Chương 30: Phải làm sao mới đúng đây?
Yên
04/08/2019
Một lát sau thức ăn được phục vụ đặt lên bàn, Lưu Xuân gọi hai bát súp
một đĩa salad và ít nước lọc, thật ra cậu còn muốn gọi thêm nữa cơ mà
vừa rồi phát hiện mình chỉ còn ít tiền nên đành thôi vậy. Bảo Bảo với
tay lấy hai cái muỗng một cái đưa cho Lưu Xuân và một cái cho bé, Lưu
Xuân nhận lấy liền đặt xuống bàn lúc này cậu không có tâm trí ăn cho
lắm. Bảo Bảo múc một muỗng lên cho vào miệng, vị súp vừa ngọt vừa mặn
cộng thêm với tôm và trứng khiến Bảo Bảo ăn vào liền không muốn dừng
lại. Món súp này quả thật rất ngon a. Bảo Bảo ngừng ăn một chút ngẩng
đầu nhìn anh hai, chỉ thấy trong mắt anh trai của bé đang chứa một nỗi
buồn nào đó không thể tả được, bé nghĩ chắc Tạ Hải không ăn cùng nên anh trai của bé buông đây mà.
Bảo Bảo lấy muỗng múc súp đưa lên miệng của Lưu Xuân, Lưu Xuân bất giác xoay qua nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia cười với mình:
"Anh hai ăn một miếng đi, ngon lắm ạ."
Lưu Xuân nhất thời chột dạ, trách móc mình nãy giờ rốt cuộc vì cái lý do gì mà lại bỏ mặt Bảo Bảo như thế, Lưu Xuân nhìn bé một cách dịu dàng phải rồi cho dù cậu có bị người t bỏ rơi nhưng mà vẫn còn đứa nhỏ này bên cạnh. Dẫu cậu có la mắng Bảo Bảo ra sao thì những lúc buồn bã đều có Bảo Bảo ở bên, cậu vươn tay xoa đầu Bảo Bảo sau đó ngậm cái muỗng bé đưa cho mình. Phải nói món súp này ngon thật làm tâm tình Lưu Xuân vui hơn một chút. Lưu Xuân vội xua đi đống suy nghĩ rối bời kia rồi cùng Bảo Bảo vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Trong lúc ăn Bảo Bảo liên tục nhắn đến Hạo Nhiên. Nào là Hạo Nhiên luôn giúp Bảo Bảo trong mọi việc, chỉ bài cho bé rồi còn đứng ra bảo vệ cho bé nữa, thậm chí còn bỏ tiền ra mua kẹo cho bé. Lưu Xuân nghe xong thấy có chút ngạc nhiên nhưng rồi thôi, dù sao đứa em trai này cũng đã có bạn mới với cả Bảo Bảo vui vẻ thì cậu không hề có ý kiến gì.
Sau khi ăn xong Lưu Xuân đến chỗ tiếp tân thanh toán tiền, nhưng mà họ lại không nhận. Lưu Xuân có hỏi là vì sao họ lại giải thích khi nãy lúc cậu đang ăn thì có một người đã trả tiền giúp. Lưu Xuân hỏi đó là ai cơ mà họ lại bảo không biết, cậu gập người cảm ơn rồi xoay mình dắt theo Bảo Bảo ra khỏi quán. Trên đường về nhà cậu không ngừng nghi vấn rốt cuộc ai là người trả tiền cho hai anh em cậu? Chẳng lẽ là Tạ Hải? Nhưng cũng không đúng vì suốt khoảng thời gian đó Lưu Xuân có chú ý cửa ra vào và không thấy bóng dáng của hắn. Câu hỏi xuất hiện trong đầu ngày càng nhiều, cậu liệt kê hết những cái tên mà mình quen biết nhưng không hiệu quả.
Đến nhà Lưu Xuân mở cửa bế Bảo Bảo lên đưa vào toilet để vệ sinh cá nhân, xong xuôi cậu bế bé vào phòng ngủ rồi đợi khi nào Bảo Bảo vào giấc mới đi tắm. Sau khi chắc chắn Bảo Bảo đã không còn động tĩnh gì Lưu Xuân nhón chân khẽ khóa chặt phòng tắm. Đầu tiên cậu xả nước vào bồn tắm sau đó cởi đồ và ngâm mình trong nước, được ở trong làn nước mát lạnh này khiến Lưu Xuân cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nhưng mà nó không thể làm lắng chuyện đang bức rức trong lòng cậu được, Tạ Hải hắn không biết bây giờ đang làm gì đã về đến nhà hay chưa. Lưu Xuân thật sự lo lắng cho hắn, dẫu sao chính cậu cũng là người ngăn cản hắn mà nên cũng không thể trách móc gì được.
Lưu Xuân không muốn Tạ Hải phải khó xử vì mình, hắn với người kia đang yêu nhau thì cậu lại chen vào cảm giác có lỗi vô cùng. Nghĩ kĩ lại cậu chính là muốn hắn thuộc về mình, muốn hắn chỉ là của mình, không muốn chia sẻ cho bất kì ai. Nhưng không biết phải diễn đạt nó như thế nào, dù sao ngày mai có muốn tránh né thì mình cũng sẽ phải gặp hắn. Vả lại từ nay về sau hắn đã là chủ rồi nên chắc chắn luôn luôn chạm mặt nhau có muốn trốn cũng không được. Lưu Xuân nằm đấy suy tư đến gần hai tiếng đồng hồ mới chịu rời khỏi nhà tắm. Tắm xong thấy đã gần mười giờ Lưu Xuân bây giờ muốn ngủ liền leo lên giường, với tay bật đèn ngủ sau đó đắp chăn lại rồi từ từ vào giấc mộng, chưa bao lâu sau cậu thực sự đã yên yên ổn ổn mà ngủ.
Tạ Hải bên kia cũng không khác gì Lưu Xuân bao nhiêu, vừa về đến nhà hắn cởi giày lao nhanh vào phòng ngủ vào nhà vệ sinh tắm một trận xong liền leo lên giường. Mẹ hắn thấy con trai như thế liền hỏi:
"Con không ăn cơm à?"
Tạ Hải nhàn nhạt đáp:
"Con ăn rồi. Bây giờ chỉ muốn đi ngủ."
Bà nghe xong liền không nói tiếng nào nữa, Tạ Hải nói ngủ nhưng thực chất là đang suy nghĩ về Lưu Xuân, cảm thấy thật có lỗi vì đã bỏ mặc Lưu Xuân và Bảo Bảo ở đó. Rất muốn nhắn một câu xin lỗi cơ mà lại phát hiện mình chưa lấy số điện thoại của cậu. Tâm trạng rối bời đến mức muốn phát điên. Không biết giờ này đã về tới nhà hay chưa, ngủ hay chưa bao nhiêu là câu hỏi như thế cứ quanh quẩn trong đầu Tạ Hải. Ngày mai sau khi mua lại quán ăn Lưu Xuân sẽ chính thức trở thành chủ quán, tuy không biết phải giải thích với Lưu Xuân thế nào cho cậu hiểu nhưng mà hắn chắc chắn sẽ để tên Lưu Xuân. Tạ Hải lấy điện thoại nhắn tin cho Vương Thiên Ân:
Tạ Hải: [Chuyện lúc nãy nhờ cậu thế nào rồi?]
Vương Thiên Ân trả lời: [Đã ổn thỏa rồi thưa tổng giám đốc. Tôi trả tiền cho họ sau đó liền rời đi chắc chắn họ sẽ không biết.]
Tạ Hải: [Được cảm ơn cậu, ngày mai tôi sẽ trả lại tiền cho cậu.]
Vương Thiên Ân: [Vâng.]
Kết thúc tin nhắn hắn đặt điện thoại lên bàn, đắp chăn lại rồi an tâm mà ngủ. Chẳng hiểu sao hai con người ở hai nơi khác nhau lúc này đây lại có chung một suy nghĩ: Phải làm sao mới đúng đây?
............
Sáng sớm hôm sau tất cả nhân viên đều tập trung ở quán, đầu tiên họ đóng cửa quán sau đó thì cả đám chụm lại một chỗ nhìn hắn và ông chủ làm thủ tục nhượng quán. Tạ Hải lấy hợp đồng ra đưa cho ông chủ, ông nhận lấy rồi đọc thật kỹ các điều khoản trong này. Mọi người ai cũng nhìn ông trông họ rất căng thẳng, ông vừa đọc vừa xem xét. Lát sau ông hài lòng gật đầu, lấy bút được để sẵn trên bàn không do dự gì ký vào đó. Tạ Hải cũng ký vào. Vậy xem như kể từ bây giờ quán ăn này đã thuộc quyền sở hữu của hắn, Tạ Hải búng tay lập tức có hai người mặc đồ đen đem một chiếc vali bước vào. Tạ Hải lấy vali rồi mở ra, bên trong chất đầy tiền, mọi người trợn tròn mắt nhìn nhau. Quả là người giàu có khác, mới nói hôm qua hôm nay đã có tiền rồi. Ông chủ vừa vui mừng vừa tiếc nuối mà đưa tay nhận lấy.
Sau khi hai bên đã xong xuôi tất cả thì ông chủ cũng rời khỏi ghế ngồi, đến cửa ra vào đi thẳng một mạch về phía trước. Không khí im lặng một lúc lâu cho đến khi Tạ Hải lên tiếng:
"Tôi cần một người quản lý công việc khi tôi không có ở đây, ai muốn nào?"
Mọi người đảo mắt nhìn nhau rồi không ai nói một lời, không phải là không muốn cơ mà họ sợ không làm tròn được trách nhiệm này. Tạ Hải chú ý đến người đang ngồi một góc im lặng nãy đến giờ, hắn hình như phát giác được Lưu Xuân hôm nay có vẻ không ổn lắm, gương mặt có chút xanh. Thật sự bây giờ hắn rất muốn qua bên đó để xem cậu thế nào nhưng mà lại sợ Lưu Xuân sẽ giận đâm ra né tránh nên thôi:
"Vậy đi, Lưu Xuân từ giờ trở đi em hãy giúp tôi quản lý quán ăn này."
Lưu Xuân cảm thấy đầu rất đau, mới lúc sáng vẫn bình thường không hiểu tại sao lại đau đến vậy. Lưu Xuân không nghe rõ lắm thấy tầm mắt mình đang tối đi rồi sau đó không biết chuyện gì đang xảy ra...
Bảo Bảo lấy muỗng múc súp đưa lên miệng của Lưu Xuân, Lưu Xuân bất giác xoay qua nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia cười với mình:
"Anh hai ăn một miếng đi, ngon lắm ạ."
Lưu Xuân nhất thời chột dạ, trách móc mình nãy giờ rốt cuộc vì cái lý do gì mà lại bỏ mặt Bảo Bảo như thế, Lưu Xuân nhìn bé một cách dịu dàng phải rồi cho dù cậu có bị người t bỏ rơi nhưng mà vẫn còn đứa nhỏ này bên cạnh. Dẫu cậu có la mắng Bảo Bảo ra sao thì những lúc buồn bã đều có Bảo Bảo ở bên, cậu vươn tay xoa đầu Bảo Bảo sau đó ngậm cái muỗng bé đưa cho mình. Phải nói món súp này ngon thật làm tâm tình Lưu Xuân vui hơn một chút. Lưu Xuân vội xua đi đống suy nghĩ rối bời kia rồi cùng Bảo Bảo vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Trong lúc ăn Bảo Bảo liên tục nhắn đến Hạo Nhiên. Nào là Hạo Nhiên luôn giúp Bảo Bảo trong mọi việc, chỉ bài cho bé rồi còn đứng ra bảo vệ cho bé nữa, thậm chí còn bỏ tiền ra mua kẹo cho bé. Lưu Xuân nghe xong thấy có chút ngạc nhiên nhưng rồi thôi, dù sao đứa em trai này cũng đã có bạn mới với cả Bảo Bảo vui vẻ thì cậu không hề có ý kiến gì.
Sau khi ăn xong Lưu Xuân đến chỗ tiếp tân thanh toán tiền, nhưng mà họ lại không nhận. Lưu Xuân có hỏi là vì sao họ lại giải thích khi nãy lúc cậu đang ăn thì có một người đã trả tiền giúp. Lưu Xuân hỏi đó là ai cơ mà họ lại bảo không biết, cậu gập người cảm ơn rồi xoay mình dắt theo Bảo Bảo ra khỏi quán. Trên đường về nhà cậu không ngừng nghi vấn rốt cuộc ai là người trả tiền cho hai anh em cậu? Chẳng lẽ là Tạ Hải? Nhưng cũng không đúng vì suốt khoảng thời gian đó Lưu Xuân có chú ý cửa ra vào và không thấy bóng dáng của hắn. Câu hỏi xuất hiện trong đầu ngày càng nhiều, cậu liệt kê hết những cái tên mà mình quen biết nhưng không hiệu quả.
Đến nhà Lưu Xuân mở cửa bế Bảo Bảo lên đưa vào toilet để vệ sinh cá nhân, xong xuôi cậu bế bé vào phòng ngủ rồi đợi khi nào Bảo Bảo vào giấc mới đi tắm. Sau khi chắc chắn Bảo Bảo đã không còn động tĩnh gì Lưu Xuân nhón chân khẽ khóa chặt phòng tắm. Đầu tiên cậu xả nước vào bồn tắm sau đó cởi đồ và ngâm mình trong nước, được ở trong làn nước mát lạnh này khiến Lưu Xuân cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nhưng mà nó không thể làm lắng chuyện đang bức rức trong lòng cậu được, Tạ Hải hắn không biết bây giờ đang làm gì đã về đến nhà hay chưa. Lưu Xuân thật sự lo lắng cho hắn, dẫu sao chính cậu cũng là người ngăn cản hắn mà nên cũng không thể trách móc gì được.
Lưu Xuân không muốn Tạ Hải phải khó xử vì mình, hắn với người kia đang yêu nhau thì cậu lại chen vào cảm giác có lỗi vô cùng. Nghĩ kĩ lại cậu chính là muốn hắn thuộc về mình, muốn hắn chỉ là của mình, không muốn chia sẻ cho bất kì ai. Nhưng không biết phải diễn đạt nó như thế nào, dù sao ngày mai có muốn tránh né thì mình cũng sẽ phải gặp hắn. Vả lại từ nay về sau hắn đã là chủ rồi nên chắc chắn luôn luôn chạm mặt nhau có muốn trốn cũng không được. Lưu Xuân nằm đấy suy tư đến gần hai tiếng đồng hồ mới chịu rời khỏi nhà tắm. Tắm xong thấy đã gần mười giờ Lưu Xuân bây giờ muốn ngủ liền leo lên giường, với tay bật đèn ngủ sau đó đắp chăn lại rồi từ từ vào giấc mộng, chưa bao lâu sau cậu thực sự đã yên yên ổn ổn mà ngủ.
Tạ Hải bên kia cũng không khác gì Lưu Xuân bao nhiêu, vừa về đến nhà hắn cởi giày lao nhanh vào phòng ngủ vào nhà vệ sinh tắm một trận xong liền leo lên giường. Mẹ hắn thấy con trai như thế liền hỏi:
"Con không ăn cơm à?"
Tạ Hải nhàn nhạt đáp:
"Con ăn rồi. Bây giờ chỉ muốn đi ngủ."
Bà nghe xong liền không nói tiếng nào nữa, Tạ Hải nói ngủ nhưng thực chất là đang suy nghĩ về Lưu Xuân, cảm thấy thật có lỗi vì đã bỏ mặc Lưu Xuân và Bảo Bảo ở đó. Rất muốn nhắn một câu xin lỗi cơ mà lại phát hiện mình chưa lấy số điện thoại của cậu. Tâm trạng rối bời đến mức muốn phát điên. Không biết giờ này đã về tới nhà hay chưa, ngủ hay chưa bao nhiêu là câu hỏi như thế cứ quanh quẩn trong đầu Tạ Hải. Ngày mai sau khi mua lại quán ăn Lưu Xuân sẽ chính thức trở thành chủ quán, tuy không biết phải giải thích với Lưu Xuân thế nào cho cậu hiểu nhưng mà hắn chắc chắn sẽ để tên Lưu Xuân. Tạ Hải lấy điện thoại nhắn tin cho Vương Thiên Ân:
Tạ Hải: [Chuyện lúc nãy nhờ cậu thế nào rồi?]
Vương Thiên Ân trả lời: [Đã ổn thỏa rồi thưa tổng giám đốc. Tôi trả tiền cho họ sau đó liền rời đi chắc chắn họ sẽ không biết.]
Tạ Hải: [Được cảm ơn cậu, ngày mai tôi sẽ trả lại tiền cho cậu.]
Vương Thiên Ân: [Vâng.]
Kết thúc tin nhắn hắn đặt điện thoại lên bàn, đắp chăn lại rồi an tâm mà ngủ. Chẳng hiểu sao hai con người ở hai nơi khác nhau lúc này đây lại có chung một suy nghĩ: Phải làm sao mới đúng đây?
............
Sáng sớm hôm sau tất cả nhân viên đều tập trung ở quán, đầu tiên họ đóng cửa quán sau đó thì cả đám chụm lại một chỗ nhìn hắn và ông chủ làm thủ tục nhượng quán. Tạ Hải lấy hợp đồng ra đưa cho ông chủ, ông nhận lấy rồi đọc thật kỹ các điều khoản trong này. Mọi người ai cũng nhìn ông trông họ rất căng thẳng, ông vừa đọc vừa xem xét. Lát sau ông hài lòng gật đầu, lấy bút được để sẵn trên bàn không do dự gì ký vào đó. Tạ Hải cũng ký vào. Vậy xem như kể từ bây giờ quán ăn này đã thuộc quyền sở hữu của hắn, Tạ Hải búng tay lập tức có hai người mặc đồ đen đem một chiếc vali bước vào. Tạ Hải lấy vali rồi mở ra, bên trong chất đầy tiền, mọi người trợn tròn mắt nhìn nhau. Quả là người giàu có khác, mới nói hôm qua hôm nay đã có tiền rồi. Ông chủ vừa vui mừng vừa tiếc nuối mà đưa tay nhận lấy.
Sau khi hai bên đã xong xuôi tất cả thì ông chủ cũng rời khỏi ghế ngồi, đến cửa ra vào đi thẳng một mạch về phía trước. Không khí im lặng một lúc lâu cho đến khi Tạ Hải lên tiếng:
"Tôi cần một người quản lý công việc khi tôi không có ở đây, ai muốn nào?"
Mọi người đảo mắt nhìn nhau rồi không ai nói một lời, không phải là không muốn cơ mà họ sợ không làm tròn được trách nhiệm này. Tạ Hải chú ý đến người đang ngồi một góc im lặng nãy đến giờ, hắn hình như phát giác được Lưu Xuân hôm nay có vẻ không ổn lắm, gương mặt có chút xanh. Thật sự bây giờ hắn rất muốn qua bên đó để xem cậu thế nào nhưng mà lại sợ Lưu Xuân sẽ giận đâm ra né tránh nên thôi:
"Vậy đi, Lưu Xuân từ giờ trở đi em hãy giúp tôi quản lý quán ăn này."
Lưu Xuân cảm thấy đầu rất đau, mới lúc sáng vẫn bình thường không hiểu tại sao lại đau đến vậy. Lưu Xuân không nghe rõ lắm thấy tầm mắt mình đang tối đi rồi sau đó không biết chuyện gì đang xảy ra...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.