Tôi Đã Xem Cuốn Sách Mà Mấy Người Xuyên Vào Rồi
Chương 23:
Yên Ba Giang Nam
07/03/2023
Ba Lâm nói không lại Lâm Hành Tri, ông cả giận nói: "Tao là ba mày đấy, mày nói chuyện với tao như thế đấy à! Bây giờ cánh cứng rồi phải không! Chờ đến khi công ty giao hết cho mày, có phải mày sẽ đuổi tao ra ngoài luôn không?"
Lâm Hành Tri nhẹ nhàng nói: "Nếu ba đã nghĩ như vậy, con cũng không còn cách nào."
Ba Lâm tức giận ôm ngực: "Thuốc của tôi, đưa thuốc cho tôi, tôi bị thằng con bất hiếu này chọc cho phát bệnh tim luôn rồi.”
Mẹ Lâm có chút sốt ruột, rồi lại nghĩ không ra nên cho ba Lâm uống thuốc gì, chỉ có thể tiến lên giúp ông xoa ngực: “Hành Tri, con đừng chọc giận ba con nữa, tim ông ấy không tốt.”
Mặc dù Trình Hi và Lâm Giai Hân không biết chuyện ba Lâm bị bệnh tim, nhưng vẫn lo lắng mà nhìn qua.
Lâm Hành Tri nghe vậy lại nói: "Kết quả khám sức khỏe tổng quát tháng này của ba đã được gửi đến hộp thư của con ba ngày trước rồi."
Động tác của ba Lâm cứng lại, ông lại bắt đầu hét lên: "Ngực tao đau, tao là bị mày chọc cho tức phát đau đấy.”
Lâm Hành Tri hỏi: "Bác Lưu, trong nhà có giấm táo không?"
Bác Lưu nói: "Không có, nếu cậu chủ cần thì tôi sẽ mua ngay bây giờ."
Lâm Hành Tri suy nghĩ một chút, lại nói: "Vậy thì mua ít thuốc tiêu hoá đi, đưa cho ba cháu hai viên."
Bác Lưu cố nén ý cười, nói: "Được, tôi lập tức đi ngay."
Ba Lâm cũng không tiếp tục giả vờ khó chịu nữa, ông trừng mắt nhìn Lâm Hành Tri: "Ý của mày là gì! Ý mày là tao ăn no rững mỡ, không có việc gì làm ấy hả?"
Lâm Hành Tri và ba Lâm nhìn nhau: "Nếu ba muốn nói như vậy, con cũng không có cách nào."
Ba Lâm thực sự là không có cách nào với đứa con trai Lâm Hành Tri này, rốt cuộc thì ông vẫn cần Lâm Hành Tri hàng tháng phát tiền cho mình tiêu. Vốn ông còn định mắng bác Lưu vài câu, nhưng lại nghĩ đến bác Lưu là người do ông cụ nhà mình sắp xếp, lời đến bên miệng lại phải nghẹn trở về, lẩm bẩm nói: "Nhiều người như vậy lại chẳng ai có mắt hết. Tôi trở về lâu như vậy, không biết đường mà dọn cơm lên cho tôi ăn à!”
Mẹ Lâm biết đại khái thời gian chồng bà trở về nên đã bảo nhà bếp để lại đồ ăn. Nhưng sau khi chồng bà về, đầu tiên là hỏi han một hồi, lại đến xem kết quả xét nghiệm ADN, sau đó quay qua hỏi thăm Trình Hi vài câu, rồi cuối cùng lại bắt đầu khắc khẩu với đứa con trai cả vừa mới bước chân ra khỏi thư phòng. Giờ nghe ông nói vậy, bà mới lên tiếng: "Có bảo người để cơm lại cho ông rồi, bây giờ ông muốn ăn chưa?"
Ba Lâm hừ một tiếng: "Hỏi thừa."
Lâm Hành Tri quét mắt liếc nhìn ba Lâm một cái, mặc dù anh không nói gì thêm về thái độ của ba Lâm, nhưng anh lại quay qua dặn dò Trình Hi và Lâm Giai Hân: "Sau này, nếu hai đứa gặp phải bất kỳ chuyện gì thì cứ trực tiếp đến tìm cảnh sát. Ở bên ngoài gặp chuyện nguy hiểm cũng cứ nhắm đồn cảnh sát mà chạy cho anh."
Lời này gần chẳng khác gì trực tiếp nói với Trình Hi và Lâm Giai Hân là đừng nghe lời ba Lâm, dù sao thì vừa rồi ba Lâm vẫn còn đang chất vấn Lâm Hành Tri vì sao lại báo cảnh sát cơ mà.
Ba Lâm nghe vậy thì hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Hành Tri mấy cái, sau đó quay mặt bỏ đi ăn cơm.
Nói ba Lâm không quan tâm chuyện của con gái mình thì không phải, sau khi nhận được tin là ông vội vã trở về ngay trong đêm, từ hôm qua đến giờ cũng chỉ tùy ý ăn qua loa vài thứ trên đường thôi. Nhưng nói ông quan tâm đến chuyện của con gái mình thì ngoại trừ lúc vào cửa có hỏi han vài câu ra, một câu quan tâm cũng chẳng thấy đâu.
Lâm Hành Tri nhẹ giọng nói: "Cứ ngồi xuống trước đi đã."
Trình Hi trực tiếp nắm lấy tay mẹ Lâm rồi ngồi xuống bên cạnh bà.
Lâm Giai Hân đợi sau khi Lâm Hành Tri cũng ngồi xuống rồi mới chọn một chỗ ngồi xa hơn chút để ngồi một mình. Bác Lưu mang trà và nước trái cây lên cho bốn người rồi rời đi trước.
----------
Anh Tri PK Ông ba giở hơi => 1 – 0 =))))))
Lâm Hành Tri nhẹ nhàng nói: "Nếu ba đã nghĩ như vậy, con cũng không còn cách nào."
Ba Lâm tức giận ôm ngực: "Thuốc của tôi, đưa thuốc cho tôi, tôi bị thằng con bất hiếu này chọc cho phát bệnh tim luôn rồi.”
Mẹ Lâm có chút sốt ruột, rồi lại nghĩ không ra nên cho ba Lâm uống thuốc gì, chỉ có thể tiến lên giúp ông xoa ngực: “Hành Tri, con đừng chọc giận ba con nữa, tim ông ấy không tốt.”
Mặc dù Trình Hi và Lâm Giai Hân không biết chuyện ba Lâm bị bệnh tim, nhưng vẫn lo lắng mà nhìn qua.
Lâm Hành Tri nghe vậy lại nói: "Kết quả khám sức khỏe tổng quát tháng này của ba đã được gửi đến hộp thư của con ba ngày trước rồi."
Động tác của ba Lâm cứng lại, ông lại bắt đầu hét lên: "Ngực tao đau, tao là bị mày chọc cho tức phát đau đấy.”
Lâm Hành Tri hỏi: "Bác Lưu, trong nhà có giấm táo không?"
Bác Lưu nói: "Không có, nếu cậu chủ cần thì tôi sẽ mua ngay bây giờ."
Lâm Hành Tri suy nghĩ một chút, lại nói: "Vậy thì mua ít thuốc tiêu hoá đi, đưa cho ba cháu hai viên."
Bác Lưu cố nén ý cười, nói: "Được, tôi lập tức đi ngay."
Ba Lâm cũng không tiếp tục giả vờ khó chịu nữa, ông trừng mắt nhìn Lâm Hành Tri: "Ý của mày là gì! Ý mày là tao ăn no rững mỡ, không có việc gì làm ấy hả?"
Lâm Hành Tri và ba Lâm nhìn nhau: "Nếu ba muốn nói như vậy, con cũng không có cách nào."
Ba Lâm thực sự là không có cách nào với đứa con trai Lâm Hành Tri này, rốt cuộc thì ông vẫn cần Lâm Hành Tri hàng tháng phát tiền cho mình tiêu. Vốn ông còn định mắng bác Lưu vài câu, nhưng lại nghĩ đến bác Lưu là người do ông cụ nhà mình sắp xếp, lời đến bên miệng lại phải nghẹn trở về, lẩm bẩm nói: "Nhiều người như vậy lại chẳng ai có mắt hết. Tôi trở về lâu như vậy, không biết đường mà dọn cơm lên cho tôi ăn à!”
Mẹ Lâm biết đại khái thời gian chồng bà trở về nên đã bảo nhà bếp để lại đồ ăn. Nhưng sau khi chồng bà về, đầu tiên là hỏi han một hồi, lại đến xem kết quả xét nghiệm ADN, sau đó quay qua hỏi thăm Trình Hi vài câu, rồi cuối cùng lại bắt đầu khắc khẩu với đứa con trai cả vừa mới bước chân ra khỏi thư phòng. Giờ nghe ông nói vậy, bà mới lên tiếng: "Có bảo người để cơm lại cho ông rồi, bây giờ ông muốn ăn chưa?"
Ba Lâm hừ một tiếng: "Hỏi thừa."
Lâm Hành Tri quét mắt liếc nhìn ba Lâm một cái, mặc dù anh không nói gì thêm về thái độ của ba Lâm, nhưng anh lại quay qua dặn dò Trình Hi và Lâm Giai Hân: "Sau này, nếu hai đứa gặp phải bất kỳ chuyện gì thì cứ trực tiếp đến tìm cảnh sát. Ở bên ngoài gặp chuyện nguy hiểm cũng cứ nhắm đồn cảnh sát mà chạy cho anh."
Lời này gần chẳng khác gì trực tiếp nói với Trình Hi và Lâm Giai Hân là đừng nghe lời ba Lâm, dù sao thì vừa rồi ba Lâm vẫn còn đang chất vấn Lâm Hành Tri vì sao lại báo cảnh sát cơ mà.
Ba Lâm nghe vậy thì hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Hành Tri mấy cái, sau đó quay mặt bỏ đi ăn cơm.
Nói ba Lâm không quan tâm chuyện của con gái mình thì không phải, sau khi nhận được tin là ông vội vã trở về ngay trong đêm, từ hôm qua đến giờ cũng chỉ tùy ý ăn qua loa vài thứ trên đường thôi. Nhưng nói ông quan tâm đến chuyện của con gái mình thì ngoại trừ lúc vào cửa có hỏi han vài câu ra, một câu quan tâm cũng chẳng thấy đâu.
Lâm Hành Tri nhẹ giọng nói: "Cứ ngồi xuống trước đi đã."
Trình Hi trực tiếp nắm lấy tay mẹ Lâm rồi ngồi xuống bên cạnh bà.
Lâm Giai Hân đợi sau khi Lâm Hành Tri cũng ngồi xuống rồi mới chọn một chỗ ngồi xa hơn chút để ngồi một mình. Bác Lưu mang trà và nước trái cây lên cho bốn người rồi rời đi trước.
----------
Anh Tri PK Ông ba giở hơi => 1 – 0 =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.