Chương 22: Ồn Ào
trieumachien98
20/01/2017
Cũng nên đưa Tú về nhau sau thời gian nằm viện. Nhi cảm giác như mùi
của bệnh viện đang khiến cô mệt mỏi hơn sau nhiều ngày chăm sóc Tú ở
đây. Tú có dấu hiệu bình phục và có thể nói chuyện, nhưng điều khiến Nhi buồn nhất đó là Tú chỉ nói chuyện giống như họ là hai người xa lạ, hoặc là như mẹ con lúc ban đầu, một chút thân mật cũng không. Mọi thứ đối
với cô như thể đang reset lại ngay từ ban đầu. Cô phải đối mặt với
chuyện mà Tú xem cô như người xa lạ, có khoảng cách lần thứ hai. Còn may Tú vẫn nhớ hai người đã nhận nhau là mẹ con rồi. Nếu Tú không nhớ,
chắc chắn cô chịu thua tất cả.
– Hôm nay em thấy thế nào? Có cần bác sĩ tới không? – Nhi đi vào phòng Tú, đặt cốc nước cam bên cạnh Tú.
Tú từ lúc hồi phục chỉ nằm nghỉ trên giường nên sinh ra chán nản. Tú bắt đầu lấy sách vở đọc và bật nhạc ầm ĩ lên. Quá nhiều suy nghĩ buồn bã của Nhi rơi vào đầu Tú khiến Tú không tài nào tập trung được.
Nhi ngồi xuống bên cạnh Tú, kiểm tra nhiệt độ thân thể Tú rồi giúp Tú uống nước cam.
“Liệu bây giờ hôn Tú thì Tú có nhớ ra tình yêu của mình không?”
Lại là giọng nói của Nhi vang lên trong đầu Tú. Từ khi ca phẫu thuật thành công, Tú vẫn chưa thể thích nghi được với việc luôn nghe thấy suy nghĩ của người khác. Mới đầu Tú còn nghĩ đó là do ảo giác của mình. Nhưng không phải, đó là suy nghĩ của đối phương. Kể cả suy nghĩ của Nhung, và chị gái của Nhung nữa.
– Em nghĩ là em ổn! – Tú trả lời thẳng để đáp lại suy nghĩ của Nhi.
Thế nhưng Nhi lại nghĩ rằng Tú đang tìm cách tránh né mình vì sự thân mật quá mức của mình. Điều này Tú cũng nghe được…
“Có phải Tú thấy mình gần gũi quá không? Tại sao Tú có thể chơi thân với Nhung và An… trừ mình?”
Tú nghe được sự đố kị trong lòng Nhi. Nhưng nét mặt của Nhi không tỏ rõ ra như vậy. Đang dở câu chuyện, điện thoại của Nhi reo lên. Nhi nhìn vào màn hình điện thoại, đó là số điện thoại hôm nọ Vương nhắn tin cho cô. Cô không biết anh ta ăn phải gì mà phiền phức tới vậy. Thực sự cô rất bực mình.
“Anh ta gọi tới làm gì? Đồ chó ghẻ!”. Nhi nói xong tắt ngang điện thoại đi. Trước giờ rất hiếm khi Nhi chửi thề trước mặt Tú. Nhưng từ khi nghe được suy nghĩ của người khác, Tú phát hiện ra Nhi chửi thề, chửi tục rất nhiều.
– Sao chị không làm ca sĩ nữa? – Tú hỏi Nhi, Tú đang giả bộ như mình quên đi vài chi tiết nhỏ. Tú cũng mới nhớ ra rằng trước giờ Tú chưa thực sự hiểu vì sao Nhi rời bỏ sự nghiệp của mình. Lý do Nhi rời khỏi công ty quái quỉ kia thì đương nhiên Tú thấu hiểu.
“Chị đã yêu em rồi, chỉ muốn ở nhà cùng em thôi. Sao còn hỏi chị đi làm nữa?”, Nhi trả lời câu nói đó trong lòng nhưng thực sự bây giờ không còn là bí mật đối với Tú nữa.
– Chị… hết hợp đồng với giám đốc cũ thôi! – Nhi trả lời một cách dối lòng.
– Chị và giám đốc có hoà hợp không? – Tú vẫn tiếp tục lợi dụng khả năng Thấu tưởng của chính mình. Nhưng thực sự nếu Tú vẫn tiếp tục sử dụng khả năng này, người đau lòng chỉ có thể là Tú thôi.
“Vương ư, mình đã từng yêu anh ta. Những lần quan hệ với anh ta… nếu như không thấy tuyệt thì là nói dối!”
Choang…
Tiếng cốc vỡ vang lên khiến Nhi giật mình. Tú đã nghe được suy nghĩ đồi truỵ của Nhi và vô thức làm rơi cốc nước cam mà Nhi mang vào phòng cho mình.
– Em có sao không? Để chị nhặt cho. Đừng đụng vào!
Nhi hoảng hốt chặn Tú lại khi Tú định cúi xuống nhặt. Tú đang rất tức giận nên không kiểm soát được suy nghĩ nữa. Chị ấy vẫn tư tưởng tới tên Vương, vẫn suy nghĩ tới những gì mà Tú không thể đáp ứng cho chị ấy. Hoá ra tình cảm của chị ấy không như Tú, Tú là yêu chị ấy không một chút tính toán, không một chút suy nghĩ quá nhiều. Vậy mà chị ấy đang đem cả chuyện tình dục ra để nhớ lại sao?
– Chị đã nói em đừng đụng vào mà…
– Buông ra! – Tú bực tức khi tay Tú vừa chạm vào mảnh vỡ của chiếc cốc thì Nhi lại chặn lại. Hai người đưa đẩy khiến tay Tú bị mảnh vỡ kia đâm vào.
Nhi giật mình một lần nữa. Trước giờ cô chưa từng thấy Tú cáu gắt mình. Một câu cũng không.
“Em bị sao thế Tú? Sao em có thể cáu gắt chị? Em rốt cuộc không thể nhớ gì sao?”
Tú lại nghe được nữa. Tú bực mình quá, ngay trong lúc tức giận Nhi, lại nghe thấy từng dòng suy nghĩ của Nhi. Điều này khiến Tú cảm giác như mình cứ lên đỉnh điểm cơn giận thì y như rằng lại không thể giận được tiếp vì suy nghĩ của chị ấy. Tú khó chịu, đắp chăn kín người mặc cho cái chăn đang chảy máu. Nếu cứ tiếp tục sinh sống cùng việc đọc được suy nghĩ của người khác như thế này chắc là Tú sẽ hoá điên mất!
– Chị làm em khó chịu sao? Mở chăn ra chị băng lại tay cho. Không nói chuyện với chị cũng được. Không sao đâu!
Nhi cảm giác như mình muốn khóc nhưng không thể khóc ngay trước mặt Tú được. Cô không thấy Tú trả lời, cũng mặc kệ không thèm phản ứng khi cô nhẹ nhàng gỡ chăn ra. Sự ngọt ngào, vâng lời của Tú dành cho cô khôngg còn nữa rồi. Bây giờ giữa hai người là sự xa lạ, và thậm chí là lạnh lùng tới đáng sợ. Đương nhiên cô không thể đuổi Tú đi được, đó là con cô. Giờ cô mới hiểu sự khó chịu của ba mẹ mình khi có đứa con bướng bỉnh. Nhưng cô không biết nên phạt đứa con này như thế nào vì nó đang ốm.
Tú nhìn vào mắt Nhi một lần nữa. Dòng suy nghĩ khác lạ lại ập tới.
“Tú, chị xin em, đừng như vậy. Sống cùng một nhà, không yêu chị thì cũng nên nghĩ rằng chị là mẹ em và nên tôn trọng chị chứ?”
“Nếu như em tiếp tục yên lặng, thì mối quan hệ của chúng ta sẽ như thế nào?”
“Chị vốn dĩ định đợi em khỏi bệnh, rồi chị sẽ tán tỉnh em. Nhưng có vẻ như mọi thứ không ổn… có vẻ như em đã khôi phục suy nghĩ… hay em thích con bé kia? Hay em thích An? Tóm lại tại sao em lại quên chị? Hay là do chúng mình chưa đủ tình cảm với nhau hả Tú?”
Nhi càng nghĩ càng muốn khóc. Cô không hiểu vì sao chỉ vì thứ chuyện chết tiệt kia ở phút cuối mà cô biến thành thứ kí ức mà Tú muốn quên đi. Bác sĩ Minh có khuyên rằng đó chỉ là một di chứng, kí ức chỉ mất đi tạm thời và bệnh nhân có thể nhớ lại được. Nhưng hoàn cảnh như thế này thì làm sao mà Tú nhớ lại cô được? Họ như hai người xa lạ vậy…
– Đau không? – Nhi băng bó lại tay cho Tú. Rồi hỏi han Tú. Cô vẫn nỗ lực không thể cho bản thân mình buông xuôi việc làm hoà với Tú. Không thể thế được.
– Không. Em xin lỗi vì cáu chị! – Tú lẩm bẩm trong miệng. Tú không hẳn là muốn xin lỗi. Nhưng những tiếng nói trong suy nghĩ của Nhi cứ vang lên trong đầu của Tú. Làm sao mà Tú chấp nhận được.
Càng suy nghĩ Tú càng thấy mình quá đáng. Vì một chuyện hơi cỏn con không rõ nguồn gốc kia liền muốn doạ dẫm Nhi. Trong đầu Tú nảy sinh một suy nghĩ đáng sợ. Nếu như Nhi biết được Tú thực sự đã giả vờ thì sao? Và suy nghĩ của Tú ập tới, đánh tan đi ý định sẽ thú thực với Nhi rằng Tú không hề quên gì cả.
Điện thoại của Tú rung lên. Tú định với tay lấy nhưng tay đau, không thể cầm nổi chiếc điện thoại vì bàn tay không thể cong lại được. Nhi đã lấy hộ Tú. Trong lúc lướt qua, Nhi đã để ý được ai nhắn tin cho Tú nhưng phải giả bộ làm ngơ đi.
“Kì thi đại học còn ba tháng nữa. Nhung hi vọng Tú sẽ đỗ đạt. Tú đã vắng mặt ở lớp cũng gần một năm rồi. Đừng buồn vì trong lớp vẫn có Nhung luôn giữ chỗ cho Tú mà. Nếu Tú muốn trở lại lớp thì cứ tự nhiên. Còn nữa, Nhung không mong chờ vào phép màu. Chỉ mong chờ rằng Tú thực sự nỗ lực để thi đại học. Việc phẫu thuật vừa rồi không làm ảnh hưởng tới kiến thức của Tú chứ?”
Thấy Nhung nhắn như vậy Tú mới để ý thời gian Tú đến nhà Nhi sinh sống. Quả nhiên đã gần một năm rồi mà Tú không hề nhận ra. Cứ ngỡ như hôm qua Tú cùng cô Phương gõ cửa căn hộ này…
“Tú sẽ cố gắng để đỗ đạt kì thi đại học. Hi vọng là đỗ được trường nào đó có tiếng một chút. Tú mệt rồi, cám ơn Nhung nhắn tin động viên!”
Ngay cả cách xưng hô của Tú và Nhung cũng thay đổi vì Tú tuy không quên Nhung nhưng lại cảm thấy không còn mấy cảm giác bạn bè sau khi Tú đọc được khá nhiều suy nghĩ của Nhung.
– Ai nhắn tin vậy? – Nhi không nhịn được, buột miệng hỏi mặc dù cô đã biết là ai nhắn. Thái độ tươi cười của Tú khi nhắn tin cho con bé kia khiến cô thấy bực mình.
– Bạn em!
Tú đáp lời cụt lủn.
“Nhắn tin cho con bé ấy thì em có thể tươi cười. Còn ngồi cạnh người yêu em, thương em và chăm sóc em cho đến đường tơ kẽ tóc thì em khó chịu sao?”
Nhi đang có những suy nghĩ bực tức trong đầu. Cô thực sự rất bực. Nửa có cảm giác trách móc, nửa có cảm giác tủi thân. Cô không hiểu mình có làm gì sai hay lừa dối Tú mà cô lại phải nhận kết cục này.
– Em sẽ thi đại học, chị đăng ký giúp em được không? – Tú đổi hướng câu chuyện để Nhi không thể ghen ghét thêm được nữa vì Tú không biết nên làm cách gì bây giờ cả.
– Được. Cần gì thì gọi chị. Chị ra ngoài đây!
“Em vẫn không nhớ gì rồi… mới tuần trước thôi em vẫn có thể nhận ra chị đang ghen hay đang bực mà!”
Nhi nghĩ rồi muốn rời khỏi căn phòng này ngay nếu như tiếp tục nhận sự cô đơn này nữa chắc cô sẽ khóc mất. Cảm giác yêu ai đó hết mình, yêu tới muốn chết đi sống lại là thế nhưng không được đáp lại và bị thờ ơ nó đau đớn như thế này sao?
Thấy Nhi đóng cửa lại với lực rất mạnh, Tú cũng hơi chùn bước. Thực sự Tú thấy rất đau lòng.
Cảm giác sức khoẻ đã đỡ hơn nhiều rồi nên Tú đứng dậy, tuy lúc đứng dậy có phần hơi chóng mặt nhưng Tú liền điều chỉnh được. Tú khẽ khẽ mở cửa, nhìn ra ngoài xem Nhi đang ở đâu, nhưng nào ngờ, vừa mở cửa ra đã thấy khay đựng băng gạc và mảnh cốc vỡ đặt ngay trước cửa, còn Nhi đang ngồi bên cạnh, bịt miệng lại và khóc.
Tú cảm nhận được trái tim mình vừa bị đâm vào một nhát! Lúc nãy Tú rất muốn thú nhận với Nhi. Nhưng khi Nhi về Vương, mọi thứ liền bị ngưng đọng lại. Giá như… Tú đừng đọc được những suy nghĩ tế nhị đó. Tú cảm giác ghét thứ khả năng quái quỉ này. Nó làm phiền Tú, làm Tú thấy đau đầu, làm Tú thấy tự mình làm bản thân mình đau đớn hơn.
– Hôm nay em thấy thế nào? Có cần bác sĩ tới không? – Nhi đi vào phòng Tú, đặt cốc nước cam bên cạnh Tú.
Tú từ lúc hồi phục chỉ nằm nghỉ trên giường nên sinh ra chán nản. Tú bắt đầu lấy sách vở đọc và bật nhạc ầm ĩ lên. Quá nhiều suy nghĩ buồn bã của Nhi rơi vào đầu Tú khiến Tú không tài nào tập trung được.
Nhi ngồi xuống bên cạnh Tú, kiểm tra nhiệt độ thân thể Tú rồi giúp Tú uống nước cam.
“Liệu bây giờ hôn Tú thì Tú có nhớ ra tình yêu của mình không?”
Lại là giọng nói của Nhi vang lên trong đầu Tú. Từ khi ca phẫu thuật thành công, Tú vẫn chưa thể thích nghi được với việc luôn nghe thấy suy nghĩ của người khác. Mới đầu Tú còn nghĩ đó là do ảo giác của mình. Nhưng không phải, đó là suy nghĩ của đối phương. Kể cả suy nghĩ của Nhung, và chị gái của Nhung nữa.
– Em nghĩ là em ổn! – Tú trả lời thẳng để đáp lại suy nghĩ của Nhi.
Thế nhưng Nhi lại nghĩ rằng Tú đang tìm cách tránh né mình vì sự thân mật quá mức của mình. Điều này Tú cũng nghe được…
“Có phải Tú thấy mình gần gũi quá không? Tại sao Tú có thể chơi thân với Nhung và An… trừ mình?”
Tú nghe được sự đố kị trong lòng Nhi. Nhưng nét mặt của Nhi không tỏ rõ ra như vậy. Đang dở câu chuyện, điện thoại của Nhi reo lên. Nhi nhìn vào màn hình điện thoại, đó là số điện thoại hôm nọ Vương nhắn tin cho cô. Cô không biết anh ta ăn phải gì mà phiền phức tới vậy. Thực sự cô rất bực mình.
“Anh ta gọi tới làm gì? Đồ chó ghẻ!”. Nhi nói xong tắt ngang điện thoại đi. Trước giờ rất hiếm khi Nhi chửi thề trước mặt Tú. Nhưng từ khi nghe được suy nghĩ của người khác, Tú phát hiện ra Nhi chửi thề, chửi tục rất nhiều.
– Sao chị không làm ca sĩ nữa? – Tú hỏi Nhi, Tú đang giả bộ như mình quên đi vài chi tiết nhỏ. Tú cũng mới nhớ ra rằng trước giờ Tú chưa thực sự hiểu vì sao Nhi rời bỏ sự nghiệp của mình. Lý do Nhi rời khỏi công ty quái quỉ kia thì đương nhiên Tú thấu hiểu.
“Chị đã yêu em rồi, chỉ muốn ở nhà cùng em thôi. Sao còn hỏi chị đi làm nữa?”, Nhi trả lời câu nói đó trong lòng nhưng thực sự bây giờ không còn là bí mật đối với Tú nữa.
– Chị… hết hợp đồng với giám đốc cũ thôi! – Nhi trả lời một cách dối lòng.
– Chị và giám đốc có hoà hợp không? – Tú vẫn tiếp tục lợi dụng khả năng Thấu tưởng của chính mình. Nhưng thực sự nếu Tú vẫn tiếp tục sử dụng khả năng này, người đau lòng chỉ có thể là Tú thôi.
“Vương ư, mình đã từng yêu anh ta. Những lần quan hệ với anh ta… nếu như không thấy tuyệt thì là nói dối!”
Choang…
Tiếng cốc vỡ vang lên khiến Nhi giật mình. Tú đã nghe được suy nghĩ đồi truỵ của Nhi và vô thức làm rơi cốc nước cam mà Nhi mang vào phòng cho mình.
– Em có sao không? Để chị nhặt cho. Đừng đụng vào!
Nhi hoảng hốt chặn Tú lại khi Tú định cúi xuống nhặt. Tú đang rất tức giận nên không kiểm soát được suy nghĩ nữa. Chị ấy vẫn tư tưởng tới tên Vương, vẫn suy nghĩ tới những gì mà Tú không thể đáp ứng cho chị ấy. Hoá ra tình cảm của chị ấy không như Tú, Tú là yêu chị ấy không một chút tính toán, không một chút suy nghĩ quá nhiều. Vậy mà chị ấy đang đem cả chuyện tình dục ra để nhớ lại sao?
– Chị đã nói em đừng đụng vào mà…
– Buông ra! – Tú bực tức khi tay Tú vừa chạm vào mảnh vỡ của chiếc cốc thì Nhi lại chặn lại. Hai người đưa đẩy khiến tay Tú bị mảnh vỡ kia đâm vào.
Nhi giật mình một lần nữa. Trước giờ cô chưa từng thấy Tú cáu gắt mình. Một câu cũng không.
“Em bị sao thế Tú? Sao em có thể cáu gắt chị? Em rốt cuộc không thể nhớ gì sao?”
Tú lại nghe được nữa. Tú bực mình quá, ngay trong lúc tức giận Nhi, lại nghe thấy từng dòng suy nghĩ của Nhi. Điều này khiến Tú cảm giác như mình cứ lên đỉnh điểm cơn giận thì y như rằng lại không thể giận được tiếp vì suy nghĩ của chị ấy. Tú khó chịu, đắp chăn kín người mặc cho cái chăn đang chảy máu. Nếu cứ tiếp tục sinh sống cùng việc đọc được suy nghĩ của người khác như thế này chắc là Tú sẽ hoá điên mất!
– Chị làm em khó chịu sao? Mở chăn ra chị băng lại tay cho. Không nói chuyện với chị cũng được. Không sao đâu!
Nhi cảm giác như mình muốn khóc nhưng không thể khóc ngay trước mặt Tú được. Cô không thấy Tú trả lời, cũng mặc kệ không thèm phản ứng khi cô nhẹ nhàng gỡ chăn ra. Sự ngọt ngào, vâng lời của Tú dành cho cô khôngg còn nữa rồi. Bây giờ giữa hai người là sự xa lạ, và thậm chí là lạnh lùng tới đáng sợ. Đương nhiên cô không thể đuổi Tú đi được, đó là con cô. Giờ cô mới hiểu sự khó chịu của ba mẹ mình khi có đứa con bướng bỉnh. Nhưng cô không biết nên phạt đứa con này như thế nào vì nó đang ốm.
Tú nhìn vào mắt Nhi một lần nữa. Dòng suy nghĩ khác lạ lại ập tới.
“Tú, chị xin em, đừng như vậy. Sống cùng một nhà, không yêu chị thì cũng nên nghĩ rằng chị là mẹ em và nên tôn trọng chị chứ?”
“Nếu như em tiếp tục yên lặng, thì mối quan hệ của chúng ta sẽ như thế nào?”
“Chị vốn dĩ định đợi em khỏi bệnh, rồi chị sẽ tán tỉnh em. Nhưng có vẻ như mọi thứ không ổn… có vẻ như em đã khôi phục suy nghĩ… hay em thích con bé kia? Hay em thích An? Tóm lại tại sao em lại quên chị? Hay là do chúng mình chưa đủ tình cảm với nhau hả Tú?”
Nhi càng nghĩ càng muốn khóc. Cô không hiểu vì sao chỉ vì thứ chuyện chết tiệt kia ở phút cuối mà cô biến thành thứ kí ức mà Tú muốn quên đi. Bác sĩ Minh có khuyên rằng đó chỉ là một di chứng, kí ức chỉ mất đi tạm thời và bệnh nhân có thể nhớ lại được. Nhưng hoàn cảnh như thế này thì làm sao mà Tú nhớ lại cô được? Họ như hai người xa lạ vậy…
– Đau không? – Nhi băng bó lại tay cho Tú. Rồi hỏi han Tú. Cô vẫn nỗ lực không thể cho bản thân mình buông xuôi việc làm hoà với Tú. Không thể thế được.
– Không. Em xin lỗi vì cáu chị! – Tú lẩm bẩm trong miệng. Tú không hẳn là muốn xin lỗi. Nhưng những tiếng nói trong suy nghĩ của Nhi cứ vang lên trong đầu của Tú. Làm sao mà Tú chấp nhận được.
Càng suy nghĩ Tú càng thấy mình quá đáng. Vì một chuyện hơi cỏn con không rõ nguồn gốc kia liền muốn doạ dẫm Nhi. Trong đầu Tú nảy sinh một suy nghĩ đáng sợ. Nếu như Nhi biết được Tú thực sự đã giả vờ thì sao? Và suy nghĩ của Tú ập tới, đánh tan đi ý định sẽ thú thực với Nhi rằng Tú không hề quên gì cả.
Điện thoại của Tú rung lên. Tú định với tay lấy nhưng tay đau, không thể cầm nổi chiếc điện thoại vì bàn tay không thể cong lại được. Nhi đã lấy hộ Tú. Trong lúc lướt qua, Nhi đã để ý được ai nhắn tin cho Tú nhưng phải giả bộ làm ngơ đi.
“Kì thi đại học còn ba tháng nữa. Nhung hi vọng Tú sẽ đỗ đạt. Tú đã vắng mặt ở lớp cũng gần một năm rồi. Đừng buồn vì trong lớp vẫn có Nhung luôn giữ chỗ cho Tú mà. Nếu Tú muốn trở lại lớp thì cứ tự nhiên. Còn nữa, Nhung không mong chờ vào phép màu. Chỉ mong chờ rằng Tú thực sự nỗ lực để thi đại học. Việc phẫu thuật vừa rồi không làm ảnh hưởng tới kiến thức của Tú chứ?”
Thấy Nhung nhắn như vậy Tú mới để ý thời gian Tú đến nhà Nhi sinh sống. Quả nhiên đã gần một năm rồi mà Tú không hề nhận ra. Cứ ngỡ như hôm qua Tú cùng cô Phương gõ cửa căn hộ này…
“Tú sẽ cố gắng để đỗ đạt kì thi đại học. Hi vọng là đỗ được trường nào đó có tiếng một chút. Tú mệt rồi, cám ơn Nhung nhắn tin động viên!”
Ngay cả cách xưng hô của Tú và Nhung cũng thay đổi vì Tú tuy không quên Nhung nhưng lại cảm thấy không còn mấy cảm giác bạn bè sau khi Tú đọc được khá nhiều suy nghĩ của Nhung.
– Ai nhắn tin vậy? – Nhi không nhịn được, buột miệng hỏi mặc dù cô đã biết là ai nhắn. Thái độ tươi cười của Tú khi nhắn tin cho con bé kia khiến cô thấy bực mình.
– Bạn em!
Tú đáp lời cụt lủn.
“Nhắn tin cho con bé ấy thì em có thể tươi cười. Còn ngồi cạnh người yêu em, thương em và chăm sóc em cho đến đường tơ kẽ tóc thì em khó chịu sao?”
Nhi đang có những suy nghĩ bực tức trong đầu. Cô thực sự rất bực. Nửa có cảm giác trách móc, nửa có cảm giác tủi thân. Cô không hiểu mình có làm gì sai hay lừa dối Tú mà cô lại phải nhận kết cục này.
– Em sẽ thi đại học, chị đăng ký giúp em được không? – Tú đổi hướng câu chuyện để Nhi không thể ghen ghét thêm được nữa vì Tú không biết nên làm cách gì bây giờ cả.
– Được. Cần gì thì gọi chị. Chị ra ngoài đây!
“Em vẫn không nhớ gì rồi… mới tuần trước thôi em vẫn có thể nhận ra chị đang ghen hay đang bực mà!”
Nhi nghĩ rồi muốn rời khỏi căn phòng này ngay nếu như tiếp tục nhận sự cô đơn này nữa chắc cô sẽ khóc mất. Cảm giác yêu ai đó hết mình, yêu tới muốn chết đi sống lại là thế nhưng không được đáp lại và bị thờ ơ nó đau đớn như thế này sao?
Thấy Nhi đóng cửa lại với lực rất mạnh, Tú cũng hơi chùn bước. Thực sự Tú thấy rất đau lòng.
Cảm giác sức khoẻ đã đỡ hơn nhiều rồi nên Tú đứng dậy, tuy lúc đứng dậy có phần hơi chóng mặt nhưng Tú liền điều chỉnh được. Tú khẽ khẽ mở cửa, nhìn ra ngoài xem Nhi đang ở đâu, nhưng nào ngờ, vừa mở cửa ra đã thấy khay đựng băng gạc và mảnh cốc vỡ đặt ngay trước cửa, còn Nhi đang ngồi bên cạnh, bịt miệng lại và khóc.
Tú cảm nhận được trái tim mình vừa bị đâm vào một nhát! Lúc nãy Tú rất muốn thú nhận với Nhi. Nhưng khi Nhi về Vương, mọi thứ liền bị ngưng đọng lại. Giá như… Tú đừng đọc được những suy nghĩ tế nhị đó. Tú cảm giác ghét thứ khả năng quái quỉ này. Nó làm phiền Tú, làm Tú thấy đau đầu, làm Tú thấy tự mình làm bản thân mình đau đớn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.