Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 9:
Thanh Tây
17/09/2024
Một buổi sớm mai của ba hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, các hàng quán điểm tâm sáng của khu Tây đã rất đông người vây quanh.
Hơi nóng bốc lên trong một ngày lạnh lẽo đã tan biến ngay trong chớp mắt.
Triệu Mộc nắm tay Lục Lê đi dạo quanh các hàng quán, bé con nhỏ nhắn đang ôm lấy một cái bánh bao gặm cắn. Anh ấy nhìn trái lại nhìn phải, tâm hồn treo ngược cành cây, không biết phải nói sao với con bé về chuyện của Giang Vọng.
Sau cùng, Triệu Mộc tiện tay mua một bọc cơm nắm, bước trên đường với Lục Lê, đang suy nghĩ nên nói gì đó khiến cô bé vui vẻ trước: “Lê Lê, lát nữa anh Mộc Tử sẽ cho em ngồi xe cảnh sát nhé, chiếc xe có đèn nháy lấp lánh đó, có muốn ngồi thử không?”
Lục Lê phối hợp rất nhiệt tình, ngẩng đầu lên nói lớn tiếng: “Muốn!”
Triệu Mộc thấy đôi mắt cong cong, dáng vẻ ngoan ngoãn của cô nhóc, không kìm được thở dài trong lòng.
Chiếc xe cảnh sát đậu ở bên đường, ánh nắng dần dần xuất hiện.
Lục Lê nhai miếng bánh bao trong miệng, mắt quét qua thân xe màu trắng xanh.
Triệu Mộc đưa Lục Lê lên xe, thắt dây an toàn lại, dặn dò: “Không được giơ tay ra ngoài cửa sổ nhé.”
Lục Lê ậm ừ gật đầu.
Lúc xe khởi động, Lục Lê giả vờ tỏ ra tò mò nhìn nghiêng ngó dọc, động tác nhai nuốt trở nên chậm hơn. Cô nghiêng người ngước nhìn bầu trời nhỏ gọn trong ô cửa kính, nghĩ tới ngày mà Tống Minh Nguyệt bị cảnh sát giải đi cũng là một ngày đẹp trời.
Giữa đường, Triệu Mộc tìm cơ hội nói chuyện của Giang Vọng cho Lục Lê nghe, câu từ ngữ điệu đều rất cẩn trọng.
Nhưng phản ứng của Lục Lê lại ngoài sức tưởng tượng của anh ấy, cô bé vui mừng hỏi: “Sau này, anh sẽ được mặc đồ đẹp mỗi ngày sao?”
Triệu Mộc nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Lục Lê, đáp lại một cách chắc nịch: “Được chứ, sau này anh trai cái gì cũng có hết, không còn sợ bị kẻ xấu ăn hiếp nữa.”
Lục Lê chớp chớp mắt: “Vậy thì Lê Lê muốn anh ấy về nhà.”
Bầu không khí trong xe trở nên yên ắng một lúc lâu, Lục Lê mới nghe thấy Triệu Mộc lên tiếng, anh ấy nói: “Vậy thì Lê Lê phải làm sao đây?”
Lục Lê cắn một miếng bánh bao, trả lời rất tự nhiên: “Một mình.”
Sau đó Triệu Mộc không nhắc lại chuyện này nữa, Lục Lê ngoan ngoãn ngồi ăn, đôi chân bé nhỏ đảo đều trong không trung.
Thành phố Hòa mà Giang Nam Uý ở có tiếng là một khu dành cho người giàu có.
Sau khi vào trong, Triệu Mộc nhận ra Lục Lê chống vào kính xe nhìn rất chăm chú, rõ ràng lúc nãy, cô bé chẳng hề nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.
Sau khi xuống xe, Triệu Mộc còn chưa kịp bế lên thì cô bé đã vùng ra khỏi vòng tay của anh ấy nhào đến trước cửa, cứ như tên lửa bắn thẳng về phía trước.
Thế này mới thấy được chút sự trẻ con.
“Giang Vọng!”
Giang Vọng đứng yên, lặng lẽ ngắm nhìn Lục Lê đang chạy nhào về phía cậu.
Hôm nay cô bé ăn mặc trông tròn vo, trên đầu đội một chiếc mũ len màu đỏ, làm nổi bật lên nước da trắng như tuyết của mình.
Cậu vươn tay, ôm lấy Lục Lê vào trong lòng. Cô nhóc còn rất cẩn thận né bàn tay phải của cậu, chỉ cọ vài cái rồi thả ra, ngước nhìn cậu bằng đôi mắt trong veo.
Đôi mắt sáng hiện lên ba chữ: Đồ lừa đảo!
Giang Vọng cũng chẳng thèm bận tâm tới đám người Giang Nam Uý, nắm tay Lục Lê dắt cô về phòng.
Giang Nghiêu im lặng đứng một bên cũng động đậy, định đi theo Giang Vọng và Lục Lê lên lầu nhưng bị Giang Nam Uý giữ lại.
Mấy ngày nay Giang Vọng ở trong phòng trên lầu hai, căn phòng vừa mới được dọn dẹp xong, vẫn chưa có dấu ấn riêng.
Lục Lê nhìn ngó xung quanh, sau cùng nhìn về phía Giang Vọng.
Cậu thiếu niên mặc một chiếc áo khoác mới, phẳng phiu không có lấy một vết nhăn, cả người được chăm chút gọn gàng. Khuôn mặt của cậu trông vẫn gầy gò, vẻ mặt điềm đạm.
Lục Lê chỉ nhìn một cái đã biết ngay mấy ngày nay cậu ngủ không được ngon.
Cô lại gần chọt lên mặt cậu: “Giang Vọng, cậu có quầng thâm rồi nè.”
Giang Vọng không né tránh, cứ mặc kệ để cô chọt lên mặt mình, cứ như đang được cô gãi ngứa vậy, nói: “Lục Lê, hôm ở trong bệnh viện, tôi đã nuốt lời. Xin lỗi, sau này sẽ không làm như vậy nữa.”
Lục Lê phồng má, đôi mắt hạnh nhân quét qua gương mặt cậu, nhỏ tiếng hỏi: “Sao hôm đó lại bỏ đi đột ngột như vậy, cũng không nói với tôi một tiếng. Chú của cậu đã nói gì vậy?”
Căn phòng yên ắng một lúc lâu.
Giang Vọng không trả lời câu hỏi của Lục Lê, đôi mắt lặng lẽ nhìn cô, nói: “Lục Lê, tôi phải về nhà rồi.”
Nghe vậy, Lục Lê không biết là nên hụt hẫng hay là nên thở phào nhẹ nhõm, cô cố nén lại rồi đáp: “Giang Vọng, sau khi về nhà rồi thì sẽ không có ai ăn hiếp cậu nữa, cậu đừng sợ.”
Giang Vọng ngập ngừng, hỏi: “Vậy còn cậu?”
Lục Lê chớp mắt, an ủi cậu: “Tôi vẫn sẽ ở lại khu Tây, tôi sẽ trả tiền nhà đầy đủ.”
Đây là vấn đề trả tiền nhà sao?
Hiếm khi Giang Vọng lại có cảm thấy ngột ngạt như lúc này, cậu không biết cảm xúc trong lòng mình là gì, chỉ bức bối quay đầu đi rồi nói: “Một mình cậu phải sống như thế nào? Cơm nước phải làm sao đây?”
Đôi mắt của Lục Lê cong cong, đáp lại: “Anh Mộc Tử nói kẻ xấu đã bị bắt đi rồi, anh ấy sẽ dạy tôi nấu cơm, rảnh rỗi sẽ đến thăm tôi. Giang Vọng, tôi sẽ gọi điện cho cậu.”
Giang Vọng không trả lời, Lục Lê thử kéo tay áo của cậu.
Một lúc sau Giang Vọng mới nói: “Lục Lê, cậu... Cậu chấp nhận sống chung với người khác không?”
Lục Lê ngơ ngác vài giây, hỏi: “Chú của cậu muốn nhận nuôi tôi à?”
Giang Vọng nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, ánh mắt rơi vào đôi mắt của Lục Lê: “Cậu có đồng ý không?”
Lục Lê gần như không cần suy nghĩ đã từ chối ngay: “Không đồng ý. Giang Vọng, nếu như cậu không yên tâm tôi có thể tới nơi khác, tôi sẽ không chung sống với người khác đâu.”
Lục Lê rất phản đối chuyện này, Giang Vọng có thể nhận ra.
Cậu cau mày trầm tư rất lâu, nghĩ tới nghĩ lui thì có vẻ cách này là cách ổn thoả nhất.
Sau cùng Giang Vọng cũng thoả hiệp: “Cuối tuần tôi sẽ về nhà thăm cậu.”
Lục Lê thở phào: “Được, khi nào cậu về?”
Giang Vọng đáp: “Hôm nay.”
Lục Lê gật đầu, sau khi hai người nói xong chuyện quan trọng, cô bèn nói chuyện khác.
Lục Lê vừa nhìn cổ của cậu, lại vừa nhìn vết thương của cậu, nói đoạn bèn lấy ba hộp sữa từ trong túi ra.
Giang Vọng: “...”
Sự bức bối trong lòng cậu bỗng chốc tan biến, bất lực nhìn Lục Lê. Hèn gì trông cô tròn trịa thế kia, thì ra giấu trong người nhiều hộp sữa như vậy, cũng không biết nặng là gì.
Giang Vọng nhận lấy hộp sữa, thở dài: “Sau này sữa phải làm sao đây?”
Lục Lê trả lời rất tự nhiên, đôi mắt sáng ngời nhìn cậu: “Chẳng phải cuối tuần cậu sẽ về sao? Hạn sử dụng được bảy ngày mà, chờ cậu về uống thôi.”
Giang Vọng chọt tay lên trán cô: “Đồ kén ăn.”
Lục Lê hứ lại, không thèm chấp nhặt với một đứa nhóc.
Trong lúc hai đứa trẻ nói chuyện phiếm ở trên lầu, thì ở dưới lầu, Giang Nam Uý và Triệu Mộc cũng không rảnh rỗi là bao.
Giang Nam Uý nói rất thẳng thừng: “Tôi điều tra Lục Lê rồi, ba mẹ của cô bé đều đã mất, không có quan hệ thân thích gì với Giang Vọng. Con bé không có người thân nào ở Hoà Thành này, nếu vậy, thì sắp tới cô bé sẽ được đưa tới đâu vậy?”
Triệu Mộc cau mày: “Thông thường thì với trường hợp này, chúng tôi sẽ tìm một người giám hộ cho cô bé.”
Giang Nam Uý liếc nhìn Giang Nghiêu đang dỏng tai lên nghe ngóng, điềm đạm nói: “Đúng lúc tôi có mong muốn đó. Tôi với mẹ của Giang Nghiêu chỉ có mỗi mình nó thôi, chúng tôi đồng ý cung cấp thông tin của mình. Tôi nghĩ, làm như vậy thì Giang Vọng và Lục Lê có thể trưởng thành với nhau.”
Triệu Mộc suy nghĩ giây lát, nói: “Chuyện này nên hỏi ý kiến của Lục Lê.”
Giang Nam Uý gật đầu: “Đúng vậy, nên hỏi ý muốn của cô bé.”
Lúc Giang Vọng dắt Lục Lê xuống lầu thì đã đến giờ cơm trưa.
Giang Nam Uý dẫn Giang Nghiêu vào bếp nấu nướng, Triệu Mộc đứng một bên đánh giá hai ba con bọn họ, nghe thấy tiếng động bèn nhìn về phía cầu thang.
Hai đứa trẻ nắm tay đi cùng nhau, hai khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ ở gần nhau, nhìn thế nào cũng thấy vui tai vui mắt.
Triệu Mộc vẫy tay với Lục Lê: “Lê Lê, lại đây. Anh Mộc Tử nói với em chuyện này.”
Lục Lê quay đầu nhìn Giang Vọng, nhỏ giọng hỏi: “Có phải chú út của cậu muốn giữ tôi lại không?”
Giang Vọng không muốn Giang Nam Uý nói với Triệu Mộc nhanh như vậy, cậu sờ cái đầu nhỏ nhắn của Lục Lê, nhẹ nhàng nói: “Cứ nói thật là được, tôi sẽ đi với cậu.”
Lục Lê lắc đầu, từ chối: “Không cần đâu.”
Dù sao thì Giang Nam Uý cũng là người nhà của Giang Vọng, sau này bọn họ sẽ sống cùng nhau rất lâu.
Lục Lê thả tay cậu ra chạy về phía Triệu Mộc, bàn tay trống rỗng, Giang Vọng nắm chặt tay lại. Cậu nhìn vẻ mặt ôn hoà của Triệu Mộc đang nói gì đó với Lục Lê, cô nhóc lắc đầu, nói gì đó rồi lại cong cong đôi mắt.
Giang Vọng đột nhiên cảm thấy mình như trở thành một người xa lạ.
Phía bên trái, Giang Nam Uý và Giang Nghiêu đang thấp giọng châm chọc nhau, phía bên phải, Triệu Mộc đang dịu dàng xoa đầu của Lục Lê.
Còn cậu lại như một người ngoài, lặng lẽ nhìn về phía bọn họ.
Bữa trưa do Giang Nam Uý nấu, tất cả đều là những món ăn thường ngày.
Giang Vọng và Giang Nghiêu ngồi kế bên nhau.
Lục Lê ngồi ở phía đối diện, đôi mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, hai cậu nhóc này ngồi gần nhau đúng là rất có cảm giác anh em, nhưng cô vẫn cảm thấy Giang Vọng đẹp trai hơn.
Lục Lê cứ ngỡ mình nhìn rất kín đáo, nhưng thật ra đôi mắt to kia cứ loé sáng rất dễ gây chú ý. Giang Nghiêu mải ngắm nghía gương mặt cô nhóc, ăn cơm cũng lơ đễnh, Giang Nam Uý mặc kệ thằng bé.
“Lục Lê.”
Giang Vọng ngước mắt nhìn cô một cái, khuôn mặt không chút cảm xúc.
Lục Lê chớp mắt, bèn nắm lấy cái muỗng tập trung ăn cơm, không nhìn ngó dáo dác nữa.
Triệu Mộc chớp lấy cơ hội này, nói ra mong muốn của Lục Lê cho Giang Nam Uý nghe. Giang Nam Uý nhìn cô bé xinh đẹp kia, lại nhìn thằng con ngốc nghếch của mình, nghĩ ngợi, ba của con đã rất cố gắng dụ em gái về cho con rồi.
Giang Nghiêu đẩy đẩy Giang Vọng, nhỏ giọng hỏi: “Giang Vọng, em nhặt em gái ở đâu vậy?”
Giang Vọng tập trung ăn cơm, đáp: “Ăn không nói, ngủ không kêu.”
Giang Nghiêu: “...”
Thằng em trai này chán dễ sợ!
Sau cơm trưa, Giang Nam Uý định đưa Giang Vọng về nhà họ Giang.
Lục Lê giữ chặt tay Giang Vọng, đôi mắt long lanh nhìn khuôn mặt dịu dàng của cậu thiếu niên trước mắt, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi: “Chú ơi, cháu có thể tiễn anh về đến nhà không? Cháu muốn nhìn anh vào nhà.”
Giang Nam Uý cúi người xuống, mềm mỏng nói: “Đương nhiên là được. Sau này nếu muốn gặp anh trai thì chú sẽ đưa cháu đi.”
Lục Lê mím môi cười: “Cám ơn chú.”
Giang Nam Uý nhìn cô bé trắng trẻo xinh xắn trước mặt, thử lại lần nữa: “Lê Lê, chú và mẹ của Giang Nghiêu luôn muốn một đứa con gái, nhưng cơ thể của cô ấy không tốt, trong nhà chỉ có mỗi mình Giang Nghiêu mà thôi. Tuy Giang Nghiêu cộc cằn, nhưng là một đứa trẻ dễ mềm lòng. Nếu cháu đồng ý ở chung, bọn chú sẽ đối xử tốt với cháu. Lê Lê, đừng từ chối vội, suy nghĩ lại có được không?”
Giang Nam Uý đã có suy nghĩ này từ lâu rồi, song Giang Nghiêu lại luôn từ chối. Lục Lê là cô bé duy nhất mà Giang Nghiêu không bài xích nên anh ấy mới tìm đủ mọi cách để thử.
Biểu cảm của người đàn ông rất dịu dàng và chân thành, đây là thứ mà Lục Lê chưa từng nhìn thấy trên người Lục Trường Thanh.
Khoảnh khắc ngơ ngác này khiến cô mất đi cơ hội để từ chối, cô chỉ đành nhỏ giọng đáp: “Cháu sẽ suy nghĩ lại.”
Giang Nam Uý nhếch môi, giơ tay vỗ đầu Lục Lê: “Chúng ta tiễn anh trai về thôi.”
Giang Vọng luôn rất yên lặng, chỉ tới khi nghe thấy Lục Lê đáp “sẽ suy nghĩ lại” thì cậu mới nắm chặt tay của Lục Lê.
Dường như cậu đã rơi vào một vòng tròn mâu thuẫn. Cậu rất hy vọng có người chăm sóc cho Lục Lê, nhưng khi cô bảo sẽ suy nghĩ thì cậu lại hy vọng cô sẽ từ chối.
Mà lúc này, Giang Vọng vẫn không thể hiểu được đây là cảm giác gì.
Nhà tổ của nhà họ Giang nằm ở vùng ngoại ô của thành phố Hòa.
Lục Lê và Giang Vọng ngồi ở ghế sau, cô nhỏ giọng dặn dò Giang Vọng, lèm bà lèm bèm một phen. Ngoại trừ “Ừm” ra thì Giang Vọng không nói gì khác khiến Giang Nghiêu bức bối đến mức muốn ra tay đấm người, thằng em này không biết dỗ con gái gì hết.
Lúc xe đến cửa, Lục Lê không tiện vào trong nữa.
Cô nhìn Giang Vọng, lúc này cậu đang mặc trên người bộ quần áo sang trọng, khí chất sạch sẽ.
Ngoại trừ đôi mắt trầm tĩnh kia ra thì không thể nhận ra cậu đã từng sống ở trong môi trường xô bồ như thế. Ánh mắt của Giang Vọng rơi trên khuôn mặt của cô, cứ như có rất nhiều lời muốn nói với cô.
Lục Lê không muốn buông tay, chỉ muốn ngắm nhìn cậu như thế.
Triệu Mộc tưởng là Lục Lê không nỡ xa Giang Vọng, nhỏ giọng nói: “Lê Lê, có nhiều người đang chờ anh trai trở về lắm. Lần sau anh Mộc Tử sẽ đưa em đến thăm anh trai nhé, có được không?”
Lục Lê nín thở, nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên trước mặt, hỏi lại một lần nữa: “Giang Vọng, cậu muốn về nhà sao?”
Con ngươi của Giang Vọng hơi động đậy, nhưng không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng buông tay ra.
Một lúc sau, cậu đáp: “Quay về đi, Lục Lê.”
Lục Lê im lặng nhìn Giang Vọng xoay người, dõi theo bóng dáng gầy gò kia càng lúc càng xa dần.
Rõ ràng tuyết đã ngừng rơi, nhưng Lục Lê ngỡ như mình đang nhìn thấy Giang Vọng trên tấm thẻ bài.
Cứ như chìm ngập trong màn tuyết, vừa lẻ loi vừa tĩnh lặng.
Hơi nóng bốc lên trong một ngày lạnh lẽo đã tan biến ngay trong chớp mắt.
Triệu Mộc nắm tay Lục Lê đi dạo quanh các hàng quán, bé con nhỏ nhắn đang ôm lấy một cái bánh bao gặm cắn. Anh ấy nhìn trái lại nhìn phải, tâm hồn treo ngược cành cây, không biết phải nói sao với con bé về chuyện của Giang Vọng.
Sau cùng, Triệu Mộc tiện tay mua một bọc cơm nắm, bước trên đường với Lục Lê, đang suy nghĩ nên nói gì đó khiến cô bé vui vẻ trước: “Lê Lê, lát nữa anh Mộc Tử sẽ cho em ngồi xe cảnh sát nhé, chiếc xe có đèn nháy lấp lánh đó, có muốn ngồi thử không?”
Lục Lê phối hợp rất nhiệt tình, ngẩng đầu lên nói lớn tiếng: “Muốn!”
Triệu Mộc thấy đôi mắt cong cong, dáng vẻ ngoan ngoãn của cô nhóc, không kìm được thở dài trong lòng.
Chiếc xe cảnh sát đậu ở bên đường, ánh nắng dần dần xuất hiện.
Lục Lê nhai miếng bánh bao trong miệng, mắt quét qua thân xe màu trắng xanh.
Triệu Mộc đưa Lục Lê lên xe, thắt dây an toàn lại, dặn dò: “Không được giơ tay ra ngoài cửa sổ nhé.”
Lục Lê ậm ừ gật đầu.
Lúc xe khởi động, Lục Lê giả vờ tỏ ra tò mò nhìn nghiêng ngó dọc, động tác nhai nuốt trở nên chậm hơn. Cô nghiêng người ngước nhìn bầu trời nhỏ gọn trong ô cửa kính, nghĩ tới ngày mà Tống Minh Nguyệt bị cảnh sát giải đi cũng là một ngày đẹp trời.
Giữa đường, Triệu Mộc tìm cơ hội nói chuyện của Giang Vọng cho Lục Lê nghe, câu từ ngữ điệu đều rất cẩn trọng.
Nhưng phản ứng của Lục Lê lại ngoài sức tưởng tượng của anh ấy, cô bé vui mừng hỏi: “Sau này, anh sẽ được mặc đồ đẹp mỗi ngày sao?”
Triệu Mộc nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Lục Lê, đáp lại một cách chắc nịch: “Được chứ, sau này anh trai cái gì cũng có hết, không còn sợ bị kẻ xấu ăn hiếp nữa.”
Lục Lê chớp chớp mắt: “Vậy thì Lê Lê muốn anh ấy về nhà.”
Bầu không khí trong xe trở nên yên ắng một lúc lâu, Lục Lê mới nghe thấy Triệu Mộc lên tiếng, anh ấy nói: “Vậy thì Lê Lê phải làm sao đây?”
Lục Lê cắn một miếng bánh bao, trả lời rất tự nhiên: “Một mình.”
Sau đó Triệu Mộc không nhắc lại chuyện này nữa, Lục Lê ngoan ngoãn ngồi ăn, đôi chân bé nhỏ đảo đều trong không trung.
Thành phố Hòa mà Giang Nam Uý ở có tiếng là một khu dành cho người giàu có.
Sau khi vào trong, Triệu Mộc nhận ra Lục Lê chống vào kính xe nhìn rất chăm chú, rõ ràng lúc nãy, cô bé chẳng hề nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.
Sau khi xuống xe, Triệu Mộc còn chưa kịp bế lên thì cô bé đã vùng ra khỏi vòng tay của anh ấy nhào đến trước cửa, cứ như tên lửa bắn thẳng về phía trước.
Thế này mới thấy được chút sự trẻ con.
“Giang Vọng!”
Giang Vọng đứng yên, lặng lẽ ngắm nhìn Lục Lê đang chạy nhào về phía cậu.
Hôm nay cô bé ăn mặc trông tròn vo, trên đầu đội một chiếc mũ len màu đỏ, làm nổi bật lên nước da trắng như tuyết của mình.
Cậu vươn tay, ôm lấy Lục Lê vào trong lòng. Cô nhóc còn rất cẩn thận né bàn tay phải của cậu, chỉ cọ vài cái rồi thả ra, ngước nhìn cậu bằng đôi mắt trong veo.
Đôi mắt sáng hiện lên ba chữ: Đồ lừa đảo!
Giang Vọng cũng chẳng thèm bận tâm tới đám người Giang Nam Uý, nắm tay Lục Lê dắt cô về phòng.
Giang Nghiêu im lặng đứng một bên cũng động đậy, định đi theo Giang Vọng và Lục Lê lên lầu nhưng bị Giang Nam Uý giữ lại.
Mấy ngày nay Giang Vọng ở trong phòng trên lầu hai, căn phòng vừa mới được dọn dẹp xong, vẫn chưa có dấu ấn riêng.
Lục Lê nhìn ngó xung quanh, sau cùng nhìn về phía Giang Vọng.
Cậu thiếu niên mặc một chiếc áo khoác mới, phẳng phiu không có lấy một vết nhăn, cả người được chăm chút gọn gàng. Khuôn mặt của cậu trông vẫn gầy gò, vẻ mặt điềm đạm.
Lục Lê chỉ nhìn một cái đã biết ngay mấy ngày nay cậu ngủ không được ngon.
Cô lại gần chọt lên mặt cậu: “Giang Vọng, cậu có quầng thâm rồi nè.”
Giang Vọng không né tránh, cứ mặc kệ để cô chọt lên mặt mình, cứ như đang được cô gãi ngứa vậy, nói: “Lục Lê, hôm ở trong bệnh viện, tôi đã nuốt lời. Xin lỗi, sau này sẽ không làm như vậy nữa.”
Lục Lê phồng má, đôi mắt hạnh nhân quét qua gương mặt cậu, nhỏ tiếng hỏi: “Sao hôm đó lại bỏ đi đột ngột như vậy, cũng không nói với tôi một tiếng. Chú của cậu đã nói gì vậy?”
Căn phòng yên ắng một lúc lâu.
Giang Vọng không trả lời câu hỏi của Lục Lê, đôi mắt lặng lẽ nhìn cô, nói: “Lục Lê, tôi phải về nhà rồi.”
Nghe vậy, Lục Lê không biết là nên hụt hẫng hay là nên thở phào nhẹ nhõm, cô cố nén lại rồi đáp: “Giang Vọng, sau khi về nhà rồi thì sẽ không có ai ăn hiếp cậu nữa, cậu đừng sợ.”
Giang Vọng ngập ngừng, hỏi: “Vậy còn cậu?”
Lục Lê chớp mắt, an ủi cậu: “Tôi vẫn sẽ ở lại khu Tây, tôi sẽ trả tiền nhà đầy đủ.”
Đây là vấn đề trả tiền nhà sao?
Hiếm khi Giang Vọng lại có cảm thấy ngột ngạt như lúc này, cậu không biết cảm xúc trong lòng mình là gì, chỉ bức bối quay đầu đi rồi nói: “Một mình cậu phải sống như thế nào? Cơm nước phải làm sao đây?”
Đôi mắt của Lục Lê cong cong, đáp lại: “Anh Mộc Tử nói kẻ xấu đã bị bắt đi rồi, anh ấy sẽ dạy tôi nấu cơm, rảnh rỗi sẽ đến thăm tôi. Giang Vọng, tôi sẽ gọi điện cho cậu.”
Giang Vọng không trả lời, Lục Lê thử kéo tay áo của cậu.
Một lúc sau Giang Vọng mới nói: “Lục Lê, cậu... Cậu chấp nhận sống chung với người khác không?”
Lục Lê ngơ ngác vài giây, hỏi: “Chú của cậu muốn nhận nuôi tôi à?”
Giang Vọng nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, ánh mắt rơi vào đôi mắt của Lục Lê: “Cậu có đồng ý không?”
Lục Lê gần như không cần suy nghĩ đã từ chối ngay: “Không đồng ý. Giang Vọng, nếu như cậu không yên tâm tôi có thể tới nơi khác, tôi sẽ không chung sống với người khác đâu.”
Lục Lê rất phản đối chuyện này, Giang Vọng có thể nhận ra.
Cậu cau mày trầm tư rất lâu, nghĩ tới nghĩ lui thì có vẻ cách này là cách ổn thoả nhất.
Sau cùng Giang Vọng cũng thoả hiệp: “Cuối tuần tôi sẽ về nhà thăm cậu.”
Lục Lê thở phào: “Được, khi nào cậu về?”
Giang Vọng đáp: “Hôm nay.”
Lục Lê gật đầu, sau khi hai người nói xong chuyện quan trọng, cô bèn nói chuyện khác.
Lục Lê vừa nhìn cổ của cậu, lại vừa nhìn vết thương của cậu, nói đoạn bèn lấy ba hộp sữa từ trong túi ra.
Giang Vọng: “...”
Sự bức bối trong lòng cậu bỗng chốc tan biến, bất lực nhìn Lục Lê. Hèn gì trông cô tròn trịa thế kia, thì ra giấu trong người nhiều hộp sữa như vậy, cũng không biết nặng là gì.
Giang Vọng nhận lấy hộp sữa, thở dài: “Sau này sữa phải làm sao đây?”
Lục Lê trả lời rất tự nhiên, đôi mắt sáng ngời nhìn cậu: “Chẳng phải cuối tuần cậu sẽ về sao? Hạn sử dụng được bảy ngày mà, chờ cậu về uống thôi.”
Giang Vọng chọt tay lên trán cô: “Đồ kén ăn.”
Lục Lê hứ lại, không thèm chấp nhặt với một đứa nhóc.
Trong lúc hai đứa trẻ nói chuyện phiếm ở trên lầu, thì ở dưới lầu, Giang Nam Uý và Triệu Mộc cũng không rảnh rỗi là bao.
Giang Nam Uý nói rất thẳng thừng: “Tôi điều tra Lục Lê rồi, ba mẹ của cô bé đều đã mất, không có quan hệ thân thích gì với Giang Vọng. Con bé không có người thân nào ở Hoà Thành này, nếu vậy, thì sắp tới cô bé sẽ được đưa tới đâu vậy?”
Triệu Mộc cau mày: “Thông thường thì với trường hợp này, chúng tôi sẽ tìm một người giám hộ cho cô bé.”
Giang Nam Uý liếc nhìn Giang Nghiêu đang dỏng tai lên nghe ngóng, điềm đạm nói: “Đúng lúc tôi có mong muốn đó. Tôi với mẹ của Giang Nghiêu chỉ có mỗi mình nó thôi, chúng tôi đồng ý cung cấp thông tin của mình. Tôi nghĩ, làm như vậy thì Giang Vọng và Lục Lê có thể trưởng thành với nhau.”
Triệu Mộc suy nghĩ giây lát, nói: “Chuyện này nên hỏi ý kiến của Lục Lê.”
Giang Nam Uý gật đầu: “Đúng vậy, nên hỏi ý muốn của cô bé.”
Lúc Giang Vọng dắt Lục Lê xuống lầu thì đã đến giờ cơm trưa.
Giang Nam Uý dẫn Giang Nghiêu vào bếp nấu nướng, Triệu Mộc đứng một bên đánh giá hai ba con bọn họ, nghe thấy tiếng động bèn nhìn về phía cầu thang.
Hai đứa trẻ nắm tay đi cùng nhau, hai khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ ở gần nhau, nhìn thế nào cũng thấy vui tai vui mắt.
Triệu Mộc vẫy tay với Lục Lê: “Lê Lê, lại đây. Anh Mộc Tử nói với em chuyện này.”
Lục Lê quay đầu nhìn Giang Vọng, nhỏ giọng hỏi: “Có phải chú út của cậu muốn giữ tôi lại không?”
Giang Vọng không muốn Giang Nam Uý nói với Triệu Mộc nhanh như vậy, cậu sờ cái đầu nhỏ nhắn của Lục Lê, nhẹ nhàng nói: “Cứ nói thật là được, tôi sẽ đi với cậu.”
Lục Lê lắc đầu, từ chối: “Không cần đâu.”
Dù sao thì Giang Nam Uý cũng là người nhà của Giang Vọng, sau này bọn họ sẽ sống cùng nhau rất lâu.
Lục Lê thả tay cậu ra chạy về phía Triệu Mộc, bàn tay trống rỗng, Giang Vọng nắm chặt tay lại. Cậu nhìn vẻ mặt ôn hoà của Triệu Mộc đang nói gì đó với Lục Lê, cô nhóc lắc đầu, nói gì đó rồi lại cong cong đôi mắt.
Giang Vọng đột nhiên cảm thấy mình như trở thành một người xa lạ.
Phía bên trái, Giang Nam Uý và Giang Nghiêu đang thấp giọng châm chọc nhau, phía bên phải, Triệu Mộc đang dịu dàng xoa đầu của Lục Lê.
Còn cậu lại như một người ngoài, lặng lẽ nhìn về phía bọn họ.
Bữa trưa do Giang Nam Uý nấu, tất cả đều là những món ăn thường ngày.
Giang Vọng và Giang Nghiêu ngồi kế bên nhau.
Lục Lê ngồi ở phía đối diện, đôi mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, hai cậu nhóc này ngồi gần nhau đúng là rất có cảm giác anh em, nhưng cô vẫn cảm thấy Giang Vọng đẹp trai hơn.
Lục Lê cứ ngỡ mình nhìn rất kín đáo, nhưng thật ra đôi mắt to kia cứ loé sáng rất dễ gây chú ý. Giang Nghiêu mải ngắm nghía gương mặt cô nhóc, ăn cơm cũng lơ đễnh, Giang Nam Uý mặc kệ thằng bé.
“Lục Lê.”
Giang Vọng ngước mắt nhìn cô một cái, khuôn mặt không chút cảm xúc.
Lục Lê chớp mắt, bèn nắm lấy cái muỗng tập trung ăn cơm, không nhìn ngó dáo dác nữa.
Triệu Mộc chớp lấy cơ hội này, nói ra mong muốn của Lục Lê cho Giang Nam Uý nghe. Giang Nam Uý nhìn cô bé xinh đẹp kia, lại nhìn thằng con ngốc nghếch của mình, nghĩ ngợi, ba của con đã rất cố gắng dụ em gái về cho con rồi.
Giang Nghiêu đẩy đẩy Giang Vọng, nhỏ giọng hỏi: “Giang Vọng, em nhặt em gái ở đâu vậy?”
Giang Vọng tập trung ăn cơm, đáp: “Ăn không nói, ngủ không kêu.”
Giang Nghiêu: “...”
Thằng em trai này chán dễ sợ!
Sau cơm trưa, Giang Nam Uý định đưa Giang Vọng về nhà họ Giang.
Lục Lê giữ chặt tay Giang Vọng, đôi mắt long lanh nhìn khuôn mặt dịu dàng của cậu thiếu niên trước mắt, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi: “Chú ơi, cháu có thể tiễn anh về đến nhà không? Cháu muốn nhìn anh vào nhà.”
Giang Nam Uý cúi người xuống, mềm mỏng nói: “Đương nhiên là được. Sau này nếu muốn gặp anh trai thì chú sẽ đưa cháu đi.”
Lục Lê mím môi cười: “Cám ơn chú.”
Giang Nam Uý nhìn cô bé trắng trẻo xinh xắn trước mặt, thử lại lần nữa: “Lê Lê, chú và mẹ của Giang Nghiêu luôn muốn một đứa con gái, nhưng cơ thể của cô ấy không tốt, trong nhà chỉ có mỗi mình Giang Nghiêu mà thôi. Tuy Giang Nghiêu cộc cằn, nhưng là một đứa trẻ dễ mềm lòng. Nếu cháu đồng ý ở chung, bọn chú sẽ đối xử tốt với cháu. Lê Lê, đừng từ chối vội, suy nghĩ lại có được không?”
Giang Nam Uý đã có suy nghĩ này từ lâu rồi, song Giang Nghiêu lại luôn từ chối. Lục Lê là cô bé duy nhất mà Giang Nghiêu không bài xích nên anh ấy mới tìm đủ mọi cách để thử.
Biểu cảm của người đàn ông rất dịu dàng và chân thành, đây là thứ mà Lục Lê chưa từng nhìn thấy trên người Lục Trường Thanh.
Khoảnh khắc ngơ ngác này khiến cô mất đi cơ hội để từ chối, cô chỉ đành nhỏ giọng đáp: “Cháu sẽ suy nghĩ lại.”
Giang Nam Uý nhếch môi, giơ tay vỗ đầu Lục Lê: “Chúng ta tiễn anh trai về thôi.”
Giang Vọng luôn rất yên lặng, chỉ tới khi nghe thấy Lục Lê đáp “sẽ suy nghĩ lại” thì cậu mới nắm chặt tay của Lục Lê.
Dường như cậu đã rơi vào một vòng tròn mâu thuẫn. Cậu rất hy vọng có người chăm sóc cho Lục Lê, nhưng khi cô bảo sẽ suy nghĩ thì cậu lại hy vọng cô sẽ từ chối.
Mà lúc này, Giang Vọng vẫn không thể hiểu được đây là cảm giác gì.
Nhà tổ của nhà họ Giang nằm ở vùng ngoại ô của thành phố Hòa.
Lục Lê và Giang Vọng ngồi ở ghế sau, cô nhỏ giọng dặn dò Giang Vọng, lèm bà lèm bèm một phen. Ngoại trừ “Ừm” ra thì Giang Vọng không nói gì khác khiến Giang Nghiêu bức bối đến mức muốn ra tay đấm người, thằng em này không biết dỗ con gái gì hết.
Lúc xe đến cửa, Lục Lê không tiện vào trong nữa.
Cô nhìn Giang Vọng, lúc này cậu đang mặc trên người bộ quần áo sang trọng, khí chất sạch sẽ.
Ngoại trừ đôi mắt trầm tĩnh kia ra thì không thể nhận ra cậu đã từng sống ở trong môi trường xô bồ như thế. Ánh mắt của Giang Vọng rơi trên khuôn mặt của cô, cứ như có rất nhiều lời muốn nói với cô.
Lục Lê không muốn buông tay, chỉ muốn ngắm nhìn cậu như thế.
Triệu Mộc tưởng là Lục Lê không nỡ xa Giang Vọng, nhỏ giọng nói: “Lê Lê, có nhiều người đang chờ anh trai trở về lắm. Lần sau anh Mộc Tử sẽ đưa em đến thăm anh trai nhé, có được không?”
Lục Lê nín thở, nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên trước mặt, hỏi lại một lần nữa: “Giang Vọng, cậu muốn về nhà sao?”
Con ngươi của Giang Vọng hơi động đậy, nhưng không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng buông tay ra.
Một lúc sau, cậu đáp: “Quay về đi, Lục Lê.”
Lục Lê im lặng nhìn Giang Vọng xoay người, dõi theo bóng dáng gầy gò kia càng lúc càng xa dần.
Rõ ràng tuyết đã ngừng rơi, nhưng Lục Lê ngỡ như mình đang nhìn thấy Giang Vọng trên tấm thẻ bài.
Cứ như chìm ngập trong màn tuyết, vừa lẻ loi vừa tĩnh lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.