh Thần đột nhiên rất trống rỗng, tựa như vừa mất đi một người bạn quan trọng vậy.

Bởi vì cậu cảm thấy nếu từ chối đối phương, trong lòng hắn nhất định không dễ chịu.

Lúc Tô Tinh Thần bị người khác từ chối sẽ chỉ cười xòa cho qua chuyện, nhưng đây là cậu chủ động từ chối người khác, vậy thì thảm rồi, chắc chắn sẽ ghi nhớ thật lâu.



Sáng nay Tô Tinh Thần mặc bộ quần áo dài tay, tay đeo đôi găng bông, đi quanh trước sau nhà dọn dẹp sạch sẽ đống cỏ rậm rạp cùng ống mương bị tắc nghẽn.

Có vẻ là một công trình lớn, cần mất khoảng hai đến ba ngày mới dọn dẹp xong.

May mà mùa mưa còn chưa đến.

Gần đây trời hay mưa từng cơn ngắn mà nhỏ, không tạo thành uy hiếp với căn nhà.

Thành phố S, khi Du Phong Hành xuống ăn bữa sáng thì thấy tờ giấy nhỏ người thần bí để lại cho mình, đó là một câu từ chối vô cùng lộ liễu.

Nếu như người khác dám từ chối Du Phong Hành như vậy, chắc chắn Du Phong Hành đã sớm khinh bỉ vò nát tờ giấy đó ném vào thùng rác rồi.

Nhưng mà, đối phương lại là thiên sứ nhỏ luôn an ủi cả thân lẫn tâm của mình!

Cho nên tờ giấy nhỏ đáng ghét vẫn được nâng niu thả vào hộp trà.

Thẳng nam sắt thép ông chủ Du, hôm nay đột nhiên cảm thấy hộp trà không xứng với những mảnh giấy này nữa.

Sếp Du giàu nứt đố đổ vách nhưng không có bà xã giúp quản lý chi tiêu, gọi điện thoại sai người làm riêng một hộp gỗ lim đính sợi vàng.

Sau khi Du Phong Hành làm xong những chuyện này thì sắp xếp đồ chuẩn bị đi làm.

Nhưng mà hắn vừa tới cửa liền quay đầu trở lại, đẩy cửa phòng ngủ lục lọi trên tủ đầu giường, tìm quả quýt nhỏ vỏ xanh.

Du Phong Hành cầm quả quýt lên bỏ vào túi, lòng vui phơi phới rời khỏi nhà.

Bây giờ phần lớn những người trên mạng đều đổ dồn sự chú ý vào việc Du Phong Hành của công ty game Phong Hành không quan tâm chăm sóc cho bên ngoại, mà chẳng mấy ai biết cha mẹ ruột của hắn bị con gái lớn Đường gia tính kế giết chết.

Mà biết hắn từ nhỏ đã bị mẹ nuôi ngược đãi, trên thế giới này càng chỉ có mình hắn.

Du Phong Hành lạnh mặt bước vào công ty, lập tức dò hỏi tiến độ quan hệ xã hội: “Tra được chưa? Là chủ ý của Đường gia, hay là có người khác trà trộn vào nữa?”

Thư ký Bùi rất bội phục sự bình tĩnh của boss, đến lúc này rồi vẫn có thể suy tính đến khả năng có công ty đối thủ trà trộn vào hay không.

“Tạm thời chưa có đáp án chính xác, chỉ tra được hai vị Đường gia sau khi tuyên án xong, dường như có tiếp xúc với mấy nhân vật khả nghi, có thể là cố gắng xin xỏ giảm hình phạt cho con gái mình, cũng có thể là ấp ủ những thứ khác.” Thư ký Bùi nói.

Những thứ khác này tất nhiên là đối phó với kẻ thù hại con gái, hơn nữa còn là đứa cháu ngoại vô tình – Du Phong Hành.

“Phía bên tổ công tác xã hội đang chuẩn bị phản kích, tuy nhiên phải cần một ít thông tin có lợi từ ngài…” Thư ký Bùi càng nói càng nhỏ: “Khụ, đúng là, do ngài không chịu công khai vụ án kia, bằng không có thể lập tức vả mặt rồi.”

“Bán thảm(2) không phải phong cách của tôi.” Du Phong Hành đảo mắt nhìn chằm chằm Bùi Văn, ngón tay đút trong túi vân vê quả quýt nhỏ: “Lại nói, đám cư dân mạng để ý chuyện này đều là đám vip tự xưng nhàn rỗi nhàm chán nhảy nhót lung tung, người yêu chính nghĩa, anh cảm thấy bọn họ có thời gian nạp tiền không?”

Thấy thư ký Bùi sửng sốt, Du Phong Hành dứt khoát nói cho rõ ràng: “Nói cách khác, người chơi của chúng ta đều lo đi nạp tiền, không rảnh ngồi trên mạng làm anh hùng bàn phím đâu.”

Cho nên những bình luận tốt xấu trên mạng về sếp đây đều không thể ảnh hưởng tới việc hắn kiếm tiền.

Nếu đã như vậy thì còn cố sức làm sáng tỏ mà tế à?

Thư ký Bùi: ……

Thư ký Bùi:???

Ngài cân nhắc sự việc thì đừng có dùng góc độ xảo quyệt như vậy có được không?!

Cuộc sống ngoại trừ nạp tiền vẫn còn rất nhiều chuyện quan trọng phải suy xét đấy?

**************

Chú thích:

(1) Gạo Japonica (Gạo trân châu – 珍珠米): Japonica nghĩa là tên gọi chung của tất cả các loại gạo ở Nhật. Họ quy chung tất cả các loại gạo trắng thường là Japonica. Nói chung gạo Japonica là loại gạo xuất xứ từ Nhật Bản, có hạt tròn như viên ngọc, vậy nên người Trung Quốc gọi gạo Japonica là gạo trân châu.

toi-da-tra-gia-vi-cai-nha-nay-qua-nhieu-roi-33-0

(2) Bán thảm (卖惨): Là hành động lợi dụng tình huống bi thảm của mình để nhận được sự đồng cảm của người khác.

Gà om nấm đông cô:

toi-da-tra-gia-vi-cai-nha-nay-qua-nhieu-roi-33-1

Cải thảo cuộn ngũ vị:

toi-da-tra-gia-vi-cai-nha-nay-qua-nhieu-roi-33-2

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook