Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Chương 31:

Thanh Tây

28/09/2024

Từ cái Tết khi Lục Lê sáu tuổi, Giang Vọng đã mua cho cô một con thú nhồi bông, và mỗi cái Tết sau đó, cậu đều mang về nhà một con thú nhồi bông khác nhau.

Bây giờ, trên giường của Lục Lê có thể mở cả một vườn bách thú rồi.

Giang Vọng liếc nhìn cô một cái: "Anh thích mua."

Lục Lê: "..."

Không đợi Giang Vọng và Lục Lê đi đến tòa nhà, đã có một bóng người đột nhiên đi từ trong tòa nhà ra.

Người đó chạy thẳng về phía họ, Lục Lê theo bản năng nấp sau lưng Giang Vọng.

Giang Vọng bất đắc dĩ nói: "Đừng sợ, đó là anh Nhượng..."

Lời còn chưa kịp dứt, người đó đã đến trước mặt họ, đưa tay lên và bế bổng Lục Lê lên. Cô nhóc không có chỗ nào để trốn, chỉ kêu lên một tiếng ngạc nhiên rồi bị Bùi Nhượng đặt lên vai.

Lục Lê hoảng hốt kêu lên: "Chú Bùi!"

Bùi Nhượng cười lớn: "Bị dọa rồi à?"

Lục Lê ngồi vững trên vai Bùi Nhượng, cúi đầu xuống thấy nụ cười hiện rõ trên mặt anh ấy, cô lẩm bẩm: "Hôm nay chú Bùi vui vẻ thế?"

Bùi Nhượng cười nói: "Giang Vọng chịu đưa cháu đến đây, dĩ nhiên chú vui rồi. Thằng bé này, hôm nay nghĩ thoáng ra rồi hả?"

Nói xong, Bùi Nhượng liếc nhìn Giang Vọng.

Giang Vọng sắc mặt bình tĩnh: "Em đã nói với em ấy về việc huấn luyện."

Bùi Nhượng nhướng mày, trong lòng nghĩ rằng còn nhiều chuyện khác mà cậu chưa nói.

Anh ấy không đề cập tới, chỉ nói: "Đi thôi, cô bé, đi xem chú chơi bóng rổ. Giang Vọng, em cũng vào chơi đi, đúng lúc đang thiếu người, có một cậu vừa chạy về gọi video với vợ."

Năm phút sau.

Lục Lê ngồi ngơ ngác bên cạnh sân bóng rổ, ôm chai nước, đầu lúc thì quay sang phải, lúc thì quay sang trái.

Bóng dáng của Giang Vọng hòa vào đám đông, khiến cô không thể tìm thấy cậu đầu tiên. Trận đấu bóng rổ Lục Lê xem không hiểu lắm, giống như khi Giang Nghiêu kéo cô đi xem trước đây, cô cũng thấy đầu óc mình như một mớ hỗn độn.

Lúc này cũng vậy, cô nhìn quả bóng được chuyền từ người này sang người khác, cuối cùng được chuyền đến tay Giang Vọng.

Cậu thiếu niên cao ráo bật nhảy lên cao, cơ bắp ở vai, eo và cánh tay căng ra theo từng động tác, chiếc áo thun trắng hất lên một góc, để lộ cơ bụng rắn chắc trước mắt Lục Lê.

Quả bóng được đập vào rổ, tiếng hò reo vang lên khắp sân.

Bùi Nhượng cười và đập tay với Giang Vọng.

Cậu thiếu niên đang thu hút ánh nhìn của mọi người đó lại quay đầu tìm ánh mắt của cô.

Lục Lê mím môi cười, giơ ngón tay cái lên, ra hiệu rằng cậu đã chơi rất tốt. Giang Vọng lau mồ hôi, bên khóe môi để lộ ra độ cong nhẹ, rồi lập tức thu hồi ánh nhìn, tiếp tục lượt đấu tiếp theo.

Không khí trên sân hừng hực, nhưng Lục Lê lại có chút mơ hồ.

Hóa ra Giang Vọng đã lớn đến thế này rồi, đã là một chàng trai trưởng thành rồi.

Lục Lê nghĩ đến tương lai của Giang Vọng, liệu tương lai của cậu sẽ vì cô mà thay đổi chăng? Cô và Giang Vọng đã cùng nhau trưởng thành, dễ nhận thấy thái độ và ý kiến của cô sẽ ảnh hưởng đến cậu, điều này không thể phủ nhận.

Cô nên làm gì đây?

...

“Đang nghĩ gì thế?” Giang Vọng thở hổn hển, cúi người xuống nhận chai nước từ tay cô, cô nhóc này cũng không biết sao lại ngẩn người ra, chai nước trong tay suýt nữa thì rơi xuống: “Tụi anh chơi xong rồi, Lục Lê.”

“À?” Lục Lê thoát khỏi dòng suy nghĩ rối bời, ngẩng đầu nhìn cậu ngơ ngác, “Xong rồi hả?”

Giang Vọng hướng mắt xuống: “Ừ, hôm khác anh sẽ đưa em đến xem huấn luyện, hôm nay muộn quá rồi.”

Lục Lê gật gật đầu: “Được. Gói hoa quế đã đưa cho chú Bùi chưa?”



Cách đó không xa, Bùi Nhượng nghe được câu hỏi của Lục Lê, cất cao giọng: “Nhận được rồi! Giang Vọng, Lê Lê, chú đưa hai đứa về. Chú đi vào trong tầng lấy cái bật lửa, sẽ nhanh thôi.”

Nói xong Bùi Nhượng chạy đi.

Bùi Nhượng nghiện thuốc nặng, chuyện này cả Lục Lê và Giang Vọng đều biết.

Lục Lê kéo kéo vạt áo của Giang Vọng, ra hiệu cho cậu cúi xuống.

Giang Vọng ngoan ngoãn cúi đầu, nghe thấy cô nhóc nhỏ giọng, một thanh âm mềm mại rót vào tai: “Giang Vọng, anh không thể cái gì cũng học theo chú Bùi được, hút thuốc là không được đâu.”

Giang Vọng xoa xoa tóc của Lục Lê, nói: “Anh biết rồi. Chúng ta đi ra bãi đậu xe đợi chú Bùi nhé.”

Lục Lê đứng dậy, vừa chuẩn bị đi thì đột nhiên thấy vài ánh mắt sáng rực nhìn về phía mình.

Cô ngây người một chút, nhẹ giọng gọi: “Giang Vọng.”

Giang Vọng quay sang nhìn về phía sân bóng rổ, thấy mấy người anh của mình đang tò mò nhìn Lục Lê, cậu giơ tay làm một dấu hiệu. Mấy người đó cười lên, còn có người gọi to: “Em gái! Thường xuyên đến chơi nhé!”

Lục Lê lại ngó đầu ra nhìn, rồi lớn tiếng đáp lại: “Được ạ!”

Thế là đám con trai kia không dám cười lớn nữa. Cô nhóc ngây thơ đáng yêu, giọng nói còn pha chút rụt rè khiến họ cảm thấy hơi ngượng ngùng. Ai nấy đều kiểm tra lại xem áo quần đã chỉnh tề chưa và cố gắng nở nụ cười thân thiện.

Giang Vọng không nán lại lâu, nắm tay Lục Lê đi về phía bãi đậu xe.

Lục Lê cố gắng nấp sau lưng Giang Vọng, giống như lúc nhỏ thấy chú bán táo tàu vậy, chỉ còn thiếu việc vùi đầu vào người cậu.

“Vẫn còn sợ à?”

Giang Vọng toan nắm chặt tay Lục Lê, sự ấm áp ẩm ướt của mồ hôi từ tay cậu truyền đến bàn tay lạnh của cô.

Lục Lê quay đầu lại nhìn một cái, rồi khẽ giải thích: “Không phải, chỉ là có nhiều người quá, em thấy hơi lo lắng thôi.”

Con trai trong đội huấn luyện ai nấy cũng đều cao to, thân hình vạm vỡ. Họ cũng tự đánh giá rằng có thể mình sẽ làm cô nhóc sợ, nên không tiến lại bên cạnh Lục Lê, chỉ đứng từ xa chào hỏi cô.

Giang Vọng dừng bước, nói: “Là do anh không nghĩ đến, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

“Không sao đâu, em không sợ.”

Lục Lê giải thích một câu.

Trên đường đi, cô suy đi nghĩ lại rất nhiều, cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng: “Anh ơi, vừa nãy anh nói có việc muốn làm. Anh làm thì cứ làm đi, không cần phải bận tâm đến em.”

Con đường tối đen như mực chỉ có vài chiếc đèn đường chiếu sáng.

Bóng của hai người đan xen vào nhau, Giang Vọng dừng bước, đôi mắt hướng xuống nhìn Lục Lê.

Đôi mắt cô vẫn trong veo, sáng ngời như lần đầu gặp gỡ, bao nhiêu năm qua, bọn họ đều đang trưởng thành, chỉ có cô vẫn không thay đổi như ngày nào, cho dù gần đây cô trở nên hoạt bát hơn nhiều, nhưng bản chất bên trong của Lục Lê chưa từng thay đổi.

Giang Vọng thấp giọng thở dài, dường như bất lực: “Không thể làm được.”

Lục Lê ngẩn ra: “Hả?”

Giang Vọng vươn tay, ngón tay khẽ động đậy, học theo bộ dạng của Tống Minh Nguyệt năm đó, gõ nhẹ vào trán Lục Lê: “Không thể không để ý đến em. Lục Lê, những chuyện này không phải là điều em cần phải lo lắng. Em muốn làm gì, muốn nói như thế nào, đều được cả, anh sẽ nghiêm túc quan sát em làm, lắng nghe em nói.”

Ánh mắt của cậu thiếu niên chăm chú, như thể cả thế giới chỉ còn lại một mình cô.

Lục Lê chớp chớp mắt, né tránh ánh mắt của cậu, nói qua loa: “Biết rồi, biết rồi.”

Bầu không khí tế nhị này không kéo dài được lâu, bởi vì Bùi Nhượng đã đến.

Anh ấy vừa tung hứng chiếc bật lửa trong tay, bước vài bước đã đến bên cạnh Lục Lê, bàn tay to lớn vươn ra, kéo cô nhóc từ bên cạnh Giang Vọng về phía mình: “Lê Lê, nơi này của chú thế nào? Rất rộng lớn phải không?”

Lúc đối mặt với Bùi Nhượng, Lục Lê lại thấy thoải mái hơn một chút, cô cười: “Dạ hihi, sân bãi rất rộng, rất đẹp. Chú Bùi, những lúc tập luyện các chú có bị thương không?”

Nghe vậy, Bùi Nhượng liếc nhìn Giang Vọng, cô nhóc này ba câu đều không rời khỏi anh trai của con bé.

Anh ấy suy tư một chút, rồi nói: “Thỉnh thoảng có, nhưng đừng lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Cháu yên tâm, chú sẽ không để anh cháu ra nhiệm vụ đâu, cho dù thằng bé có muốn thì chú cũng không cho phép.”



Nghe Bùi Nhượng nói vậy, Lục Lê mới hoàn toàn yên tâm, cười tít mắt nói: “Chú Bùi giúp cháu trông coi anh cháu, không cho anh ấy làm loạn nhé.”

Bùi Nhượng cười ha ha đáp lại, thầm nghĩ rằng điều mà anh trai nhóc muốn làm còn nguy hiểm hơn nhiều.

“Đi thôi, về nhà nào.”

“Vâng!”

Hình bóng của ba người dần xa.

.

Kỳ nghỉ trôi qua trong nháy mắt, sau những ngày thư giãn là lần thi tháng đầu tiên của họ.

Từ nhỏ đến lớn, điều mà Sầm Tuế ghét nhất chính là thi cử.

Mấy ngày này, vừa rời khỏi điểm thi là cô ấy lại bám dính lấy Lục Lê, thậm chí đi vệ sinh cũng phải dính chặt, khiến cho Lục Lê như mọc thêm cái đuôi. Điều này khiến cho Giang Vọng chỉ có thể nói chuyện với Lục Lê những lúc về đến nhà.

May mắn là những ngày như vậy không kéo dài lâu, sau khi kết thúc kỳ thi tháng, toàn bộ trường trung học số 1 đều cảm thấy nhẹ nhõm.

Bởi vì đại hội thể thao kết hợp giữa ba trường sắp khai mạc.

Ngày khai mạc của đại hội thể thao là ngày 7 tháng 11.

Nghe đến ngày này, Lục Lê và Sầm Tuế có thêm chút phản ứng hơn người khác. Không phải vì lý do gì khác, chỉ vì ngày đó chính là ngày sinh nhật của Giang Vọng.

Mỗi năm vào ngày này, Lục Lê đều ở bên Giang Vọng cùng đón sinh nhật.

Ngày 7 tháng 11, 6 giờ 30 phút sáng.

Bùi Nhượng như thường lệ đưa Giang Vọng về nhà, trước khi cậu xuống xe, anh ấy gọi: “Giang Vọng.”

Còn chưa kịp đóng cửa xe, cậu thiếu niên quay đầu lại nhìn.

Bùi Nhượng vung cánh tay dài, một bức tượng gỗ nhỏ bay thẳng vào tay Giang Vọng. Giang Vọng đưa tay đón lấy, ánh mắt vừa nhìn thấy chiếc tượng gỗ, đã nghe thấy Bùi Nhượng nói: “Sinh nhật vui vẻ, anh đi đây.”

Lẽ ra phải đóng cửa, nhưng khi nhìn thấy bức tượng điêu khắc gỗ trong tay, Giang Vọng lại ngây ngẩn cả người.

Bùi Nhượng đang ngậm điếu thuốc trong xe, tận mắt nhìn thấy da mặt cậu thiếu niên đang đỏ dần lên, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng, xa cách thường ngày. Anh ấy nhếch môi cười một cái, nhắc nhở: “Giang Vọng, đóng cửa.”

Giang Vọng đang thẫn thờ bỗng nhiên bừng tỉnh lại, khẽ nói lời cảm ơn rồi mới đóng cửa xe.

Khi Giang Vọng cầm tượng gỗ về đến nhà, Lục Lê đang trang trí bát mì trường thọ mà cô làm.

Cô cúi khom người, cẩn thận từng li từng tí xếp trứng chần lên trên, rồi đặt móng giò nấu chín mà cô đã ra ngoài mua từ sáng sớm, cuối cùng rưới thêm chút nước sốt óng ánh.

Các nguyên liệu phong phú nhiều màu sắc phối hợp với rau cải xanh non, trông vô cùng bắt mắt.

Mỗi năm vào sinh nhật của Giang Vọng, Lục Lê đều làm một bát mì trường thọ cho cậu.

Trang trí xong bát mì, Lục Lê cầm chiếc máy ảnh đã chuẩn bị sẵn, chụp một bức ảnh cho bát mì trường thọ này.

“Lục Lê.”

Giang Vọng đứng ở cửa phòng bếp, đợi đến khi Lục Lê đặt đũa xuống mới lên tiếng gọi cô.

Lục Lê quay đầu nhìn, mím môi cười: “Sắp vào đông rồi, hôm nay mới mua được rau cải non xanh, vừa ngọt vừa mềm. Anh mau tới ăn mì đi, trời lạnh nên mì nguội nhanh lắm.”

Giang Vọng ngừng lại một chút, không trả lời, mà nói: “Lục Lê, anh Nhượng đã tặng quà sinh nhật cho anh.”

“Chú Bùi ư?” Lục Lê chớp chớp mắt, “Tặng gì vậy?”

Giang Vọng đi thẳng về phía Lục Lê, đưa tay ra, mở lòng bàn tay.

Lục Lê hướng mắt nhìn xuống…

Đó là một cây củ cải nhỏ xinh, sống động như thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook