Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi
Chương 7
Thiên Phong Nhất Hạc
09/12/2020
Đầu cá, xương cá và đuôi cá còn thừa đều đang được hầm trong một chiếc nồi sắt, mùi vị đặc trưng của hải sản bốc lên nghi ngút.
Chỗ xương này để cho chó con ăn.
Tô Tinh Thần sau khi đưa cơm canh cho chủ nhà xong liền nhanh chóng quay trở lại bếp, tắt lửa nấu cá, sau đó lấy xương ra, đổ nước lạnh vào nồi nước dùng lẫn thịt cá còn dư.
Vì phải chia cơm cho chó con ăn, nên lượng cơm cần nấu hôm nay khá nhiều.
Tô Tinh Thần tự xới cho mình một bát cơm, trong nồi vẫn còn thừa lại không ít, vì thế cậu nhìn chỗ cơm thừa đến xuất thần, ban nãy cậu xới cho chủ nhà hai bát lớn, chắc lần này hắn sẽ không chê nấu cho thỏ ăn nữa đâu nhỉ?
Một giờ ba mươi phút, nam nhân ngồi trước máy tính chìm vào công việc, giải quyết xong những vấn đề mà cấp dưới báo cáo lên rồi dừng lại đi uống cốc nước.
“Ùng ục…” Chiếc bụng đói meo phát ra tiếng kêu phản đối hắn.
Du Phong Hành xụ mặt, xoa xoa chiếc dạ dày hơi xót của mình, hắn mệt mỏi dựa ra sau ghế, đồng thời đưa tay lên xoa nắn ấn đường.
Tuy rằng mỗi lần Bùi Văn hỏi, hắn đều trả lời mình không sao.
Nhưng quả thật tâm tình của hắn rất tệ, thậm chí còn không muốn gặp người ngoài.
Thật ra, hai vị đã qua đời kia, một vị chưa từng gặp mặt, hắn chẳng có tình cảm gì, một vị là kẻ cuồng công việc, sự quan tâm dành cho vợ con vốn đã ít nay còn ít hơn.
Bằng không, thời thơ ấu của Du Phong Hành đã không đến mức không thèm xin người ta giúp đỡ.
Lý do tâm tình không tốt cũng rất phức tạp, một mặt Du Phong Hành cảm thấy hắn càng ngày càng giống Du Anh Phàm, có lẽ hắn sẽ trở thành một Du Anh Phàm thứ hai, cho nên hắn chia tay Kế Giai Doanh để tránh tạo thành bi kịch sau này.
Mặt khác… hắn hối hận vì đã tống Đường Đại Quân vào ngục giam.
Du Phong Hành nghĩ tới đây, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo mà ngồi xuống, không hề che giấu sát ý trên mặt.
Lúc đầu hắn cho rằng chỉ cần tống được Đường Đại Quân vào ngục giam là có thể giải thoát.
Nào ngờ, mỗi lần nhớ tới Đường Đại Quân vẫn còn sống, hắn liền nuốt không trôi cục tức mười mấy năm bị hành hạ trước kia.
Những lần tra tấn đó khiến hắn sinh ra lệ khí, người không ra người quỷ không ra quỷ.
Hơn nữa còn ăn không ngon ngủ không yên, tâm trạng càng thất thường.
“Đm…”Du Phong Hành biết nếu mình cứ như vậy, thì sức khỏe sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Hắn nhắm mắt lại rồi đứng lên, lấy chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài kiếm ăn.
Lúc lơ đãng nhìn qua khoảng trống phía sau bình phong được trang trí hoa văn, lại thấy hộp cơm thần bí cả ngày hôm qua không xuất hiện.
Du Phong Hành ngẩn ngơ, lập tức đi tới mở nắp hộp ra.
Một mùi thơm của thịt cá tươi ngon xộc vào mũi, dụ dỗ cái dạ dày đang sôi lên của hắn, tàn nhẫn co rút thêm một chút.
Du Phong Hành không quan tâm được nhiều như vậy, hắn nhanh chóng cầm thìa lên, múc một thìa canh cá, ăn một miếng để giảm bớt cảm giác khó chịu trong dạ dày.
Miếng thứ nhất nuốt xuống không nếm ra được vị gì, chỉ biết được nêm nếm vừa phải, thịt cá không bị nấu quá lửa.
Ăn tiếp miếng thứ hai, cảm giác khó chịu trong dạ dày đã bị giảm xuống không ít, tốc độ ăn của Du Phong Hành từ từ chậm đi.
Lúc này mới nếm được hương vị của canh thịt cá, ngon ngọt tự nhiên, hắn dám chắc đây không phải đồ ăn do mấy đầu bếp trong quán cơm nấu ra.
Ai cũng đều biết, mỗi lần đói bụng mà thấy đồ ăn, đầu óc sẽ trở nên trống rỗng, chỉ biết đưa đồ ăn vào miệng không ngừng nghỉ.
Mãi đến khi lưng lửng bụng, Du Phong Hành mới bắt đầu ăn chậm lại, nhai kỹ nuốt chậm, cẩn thận thưởng thức.
Đĩa rau xà lách xanh mơn mởn nằm nơi cách vách khiến hắn nhịn không được mà động vào.
Lúc này đưa đũa gắp một miếng, bỏ vào trong miệng, nhai mấy lần đã thấy sự khác biệt, món này… không giống với những món rau trước đây hắn từng ăn chút nào.
Nhưng mà thế lại càng hợp miệng hắn.
Du Phong Hành thỏa mãn chén sạch đồ ăn, sau đó dựa vào ghế ợ một tiếng no nê.
Phía bên này, Tô Tinh Thần cũng vừa ăn xong cơm, tay trái ôm một cái nồi, tay phải cầm hai cái bát cơm bằng inox, vui vẻ xuống tầng cho đám cho con ăn.
Hai con chó con một vàng một trắng đang chạy nhảy trong sân, dường như chúng đã quen với nơi xa lạ này.
Lúc Tô Tinh Thần đi tới, thấy chúng nó đang đuổi cắn trên sân, quần nhau túi bụi.
“Này! Ăn cơm thôi!” Tô Tinh Thần gõ gõ bát inox, sau đó ngồi xổm xuống, chia cơm với xương cá đã được trộn đều vào từng bát riêng.
Về sau đây là bát cơm cho đám chó ăn, mỗi con một cái, vậy mới công bằng.
Còn thau đựng nước uống, Tô Tinh Thần nhìn xung quanh một lúc, cầm cái chậu rửa rau nhỏ đặt bên cạnh giếng múc đầy nước cho chúng.
Cả bát cơm lẫn chậu nước đều đặt dưới bóng râm chỗ chân tường.
Sau khi sắp xếp xong chỗ ăn cho lũ chó, Tô Tinh Thần quay đầu lại, thấy hai con chó con cứ vẫy vẫy đuôi, tỏ vẻ muốn lại gần mà không dám.
“Hai đứa ăn đi.” Tô Tinh Thần cười cười, quay người đi lên tầng hai.
Hai chú chó con thấy cậu đi rồi, len lén nhìn ngó rồi mới chạy tới bát inox, ăn ngấu ăn nghiến phần cơm xương cá của mình.
Thanh niên bấy giờ vẫn chưa đi mà đứng nấp sau gốc cây quay một đoạn video về đám chó con của mình.
Tô Tinh Thần chỉnh sửa video đâu vào đấy, sau đó viết caption kèm theo rồi đăng lên app.
Cậu đăng ký app này, chủ yếu là để đăng những video ngắn và livestream, cũng là app nhiều người dùng nhất và hot nhất trong nước.
Nghe đâu số lượt tải về đã vượt qua dân số của Trung Quốc, đúng là kinh người.
Dưới tình huống nhiều người sử dụng như vậy, vô số người bình thường đã nổi tiếng chỉ trong một đêm, có cả trăm ngàn vạn fan, kéo theo đó là tiền tài của cải, có thể nói là được cả danh lẫn lợi.
Nhưng Tô Tinh Thần kiên trì đăng video không phải vì lợi ích, cậu chỉ muốn thể hiện nếp sống của mình một chút, muốn thăm hỏi đám bạn bè trên mạng gần đây có khỏe không mà thôi.
Cậu mở video đã đăng vào sáng hôm trước ra, không có gì đặc biệt, cũng chỉ lác đác có mấy người, nhận được vài ba câu bình luận cố lên này nọ.
Tô Tinh Thần dùng mặt cười(1) cảm ơn từng cái một.
Trước đây, video nấu ăn của cậu kéo được khoảng vài trăm fan, khi đó cậu còn thấy nhiều fan hay ít fan đều không phải là vấn đề, nhưng hôm nay cậu bỗng cảm thấy tiếc vì sao hồi đó mình không cố gắng chút, để bây giờ chỉ có ít fan như vậy.
Tô Tinh Thần muốn bán áo tơi cho chú Ngưu, không có fan thì bán kiểu gì?
“Haiz…” Thanh niên ôm ý nghĩ kỳ lạ thở dài, ngồi trên bậc thang chống cằm trầm tư, video mới nên quay sao mới kéo được thêm fan đây?
Trên phần mềm không hề thiếu những blogger dùng mặt hoa da phấn để nổi tiếng, thật ra khuôn mặt của Tô Tinh Thần cũng khá đẹp, nhưng cậu không trang điểm không thời trang, không tạo hình này nọ, càng không nói mấy lời cợt nhả câu dẫn…
Đó không phải phong cách của cậu.
Cậu rất bảo thủ.
Tạm thời Tô Tinh Thần không nghĩ thêm được kế hoạch hay ho nào khác, đành thu hồi suy nghĩ, bò lên tầng hai.
Cầm một quyển sách, ngồi trên sofa đọc mệt thì ngủ.
Khoảng ba giờ chiều, Tô Tinh Thần đi rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó vội vàng xuống lầu, lấy đồ câu cá sáng nay mới mua về ra, muốn đến ven sông thử vận may.
Nào ngờ cậu vừa mở cửa sân, hai con chó nhỏ liền nhảy xổ lại chỗ cậu, đứng trước cửa vẫy đuôi chờ chủ.
Nhìn đám nhỏ nhanh nhẹn chưa này, Tô Tinh Thần thầm nghĩ, không hổ là con cháu của chó săn.
Biết là lũ chó không nghe hiểu lời mình, nhưng cậu vẫn cười nói: “Được rồi, cho hai đứa đi theo anh, nhưng không được chạy loạn đâu đấy.”
“Gâu gâu.” Chó con hoạt bát sủa với chủ hai tiếng.
“Lối này.” Tô Tinh Thần ôm cần câu cá, lưới đánh cá, còn xách theo một xô nước, đi về phía bờ sông cỏ dại mọc lút nửa người, vừa đi vừa dùng liềm phát cỏ, mở ra một con đường nhỏ.
Đám chó con thè lưỡi theo sau, chốc ngửi chỗ này, chốc lại ngửi chỗ kia, còn nhấc chân sau lên tiểu một bãi đánh dấu địa bàn.
Tô Tinh Thần đi ven bờ sông mọc đầy cây trúc, chọn một nơi phù hợp để thả câu, cắm cần câu lên mặt đất, sau đó dùng liềm đào đất lên, bắt vài con trùn(2) làm mồi câu cá.
“Ẳng… ẳng…” Hai con chó đứng quanh bờ sông kêu rầm rì, hấp dẫn sự chú ý của Tô Tinh Thần.
“Gì vậy?” Cậu sửa soạn mồi câu cẩn thận vứt vào trong nước, sau đó chạy qua xem thử.
Vừa nhìn đã thấy bắt không nổi, lập tức xoay về cầm vội lưới đánh cá mang qua vớt con cua lớn bằng nửa bàn tay lên.
Lớp vỏ màu xanh, đôi càng lông mơn mởn, hay lắm, đúng là cua đồng chính hiệu rồi.
Tô Tinh Thần nở nụ cười, nơi này vậy mà có cua đồng, hơn nữa còn không hề nhỏ.
Tiếp đó, Tô Tinh Thần đi dọc bờ sông chăm chú bắt cua.
Cậu bắt được khoảng bảy, tám con mới quay về canh cần câu.
Tô Tinh Thần câu được một con cá trắm cỏ nặng hơn nửa cân, một con cá diếc chưa đến nửa cân, thấy trời không còn sớm nữa mới thu câu trở về.
Hai con chó nhỏ theo sát bên chân cậu, trong đôi mắt đen nhánh là sự trung thành vô bờ bến.
Tô Tinh Thần cảm khái, mình chỉ cho chúng một bữa cơm ăn, lại đổi lấy sự thành kính như vậy.
Mặt trời lặn xuống, để lại phía sau núi một vệt sáng mờ ảo.
Thanh niên đi dọc ven sông, nhìn bầy chim bay ở phía xa, trong lòng lại dâng lên nỗi nhớ người thân.
“Cha, con sống tốt lắm.” Thanh niên lẩm bẩm nói.
Sau khi về nhà, Tô Tinh Thần thả hai con cá vào chậu nước cạnh giếng, hy vọng chúng có thể sống tới ngày mai.
Về phần bảy, tám con cua kia sẽ dùng bàn chải cọ rửa sạch sẽ, mang vào bếp làm bữa khuya.
Trước khi gặp phải chuyện kỳ bí nọ, Du Phong Hành là một kẻ vô thần, chưa bao giờ tin vào thần phật ma quỷ.
Từ khi mấy bữa cơm trưa không rõ lai lịch xuất hiện, hắn bắt đầu trở nên bực bội, tự hỏi rốt cuộc phải làm sao mới biết được chân tướng của bữa cơm thần bí.
Manh mối duy nhất trước mắt, đương nhiên là bộ đồ ăn bỗng dưng xuất hiện kia.
Thời điểm Du Phong Hành rửa hộp cơm, úp ngược chúng cho khô thì thấy nhãn của công ty sản xuất XX dưới đáy hộp.
Hắn lên mạng tra thử, công ty này cách thành phố S khoảng mười tám ngàn dặm.
“Bùi Văn, cậu tra xem xung quanh có chỗ nào bán hộp cơm này không.” Du Phong Hành gửi cho Bùi Văn một bức ảnh, bảo anh ta tìm người tra một chút.
Đến buổi tối, Bùi Văn gọi lại cho hắn một cuộc điện thoại: “Sếp, mấy cửa hàng bán hộp đựng cơm lẫn siêu thị ở gần đây đều không có loại anh muốn, anh tìm thấy cái này ở đâu thế?”
Tuy Du Phong Hành cảm thấy khá kỳ quái, nhưng lại nói rất dứt khoát: “Không có thì thôi, đừng tìm nữa.”
Khiến cho Bùi Văn không hiểu ra sao, cảm thấy boss nhà dạo này đúng là có vấn đề về đầu óc.
Cho dù tìm được rồi thì sao, nhà sản xuất một năm bán vô số hộp cơm, cứ coi như tìm thấy thì cũng chẳng làm gì được.
Chỉ là xung quanh thành phố S không bán loại hộp cơm này, chuyện lại càng trở nên khó hiểu.
“Không phải có quỷ thật đấy chứ?” Du Phong Hành xoa xoa đôi mắt thâm quầng, nói ra chữ cấm kỵ kia, trên mặt không hề sợ hãi, trái lại còn có chút lười biếng.
Đảo mắt đã tới giờ cơm.
Cái hộp cơm kia vào lúc trời tối dễ gặp ma nhất, dùng cách quỷ dị xuất hiện lần thứ N trên bàn cơm.
Nếu như là kẻ nhát gan, đừng nói là ăn thức ăn trong hộp, chỉ sợ gặp phải chuyện này đã sợ mất mật.
Mà Du Phong Hành không phải người bình thường, hắn ung dung mở nắp hộp ra, không kiêng dè gì bắt đầu ăn cơm.
Thứ nhất, máy báo động hắn mới lắp trên cửa sổ và cửa chính không reo, chứng tỏ chuyện này không phải người làm, thứ hai, Du Phong Hành là người quang minh lỗi lạc, chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, không sợ nửa đêm bị quỷ gõ cửa.
Thứ đáng sợ hơn cả thần quỷ chính là lòng người.
Chỉ cần loại bỏ khả năng là người làm, Du Phong Hành sẽ cảm thấy không có gì phải sợ.
Nếu nói đời này Du Phong Hành sợ nhất điều gì, thì có lẽ là đứa trẻ vết thương chồng chất trong lòng hắn, mỗi khuya trong mộng đều sẽ nhìn hắn bằng đôi mắt khổ sở, chất vấn hắn vì sao không giết Đường Đại Quân, giải thoát cho nó.
***********
Chú thích:
(1) Mặt cười: Nó là mấy cái biểu tượng cảm xúc hay xài đó các cô.
(2) Con trùn: Cho cô nào không biết, cái con này khá giống giun đất nhưng nhỏ hơn, cá nó khoái ăn mấy con này lắm nên người ta toàn dùng nó để làm mồi câu, còn mở cả trại nuôi trùn nữa.
Lảm nhảm: Các cô đừng thấy tui dùng từ bậy mà nghĩ oan cho tui nha:< vì nguyên tác ông công đang chửi như vậy thật đó:< Btw cảm ơn cô Phips đã chỉ giúp tui từ “平台”:>
Chỗ xương này để cho chó con ăn.
Tô Tinh Thần sau khi đưa cơm canh cho chủ nhà xong liền nhanh chóng quay trở lại bếp, tắt lửa nấu cá, sau đó lấy xương ra, đổ nước lạnh vào nồi nước dùng lẫn thịt cá còn dư.
Vì phải chia cơm cho chó con ăn, nên lượng cơm cần nấu hôm nay khá nhiều.
Tô Tinh Thần tự xới cho mình một bát cơm, trong nồi vẫn còn thừa lại không ít, vì thế cậu nhìn chỗ cơm thừa đến xuất thần, ban nãy cậu xới cho chủ nhà hai bát lớn, chắc lần này hắn sẽ không chê nấu cho thỏ ăn nữa đâu nhỉ?
Một giờ ba mươi phút, nam nhân ngồi trước máy tính chìm vào công việc, giải quyết xong những vấn đề mà cấp dưới báo cáo lên rồi dừng lại đi uống cốc nước.
“Ùng ục…” Chiếc bụng đói meo phát ra tiếng kêu phản đối hắn.
Du Phong Hành xụ mặt, xoa xoa chiếc dạ dày hơi xót của mình, hắn mệt mỏi dựa ra sau ghế, đồng thời đưa tay lên xoa nắn ấn đường.
Tuy rằng mỗi lần Bùi Văn hỏi, hắn đều trả lời mình không sao.
Nhưng quả thật tâm tình của hắn rất tệ, thậm chí còn không muốn gặp người ngoài.
Thật ra, hai vị đã qua đời kia, một vị chưa từng gặp mặt, hắn chẳng có tình cảm gì, một vị là kẻ cuồng công việc, sự quan tâm dành cho vợ con vốn đã ít nay còn ít hơn.
Bằng không, thời thơ ấu của Du Phong Hành đã không đến mức không thèm xin người ta giúp đỡ.
Lý do tâm tình không tốt cũng rất phức tạp, một mặt Du Phong Hành cảm thấy hắn càng ngày càng giống Du Anh Phàm, có lẽ hắn sẽ trở thành một Du Anh Phàm thứ hai, cho nên hắn chia tay Kế Giai Doanh để tránh tạo thành bi kịch sau này.
Mặt khác… hắn hối hận vì đã tống Đường Đại Quân vào ngục giam.
Du Phong Hành nghĩ tới đây, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo mà ngồi xuống, không hề che giấu sát ý trên mặt.
Lúc đầu hắn cho rằng chỉ cần tống được Đường Đại Quân vào ngục giam là có thể giải thoát.
Nào ngờ, mỗi lần nhớ tới Đường Đại Quân vẫn còn sống, hắn liền nuốt không trôi cục tức mười mấy năm bị hành hạ trước kia.
Những lần tra tấn đó khiến hắn sinh ra lệ khí, người không ra người quỷ không ra quỷ.
Hơn nữa còn ăn không ngon ngủ không yên, tâm trạng càng thất thường.
“Đm…”Du Phong Hành biết nếu mình cứ như vậy, thì sức khỏe sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Hắn nhắm mắt lại rồi đứng lên, lấy chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài kiếm ăn.
Lúc lơ đãng nhìn qua khoảng trống phía sau bình phong được trang trí hoa văn, lại thấy hộp cơm thần bí cả ngày hôm qua không xuất hiện.
Du Phong Hành ngẩn ngơ, lập tức đi tới mở nắp hộp ra.
Một mùi thơm của thịt cá tươi ngon xộc vào mũi, dụ dỗ cái dạ dày đang sôi lên của hắn, tàn nhẫn co rút thêm một chút.
Du Phong Hành không quan tâm được nhiều như vậy, hắn nhanh chóng cầm thìa lên, múc một thìa canh cá, ăn một miếng để giảm bớt cảm giác khó chịu trong dạ dày.
Miếng thứ nhất nuốt xuống không nếm ra được vị gì, chỉ biết được nêm nếm vừa phải, thịt cá không bị nấu quá lửa.
Ăn tiếp miếng thứ hai, cảm giác khó chịu trong dạ dày đã bị giảm xuống không ít, tốc độ ăn của Du Phong Hành từ từ chậm đi.
Lúc này mới nếm được hương vị của canh thịt cá, ngon ngọt tự nhiên, hắn dám chắc đây không phải đồ ăn do mấy đầu bếp trong quán cơm nấu ra.
Ai cũng đều biết, mỗi lần đói bụng mà thấy đồ ăn, đầu óc sẽ trở nên trống rỗng, chỉ biết đưa đồ ăn vào miệng không ngừng nghỉ.
Mãi đến khi lưng lửng bụng, Du Phong Hành mới bắt đầu ăn chậm lại, nhai kỹ nuốt chậm, cẩn thận thưởng thức.
Đĩa rau xà lách xanh mơn mởn nằm nơi cách vách khiến hắn nhịn không được mà động vào.
Lúc này đưa đũa gắp một miếng, bỏ vào trong miệng, nhai mấy lần đã thấy sự khác biệt, món này… không giống với những món rau trước đây hắn từng ăn chút nào.
Nhưng mà thế lại càng hợp miệng hắn.
Du Phong Hành thỏa mãn chén sạch đồ ăn, sau đó dựa vào ghế ợ một tiếng no nê.
Phía bên này, Tô Tinh Thần cũng vừa ăn xong cơm, tay trái ôm một cái nồi, tay phải cầm hai cái bát cơm bằng inox, vui vẻ xuống tầng cho đám cho con ăn.
Hai con chó con một vàng một trắng đang chạy nhảy trong sân, dường như chúng đã quen với nơi xa lạ này.
Lúc Tô Tinh Thần đi tới, thấy chúng nó đang đuổi cắn trên sân, quần nhau túi bụi.
“Này! Ăn cơm thôi!” Tô Tinh Thần gõ gõ bát inox, sau đó ngồi xổm xuống, chia cơm với xương cá đã được trộn đều vào từng bát riêng.
Về sau đây là bát cơm cho đám chó ăn, mỗi con một cái, vậy mới công bằng.
Còn thau đựng nước uống, Tô Tinh Thần nhìn xung quanh một lúc, cầm cái chậu rửa rau nhỏ đặt bên cạnh giếng múc đầy nước cho chúng.
Cả bát cơm lẫn chậu nước đều đặt dưới bóng râm chỗ chân tường.
Sau khi sắp xếp xong chỗ ăn cho lũ chó, Tô Tinh Thần quay đầu lại, thấy hai con chó con cứ vẫy vẫy đuôi, tỏ vẻ muốn lại gần mà không dám.
“Hai đứa ăn đi.” Tô Tinh Thần cười cười, quay người đi lên tầng hai.
Hai chú chó con thấy cậu đi rồi, len lén nhìn ngó rồi mới chạy tới bát inox, ăn ngấu ăn nghiến phần cơm xương cá của mình.
Thanh niên bấy giờ vẫn chưa đi mà đứng nấp sau gốc cây quay một đoạn video về đám chó con của mình.
Tô Tinh Thần chỉnh sửa video đâu vào đấy, sau đó viết caption kèm theo rồi đăng lên app.
Cậu đăng ký app này, chủ yếu là để đăng những video ngắn và livestream, cũng là app nhiều người dùng nhất và hot nhất trong nước.
Nghe đâu số lượt tải về đã vượt qua dân số của Trung Quốc, đúng là kinh người.
Dưới tình huống nhiều người sử dụng như vậy, vô số người bình thường đã nổi tiếng chỉ trong một đêm, có cả trăm ngàn vạn fan, kéo theo đó là tiền tài của cải, có thể nói là được cả danh lẫn lợi.
Nhưng Tô Tinh Thần kiên trì đăng video không phải vì lợi ích, cậu chỉ muốn thể hiện nếp sống của mình một chút, muốn thăm hỏi đám bạn bè trên mạng gần đây có khỏe không mà thôi.
Cậu mở video đã đăng vào sáng hôm trước ra, không có gì đặc biệt, cũng chỉ lác đác có mấy người, nhận được vài ba câu bình luận cố lên này nọ.
Tô Tinh Thần dùng mặt cười(1) cảm ơn từng cái một.
Trước đây, video nấu ăn của cậu kéo được khoảng vài trăm fan, khi đó cậu còn thấy nhiều fan hay ít fan đều không phải là vấn đề, nhưng hôm nay cậu bỗng cảm thấy tiếc vì sao hồi đó mình không cố gắng chút, để bây giờ chỉ có ít fan như vậy.
Tô Tinh Thần muốn bán áo tơi cho chú Ngưu, không có fan thì bán kiểu gì?
“Haiz…” Thanh niên ôm ý nghĩ kỳ lạ thở dài, ngồi trên bậc thang chống cằm trầm tư, video mới nên quay sao mới kéo được thêm fan đây?
Trên phần mềm không hề thiếu những blogger dùng mặt hoa da phấn để nổi tiếng, thật ra khuôn mặt của Tô Tinh Thần cũng khá đẹp, nhưng cậu không trang điểm không thời trang, không tạo hình này nọ, càng không nói mấy lời cợt nhả câu dẫn…
Đó không phải phong cách của cậu.
Cậu rất bảo thủ.
Tạm thời Tô Tinh Thần không nghĩ thêm được kế hoạch hay ho nào khác, đành thu hồi suy nghĩ, bò lên tầng hai.
Cầm một quyển sách, ngồi trên sofa đọc mệt thì ngủ.
Khoảng ba giờ chiều, Tô Tinh Thần đi rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó vội vàng xuống lầu, lấy đồ câu cá sáng nay mới mua về ra, muốn đến ven sông thử vận may.
Nào ngờ cậu vừa mở cửa sân, hai con chó nhỏ liền nhảy xổ lại chỗ cậu, đứng trước cửa vẫy đuôi chờ chủ.
Nhìn đám nhỏ nhanh nhẹn chưa này, Tô Tinh Thần thầm nghĩ, không hổ là con cháu của chó săn.
Biết là lũ chó không nghe hiểu lời mình, nhưng cậu vẫn cười nói: “Được rồi, cho hai đứa đi theo anh, nhưng không được chạy loạn đâu đấy.”
“Gâu gâu.” Chó con hoạt bát sủa với chủ hai tiếng.
“Lối này.” Tô Tinh Thần ôm cần câu cá, lưới đánh cá, còn xách theo một xô nước, đi về phía bờ sông cỏ dại mọc lút nửa người, vừa đi vừa dùng liềm phát cỏ, mở ra một con đường nhỏ.
Đám chó con thè lưỡi theo sau, chốc ngửi chỗ này, chốc lại ngửi chỗ kia, còn nhấc chân sau lên tiểu một bãi đánh dấu địa bàn.
Tô Tinh Thần đi ven bờ sông mọc đầy cây trúc, chọn một nơi phù hợp để thả câu, cắm cần câu lên mặt đất, sau đó dùng liềm đào đất lên, bắt vài con trùn(2) làm mồi câu cá.
“Ẳng… ẳng…” Hai con chó đứng quanh bờ sông kêu rầm rì, hấp dẫn sự chú ý của Tô Tinh Thần.
“Gì vậy?” Cậu sửa soạn mồi câu cẩn thận vứt vào trong nước, sau đó chạy qua xem thử.
Vừa nhìn đã thấy bắt không nổi, lập tức xoay về cầm vội lưới đánh cá mang qua vớt con cua lớn bằng nửa bàn tay lên.
Lớp vỏ màu xanh, đôi càng lông mơn mởn, hay lắm, đúng là cua đồng chính hiệu rồi.
Tô Tinh Thần nở nụ cười, nơi này vậy mà có cua đồng, hơn nữa còn không hề nhỏ.
Tiếp đó, Tô Tinh Thần đi dọc bờ sông chăm chú bắt cua.
Cậu bắt được khoảng bảy, tám con mới quay về canh cần câu.
Tô Tinh Thần câu được một con cá trắm cỏ nặng hơn nửa cân, một con cá diếc chưa đến nửa cân, thấy trời không còn sớm nữa mới thu câu trở về.
Hai con chó nhỏ theo sát bên chân cậu, trong đôi mắt đen nhánh là sự trung thành vô bờ bến.
Tô Tinh Thần cảm khái, mình chỉ cho chúng một bữa cơm ăn, lại đổi lấy sự thành kính như vậy.
Mặt trời lặn xuống, để lại phía sau núi một vệt sáng mờ ảo.
Thanh niên đi dọc ven sông, nhìn bầy chim bay ở phía xa, trong lòng lại dâng lên nỗi nhớ người thân.
“Cha, con sống tốt lắm.” Thanh niên lẩm bẩm nói.
Sau khi về nhà, Tô Tinh Thần thả hai con cá vào chậu nước cạnh giếng, hy vọng chúng có thể sống tới ngày mai.
Về phần bảy, tám con cua kia sẽ dùng bàn chải cọ rửa sạch sẽ, mang vào bếp làm bữa khuya.
Trước khi gặp phải chuyện kỳ bí nọ, Du Phong Hành là một kẻ vô thần, chưa bao giờ tin vào thần phật ma quỷ.
Từ khi mấy bữa cơm trưa không rõ lai lịch xuất hiện, hắn bắt đầu trở nên bực bội, tự hỏi rốt cuộc phải làm sao mới biết được chân tướng của bữa cơm thần bí.
Manh mối duy nhất trước mắt, đương nhiên là bộ đồ ăn bỗng dưng xuất hiện kia.
Thời điểm Du Phong Hành rửa hộp cơm, úp ngược chúng cho khô thì thấy nhãn của công ty sản xuất XX dưới đáy hộp.
Hắn lên mạng tra thử, công ty này cách thành phố S khoảng mười tám ngàn dặm.
“Bùi Văn, cậu tra xem xung quanh có chỗ nào bán hộp cơm này không.” Du Phong Hành gửi cho Bùi Văn một bức ảnh, bảo anh ta tìm người tra một chút.
Đến buổi tối, Bùi Văn gọi lại cho hắn một cuộc điện thoại: “Sếp, mấy cửa hàng bán hộp đựng cơm lẫn siêu thị ở gần đây đều không có loại anh muốn, anh tìm thấy cái này ở đâu thế?”
Tuy Du Phong Hành cảm thấy khá kỳ quái, nhưng lại nói rất dứt khoát: “Không có thì thôi, đừng tìm nữa.”
Khiến cho Bùi Văn không hiểu ra sao, cảm thấy boss nhà dạo này đúng là có vấn đề về đầu óc.
Cho dù tìm được rồi thì sao, nhà sản xuất một năm bán vô số hộp cơm, cứ coi như tìm thấy thì cũng chẳng làm gì được.
Chỉ là xung quanh thành phố S không bán loại hộp cơm này, chuyện lại càng trở nên khó hiểu.
“Không phải có quỷ thật đấy chứ?” Du Phong Hành xoa xoa đôi mắt thâm quầng, nói ra chữ cấm kỵ kia, trên mặt không hề sợ hãi, trái lại còn có chút lười biếng.
Đảo mắt đã tới giờ cơm.
Cái hộp cơm kia vào lúc trời tối dễ gặp ma nhất, dùng cách quỷ dị xuất hiện lần thứ N trên bàn cơm.
Nếu như là kẻ nhát gan, đừng nói là ăn thức ăn trong hộp, chỉ sợ gặp phải chuyện này đã sợ mất mật.
Mà Du Phong Hành không phải người bình thường, hắn ung dung mở nắp hộp ra, không kiêng dè gì bắt đầu ăn cơm.
Thứ nhất, máy báo động hắn mới lắp trên cửa sổ và cửa chính không reo, chứng tỏ chuyện này không phải người làm, thứ hai, Du Phong Hành là người quang minh lỗi lạc, chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, không sợ nửa đêm bị quỷ gõ cửa.
Thứ đáng sợ hơn cả thần quỷ chính là lòng người.
Chỉ cần loại bỏ khả năng là người làm, Du Phong Hành sẽ cảm thấy không có gì phải sợ.
Nếu nói đời này Du Phong Hành sợ nhất điều gì, thì có lẽ là đứa trẻ vết thương chồng chất trong lòng hắn, mỗi khuya trong mộng đều sẽ nhìn hắn bằng đôi mắt khổ sở, chất vấn hắn vì sao không giết Đường Đại Quân, giải thoát cho nó.
***********
Chú thích:
(1) Mặt cười: Nó là mấy cái biểu tượng cảm xúc hay xài đó các cô.
(2) Con trùn: Cho cô nào không biết, cái con này khá giống giun đất nhưng nhỏ hơn, cá nó khoái ăn mấy con này lắm nên người ta toàn dùng nó để làm mồi câu, còn mở cả trại nuôi trùn nữa.
Lảm nhảm: Các cô đừng thấy tui dùng từ bậy mà nghĩ oan cho tui nha:< vì nguyên tác ông công đang chửi như vậy thật đó:< Btw cảm ơn cô Phips đã chỉ giúp tui từ “平台”:>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.