Chương 3: RÚT LẠI LỜI NÓI
trieumachien98
19/01/2017
Tú thực sự sock với những gì Nhi thẳng thắn thổ lộ với mình, nhưng
hoàn cảnh vừa rồi, nếu như Nhi không đưa ra một lời giải thích hợp lý,
có lẽ Tú sẽ còn băn khoăn dài dài. Chỉ không ngờ, lời giải thích của
Nhi, lại là một lời thú nhận đáng sợ. Tú nghĩ, Nhi không còn bước lùi
khi mà Tú chứng kiến hết, vậy nên Nhi không giấu nữa. Hóa ra những cuộc
điện thoại khiến chị ấy phát cáu lên, là những cuộc gọi đi làm những
công việc này sao?
– Đang mải nghĩ ngợi để khinh thường chị sao? – Nhi cười bản thân mình, cười cả việc mình không tự chủ được mà nói thẳng cho Tú biết. Sự kiện hôm nay là sự kiện nhục nhã nhất cuộc đời cô, khi mà cô gặp phải một thể loại biến thái bậc nhất như vậy.
– Em chưa từng có ý nghĩ đó, đối với một người đang nuôi dưỡng em! – Tú không dám phê phán gì Nhi, nhưng để nói thực ra những suy nghĩ của mình ở thời điểm hiện tại cũng khó, Tú nên nói gì bây giờ? Nói rằng em khinh bỉ chị, em thật hoảng sợ với hai chữ “bán hoa” sao?
– Nhìn ánh mắt của em, chị biết rõ. Cuộc đời chị là như vậy, nếu em cảm giác không chịu đựng nổi, có thể rời đi! Miễn sao cái sự rời đi ấy thật êm thấm, đừng làm ảnh hưởng tới chị là được! – Nhi định tìm tới rượu, nhưng Tú ngăn cản lại.
– Nếu đã sống chung một nhà, em không thể nhìn chị như thế được, chị… ở bên ngoài như thế nào em không biết, nhưng làm ơn… đừng hành hạ bản thân mình ở trong căn hộ này, được không? – Tú đưa tay chặn hành động rót rượu của Nhi.
Nhi không nghĩ, một đứa nhỏ như Tú, không rõ gì chuyện đời, lại có thể nói được những câu già như cụ non như vậy sao?
Cô khẽ nhếch môi cười, sống chung với nhau cũng chẳng được bao lâu, mới cùng nhau ăn vài bữa cơm, lúc cô ốm thì Tú cũng có dành thời gian chăm sóc, chỉ có vậy thôi, không có gì là quá nhiều nhặn so với một gia đình mà cô hằng đêm mơ ước, cô nào có thể tin Tú lại xem trọng mình như vậy chứ? Hay sự giả dối của thế giới cô, không thể khiến cô tin vào sự thật ngoài đời ngay được?
– Chuyện hôm nay, xem như em không thấy. Dù có thấy, đó cũng chỉ là nghề nghiệp, em không có quyền khinh ghét ai, vì bản thân em cũng chỉ là một đứa trẻ bị ruồng bỏ thôi! – Tú ngồi bên cạnh Nhi, nhìn những vếp bầm trên tay Nhi, không hiểu nổi, Nhi đã bị gã biến thái kia tra tấn man rợ như thế nào.
– Đúng, chị không hoan nghênh sự tồn tại của em ở trong căn hộ này, để em chứng kiến hết những gì nhục nhã của chị! – Nhi thẳng thắn mà nói. Khi mà cô quyết định nói cho Tú biết cô là gái bán hoa, lúc này, cô muốn buông xuôi tất cả. Cuộc đời cô, ánh hào quang mà họ mang lại, mấy ai nhìn được góc khuất đáng sợ này? Mấy ai thấu cô phải đi hầu, đi tiếp những kẻ tham lam, lúc nào cũng ham muốn tình dục trên thân thể những cô gái có khuôn mặt ưa nhìn, khả ái như Nhi?
Tú biết ngay từ đầu Nhi cũng không hào hứng nhận nuôi mình, biểu hiện của chị ấy, đâu chỉ ngày một ngày hai? Mà là ngay từ ban đầu cho tới tận bây giờ!
– Phải, em sẽ rời đi theo như chị mong muốn, nhưng ít nhất là cho tới khi em trưởng thành, và em sẽ trả đủ cho chị những gì chị đã cho em. Ngay từ đầu nếu không có đủ trách nhiệm, thì chị đừng phung phí bản thân mình giống như cách ký đại vào tờ giấy nhận nuôi em!
Tú không biết sao mình lại bực tức nữa. Nhưng nếu như không chịu đối mặt với sự thật, Tú định cứ sống như vậy cho tới hết đời sao? Sống trong một căn hộ cô đơn,cùng với một người không thèm chào đón sự tồn tại của mình giống như chính ba mẹ mình sao?
– Em nên rút lại những gì em nói, tôi bảo… EM PHẢI RÚT LẠI NHỮNG LỜI NÓI ĐÓ! Em có nghe thấy không?
Nhi nghe thấy rõ ràng, từng lời từng chữ, rõ ràng là Tú mới lăng mạ mình, Tú cho rằng mình là gái bán hoa lêu lổng như vậy sao? Cô vì sao mà làm vậy, chính đứa nhỏ này không biết, chỉ cần nhìn qua mà dám đánh giá như thế sao?
– Chị.. muốn em phải nhìn nhận như thế nào? Vì chị nuôi dưỡng em, em vẫn phải tôn thờ chị sao? Nếu chị cảm thấy cần thiết, em sẽ rời đi ngay bây giờ cho chị vừa lòng!
Tú không thể giữ bình tĩnh được nữa, chẳng là Tú vô tình biết được những điều mà đáng lẽ Tú không được biết mà Tú phải nghe những câu nói đáng sợ này sao? Tú không nghe thêm những gì mà Nhi nói nữa, Tú quay trở về phòng, có lẽ trại trẻ SOS là nơi duy nhất nhận nuôi Tú ngay thời điểm hiện tại. Họ luôn xem Tú là một đứa con trong gia đình, dù Tú có lớn tuổi, dù Tú đáng ra phải rời đi sớm để nhường chỗ cho một đứa trẻ cơ nhỡ khác, nhưng hiện tại chỉ có trại SOS mới có thể thật lòng với Tú…
Nhi không nghĩ sự bực mình của mình lại khiến Tú thêm tức giận hơn. Và rồi thì ai nghĩ cho sự nghiệp của cô đây? Khi mà mới nhận con được vài ngày, rồi lại từ bỏ, và báo chí thấy con cô bỏ chạy khỏi căn hộ này thì sao?
Cô nhìn thấy Tú xách ba lô ra khỏi phòng, nét mặt hung dữ khó hiểu, vấn đề cô là gái bán hoa, cô hổ thẹn đã đành, điều đó có làm ảnh hưởng gì tới Tú không?
Nhưng lòng kiêu hãnh của cô không cho phép cô nói gì với Tú ở thời điểm hiện tại. Với cô, nếu muốn rời đi, muốn tránh xa con người như cô, cô xin cam lòng với những điều này.
…
Trời mưa mỗi lúc một nặng hạt, vào cái ngày mà cô xem như bản thân mình bị vắt kiệt sức lực từ một công việc vô bổ, đáng xấu mặt, thì thời tiết cũng phản đối cô sao? Tiếng mưa to, đập vào cạnh cửa sổ khiến cô không tài nào ngủ được. Cô loay hoay ngồi dậy, cô muốn ra ghế sofa, hoặc nơi đâu đó cách xa cái cửa sổ chết tiệt này một chút. Cô muốn ngủ thật sâu để quên đi những phiền muộn trong ngày. Nghĩ tới đây, cô đi ra nhìn cửa sổ, nhìn xem có lý do gì nữa mà tiếng mưa lại phản đối việc cô ngủ. Nhưng… cô nhìn thấy một vóc dáng trông thân quen.
Cô và Tú cãi nhau, Tú bỏ đi cũng được hơn hai giờ đồng hồ rồi, cô không có ý định sẽ gọi Tú về, nhưng kẻ ngốc kia đang ngồi ở trạm xe bus đối diện nhà và đợi chờ chuyến xe cuối ngày sao? Hơn 11h đêm rồi, thời tiết như thế này làm sao có xe mà đưa Tú tới nơi Tú muốn tới chứ.
Cô mặc kệ, đã đi thì tự biết đường quay về. Nhi leo lên ghế sofa, khẽ nhắm mắt đi ngủ.
10 phút, cô xoay đủ hướng, nhưng cô vẫn không thể ngủ được.
Một phần là do cơn đau từ phía dưới, cô biết mai cô sẽ phải tìm tới bác sĩ riêng của mình. Còn phần khác, cô không biết vì sao cô không ngủ được.
Thêm nửa giờ đồng hồ nữa, cô chỉ có thể quay người, lật mình, làm đủ cách để có thể ngủ sâu hơn, nhưng mọi thứ đều thất bại!
”Bực mình thật! Tại sao mày không giữ vững lập trường?”
Nhi bực mình, tự mắng chửi bản thân, sau đó cô ngồi dậy, kiếm một cái ô đủ lớn để có thể rời khỏi căn hộ của mình. Trước khi đi, cô xác nhận lại một lần nữa xem như mình vẫn có tâm, thì ra Tú vẫn gan lỳ ngồi dưới mưa mà đợi chuyến xe sẽ không bao giờ tới trong thời tiết hiện tại. Cô mệt nhọc lắm, sức lực bị rút đi cạn kiệt, về nhà còn tốn thêm năng lượng cãi nhau với đứa nhỏ suy nghĩ không chín chắn nhưng cứ thích ra vẻ cụ non. Đến giấc ngủ của mình cũng không yên chỉ vì mệt mỏi đi đón đứa nhỏ này quay trở lại căn hộ.
Nhi đành nhường nó một bước vậy!
Cô đi xuống, trời mưa, gió thổi cũng thấy lạnh gáy, cô phải mất công đi sang tận bên đường để lôi một đứa cứng đầu về nhà sống tiếp sao? Có nên bước sang đường không? Có nhất thiết phải đi sang không?
Sau cả loạt câu hỏi, tự vấn bản thân, cô ngán ngẩm với chính bản thân mình, cô đi sang bên đường theo lựa chọn của mình.
– Đi lên đi… cho chị… xin lỗi vì mắng em, đừng ngồi ở dưới này nữa! – Nhi cưỡng ép bản thân mình phải nói những điều như thế này.
Tú nhìn lên, thấy người phụ nữ chung sống của mình đã chịu gạt cái lòng tự cao đáng ghét kia đi mà xuống đây đón mình lên, Tú cũng không tin được, không nghĩ rằng chuyện này lại xảy ra đối với mình. Vốn dĩ, có ai để tâm quá mức vấn đề này đâu?
– Làm sao? Còn muốn gì nữa? Tôi đã xin lỗi em, xin lỗi một người khinh thường mình, em có biết điều đó là rất khác thường không? Không phải ai tôi cũng xin lỗi như thế, đương nhiên vì tôi là một người…
– Chị là một người đặc biệt! – Tú cướp lời của Nhi.
– Nếu đã nói thế, thì rút lại những lời nói khi nãy đi! – Nhi muốn khẳng định lại với Tú, dù cho nghề nghiệp của cô có dơ bẩn như thế nào, thì lương tâm cô không dơ bẩn giống như nó. Cô chỉ muốn Tú nhìn mình giống như một người mẹ, một người chị mà Tú có thể tin tưởng, chứ đừng vì những gì Tú vô tình nhìn thấy mà đánh giá sai con người của cô!
– Em xin lỗi! – Tú đứng lên, chui vào trong chiếc ô mà Nhi mang tới.
Hiện tại, cả hai người họ đều chấp nhận thua thiệt về bản thân mình, không một ai đẩy cao cái tôi bản thân lên quá mức. Cũng có thể cơn mưa ấy muốn xóa đi những hiểu nhầm giữa hai người họ sao?
Tú cùng Nhi đi về căn hộ của họ. Với Tú, ngày hôm nay xứng đáng để nó lưu lại như một kỷ niệm tuyệt đẹp trong cuộc đời, đã có một người quan tâm tới sự tồn tại của nó hơn cả lòng tự trọng bản thân!
Đây chính là điều khác biệt giữa căn hộ của Nhi và trại trẻ SOS, quả nhiên, Tú đã suy nghĩ quá nông cạn khi mà nghĩ về Nhi như vậy!
– Xem đi, vì em cứng đầu, đã 12h đêm rồi chị và em vẫn chưa ngủ được! Lau khô người đi, rồi … à … chết rồi! – Nhi sực nhớ ra căn phòng nào trong căn hộ này cũng có cửa sổ. Mà cái tiếng mưa phiền phức đó thì làm sao mà ngủ được chứ?
Nghĩ tới đây, cô nghĩ mai cô phải gọi thợ tới xem nên chỉnh sửa như thế nào cho đỡ bất tiện, chứ không bây giờ cả cô và Tú cũng không thể nào mà chợp mắt được.
– Tú này …em! – Nhi đang định nói Tú có ngại không, nếu như ngủ cùng cô ở ghế sofa, nhưng chưa gì cô thấy Tú đã gục ngủ ở đuôi ghế sofa mà không thèm lau người nữa.
“Như thế này có bị cảm không nhỉ?”, Nhi suy nghĩ trong bụng, sau đó, cô tìm cách lau qua đầu và quần áo cho Tú, và đắp chăn cho đứa nhỏ lười biếng này. Sau đó… cô cũng quá mệt mỏi rồi, đừng bắt ép cô phải nâng Tú nằm lên sofa ngay ngắn nữa. Cô nằm luôn ghế, còn dưới chân ghế, người đang gục vào thành ghế mà ngủ là Tú. Cứ như vậy đi, sớm mai tính tiếp!
– Đang mải nghĩ ngợi để khinh thường chị sao? – Nhi cười bản thân mình, cười cả việc mình không tự chủ được mà nói thẳng cho Tú biết. Sự kiện hôm nay là sự kiện nhục nhã nhất cuộc đời cô, khi mà cô gặp phải một thể loại biến thái bậc nhất như vậy.
– Em chưa từng có ý nghĩ đó, đối với một người đang nuôi dưỡng em! – Tú không dám phê phán gì Nhi, nhưng để nói thực ra những suy nghĩ của mình ở thời điểm hiện tại cũng khó, Tú nên nói gì bây giờ? Nói rằng em khinh bỉ chị, em thật hoảng sợ với hai chữ “bán hoa” sao?
– Nhìn ánh mắt của em, chị biết rõ. Cuộc đời chị là như vậy, nếu em cảm giác không chịu đựng nổi, có thể rời đi! Miễn sao cái sự rời đi ấy thật êm thấm, đừng làm ảnh hưởng tới chị là được! – Nhi định tìm tới rượu, nhưng Tú ngăn cản lại.
– Nếu đã sống chung một nhà, em không thể nhìn chị như thế được, chị… ở bên ngoài như thế nào em không biết, nhưng làm ơn… đừng hành hạ bản thân mình ở trong căn hộ này, được không? – Tú đưa tay chặn hành động rót rượu của Nhi.
Nhi không nghĩ, một đứa nhỏ như Tú, không rõ gì chuyện đời, lại có thể nói được những câu già như cụ non như vậy sao?
Cô khẽ nhếch môi cười, sống chung với nhau cũng chẳng được bao lâu, mới cùng nhau ăn vài bữa cơm, lúc cô ốm thì Tú cũng có dành thời gian chăm sóc, chỉ có vậy thôi, không có gì là quá nhiều nhặn so với một gia đình mà cô hằng đêm mơ ước, cô nào có thể tin Tú lại xem trọng mình như vậy chứ? Hay sự giả dối của thế giới cô, không thể khiến cô tin vào sự thật ngoài đời ngay được?
– Chuyện hôm nay, xem như em không thấy. Dù có thấy, đó cũng chỉ là nghề nghiệp, em không có quyền khinh ghét ai, vì bản thân em cũng chỉ là một đứa trẻ bị ruồng bỏ thôi! – Tú ngồi bên cạnh Nhi, nhìn những vếp bầm trên tay Nhi, không hiểu nổi, Nhi đã bị gã biến thái kia tra tấn man rợ như thế nào.
– Đúng, chị không hoan nghênh sự tồn tại của em ở trong căn hộ này, để em chứng kiến hết những gì nhục nhã của chị! – Nhi thẳng thắn mà nói. Khi mà cô quyết định nói cho Tú biết cô là gái bán hoa, lúc này, cô muốn buông xuôi tất cả. Cuộc đời cô, ánh hào quang mà họ mang lại, mấy ai nhìn được góc khuất đáng sợ này? Mấy ai thấu cô phải đi hầu, đi tiếp những kẻ tham lam, lúc nào cũng ham muốn tình dục trên thân thể những cô gái có khuôn mặt ưa nhìn, khả ái như Nhi?
Tú biết ngay từ đầu Nhi cũng không hào hứng nhận nuôi mình, biểu hiện của chị ấy, đâu chỉ ngày một ngày hai? Mà là ngay từ ban đầu cho tới tận bây giờ!
– Phải, em sẽ rời đi theo như chị mong muốn, nhưng ít nhất là cho tới khi em trưởng thành, và em sẽ trả đủ cho chị những gì chị đã cho em. Ngay từ đầu nếu không có đủ trách nhiệm, thì chị đừng phung phí bản thân mình giống như cách ký đại vào tờ giấy nhận nuôi em!
Tú không biết sao mình lại bực tức nữa. Nhưng nếu như không chịu đối mặt với sự thật, Tú định cứ sống như vậy cho tới hết đời sao? Sống trong một căn hộ cô đơn,cùng với một người không thèm chào đón sự tồn tại của mình giống như chính ba mẹ mình sao?
– Em nên rút lại những gì em nói, tôi bảo… EM PHẢI RÚT LẠI NHỮNG LỜI NÓI ĐÓ! Em có nghe thấy không?
Nhi nghe thấy rõ ràng, từng lời từng chữ, rõ ràng là Tú mới lăng mạ mình, Tú cho rằng mình là gái bán hoa lêu lổng như vậy sao? Cô vì sao mà làm vậy, chính đứa nhỏ này không biết, chỉ cần nhìn qua mà dám đánh giá như thế sao?
– Chị.. muốn em phải nhìn nhận như thế nào? Vì chị nuôi dưỡng em, em vẫn phải tôn thờ chị sao? Nếu chị cảm thấy cần thiết, em sẽ rời đi ngay bây giờ cho chị vừa lòng!
Tú không thể giữ bình tĩnh được nữa, chẳng là Tú vô tình biết được những điều mà đáng lẽ Tú không được biết mà Tú phải nghe những câu nói đáng sợ này sao? Tú không nghe thêm những gì mà Nhi nói nữa, Tú quay trở về phòng, có lẽ trại trẻ SOS là nơi duy nhất nhận nuôi Tú ngay thời điểm hiện tại. Họ luôn xem Tú là một đứa con trong gia đình, dù Tú có lớn tuổi, dù Tú đáng ra phải rời đi sớm để nhường chỗ cho một đứa trẻ cơ nhỡ khác, nhưng hiện tại chỉ có trại SOS mới có thể thật lòng với Tú…
Nhi không nghĩ sự bực mình của mình lại khiến Tú thêm tức giận hơn. Và rồi thì ai nghĩ cho sự nghiệp của cô đây? Khi mà mới nhận con được vài ngày, rồi lại từ bỏ, và báo chí thấy con cô bỏ chạy khỏi căn hộ này thì sao?
Cô nhìn thấy Tú xách ba lô ra khỏi phòng, nét mặt hung dữ khó hiểu, vấn đề cô là gái bán hoa, cô hổ thẹn đã đành, điều đó có làm ảnh hưởng gì tới Tú không?
Nhưng lòng kiêu hãnh của cô không cho phép cô nói gì với Tú ở thời điểm hiện tại. Với cô, nếu muốn rời đi, muốn tránh xa con người như cô, cô xin cam lòng với những điều này.
…
Trời mưa mỗi lúc một nặng hạt, vào cái ngày mà cô xem như bản thân mình bị vắt kiệt sức lực từ một công việc vô bổ, đáng xấu mặt, thì thời tiết cũng phản đối cô sao? Tiếng mưa to, đập vào cạnh cửa sổ khiến cô không tài nào ngủ được. Cô loay hoay ngồi dậy, cô muốn ra ghế sofa, hoặc nơi đâu đó cách xa cái cửa sổ chết tiệt này một chút. Cô muốn ngủ thật sâu để quên đi những phiền muộn trong ngày. Nghĩ tới đây, cô đi ra nhìn cửa sổ, nhìn xem có lý do gì nữa mà tiếng mưa lại phản đối việc cô ngủ. Nhưng… cô nhìn thấy một vóc dáng trông thân quen.
Cô và Tú cãi nhau, Tú bỏ đi cũng được hơn hai giờ đồng hồ rồi, cô không có ý định sẽ gọi Tú về, nhưng kẻ ngốc kia đang ngồi ở trạm xe bus đối diện nhà và đợi chờ chuyến xe cuối ngày sao? Hơn 11h đêm rồi, thời tiết như thế này làm sao có xe mà đưa Tú tới nơi Tú muốn tới chứ.
Cô mặc kệ, đã đi thì tự biết đường quay về. Nhi leo lên ghế sofa, khẽ nhắm mắt đi ngủ.
10 phút, cô xoay đủ hướng, nhưng cô vẫn không thể ngủ được.
Một phần là do cơn đau từ phía dưới, cô biết mai cô sẽ phải tìm tới bác sĩ riêng của mình. Còn phần khác, cô không biết vì sao cô không ngủ được.
Thêm nửa giờ đồng hồ nữa, cô chỉ có thể quay người, lật mình, làm đủ cách để có thể ngủ sâu hơn, nhưng mọi thứ đều thất bại!
”Bực mình thật! Tại sao mày không giữ vững lập trường?”
Nhi bực mình, tự mắng chửi bản thân, sau đó cô ngồi dậy, kiếm một cái ô đủ lớn để có thể rời khỏi căn hộ của mình. Trước khi đi, cô xác nhận lại một lần nữa xem như mình vẫn có tâm, thì ra Tú vẫn gan lỳ ngồi dưới mưa mà đợi chuyến xe sẽ không bao giờ tới trong thời tiết hiện tại. Cô mệt nhọc lắm, sức lực bị rút đi cạn kiệt, về nhà còn tốn thêm năng lượng cãi nhau với đứa nhỏ suy nghĩ không chín chắn nhưng cứ thích ra vẻ cụ non. Đến giấc ngủ của mình cũng không yên chỉ vì mệt mỏi đi đón đứa nhỏ này quay trở lại căn hộ.
Nhi đành nhường nó một bước vậy!
Cô đi xuống, trời mưa, gió thổi cũng thấy lạnh gáy, cô phải mất công đi sang tận bên đường để lôi một đứa cứng đầu về nhà sống tiếp sao? Có nên bước sang đường không? Có nhất thiết phải đi sang không?
Sau cả loạt câu hỏi, tự vấn bản thân, cô ngán ngẩm với chính bản thân mình, cô đi sang bên đường theo lựa chọn của mình.
– Đi lên đi… cho chị… xin lỗi vì mắng em, đừng ngồi ở dưới này nữa! – Nhi cưỡng ép bản thân mình phải nói những điều như thế này.
Tú nhìn lên, thấy người phụ nữ chung sống của mình đã chịu gạt cái lòng tự cao đáng ghét kia đi mà xuống đây đón mình lên, Tú cũng không tin được, không nghĩ rằng chuyện này lại xảy ra đối với mình. Vốn dĩ, có ai để tâm quá mức vấn đề này đâu?
– Làm sao? Còn muốn gì nữa? Tôi đã xin lỗi em, xin lỗi một người khinh thường mình, em có biết điều đó là rất khác thường không? Không phải ai tôi cũng xin lỗi như thế, đương nhiên vì tôi là một người…
– Chị là một người đặc biệt! – Tú cướp lời của Nhi.
– Nếu đã nói thế, thì rút lại những lời nói khi nãy đi! – Nhi muốn khẳng định lại với Tú, dù cho nghề nghiệp của cô có dơ bẩn như thế nào, thì lương tâm cô không dơ bẩn giống như nó. Cô chỉ muốn Tú nhìn mình giống như một người mẹ, một người chị mà Tú có thể tin tưởng, chứ đừng vì những gì Tú vô tình nhìn thấy mà đánh giá sai con người của cô!
– Em xin lỗi! – Tú đứng lên, chui vào trong chiếc ô mà Nhi mang tới.
Hiện tại, cả hai người họ đều chấp nhận thua thiệt về bản thân mình, không một ai đẩy cao cái tôi bản thân lên quá mức. Cũng có thể cơn mưa ấy muốn xóa đi những hiểu nhầm giữa hai người họ sao?
Tú cùng Nhi đi về căn hộ của họ. Với Tú, ngày hôm nay xứng đáng để nó lưu lại như một kỷ niệm tuyệt đẹp trong cuộc đời, đã có một người quan tâm tới sự tồn tại của nó hơn cả lòng tự trọng bản thân!
Đây chính là điều khác biệt giữa căn hộ của Nhi và trại trẻ SOS, quả nhiên, Tú đã suy nghĩ quá nông cạn khi mà nghĩ về Nhi như vậy!
– Xem đi, vì em cứng đầu, đã 12h đêm rồi chị và em vẫn chưa ngủ được! Lau khô người đi, rồi … à … chết rồi! – Nhi sực nhớ ra căn phòng nào trong căn hộ này cũng có cửa sổ. Mà cái tiếng mưa phiền phức đó thì làm sao mà ngủ được chứ?
Nghĩ tới đây, cô nghĩ mai cô phải gọi thợ tới xem nên chỉnh sửa như thế nào cho đỡ bất tiện, chứ không bây giờ cả cô và Tú cũng không thể nào mà chợp mắt được.
– Tú này …em! – Nhi đang định nói Tú có ngại không, nếu như ngủ cùng cô ở ghế sofa, nhưng chưa gì cô thấy Tú đã gục ngủ ở đuôi ghế sofa mà không thèm lau người nữa.
“Như thế này có bị cảm không nhỉ?”, Nhi suy nghĩ trong bụng, sau đó, cô tìm cách lau qua đầu và quần áo cho Tú, và đắp chăn cho đứa nhỏ lười biếng này. Sau đó… cô cũng quá mệt mỏi rồi, đừng bắt ép cô phải nâng Tú nằm lên sofa ngay ngắn nữa. Cô nằm luôn ghế, còn dưới chân ghế, người đang gục vào thành ghế mà ngủ là Tú. Cứ như vậy đi, sớm mai tính tiếp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.