Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 42:
Thanh Tây
28/09/2024
"Lê Lê, pháo bông chơi có vui không?"
Lúc Giang Nghiêu chạy ra, Giang Vọng đang đứng trước mặt Lục Lê, lau nước mắt cho cô.
Nghe thấy tiếng động, Lục Lê vội vàng quay đầu đi.
Cô ngồi xổm ở một góc tối trong sân, cầm vài que pháo bông để giả vờ như không có chuyện gì, trả lời: "Vui lắm, anh, anh cũng tới chơi đi."
Giang Nghiêu cười toe toét: "Được."
Giang Vọng chậm chạp thu tay về, ngón tay còn hơi ươn ướt.
Cậu nhìn chằm chằm đôi mắt rưng rưng, ửng đỏ của Lục Lê, thấy cô cong mắt cười nói với Giang Nghiêu.
Lục Lê không thích khóc. Khi nhỏ giả bộ trẻ con, khóc vì cậu, giờ lớn lên rồi vẫn rơi nước mắt vì cậu. Giang Vọng nhíu mày, một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng cậu.
Đáng lẽ cậu không nên làm cô khóc.
Nhưng cô vì cậu mà rơi lệ, cậu lại… cảm thấy vui vẻ.
Lâm Thanh Dụ co chân, tuỳ ý dựa cửa, nhìn mọi việc xảy ra trong sân.
"Giang Vọng." Cậu ấy lười biếng đứng đó, giọng điệu lại rất nghiêm túc: "Cậu đang suy nghĩ gì thế?"
Giang Vọng liếc mắt, bình tĩnh nhìn cậu ấy, nói: "Không có gì."
Lâm Thanh Dụ có đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người, từ lần đầu gặp Lục Lê, cậu ấy đã biết cô nhóc đó là loại người gì, Giang Vọng lại càng rõ ràng điều đó hơn.
Người như Giang Vọng vô cùng nhẫn nại, giỏi nắm bắt thời cơ, tâm tư thâm trầm.
Điều quan trọng nhất là cậu có thói quen ngụy trang bản thân.
Thậm chí trước mặt Lục Lê, cậu vẫn luôn giấu giếm một phần của bản thân.
Lâm Thanh Dụ không nhiều lời, chỉ nói: "Đừng quá lửa."
Cây pháo bông được đốt lên.
"Sao băng" nhỏ rực rỡ trong tay Lục Lê, cô cong mắt quơ quơ về phía Giang Nghiêu. Giang Nghiêu nhìn cô nhóc xinh đẹp trước mắt đến thất thần.
Cậu ấy nghĩ có lẽ sao trời rất dịu dàng.
Vừa dịu dàng vừa lấp lánh giống đôi mắt của Lục Lê.
Giang Nghiêu cầm điện thoại, dè dặt đưa ống kính về phía Lục Lê nói: "Lê Lê, vẫy pháo bông đi."
Lục Lê phối hợp đến gần, cười với Giang Nghiêu.
Hai người cứ ngồi xổm như vậy chơi trong đêm tuyết.
Rạng sáng, pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm.
Một năm mới lại đến.
.
Mùng một.
Giang Vọng và Lục Lê trở về khu phía Tây, Giang Nghiêu và Lâm Thanh Dụ vẫn còn ngủ say, hai người họ chơi suốt đêm. Lục Lê cảm thấy cậu bé nhà mình đúng là đứa trẻ ngoan, từ nhỏ đã ngoan như vậy rồi.
Những năm này, thành phố Hoà vẫn đang thay da đổi thịt.
Nhưng khu phố phía Tây vẫn như vậy, đổ nát, chật chội nhưng rất có không khí.
Nhân lúc Giang Vọng quét dọn nhà cửa, Lục Lê xách quà sang nhà Triệu Mộc. Mỗi năm khi họ quay về khu phía Tây, Lục Lê đều sẽ đi thăm Triệu Mộc, mấy năm này bọn họ vẫn luôn giữ liên lạc.
Biếu quà xong, Lục Lê đi bộ về nhà.
Phòng khách không có ai, Giang Vọng đang trong phòng Giang Liên.
Nhìn theo tầm mắt Giang Vọng, Lục Lê sững sờ.
Nước mưa ngấm vào không ngừng men theo tường chảy xuống, mặt tường bên giường đã đầy nấm mốc.
Căn phòng này không thể ở được nữa.
Từ năm lớp ba, Lục Lê và Giang Vọng đã không còn ở chung phòng, đến giờ hai người vẫn luôn ngủ phòng riêng, bây giờ lại càng không thể ngủ chung.
Giang Vọng ngừng một lát nói: "Buổi tối anh ngủ ở phòng khách."
Lục Lê sửng sốt: "... Phòng khách làm sao mà ngủ được?"
Nơi này vẫn không hề thay đổi, khi đi thế nào, khi về vẫn thế ấy. Phòng khách nhỏ hẹp chỉ có một chiếc ghế sô pha đơn nho nhỏ, chỉ mình Lục Lê ngồi vừa.
Giang Vọng nghiêng đầu, nhìn Lục Lê chăm chú, bình tĩnh nói: "Anh ngủ dưới đất."
Lục Lê buồn bực ra mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trên người anh toàn là vết thương cả, còn muốn ngủ dưới đất."
Vẻ mặt Giang Vọng rất bình thản, hỏi ngược lại: "Vậy anh ngủ ở đâu?"
Ngủ ở đâu?
Buổi tối, Lục Lê tắm xong rồi nằm cuộn trên giường, vẻ mặt mờ mịt nhìn trần nhà, không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Ăn cơm tối xong, chẳng hiểu sao mà tự dưng cô lại nói muốn ngủ chung giường giống như khi còn bé.
Giang Vọng không từ chối, cũng không đồng ý.
Lục Lê đang trốn trong chăn suy nghĩ không biết Giang Vọng có vào phòng ngủ hay không.
Lục Lê còn chưa nghĩ xong, cửa phòng đã truyền đến tiếng động.
Cô vội vàng nắm mắt, cuốn chăn rúc vào trong góc tường, bắt đầu giả chết.
Giang Vọng đứng ở cửa, chú tâm nhìn Lục Lê trên giường.
Hình ảnh trước mắt vô cùng quen thuộc, cậu đã nhìn cô thế này trăm ngàn lần. Khi còn bé Lục Lê cũng giống vậy, rúc vào góc tường, chừa lại hơn phân nửa giường cho cậu.
Bên cạnh còn để thêm một cái chăn.
"Lục Lê."
Giang Vọng bỗng lên tiếng.
Trong chăn truyền tới tiếng đáp của cô gái: "Hửm?"
Lục Lê che mặt suy nghĩ linh tinh, Giang Vọng gọi xong rồi sao lại không nói gì?
Bỗng, tiếng bước chân loạt xoạt càng ngày càng gần. Cô nghe được giọng nói của cậu thiếu niên: "Anh ngủ dưới đất, đừng che kín mặt, khó thở."
Nghe vậy, Lục Lê thở phào nhẹ nhõm.
Những ngày qua, hình ảnh Giang Vọng trong video cứ quanh quẩn trong đầu cô.
Chàng trai cởi trần, hành động tràn đầy tính công kích và xâm lược, đường cong cơ bắp lưu loát không giống một cậu thiếu niên tuổi mười lăm mà giống như cơ thể một người đàn ông.
Hình ảnh cậu ở trên đài khác xa mọi khi khiến Lục Lê hơi sợ hãi.
Cô biết đây là vấn đề của bản thân.
Đương nhiên Giang Vọng cũng biết Lục Lê đang nghĩ gì.
Giang Vọng nhẹ tay nhẹ chân, trải chăn trên sàn, khoé mắt liếc thấy cô nhóc vẫn che kín mít, không dám nhìn cậu.
Cậu rũ mắt, thấp giọng nói: "Anh tắt đèn đây."
Lục Lê lặng lẽ thò đầu ra, khuôn mặt vùi trong chăn có hơi đỏ lên, nói: "Vâng."
Giang Vọng không nhìn lên giường, chỉ tắt đèn rồi nằm xuống đất.
Trong phòng có điều hoà cây nên không lạnh.
Khi tầm mắt tối đen, trong phòng chỉ còn tiếng gió thổi nhè nhẹ. Gió nóng cuồn cuộn thổi từ trong góc, tiếng điều hoà chạy trở nên rõ mồn một trong không gian yên tĩnh.
Lục Lê lặng lẽ trở mình đến gần mép giường, nhỏ giọng gọi: "Anh."
Giang Vọng nhắm hai mắt đáp: "Ơi."
"Tiếng điều hoà lớn quá." Lục Lê lại vén chăn ra, muốn nhìn rõ Giang Vọng hơn: "Trên đất có lạnh không?"
Giang Vọng vẫn bình tĩnh như cũ: "Không lạnh, bật chế độ yên lặng đi, như vậy không ồn nữa.”
Lục Lê lẩm bẩm: "Sao tiếng lại lớn vậy nhỉ."
Bởi vì em đang lo lắng.
Giang Vọng thầm thở dài trong lòng, mở mắt ra, nhìn thẳng vào bóng tối hỏi:
"Lục Lê, em sợ à?"
Lục Lê sửng sốt: "Em sợ cái gì?"
"Sợ anh."
Giọng Giang Vọng trầm xuống.
Lục Lê ngồi bật dậy như sợ hãi lời Giang Vọng, nói theo bản năng: "Sao em có thể sợ anh được, em..."
Nói đoạn, cô bỗng im bặt, suy nghĩ trở nên chậm chạp.
Lục Lê sợ Giang Vọng sao, tất nhiên cô không sợ.
Khi còn bé, cô từng vô số lần sà vào lòng cậu. Thậm chí khi Giang Vọng rời đi, cô đã thấy vô cùng lo lắng, đến khi cậu quay về bên cạnh rồi cô mới cảm thấy an tâm.
Nhưng tối nay, Lục Lê nhớ lại hình ảnh mình rúc vào góc tường.
Phản ứng của cơ thể cô không thể nói dối, cô thực sự sợ Giang Vọng.
Ngoài lý do tuổi tác, còn có nguyên nhân quan trọng hơn. Giống như khi còn nhỏ cô sợ mấy ông chú đó, Lục Trường Thanh đã để lại bóng đen trong lòng cô.
Lục Lê mím môi, nhỏ giọng giải thích: "Không phải em sợ anh, chỉ là..."
"Em thấy video nên sợ à." Giang Vọng mở miệng, thay cô nói lên sự thật: "Không phải sợ anh mà là sợ sức mạnh và tính công kích không thể phản kháng ấy."
Lục Lê cúi đầu, nhẹ giọng xin lỗi: "Em xin lỗi."
Giang Vọng im lặng trong chốc lát rồi bỗng nói: "Lê Lê xuống đây. Nằm vào trong lòng anh đi."
Lục Lê khẽ run rẩy, ngẩng đầu nhìn mặt đất tối om, ở đó dường như có bóng dáng mơ hồ.
Cô chần chừ hỏi: "Bây giờ ạ?"
Giang Vọng "ừ" một tiếng: "Anh ôm em một lát thôi."
"Anh ôm em."
Năm sáu tuổi, họ trở về từ thế giới ấy, đứng trước cửa lớn nhà họ Giang, Giang Vọng cũng nói vậy với cô. Từ nay về sau họ sống nương tựa vào nhau không bao giờ cách xa nữa.
Lục Lê nhớ lại lý do tại sao cậu đi đánh quyền anh, bỗng thấy lòng khổ sở.
Cậu gần như đã thực hiện được hết lời hứa khi ấy.
Lục Lê lặng người hồi lâu, vén chăn lên, chân không bước lên tấm đệm mềm mại.
Cô ngồi xổm xuống, lần mò tìm Giang Vọng trong bóng tối, chỉ mới đưa tay ra đã bị cậu kéo vào trong lòng. Cậu sột soạt vén chăn lên, dùng chăn và nhiệt độ cơ thể bảo bọc cô.
Chớp mắt cô đã bị Giang Vọng ôm vào lòng, hơn nửa người nằm trên ngực cậu.
Lục Lê nuốt nước miếng, nhẹ giọng nói: "Anh không bị em đè chết đấy chứ?"
Vừa dứt lời, vòng tay kia lại càng ôm chặt hơn.
Dường như cô nghe được tiếng Giang Vọng khẽ hít vào.
Cả người chìm trong mùi hương và hơi thở của cậu.
Lục Lê không những nóng mà còn đỏ mặt, may mà Giang Vọng không nhìn thấy. Giang Vọng nói ôm một lát thì ôm một lát vậy, thế nên cô không động đậy mà chỉ nằm trên người cậu ngẩn người.
Lúc này đầu óc Lục Lê rối bời
Những suy nghĩ linh tinh cứ hiện lên trong đầu.
Cậu nhóc của cô lớn thật nhanh, rõ ràng khi nhỏ gầy bé nhỏ con như vậy mà lúc này đã cao lớn, trưởng thành rồi.
Cơ bắp Giang Vọng căng cứng, hình như cậu hơi căng thẳng, sao cậu lại ngày càng căng thẳng vậy, thân mình căng cứng hết cả.
"Anh.”
Lục Lê buồn bực gọi.
Người dưới ngực cô giật mình, cậu thấp giọng trả lời.
Lục Lê buồn bực nói: "Anh căng thẳng à?"
Cơ thể mạnh mẽ như vậy chỉ yên lặng ôm cô, hơi nóng xuyên qua lớp vải mỏng bao bọc lấy cô.
Vô cùng mạnh mẽ nhưng lại không có tính công kích.
Rất dịu dàng.
Giang Vọng cụp mắt, hơi thở phả trên tóc cô.
Cậu từng cảm thấy tóc Lục Lê là mềm mại nhất nhưng bây giờ cậu mới phát hiện không phải như vậy.
"Lê Lê, sức mạnh và tính công kích này thuộc về em." Giang Vọng cúi đầu dán gò má lên trán cô. "Đừng sợ, sau này anh sẽ bảo vệ em, giống như em bảo vệ anh vậy."
Cậu thấp giọng lặp lại: "Đừng sợ."
Lục Lê yên lặng hồi lầu, nhẹ giọng nói: "Em làm không tốt."
Sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi, Lục Lê đưa tay ôm cổ Giang Vọng.
Cô đưa tay ra, càng dán sát vào cậu hơn, thấp giọng nói: "Em vẫn luôn trốn tránh, Khi đó chạy trốn khỏi thành phố Giang, em vô tình đi đến nơi này và gặp anh. Giang Vọng, em muốn chăm sóc anh, nuôi anh lớn nhưng mấy năm nay tất cả mọi chuyện dường như đều diễn ra theo hướng ngược lại. Anh vẫn luôn làm rất tốt, trước kia em không có anh nhưng hiện tại em có anh rồi. Em lại có nhà để trốn chạy vào nên không muốn đối mặt nữa."
"Nhưng cuối cùng em vẫn phải trở về. Em… hình như em vẫn một mình."
Nói đến đây, Lục Lê bỗng rơi lệ.
Cô không từ bỏ được Giang Vọng, không từ bỏ được ngôi nhà của mình.
Phút chốc bên trong phòng chỉ còn tiếng thút thít của Lục Lê.
Ngực Giang Vọng phập phồng kịch liệt.
Lúc Giang Nghiêu chạy ra, Giang Vọng đang đứng trước mặt Lục Lê, lau nước mắt cho cô.
Nghe thấy tiếng động, Lục Lê vội vàng quay đầu đi.
Cô ngồi xổm ở một góc tối trong sân, cầm vài que pháo bông để giả vờ như không có chuyện gì, trả lời: "Vui lắm, anh, anh cũng tới chơi đi."
Giang Nghiêu cười toe toét: "Được."
Giang Vọng chậm chạp thu tay về, ngón tay còn hơi ươn ướt.
Cậu nhìn chằm chằm đôi mắt rưng rưng, ửng đỏ của Lục Lê, thấy cô cong mắt cười nói với Giang Nghiêu.
Lục Lê không thích khóc. Khi nhỏ giả bộ trẻ con, khóc vì cậu, giờ lớn lên rồi vẫn rơi nước mắt vì cậu. Giang Vọng nhíu mày, một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng cậu.
Đáng lẽ cậu không nên làm cô khóc.
Nhưng cô vì cậu mà rơi lệ, cậu lại… cảm thấy vui vẻ.
Lâm Thanh Dụ co chân, tuỳ ý dựa cửa, nhìn mọi việc xảy ra trong sân.
"Giang Vọng." Cậu ấy lười biếng đứng đó, giọng điệu lại rất nghiêm túc: "Cậu đang suy nghĩ gì thế?"
Giang Vọng liếc mắt, bình tĩnh nhìn cậu ấy, nói: "Không có gì."
Lâm Thanh Dụ có đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người, từ lần đầu gặp Lục Lê, cậu ấy đã biết cô nhóc đó là loại người gì, Giang Vọng lại càng rõ ràng điều đó hơn.
Người như Giang Vọng vô cùng nhẫn nại, giỏi nắm bắt thời cơ, tâm tư thâm trầm.
Điều quan trọng nhất là cậu có thói quen ngụy trang bản thân.
Thậm chí trước mặt Lục Lê, cậu vẫn luôn giấu giếm một phần của bản thân.
Lâm Thanh Dụ không nhiều lời, chỉ nói: "Đừng quá lửa."
Cây pháo bông được đốt lên.
"Sao băng" nhỏ rực rỡ trong tay Lục Lê, cô cong mắt quơ quơ về phía Giang Nghiêu. Giang Nghiêu nhìn cô nhóc xinh đẹp trước mắt đến thất thần.
Cậu ấy nghĩ có lẽ sao trời rất dịu dàng.
Vừa dịu dàng vừa lấp lánh giống đôi mắt của Lục Lê.
Giang Nghiêu cầm điện thoại, dè dặt đưa ống kính về phía Lục Lê nói: "Lê Lê, vẫy pháo bông đi."
Lục Lê phối hợp đến gần, cười với Giang Nghiêu.
Hai người cứ ngồi xổm như vậy chơi trong đêm tuyết.
Rạng sáng, pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm.
Một năm mới lại đến.
.
Mùng một.
Giang Vọng và Lục Lê trở về khu phía Tây, Giang Nghiêu và Lâm Thanh Dụ vẫn còn ngủ say, hai người họ chơi suốt đêm. Lục Lê cảm thấy cậu bé nhà mình đúng là đứa trẻ ngoan, từ nhỏ đã ngoan như vậy rồi.
Những năm này, thành phố Hoà vẫn đang thay da đổi thịt.
Nhưng khu phố phía Tây vẫn như vậy, đổ nát, chật chội nhưng rất có không khí.
Nhân lúc Giang Vọng quét dọn nhà cửa, Lục Lê xách quà sang nhà Triệu Mộc. Mỗi năm khi họ quay về khu phía Tây, Lục Lê đều sẽ đi thăm Triệu Mộc, mấy năm này bọn họ vẫn luôn giữ liên lạc.
Biếu quà xong, Lục Lê đi bộ về nhà.
Phòng khách không có ai, Giang Vọng đang trong phòng Giang Liên.
Nhìn theo tầm mắt Giang Vọng, Lục Lê sững sờ.
Nước mưa ngấm vào không ngừng men theo tường chảy xuống, mặt tường bên giường đã đầy nấm mốc.
Căn phòng này không thể ở được nữa.
Từ năm lớp ba, Lục Lê và Giang Vọng đã không còn ở chung phòng, đến giờ hai người vẫn luôn ngủ phòng riêng, bây giờ lại càng không thể ngủ chung.
Giang Vọng ngừng một lát nói: "Buổi tối anh ngủ ở phòng khách."
Lục Lê sửng sốt: "... Phòng khách làm sao mà ngủ được?"
Nơi này vẫn không hề thay đổi, khi đi thế nào, khi về vẫn thế ấy. Phòng khách nhỏ hẹp chỉ có một chiếc ghế sô pha đơn nho nhỏ, chỉ mình Lục Lê ngồi vừa.
Giang Vọng nghiêng đầu, nhìn Lục Lê chăm chú, bình tĩnh nói: "Anh ngủ dưới đất."
Lục Lê buồn bực ra mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trên người anh toàn là vết thương cả, còn muốn ngủ dưới đất."
Vẻ mặt Giang Vọng rất bình thản, hỏi ngược lại: "Vậy anh ngủ ở đâu?"
Ngủ ở đâu?
Buổi tối, Lục Lê tắm xong rồi nằm cuộn trên giường, vẻ mặt mờ mịt nhìn trần nhà, không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Ăn cơm tối xong, chẳng hiểu sao mà tự dưng cô lại nói muốn ngủ chung giường giống như khi còn bé.
Giang Vọng không từ chối, cũng không đồng ý.
Lục Lê đang trốn trong chăn suy nghĩ không biết Giang Vọng có vào phòng ngủ hay không.
Lục Lê còn chưa nghĩ xong, cửa phòng đã truyền đến tiếng động.
Cô vội vàng nắm mắt, cuốn chăn rúc vào trong góc tường, bắt đầu giả chết.
Giang Vọng đứng ở cửa, chú tâm nhìn Lục Lê trên giường.
Hình ảnh trước mắt vô cùng quen thuộc, cậu đã nhìn cô thế này trăm ngàn lần. Khi còn bé Lục Lê cũng giống vậy, rúc vào góc tường, chừa lại hơn phân nửa giường cho cậu.
Bên cạnh còn để thêm một cái chăn.
"Lục Lê."
Giang Vọng bỗng lên tiếng.
Trong chăn truyền tới tiếng đáp của cô gái: "Hửm?"
Lục Lê che mặt suy nghĩ linh tinh, Giang Vọng gọi xong rồi sao lại không nói gì?
Bỗng, tiếng bước chân loạt xoạt càng ngày càng gần. Cô nghe được giọng nói của cậu thiếu niên: "Anh ngủ dưới đất, đừng che kín mặt, khó thở."
Nghe vậy, Lục Lê thở phào nhẹ nhõm.
Những ngày qua, hình ảnh Giang Vọng trong video cứ quanh quẩn trong đầu cô.
Chàng trai cởi trần, hành động tràn đầy tính công kích và xâm lược, đường cong cơ bắp lưu loát không giống một cậu thiếu niên tuổi mười lăm mà giống như cơ thể một người đàn ông.
Hình ảnh cậu ở trên đài khác xa mọi khi khiến Lục Lê hơi sợ hãi.
Cô biết đây là vấn đề của bản thân.
Đương nhiên Giang Vọng cũng biết Lục Lê đang nghĩ gì.
Giang Vọng nhẹ tay nhẹ chân, trải chăn trên sàn, khoé mắt liếc thấy cô nhóc vẫn che kín mít, không dám nhìn cậu.
Cậu rũ mắt, thấp giọng nói: "Anh tắt đèn đây."
Lục Lê lặng lẽ thò đầu ra, khuôn mặt vùi trong chăn có hơi đỏ lên, nói: "Vâng."
Giang Vọng không nhìn lên giường, chỉ tắt đèn rồi nằm xuống đất.
Trong phòng có điều hoà cây nên không lạnh.
Khi tầm mắt tối đen, trong phòng chỉ còn tiếng gió thổi nhè nhẹ. Gió nóng cuồn cuộn thổi từ trong góc, tiếng điều hoà chạy trở nên rõ mồn một trong không gian yên tĩnh.
Lục Lê lặng lẽ trở mình đến gần mép giường, nhỏ giọng gọi: "Anh."
Giang Vọng nhắm hai mắt đáp: "Ơi."
"Tiếng điều hoà lớn quá." Lục Lê lại vén chăn ra, muốn nhìn rõ Giang Vọng hơn: "Trên đất có lạnh không?"
Giang Vọng vẫn bình tĩnh như cũ: "Không lạnh, bật chế độ yên lặng đi, như vậy không ồn nữa.”
Lục Lê lẩm bẩm: "Sao tiếng lại lớn vậy nhỉ."
Bởi vì em đang lo lắng.
Giang Vọng thầm thở dài trong lòng, mở mắt ra, nhìn thẳng vào bóng tối hỏi:
"Lục Lê, em sợ à?"
Lục Lê sửng sốt: "Em sợ cái gì?"
"Sợ anh."
Giọng Giang Vọng trầm xuống.
Lục Lê ngồi bật dậy như sợ hãi lời Giang Vọng, nói theo bản năng: "Sao em có thể sợ anh được, em..."
Nói đoạn, cô bỗng im bặt, suy nghĩ trở nên chậm chạp.
Lục Lê sợ Giang Vọng sao, tất nhiên cô không sợ.
Khi còn bé, cô từng vô số lần sà vào lòng cậu. Thậm chí khi Giang Vọng rời đi, cô đã thấy vô cùng lo lắng, đến khi cậu quay về bên cạnh rồi cô mới cảm thấy an tâm.
Nhưng tối nay, Lục Lê nhớ lại hình ảnh mình rúc vào góc tường.
Phản ứng của cơ thể cô không thể nói dối, cô thực sự sợ Giang Vọng.
Ngoài lý do tuổi tác, còn có nguyên nhân quan trọng hơn. Giống như khi còn nhỏ cô sợ mấy ông chú đó, Lục Trường Thanh đã để lại bóng đen trong lòng cô.
Lục Lê mím môi, nhỏ giọng giải thích: "Không phải em sợ anh, chỉ là..."
"Em thấy video nên sợ à." Giang Vọng mở miệng, thay cô nói lên sự thật: "Không phải sợ anh mà là sợ sức mạnh và tính công kích không thể phản kháng ấy."
Lục Lê cúi đầu, nhẹ giọng xin lỗi: "Em xin lỗi."
Giang Vọng im lặng trong chốc lát rồi bỗng nói: "Lê Lê xuống đây. Nằm vào trong lòng anh đi."
Lục Lê khẽ run rẩy, ngẩng đầu nhìn mặt đất tối om, ở đó dường như có bóng dáng mơ hồ.
Cô chần chừ hỏi: "Bây giờ ạ?"
Giang Vọng "ừ" một tiếng: "Anh ôm em một lát thôi."
"Anh ôm em."
Năm sáu tuổi, họ trở về từ thế giới ấy, đứng trước cửa lớn nhà họ Giang, Giang Vọng cũng nói vậy với cô. Từ nay về sau họ sống nương tựa vào nhau không bao giờ cách xa nữa.
Lục Lê nhớ lại lý do tại sao cậu đi đánh quyền anh, bỗng thấy lòng khổ sở.
Cậu gần như đã thực hiện được hết lời hứa khi ấy.
Lục Lê lặng người hồi lâu, vén chăn lên, chân không bước lên tấm đệm mềm mại.
Cô ngồi xổm xuống, lần mò tìm Giang Vọng trong bóng tối, chỉ mới đưa tay ra đã bị cậu kéo vào trong lòng. Cậu sột soạt vén chăn lên, dùng chăn và nhiệt độ cơ thể bảo bọc cô.
Chớp mắt cô đã bị Giang Vọng ôm vào lòng, hơn nửa người nằm trên ngực cậu.
Lục Lê nuốt nước miếng, nhẹ giọng nói: "Anh không bị em đè chết đấy chứ?"
Vừa dứt lời, vòng tay kia lại càng ôm chặt hơn.
Dường như cô nghe được tiếng Giang Vọng khẽ hít vào.
Cả người chìm trong mùi hương và hơi thở của cậu.
Lục Lê không những nóng mà còn đỏ mặt, may mà Giang Vọng không nhìn thấy. Giang Vọng nói ôm một lát thì ôm một lát vậy, thế nên cô không động đậy mà chỉ nằm trên người cậu ngẩn người.
Lúc này đầu óc Lục Lê rối bời
Những suy nghĩ linh tinh cứ hiện lên trong đầu.
Cậu nhóc của cô lớn thật nhanh, rõ ràng khi nhỏ gầy bé nhỏ con như vậy mà lúc này đã cao lớn, trưởng thành rồi.
Cơ bắp Giang Vọng căng cứng, hình như cậu hơi căng thẳng, sao cậu lại ngày càng căng thẳng vậy, thân mình căng cứng hết cả.
"Anh.”
Lục Lê buồn bực gọi.
Người dưới ngực cô giật mình, cậu thấp giọng trả lời.
Lục Lê buồn bực nói: "Anh căng thẳng à?"
Cơ thể mạnh mẽ như vậy chỉ yên lặng ôm cô, hơi nóng xuyên qua lớp vải mỏng bao bọc lấy cô.
Vô cùng mạnh mẽ nhưng lại không có tính công kích.
Rất dịu dàng.
Giang Vọng cụp mắt, hơi thở phả trên tóc cô.
Cậu từng cảm thấy tóc Lục Lê là mềm mại nhất nhưng bây giờ cậu mới phát hiện không phải như vậy.
"Lê Lê, sức mạnh và tính công kích này thuộc về em." Giang Vọng cúi đầu dán gò má lên trán cô. "Đừng sợ, sau này anh sẽ bảo vệ em, giống như em bảo vệ anh vậy."
Cậu thấp giọng lặp lại: "Đừng sợ."
Lục Lê yên lặng hồi lầu, nhẹ giọng nói: "Em làm không tốt."
Sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi, Lục Lê đưa tay ôm cổ Giang Vọng.
Cô đưa tay ra, càng dán sát vào cậu hơn, thấp giọng nói: "Em vẫn luôn trốn tránh, Khi đó chạy trốn khỏi thành phố Giang, em vô tình đi đến nơi này và gặp anh. Giang Vọng, em muốn chăm sóc anh, nuôi anh lớn nhưng mấy năm nay tất cả mọi chuyện dường như đều diễn ra theo hướng ngược lại. Anh vẫn luôn làm rất tốt, trước kia em không có anh nhưng hiện tại em có anh rồi. Em lại có nhà để trốn chạy vào nên không muốn đối mặt nữa."
"Nhưng cuối cùng em vẫn phải trở về. Em… hình như em vẫn một mình."
Nói đến đây, Lục Lê bỗng rơi lệ.
Cô không từ bỏ được Giang Vọng, không từ bỏ được ngôi nhà của mình.
Phút chốc bên trong phòng chỉ còn tiếng thút thít của Lục Lê.
Ngực Giang Vọng phập phồng kịch liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.