Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Chương 37:

Thanh Tây

28/09/2024

Gần mười năm quen nhau, trong nháy mắt Lục Lê đã nhận ra người đi đến là ai. Cô đặt bút xuống, vừa quay đầu thì bỗng bắt gặp ánh mắt của Giang Vọng, cậu đang cúi đầu nhìn cô.

Cô ngơ ngác một lúc, hỏi: “Sao vậy?”

Giang Vọng rũ mắt xuống, nói: “Có người tìm em. Bên ngoài lạnh, quàng khăn vào rồi hẵng đi.”

“Có người tìm em á?” Lục Lê thò đầu qua Giang Vọng nhìn về phía cửa sau, cô nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười quen thuộc, chính là Diệp Tình Tinh mà lúc sáng cô nhắc tới.

Cô chớp chớp mắt: “Đàn chị tìm anh?”

Giang Vọng “ừm” một tiếng rồi nói: “Tối nay anh sẽ nói với em.”

Lục Lê liếc nhìn cậu, rút chiếc khăn quàng cổ trong bàn ra rồi chạy nhanh ra ngoài.

Diệp Tình Tinh hăng hái vẫy tay với Lục Lê, sau đó kéo cô trốn vào một góc nói chuyện riêng.

“Đàn chị, sao chị lại tới đây?” Lục Lê nhìn tuyết ngoài hành lang: “Chị đi ô tô tới à?”

Diệp Tình Tinh cười híp mắt nói: “Chị đi taxi đến để tặng quà cho em và anh trai em. Vừa rồi chị định đưa cả quà cho cậu ấy, nhưng cậu ấy lại bảo chị tự đưa cho em. Này, găng tay mua cho em đó.”

Lục Lê ngẩn ra: “Đàn chị...”

Diệp Tình Tinh dường như biết cô muốn nói gì, liền ngắt lời cô: “Chỉ là một món quà nhỏ thôi, không đắt tiền. Kỳ nghỉ đông chúng ta đi chơi, em mời chị uống trà sữa là được.”

Lục Lê nhỏ giọng nói cảm ơn, lại hỏi về cuộc sống học đường của Diệp Tình Tinh: “Đàn chị, chị ở Sùng Anh thế nào rồi?”

Nói đến cũng lạ, Diệp Tình Tinh lại có thể thi vào Sùng Anh, thời điểm đó mọi người xung quanh đều không ai ngờ đến. Bọn họ đều cho rằng Diệp Tình Tinh sẽ thi vào trường trung học phổ thông số một, dù sao điểm của cô ấy cũng đủ.

“Ôi.” Nhắc đến Sùng Anh, Diệp Tình Tinh có hơi phiền não, cô ấy nghĩ ngợi rồi mới nói: “Mọi mặt đều ổn, có điều bạn cùng lớp khó ở lắm. Này, Lê Lê, có phải em còn có một người anh trai học ở Sùng Anh phải không?”

Lục Lê mím môi, đáp: “Ừm.”

Ngoài một chữ “ừm”, cô không nói gì khác nữa.

Thấy Lục Lê không đáp lời, Diệp Tình Tinh cũng không hỏi tiếp, chỉ cười nói: “Nhưng không sao, đợi em đến Sùng Anh, chị sẽ đến tìm em chơi.”

“Em... đến Sùng Anh?”

Lục Lê ngập ngừng hỏi.

Diệp Tình Tinh thản nhiên nói: “Anh trai em sẽ thi vào Sùng Anh mà, vậy thì chắc chắn em sẽ thi cùng chứ, hai người quan hệ tốt như vậy mà. Lẽ nào… em không biết Giang Vọng sẽ thi vào Sùng Anh sao?”

...

“Lê Lê, Lê Lê. Sao cậu lại ngẩn ra thế?” Sầm Tuế xua xua tay trước mắt Lục Lê, khó hiểu nói: “Từ chiều đến giờ cứ buồn rười rượi, Giang Vọng chọc giận cậu à?”

Lục Lê buồn bực đáp: “Không có.”

Sầm Tuế lại gần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nặng nề của Lục Lê, dỗ dành: “Nào ngoan, đừng có giận nữa. Kể cho tớ nghe được không?”

Lục Lê suy nghĩ một lúc rồi ghé vào tai Sầm Tuế kể.

Sầm Tuế nghe xong thì giận điếng người: “Chị ta cố tình ức hiếp cậu! Cậu có ngốc không đấy hả? Lại còn cố tình nói là tặng quà cho cậu nữa, tặng quà cho cậu thì tìm Giang Vọng làm gì, bọn họ lại chẳng thân.”

“Một câu anh trai em hai câu anh trai em, phiền chết đi được, ai mà không biết hai người không có quan hệ huyết thống.”

“Còn ra sức ám chỉ với cậu rằng Giang Vọng nói với chị ta về việc sẽ thi vào Sùng Anh.”

“Còn nữa, tên Giang Vọng này bị làm sao đấy, cậu ta định thi vào Sùng Anh à?”

“Ừm.”

Lục Lê mệt mỏi thở dài.

Cô đương nhiên biết Diệp Tình Tinh cố ý nói như vậy, dù sao cô cũng không phải học sinh cấp hai thật sự, hơn nữa Diệp Tình Tinh còn cố ý nhắc đến Giang Nghiêu.

Sầm Tuế suy nghĩ một chút liền hiểu ra: “Chắc chắn chị ta ở Sùng Anh bị tẩy chay nên mới đến tìm Giang Vọng, lại hỏi cậu về Giang Nghiêu.”

Cô ấy chọc mấy cái vào trán Lục Lê: “Ngốc chết đi được, để chị ta ức hiếp mình như vậy. Cậu hỏi Giang Vọng chưa?”

Lục Lê cúi đầu, ủ rũ đáp: “Vẫn chưa, về nhà nói sau.”

Sầm Tuế quay đầu lại rồi trợn mắt nhìn Giang Vọng.

Giang Vọng không nhìn thấy nhưng Diêu Lâm lại nhìn thấy.

Cậu ta nuốt nước bọt, bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Cậu ta đã chọc đến tiểu ma nữ này lúc nào vậy?



...

Mỗi dịp Giáng sinh, Giang Vọng đều nấu một bữa tối thịnh soạn ở nhà.

Cô nhóc Lục Lê thích nhất là nghỉ lễ, bất kể ngày lễ nào, lễ lớn lễ nhỏ cô đều thích, đến cả tiết Thanh Minh cô cũng vui vẻ làm Giang Vọng phải dạy bảo.

Song năm nay lại khác.

Giang Vọng đang nấu cơm trong bếp nhưng tâm trí thì đã bay ra ngoài rồi.

Cậu thỉnh thoảng ra chỗ cửa sổ nhìn ra sân. Lục Lê ngồi xổm trong sân chơi tuyết, mặc một chiếc áo phao lông vũ mỏng khoác bên ngoài đồng phục học sinh. Đèn trong sân đã được bật lên, dưới ánh đèn ảm đạm, nửa sườn mặt của cô lộ rõ vẻ buồn rầu.

Giang Vọng chau mày, sao tự dưng cô lại như thế này?

Rõ ràng sáng nay vẫn khá vui vẻ.

Cậu cẩn thận nhớ lại cả ngày hôm nay, cuối cùng xác định vấn đề nằm ở thời điểm Diệp Tình Tinh xuất hiện. Diệp Tình Tinh đã nói gì đó với Lục Lê, vì vậy cô mới không vui.

Lý do chỉ có thể là cậu.

Nấu cơm xong, Giang Vọng còn chưa gọi thì cô nhóc đã tự đi vào.

Khuôn mặt nhỏ và tai của Lục Lê bị lạnh đến đỏ bừng. Cô xoa xoa tay, ngó đầu nhìn vào bàn ăn. Có lẽ vì là ngày lễ nên mỗi món trên bàn đều là món mà Lục Lê thích ăn, món nào món nấy nóng hôi hổi.

Giang Vọng xới cơm đưa cho cô: “Để lát nữa sẽ nguội mất.”

Lục Lê nhỏ giọng nói “cảm ơn” rồi lặng lẽ ăn cơm.

Giang Vọng nhìn chằm chằm cô một lúc. Cậu ngồi xuống đối diện cô, tiện thể đưa điện thoại cho cô rồi nói: “Sáng nay anh đã nói sẽ đưa cho em xem.”

Lục Lê vội vàng ngước mắt lên, liếc nhìn điện thoại di động của Giang Vọng, buồn bực nói: “Em không xem.”

Không khí trên bàn rất yên tĩnh.

Giang Vọng không quen lắm, bình thường Lục Lê luôn ríu rít nói chuyện với cậu. Lúc nhỏ cậu đã sửa cho cô mấy lần, nhưng cô không chịu sửa, cậu cũng đành bỏ cuộc.

Sau này cậu đoán có lẽ là bởi vì trước đây cô thường phải nhẫn nhịn không được nói chuyện.

Cậu gắp vài miếng, ăn vào dường như chẳng có vị gì.

Không phải vì trình độ nấu ăn của cậu giảm xuống, mà là vì cậu không có khẩu vị.

Giang Vọng dừng một chút, lên tiếng hỏi: “Chị ta tìm em làm gì?”

Lục Lê phồng má nhai cơm, đôi mắt ngấn nước nhìn cậu như lên án, nhưng lại không trả lời. Giang Vọng cũng không thúc giục cô, đợi cô nuốt xuống rồi kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng hơn.

“‘Chị ta’ mà anh nói là ai?”

Lục Lê khẽ hỏi lại.

Giang Vọng im lặng một lát, nói: “... Anh không nhớ tên của chị ta.”

Lục Lê trừng mắt: “...”

Bầu không khí yên tĩnh vừa rồi đã dịu đi rất nhiều.

Lục Lê nhỏ giọng càu nhàu: “Người ta tặng quà cho em, không phải anh cũng có sao? Còn hỏi em nữa.”

Giang Vọng chăm chú nhìn cô, nghiêm túc nói: “Anh đâu có cần.”

Lục Lê “ồ” một tiếng, tiếp tục ăn cơm.

Thật ra Lục Lê cũng không tức giận về món quà, chỉ là có hơi không vui vì tin Giang Vọng sẽ thi vào Sùng Anh lại được nghe từ miệng của người khác. Bởi vì việc này nên cô mới lặng lẽ đi hỏi Giang Nam Uý.

Giang Nam Uý cũng không rõ về việc này, về sau mới biết việc này là do Giang Bắc Tâm làm.

Giang Bắc Tâm đã liên lạc trước với giáo viên của Sùng Anh. Sùng Anh có thông tin và bảng điểm các năm của Giang Vọng, Diệp Tình Tinh có lẽ đã vô tình nhìn thấy.

Lục Lê không hề tin rằng Giang Vọng sẽ chủ động nói cho Diệp Tình Tinh chuyện như vậy.

Cô cũng không phải là đứa ngốc.

Nghĩ tới đây, Lục Lê khẽ hừ một tiếng.

Cô chọc mạnh đũa vào khoai tây, cô bé ngây thơ dễ thương ấy à, hừ, chẳng dễ thương chút nào!

Giang Vọng vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

Một lúc lâu sau, cậu mới tỏ ra yếu thế nhỏ giọng gọi: “Lê Lê.”



Lục Lê tạm ngừng giây lát, bây giờ mới biết chú ý tới cậu: “Sao hả?”

Đôi mắt đen láy của chàng trai nhìn cô chăm chú, chứa đựng sự mềm mại trong đó mà chỉ có cô mới có thể nhìn thấy được, giống như một con thú lông xù để lộ cái bụng mềm mại và yếu ớt của nó.

Cô không thể chịu nổi Giang Vọng vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương như vậy.

Lục Lê vội vàng cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Ăn cơm trước đã, ăn xong sẽ nói chuyện với anh.”

Có lẽ bởi vì được dỗ dành nên tâm trạng của Lục Lê dần dần trở nên sáng sủa hơn.

Thức ăn trong miệng cũng ngon hơn.

Bữa cơm này, Lục Lê đặt đũa xuống trước. Cô chống cằm nhìn Giang Vọng, vẫn khen ngợi cậu như mọi khi: “Rất ngon, cảm ơn anh trai.”

Giang Vọng ngước mắt lên nhìn cô.

Sau đấy cậu cũng ăn nhanh để xong bữa, và mấy miếng vào miệng rồi nuốt thẳng, hỏi Lục Lê: “Anh ăn xong rồi. Giờ em nói cho anh biết đi, có chuyện gì vậy?”

“Giang Vọng.” Lục Lê gọi tên cậu, sau đó lại đổi lời: “Anh, anh sẽ thi vào Sùng Anh à?”

Giang Vọng chau mày: “Chị ta nói với em?”

Lục Lê hậm hực, mặt tỏ rõ sự bực bội: “Đưa điện thoại cho em xem trước đã.”

Bây giờ mới ngang ngược trở lại.

Thật ra chiếc điện thoại màu đen vẫn luôn ở cạnh tay cô nhưng Lục Lê lại không chịu đưa tay ra lấy. Giang Vọng bèn cầm lên, mở khóa, mở WeChat ra rồi đưa cho Lục Lê, tỏ vẻ giống như “là anh ép em xem.”

Lục Lê ho nhẹ một tiếng, cầm lấy điện thoại của Giang Vọng bắt đầu lướt lướt.

Giang Vọng vẫn không có thói quen xóa hộp tin nhắn, cô luôn là người duy nhất được ghim ở trên đầu. Đây là lần đầu tiên Lục Lê xem kỹ WeChat của cậu như vậy, nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Em có thể xem vòng bạn bè của anh không?”

Giang Vọng dừng lại một lúc, trả lời: “Em muốn làm gì cũng được.”

Lục Lê không khỏi âm thầm cong môi, lúm đồng tiền trong nháy mắt liền biến mất. Trong lòng Giang Vọng nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể đứng dậy thu dọn bàn ăn, để cô thoải mái xem.

Lục Lê không vội kiểm tra vòng bạn bè của Giang Vọng mà xem danh sách bạn bè của cậu trước.

Cô tìm thấy một hình đại diện quen thuộc, bấm vào đó.

Giang Vọng không ghi chú gì về Diệp Tình Tinh, vẫn để nguyên tên WeChat của cô ta. Lịch sử trò chuyện rất ngắn, lướt một chút là có thể đọc hết. Dòng đầu tiên là Giang Vọng chuyển tiền cho Diệp Tình Tinh, là tiền của túi nước nóng.

Sau đó, Diệp Tình Tinh liên tục gửi mấy lời chào hỏi hàng ngày, Giang Vọng rất lâu sau mới trả lời một câu “không thường xuyên sử dụng WeChat”. Đây là câu trả lời duy nhất của cậu, thậm chí về sau Diệp Tình Tinh còn mưu đồ dùng Lục Lê để xây dựng cầu nối liên lạc với Giang Vọng nhưng cậu vẫn phớt lờ.

Lục Lê hài lòng thoát khỏi hộp thoại, nhất thời quên xem cả vòng bạn bè của Giang Vọng.

“Anh trai, xem xong rồi.”

Lục Lê ngoan ngoãn đặt điện thoại về chỗ cũ.

Giang Vọng tắt nước, lau sạch tay rồi đi thẳng tới chỗ cô. Cậu ngồi xổm xuống, hơi ngẩng mặt lên nhìn cô, hỏi chuyện: “Vì chuyện này mà không vui sao? Hay là vì chị ta nói anh sẽ đến Sùng Anh.”

Chàng trai chăm chú nhìn cô, như thể chỉ cần cô nói một câu “không” là cậu sẽ không bước chân vào Sùng Anh.

Lục Lê suy nghĩ một lúc, thành thật nói: “Cả hai.”

Giang Vọng giải thích: “Việc này tạm thời vẫn chưa quyết định, anh muốn quyết định rồi với nói cho em.”

Lục Lê chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến tương lai của Giang Vọng.

Cuối cùng cậu sẽ trở thành người nắm quyền của nhà họ Giang, vì vậy việc cậu lựa chọn quay trở lại Sùng Anh là hướng đi của cốt truyện bình thường trong game. Không biết vì lý do gì, Lục Lê cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô cảm thấy có lẽ ngày quay về của mình không còn xa nữa.

Có lẽ đó sẽ là ngày Giang Vọng hoàn thành cốt truyện.

Lục Lê mím môi cười: “Em tha thứ cho anh, để em giúp anh rửa bát.”

Giang Vọng luôn chú ý đến cảm xúc của Lục Lê, cậu cảm nhận được rõ ràng những thay đổi trong cảm xúc của cô. Trái với sự mong chờ hiện lên trong mắt cô, trái tim cậu từng chút một chùng xuống.

Những năm này, cậu hiếm khi giấu Lục Lê chuyện gì.

Nhưng Giang Vọng có một bí mật, cậu đã cất giấu từ lúc sáu tuổi đến bây giờ, có lẽ cậu sẽ không bao giờ nói cho Lục Lê biết bí mật này.

Giang Vọng sẽ không để Lục Lê biết, cậu biết cách để cô quay lại.

Từ rất lâu, rất lâu trước đó, cậu đã biết.

Mà cậu sẽ không để cô đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook