Tôi Đã Xem Cuốn Sách Mà Mấy Người Xuyên Vào Rồi
Chương 6:
Yên Ba Giang Nam
06/03/2023
Mẹ Lâm vội vàng nói: "Nhà chúng ta cũng có thể nuôi nổi hai đứa mà..."
“Mẹ.” Lâm Hành Tri ngắt lời mẹ Lâm, mẹ Lâm là người lớn trong nhà, anh cũng không tiện làm bà mất mặt trước mặt người ngoài: “Con nghe thấy giọng mẹ hơi khàn rồi, để nhà bếp làm cho mẹ một phần canh tuyết lê đi.”
Bác Lưu lập tức tiến lên nói: "Bà chủ, bà nghỉ ngơi trước đi đã."
Mẹ Lâm nghe vậy thì nhanh chóng gật đầu.
Hai câu không đủ tư cách từ miệng Lâm Hành Tri trực tiếp khiến Trình Hi và Lâm Giai Hân choáng váng.
Lâm Hành Tri không tiếp tục nói với bọn họ nữa, mà quay qua nhìn cảnh sát Trần: "Để tôi tiễn anh."
Cảnh sát Trần nói: "Được."
Họ vẫn cần đợi kết quả xét nghiệm ADN, đồng thời cũng phải điều tra một chút xem những việc này rốt cuộc là trùng hợp hay là cố ý nữa.
Sau khi tiễn mấy bị cảnh sát đi, Lâm Hành Tri nói: "Bác Lưu, bác mời bác sĩ đến đây một chuyến, làm xét nghiệm ADN cho tôi, Trình Hi và Lâm Giai Hân đi."
Bác Lưu lập tức nói: "Được."
Lâm Hành Tri nhìn Lâm Giai Hân và Trình Hi, lại nói: "Anh không biết tại sao hai người các em lại chắc chắn rằng mình là bị ôm nhầm, nhưng anh chỉ tin vào kết quả khoa học, hơn nữa, cách hai đứa ở chúng cũng không giống như lần đầu tiên gặp mặt...”
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, cả Lâm Giai Hân và Trình Hi đều bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.
Lâm Hành Tri thong thả nói tiếp: "Nếu hai đứa muốn giữ bí mật nhỏ kia của mình thì cố mà khống chế cảm xúc đi. Anh không muốn nhìn thấy chuyện như vừa rồi nữa."
Trình Hi chỉ cảm thấy cực kỳ tủi thân, mặc cho bây giờ Lâm Hành Tri có nói gì đi nữa, cô đều cho rằng Lâm Hành Tri đang thiên vị Lâm Giai Hân: "Chẳng lẽ anh cho rằng em có thể giở trò gian lận với bác sĩ do chính nhà họ Lâm mời tới à?"
Lâm Hành Tri biết lần này Trình Hi đã hiểu lầm rồi, tuy rằng anh không quen giải thích với người khác, nhưng anh vẫn hơi nhíu mày mà nói: "Chờ anh tìm được người nhà họ Trình thì cũng sẽ để Lâm Giai Hân và bọn họ làm xét nghiệm ADN.”
Trình Hi cười lạnh nói: "Chỉ là anh không tin em thôi!"
Lâm Hành Tri cảm thấy vừa mệt mỏi lại đau đầu, anh cố kiên nhẫn nói: "Nếu em muốn nghĩ như vậy thì anh cũng chẳng còn cách nào.”
Trình Hi cảm thấy khó chịu đến nghẹn ngào, vừa lo lắng lại vừa tức giận.
Lâm Hành Tri nhờ bác Lưu sắp xếp một phòng dành cho khách cho Trình Hi. Các căn phòng dành cho khách trong căn nhà cũ của nhà họ Lâm này đều có phòng tắm riêng và đồ vệ sinh cá nhân mới tinh được chuẩn bị sẵn. Với tình huống hiện tại, để Trình Hi ở phòng cho khách là thích hợp nhất.
Chỉ là Trình Hi cảm thấy là do Lâm Hành Tri chướng mắt cô nên mới luôn nhắm vào cô như vậy. Thế là Trình Hi hai mắt rưng rưng nhìn về phía mẹ Lâm: "Con ở chỗ lạ sẽ cảm thấy sợ hãi, con có thể ngủ với mẹ được không ạ?"
Lâm Giai Hân biết rằng lúc này mà ngăn cản thì chỉ gây phản tác dụng, hơn nữa, cô vừa muốn tỏ ra rộng lượng, nhưng lại cũng không muốn để Trình Hi trở nên thân thiết hơn với mẹ Lâm: "Cha mẹ ở chung một phòng rồi, nếu mà..." Dường như cô không biết nên xưng hô với Trình Hi thế nào, cho nên tạm dừng một chút rồi mới tiếp tục: "Vào đó ở thì không thích hợp. Nếu Trình Hi sợ thì chúng có thể cùng ngủ với nhau."
Những Trình Hi không muốn: "Mày không cần phải làm bộ làm tịch, giữa chúng ta còn khuya mới ở chung hoà bình được. Chờ đến khi có kết quả xét nghiệm ADN thì trong nhà này sẽ chỉ có thể lưu lại một đứa thôi."
Đôi mắt của Lâm Giai Hân lập tức đỏ lên: "Mình, mình chỉ muốn ở cùng bạn."
Lâm Hành Tri cắt ngang cuộc đối đầu giữa hai người họ, nói: "Bác Lưu, bác dọn ra hai căn phòng dành cho khách liền kề nhau đi, cho hai đứa nó mỗi đứa một phòng."
Bác Lưu lập tức đồng ý.
Mẹ Lâm đang muốn lên tiếng.
Lâm Hành Tri nói: "Mẹ, con có chuyện muốn nói riêng với mẹ."
Thế là mẹ Lâm cũng quên mất vừa rồi bà đang định nói gì luôn: "Được."
Lâm Hành Tri nhìn về phía Lâm Giai Hân và Trình Hi, trong giọng nói mang theo ý tứ cảnh cáo: "Anh không muốn thấy bất kỳ cuộc cãi vã vô nghĩa nào ở trong cái nhà này nữa. Nếu có, vậy thì cả hai đứa cùng nhau cút hết ra ngoài cho anh."
“Mẹ.” Lâm Hành Tri ngắt lời mẹ Lâm, mẹ Lâm là người lớn trong nhà, anh cũng không tiện làm bà mất mặt trước mặt người ngoài: “Con nghe thấy giọng mẹ hơi khàn rồi, để nhà bếp làm cho mẹ một phần canh tuyết lê đi.”
Bác Lưu lập tức tiến lên nói: "Bà chủ, bà nghỉ ngơi trước đi đã."
Mẹ Lâm nghe vậy thì nhanh chóng gật đầu.
Hai câu không đủ tư cách từ miệng Lâm Hành Tri trực tiếp khiến Trình Hi và Lâm Giai Hân choáng váng.
Lâm Hành Tri không tiếp tục nói với bọn họ nữa, mà quay qua nhìn cảnh sát Trần: "Để tôi tiễn anh."
Cảnh sát Trần nói: "Được."
Họ vẫn cần đợi kết quả xét nghiệm ADN, đồng thời cũng phải điều tra một chút xem những việc này rốt cuộc là trùng hợp hay là cố ý nữa.
Sau khi tiễn mấy bị cảnh sát đi, Lâm Hành Tri nói: "Bác Lưu, bác mời bác sĩ đến đây một chuyến, làm xét nghiệm ADN cho tôi, Trình Hi và Lâm Giai Hân đi."
Bác Lưu lập tức nói: "Được."
Lâm Hành Tri nhìn Lâm Giai Hân và Trình Hi, lại nói: "Anh không biết tại sao hai người các em lại chắc chắn rằng mình là bị ôm nhầm, nhưng anh chỉ tin vào kết quả khoa học, hơn nữa, cách hai đứa ở chúng cũng không giống như lần đầu tiên gặp mặt...”
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, cả Lâm Giai Hân và Trình Hi đều bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.
Lâm Hành Tri thong thả nói tiếp: "Nếu hai đứa muốn giữ bí mật nhỏ kia của mình thì cố mà khống chế cảm xúc đi. Anh không muốn nhìn thấy chuyện như vừa rồi nữa."
Trình Hi chỉ cảm thấy cực kỳ tủi thân, mặc cho bây giờ Lâm Hành Tri có nói gì đi nữa, cô đều cho rằng Lâm Hành Tri đang thiên vị Lâm Giai Hân: "Chẳng lẽ anh cho rằng em có thể giở trò gian lận với bác sĩ do chính nhà họ Lâm mời tới à?"
Lâm Hành Tri biết lần này Trình Hi đã hiểu lầm rồi, tuy rằng anh không quen giải thích với người khác, nhưng anh vẫn hơi nhíu mày mà nói: "Chờ anh tìm được người nhà họ Trình thì cũng sẽ để Lâm Giai Hân và bọn họ làm xét nghiệm ADN.”
Trình Hi cười lạnh nói: "Chỉ là anh không tin em thôi!"
Lâm Hành Tri cảm thấy vừa mệt mỏi lại đau đầu, anh cố kiên nhẫn nói: "Nếu em muốn nghĩ như vậy thì anh cũng chẳng còn cách nào.”
Trình Hi cảm thấy khó chịu đến nghẹn ngào, vừa lo lắng lại vừa tức giận.
Lâm Hành Tri nhờ bác Lưu sắp xếp một phòng dành cho khách cho Trình Hi. Các căn phòng dành cho khách trong căn nhà cũ của nhà họ Lâm này đều có phòng tắm riêng và đồ vệ sinh cá nhân mới tinh được chuẩn bị sẵn. Với tình huống hiện tại, để Trình Hi ở phòng cho khách là thích hợp nhất.
Chỉ là Trình Hi cảm thấy là do Lâm Hành Tri chướng mắt cô nên mới luôn nhắm vào cô như vậy. Thế là Trình Hi hai mắt rưng rưng nhìn về phía mẹ Lâm: "Con ở chỗ lạ sẽ cảm thấy sợ hãi, con có thể ngủ với mẹ được không ạ?"
Lâm Giai Hân biết rằng lúc này mà ngăn cản thì chỉ gây phản tác dụng, hơn nữa, cô vừa muốn tỏ ra rộng lượng, nhưng lại cũng không muốn để Trình Hi trở nên thân thiết hơn với mẹ Lâm: "Cha mẹ ở chung một phòng rồi, nếu mà..." Dường như cô không biết nên xưng hô với Trình Hi thế nào, cho nên tạm dừng một chút rồi mới tiếp tục: "Vào đó ở thì không thích hợp. Nếu Trình Hi sợ thì chúng có thể cùng ngủ với nhau."
Những Trình Hi không muốn: "Mày không cần phải làm bộ làm tịch, giữa chúng ta còn khuya mới ở chung hoà bình được. Chờ đến khi có kết quả xét nghiệm ADN thì trong nhà này sẽ chỉ có thể lưu lại một đứa thôi."
Đôi mắt của Lâm Giai Hân lập tức đỏ lên: "Mình, mình chỉ muốn ở cùng bạn."
Lâm Hành Tri cắt ngang cuộc đối đầu giữa hai người họ, nói: "Bác Lưu, bác dọn ra hai căn phòng dành cho khách liền kề nhau đi, cho hai đứa nó mỗi đứa một phòng."
Bác Lưu lập tức đồng ý.
Mẹ Lâm đang muốn lên tiếng.
Lâm Hành Tri nói: "Mẹ, con có chuyện muốn nói riêng với mẹ."
Thế là mẹ Lâm cũng quên mất vừa rồi bà đang định nói gì luôn: "Được."
Lâm Hành Tri nhìn về phía Lâm Giai Hân và Trình Hi, trong giọng nói mang theo ý tứ cảnh cáo: "Anh không muốn thấy bất kỳ cuộc cãi vã vô nghĩa nào ở trong cái nhà này nữa. Nếu có, vậy thì cả hai đứa cùng nhau cút hết ra ngoài cho anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.