Chương 35: Tìm
trieumachien98
21/01/2017
Nhìn thấy Tú ngủ trong sự mệt mỏi, Nhung cảm thấy rất đau lòng. Hai
năm qua, cô là người bạn tâm sự mỗi tối của Tú. Thậm chí có những ngày
cô nói chuyện rất lâu với Tú, kể cả khi đó là 2h sáng vì họ lệch múi
giờ. Chính vì thường xuyên nói chuyện, thường xuyên tâm sự cùng nhau nên nhiều khi chính Nhung cũng bị ăn “dưa bở”. Cô hiểu lầm tình cảm của Tú
dành cho mình, thế rồi lại tự đau đớn nhận ra Tú chưa bao giờ quên được
người cũ của cậu ấy. Theo như Nhung biết, gần hai năm nay cô chẳng thấy
bóng dáng hay tên tuổi của Đinh Mai Nhi ở trên trang báo nữa. Theo nguồn tin mật của mình thì Nhung biết Nhi mở một tiệm trang sức và bắt đầu
kinh doanh, tuyệt đối không tham gia vào việc trong ngành giải trí.
Tú thì khác, Tú vừa học vừa làm bên Anh, thậm chí Nhung cũng phải nhờ mẹ trợ giúp cho Tú, bảo lãnh cho Tú được phép làm việc bên đó và mới cách đây vài hôm thì gia đình cô mới nhận lại được số tiền bảo lãnh nộp cho chính quyền nơi Tú sinh sống. Giá như Tú đừng ngượng ngùng, Tú luôn xem cuộc sống này có đi có lại vậy nên Tú chưa bao giờ đối sử với Nhung một cách tự nhiên nhất.
– Tú, tới nơi rồi. Đi ăn thôi!
Nhung gọi Tú sau khi cô tìm được chỗ đỗ xe.
– Hả, xin lỗi nhé, tại tôi mệt quá! – Tú giật mình khi nhận ra bản thân đã ngủ quên.
– Cậu mà còn nói chuyện như thể chúng ta là bạn xã giao thì đừng trách tôi giận cậu nhé? – Nhung cảnh cáo cho Tú biết. Cô thừa hiểu Tú mệt nên mới ngủ như vậy, ai trách móc Tú ngủ quên đâu cơ chứ…
Tú cười ngốc nghếch, rồi cùng Nhung đi vào quán ăn.
– Chị An có nói cho cậu chuyện của chị Nhi không? – Tự nhiên nhớ tới Nhi, Nhung lại nhớ tới nhiều chuyện mà có thể cô chưa kể cho Tú biết.
– Làm sao? – Tú chưa bao giờ lảng tránh vấn đề liên quan tới Nhi khi nói chuyện với Nhung vì dù có giấu thì cũng bị phát hiện. Chi bằng thừa nhận đi cho nhẹ lòng.
– Chị Nhi tưởng cậu giận chị ấy vì việc chối bỏ với báo chí, nên khi cậu rời đi, chị ấy không tham gia bất kỳ sự kiện nào!
Nhung giải thích cho Tú biết. Nhung bản chất chưa bao giờ có ý định chiếm hữu Tú. Cô biết Tú luôn đau lòng và thương nhớ tới người cũ, vậy nên cô muốn Tú vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn, cô chỉ muốn Tú biết thêm gì đó về Nhi để Tú vui lòng. Đối với cô, ngắm nhìn người mình yêu vui thôi là đủ, cô không tham vọng gì thêm.
– Kệ chị ấy, chị ấy… là tự chọn. Có phải do mình ép buộc gì đâu? – Tú trong lòng thì tụt hẳn cảm xúc xuống, nhưng bề ngoài lại tỏ vẻ không quan tâm tới. Người phụ nữ ấy luôn tự thích làm khổ bản thân như vậy.
– Còn cậu không ép, nhưng cậu luôn thương nhớ tới chị ấy. Tôi biết rõ cậu mà! – Nhung gắp cho Tú một miếng bỏ vào bát cậu ta.
Nói cho cùng, Tú tuy đã trưởng thành nhưng trong tình yêu Tú vẫn giống như một đứa trẻ con vậy. Nhung chưa bao giờ hiểu hết được lý do tại sao cậu ta từ bỏ cả hạnh phúc của mình chỉ vì anh trai cậu ta. Mặc dù tên Vương kia là một tên đểu giả, cố gắng moi móc tiền gia đình cô bằng được, nhưng anh ta đâu có ảnh hưởng gì chứ? Cô thật chưa hiểu nổi Tú trong chuyện này.
– Không có ý gặp lại à? – Nhung hỏi vu vơ một chút.
– Có, vẫn phải gặp. Nhưng là tôi trả hết nợ cho chị ấy! – Tú nhún vai nói đơn giản.
– Cậu trả nợ bằng tiền sao tính được? Thế công chị ấy nuôi cậu, yêu thương cậu như con thì sao?
Nhung hỏi vặn lại Tú. Có vẻ Nhung đang lún hơi sâu vào vấn đề tình cảm của Tú. Nhưng Tú có vẻ như không quan tâm tới việc Nhung luôn can dự sâu vào những vấn đề này.
– Hãy để thời gian chị ấy tìm được người khác, hạnh phúc hơn, thế thôi. Đó là những gì tốt nhất mình có thể làm được cho chị ấy. Cậu nghĩ xem…
Tú nói tới đây, Nhung cảm giác mình không thể nói được gì nữa. Cô thực sự không biết nên giúp Tú kiểu gì trong khi Tú lại cứng đầu như thế này.
Cho tới đêm ngày hôm đó, Tú vẫn không đủ can đảm để bước tới cửa hàng mà Nhi đã mở chỉ để ngắm nhìn Nhi từ xa, còn Nhi cũng thế, suốt ngày cô chỉ nghĩ tới một chuyện.
Nhi mở điện thoại của cô ra, theo như đúng lịch, chính xác hôm nay là ngày Tú trở về Việt Nam. Từ sáng, cô đã làm hành động vô nghĩa này, cô đã cố tìm mọi cách để buộc bản thân mình nhớ tới Tú, nhưng mọi thứ không đơn giản như cô nghĩ. Cô chẳng thể quên được, thậm chí còn nhớ nhiều hơn. Ai cũng nói cô nhìn trông có vẻ già đi, thậm chí là tiều tuỵ.
Đêm đến, cô luôn ngồi ở trong căn phòng mình và ngắm nhìn cảnh sắc Hà Nội về đêm. Cô làm vậy để chính cô không nhìn thấy mình khóc. Cô làm vậy để việc nhớ Tú có thể nguôi ngoai đi phần nào. Nhưng mọi thứ thật vô nghĩa đối với cô. Cô chẳng thể nào mà quên được.
“Tú, chị rất nhớ em. Chị nhớ cả khả năng hiểu thấu con người của em …”
Nhi gục mặt vào tấm kính lớn trong phòng của cô, dần dần những giọt nước mắt của cô đang rơi…
…
Tú hôm nay đi tới văn phòng công an trong phường, Tú muốn xin vào làm với hồ sơ và thành tích học tập chuyên ngành phá án của mình ở bên Anh quốc. Đương nhiên hồ sơ của Tú được họ đặc biệt chú ý, chỉ chờ đợi vào may rủi. Nhung thấy Tú đi ra khỏi căn phòng công an, liền chạy tới hỏi han.
– Sao rồi Tú, kết quả như thế nào?
Nhung hỏi tới tấp.
– Đợi vào may mắn thôi. Tú xin làm từ chức vụ nhỏ nhất, sau đó sẽ tiến dần lên. Họ nói mới đầu thì chắc là đi kiểm tra kinh tế trong phường. Còn may là mình vượt được nhiều con em trong ngành. Nhưng họ nói mình từng có bệnh, nên phải xem xét kỹ lưỡng hơn nữa…
Tú thở dài về việc nghề nghiệp. Coi như cũng có công việc kiếm cái ăn, không phải làm bồi bàn, phục vụ người khác giống như khi còn là sinh viên nữa.
– Vậy ổn rồi! – Nhung cảm giác yên tâm hơn hẳn.
– Còn cậu, không lo tìm việc đi?
Tú quay sang hạch hoẹ Nhung.
– Kệ tôi. Cậu ấy, cậu hứa tìm được việc tử tế, sẽ quay lại tìm chị ấy. Đừng thất hứa với tôi, cậu hiểu không?
Nhung nhớ tới việc Tú đã từng hứa sẽ tìm gặp lại Nhi khi có công ăn việc làm, là một con người trong xã hội đàng hoàng. Nhưng giờ có quá nhiều trở ngại để Tú có thể tìm tới Nhi, vậy nên…
– Cậu đừng làm ngơ như thế. Chị An cũng bảo mình nhắc cậu tìm lại chị Nhi.
Tú đọc được suy nghĩ của hai chị em họ. Họ thực lòng yêu thích Tú, và họ không hề tham lam. Trời sinh ra họ chẳng lấy đi của họ thứ gì. Gia cảnh không thiếu, tính tình lại không thể chê được. Đây mới là sự hoàn hảo. Họ yêu thích Tú, nhưng chưa bao giờ có một ý định nào ngăn cách Tú và Nhi.
– Địa chỉ quán chị ấy đây. Khi nào cảm giác đau lòng quá thì cứ tới mà gặp!
Nhung đưa cho Tú một tờ giấy. Thế rồi cô ngồi lên xe của mình, không quên vẫy tay chào tạm biệt. Quán trang sức đá quý của Nhi cách đây không xa, chính xác là nằm trong cùng một phường. Tú nghĩ bụng, cũng nên xem chị ấy dạo này sống như thế nào. Nếu tốt và khá hơn thì Tú xem như mình đã làm điều đúng đắn. Tú chẳng thể mở miệng nói cho chị ấy biết Tú là em của Vương. Làm sao có thể nói ra được điều này chứ…? Nếu như Nhi biết, Nhi sẽ khinh tởm Tú biết bao. Sau sự khinh tởm đó, chị ấy cũng tự ruồng bỏ Tú mà thôi. Tú đi bộ theo địa chỉ mà Nhung đã ghi ở đây, thời tiết cũng khá lạnh, lại sắp tới Noel nữa. Tú nghĩ mình nên mua gì đó tặng chị ấy. Tạt ngang qua một hiệu thuốc, Tú mua một chiếc khẩu trang, đội mũ lưỡi trai đen của mình vào. Nhìn kỹ chẳng thể nhận ra bản thân mình nữa Tú mới dám đi gần về phía quán của Nhi.
Chị ấy vẫn đẹp, vẫn tươi trẻ như cách đây hai năm về trước. Có thể như thời gian đã thua chị ấy, không thể làm chị ấy có thêm một nếp nhăn dù đã hơn 29 tuổi. Phải rồi, sinh nhật hai năm vừa qua của chị ấy Tú không thể tặng quà, một cuộc gọi hay một tin nhắn cũng không. Chẳng qua, Tú đã ép buộc bản thân tới mức kiệt quệ, chẳng đủ thời gian để nhớ tới người ấy nữa. Nhưng có vẻ như một điều đã chiến thắng Nhi, đó là nỗi buồn đã hằn sâu vào trong mắt cô ấy.
Tú biết Tú đã làm tổn thương trái tim chị ấy một lần nữa. Cái ngày Tú bị bệnh, Tú đã bỏ đi. Dù chỉ một tuần thôi Tú cũng nhìn rõ được chị ấy đã khổ cực tới mức nào. Đứng ở trường chờ đợi Tú trong cái lạnh buốt của mùa đông, đi tìm Tú tới mức gót chân sưng đỏ nhiều ngày không hết. Bây giờ là Tú bỏ đi hai năm. Tú đâu có biết thời gian đầu Nhi đã tự giam cầm mình, chỉ ngồi im một chỗ đến lặng người…
Tú thì khác, Tú vừa học vừa làm bên Anh, thậm chí Nhung cũng phải nhờ mẹ trợ giúp cho Tú, bảo lãnh cho Tú được phép làm việc bên đó và mới cách đây vài hôm thì gia đình cô mới nhận lại được số tiền bảo lãnh nộp cho chính quyền nơi Tú sinh sống. Giá như Tú đừng ngượng ngùng, Tú luôn xem cuộc sống này có đi có lại vậy nên Tú chưa bao giờ đối sử với Nhung một cách tự nhiên nhất.
– Tú, tới nơi rồi. Đi ăn thôi!
Nhung gọi Tú sau khi cô tìm được chỗ đỗ xe.
– Hả, xin lỗi nhé, tại tôi mệt quá! – Tú giật mình khi nhận ra bản thân đã ngủ quên.
– Cậu mà còn nói chuyện như thể chúng ta là bạn xã giao thì đừng trách tôi giận cậu nhé? – Nhung cảnh cáo cho Tú biết. Cô thừa hiểu Tú mệt nên mới ngủ như vậy, ai trách móc Tú ngủ quên đâu cơ chứ…
Tú cười ngốc nghếch, rồi cùng Nhung đi vào quán ăn.
– Chị An có nói cho cậu chuyện của chị Nhi không? – Tự nhiên nhớ tới Nhi, Nhung lại nhớ tới nhiều chuyện mà có thể cô chưa kể cho Tú biết.
– Làm sao? – Tú chưa bao giờ lảng tránh vấn đề liên quan tới Nhi khi nói chuyện với Nhung vì dù có giấu thì cũng bị phát hiện. Chi bằng thừa nhận đi cho nhẹ lòng.
– Chị Nhi tưởng cậu giận chị ấy vì việc chối bỏ với báo chí, nên khi cậu rời đi, chị ấy không tham gia bất kỳ sự kiện nào!
Nhung giải thích cho Tú biết. Nhung bản chất chưa bao giờ có ý định chiếm hữu Tú. Cô biết Tú luôn đau lòng và thương nhớ tới người cũ, vậy nên cô muốn Tú vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn, cô chỉ muốn Tú biết thêm gì đó về Nhi để Tú vui lòng. Đối với cô, ngắm nhìn người mình yêu vui thôi là đủ, cô không tham vọng gì thêm.
– Kệ chị ấy, chị ấy… là tự chọn. Có phải do mình ép buộc gì đâu? – Tú trong lòng thì tụt hẳn cảm xúc xuống, nhưng bề ngoài lại tỏ vẻ không quan tâm tới. Người phụ nữ ấy luôn tự thích làm khổ bản thân như vậy.
– Còn cậu không ép, nhưng cậu luôn thương nhớ tới chị ấy. Tôi biết rõ cậu mà! – Nhung gắp cho Tú một miếng bỏ vào bát cậu ta.
Nói cho cùng, Tú tuy đã trưởng thành nhưng trong tình yêu Tú vẫn giống như một đứa trẻ con vậy. Nhung chưa bao giờ hiểu hết được lý do tại sao cậu ta từ bỏ cả hạnh phúc của mình chỉ vì anh trai cậu ta. Mặc dù tên Vương kia là một tên đểu giả, cố gắng moi móc tiền gia đình cô bằng được, nhưng anh ta đâu có ảnh hưởng gì chứ? Cô thật chưa hiểu nổi Tú trong chuyện này.
– Không có ý gặp lại à? – Nhung hỏi vu vơ một chút.
– Có, vẫn phải gặp. Nhưng là tôi trả hết nợ cho chị ấy! – Tú nhún vai nói đơn giản.
– Cậu trả nợ bằng tiền sao tính được? Thế công chị ấy nuôi cậu, yêu thương cậu như con thì sao?
Nhung hỏi vặn lại Tú. Có vẻ Nhung đang lún hơi sâu vào vấn đề tình cảm của Tú. Nhưng Tú có vẻ như không quan tâm tới việc Nhung luôn can dự sâu vào những vấn đề này.
– Hãy để thời gian chị ấy tìm được người khác, hạnh phúc hơn, thế thôi. Đó là những gì tốt nhất mình có thể làm được cho chị ấy. Cậu nghĩ xem…
Tú nói tới đây, Nhung cảm giác mình không thể nói được gì nữa. Cô thực sự không biết nên giúp Tú kiểu gì trong khi Tú lại cứng đầu như thế này.
Cho tới đêm ngày hôm đó, Tú vẫn không đủ can đảm để bước tới cửa hàng mà Nhi đã mở chỉ để ngắm nhìn Nhi từ xa, còn Nhi cũng thế, suốt ngày cô chỉ nghĩ tới một chuyện.
Nhi mở điện thoại của cô ra, theo như đúng lịch, chính xác hôm nay là ngày Tú trở về Việt Nam. Từ sáng, cô đã làm hành động vô nghĩa này, cô đã cố tìm mọi cách để buộc bản thân mình nhớ tới Tú, nhưng mọi thứ không đơn giản như cô nghĩ. Cô chẳng thể quên được, thậm chí còn nhớ nhiều hơn. Ai cũng nói cô nhìn trông có vẻ già đi, thậm chí là tiều tuỵ.
Đêm đến, cô luôn ngồi ở trong căn phòng mình và ngắm nhìn cảnh sắc Hà Nội về đêm. Cô làm vậy để chính cô không nhìn thấy mình khóc. Cô làm vậy để việc nhớ Tú có thể nguôi ngoai đi phần nào. Nhưng mọi thứ thật vô nghĩa đối với cô. Cô chẳng thể nào mà quên được.
“Tú, chị rất nhớ em. Chị nhớ cả khả năng hiểu thấu con người của em …”
Nhi gục mặt vào tấm kính lớn trong phòng của cô, dần dần những giọt nước mắt của cô đang rơi…
…
Tú hôm nay đi tới văn phòng công an trong phường, Tú muốn xin vào làm với hồ sơ và thành tích học tập chuyên ngành phá án của mình ở bên Anh quốc. Đương nhiên hồ sơ của Tú được họ đặc biệt chú ý, chỉ chờ đợi vào may rủi. Nhung thấy Tú đi ra khỏi căn phòng công an, liền chạy tới hỏi han.
– Sao rồi Tú, kết quả như thế nào?
Nhung hỏi tới tấp.
– Đợi vào may mắn thôi. Tú xin làm từ chức vụ nhỏ nhất, sau đó sẽ tiến dần lên. Họ nói mới đầu thì chắc là đi kiểm tra kinh tế trong phường. Còn may là mình vượt được nhiều con em trong ngành. Nhưng họ nói mình từng có bệnh, nên phải xem xét kỹ lưỡng hơn nữa…
Tú thở dài về việc nghề nghiệp. Coi như cũng có công việc kiếm cái ăn, không phải làm bồi bàn, phục vụ người khác giống như khi còn là sinh viên nữa.
– Vậy ổn rồi! – Nhung cảm giác yên tâm hơn hẳn.
– Còn cậu, không lo tìm việc đi?
Tú quay sang hạch hoẹ Nhung.
– Kệ tôi. Cậu ấy, cậu hứa tìm được việc tử tế, sẽ quay lại tìm chị ấy. Đừng thất hứa với tôi, cậu hiểu không?
Nhung nhớ tới việc Tú đã từng hứa sẽ tìm gặp lại Nhi khi có công ăn việc làm, là một con người trong xã hội đàng hoàng. Nhưng giờ có quá nhiều trở ngại để Tú có thể tìm tới Nhi, vậy nên…
– Cậu đừng làm ngơ như thế. Chị An cũng bảo mình nhắc cậu tìm lại chị Nhi.
Tú đọc được suy nghĩ của hai chị em họ. Họ thực lòng yêu thích Tú, và họ không hề tham lam. Trời sinh ra họ chẳng lấy đi của họ thứ gì. Gia cảnh không thiếu, tính tình lại không thể chê được. Đây mới là sự hoàn hảo. Họ yêu thích Tú, nhưng chưa bao giờ có một ý định nào ngăn cách Tú và Nhi.
– Địa chỉ quán chị ấy đây. Khi nào cảm giác đau lòng quá thì cứ tới mà gặp!
Nhung đưa cho Tú một tờ giấy. Thế rồi cô ngồi lên xe của mình, không quên vẫy tay chào tạm biệt. Quán trang sức đá quý của Nhi cách đây không xa, chính xác là nằm trong cùng một phường. Tú nghĩ bụng, cũng nên xem chị ấy dạo này sống như thế nào. Nếu tốt và khá hơn thì Tú xem như mình đã làm điều đúng đắn. Tú chẳng thể mở miệng nói cho chị ấy biết Tú là em của Vương. Làm sao có thể nói ra được điều này chứ…? Nếu như Nhi biết, Nhi sẽ khinh tởm Tú biết bao. Sau sự khinh tởm đó, chị ấy cũng tự ruồng bỏ Tú mà thôi. Tú đi bộ theo địa chỉ mà Nhung đã ghi ở đây, thời tiết cũng khá lạnh, lại sắp tới Noel nữa. Tú nghĩ mình nên mua gì đó tặng chị ấy. Tạt ngang qua một hiệu thuốc, Tú mua một chiếc khẩu trang, đội mũ lưỡi trai đen của mình vào. Nhìn kỹ chẳng thể nhận ra bản thân mình nữa Tú mới dám đi gần về phía quán của Nhi.
Chị ấy vẫn đẹp, vẫn tươi trẻ như cách đây hai năm về trước. Có thể như thời gian đã thua chị ấy, không thể làm chị ấy có thêm một nếp nhăn dù đã hơn 29 tuổi. Phải rồi, sinh nhật hai năm vừa qua của chị ấy Tú không thể tặng quà, một cuộc gọi hay một tin nhắn cũng không. Chẳng qua, Tú đã ép buộc bản thân tới mức kiệt quệ, chẳng đủ thời gian để nhớ tới người ấy nữa. Nhưng có vẻ như một điều đã chiến thắng Nhi, đó là nỗi buồn đã hằn sâu vào trong mắt cô ấy.
Tú biết Tú đã làm tổn thương trái tim chị ấy một lần nữa. Cái ngày Tú bị bệnh, Tú đã bỏ đi. Dù chỉ một tuần thôi Tú cũng nhìn rõ được chị ấy đã khổ cực tới mức nào. Đứng ở trường chờ đợi Tú trong cái lạnh buốt của mùa đông, đi tìm Tú tới mức gót chân sưng đỏ nhiều ngày không hết. Bây giờ là Tú bỏ đi hai năm. Tú đâu có biết thời gian đầu Nhi đã tự giam cầm mình, chỉ ngồi im một chỗ đến lặng người…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.