Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi

Chương 68

Thiên Phong Nhất Hạc

09/12/2020

Bất kể là vì nụ hôn táo bạo này, hay là đột nhiên nhận được lời tỏ tình thì người bị dọa vẫn là Tô Tinh Thần.

Du Phong Hành nghe vậy, cẩn thận ôm chặt thân thể mảnh khảnh của thanh niên như đang đè nén khát vọng vô hạn, mười mấy giây sau mới lên tiếng: “Em là con trai, phải kiên cường chút.”

Lúc này mới hôn một cái mà thôi, về sau sẽ còn đáng sợ hơn.

“…” Tô Tinh Thần cạn lời, điều này thì liên quan gì tới việc cậu là con trai?

Nhưng mà sư huynh lại nằm nhoài trên vai cậu, trầm giọng cười, trông vô cùng vui vẻ.

Khiến cho cậu cũng không nhịn được mà cười khúc khích.

Du Phong Hành cười đủ rồi, thân mật hôn lỗ tai cậu dò hỏi: “Tô Tiểu Thần của tôi, sao em lại ngoan như vậy? Hả? Tôi nói yêu em là em đồng ý ngay, em không có chính kiến à?”

Hay là con thỏ nhỏ chết bầm này đã sinh tình cảm với hắn từ lâu?

Tô Tinh Thần suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: “Nếu anh đã nói như vậy thì để em suy nghĩ thêm mấy ngày.”

“Không được.” Du Phong Hành lập tức nói, cúi đầu hôn lên, không cho Tô Tinh Thần cơ hội được cân nhắc.

Hành động rất nhanh, ngôn ngữ cũng tốt, thật sự rất bá đạo.

Tô Tinh Thần cảm thấy lúc bị quản kỹ còn không hồi hộp như bây giờ.

Từ KTV đi ra, miệng Tô Tinh Thần đã sưng tấy lên, làm cậu xấu hổ lấy tay che mặt.

Mà một tay khác bị bạn trai mới nắm chặt, dẫn cậu ra đường vẫy xe.

Ngay khi đứng chờ xe, đối phương cũng có thể phát điên mà đẩy tay cậu ra, hết ôm rồi gặm…

Tô Tinh Thần chán chả buồn nói.

“Tư thế này của anh đáng sợ quá, em phải chăm chỉ cân nhắc anh mới được.”

“Cân nhắc cái búa.” Du Phong Hành vui vẻ ôm lấy bạn trai nhỏ, nở nụ cười tiêu chuẩn lộ tám cái răng.

Lúc xuống xe càng dọa lái xe sợ gần chết, vì hắn cho không ít tiền boa.

Cạnh cổng trường có một cửa hàng tiện lợi 24/24.

Sau khi xuống xe, Du Phong Hành ôm Tô Tinh Thần vì hoảng sợ mà câu kéo không chịu đi vào.

“Sư huynh, em không đồng ý!”

“Em sợ gì chứ? Dù sao đêm nay cũng chưa dùng.”

Sếp Du lần đầu tiên mua thứ này, lại làm ra vẻ như người giàu kinh nghiệm trước mặt nhân viên bán hàng.

Vui sướng nở nụ cười với nhân viên đang thầm khinh bỉ.

Tô Tinh Thần nghĩ, tôi nhổ vào!

Không tin.

Nhưng mà Du Phong Hành nhất định phải mua, cậu cản cũng không được.

Trông thấy nhân viên bán hàng nhìn chằm chằm Du Phong Hành, trong lòng cảm thấy hơi chua chua.

Tô Tinh Thần quyết tâm, trở tay ôm lấy móng heo bự của hắn.

“Đừng sợ.” Du Phong Hành nhanh chóng làm đúng trách nhiệm vụ của một người bạn trai, hôn lên chiếc trán kia cái chóc, đứng trước mặt nhân viên bán hàng phát cẩu lương.

Tô Tinh Thần cảm thấy quá mất mặt, mua đồ xong liền chạy vội ra ngoài, để gió đêm thổi lướt qua hai bờ má nóng rát.

Cậu cảm giác rất không chân thực.

Cứ vậy đã có bạn trai rồi…

Cậu mới mười chín tuổi mà đã thoát kiếp FA rồi ư?

Vậy những anh chị hai lăm hai sáu tuổi trong phòng ban nãy còn chưa có người yêu sao mà chịu nổi.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Du Phong Hành thoạt trông rất hồi hộp, muốn dựa gần vào lại thôi.

Tô Tinh Thần hoảng hốt nói hết suy nghĩ trong lòng mình: “Đột nhiên có bạn trai, cảm thấy không chân thực lắm.”

Du Phong Hành nghe vậy liền nở nụ cười, ôm bạn trai nhỏ từ phía sau, dùng ánh mắt thâm tình nói: “Tôi sẽ cho em cảm giác chân thực.”



Mới đầu Tô Tinh Thần còn không hiểu câu nói này là có ý gì.

Sau khi trở lại phòng ngủ, sư huynh dùng trò nước ấm nấu ếch được một nửa thì cậu biết rồi!

Tên cầm thú này…

Quả nhiên mấy lời như đêm nay sẽ không dùng, tôi chỉ cọ thôi không đút vào, đều là mấy lời nói dối đê hèn của đàn ông.

Tô Tinh Thần thừa nhận mình đúng là ngu dốt, lại đi tin lời hôn một tí, ôm một tí của Du Phong Hành.

Lúc sau thực hành cậu đành bất đắc dĩ tiếp nhận.

Sau đó còn tin một lát trong miệng Du Phong Hành sẽ không vượt quá nửa tiếng.

Thôi được rồi, Tô Tinh Thần như tấm chiếu mới chưa từng trải, sao biết ai gạt ai!

“Tôi đang cho em cảm giác chân thực thôi.” Du Phong Hành ôm chặt Tô Tinh Thần, nâng niu như kho báu của riêng mình, đêm nay hắn đã hôn Tô Tinh Thần không biết bao nhiêu lần.

“Hừ.” Tô Tinh Thần nói.

Dằn vặt quá độ khiến cậu mệt muốn chết, mí mắt bắt đầu đánh nhau.

Nhưng mà không thể không thừa nhận, ngủ cùng sư huynh một giấc đúng là rất có cảm giác chân thực, phần chân thực này phải qua mấy ngày mới có thể tiêu bớt.

Trước khi sắp ngủ, Tô Tinh Thần cảm ơn trời đất nghĩ, may quá, ngày mai không phải lên lớp.

Mà sếp Du không ngủ được, không thể ngủ nổi.

Ngày đáng được ghi nhớ vĩnh viễn như vậy rất hợp để tỉnh táo đến hừng đông.

Loại tỉnh táo này khác hẳn với mất ngủ, Du Phong Hành chưa bao giờ cảm thấy tâm trạng tốt như bây giờ.

Cảm giác rất vui sướng, so với việc thành công gây dựng sự nghiệp năm ấy còn khiến hắn quý trọng hơn.

Nghĩ tới đây, Du Phong Hành liền hôn lên trán Tô Tinh Thần một cái

Cả khuôn mặt của Tô Tinh Thần đều bị hắn hôn sạch sẽ.

Sáng hôm sau, mặt trời lên cao quá đầu.

Hai tên đàn ông một lớn một nhỏ đêm qua quần nhau vẫn đang dùng tư thế thân mật ngủ say.

“Hả…?” Tô Tinh Thần tỉnh rồi, phát hiện mình đang cởi trần, nhất thời mờ mịt không thôi.

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc của sư huynh, trong đầu tràn ngập ký ức quấn quít cùng đối phương.

Mặt Tô Tinh Thần đỏ bừng lên, vội vàng đứng dậy nhặt quần áo dưới đất, dùng động tác buồn cười xỏ đồ vào.

“Shhh…” Động đến nơi nào đó khiến cậu hít ngược một hơi.

Có lẽ đây chính là… chính là kết cục của việc đã không vừa còn cố nhận lấy tình yêu to lớn.

Tô Tinh Thần nóng bỏng cả mặt, buồn bực bước vào phòng tắm.

Sau đó cậu phát hiện, cho dù mình đang làm gì, rửa mặt cũng vậy mà đánh răng cũng thế, trong lòng không khỏi hồi tưởng lại những chuyện kia.

Tâm hồn bay bổng, thân thể lâng lâng, khóe miệng cứ nhếch lên mãi, thật là một cảm giác kỳ quái!

Mà như vậy chẳng khác nào một kẻ ngốc.

Tô Tinh Thần hi vọng mình có thể bình tĩnh một chút.

Lúc này, một bóng hình cao lớn không biết xấu hổ tựa vào cửa nhìn cậu.

So với cố gắng bình tĩnh của mình, miệng của đối phương đã kéo đến hết mức, sáng chói như mặt trời.

“Chào buổi sáng, Tô Tiểu Thần.” Âm thanh của Du Phong Hành cực kỳ gợi cảm, trong nháy mắt khiến Tô Tinh Thần nhớ đến đêm qua, đối phương đã dùng âm thanh này nói vài lời âu yếm.

Trái tim cậu bỗng đập thình thịch, vội vàng lấy khăn mặt lau qua loa, quay đầu lại nói: “Chào buổi sáng, sư huynh.”

“Có phải em quên mất tôi là bạn trai em rồi không?” Du Phong Hành bước lên phía trước, ôm lấy Tô Tinh Thần từ sau lưng: “Chẳng phải vào buổi sáng nên gọi là ông xã à?”

“Khụ khụ khụ…” Tô Tinh Thần giật mình, sao sư huynh vốn đàng hoàng đứng đắn giờ lại biến thành kiểu người khó đỡ thế này.

Ông xã gì chứ?

“Đùa em thôi.” Du Phong Hành nói, cánh tay rắn chắc rút khỏi người Tô Tinh Thần, đi tới cạnh bồn rửa mặt làm vệ sinh cá nhân.

Thật ra khung cảnh này không có gì khác với ngày thường.



Tô Tinh Thần ngơ ngác, sau đó thu tầm mắt lại, nghiêm túc rửa mặt.

Xét thấy thời gian đã không còn sớm nên Tô Tinh Thần làm bữa trưa luôn.

Dưới sự căn dặn của Du Phong Hành, cậu nấu một bàn cơm thật thanh đạm.

Sau khi ăn cơm xong, cả hai ngồi trong phòng thảnh thơi nghỉ ngơi.

“Tô Tiểu Thần, em đã tắm chưa?” Du Phong Hành kề sát vào người bạn trai đang hơi lạnh nhạt hỏi.

“Chưa, sao vậy?” Tô Tinh Thần rời sự chú ý ra khỏi sách, ngẩng đầu nhìn đối phương.

“Không có gì, nếu như có tắm thì nhớ bôi thuốc.” Du Phong Hành như con chó cỡ lớn bị vứt bỏ, vấn đề là con chó bự này đêm qua đã làm vài chuyện không đứng đắn với chủ của mình.

Sau khi bình tĩnh lại mới biết mình đúng là súc sinh.

Tô Tinh Thần lạnh nhạt với hắn cũng là điều bình thường.

“À, em biết rồi.” Tô Tinh Thần nhỏ giọng nói, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách, dùng sách để che dấu vẻ khó chịu trên mặt.

Vì vậy không để ý tới dáng vẻ muốn nói lại thôi của Du Phong Hành.

“Có phải em giận không?” Không khí trong phòng quá mức an tĩnh, cuối cùng Du Phong Hành vẫn không nhịn được hỏi.

Tô Tinh Thần thấp giọng nói: “Không có.”

Trái tim của Du Phong Hành bị giọng điệu hời hợt của cậu bóp chặt, đau đớn không thôi, áy náy nói: “Là tôi không tốt.”

Nhận sai, thế nhưng không hối hận.

Nếu như được làm lại lần nữa, Du Phong Hành vẫn sẽ chọn nuốt miếng thịt tên Tô Tiểu Thần vào bụng.

Dù sao Tô Tinh Thần cũng là một người thẳng thắn thành thật, nghe vậy thì nói: “Làm cũng làm rồi, đừng nhắc đến nữa.”

Cậu suy nghĩ một chút: “Chỉ là em chưa quên được thôi, anh bảo nếu em dám hẹn hò khi còn học đại học, anh sẽ đánh gãy chân chó của em.”

Nói đến đây, cậu chớp mắt nhìn Du Phong Hành: “Bây giờ còn tính không?”

Du Phong Hành nghẹn lại, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng hiếm thấy.

Sau đó lại nghe Tô Tinh Thần nói: “Anh còn nói tình cảm trong độ tuổi của em chỉ là xao động tuổi dậy thì, không kéo dài được lâu, anh nói xem không được lâu cụ thể là bao? Một tháng? Hay một học kỳ?”

Tô Tinh Thần xoa cằm: “Cũng không thể là một tuần được.”

Sếp Du nghe xong, khuôn mặt trở nên tái xanh như tàu lá chuối, gì mà một tháng hay một học kỳ, ranh con kia cố ý khịa hắn, sao hắn có thể nghe không hiểu được.

“Nếu em tức thì cứ tát tôi vài cái đi, đảm bảo tôi sẽ không tránh.” Ngài Du nói: “Thế nhưng đừng dằn vặt tôi, tôi chịu không nổi.”

Nói rồi còn nắm lấy hai bàn tay của Tô Tinh Thần mở ra, đặt lên trên mặt mình.

“Nếu tát cái tát này thì chưa biết mặt anh đau hay tay em đau đâu.” Tô Tinh Thần rút về: “Em không đánh, cũng không phải em tức giận, chỉ chọc anh chút thôi, anh thì có gì mà không chịu nổi?”

Một người tuổi còn trẻ đã sáng lập công ty lớn, mấy năm nay có sóng gió gì chưa từng thấy đâu, cho nên tố chất tâm lý chắc chắn rất mạnh.

“Em quan tâm làm gì. Không chịu nổi là không chịu nổi.” Du Phong Hành nhân cơ hội ôm lấy cậu vào lòng đầy thân mật, cứ lặp lại mấy chữ kia.

Sự thân thiết đó đối với một người đã có ý định như cậu, thật sự là không thể dứt được.

Tô Tinh Thần không tự chủ nở nụ cười, nghiêng đầu hôn một cái lên khuôn mặt đẹp trai của sư huynh: “Được, vậy để em nói một điều khiến anh vui nhé.”

Du Phong Hành vểnh tai lên: “Nói gì?”

Tô Tinh Thần ngượng ngùng nói: “Em cũng thầm thích anh.”

Câu nói này không những khiến Du Phong Hành vui vẻ mà còn muốn hóa thân thành sói, sôi trào tới mức định ném luôn Tô Tinh Thần lên giường.

Hắn nghĩ, trên thế giới sao có thể có con người đáng yêu như vậy.

Nhất định là ông trời thấy hắn trải qua quá nhiều gian khổ, nên mới cố ý đưa đến cứu rỗi hắn.

“Ừ, vậy ra em vẫn luôn thích tôi.”

Du Phong Hành ngồi sau lưng Tô Tinh Thần, trong đôi con ngươi lóe lên sự cuồng dã.

**********************

Lảm nhảm: Cầm thú đúng là cầm thú, tỏ tình xong dụ con người ta thoát kiếp phù thủy luôn =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook