Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi
Chương 66
Thiên Phong Nhất Hạc
09/12/2020
“Anh tên Chu Gia, em tên gì?” Chu Gia được mời bước vào phòng ngủ cách vách, đặt chân vào không gian thư thích ấm áp thì ngây ngẩn cả người, không thể tin được đây là ký túc xá nam!
Quá sạch sẽ chỉnh tề, quá ấm áp rồi đấy!
Không thể không nói, lúc anh ta bước vào còn có cảm giác đi nhầm vào phòng của vợ chồng son…
Chu Gia lắc lắc đầu, nghĩ rằng mình sắp tiêu đời rồi.
“Sư huynh Chu Gia, em tên Tô Tinh Thần.” Tô Tinh Thần nói: “Mời anh ngồi, em đi rót nước cho anh.”
Thế nhưng phát hiện, trong phòng ngủ chỉ có hai cái cốc, một cái là của cậu, một là của Du Phong Hành.
May mà Tô Tinh Thần nhớ ra hôm qua lúc đi lượn siêu thị mua đồ, siêu thị có tặng kèm một chiếc cốc giấy vẽ hình hoa anh đào màu hồng, vừa vặn lúc này có thể phát huy tác dụng.
“Cảm ơn sư đệ nhiều.” Chu Gia nhận lấy ngắm một lát, vậy mà không phải nước sôi bình thường, mà là nước trà hoa cúc ngâm cẩu kỷ!
Trình độ tinh tế này thật khiến người ta phải quan ngại sâu sắc.
Nhất thời ánh mắt anh nhìn Tô Tinh Thần nhiều hơn mấy phần tìm tòi nghiên cứu.
“Đừng khách khí.” Tô Tinh Thần nói, xoay người bưng đồ ăn lên bàn.
Hai người vừa ăn cơm vừa tán gẫu.
Quả nhiên Chu Gia là một người có tính khí ôn hòa, còn là người hoạt bát hay nói, Tô Tinh Thần biết được đối phương cũng là một người đang theo học bằng tiến sĩ chuyên ngành sinh vật học, nhất thời nổi lòng tôn kính.
Sau khi ăn xong, Chu Gia cảm ơn cậu: “Cảm ơn sư đệ Tinh Thần đã mời cơm, tối thứ sáu sư huynh cũng mời em ăn cơm được không?”
Em trai cách vách biết nấu cơm, Chu Gia dùng thủ đoạn nào cũng phải làm bạn với đối phương cho bằng được.
Huống chi em trai đẹp trai đáng yêu như thế, trong đầu Chu Gia hiện lên ý nghĩ muốn giới thiệu cậu với bạn mình.
Tô Tinh Thần sững sờ, theo bản năng muốn từ chối, nhưng cậu nghĩ lại như vậy không khỏi quá lạc loài.
Mấy hôm trước còn thề thốt nói với sư huynh rằng cậu vẫn ổn, kết quả hôm nay đã nảy sinh thói cũ, muốn thu mình vào trong vỏ.
“Được.” Tô Tinh Thần đồng ý lời mời của Chu Gia.
Đến chiều, Du Phong Hành đã quay về trước giờ cơm tối.
Đầu tháng chín ở Bắc Kinh, khí trời vẫn còn rất oi bức.
Người đàn ông kia đi ra khỏi lớp học, trên người là một lớp mồ hôi mỏng.
Vừa vào cửa liền mở cúc cởi quần áo, dáng vẻ vô cùng phóng đãng, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng nghiêm túc khi còn ở văn phòng.
Nếu như nói khi đi làm đi học, Du Phong Hành là thanh niên thuộc ban văn nghệ, toát ra khí tức cán bộ kỳ cựu.
Vậy thì khi về đến nhà, Du Phong Hành đứng trước mặt Tô Tinh Thần chính là một con cáo già thư giãn biếng nhác, nhìn thấu mọi thứ nhưng không nói toạc ra.
Hắn vẫn luôn duy trì trạng thái hờ hững, mãi tới khi hắn tới cạnh bàn, nhìn thấy chiếc cốc giấy hoa anh đào kia mới thôi.
Du Phong Hành bước tới gần phòng tắm đang đóng chặt, gõ vào cửa.
Người bên trong vừa vặn tắm xong, mang theo chiếc đầu đẫm nước mở cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cơ ngực lộ liễu của sư huynh, suýt chút nữa khiến mặt cậu nóng cháy.
“Sư huynh về rồi à?” Tô Tinh Thần thoáng lui về sau vài bước, nâng khuôn mặt mờ mịt hơi nước lên.
“Hôm nay ai tới nhà?” Du Phong Hành hỏi, không hề che giấu ý nghĩ cùng dục vọng khống chế của mình.
“Ơ, sao anh biết?” Tô Tinh Thần thật thà nói: “Bạn mới của em, mời anh ấy qua ăn bữa cơm trưa.”
Tô Tiểu Thần hoàn toàn không chú ý tới khuôn mặt đang biến sắc của sư huynh, thao thao bất tuyệt nói: “Anh ấy tên Chu Gia, là tiến sĩ nghiên cứu sinh vật học, ở bên cạnh phòng chúng ta, tính tình rất tốt, nhìn cũng đẹp trai nữa.”
Lúc này Tô Tinh Thần mới phát hiện Du Phong Hành không vui, vì vậy nói: “Sư huynh không hi vọng em có bạn mới à?”
Một câu nói đánh thức Du Phong Hành đang trầm mặc, hắn vội vã nở nụ cười, xoa đầu Tô Tinh Thần: “Không có chuyện đó đâu, em có bạn mới rồi, tôi mừng thay cho em.”
Đúng vậy, với tình huống của Tô Tinh Thần, kết bạn được với vài người bạn đại học là tốt nhất, hắn tuyệt đối không thể ngăn cản.
Hơn nữa không chỉ không thể ngăn cản, mà còn phải giúp đỡ cậu nữa.
Du Phong Hành ép chặt ý nghĩ ích kỷ tàn bạo xuống, vén mấy sợi tóc ướt dính trước trán Tô Tinh Thần hôn một cái, thấp giọng bảo cậu ra ngoài sấy khô tóc: “Tôi đi tắm đây.”
Nhưng mà Tô Tiểu Thần lại như bị nước vào não, không muốn thả hắn đi: “Hay là sư huynh sấy tóc giúp em nhé?”
Loại yêu cầu cầu còn không được này, Du Phong Hành nào có thể từ chối được, tất nhiên là hớn hở gật đầu: “Được.”
Áo sơ mi trong tay bị hắn tiện đường ném luôn vào sọt đồ trong phòng tắm.
Sau đó đi ra lấy máy sấy tóc, vì để phối hợp với độ cao ghế sofa mà Tô Tinh Thần đang ngồi nên hắn nhấc một chân lên, dùng đầu gối chống lên ghế sofa, nghiêm túc sấy khô mỗi lọn tóc trên đầu Tô Tiểu Thần.
Dịu dàng tới mức khiến lòng người rối loạn.
Tô Tinh Thần cảm giác trái tim mình đang đập thật mạnh trong lồng ngực.
Tình cờ ngẩng đầu liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai của đối phương, thật sự có loại kích động muốn ôm chầm lấy.
Nhưng mà cậu sợ.
Không dám nói ra, chỉ dám ôm eo sư huynh cọ tới cọ lui, làm bộ mình rất chính trực!
“Được rồi.” Vừa ôm chưa được bao lâu đã bị sư huynh đẩy ra, sư huynh có vẻ rất nóng, phải nhanh chóng đi tắm.
“Haiz.” Tô Tinh Thần sờ sờ tóc, cảm giác chúng dài ra không ít.
Có vẻ như có thể cắt kiểu đầu đẹp trai như sư huynh rồi.
Nếu trở nên thành thục một chút, có phải sư huynh sẽ không đối xử với cậu như trẻ con nữa không?
Tô Tinh Thần cảm thấy ý nghĩ này rất đáng tin, quyết định thừa dịp tối thứ sáu đi ăn cơm cùng sư huynh Chu Gia sẽ cắt lại tóc.
Nghĩ tới đây, cậu lập tức gửi tin nhắn cho Chu Gia, nói rõ bản thân ăn cơm xong muốn đi cắt tóc, nhờ anh ta giới thiệu nên đi tiệm cắt tóc nào.
Chu Gia: …
Chu Gia: Cắt tóc trong miệng em đơn thuần là cắt tóc hả?
Tô Tinh Thần: Đúng vậy, em không muốn nhuộm tóc, cũng không muốn uốn tóc.
Chu Gia thở phào nhẹ nhõm, anh ta còn tưởng sư đệ cơm nước xong muốn đi thay đổi bản thân hoàn toàn.
Nói thật, trong trường cónhiều bạn học nam ăn chơi trác táng lắm.
Rất nhanh đã tới thứ sáu, Tô Tinh Thần chợt nhớ ra mình vẫn chưa nói với Du Phong Hành tối nay Chu Gia mời cậu ăn cơm.
Vừa hay hôm nay sư huynh đang đi từ sáng tới trưa, nên gửi tin nhắn cho hắn.
Tô Tinh Thần: Tối nay anh ăn cơm một mình nhé [cười trộm]
Du Phong Hành:???
Tô Tinh Thần: Sư huynh Chu Gia mời em ăn cơm.
Sếp Du nhìn tin nhắn này, khuôn mặt đầy vẻ không vui.
Du Phong Hành: Vậy à, vậy thì tốt quá, chơi vui.
Tô Tinh Thần: Biết rồi, anh ấy còn bảo sẽ giới thiệu vài đàn chị cho em.
Sếp Du đã đọc tin nhắn.
Sếp Du mặt không đổi sắc đặt di động xuống.
Qua một hồi lâu, Tô Tiểu Thần nhắn tin lại cho hắn: Sư huynh, yêu đương là cảm giác gì?
Nếu như vừa rồi trong lòng chỉ cảm thấy không thoải mái, thế thì câu nói này liền đâm thẳng vào tim Du Phong Hành.
Du Phong Hành: Em quan tâm làm gì? Trước khi tốt nghiệp đại học dám đi hẹn hò, tôi sẽ đánh gãy chân chó của em.
Tô Tinh Thần: Ừm.
Tô Tinh Thần: Thế còn anh, anh có hẹn hò không?
Du Phong Hành: Không.
Tô Tinh Thần: Lỡ có lúc không khống chế được tình cảm thì làm sao giờ?
Du Phong Hành: Nghĩ cho kỹ yêu đương quan trọng hay chân quan trọng hơn.
Tô Tinh Thần: Em thấy chân quan trọng hơn [cười khóc]
Du Phong Hành: Em vẫn còn nhỏ, đừng tưởng có mấy suy nghĩ kiều diễm là biết yêu, thật ra đó chỉ là chút xao động tuổi dậy thì thôi.
Tô Tinh Thần nghĩ thầm, tuổi dậy thì cái đầu anh.
Cậu không muốn nhắn tiếp nữa.
Đến chiều tan học, Tô Tinh Thần theo lời hẹn của Chu Gia gặp nhau trong trường, sau đó cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
Cơm nước xong, Chu Gia dẫn Tô Tinh Thần đi cắt kiểu đầu đầy thời thượng.
“Anh đã muốn hỏi em lâu rồi, sao trước đây em lại cắt kiểu tóc trông ngốc vậy?”
Tuy rằng cũng khá đẹp, nhưng thật sự nhìn rất ấu trĩ.
Nói là học sinh cấp ba cũng không quá.
Cứ nhắc tới chuyện này là Tô Tinh Thần tức giận không thôi: “Không phải ý em đâu.”
Chu Gia thông minh như vậy, lập tức đoán ra được đại khái, dù sao Tô Tinh Thần cũng có người nhà là anh trai hoặc chị gái ở đây.
“Đi thôi, nhóm chị gái đang ở phòng riêng KTV(1) chờ chúng ta qua đó.” Chu Gia nhận cuộc điện thoại, sau đó gọi Tô Tinh Thần.
“Hả?” Nghe thấy là KTV, Tô Tinh Thần hơi nhụt chí, muốn rút lui.
Chủ yếu là lỡ sư huynh biết được, tuyên bố phải đánh gãy chân chó của cậu thì làm sao bây giờ?
Thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện hôm nay lại tức giận, giữa những câu nói của Du Phong Hành có trộn lẫn sự xem thường tình cảm của cậu, gián tiếp xem thường tuổi tác.
Khiến người ta tức chết luôn có biết không?
Tô Tinh Thần vừa nghĩ đã nổi giận, bèn đồng ý sắp xếp của Chu Gia.
Không lâu sau, điện thoại của cậu nhận được tin nhắn của Du Phong Hành, dùng giọng điệu ôn hòa hỏi: “Tô Tiểu Thần, ăn cơm với bạn xong chưa? Lúc nào mới về?”
Tô Tinh Thần chụp một tấm ảnh ăn chơi gửi qua: Sư huynh sư huynh, em đang đi karaoke này.
Du Phong Hành: …
Du Phong Hành: Nhân lúc còn chân thì cố mà chơi đi.
Tô Tinh Thần: Em nói anh nghe, nếu anh còn dọa em sợ như vậy nữa, đêm nay em sẽ không về đâu.
Sếp Du tức phát khóc, hơn nữa cũng rất ngạc nhiên, bởi vì Tô Tinh Thần trong ấn tượng của hắn không phải như thế.
Tô Tinh Thần: Cho anh xem kiểu tóc mới của em này, có đẹp trai không? [hình ảnh]
Du Phong Hành nhìn thấy, tuy rằng ánh sáng hơi mờ, thế nhưng vẫn có thể nhìn rõ bóng dáng của nhóc con trong đó.
Sao lại không đẹp trai cho được, đẹp đến mức hắn sắp thành cầm thú rồi.
Thế nhưng nghĩ tới Tô Tinh Thần vì mấy chị gái mới trở nên ăn diện như vậy, hắn lại bình tĩnh không nổi.
Du Phong Hành: Đừng chơi nữa, về mau.
Tô Tinh Thần: Mới đến chưa bao lâu, bây giờ mà về thì mất mặt lắm, về sau sao em còn dám ở lại ký túc xá tiến sĩ nữa?
Du Phong Hành cắn răn, tức tới mức cả người khô nóng phiền muộn, hỏi: Em ở chỗ nào, gửi địa chỉ cho tôi.
Tô Tinh Thần: Em không muốn anh tới, nên không nói cho anh đâu.
Đọc được câu từ chối như vậy, Du Phong Hành rốt cuộc nhịn không được mà nghĩ, mình chọc Tô Tiểu Thần lúc nào vậy?
Đến mức chỉ cấm cậu hẹn hò đã xù lông?
Mà trước đây cũng có phải chưa từng nói vậy, đối phương lúc đó rất ngoan ngoãn, nói không cho liền làm bé ngoan gật đầu.
Bây giờ đột nhiên ra vẻ phản nghịch, khiến Du Phong Hành không muốn tiếp thu hiện thực, không thừa nhận cũng không được, có thể Tô Tinh Thần đã phải lòng ai rồi…
Nghĩ đến đây, trong lòng Du Phong Hành không còn tĩnh lặng nữa.
Vì sao người mà hắn cẩn thận từng li từng tí che chở trong lòng bàn tay, thật vất vả mới có thể nuôi lớn thành người hoạt bát đáng yêu cởi mở như thế, lại bị một kẻ xa lạ nào đó trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi(2).
Dù sao Du Phong Hành cũng không phải là người tốt chân chính.
Trên thế giới này chỉ có Tô Tinh Thần mới cảm thấy hắn ấm áp mà thôi.
Muốn biết địa chỉ vui chơi của bọn họ cũng không phải việc khó.
Du Phong Hành mở diễn đàn trong trường, hỏi xem đêm nay có hoạt động gì hay không.
Nếu như có có giảng viên hay nữ sinh đi cùng, nhìn thấy câu hỏi của Du Phong Hành chắc chắn sẽ trả lời, thậm chí còn mời hắn tới.
Tô Tiểu Thần vẫn còn quá non khi cho rằng mình không nói thì sư huynh sẽ không biết.
Trên đường tới KTV kia, Du Phong Hành lấy di động hỏi Tô Tinh Thần: Em rất muốn hẹn hò à?
Tin nhắn của sư huynh lại tới nữa rồi, thật đúng là một kẻ gia trưởng tiêu chuẩn.
Tô Tinh Thần thở dài, suy nghĩ một chút rồi đáp: Nếu bàn chuyện yêu đương với em, thì chẳng bằng nói hi vọng anh sẽ tôn trọng tình cảm của em.
Những điều cậu muốn nói còn nhiều lắm: Tuy rằng em còn rất trẻ, thế nhưng không có nghĩa là em cứ mãi không nảy sinh tình cảm được, anh không thể quy chụp nó là xao động tuổi dậy thì, em không chấp nhận.
Du Phong Hành: Em thích ai?
Tô Tinh Thần: Em không nói cho anh.
Được lắm, không chịu giải thích.
Sếp Du mở cửa sổ, để làn gió lạnh táp vào mặt, hi vọng có thể bình tĩnh lại chút.
Tuy rằng hắn vẫn luôn an ủi chính mình, cái mà thiếu niên mười tám mười chín tuổi gọi là tình cảm, thật ra chỉ là thứ chó má mà thôi.
Có lẽ hết một học kỳ, thậm chí chỉ nửa học kỳ, bọn họ sẽ đổi thành một người khác.
Thế nhưng bình tĩnh mà xem xét, Tô Tinh Thần là loại người vậy ư?
“…” Du Phong Hành phiền muộn ném di động ra ghế, khiến tài xế phải nhìn hắn qua kính chiếu hậu.
Nếu trước đây có người hỏi Du Phong Hành, anh cảm thấy xác suất để một nam sinh mười chín tuổi có thể ở cùng một người đàn ông thành thục đã hai mươi bảy tuổi là bao nhiêu?
Hắn căn bản lười tính, bởi vì cái này chỉ do mèo mù với được cá rán, có thể gặp nhưng không thể cầu.
Nhưng bây giờ hiện thực đã xảy ra, hắn biết rõ có thể gặp không thể cầu, nhưng vẫn muốn cưỡng cầu.
Là Tô Tiểu Thần ép hắn, khiến hắn từ bỏ cơ hội làm người tốt.
Lần này đi, nói không chừng người lần nữa bước vào cổng trường đại học A là một con cáo già ra vẻ đạo mạo đã lộ đầu lộ đuôi.
“Đến rồi.” Tài xế nói.
Du Phong Hành mở cửa xe, ngẩng đầu nhìn từng chiếc đèn đường muôn màu muôn vẻ, gửi tin nhắn thêm lần nữa cho Tô Tinh Thần: Tô Tinh Thần, nếu em trở về ngay bây giờ, tôi vẫn sẽ là sư huynh tốt của em.
**************************
Chú thích:
(1) KTV: Phòng karaoke.
(2) Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi: Chuyện kể có một con cò đói bụng đi kiếm ăn, tình cờ thấy một con trai đang nằm phơi miệng bên sông. Cò ta mon men lại gần định mổ con trai đó lấy ruột, nhưng trai nhanh hơn đã khép miệng lại kẹp chặt mỏ cò, hai bên giằng co nhau không ai thua ai, cuối cùng có một ngư ông đến, tóm được cả trai lẫn cò về làm thịt. Câu này để chỉ hai bên đánh nhau sẽ là cơ hội cho bên thứ ba đứng phía sau hưởng lợi.
Quá sạch sẽ chỉnh tề, quá ấm áp rồi đấy!
Không thể không nói, lúc anh ta bước vào còn có cảm giác đi nhầm vào phòng của vợ chồng son…
Chu Gia lắc lắc đầu, nghĩ rằng mình sắp tiêu đời rồi.
“Sư huynh Chu Gia, em tên Tô Tinh Thần.” Tô Tinh Thần nói: “Mời anh ngồi, em đi rót nước cho anh.”
Thế nhưng phát hiện, trong phòng ngủ chỉ có hai cái cốc, một cái là của cậu, một là của Du Phong Hành.
May mà Tô Tinh Thần nhớ ra hôm qua lúc đi lượn siêu thị mua đồ, siêu thị có tặng kèm một chiếc cốc giấy vẽ hình hoa anh đào màu hồng, vừa vặn lúc này có thể phát huy tác dụng.
“Cảm ơn sư đệ nhiều.” Chu Gia nhận lấy ngắm một lát, vậy mà không phải nước sôi bình thường, mà là nước trà hoa cúc ngâm cẩu kỷ!
Trình độ tinh tế này thật khiến người ta phải quan ngại sâu sắc.
Nhất thời ánh mắt anh nhìn Tô Tinh Thần nhiều hơn mấy phần tìm tòi nghiên cứu.
“Đừng khách khí.” Tô Tinh Thần nói, xoay người bưng đồ ăn lên bàn.
Hai người vừa ăn cơm vừa tán gẫu.
Quả nhiên Chu Gia là một người có tính khí ôn hòa, còn là người hoạt bát hay nói, Tô Tinh Thần biết được đối phương cũng là một người đang theo học bằng tiến sĩ chuyên ngành sinh vật học, nhất thời nổi lòng tôn kính.
Sau khi ăn xong, Chu Gia cảm ơn cậu: “Cảm ơn sư đệ Tinh Thần đã mời cơm, tối thứ sáu sư huynh cũng mời em ăn cơm được không?”
Em trai cách vách biết nấu cơm, Chu Gia dùng thủ đoạn nào cũng phải làm bạn với đối phương cho bằng được.
Huống chi em trai đẹp trai đáng yêu như thế, trong đầu Chu Gia hiện lên ý nghĩ muốn giới thiệu cậu với bạn mình.
Tô Tinh Thần sững sờ, theo bản năng muốn từ chối, nhưng cậu nghĩ lại như vậy không khỏi quá lạc loài.
Mấy hôm trước còn thề thốt nói với sư huynh rằng cậu vẫn ổn, kết quả hôm nay đã nảy sinh thói cũ, muốn thu mình vào trong vỏ.
“Được.” Tô Tinh Thần đồng ý lời mời của Chu Gia.
Đến chiều, Du Phong Hành đã quay về trước giờ cơm tối.
Đầu tháng chín ở Bắc Kinh, khí trời vẫn còn rất oi bức.
Người đàn ông kia đi ra khỏi lớp học, trên người là một lớp mồ hôi mỏng.
Vừa vào cửa liền mở cúc cởi quần áo, dáng vẻ vô cùng phóng đãng, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng nghiêm túc khi còn ở văn phòng.
Nếu như nói khi đi làm đi học, Du Phong Hành là thanh niên thuộc ban văn nghệ, toát ra khí tức cán bộ kỳ cựu.
Vậy thì khi về đến nhà, Du Phong Hành đứng trước mặt Tô Tinh Thần chính là một con cáo già thư giãn biếng nhác, nhìn thấu mọi thứ nhưng không nói toạc ra.
Hắn vẫn luôn duy trì trạng thái hờ hững, mãi tới khi hắn tới cạnh bàn, nhìn thấy chiếc cốc giấy hoa anh đào kia mới thôi.
Du Phong Hành bước tới gần phòng tắm đang đóng chặt, gõ vào cửa.
Người bên trong vừa vặn tắm xong, mang theo chiếc đầu đẫm nước mở cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cơ ngực lộ liễu của sư huynh, suýt chút nữa khiến mặt cậu nóng cháy.
“Sư huynh về rồi à?” Tô Tinh Thần thoáng lui về sau vài bước, nâng khuôn mặt mờ mịt hơi nước lên.
“Hôm nay ai tới nhà?” Du Phong Hành hỏi, không hề che giấu ý nghĩ cùng dục vọng khống chế của mình.
“Ơ, sao anh biết?” Tô Tinh Thần thật thà nói: “Bạn mới của em, mời anh ấy qua ăn bữa cơm trưa.”
Tô Tiểu Thần hoàn toàn không chú ý tới khuôn mặt đang biến sắc của sư huynh, thao thao bất tuyệt nói: “Anh ấy tên Chu Gia, là tiến sĩ nghiên cứu sinh vật học, ở bên cạnh phòng chúng ta, tính tình rất tốt, nhìn cũng đẹp trai nữa.”
Lúc này Tô Tinh Thần mới phát hiện Du Phong Hành không vui, vì vậy nói: “Sư huynh không hi vọng em có bạn mới à?”
Một câu nói đánh thức Du Phong Hành đang trầm mặc, hắn vội vã nở nụ cười, xoa đầu Tô Tinh Thần: “Không có chuyện đó đâu, em có bạn mới rồi, tôi mừng thay cho em.”
Đúng vậy, với tình huống của Tô Tinh Thần, kết bạn được với vài người bạn đại học là tốt nhất, hắn tuyệt đối không thể ngăn cản.
Hơn nữa không chỉ không thể ngăn cản, mà còn phải giúp đỡ cậu nữa.
Du Phong Hành ép chặt ý nghĩ ích kỷ tàn bạo xuống, vén mấy sợi tóc ướt dính trước trán Tô Tinh Thần hôn một cái, thấp giọng bảo cậu ra ngoài sấy khô tóc: “Tôi đi tắm đây.”
Nhưng mà Tô Tiểu Thần lại như bị nước vào não, không muốn thả hắn đi: “Hay là sư huynh sấy tóc giúp em nhé?”
Loại yêu cầu cầu còn không được này, Du Phong Hành nào có thể từ chối được, tất nhiên là hớn hở gật đầu: “Được.”
Áo sơ mi trong tay bị hắn tiện đường ném luôn vào sọt đồ trong phòng tắm.
Sau đó đi ra lấy máy sấy tóc, vì để phối hợp với độ cao ghế sofa mà Tô Tinh Thần đang ngồi nên hắn nhấc một chân lên, dùng đầu gối chống lên ghế sofa, nghiêm túc sấy khô mỗi lọn tóc trên đầu Tô Tiểu Thần.
Dịu dàng tới mức khiến lòng người rối loạn.
Tô Tinh Thần cảm giác trái tim mình đang đập thật mạnh trong lồng ngực.
Tình cờ ngẩng đầu liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai của đối phương, thật sự có loại kích động muốn ôm chầm lấy.
Nhưng mà cậu sợ.
Không dám nói ra, chỉ dám ôm eo sư huynh cọ tới cọ lui, làm bộ mình rất chính trực!
“Được rồi.” Vừa ôm chưa được bao lâu đã bị sư huynh đẩy ra, sư huynh có vẻ rất nóng, phải nhanh chóng đi tắm.
“Haiz.” Tô Tinh Thần sờ sờ tóc, cảm giác chúng dài ra không ít.
Có vẻ như có thể cắt kiểu đầu đẹp trai như sư huynh rồi.
Nếu trở nên thành thục một chút, có phải sư huynh sẽ không đối xử với cậu như trẻ con nữa không?
Tô Tinh Thần cảm thấy ý nghĩ này rất đáng tin, quyết định thừa dịp tối thứ sáu đi ăn cơm cùng sư huynh Chu Gia sẽ cắt lại tóc.
Nghĩ tới đây, cậu lập tức gửi tin nhắn cho Chu Gia, nói rõ bản thân ăn cơm xong muốn đi cắt tóc, nhờ anh ta giới thiệu nên đi tiệm cắt tóc nào.
Chu Gia: …
Chu Gia: Cắt tóc trong miệng em đơn thuần là cắt tóc hả?
Tô Tinh Thần: Đúng vậy, em không muốn nhuộm tóc, cũng không muốn uốn tóc.
Chu Gia thở phào nhẹ nhõm, anh ta còn tưởng sư đệ cơm nước xong muốn đi thay đổi bản thân hoàn toàn.
Nói thật, trong trường cónhiều bạn học nam ăn chơi trác táng lắm.
Rất nhanh đã tới thứ sáu, Tô Tinh Thần chợt nhớ ra mình vẫn chưa nói với Du Phong Hành tối nay Chu Gia mời cậu ăn cơm.
Vừa hay hôm nay sư huynh đang đi từ sáng tới trưa, nên gửi tin nhắn cho hắn.
Tô Tinh Thần: Tối nay anh ăn cơm một mình nhé [cười trộm]
Du Phong Hành:???
Tô Tinh Thần: Sư huynh Chu Gia mời em ăn cơm.
Sếp Du nhìn tin nhắn này, khuôn mặt đầy vẻ không vui.
Du Phong Hành: Vậy à, vậy thì tốt quá, chơi vui.
Tô Tinh Thần: Biết rồi, anh ấy còn bảo sẽ giới thiệu vài đàn chị cho em.
Sếp Du đã đọc tin nhắn.
Sếp Du mặt không đổi sắc đặt di động xuống.
Qua một hồi lâu, Tô Tiểu Thần nhắn tin lại cho hắn: Sư huynh, yêu đương là cảm giác gì?
Nếu như vừa rồi trong lòng chỉ cảm thấy không thoải mái, thế thì câu nói này liền đâm thẳng vào tim Du Phong Hành.
Du Phong Hành: Em quan tâm làm gì? Trước khi tốt nghiệp đại học dám đi hẹn hò, tôi sẽ đánh gãy chân chó của em.
Tô Tinh Thần: Ừm.
Tô Tinh Thần: Thế còn anh, anh có hẹn hò không?
Du Phong Hành: Không.
Tô Tinh Thần: Lỡ có lúc không khống chế được tình cảm thì làm sao giờ?
Du Phong Hành: Nghĩ cho kỹ yêu đương quan trọng hay chân quan trọng hơn.
Tô Tinh Thần: Em thấy chân quan trọng hơn [cười khóc]
Du Phong Hành: Em vẫn còn nhỏ, đừng tưởng có mấy suy nghĩ kiều diễm là biết yêu, thật ra đó chỉ là chút xao động tuổi dậy thì thôi.
Tô Tinh Thần nghĩ thầm, tuổi dậy thì cái đầu anh.
Cậu không muốn nhắn tiếp nữa.
Đến chiều tan học, Tô Tinh Thần theo lời hẹn của Chu Gia gặp nhau trong trường, sau đó cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
Cơm nước xong, Chu Gia dẫn Tô Tinh Thần đi cắt kiểu đầu đầy thời thượng.
“Anh đã muốn hỏi em lâu rồi, sao trước đây em lại cắt kiểu tóc trông ngốc vậy?”
Tuy rằng cũng khá đẹp, nhưng thật sự nhìn rất ấu trĩ.
Nói là học sinh cấp ba cũng không quá.
Cứ nhắc tới chuyện này là Tô Tinh Thần tức giận không thôi: “Không phải ý em đâu.”
Chu Gia thông minh như vậy, lập tức đoán ra được đại khái, dù sao Tô Tinh Thần cũng có người nhà là anh trai hoặc chị gái ở đây.
“Đi thôi, nhóm chị gái đang ở phòng riêng KTV(1) chờ chúng ta qua đó.” Chu Gia nhận cuộc điện thoại, sau đó gọi Tô Tinh Thần.
“Hả?” Nghe thấy là KTV, Tô Tinh Thần hơi nhụt chí, muốn rút lui.
Chủ yếu là lỡ sư huynh biết được, tuyên bố phải đánh gãy chân chó của cậu thì làm sao bây giờ?
Thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện hôm nay lại tức giận, giữa những câu nói của Du Phong Hành có trộn lẫn sự xem thường tình cảm của cậu, gián tiếp xem thường tuổi tác.
Khiến người ta tức chết luôn có biết không?
Tô Tinh Thần vừa nghĩ đã nổi giận, bèn đồng ý sắp xếp của Chu Gia.
Không lâu sau, điện thoại của cậu nhận được tin nhắn của Du Phong Hành, dùng giọng điệu ôn hòa hỏi: “Tô Tiểu Thần, ăn cơm với bạn xong chưa? Lúc nào mới về?”
Tô Tinh Thần chụp một tấm ảnh ăn chơi gửi qua: Sư huynh sư huynh, em đang đi karaoke này.
Du Phong Hành: …
Du Phong Hành: Nhân lúc còn chân thì cố mà chơi đi.
Tô Tinh Thần: Em nói anh nghe, nếu anh còn dọa em sợ như vậy nữa, đêm nay em sẽ không về đâu.
Sếp Du tức phát khóc, hơn nữa cũng rất ngạc nhiên, bởi vì Tô Tinh Thần trong ấn tượng của hắn không phải như thế.
Tô Tinh Thần: Cho anh xem kiểu tóc mới của em này, có đẹp trai không? [hình ảnh]
Du Phong Hành nhìn thấy, tuy rằng ánh sáng hơi mờ, thế nhưng vẫn có thể nhìn rõ bóng dáng của nhóc con trong đó.
Sao lại không đẹp trai cho được, đẹp đến mức hắn sắp thành cầm thú rồi.
Thế nhưng nghĩ tới Tô Tinh Thần vì mấy chị gái mới trở nên ăn diện như vậy, hắn lại bình tĩnh không nổi.
Du Phong Hành: Đừng chơi nữa, về mau.
Tô Tinh Thần: Mới đến chưa bao lâu, bây giờ mà về thì mất mặt lắm, về sau sao em còn dám ở lại ký túc xá tiến sĩ nữa?
Du Phong Hành cắn răn, tức tới mức cả người khô nóng phiền muộn, hỏi: Em ở chỗ nào, gửi địa chỉ cho tôi.
Tô Tinh Thần: Em không muốn anh tới, nên không nói cho anh đâu.
Đọc được câu từ chối như vậy, Du Phong Hành rốt cuộc nhịn không được mà nghĩ, mình chọc Tô Tiểu Thần lúc nào vậy?
Đến mức chỉ cấm cậu hẹn hò đã xù lông?
Mà trước đây cũng có phải chưa từng nói vậy, đối phương lúc đó rất ngoan ngoãn, nói không cho liền làm bé ngoan gật đầu.
Bây giờ đột nhiên ra vẻ phản nghịch, khiến Du Phong Hành không muốn tiếp thu hiện thực, không thừa nhận cũng không được, có thể Tô Tinh Thần đã phải lòng ai rồi…
Nghĩ đến đây, trong lòng Du Phong Hành không còn tĩnh lặng nữa.
Vì sao người mà hắn cẩn thận từng li từng tí che chở trong lòng bàn tay, thật vất vả mới có thể nuôi lớn thành người hoạt bát đáng yêu cởi mở như thế, lại bị một kẻ xa lạ nào đó trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi(2).
Dù sao Du Phong Hành cũng không phải là người tốt chân chính.
Trên thế giới này chỉ có Tô Tinh Thần mới cảm thấy hắn ấm áp mà thôi.
Muốn biết địa chỉ vui chơi của bọn họ cũng không phải việc khó.
Du Phong Hành mở diễn đàn trong trường, hỏi xem đêm nay có hoạt động gì hay không.
Nếu như có có giảng viên hay nữ sinh đi cùng, nhìn thấy câu hỏi của Du Phong Hành chắc chắn sẽ trả lời, thậm chí còn mời hắn tới.
Tô Tiểu Thần vẫn còn quá non khi cho rằng mình không nói thì sư huynh sẽ không biết.
Trên đường tới KTV kia, Du Phong Hành lấy di động hỏi Tô Tinh Thần: Em rất muốn hẹn hò à?
Tin nhắn của sư huynh lại tới nữa rồi, thật đúng là một kẻ gia trưởng tiêu chuẩn.
Tô Tinh Thần thở dài, suy nghĩ một chút rồi đáp: Nếu bàn chuyện yêu đương với em, thì chẳng bằng nói hi vọng anh sẽ tôn trọng tình cảm của em.
Những điều cậu muốn nói còn nhiều lắm: Tuy rằng em còn rất trẻ, thế nhưng không có nghĩa là em cứ mãi không nảy sinh tình cảm được, anh không thể quy chụp nó là xao động tuổi dậy thì, em không chấp nhận.
Du Phong Hành: Em thích ai?
Tô Tinh Thần: Em không nói cho anh.
Được lắm, không chịu giải thích.
Sếp Du mở cửa sổ, để làn gió lạnh táp vào mặt, hi vọng có thể bình tĩnh lại chút.
Tuy rằng hắn vẫn luôn an ủi chính mình, cái mà thiếu niên mười tám mười chín tuổi gọi là tình cảm, thật ra chỉ là thứ chó má mà thôi.
Có lẽ hết một học kỳ, thậm chí chỉ nửa học kỳ, bọn họ sẽ đổi thành một người khác.
Thế nhưng bình tĩnh mà xem xét, Tô Tinh Thần là loại người vậy ư?
“…” Du Phong Hành phiền muộn ném di động ra ghế, khiến tài xế phải nhìn hắn qua kính chiếu hậu.
Nếu trước đây có người hỏi Du Phong Hành, anh cảm thấy xác suất để một nam sinh mười chín tuổi có thể ở cùng một người đàn ông thành thục đã hai mươi bảy tuổi là bao nhiêu?
Hắn căn bản lười tính, bởi vì cái này chỉ do mèo mù với được cá rán, có thể gặp nhưng không thể cầu.
Nhưng bây giờ hiện thực đã xảy ra, hắn biết rõ có thể gặp không thể cầu, nhưng vẫn muốn cưỡng cầu.
Là Tô Tiểu Thần ép hắn, khiến hắn từ bỏ cơ hội làm người tốt.
Lần này đi, nói không chừng người lần nữa bước vào cổng trường đại học A là một con cáo già ra vẻ đạo mạo đã lộ đầu lộ đuôi.
“Đến rồi.” Tài xế nói.
Du Phong Hành mở cửa xe, ngẩng đầu nhìn từng chiếc đèn đường muôn màu muôn vẻ, gửi tin nhắn thêm lần nữa cho Tô Tinh Thần: Tô Tinh Thần, nếu em trở về ngay bây giờ, tôi vẫn sẽ là sư huynh tốt của em.
**************************
Chú thích:
(1) KTV: Phòng karaoke.
(2) Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi: Chuyện kể có một con cò đói bụng đi kiếm ăn, tình cờ thấy một con trai đang nằm phơi miệng bên sông. Cò ta mon men lại gần định mổ con trai đó lấy ruột, nhưng trai nhanh hơn đã khép miệng lại kẹp chặt mỏ cò, hai bên giằng co nhau không ai thua ai, cuối cùng có một ngư ông đến, tóm được cả trai lẫn cò về làm thịt. Câu này để chỉ hai bên đánh nhau sẽ là cơ hội cho bên thứ ba đứng phía sau hưởng lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.