Chương 32: Báo chí
trieumachien98
21/01/2017
Ngày thứ năm Tú ở Việt Nam, mọi chuyện vẫn suôn sẻ, vẫn bình yên đối
với Tú và Nhi. Nhi đi làm cả ngày, đến tối, cô về với Tú. Cô đi làm về
mang bao nhiêu nặng nhọc, nhưng nó liền tan biến ngay khi cô xà vào lòng Tú nằm. Mọi chuyện sẽ vẫn tiếp tục như vậy nếu như không có một bài báo lạ thường được đăng lên bởi một tên nặc danh với nội dung rằng “Đinh
Mai Nhi, nữ ca sĩ kiêm diễn viên nổi tiếng có mối quan hệ đồng tính với
con gái của mình!” được lan truyền khắp các trang mạng xã hội nổi tiếng
như facebook, instagram,…
Dương đọc được thứ thông tin này sớm, anh ta liền chạy tới chỗ Nhi đang chuẩn bị make up đi dự sự kiện.
– Nhi, Nhi ơi, người ta đăng hình em với Tú lên mạng này! – Dương cầm chiếc điện thoại lên cho Nhi nhìn thấy.
Vừa nghe tin như vậy, Nhi nhanh chóng cầm lấy điện thoại, bấm vào bài báo mà Dương chỉ cho mình nhìn thấy. Bài báo được giật tít như vậy với hàng tiêu đề như vậy, và Nhi bấm lướt suốt. Đó là hàng loạt ảnh chụp lại vào đêm khuya, khi mà Nhi cùng Tú đi ra ngoài ăn uống gì đó vào những đêm trước đó. Cô chẳng hiểu những hình ảnh đó lấy ở đâu ra, cô thường đi tới chỗ kín, và nếu chẳng may đi tới nơi công cộng, cô và Tú cũng rất giữ ý với nhau chẳng ai làm gì quá mức giới hạn cho phép. Nhưng những hình ảnh kèm theo những dòng viết đang cho là Nhi và Tú không hẳn chỉ có mối quan hệ mẹ con nuôi trên danh nghĩa, mà đằng sau đó còn là thứ tình cảm đồng tính đang khiến cư dân mạng tò mò, thậm chí là fan hâm mộ của cô cũng đang nổi điên lên và để lại những lời bình luận vô cùng ác ý về Tú.
– Anh tìm cho em, bằng mọi giá nhờ công an tìm bằng được cho em ai đã đăng thông tin này lên báo. Và còn nữa, anh chuẩn bị văn kiện kiện tất cả những ai để lại lời nói thô tục lại trong những bài báo!
Nhi trong đầu biết chắc ai đã làm trò này. Cô biết chắc người dựng lên vở kịch này tạo scandal cho cô chỉ có thể một trong hai người, đó là Vương hoặc An. Cô nghi ngờ Vương nhiều hơn, bởi anh ta cần những thủ đoạn như thế này để hạ bệ cô trong giới giải trí. Anh ta đương nhiên sẽ không thể đem chuyện quá khứ ra doạ cô được, vì cô cũng có bằng chứng buộc tội anh ta ép cô làm như vậy. Suy cho cùng, hạ bệ cô ở showbiz mà anh ta đi tù thì anh ta sẽ không dùng cách đó, mà anh ta sẽ làm hại cả cô và Tú như thế này. Nhưng cũng chưa chắc được hành động này là do Vương làm mà cũng có thể là An. An là người có quyền và có tiền, làm gì cũng được, chẳng ai động tới cô ta. Thế nhưng, xem xét kỹ một chút, An chẳng có động cơ gì để mà làm vậy. Đó là Nhi không hề hay biết An cũng có phần nào đó có ý với Tú. Vậy nên có thể loại An ra khỏi danh sách này được nhưng Nhi vẫn để lại sự nghi ngờ của mình đối với An.
Cô có phần hơi run người một chút, cô biết cô cần phải mạnh mẽ chống trọi lại, nhưng… có phải do cô là một nghệ sĩ, rồi chính tình yêu của cô thực sự đã làm khổ Tú không? Bây giờ cô mới có thời gian để ngẫm lại, cô có phải đã quá ích kỷ khi yêu chính con mình không? Người như cô là xứng đáng có tình yêu không? Cô trong mắt Vương chỉ là gái bán hoa không hơn không kém, chẳng có gì đặc biệt cả. Còn trong mắt Tú? Cô cũng chưa bao giờ hỏi Tú thực sự xem mình là gì nữa. Có khi nào… Tú cũng nghĩ cô là gái bán hoa không?
Nhi đang ngồi thẫn thờ trong ô tô, cô chẳng biết làm gì hơn là lặng yên để suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, thì điện thoại của cô reo lên. Là An đang gọi cho cô.
“Có chuyện gì vậy?”, Nhi giả bộ như không biết có chuyện gì mà An lại gọi tới vào giờ này.
“Cô còn ngồi đó, báo chí đang cố tình thổi tung chuyện của cô và Tú lên, cô còn hỏi vậy sao?”, An cuống lên và không giữ được bình tĩnh trong câu nói của mình nữa.
“Tôi biết, nhưng tôi nên làm gì ngoài im lặng và dập tắt mấy bài báo đấy đi? Cô nghĩ tôi còn làm gì được nữa?”, Nhi an nhàn trả lời lại An. Cô không thích cách An quan tâm thái quá vào chuyện của cô. Giống như thể cô không đủ khả năng lo toan cho chuyện này được.
“Cô… vậy cô tự nhận cô yêu thích Tú thật sao?”, An bực mình với thái độ thờ ơ của Nhi. Mặc dù cho An có nghi ngờ Nhi yêu thích Tú, có thứ tình cảm ấy giống như cô, nhưng cô không nghĩ Nhi có đủ can đảm để nhận điều đó, cô thực sự nghĩ là như vậy!
“Phải, tôi và Tú yêu nhau. Được chưa? Tôi không chung máu mủ với Tú. Còn nữa, cái từ mẹ nuôi là báo chí thổi phồng lên, trên đúng giấy tờ, tôi chỉ là người giám hộ hợp pháp của Tú. Cô hiểu chứ? Tôi và Tú yêu nhau không phạm pháp điều gì cả!”
Nhi cũng tức mình đáp lại lời An. Sau đó, cô tắt luôn điện thoại tránh phiền phức. Sự kiện sắp tới, cô không biết họ có huỷ lịch với cô bởi thứ báo chí chết tiệt kia không nên cô luôn trong trạng thái chờ đợi việc bị huỷ bỏ show diễn. Đúng thật, họ đã nhắn tin huỷ bỏ lịch với cô, không phải mình họ, mà còn nhiều show khác nhắn tin nữa. Với cô, mất một hai show chẳng sao. Cô cũng đã đến lúc nghỉ rồi, những năm cô lao động vất vả, sống không bằng động vật kia cũng đã giúp cô đủ ăn đủ mặc không cần phải nghĩ ngợi lo toan gì cả.
Cô cảm giác như giới showbiz rất dễ quay lưng với cô thì phải! Khi cần thì ngon ngọt mời cô, khi không cần nữa, liền dứt bỏ mà không một chút gì gọi là lưu luyến, giống hết như cách cô bị Vương bỏ vậy.
…
Tóm lại, Nhi bị huỷ show, bị huỷ rất nhiều chỉ vì thứ báo chí chết tiệt đó. Cô về nhà sớm hơn thường ngày, cô nghĩ, có thể Tú cũng biết rồi. Cô không muốn chuẩn bị tâm lý đối phó gì cả, cô chỉ muốn được thư giãn đầu óc một chút. Cô và quản lý vẫn chưa biết nên làm như thế nào nữa.
– Chị mệt không? – Tú ra đón Nhi.
Tú biết là Nhi không những gặp chuyện mà về sớm như thế này có thể là do cô ấy bị huỷ show. Tâm trạng stress như vậy đương nhiên là mệt mỏi rồi.
– Tú, em đỡ chị về phòng đi.
Nhi không buồn nói mệt hay không nữa, bản thân cô cũng cảm thấy có lỗi với Tú. Họ chỉ mới yên ổn được ở bên nhau vài ngày sau hai năm không gặp thôi, tại sao có thể nhiều chuyện phiền phức xảy ra như vậy chứ?
Tú nghe Nhi nói như vậy là biết Nhi đang thực sự mệt mỏi, vậy nên Tú không muốn nói nhiều để Nhi phiền lòng nữa.
– Tú, chị hỏi em một chuyện, nếu như bây giờ chị đăng tin phủ nhận tất cả, em có vấn đề gì không?
Nhi đã suy nghĩ tới điều này. Nếu cô công nhận, cô chẳng sao, cô chấp nhận bị xã hội này nhòm ngó. Nhưng Tú, Tú còn cả một sự nghiệp ở tương lai, nếu như làm vậy, Tú sẽ bị ảnh hưởng tới tương lai của chính Tú. Trong tương lai của Tú, cô đương nhiên là hiện hữu ở trong đó!
“Hi vọng Tú hiểu cho, mình… vẫn còn sợ lắm!”
Tú nghe thấy điều này, Tú hiểu được Nhi muốn phủ nhận mối quan hệ của họ đối với xã hội. Nhưng Tú không hiểu được Nhi muốn gì, nên trong Tú có chút suy nghĩ gì đó buồn rầu. Mặc cho Tú có đọc được suy nghĩ hiện tại của Nhi, nhưng Tú biết, Nhi chỉ dùng đó là cái cớ để che đi sự sợ hãi trong đầu mình thôi!
– Chị sợ? Nếu chị nói rằng, chị phủ nhận để chuyện tạm lắng, em chấp nhận! Vậy thôi, chị nằm nghỉ đi, chúc chị ngủ ngon!
Tú nói rồi đắp chăn cho Nhi, sau đó vuốt ve yêu thương Nhi vài cái rồi rời đi. Tú đi về tới phòng, cảm giác trong lòng thật nghiệt ngã. Mặc cho đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, nhưng tại sao…Tú vẫn thấy trong lòng mình nặng trĩu như vậy. Tú biết không thể ép buộc Nhi, làm vậy là Tú không nghĩ cho cô ấy. Nhưng Tú vẫn buồn lắm!
Tú lâu rồi mới nằm trên giường ngủ của mình, đi du học, rồi giờ về lại ngủ cùng Nhi. Hơi giường thật xa lạ. Đột nhiên Tú lại nghĩ tới việc, mình đột ngột rời sang này ngủ có làm Nhi buồn không. Bởi khi Nhi gặp khó khăn thì Tú chẳng thèm ở bên để giúp đỡ.
“Nếu mày muốn Nhi được yên, thì tới gặp tao và mẹ tao! Nhớ là chỉ đi mình mày!”
Một số lạ gửi tin nhắn cho Tú từ đầu tối nhưng Tú lại không để ý. Tú bây giờ mới đọc được, vậy nên Tú dám chắc người này là Vương. Phải rồi, anh ta cố tình gây chuyện, đối tượng anh ta nhắm tới là Tú, nhưng lại thông qua Nhi để gây áp lực cho Tú sao? Thật là, lòng dạ hiểm ác, người ác luôn sống lâu!
Tú nhắn tin lại rằng Tú đồng ý gặp, sau đó Tú hít một hơi thật dài, hiện tại Tú chẳng thể làm gì giúp Nhi, Tú đúng là một kẻ vô dụng. Đã vô dụng lại còn vô tâm, Tú đang bỏ mặc Nhi ở bên phòng bên sao? Nghĩ thấy mình giống như kẻ ngốc, Tú tự đánh vào người mình một cái. Giảm bớt cái tôi trong chính mình đi và chạy về phòng Nhi.
Tú mở cửa ra, thấy Nhi vẫn đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa!
– Chị biết kẻ ngốc như em sẽ phải quay lại đây! – Nhi mỉm cười khi đúng là sau hai năm Tú đã trưởng thành hơn.
Tú hơi ngượng một chút, nhưng cũng leo lên giường nằm cùng Nhi.
– Khi anh ta đánh mạnh vào đầu em, chị rất bực. Đó là nơi vốn dĩ bình thường cũng không nên động vào, huống hồ anh ta đánh vào đầu em một lực mạnh như vậy, chị chỉ muốn mình là sát nhân giết chết anh ta thôi. Em tin chị đi, chúng ta nên cùng nhau vượt qua chuyện này… Được chứ?
Nhi vuốt lại mái tóc của Tú, kéo đầu Tú vào trong lòng mình rồi an ủi Tú. Cô biết Tú cũng muốn công khai, sao có thể bảo Tú im lặng yêu cô mãi được. Nhưng cô chỉ hi vọng Tú sẽ biết kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi cô một ngày cùng Tú cho thế giới biết cô đã hạnh phúc như thế nào!
Dương đọc được thứ thông tin này sớm, anh ta liền chạy tới chỗ Nhi đang chuẩn bị make up đi dự sự kiện.
– Nhi, Nhi ơi, người ta đăng hình em với Tú lên mạng này! – Dương cầm chiếc điện thoại lên cho Nhi nhìn thấy.
Vừa nghe tin như vậy, Nhi nhanh chóng cầm lấy điện thoại, bấm vào bài báo mà Dương chỉ cho mình nhìn thấy. Bài báo được giật tít như vậy với hàng tiêu đề như vậy, và Nhi bấm lướt suốt. Đó là hàng loạt ảnh chụp lại vào đêm khuya, khi mà Nhi cùng Tú đi ra ngoài ăn uống gì đó vào những đêm trước đó. Cô chẳng hiểu những hình ảnh đó lấy ở đâu ra, cô thường đi tới chỗ kín, và nếu chẳng may đi tới nơi công cộng, cô và Tú cũng rất giữ ý với nhau chẳng ai làm gì quá mức giới hạn cho phép. Nhưng những hình ảnh kèm theo những dòng viết đang cho là Nhi và Tú không hẳn chỉ có mối quan hệ mẹ con nuôi trên danh nghĩa, mà đằng sau đó còn là thứ tình cảm đồng tính đang khiến cư dân mạng tò mò, thậm chí là fan hâm mộ của cô cũng đang nổi điên lên và để lại những lời bình luận vô cùng ác ý về Tú.
– Anh tìm cho em, bằng mọi giá nhờ công an tìm bằng được cho em ai đã đăng thông tin này lên báo. Và còn nữa, anh chuẩn bị văn kiện kiện tất cả những ai để lại lời nói thô tục lại trong những bài báo!
Nhi trong đầu biết chắc ai đã làm trò này. Cô biết chắc người dựng lên vở kịch này tạo scandal cho cô chỉ có thể một trong hai người, đó là Vương hoặc An. Cô nghi ngờ Vương nhiều hơn, bởi anh ta cần những thủ đoạn như thế này để hạ bệ cô trong giới giải trí. Anh ta đương nhiên sẽ không thể đem chuyện quá khứ ra doạ cô được, vì cô cũng có bằng chứng buộc tội anh ta ép cô làm như vậy. Suy cho cùng, hạ bệ cô ở showbiz mà anh ta đi tù thì anh ta sẽ không dùng cách đó, mà anh ta sẽ làm hại cả cô và Tú như thế này. Nhưng cũng chưa chắc được hành động này là do Vương làm mà cũng có thể là An. An là người có quyền và có tiền, làm gì cũng được, chẳng ai động tới cô ta. Thế nhưng, xem xét kỹ một chút, An chẳng có động cơ gì để mà làm vậy. Đó là Nhi không hề hay biết An cũng có phần nào đó có ý với Tú. Vậy nên có thể loại An ra khỏi danh sách này được nhưng Nhi vẫn để lại sự nghi ngờ của mình đối với An.
Cô có phần hơi run người một chút, cô biết cô cần phải mạnh mẽ chống trọi lại, nhưng… có phải do cô là một nghệ sĩ, rồi chính tình yêu của cô thực sự đã làm khổ Tú không? Bây giờ cô mới có thời gian để ngẫm lại, cô có phải đã quá ích kỷ khi yêu chính con mình không? Người như cô là xứng đáng có tình yêu không? Cô trong mắt Vương chỉ là gái bán hoa không hơn không kém, chẳng có gì đặc biệt cả. Còn trong mắt Tú? Cô cũng chưa bao giờ hỏi Tú thực sự xem mình là gì nữa. Có khi nào… Tú cũng nghĩ cô là gái bán hoa không?
Nhi đang ngồi thẫn thờ trong ô tô, cô chẳng biết làm gì hơn là lặng yên để suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, thì điện thoại của cô reo lên. Là An đang gọi cho cô.
“Có chuyện gì vậy?”, Nhi giả bộ như không biết có chuyện gì mà An lại gọi tới vào giờ này.
“Cô còn ngồi đó, báo chí đang cố tình thổi tung chuyện của cô và Tú lên, cô còn hỏi vậy sao?”, An cuống lên và không giữ được bình tĩnh trong câu nói của mình nữa.
“Tôi biết, nhưng tôi nên làm gì ngoài im lặng và dập tắt mấy bài báo đấy đi? Cô nghĩ tôi còn làm gì được nữa?”, Nhi an nhàn trả lời lại An. Cô không thích cách An quan tâm thái quá vào chuyện của cô. Giống như thể cô không đủ khả năng lo toan cho chuyện này được.
“Cô… vậy cô tự nhận cô yêu thích Tú thật sao?”, An bực mình với thái độ thờ ơ của Nhi. Mặc dù cho An có nghi ngờ Nhi yêu thích Tú, có thứ tình cảm ấy giống như cô, nhưng cô không nghĩ Nhi có đủ can đảm để nhận điều đó, cô thực sự nghĩ là như vậy!
“Phải, tôi và Tú yêu nhau. Được chưa? Tôi không chung máu mủ với Tú. Còn nữa, cái từ mẹ nuôi là báo chí thổi phồng lên, trên đúng giấy tờ, tôi chỉ là người giám hộ hợp pháp của Tú. Cô hiểu chứ? Tôi và Tú yêu nhau không phạm pháp điều gì cả!”
Nhi cũng tức mình đáp lại lời An. Sau đó, cô tắt luôn điện thoại tránh phiền phức. Sự kiện sắp tới, cô không biết họ có huỷ lịch với cô bởi thứ báo chí chết tiệt kia không nên cô luôn trong trạng thái chờ đợi việc bị huỷ bỏ show diễn. Đúng thật, họ đã nhắn tin huỷ bỏ lịch với cô, không phải mình họ, mà còn nhiều show khác nhắn tin nữa. Với cô, mất một hai show chẳng sao. Cô cũng đã đến lúc nghỉ rồi, những năm cô lao động vất vả, sống không bằng động vật kia cũng đã giúp cô đủ ăn đủ mặc không cần phải nghĩ ngợi lo toan gì cả.
Cô cảm giác như giới showbiz rất dễ quay lưng với cô thì phải! Khi cần thì ngon ngọt mời cô, khi không cần nữa, liền dứt bỏ mà không một chút gì gọi là lưu luyến, giống hết như cách cô bị Vương bỏ vậy.
…
Tóm lại, Nhi bị huỷ show, bị huỷ rất nhiều chỉ vì thứ báo chí chết tiệt đó. Cô về nhà sớm hơn thường ngày, cô nghĩ, có thể Tú cũng biết rồi. Cô không muốn chuẩn bị tâm lý đối phó gì cả, cô chỉ muốn được thư giãn đầu óc một chút. Cô và quản lý vẫn chưa biết nên làm như thế nào nữa.
– Chị mệt không? – Tú ra đón Nhi.
Tú biết là Nhi không những gặp chuyện mà về sớm như thế này có thể là do cô ấy bị huỷ show. Tâm trạng stress như vậy đương nhiên là mệt mỏi rồi.
– Tú, em đỡ chị về phòng đi.
Nhi không buồn nói mệt hay không nữa, bản thân cô cũng cảm thấy có lỗi với Tú. Họ chỉ mới yên ổn được ở bên nhau vài ngày sau hai năm không gặp thôi, tại sao có thể nhiều chuyện phiền phức xảy ra như vậy chứ?
Tú nghe Nhi nói như vậy là biết Nhi đang thực sự mệt mỏi, vậy nên Tú không muốn nói nhiều để Nhi phiền lòng nữa.
– Tú, chị hỏi em một chuyện, nếu như bây giờ chị đăng tin phủ nhận tất cả, em có vấn đề gì không?
Nhi đã suy nghĩ tới điều này. Nếu cô công nhận, cô chẳng sao, cô chấp nhận bị xã hội này nhòm ngó. Nhưng Tú, Tú còn cả một sự nghiệp ở tương lai, nếu như làm vậy, Tú sẽ bị ảnh hưởng tới tương lai của chính Tú. Trong tương lai của Tú, cô đương nhiên là hiện hữu ở trong đó!
“Hi vọng Tú hiểu cho, mình… vẫn còn sợ lắm!”
Tú nghe thấy điều này, Tú hiểu được Nhi muốn phủ nhận mối quan hệ của họ đối với xã hội. Nhưng Tú không hiểu được Nhi muốn gì, nên trong Tú có chút suy nghĩ gì đó buồn rầu. Mặc cho Tú có đọc được suy nghĩ hiện tại của Nhi, nhưng Tú biết, Nhi chỉ dùng đó là cái cớ để che đi sự sợ hãi trong đầu mình thôi!
– Chị sợ? Nếu chị nói rằng, chị phủ nhận để chuyện tạm lắng, em chấp nhận! Vậy thôi, chị nằm nghỉ đi, chúc chị ngủ ngon!
Tú nói rồi đắp chăn cho Nhi, sau đó vuốt ve yêu thương Nhi vài cái rồi rời đi. Tú đi về tới phòng, cảm giác trong lòng thật nghiệt ngã. Mặc cho đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, nhưng tại sao…Tú vẫn thấy trong lòng mình nặng trĩu như vậy. Tú biết không thể ép buộc Nhi, làm vậy là Tú không nghĩ cho cô ấy. Nhưng Tú vẫn buồn lắm!
Tú lâu rồi mới nằm trên giường ngủ của mình, đi du học, rồi giờ về lại ngủ cùng Nhi. Hơi giường thật xa lạ. Đột nhiên Tú lại nghĩ tới việc, mình đột ngột rời sang này ngủ có làm Nhi buồn không. Bởi khi Nhi gặp khó khăn thì Tú chẳng thèm ở bên để giúp đỡ.
“Nếu mày muốn Nhi được yên, thì tới gặp tao và mẹ tao! Nhớ là chỉ đi mình mày!”
Một số lạ gửi tin nhắn cho Tú từ đầu tối nhưng Tú lại không để ý. Tú bây giờ mới đọc được, vậy nên Tú dám chắc người này là Vương. Phải rồi, anh ta cố tình gây chuyện, đối tượng anh ta nhắm tới là Tú, nhưng lại thông qua Nhi để gây áp lực cho Tú sao? Thật là, lòng dạ hiểm ác, người ác luôn sống lâu!
Tú nhắn tin lại rằng Tú đồng ý gặp, sau đó Tú hít một hơi thật dài, hiện tại Tú chẳng thể làm gì giúp Nhi, Tú đúng là một kẻ vô dụng. Đã vô dụng lại còn vô tâm, Tú đang bỏ mặc Nhi ở bên phòng bên sao? Nghĩ thấy mình giống như kẻ ngốc, Tú tự đánh vào người mình một cái. Giảm bớt cái tôi trong chính mình đi và chạy về phòng Nhi.
Tú mở cửa ra, thấy Nhi vẫn đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa!
– Chị biết kẻ ngốc như em sẽ phải quay lại đây! – Nhi mỉm cười khi đúng là sau hai năm Tú đã trưởng thành hơn.
Tú hơi ngượng một chút, nhưng cũng leo lên giường nằm cùng Nhi.
– Khi anh ta đánh mạnh vào đầu em, chị rất bực. Đó là nơi vốn dĩ bình thường cũng không nên động vào, huống hồ anh ta đánh vào đầu em một lực mạnh như vậy, chị chỉ muốn mình là sát nhân giết chết anh ta thôi. Em tin chị đi, chúng ta nên cùng nhau vượt qua chuyện này… Được chứ?
Nhi vuốt lại mái tóc của Tú, kéo đầu Tú vào trong lòng mình rồi an ủi Tú. Cô biết Tú cũng muốn công khai, sao có thể bảo Tú im lặng yêu cô mãi được. Nhưng cô chỉ hi vọng Tú sẽ biết kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi cô một ngày cùng Tú cho thế giới biết cô đã hạnh phúc như thế nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.