Chương 50: Tình thân
trieumachien98
21/01/2017
Vương ra mở cửa nhà khi anh ta nghe thấy tiếng chuông cửa được bấm
liên tục. Anh ta mở cửa ra, người mà anh không ngờ lại dám bén mảng tới
đây.
– Mày tới đây làm gì? – Vương nhìn Tú bằng ánh mắt khinh bỉ.
– Cho tôi gặp bà Thi! – Tú nghiêm giọng nói. Tú không còn cảm giác mẹ con gì với bà ta nữa, một người phụ nữ máu lạnh, tới cả con mình bà ta cũng sai người đi hành hung.
Tú từng nghĩ là Vương dở trò đồi bại với mình khi không chiếm được Nhi, nhưng có thể lần này Tú nợ Vương một lời xin lỗi.
– Đây đâu phải là chỗ để mày thích thì vào? – Vương ghét thái độ của Tú, hắn ta liền mắng Tú.
– Tôi không tới đây để đùa. Phiền anh gọi bà ta hộ tôi. Còn không tôi sẽ đứng ngoài đây đợi bà ta!
Thấy Tú có vẻ thực sự nghiêm túc, nhưng Vương vẫn xem đứa nhóc này là cái gai trong mắt. Bây giờ thì muốn nhận mẹ anh ta là mẹ sao? Quá khứ và hiện tại, hay là tương lai mai kia thì Vương cũng không chấp nhận điều này.
– Ai tới vậy con?
Không hỏi mà lên tiếng, bà Thi tự nhiên có linh cảm vị khách muốn gặp mình nên ra hỏi Vương, nào ngờ, bà thấy Tú.
Trong đầu bà loé lên một tia mừng rỡ và hạnh phúc. Không lẽ, Tú tới đây để tìm bà sao? Đó là điều mà bà hằng đêm ao ước, nhưng giá như bà ta không làm cái hành động kia, một hành động thật sự khó hiểu và không có lý do gì để một người mẹ làm thế với con mình.
– Là tôi!
Tú lạnh lùng lên tiếng. Người không biết chuyện gì đang diễn ra chỉ cần nghe thấy giọng nói này cũng có thể hình dung ra được Tú đang kiềm chế sự tức giận tới mức nào.
– Vương, để em con vào nhà. Con đừng làm vậy!
Bà Thi tuy nhận ra con mình đang hắt hủi mình, nhưng nỗ lực tìm lại con, muốn được Tú xem mình là một người mẹ của bà vẫn chưa ngừng, và bà vẫn chịu sự nhục nhã này để có thể lấy lòng Tú, nhưng cách bà chọn thật quá sai lầm.
– Không, tôi không phải là con bà. Và anh ta cũng không phải anh trai tôi. Bà gọi tôi là “con” bà không thấy ngượng với lương tâm sao? Bà sai gián tiếp kẻ khác thuê một tên chợ búa đâm một nhát kha khá vào bụng tôi, kẻ đó xô tôi vào một chiếc ô tô đang lao tới. Bà nghĩ bà làm vậy mà xứng với cái danh là mẹ sao?
Tú không nhịn được nữa, Tú đi thẳng vào việc chất vấn bà Thi. Bà Thi chết đứng, bà ta không hiểu làm cách nào mà Tú biết được điều này. Suốt thời gian qua, bà ta không bị công an hỏi tới, bà ta tưởng mọi chuyện đã êm gọn rồi, bà ta tưởng năng lực của công an đất nước này tầm thường như vậy sao? Sự thật là Linh đã tìm ra thủ phạm chỉ sau hai ngày ép cung. Thế nhưng, vì sợ Tú đau lòng khi tra ra được đó là mẹ đẻ của Tú thông qua nhiều nguồn tin, Linh đã không muốn tiết lộ chuyện này.
– Tú, con nói gì mẹ …không…h-hiểu!
Bà Thi ấp úng, nhưng vẫn cố gắng làm ngơ như thể mình không biết gì về chuyện mà Tú đang nói tới.
– Phải, mẹ, con nhãi này đang nói gì vậy? Mày đừng vào nhà tao rồi mà ăn nói hàm hồ. Mày muốn ăn đòn phải không?
Vương vẫn chưa hình dung ra được những gì mà Tú đang nói về bà Thi. Trong thâm tâm anh ta, dù anh ta độc địa tới cỡ nào đi chăng nữa, dù đã hơn 1000 lần anh ta tự nhủ anh ta phải giết Tú, thế nhưng anh ta chưa một lần thực sự thực hiện cái dã tâm đó. Nào ngờ, người ra tay lần này lại là người mẹ rắn độc kia.
– Bà biết rõ tôi đã từng phẫu thuật đúng không? Bà là người đã giả bộ như không biết tôi khi con dâu bà chạy tới. Bà biết đầu tôi là nơi chính tôi cũng hạn chế đánh vào nó, nhưng bà có thể sai người xô tôi vào một chiếc ô tô đang lao tới, bà thực sự có là con người không vậy?
Tú bỏ ngoài tai lời đe doạ của Vương.
– Mày còn tiếp tục nói tao cho mày ăn đòn thật đấy! Mày nghĩ mày tới đây đặt điều cho mẹ tao mà tao để yên sao? – Vương túm cổ áo Tú và định cho Tú một đấm vào mặt.
– Không Vương… đừng đánh Tú. Con đừng đánh em con.
Bà Thi buộc phải can ngăn khi Vương và Tú đi tới đỉnh điểm của căng thẳng.
– Nhưng nó đang nói năng lung tung còn gì nữa mẹ. Tại sao phải bỏ qua cho nó?
Vương hậm hực nhưng vẫn túm chặt cổ áo của Tú.
– Tôi chẳng ăn nói hàm hồ. Họ đang phân vân không biết có nên ra lệnh bắt bà ta hay không… còn phụ thuộc tôi công nhận bà ta là mẹ hay không nữa! Anh đừng có ỷ thế chèn ép người khác, anh không thấy mệt khi anh luôn phải gồng mình lên tỏ vẻ đối với tôi sao?
Tú cũng dùng sức mình gạt tay Vương ra, lần này Tú cương quyết không để anh ta hành hạ, chèn ép mình nữa.
– Mẹ, nó đang nói gì vậy?
Vương hoang mang trong đầu, anh ta chưa bao giờ hình dung ra người mẹ hiền hoà của mình có thể nghĩ ra những thủ đoạn thâm độc như vậy. Anh ta đã quá ác rồi, nhưng anh ta chưa bao giờ làm những trò này đối với người khác. Thế mà, mẹ anh đã sử dụng trò này lên chính đứa con của bà sao?
– Con bỏ Tú ra đi. Mẹ xin con, Tú nói là đang nói sự thật. Nếu đánh, thì đánh mẹ đây này!
Bà Thi đổ gục ra sàn nhà, trái tim bà ta đau thắt lại. Bà ta chưa từng sai tên cướp chợ búa đó đâm vào bụng Tú một nhát dao hay là xô Tú vào một chiếc ô tô đang lao tới. Bà ta chỉ muốn doạ nạt Tú, nhưng Tú lại gọi cho đồng đội vây bắt tên cướp kia và tên cướp đó đã nghĩ quẩn. Bà ta khi biết chuyện cũng xót xa cho Tú lắm, nhưng bà ta phải bưng bít câu chuyện. Nhưng bà ta cũng có thể nhìn ra một sự thật, làm sao bà ta lấy được lòng tin của Tú hay Vương sau khi chuyện này lộ ra chứ? Bà ta chỉ muốn doạ Tú, muốn nhắn nhủ tên cướp kia doạ nạt Tú rằng ở bên Nhi thì sẽ nguy hiểm và sẽ bị đánh bất ngờ nhiều hơn. Muốn cho Tú hiểu lầm rằng có một ai đó đang tán tỉnh cô ca sĩ kia doạ nạt Tú. Một kế hoạch tưởng chừng như hoàn hảo thế nhưng lại đổ vỡ vì tên cướp mà bà ta thuê là một kẻ “không còn gì để mất” và hắn ta không có nhiều điểm yếu để lợi dụng như bà.
– Mẹ! Sao mẹ lại muốn giết người?
Vương giật mình hét toáng lên khi nghe lời thú tội của bà Thi.
– Phải! Vì Tú luôn dính lấy cô ca sĩ kia. Mẹ không đồng tình với tình yêu bệnh hoạn đó. Xã hội này không đồng tình. Dù có chết mẹ cũng làm mọi cách để phá mối quan hệ đó. Mẹ tất cả cũng vì hai đứa con mà thôi!
Bà Thi cũng cuồng dại, cũng không chịu đựng được rồi phải hét lên vì bà ta cũng có phẫn uất trong lòng.
– Nhưng… mẹ chọn cách giết người. Mẹ có biết… nó cũng có máu mủ với mẹ không? Con chẳng nói bất kỳ ai trên đời này cũng không được đánh nó hay hành hạ nó ngoài con còn gì? Tại sao mẹ không để chuyện đó … cho con?
Vương cũng thét lại với mẹ mình. Mắt anh ta cũng đỏ ửng lên vì nén khóc cho bằng được. Anh ta không muốn mình khóc trước mặt Tú. Nhưng lời nói của anh ta lại lộ rõ, rằng chỉ anh ta mới có thể đụng chạm hay đánh đập Tú. Ngoài ra anh ta sẽ xử lý kẻ nào dám động tới em anh ta dù cho anh ta cũng căm ghét Tú. Nhưng sự căm ghét đó cũng thua máu mủ ruột thịt. Làm sao anh ta có thể chứng kiến mẹ mình muốn hại em mình chứ?
– Ban đầu mẹ không có ý đó đâu Vương, Tú. Hai đứa hiểu cho mẹ đi, mẹ cầu xin hai con!
Bà Thi cảm giác như trái tim mình đang vỡ ra từng mảnh khi hai đứa con đang nhìn mình bằng ánh mắt lo sợ.
– Trong mắt tôi, bà chưa có một phút giây nào là mẹ tôi cả. Tôi đã tha thứ cho bà việc bà bỏ rơi tôi, tôi cũng tha thứ cho bà việc bà gọi chị ấy là gái điếm, nhưng sau lần này, tôi không thể tha thứ được nữa. Tôi không công nhận bà là mẹ tôi. Chuyện của bà, pháp luật sẽ xử lý!
Tú nói rồi tính bỏ đi, nhưng bị Vương ngăn cản lại.
– Mày tính bỏ mặc mẹ mày sao? – Vương không còn nhìn Tú bằng ánh mắt khinh bỉ nữa. Sâu trong đôi mắt anh ta lộ rõ lời xin lỗi thay cho những hành động mà mẹ anh ta đã làm. Nhưng anh ta không thể nói ra bằng lời được.
– Tôi không biết, tôi chỉ tới đây hỏi bà ta lý do, và giờ tôi biết lý do rồi. Còn anh, nếu anh không muốn con gái của anh chịu cảnh không có ba mẹ ở bên, thì tôi mong anh tới xin lỗi Nhi trước, để chị ấy tha thứ tội của anh trong quá khứ. Sau đó xin lỗi chị An, để anh có quyền làm bố đứa bé đó!
Tú vằng tay mình ra khỏi tay Vương, sau đó muốn rời khỏi đây thật nhanh. Nhưng vẫn bị Vương cản lại bước nữa.
– Mày nói cái gì? Con gái tao là sao?
Vương lôi Tú lại chỉ vì hai từ “con gái”. Anh ta thực không hiểu Tú đang nói tới vấn đề gì.
– Lần cuối anh gặp chị An là khi sao?
Tú cảm giác mình thật phí thời gian. Anh ta còn không biết mình có làm người khác mang thai hay không sao?
– Từ lần tao đánh mày, cô ấy rút tiền ra khỏi công ty tao! Tao có gặp và hỏi lại một lần nữa về việc đầu tư… và… có một chút men rượu, nhưng tao…!
Vương vẫn không nhớ ra rằng lúc đó đã xảy ra chuyện gì vì anh ta với An đã làm thứ chuyện đó ở trong một nhà nghỉ vì cả hai cùng say rượu.
– Từ lúc đó cho tới bây giờ, cũng gần ba năm rồi, con gái anh vừa tròn 25 tháng. Tôi không muốn… cháu gái tôi cũng mồ côi như tôi bởi chị An giờ bệnh nặng lắm. Vậy nên, xin anh, hãy thay đổi và xin được cái quyền làm bố. Chào!
Tú nói rồi lẳng lặng chạy đi thật nhanh. Tú không muốn ở cái căn nhà quái quỷ này nữa. Còn Vương thì khác, anh ta đứng ngẩn người một lúc, anh ta có vẻ hình dung ra được chuyện gì đã diễn ra hôm đó, và nhanh chóng tìm cách liên lạc với An, anh ta cũng không kịp để ý rằng mẹ mình vẫn ngồi ở phòng khách một cách bần thần, anh ta đang lo sợ không biết chuyện gì xảy ra với An, anh ta cũng sợ anh ta không được gặp con gái mình một cách hợp pháp. Thử hỏi, anh ta có phải là một con quái vật giống nhưng anh ta thể hiện không?
…
Bệnh viện K!
Một người đàn ông mặc bộ đồ ở nhà chạy lung tung khắp khoa Huyết Học để tìm vợ. Theo như thông tin mà anh ta cung cấp cho y tá, anh ta đã làm mọi cách chứng minh rằng An và anh ta từng là vợ chồng, sau khi có điện thoại xác nhận của Linh – người giám hộ mà bệnh viện biết. Phòng bệnh 203, bệnh nhân Lê Khánh An. Đây rồi, đây là phòng của cô ấy!
An đang cầm một quyển sách và đọc rất tập trung. Có vẻ như việc khám chữa bệnh vẫn không thể làm mất đi vẻ đẹp lạc quan của An, vì cô ấy luôn dũng cảm đối diện với bệnh tình của mình. Nhưng An vô cùng ngỡ ngàng khi thấy Vương xuất hiện ở ngưỡng cửa.
– Anh… anh tới đây làm gì?
An lo sợ hỏi. Cô sợ anh ta tới đây làm hại mình. Nhưng anh ta không trả lời cô.
Vương chỉ đi tới gần giường bệnh, anh ta biết cô bị bệnh gì, anh ta tới đây để cười cô sao?
– Nói đi, mục đích của anh là gì? Anh lại tới đây xin tôi tiền sao?
An vẫn lo lắng hỏi, vì cô sợ anh ta làm càn.
– Tôi tới đây vì bé Na, tôi không tới xin tiền.
Vương nói nhỏ nhẹ, sau đó anh ta ngồi gần giường bệnh hơn một chút.
– Bé Na? Anh …có biết sao? – An không ngờ, Vương lại có thông tin này, nhưng biểu hiện của Vương khiến cô bất ngờ hơn nữa. Cô lại lo sợ, anh ta đang đóng kịch để dành lại con.
– Là Tú nói. Tú nói tôi đừng để mất cô, đừng để con của cô và tôi là trẻ mồ côi như Tú! – Vương vẫn kiên nhẫn dù anh ta hiểu ánh mắt của An đang nói lên điều gì. Đầy sự khinh bỉ và lo sợ đang hiện rõ trong mắt An.
– Tú luôn là một đứa bé ngoan. Nhưng, Tú đánh giá lầm anh rồi. Anh chỉ tới đây để tranh dành con với tôi thôi. Và tôi tin chắc, anh sẽ thua đấy!
An cảnh cáo cho Vương biết.
– Tôi nói với ba mẹ cô rồi. Tôi nói tôi sẽ thay đổi và cố gắng khiến cô và con tin tưởng ở tôi. Tại sao cô có thể giấu gia đình cô về việc bị bệnh và sinh con chứ? Họ thì nghĩ cô đang đi du lịch tại Vegas đấy!
Vương cảm thấy như An che giấu những điều này thật ngu ngốc và liều lĩnh.
– Anh thấy tôi bệnh và anh nói những điều đó để tôi mềm lòng sao? Đừng mơ!
An vẫn còn nghi ngờ và sợ hãi sự giả dối ở Vương. Cô vẫn muốn tên giả tạo này tốt hơn hết là tránh xa cô và con cô ra.
– Tuỳ cô, cô không tin tôi cũng được. Nhưng hi vọng cô chấp nhận món quà của tôi, thay cho lời xin lỗi?
Vương thực sự ăn năn khi nghe tới việc anh ta có con, anh ta vẫn coi trọng máu mủ của mình khi không để ai đụng tới Tú ngoại trừ anh ta dù anh ta từng rất ghét Tú vì Tú tước đi những gì anh ta có. Và anh ta có con rồi, anh ta sẽ quyết tâm giữ An và bé Na ở lại bên mình.
– Quà? Anh tưởng tiền của anh đủ để bù đắp? Làm ơn, tránh xa tôi và con đi. Đó là món quà lớn nhất mà anh…
An đang nói giữa chừng, cô liền im lặng khi nhìn thấy bác sĩ đang lịch sự đứng ở ngoài cửa đợi cô và Vương cãi nhau xong. Cô im lặng để bác sĩ đi vào và cô cũng hi vọng có thể nhờ vả bác sĩ kéo tên khốn này rời khỏi đây!
– Cô đã có người chấp nhận hiến tuỷ để làm phẫu thuật rồi. Thông tin cho hay… Triệu Quốc Vương. Cái tên có vẻ nổi bật thật, nhưng là món quà may mắn cho cô đấy nhé. Chúng tôi sẽ lên lịch phẫu thuật, giờ thì tôi không làm phiền cô và bạn nữa! Lạc quan lên An!
Bác sĩ chắc bất ngờ khi thấy người vừa đăng ký hiến tuỷ với nhân viên y tá lại đang ngồi ngay ở đó. Anh ta chỉ muốn bản thân mình không đi lại vết xe đổ của mẹ mình, anh ta không thể để bé Na mồ côi cha mẹ được. Trên đường tới đây, anh ta chỉ mong An không sai vệ sĩ đuổi anh ta đi. Và hiện tại anh ta có thể ngồi đây nghe An mắng mỏ thôi cũng là ông trời ban phước rồi. Anh ta sợ con gái mình sẽ có một tuổi thơ bất hạnh như Tú. Năm đó, anh ta không ngờ việc bảo Nhi ký nhận nuôi con để có danh tiếng từ thiện lại tạo ra cho anh tất cả những mối nhân duyên trời định như thế này…
– Mày tới đây làm gì? – Vương nhìn Tú bằng ánh mắt khinh bỉ.
– Cho tôi gặp bà Thi! – Tú nghiêm giọng nói. Tú không còn cảm giác mẹ con gì với bà ta nữa, một người phụ nữ máu lạnh, tới cả con mình bà ta cũng sai người đi hành hung.
Tú từng nghĩ là Vương dở trò đồi bại với mình khi không chiếm được Nhi, nhưng có thể lần này Tú nợ Vương một lời xin lỗi.
– Đây đâu phải là chỗ để mày thích thì vào? – Vương ghét thái độ của Tú, hắn ta liền mắng Tú.
– Tôi không tới đây để đùa. Phiền anh gọi bà ta hộ tôi. Còn không tôi sẽ đứng ngoài đây đợi bà ta!
Thấy Tú có vẻ thực sự nghiêm túc, nhưng Vương vẫn xem đứa nhóc này là cái gai trong mắt. Bây giờ thì muốn nhận mẹ anh ta là mẹ sao? Quá khứ và hiện tại, hay là tương lai mai kia thì Vương cũng không chấp nhận điều này.
– Ai tới vậy con?
Không hỏi mà lên tiếng, bà Thi tự nhiên có linh cảm vị khách muốn gặp mình nên ra hỏi Vương, nào ngờ, bà thấy Tú.
Trong đầu bà loé lên một tia mừng rỡ và hạnh phúc. Không lẽ, Tú tới đây để tìm bà sao? Đó là điều mà bà hằng đêm ao ước, nhưng giá như bà ta không làm cái hành động kia, một hành động thật sự khó hiểu và không có lý do gì để một người mẹ làm thế với con mình.
– Là tôi!
Tú lạnh lùng lên tiếng. Người không biết chuyện gì đang diễn ra chỉ cần nghe thấy giọng nói này cũng có thể hình dung ra được Tú đang kiềm chế sự tức giận tới mức nào.
– Vương, để em con vào nhà. Con đừng làm vậy!
Bà Thi tuy nhận ra con mình đang hắt hủi mình, nhưng nỗ lực tìm lại con, muốn được Tú xem mình là một người mẹ của bà vẫn chưa ngừng, và bà vẫn chịu sự nhục nhã này để có thể lấy lòng Tú, nhưng cách bà chọn thật quá sai lầm.
– Không, tôi không phải là con bà. Và anh ta cũng không phải anh trai tôi. Bà gọi tôi là “con” bà không thấy ngượng với lương tâm sao? Bà sai gián tiếp kẻ khác thuê một tên chợ búa đâm một nhát kha khá vào bụng tôi, kẻ đó xô tôi vào một chiếc ô tô đang lao tới. Bà nghĩ bà làm vậy mà xứng với cái danh là mẹ sao?
Tú không nhịn được nữa, Tú đi thẳng vào việc chất vấn bà Thi. Bà Thi chết đứng, bà ta không hiểu làm cách nào mà Tú biết được điều này. Suốt thời gian qua, bà ta không bị công an hỏi tới, bà ta tưởng mọi chuyện đã êm gọn rồi, bà ta tưởng năng lực của công an đất nước này tầm thường như vậy sao? Sự thật là Linh đã tìm ra thủ phạm chỉ sau hai ngày ép cung. Thế nhưng, vì sợ Tú đau lòng khi tra ra được đó là mẹ đẻ của Tú thông qua nhiều nguồn tin, Linh đã không muốn tiết lộ chuyện này.
– Tú, con nói gì mẹ …không…h-hiểu!
Bà Thi ấp úng, nhưng vẫn cố gắng làm ngơ như thể mình không biết gì về chuyện mà Tú đang nói tới.
– Phải, mẹ, con nhãi này đang nói gì vậy? Mày đừng vào nhà tao rồi mà ăn nói hàm hồ. Mày muốn ăn đòn phải không?
Vương vẫn chưa hình dung ra được những gì mà Tú đang nói về bà Thi. Trong thâm tâm anh ta, dù anh ta độc địa tới cỡ nào đi chăng nữa, dù đã hơn 1000 lần anh ta tự nhủ anh ta phải giết Tú, thế nhưng anh ta chưa một lần thực sự thực hiện cái dã tâm đó. Nào ngờ, người ra tay lần này lại là người mẹ rắn độc kia.
– Bà biết rõ tôi đã từng phẫu thuật đúng không? Bà là người đã giả bộ như không biết tôi khi con dâu bà chạy tới. Bà biết đầu tôi là nơi chính tôi cũng hạn chế đánh vào nó, nhưng bà có thể sai người xô tôi vào một chiếc ô tô đang lao tới, bà thực sự có là con người không vậy?
Tú bỏ ngoài tai lời đe doạ của Vương.
– Mày còn tiếp tục nói tao cho mày ăn đòn thật đấy! Mày nghĩ mày tới đây đặt điều cho mẹ tao mà tao để yên sao? – Vương túm cổ áo Tú và định cho Tú một đấm vào mặt.
– Không Vương… đừng đánh Tú. Con đừng đánh em con.
Bà Thi buộc phải can ngăn khi Vương và Tú đi tới đỉnh điểm của căng thẳng.
– Nhưng nó đang nói năng lung tung còn gì nữa mẹ. Tại sao phải bỏ qua cho nó?
Vương hậm hực nhưng vẫn túm chặt cổ áo của Tú.
– Tôi chẳng ăn nói hàm hồ. Họ đang phân vân không biết có nên ra lệnh bắt bà ta hay không… còn phụ thuộc tôi công nhận bà ta là mẹ hay không nữa! Anh đừng có ỷ thế chèn ép người khác, anh không thấy mệt khi anh luôn phải gồng mình lên tỏ vẻ đối với tôi sao?
Tú cũng dùng sức mình gạt tay Vương ra, lần này Tú cương quyết không để anh ta hành hạ, chèn ép mình nữa.
– Mẹ, nó đang nói gì vậy?
Vương hoang mang trong đầu, anh ta chưa bao giờ hình dung ra người mẹ hiền hoà của mình có thể nghĩ ra những thủ đoạn thâm độc như vậy. Anh ta đã quá ác rồi, nhưng anh ta chưa bao giờ làm những trò này đối với người khác. Thế mà, mẹ anh đã sử dụng trò này lên chính đứa con của bà sao?
– Con bỏ Tú ra đi. Mẹ xin con, Tú nói là đang nói sự thật. Nếu đánh, thì đánh mẹ đây này!
Bà Thi đổ gục ra sàn nhà, trái tim bà ta đau thắt lại. Bà ta chưa từng sai tên cướp chợ búa đó đâm vào bụng Tú một nhát dao hay là xô Tú vào một chiếc ô tô đang lao tới. Bà ta chỉ muốn doạ nạt Tú, nhưng Tú lại gọi cho đồng đội vây bắt tên cướp kia và tên cướp đó đã nghĩ quẩn. Bà ta khi biết chuyện cũng xót xa cho Tú lắm, nhưng bà ta phải bưng bít câu chuyện. Nhưng bà ta cũng có thể nhìn ra một sự thật, làm sao bà ta lấy được lòng tin của Tú hay Vương sau khi chuyện này lộ ra chứ? Bà ta chỉ muốn doạ Tú, muốn nhắn nhủ tên cướp kia doạ nạt Tú rằng ở bên Nhi thì sẽ nguy hiểm và sẽ bị đánh bất ngờ nhiều hơn. Muốn cho Tú hiểu lầm rằng có một ai đó đang tán tỉnh cô ca sĩ kia doạ nạt Tú. Một kế hoạch tưởng chừng như hoàn hảo thế nhưng lại đổ vỡ vì tên cướp mà bà ta thuê là một kẻ “không còn gì để mất” và hắn ta không có nhiều điểm yếu để lợi dụng như bà.
– Mẹ! Sao mẹ lại muốn giết người?
Vương giật mình hét toáng lên khi nghe lời thú tội của bà Thi.
– Phải! Vì Tú luôn dính lấy cô ca sĩ kia. Mẹ không đồng tình với tình yêu bệnh hoạn đó. Xã hội này không đồng tình. Dù có chết mẹ cũng làm mọi cách để phá mối quan hệ đó. Mẹ tất cả cũng vì hai đứa con mà thôi!
Bà Thi cũng cuồng dại, cũng không chịu đựng được rồi phải hét lên vì bà ta cũng có phẫn uất trong lòng.
– Nhưng… mẹ chọn cách giết người. Mẹ có biết… nó cũng có máu mủ với mẹ không? Con chẳng nói bất kỳ ai trên đời này cũng không được đánh nó hay hành hạ nó ngoài con còn gì? Tại sao mẹ không để chuyện đó … cho con?
Vương cũng thét lại với mẹ mình. Mắt anh ta cũng đỏ ửng lên vì nén khóc cho bằng được. Anh ta không muốn mình khóc trước mặt Tú. Nhưng lời nói của anh ta lại lộ rõ, rằng chỉ anh ta mới có thể đụng chạm hay đánh đập Tú. Ngoài ra anh ta sẽ xử lý kẻ nào dám động tới em anh ta dù cho anh ta cũng căm ghét Tú. Nhưng sự căm ghét đó cũng thua máu mủ ruột thịt. Làm sao anh ta có thể chứng kiến mẹ mình muốn hại em mình chứ?
– Ban đầu mẹ không có ý đó đâu Vương, Tú. Hai đứa hiểu cho mẹ đi, mẹ cầu xin hai con!
Bà Thi cảm giác như trái tim mình đang vỡ ra từng mảnh khi hai đứa con đang nhìn mình bằng ánh mắt lo sợ.
– Trong mắt tôi, bà chưa có một phút giây nào là mẹ tôi cả. Tôi đã tha thứ cho bà việc bà bỏ rơi tôi, tôi cũng tha thứ cho bà việc bà gọi chị ấy là gái điếm, nhưng sau lần này, tôi không thể tha thứ được nữa. Tôi không công nhận bà là mẹ tôi. Chuyện của bà, pháp luật sẽ xử lý!
Tú nói rồi tính bỏ đi, nhưng bị Vương ngăn cản lại.
– Mày tính bỏ mặc mẹ mày sao? – Vương không còn nhìn Tú bằng ánh mắt khinh bỉ nữa. Sâu trong đôi mắt anh ta lộ rõ lời xin lỗi thay cho những hành động mà mẹ anh ta đã làm. Nhưng anh ta không thể nói ra bằng lời được.
– Tôi không biết, tôi chỉ tới đây hỏi bà ta lý do, và giờ tôi biết lý do rồi. Còn anh, nếu anh không muốn con gái của anh chịu cảnh không có ba mẹ ở bên, thì tôi mong anh tới xin lỗi Nhi trước, để chị ấy tha thứ tội của anh trong quá khứ. Sau đó xin lỗi chị An, để anh có quyền làm bố đứa bé đó!
Tú vằng tay mình ra khỏi tay Vương, sau đó muốn rời khỏi đây thật nhanh. Nhưng vẫn bị Vương cản lại bước nữa.
– Mày nói cái gì? Con gái tao là sao?
Vương lôi Tú lại chỉ vì hai từ “con gái”. Anh ta thực không hiểu Tú đang nói tới vấn đề gì.
– Lần cuối anh gặp chị An là khi sao?
Tú cảm giác mình thật phí thời gian. Anh ta còn không biết mình có làm người khác mang thai hay không sao?
– Từ lần tao đánh mày, cô ấy rút tiền ra khỏi công ty tao! Tao có gặp và hỏi lại một lần nữa về việc đầu tư… và… có một chút men rượu, nhưng tao…!
Vương vẫn không nhớ ra rằng lúc đó đã xảy ra chuyện gì vì anh ta với An đã làm thứ chuyện đó ở trong một nhà nghỉ vì cả hai cùng say rượu.
– Từ lúc đó cho tới bây giờ, cũng gần ba năm rồi, con gái anh vừa tròn 25 tháng. Tôi không muốn… cháu gái tôi cũng mồ côi như tôi bởi chị An giờ bệnh nặng lắm. Vậy nên, xin anh, hãy thay đổi và xin được cái quyền làm bố. Chào!
Tú nói rồi lẳng lặng chạy đi thật nhanh. Tú không muốn ở cái căn nhà quái quỷ này nữa. Còn Vương thì khác, anh ta đứng ngẩn người một lúc, anh ta có vẻ hình dung ra được chuyện gì đã diễn ra hôm đó, và nhanh chóng tìm cách liên lạc với An, anh ta cũng không kịp để ý rằng mẹ mình vẫn ngồi ở phòng khách một cách bần thần, anh ta đang lo sợ không biết chuyện gì xảy ra với An, anh ta cũng sợ anh ta không được gặp con gái mình một cách hợp pháp. Thử hỏi, anh ta có phải là một con quái vật giống nhưng anh ta thể hiện không?
…
Bệnh viện K!
Một người đàn ông mặc bộ đồ ở nhà chạy lung tung khắp khoa Huyết Học để tìm vợ. Theo như thông tin mà anh ta cung cấp cho y tá, anh ta đã làm mọi cách chứng minh rằng An và anh ta từng là vợ chồng, sau khi có điện thoại xác nhận của Linh – người giám hộ mà bệnh viện biết. Phòng bệnh 203, bệnh nhân Lê Khánh An. Đây rồi, đây là phòng của cô ấy!
An đang cầm một quyển sách và đọc rất tập trung. Có vẻ như việc khám chữa bệnh vẫn không thể làm mất đi vẻ đẹp lạc quan của An, vì cô ấy luôn dũng cảm đối diện với bệnh tình của mình. Nhưng An vô cùng ngỡ ngàng khi thấy Vương xuất hiện ở ngưỡng cửa.
– Anh… anh tới đây làm gì?
An lo sợ hỏi. Cô sợ anh ta tới đây làm hại mình. Nhưng anh ta không trả lời cô.
Vương chỉ đi tới gần giường bệnh, anh ta biết cô bị bệnh gì, anh ta tới đây để cười cô sao?
– Nói đi, mục đích của anh là gì? Anh lại tới đây xin tôi tiền sao?
An vẫn lo lắng hỏi, vì cô sợ anh ta làm càn.
– Tôi tới đây vì bé Na, tôi không tới xin tiền.
Vương nói nhỏ nhẹ, sau đó anh ta ngồi gần giường bệnh hơn một chút.
– Bé Na? Anh …có biết sao? – An không ngờ, Vương lại có thông tin này, nhưng biểu hiện của Vương khiến cô bất ngờ hơn nữa. Cô lại lo sợ, anh ta đang đóng kịch để dành lại con.
– Là Tú nói. Tú nói tôi đừng để mất cô, đừng để con của cô và tôi là trẻ mồ côi như Tú! – Vương vẫn kiên nhẫn dù anh ta hiểu ánh mắt của An đang nói lên điều gì. Đầy sự khinh bỉ và lo sợ đang hiện rõ trong mắt An.
– Tú luôn là một đứa bé ngoan. Nhưng, Tú đánh giá lầm anh rồi. Anh chỉ tới đây để tranh dành con với tôi thôi. Và tôi tin chắc, anh sẽ thua đấy!
An cảnh cáo cho Vương biết.
– Tôi nói với ba mẹ cô rồi. Tôi nói tôi sẽ thay đổi và cố gắng khiến cô và con tin tưởng ở tôi. Tại sao cô có thể giấu gia đình cô về việc bị bệnh và sinh con chứ? Họ thì nghĩ cô đang đi du lịch tại Vegas đấy!
Vương cảm thấy như An che giấu những điều này thật ngu ngốc và liều lĩnh.
– Anh thấy tôi bệnh và anh nói những điều đó để tôi mềm lòng sao? Đừng mơ!
An vẫn còn nghi ngờ và sợ hãi sự giả dối ở Vương. Cô vẫn muốn tên giả tạo này tốt hơn hết là tránh xa cô và con cô ra.
– Tuỳ cô, cô không tin tôi cũng được. Nhưng hi vọng cô chấp nhận món quà của tôi, thay cho lời xin lỗi?
Vương thực sự ăn năn khi nghe tới việc anh ta có con, anh ta vẫn coi trọng máu mủ của mình khi không để ai đụng tới Tú ngoại trừ anh ta dù anh ta từng rất ghét Tú vì Tú tước đi những gì anh ta có. Và anh ta có con rồi, anh ta sẽ quyết tâm giữ An và bé Na ở lại bên mình.
– Quà? Anh tưởng tiền của anh đủ để bù đắp? Làm ơn, tránh xa tôi và con đi. Đó là món quà lớn nhất mà anh…
An đang nói giữa chừng, cô liền im lặng khi nhìn thấy bác sĩ đang lịch sự đứng ở ngoài cửa đợi cô và Vương cãi nhau xong. Cô im lặng để bác sĩ đi vào và cô cũng hi vọng có thể nhờ vả bác sĩ kéo tên khốn này rời khỏi đây!
– Cô đã có người chấp nhận hiến tuỷ để làm phẫu thuật rồi. Thông tin cho hay… Triệu Quốc Vương. Cái tên có vẻ nổi bật thật, nhưng là món quà may mắn cho cô đấy nhé. Chúng tôi sẽ lên lịch phẫu thuật, giờ thì tôi không làm phiền cô và bạn nữa! Lạc quan lên An!
Bác sĩ chắc bất ngờ khi thấy người vừa đăng ký hiến tuỷ với nhân viên y tá lại đang ngồi ngay ở đó. Anh ta chỉ muốn bản thân mình không đi lại vết xe đổ của mẹ mình, anh ta không thể để bé Na mồ côi cha mẹ được. Trên đường tới đây, anh ta chỉ mong An không sai vệ sĩ đuổi anh ta đi. Và hiện tại anh ta có thể ngồi đây nghe An mắng mỏ thôi cũng là ông trời ban phước rồi. Anh ta sợ con gái mình sẽ có một tuổi thơ bất hạnh như Tú. Năm đó, anh ta không ngờ việc bảo Nhi ký nhận nuôi con để có danh tiếng từ thiện lại tạo ra cho anh tất cả những mối nhân duyên trời định như thế này…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.