Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 21:
Thanh Tây
25/09/2024
Bốn giờ sáng, trời còn tối đen như mực, không thấy một tia sáng nào le lói.
Giang Vọng xuống lầu rửa mặt, vòi nước chỉ mở được một nửa, dòng nước nhỏ xíu như thể bị ai oan ức, rỉ ra một cách đáng thương. Cậu thoáng ngó sang cửa sổ phòng Lục Lệ rồi mới xối nước lên mặt. Cảm giác mát lạnh phả lên mặt, Giang Vọng dần tỉnh táo hơn.
Lúc ra khỏi cửa, Bùi Nhượng đã ngậm điếu thuốc, đứng dưới gốc cây đa.
Nhìn dáng vẻ rón rén của Giang Vọng, Bùi Nhượng cười khẩy: "Em mà ra khỏi cửa kiểu này, lỡ đâu ngày nào đó để cho Lê Lê nhìn thấy, chắc con bé tưởng nhà có trộm mất."
Giang Vọng nghiêng người, liếc nhìn cửa sổ tối om trên tầng hai, khẽ nói: "Sắp khai giảng rồi, em ấy hơi căng thẳng, dạo này ngủ không ngon. Ban đêm hay giật mình, nhưng cố nhịn không nói với em."
Mùa hè tưởng chừng dài đằng đẵng, vậy mà chỉ thoắt cái đã trôi qua.
Kể từ đêm hôm đó, Lục Lê đã trút bỏ được gánh nặng trong lòng, toàn tâm toàn ý tận hưởng những năm tháng thanh xuân tươi đẹp, mọi thứ còn lại, cứ để thời gian trả lời.
Nhớ đến câu nói của Lục Lê "Hay là... Cậu thử tự mình tìm hiểu xem?", Giang Vọng không khỏi cong môi cười.
Với độ tuổi của Giang Vọng hẳn là phải rất nghịch ngợm, thích gì làm nấy. Nhưng từ nhỏ cậu đã tự lập, đến khi Lục Lê xuất hiện thì cậu lại đảm nhận vai trò của người anh. Điều này khiến Giang Vọng trưởng thành và chín chắn hơn các bạn đồng lứa rất nhiều.
Cậu nhóc vốn trầm tính, ngày thường lại chẳng nói năng mấy câu, cũng không mấy khi bộc lộ cảm xúc.
Bây giờ bật cười lại thoáng có phần giống trẻ con.
Bùi Nhượng khẽ tặc lưỡi, dời mắt: "Bao nhiêu năm rồi, cái tật xấu này của con bé chắc là không sửa được. Cứ đến chỗ lạ là căng thẳng, chắc nó tưởng mình giấu kỹ lắm."
Hồi Lục Lê và Giang Vọng mới chuyển đến, không biết là Bùi Nhượng hay có sở thích ngồi trên cây. Mỗi lần Lục Lê căng thẳng là lại bám lấy Giang Vọng, líu lo không ngớt, để mặc cho anh ấy núp trên cây nhìn trộm.
Giang Vọng đi đến gốc cây, nói: "Chờ khai giảng là ổn thôi. Đi nào, anh Nhượng."
Bùi Nhượng khoác vai Giang Vọng, vừa đi về phía ngã tư vừa lười biếng nói: "Nghe mấy đứa trong đội nói, dạo này thành tích của em không tệ nhỉ? Giang Vọng, anh đã hứa với em rồi, hai năm nữa sẽ dẫn em đi. Cần gì phải liều mạng như vậy?"
Khoảng thời gian này, Giang Vọng theo anh ấy không làm gì khác, chỉ luyện tập thể lực, lúc rảnh rỗi thì học hỏi thêm kiến thức chuyên môn của đội cứu hộ. Nội dung kiểm tra của đội cứu hộ rất chi tiết, Giang Vọng cũng không ngại khó, cứ thế mà học theo. Nhưng cậu học những thứ này, lại không phải vì muốn vào đội cứu hộ.
Giang Vọng tin tưởng Bùi Nhượng, thành thật nói: "Muốn kiếm tiền."
Nghe vậy, Bùi Nhượng nhướn mày: "Em thiếu tiền? Giang Bắc Tâm lại không đưa nữa à?"
Giang Vọng im lặng một lát: "Tạm thời không thiếu, muốn dùng tiền của mình."
Nghe vậy, sự tò mò của Bùi Nhượng bị khơi dậy, anh ấy cúi người xuống, trêu chọc: "Cậu nhóc, muốn tự mình kiếm tiền, thì chỉ có mấy lý do đó thôi. Nhưng em thì khác, Giang Vọng, muốn mua gì cho Lê Lê hả?"
Giang Vọng quay mặt đi, ấp úng đáp: "Bí mật."
Bùi Nhượng không nhịn được cười lớn: "Thôi được rồi, anh không hỏi nữa. Chạy thôi, chúng ta lên núi ngắm bình minh."
…
Lúc Giang Vọng mồ hôi nhễ nhại về đến nhà, trời cũng vừa hửng sáng.
Tắm rửa xong, mới bảy giờ, Giang Vọng thay quần áo, đạp xe ra chợ mua thức ăn, tiện thể mua luôn bữa sáng cho Lục Lê. Thi thoảng cô hay thèm, muốn ăn sáng ở mấy quán ven đường, cái thói quen này là do Triệu Mộc tập cho cô hồi trước. Chỉ là không nhiều lắm, nên Giang Vọng cũng chiều theo ý cô.
Lúc Giang Vọng trở về, rèm cửa sổ phòng ngủ bên trái tầng hai đã được kéo ra.
Cậu đi đến chân cầu thang, ngẩng đầu gọi: "Lục Lê, xuống ăn sáng, tôi mua bánh rán cho cậu này. Ăn xong tôi dạy cậu đi xe đạp."
"Tôi xuống ngay đây!"
Quả nhiên, vừa nghe đến hai chữ "bánh rán", giọng Lục Lê đã lớn hơn hẳn mọi khi.
Lục Lê ba chân bốn cẳng chạy xuống, còn chưa kịp nhảy xuống bậc cuối cùng thì trước mặt đã xuất hiện một chiếc túi, bánh rán còn nóng hổi tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Cô dừng bước, mắt cong cong nhận lấy túi bánh: "Giang Vọng, cậu tốt nhất!"
Giang Vọng xoa đầu Lục Lê: "Ra sân ngồi ăn đi, ngoài đó mát mẻ."
Lục Lê gật đầu, chạy lon ton ra bóng cây, ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ. Cô cẩn thận cắn một miếng bánh rán nóng hổi, sau đó sung sướng nheo mắt, phồng má, hết nhìn đông lại nhìn tây.
Những tia sáng li ti chiếu qua khe hở, nhẹ nhàng đáp lên gò má cô nhóc trắng xinh như ngọc không tỳ vết.
Giang Vọng cố dời mắt đi.
Lúc này đã gần đến tháng chín, trên cây quýt đã kết những quả nhỏ màu xanh mướt, trông vô cùng căng mọng, tràn đầy sức sống.
Lục Lê vừa nhai vừa nói: "Giang Vọng, không biết quýt năm nay có ngọt không nhỉ?"
Giang Vọng đang ngồi xổm một bên cọ giày, sáng nay lên núi nên đế giày dính đầy bùn đất.
Nghe vậy, cậu ngẩng đầu nhìn lên cây, nói: "Năm nay mưa nhiều, chắc là chua đấy. Sáng nay tôi với anh Nhượng leo núi, thấy một rừng đào, trên thân cây tiết ra rất nhiều nhựa đào. Cậu có muốn ăn không?"
Lục Lê ngẩn người: "Sáng nay á?"
"Ừ, trời còn chưa sáng đã đi rồi." Giang Vọng dời tầm mắt, cậu chủ động nhắc đến chuyện này là vì lời nói của Bùi Nhượng lúc sáng, sợ sau này Lục Lê biết được sẽ giật mình: "Cậu có muốn đi không?"
Câu nói này như một chiếc mồi nhử.
Lục Lê nhất thời không đoán được ý đồ của Giang Vọng.
Cô vừa nghi ngờ Giang Vọng muốn lừa mình chạy bộ, vừa nghi ngờ cậu và Bùi Nhượng có bí mật gì đó, đang muốn thử dò xét mình.
Sau một hồi suy nghĩ, Lục Lê thăm dò hỏi: "Ngày nào cũng đi à?"
Giang Vọng thản nhiên: "Ngày nào cũng đi."
Lục Lê nuốt miếng bánh rán trong miệng, bắt đầu giở trò: "Giang Vọng, tập đàn mệt lắm, tôi không muốn đi đâu."
Giang Vọng như đã đoán trước được câu trả lời của cô nên cũng bình tĩnh gật đầu: "Được. Sau này nếu cậu dậy sớm mà không thấy tôi thì đừng sợ. Tôi sẽ về sớm thôi, không đi lâu đâu."
Nghe vậy, trong lòng Lục Lê dâng lên một chút áy náy, Giang Vọng lo lắng cho mình, vậy mà mình lại còn âm thầm nghi ngờ cậu ấy.
Cô khẽ ho một tiếng, giọng điệu như đang hứa hẹn: "Hôm nay tôi nhất định sẽ học đi xe đạp thành công!"
Giang Vọng liếc nhìn cô: "Không cần vội."
Lục Lê: "..."
Ánh mắt nghi ngờ này là sao chứ!
Ăn sáng xong, Lục Lê ngồi trong sân, mở điện thoại xem video hướng dẫn, miệng lẩm bẩm: "Dùng cơ thể và trọng lượng để giữ thăng bằng, đặt chân thuận lên..."
Giang Vọng dọn dẹp sân xong, đi ra dắt chiếc xe đạp của Lục Lê ra.
Chiếc xe đạp màu hồng phấn dưới ánh nắng trông vô cùng xinh xắn, đây là quà Giang Nam Uý tặng cho Lục Lê cách đây không lâu, thiết kế rất chắc chắn, độ an toàn cao. Hôm đó, Giang Vọng đã lấy ra đạp thử một vòng, trên đường đi thu hút không ít ánh nhìn của hàng xóm.
Nhìn chiếc xe đạp xinh xắn, Lục Lê bĩu môi, khẽ thở dài: "Học xe khó quá."
Một tay Giang Vọng nắm ghi đông, nghiêng xe về phía Lục Lê: "Thử lại lần nữa đi, không học được cũng không sao, vẫn như trước đây thôi."
Tuy đang là kỳ nghỉ hè, nhưng Giang Vọng đã cố tình chọn một ngày trong tuần.
Xe ô tô không thể vào được ngõ Cựu Thập, lúc này người qua lại cũng ít, là địa điểm lý tưởng để Lục Lê tập xe.
Lục Lê nhìn trái nhìn phải, con ngõ vắng tanh, chỉ có vài chú mèo béo ú nằm dài dưới bóng cây, nghe thấy động tĩnh cũng lười biếng vẫy đuôi. Cô mím môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào yên xe, cảm giác chòng chành loạng choạng lập tức xộc thẳng vào dây thần kinh.
Cảm giác mất kiểm soát đều khiến cô thấy bất an.
Giang Vọng ngẩng đầu, nhìn rõ vẻ mặt của Lục Lê.
Mấy năm nay, cậu thường nghĩ, cô nhóc này rõ ràng nhát gan như vậy, thế mà đêm hôm đó lại có thể nói với cậu, cầm kéo trốn trong tủ quần áo; có thể một mình chạy ra ngoài tìm cậu trong cơn mưa bão; có thể lén lút nói với cậu "phải bắt nạt lại", vân vân và vân vân.
Gia đình và môi trường sống thay đổi đã để lại trong lòng Lục Lê những ảnh hưởng không thể phai mờ, khiến cô ép buộc bản thân phải trở nên dũng cảm, kiên cường.
Song đó chỉ là vẻ bề ngoài, cô vẫn là cô nhóc nhát gan hồi đó mà thôi.
Nghĩ đến đây, Giang Vọng thở dài trong lòng, đưa tay ngăn Lục Lê lại, nhận lấy ghi đông xe đạp: "Không học nữa, về nhà thôi. Chiều nay tôi dẫn cậu lên núi chơi."
Lục Lê còn chưa kịp phản ứng, Giang Vọng đã đẩy xe quay người đi về phía nhà.
Cô ngẩn người một lúc, sau đó chạy theo: "Giang Vọng, sao lại không học nữa?"
Giang Vọng liếc mắt, thuận miệng đáp: "Không có gì, không học nữa thì thôi. Dù sao học được tôi cũng không yên tâm."
Lục Lê: "... Tôi cũng đâu có ngốc đến thế."
Giang Vọng không đáp, cậu chậm bước, sóng vai cùng Lục Lê đi về phía số 32.
Cây đa cổ thụ che khuất ánh nắng mặt trời, những tia nắng le lói len qua kẽ lá, lay động theo gió.
Mùa hè sắp qua, Giang Vọng nghe tiếng bước chân bên cạnh, thầm nghĩ, chỉ cần ở bên cạnh cậu, cô có thể mãi mãi làm một cô nhóc nhát gan.
.
Ngày 1 tháng 9, ngày khai giảng của trường trung học số 1 thành phố Hòa.
Giang Nam Uý đặc biệt xin nghỉ phép, sáng sớm đã đến ngõ Cựu Thập đón Giang Vọng và Lục Lê. Lục Lê vừa xuống lầu đã thấy Giang Nam Uý, anh ấy đang bưng bát mì, ngồi ngắm hoa trong sân, động tác chậm rãi, ung dung như đang ngồi trong nhà hàng sang trọng vậy.
Vừa lúc Giang Vọng đi từ trong bếp ra, Lục Lê lén lút chạy đến, thò đầu ra ngoài nhìn, sau đó kéo kéo vạt áo Giang Vọng, nhỏ giọng hỏi: "Giang Vọng, hôm nay trường Sùng Anh cũng khai giảng mà, sao chú lại đến đây?"
Giang Vọng đáp: "Đưa chúng ta đến trường, còn anh họ được thím đưa đi rồi.”
Lục Lê ngạc nhiên: "Sức khỏe thím đã khá hơn rồi à?"
Lúc nhỏ, Giang Nam Uý rất ít khi đưa bọn họ đến bệnh viện, cũng không thường nhắc đến chuyện của thím.
Trong ấn tượng của Lục Lê, thím thường xuyên phải nằm viện điều dưỡng, có lúc bệnh nặng còn phải chuyển vào bệnh viện. Vì vậy, có thể nói Giang Nghiêu gần như là do một tay Giang Nam Uý nuôi nấng, may mà gia đình bọn họ sống rất tình cảm.
Giang Vọng khẽ nói: "Gần đây đã đỡ hơn nhiều rồi, thím nói muốn ra ngoài đi dạo nên đã chuyển về nhà ở."
Nghe vậy, Lục Lê không khỏi thốt lên: "Vậy anh họ nhất định rất vui."
Giang Vọng xoa đầu cô: "Thôi, gọi chú ấy vào ăn sáng đi, ăn xong còn đến trường."
Giang Vọng xuống lầu rửa mặt, vòi nước chỉ mở được một nửa, dòng nước nhỏ xíu như thể bị ai oan ức, rỉ ra một cách đáng thương. Cậu thoáng ngó sang cửa sổ phòng Lục Lệ rồi mới xối nước lên mặt. Cảm giác mát lạnh phả lên mặt, Giang Vọng dần tỉnh táo hơn.
Lúc ra khỏi cửa, Bùi Nhượng đã ngậm điếu thuốc, đứng dưới gốc cây đa.
Nhìn dáng vẻ rón rén của Giang Vọng, Bùi Nhượng cười khẩy: "Em mà ra khỏi cửa kiểu này, lỡ đâu ngày nào đó để cho Lê Lê nhìn thấy, chắc con bé tưởng nhà có trộm mất."
Giang Vọng nghiêng người, liếc nhìn cửa sổ tối om trên tầng hai, khẽ nói: "Sắp khai giảng rồi, em ấy hơi căng thẳng, dạo này ngủ không ngon. Ban đêm hay giật mình, nhưng cố nhịn không nói với em."
Mùa hè tưởng chừng dài đằng đẵng, vậy mà chỉ thoắt cái đã trôi qua.
Kể từ đêm hôm đó, Lục Lê đã trút bỏ được gánh nặng trong lòng, toàn tâm toàn ý tận hưởng những năm tháng thanh xuân tươi đẹp, mọi thứ còn lại, cứ để thời gian trả lời.
Nhớ đến câu nói của Lục Lê "Hay là... Cậu thử tự mình tìm hiểu xem?", Giang Vọng không khỏi cong môi cười.
Với độ tuổi của Giang Vọng hẳn là phải rất nghịch ngợm, thích gì làm nấy. Nhưng từ nhỏ cậu đã tự lập, đến khi Lục Lê xuất hiện thì cậu lại đảm nhận vai trò của người anh. Điều này khiến Giang Vọng trưởng thành và chín chắn hơn các bạn đồng lứa rất nhiều.
Cậu nhóc vốn trầm tính, ngày thường lại chẳng nói năng mấy câu, cũng không mấy khi bộc lộ cảm xúc.
Bây giờ bật cười lại thoáng có phần giống trẻ con.
Bùi Nhượng khẽ tặc lưỡi, dời mắt: "Bao nhiêu năm rồi, cái tật xấu này của con bé chắc là không sửa được. Cứ đến chỗ lạ là căng thẳng, chắc nó tưởng mình giấu kỹ lắm."
Hồi Lục Lê và Giang Vọng mới chuyển đến, không biết là Bùi Nhượng hay có sở thích ngồi trên cây. Mỗi lần Lục Lê căng thẳng là lại bám lấy Giang Vọng, líu lo không ngớt, để mặc cho anh ấy núp trên cây nhìn trộm.
Giang Vọng đi đến gốc cây, nói: "Chờ khai giảng là ổn thôi. Đi nào, anh Nhượng."
Bùi Nhượng khoác vai Giang Vọng, vừa đi về phía ngã tư vừa lười biếng nói: "Nghe mấy đứa trong đội nói, dạo này thành tích của em không tệ nhỉ? Giang Vọng, anh đã hứa với em rồi, hai năm nữa sẽ dẫn em đi. Cần gì phải liều mạng như vậy?"
Khoảng thời gian này, Giang Vọng theo anh ấy không làm gì khác, chỉ luyện tập thể lực, lúc rảnh rỗi thì học hỏi thêm kiến thức chuyên môn của đội cứu hộ. Nội dung kiểm tra của đội cứu hộ rất chi tiết, Giang Vọng cũng không ngại khó, cứ thế mà học theo. Nhưng cậu học những thứ này, lại không phải vì muốn vào đội cứu hộ.
Giang Vọng tin tưởng Bùi Nhượng, thành thật nói: "Muốn kiếm tiền."
Nghe vậy, Bùi Nhượng nhướn mày: "Em thiếu tiền? Giang Bắc Tâm lại không đưa nữa à?"
Giang Vọng im lặng một lát: "Tạm thời không thiếu, muốn dùng tiền của mình."
Nghe vậy, sự tò mò của Bùi Nhượng bị khơi dậy, anh ấy cúi người xuống, trêu chọc: "Cậu nhóc, muốn tự mình kiếm tiền, thì chỉ có mấy lý do đó thôi. Nhưng em thì khác, Giang Vọng, muốn mua gì cho Lê Lê hả?"
Giang Vọng quay mặt đi, ấp úng đáp: "Bí mật."
Bùi Nhượng không nhịn được cười lớn: "Thôi được rồi, anh không hỏi nữa. Chạy thôi, chúng ta lên núi ngắm bình minh."
…
Lúc Giang Vọng mồ hôi nhễ nhại về đến nhà, trời cũng vừa hửng sáng.
Tắm rửa xong, mới bảy giờ, Giang Vọng thay quần áo, đạp xe ra chợ mua thức ăn, tiện thể mua luôn bữa sáng cho Lục Lê. Thi thoảng cô hay thèm, muốn ăn sáng ở mấy quán ven đường, cái thói quen này là do Triệu Mộc tập cho cô hồi trước. Chỉ là không nhiều lắm, nên Giang Vọng cũng chiều theo ý cô.
Lúc Giang Vọng trở về, rèm cửa sổ phòng ngủ bên trái tầng hai đã được kéo ra.
Cậu đi đến chân cầu thang, ngẩng đầu gọi: "Lục Lê, xuống ăn sáng, tôi mua bánh rán cho cậu này. Ăn xong tôi dạy cậu đi xe đạp."
"Tôi xuống ngay đây!"
Quả nhiên, vừa nghe đến hai chữ "bánh rán", giọng Lục Lê đã lớn hơn hẳn mọi khi.
Lục Lê ba chân bốn cẳng chạy xuống, còn chưa kịp nhảy xuống bậc cuối cùng thì trước mặt đã xuất hiện một chiếc túi, bánh rán còn nóng hổi tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Cô dừng bước, mắt cong cong nhận lấy túi bánh: "Giang Vọng, cậu tốt nhất!"
Giang Vọng xoa đầu Lục Lê: "Ra sân ngồi ăn đi, ngoài đó mát mẻ."
Lục Lê gật đầu, chạy lon ton ra bóng cây, ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ. Cô cẩn thận cắn một miếng bánh rán nóng hổi, sau đó sung sướng nheo mắt, phồng má, hết nhìn đông lại nhìn tây.
Những tia sáng li ti chiếu qua khe hở, nhẹ nhàng đáp lên gò má cô nhóc trắng xinh như ngọc không tỳ vết.
Giang Vọng cố dời mắt đi.
Lúc này đã gần đến tháng chín, trên cây quýt đã kết những quả nhỏ màu xanh mướt, trông vô cùng căng mọng, tràn đầy sức sống.
Lục Lê vừa nhai vừa nói: "Giang Vọng, không biết quýt năm nay có ngọt không nhỉ?"
Giang Vọng đang ngồi xổm một bên cọ giày, sáng nay lên núi nên đế giày dính đầy bùn đất.
Nghe vậy, cậu ngẩng đầu nhìn lên cây, nói: "Năm nay mưa nhiều, chắc là chua đấy. Sáng nay tôi với anh Nhượng leo núi, thấy một rừng đào, trên thân cây tiết ra rất nhiều nhựa đào. Cậu có muốn ăn không?"
Lục Lê ngẩn người: "Sáng nay á?"
"Ừ, trời còn chưa sáng đã đi rồi." Giang Vọng dời tầm mắt, cậu chủ động nhắc đến chuyện này là vì lời nói của Bùi Nhượng lúc sáng, sợ sau này Lục Lê biết được sẽ giật mình: "Cậu có muốn đi không?"
Câu nói này như một chiếc mồi nhử.
Lục Lê nhất thời không đoán được ý đồ của Giang Vọng.
Cô vừa nghi ngờ Giang Vọng muốn lừa mình chạy bộ, vừa nghi ngờ cậu và Bùi Nhượng có bí mật gì đó, đang muốn thử dò xét mình.
Sau một hồi suy nghĩ, Lục Lê thăm dò hỏi: "Ngày nào cũng đi à?"
Giang Vọng thản nhiên: "Ngày nào cũng đi."
Lục Lê nuốt miếng bánh rán trong miệng, bắt đầu giở trò: "Giang Vọng, tập đàn mệt lắm, tôi không muốn đi đâu."
Giang Vọng như đã đoán trước được câu trả lời của cô nên cũng bình tĩnh gật đầu: "Được. Sau này nếu cậu dậy sớm mà không thấy tôi thì đừng sợ. Tôi sẽ về sớm thôi, không đi lâu đâu."
Nghe vậy, trong lòng Lục Lê dâng lên một chút áy náy, Giang Vọng lo lắng cho mình, vậy mà mình lại còn âm thầm nghi ngờ cậu ấy.
Cô khẽ ho một tiếng, giọng điệu như đang hứa hẹn: "Hôm nay tôi nhất định sẽ học đi xe đạp thành công!"
Giang Vọng liếc nhìn cô: "Không cần vội."
Lục Lê: "..."
Ánh mắt nghi ngờ này là sao chứ!
Ăn sáng xong, Lục Lê ngồi trong sân, mở điện thoại xem video hướng dẫn, miệng lẩm bẩm: "Dùng cơ thể và trọng lượng để giữ thăng bằng, đặt chân thuận lên..."
Giang Vọng dọn dẹp sân xong, đi ra dắt chiếc xe đạp của Lục Lê ra.
Chiếc xe đạp màu hồng phấn dưới ánh nắng trông vô cùng xinh xắn, đây là quà Giang Nam Uý tặng cho Lục Lê cách đây không lâu, thiết kế rất chắc chắn, độ an toàn cao. Hôm đó, Giang Vọng đã lấy ra đạp thử một vòng, trên đường đi thu hút không ít ánh nhìn của hàng xóm.
Nhìn chiếc xe đạp xinh xắn, Lục Lê bĩu môi, khẽ thở dài: "Học xe khó quá."
Một tay Giang Vọng nắm ghi đông, nghiêng xe về phía Lục Lê: "Thử lại lần nữa đi, không học được cũng không sao, vẫn như trước đây thôi."
Tuy đang là kỳ nghỉ hè, nhưng Giang Vọng đã cố tình chọn một ngày trong tuần.
Xe ô tô không thể vào được ngõ Cựu Thập, lúc này người qua lại cũng ít, là địa điểm lý tưởng để Lục Lê tập xe.
Lục Lê nhìn trái nhìn phải, con ngõ vắng tanh, chỉ có vài chú mèo béo ú nằm dài dưới bóng cây, nghe thấy động tĩnh cũng lười biếng vẫy đuôi. Cô mím môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào yên xe, cảm giác chòng chành loạng choạng lập tức xộc thẳng vào dây thần kinh.
Cảm giác mất kiểm soát đều khiến cô thấy bất an.
Giang Vọng ngẩng đầu, nhìn rõ vẻ mặt của Lục Lê.
Mấy năm nay, cậu thường nghĩ, cô nhóc này rõ ràng nhát gan như vậy, thế mà đêm hôm đó lại có thể nói với cậu, cầm kéo trốn trong tủ quần áo; có thể một mình chạy ra ngoài tìm cậu trong cơn mưa bão; có thể lén lút nói với cậu "phải bắt nạt lại", vân vân và vân vân.
Gia đình và môi trường sống thay đổi đã để lại trong lòng Lục Lê những ảnh hưởng không thể phai mờ, khiến cô ép buộc bản thân phải trở nên dũng cảm, kiên cường.
Song đó chỉ là vẻ bề ngoài, cô vẫn là cô nhóc nhát gan hồi đó mà thôi.
Nghĩ đến đây, Giang Vọng thở dài trong lòng, đưa tay ngăn Lục Lê lại, nhận lấy ghi đông xe đạp: "Không học nữa, về nhà thôi. Chiều nay tôi dẫn cậu lên núi chơi."
Lục Lê còn chưa kịp phản ứng, Giang Vọng đã đẩy xe quay người đi về phía nhà.
Cô ngẩn người một lúc, sau đó chạy theo: "Giang Vọng, sao lại không học nữa?"
Giang Vọng liếc mắt, thuận miệng đáp: "Không có gì, không học nữa thì thôi. Dù sao học được tôi cũng không yên tâm."
Lục Lê: "... Tôi cũng đâu có ngốc đến thế."
Giang Vọng không đáp, cậu chậm bước, sóng vai cùng Lục Lê đi về phía số 32.
Cây đa cổ thụ che khuất ánh nắng mặt trời, những tia nắng le lói len qua kẽ lá, lay động theo gió.
Mùa hè sắp qua, Giang Vọng nghe tiếng bước chân bên cạnh, thầm nghĩ, chỉ cần ở bên cạnh cậu, cô có thể mãi mãi làm một cô nhóc nhát gan.
.
Ngày 1 tháng 9, ngày khai giảng của trường trung học số 1 thành phố Hòa.
Giang Nam Uý đặc biệt xin nghỉ phép, sáng sớm đã đến ngõ Cựu Thập đón Giang Vọng và Lục Lê. Lục Lê vừa xuống lầu đã thấy Giang Nam Uý, anh ấy đang bưng bát mì, ngồi ngắm hoa trong sân, động tác chậm rãi, ung dung như đang ngồi trong nhà hàng sang trọng vậy.
Vừa lúc Giang Vọng đi từ trong bếp ra, Lục Lê lén lút chạy đến, thò đầu ra ngoài nhìn, sau đó kéo kéo vạt áo Giang Vọng, nhỏ giọng hỏi: "Giang Vọng, hôm nay trường Sùng Anh cũng khai giảng mà, sao chú lại đến đây?"
Giang Vọng đáp: "Đưa chúng ta đến trường, còn anh họ được thím đưa đi rồi.”
Lục Lê ngạc nhiên: "Sức khỏe thím đã khá hơn rồi à?"
Lúc nhỏ, Giang Nam Uý rất ít khi đưa bọn họ đến bệnh viện, cũng không thường nhắc đến chuyện của thím.
Trong ấn tượng của Lục Lê, thím thường xuyên phải nằm viện điều dưỡng, có lúc bệnh nặng còn phải chuyển vào bệnh viện. Vì vậy, có thể nói Giang Nghiêu gần như là do một tay Giang Nam Uý nuôi nấng, may mà gia đình bọn họ sống rất tình cảm.
Giang Vọng khẽ nói: "Gần đây đã đỡ hơn nhiều rồi, thím nói muốn ra ngoài đi dạo nên đã chuyển về nhà ở."
Nghe vậy, Lục Lê không khỏi thốt lên: "Vậy anh họ nhất định rất vui."
Giang Vọng xoa đầu cô: "Thôi, gọi chú ấy vào ăn sáng đi, ăn xong còn đến trường."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.