Chương 29: Trở về 2
trieumachien98
21/01/2017
Nhi suýt nữa thì để Tú cởi được đồ của mình, nhưng cô vẫn đang còn đủ minh mẫn để nghĩ ngợi được chín chắn. Chính xác là họ đang tấp xe ở bên lề đường. Cô nghĩ gì mà để Tú và cô cùng làm những điều này ở nơi công
cộng như vậy chứ?
– Tú, nghiêm túc, chỉnh lại đồ cho chị. Chúng ta đang tấp xe bên lề đường, khởi động xe, đi về nhà. Về tới nhà, chúng ta có thể tiếp tục nó!
Nhi ngăn cản Tú lại bằng việc tự động dứt nụ hôn. Nếu như để Tú hôn sâu hơn một chút nữa thôi, cô tin chắc chính bản thân mình cũng không tài nào mà cưỡng lại được.
– Chị thực sự cao tay đấy. Muộn một vài giây nữa thôi là…
Tú có phần hơi tiếc nuối, nhưng Nhi nói đúng thật. Không xét việc nguy hiểm, thì Nhi cũng là một người nổi tiếng. Chẳng may ai đó phát hiện ra được người nổi tiếng lại làm những điều này ở đường thì quá phóng túng. Tú cũng tự dập sự ham muốn trong chính mình, tập trung lái xe về.
Hiện tại cũng là 3 giờ sáng. Việc máy bay bị trì hoãn khiến Tú về muộn, thế nên đêm khuya như thế này họ mới có thể về nhà. Cũng may đường khuya trống vắng không bị ách tắc nên đường về có vẻ dễ dàng hơn so với lúc đi. Tú cất ô tô ở hầm, cùng Nhi đi lên căn hộ mà Tú vô cùng nhớ nhung. Chỉ có ở căn hộ này Tú mới cảm thấy thoải mái được. Nhưng khi về tới nhà, Nhi lại gặp người mà cô không hề mong muốn.
– Chị An, giờ này… chị tới đây sao? – Tú thì biết là An và Nhi không còn mối quan hệ quen biết như xưa nữa, nhưng với Tú, An chưa bao giờ làm Tú buồn hay thất vọng bất cứ điều gì cả.
Tú vốn dĩ là người phân biệt mọi thứ rất rõ ràng. Quan hệ của Nhi với An không tốt là do tên ác quỷ kia vô tình làm tổn thương hai người phụ nữ như họ. An và Nhi không thù hằn nhau tới độ họ không thể nhìn mặt nhau, nhưng để có thể nói chuyện bình thường thì đó là cả một vấn đề.
– Nhi, tôi tưởng hai người gặp vấn đề gì nên đã… thôi… Tú về an toàn là được rồi, tôi xin phép về trước.
An đã đứng đợi như vậy ở trước cửa nhà Nhi hơn 3 tiếng đồng hồ. Tính cả thời gian Tú bị kẹt lại ở máy bay nữa. An cũng như Nhi, biết rõ thời gian Tú xuất phát và về tới đây nên cô cũng có phần lo sợ. Nhưng xác minh được Tú an toàn rồi thì cô không lo lắng nữa.
An định rời đi mà không muốn làm phiền tới hai người họ, nhưng Tú vẫn kịp nói một câu khiến An cảm thấy ấm lòng.
– Chị về khuya có cần em gọi taxi hộ không?
Đó chính xác là tiếng Tú, An không nghe nhầm được. Giọng nói tràn ngập sự quan tâm ấm áp cô đã hằng nhớ nhung thì sao cô nhầm được chứ!
– Không, chị có tài xế đợi ở dưới. Cám ơn em. Nghỉ ngơi đi. Chào cô!
An nói chuyện với Tú, nhưng thấy ánh mắt Nhi nhìn mình như thể cũng muốn nói lời chào nhưng lòng tự trọng lại không cho nói. Còn tính tình của An thì không để bụng lâu dài, chuyện của Nhi với Vương khiến cô xấu hổ về chồng mình chứ chưa một phút giây nào cô cảm giác giận hờn với Nhi.
…
Nhi đưa tay đóng cửa lại. Mới khi nãy cô háo hức về nhà để tiếp tục công việc đang dở với Tú, thế nhưng việc An tới bất ngờ đã khiến cô tụt dốc cảm xúc. Có những điều cô cần làm rõ với Tú, tránh gây hiểu nhầm cho cả hai.
– Tú này, em biết… An thích em chứ? – Nhi lặng lẽ hỏi khi Tú thay đồ, còn cô thì giúp Tú cất quần áo.
Tú đương nhiên là biết. Cả thế giới này chỉ có Nhi hiểu Tú có thể đọc được suy nghĩ của người khác thôi. Còn An thì không, vậy nên An luôn vô tư nghĩ ngợi trước mặt Tú, kể cả việc An đã nhớ Tú như thế nào. Chính vì những suy nghĩ đó của An khiến Tú cảm thấy khó xử, khi hai chị em nhà họ mỗi khi nói chuyện với Tú đều mang suy nghĩ như vậy.
– Em có, có vấn đề gì sao? – Tú biết Nhi lo sợ nhiều điều, nhưng bản tính chọc ghẹo Nhi đã đi sâu vào Tú rồi thì làm sao mà bỏ được.
– Chị muốn nói thế để … em không để chị phải khó xử, thế thôi! – Nhi cảm giác như Tú không buồn giải thích với mình rằng Tú có thích hay không thích việc hai chị em nhà kia cùng nhớ nhung tới mình. Điều đó làm cô khó chịu hơn.
Cô cũng là phụ nữ như An, cô cũng có bản năng chiếm hữu và quyết tâm giữ bằng được những gì liên quan tới mình chứ. Cô chỉ cần thấy bất kỳ ai thích Tú thôi cô cũng cảm giác khó chịu trong lòng. Khó chịu tới mức muốn nói thẳng vào mặt An hoặc Nhung rằng Tú là của cô.
– Nhưng chị cũng rõ là chị không công khai chuyện em và chị yêu nhau. Chị nên rõ là họ chỉ nghĩ em và chị… như mẹ con thôi!
Tú nghĩ tới đó cũng thấy buồn. Tú biết là Nhi ích kỷ không cho phép người khác được yêu thích Tú, thế nhưng Nhi cũng chưa một lần nhắc tới việc sẽ nói cho bất kỳ ai việc Nhi và Tú yêu nhau. Nếu không nói ra thì làm sao hai người phụ nữ kia có thể ngừng suy nghĩ đó với Tú được? Tuy không thể ngừng ngay, nhưng ít nhất, suy nghĩ của hai người họ có thể kiềm chế bớt đi phần nào đó.
– Tú, sao em lại nói như vậy? – Nhi không hiểu hết ý nghĩa của câu mà Tú vừa nói. Cũng vì Tú nói với vẻ mặt hơi bực bội một chút, Tú cũng ấm ức khi tình yêu không công khai nhưng vẫn phải chấp nhận.
– Đừng làm nhau mệt mỏi nữa, em hứa là em không rung động trước bất kỳ ai đâu. Chị cũng nên nghĩ rằng em thật lòng với chị. Được không? – Tú cảm giác như chuyện này nếu nói mãi sẽ chẳng đi về đâu, vậy nên Tú ôm Nhi từ phía sau, vỗ nhẹ vào má Nhi vài cái rồi nói lời thủ thỉ …
– Còn may là biết đường nói câu đó nhé, còn không nói là biết tay chị đấy! Em biết là chị muốn công khai, nhưng chúng ta phải chọn thời điểm mà nói. Em hiểu cho chị không Tú? – Nhi cũng nắm lấy tay Tú, đưa bàn tay ấy lên môi mình…
Giận hờn của họ cũng thế mà tan biến dần nhờ sự ngọt ngào mà cả hai mang tới. Với Tú, chỉ cần Nhi nói năng nhẹ nhàng, là Tú có thể bình tĩnh giải quyết mọi việc. Với Nhi, cô cũng chỉ cần Tú biết lắng nghe mình thì cô cũng dễ dàng hợp tác. Nói cho cùng là hai người họ có thể hiểu ý nhau, có thể nhường nhịn nhau cùng chung sống.
…
Sáng sớm ở Việt Nam đúng là khác hẳn. Tú thức giấc là nhờ những tia nắng yếu ớt của mùa đông rọi vào mặt mình. Còn bên Tú, quanh năm ẩm ướt, mùa hè cũng hiếm hoi có được những tia nắng đúng nghĩa như thế này. Tú vẫn có ý định làm biếng ngủ thêm một giấc nữa, nhưng đưa tay sang tìm kiếm thì không thấy Nhi đâu. Tú lại lọ mọ dậy!
– Chị Nhi! – Tú ngồi dậy, khẽ gọi như thể con tìm mẹ.
– Đợi chị chút, chị đang nấu bữa sáng cho em đây! – Nhi nói vọng từ bên ngoài vào.
Tú nhìn vào đồng hồ, mới 8h sáng thôi, hôm qua cả hai người cùng ngủ muộn, lịch trình của Nhi thì nhiều, tại sao Nhi không để bản thân mình nghỉ ngơi? Tú đứng dậy đi thẳng về phía bếp.
– Chị nấu tới đâu rồi? – Tú hỏi han Nhi.
– Chị cũng mới nướng bánh mỳ thôi. Đang đợi bơ nóng rồi chị mới chiên trứng được…
Nhi vẫn chăm chú nhìn vào lò vi sóng. Thế có nghĩa là Nhi chưa chuẩn bị được gì nhiều. Nhi để Tú ăn bánh mỳ lòng cô cũng sót xa lắm, nhưng vì lâu nay bận diễn ở phim trường suốt, cô không có thời gian chuẩn bị thức ăn trong tủ lạnh. Nghĩ ngợi lung tung, cô thấy đột nhiên cái lò vi sóng đang quay lại tắt phụp đi. Rồi thấy hai chân của mình không chạm được đất nữa.
Hoá ra là Tú bế bổng cô lên!
– Em muốn chị nghỉ ngơi, muốn chị cùng ngủ nướng với em. Chị đừng tự làm bản thân mình bận rộn, em thương chị mà! – Tú nũng nịu, bĩu môi nói với Nhi.
– Đồ ngốc, chị làm cho mình bận rộn để bốn năm trôi qua thật nhanh chứ sao nữa! – Nhi tức mình véo nhẹ vào má Tú một cái. Nhi không phải giận hờn gì cả, chỉ là muốn trêu ghẹo Tú, nhắc cho Tú biết là ở đây cô nhớ Tú phát điên lên.
– Nhưng trước tiên chị phải nghỉ ngơi đã. Em xin về không phải muốn nhìn chị cặm cụi cả ngày đâu!
Tú bế Nhi vào trong phòng, đắp chăn lên cho Nhi, rồi nhác nhưởi chui vào chăn nằm cùng. Đối với Nhi, cuộc sống có thêm Tú là điều khiến cô trở nên may mắn hơn so với nhiều người. Và cho tới bây giờ, yêu Tú cũng khiến cô cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều người phụ nữ khác. Đâu nhất thiết là nam nhân mới mang lại hạnh phúc cho nữ nhân đâu. Chính Tú còn mang lại cho cô cuộc sống mà hàng trăm người phụ nữ ngoài kia mong muốn. Cô không cần cuộc sống vật chất, bản thân cô có thể nuôi Tú cả đời. Nhưng cô cần sự chân thành, sự lắng nghe từ phía Tú nữa!
Nhi dễ dàng rơi vào giấc ngủ vì cô khá là mệt mỏi. Nhưng tiếng chuông điện thoại của Tú cũng đánh thức cô dậy sau khi ngủ đến tận trưa.
“Alo?”, Tú lười biếng nghe máy. Cả hai cùng tỉnh giấc vì tiếng chuông này.
“Tú hả? Về tới Việt Nam sao không gọi tôi?”, âm của điện thoại vang vọng ra khiến Nhi nghe được đó là giọng Nhung!
Dù đang nhắm mắt ngủ, nhưng Nhi vẫn cố gắng dỏng tai nghe xem hai người này đang nói chuyện gì.
“Tú về hơi mệt một chút, thế nên…”
Tú có vẻ khó xử khi quên béng đi việc gọi điện báo cho người bạn thân của mình.
“Thôi không sao, cậu nghỉ ngơi đi. Tôi nghe nói đêm muộn cậu mới về mà!”
Hai người họ nói chuyện qua lại một hồi rồi Tú tắt máy. Nhi cảm nhận được Tú quay sang kiểm tra xem mình còn ngủ hay không. Thế nên cô nhắm chặt mắt lại giả bộ mình vẫn đang ngủ tiếp.
– Chị Nhi, ngủ ngoan nha. Em đi cùng bạn em chút! – Tú nói thầm vào tai Nhi, rồi hôn vào môi Nhi nữa.
Hoá ra lúc cô ngủ Tú lén lút làm những trò như thế này à? Thậm chí còn chạm vào những nơi không được phép chạm nếu cô chưa cho nữa! Thật hỗn hào.
– Tú, nghiêm túc, chỉnh lại đồ cho chị. Chúng ta đang tấp xe bên lề đường, khởi động xe, đi về nhà. Về tới nhà, chúng ta có thể tiếp tục nó!
Nhi ngăn cản Tú lại bằng việc tự động dứt nụ hôn. Nếu như để Tú hôn sâu hơn một chút nữa thôi, cô tin chắc chính bản thân mình cũng không tài nào mà cưỡng lại được.
– Chị thực sự cao tay đấy. Muộn một vài giây nữa thôi là…
Tú có phần hơi tiếc nuối, nhưng Nhi nói đúng thật. Không xét việc nguy hiểm, thì Nhi cũng là một người nổi tiếng. Chẳng may ai đó phát hiện ra được người nổi tiếng lại làm những điều này ở đường thì quá phóng túng. Tú cũng tự dập sự ham muốn trong chính mình, tập trung lái xe về.
Hiện tại cũng là 3 giờ sáng. Việc máy bay bị trì hoãn khiến Tú về muộn, thế nên đêm khuya như thế này họ mới có thể về nhà. Cũng may đường khuya trống vắng không bị ách tắc nên đường về có vẻ dễ dàng hơn so với lúc đi. Tú cất ô tô ở hầm, cùng Nhi đi lên căn hộ mà Tú vô cùng nhớ nhung. Chỉ có ở căn hộ này Tú mới cảm thấy thoải mái được. Nhưng khi về tới nhà, Nhi lại gặp người mà cô không hề mong muốn.
– Chị An, giờ này… chị tới đây sao? – Tú thì biết là An và Nhi không còn mối quan hệ quen biết như xưa nữa, nhưng với Tú, An chưa bao giờ làm Tú buồn hay thất vọng bất cứ điều gì cả.
Tú vốn dĩ là người phân biệt mọi thứ rất rõ ràng. Quan hệ của Nhi với An không tốt là do tên ác quỷ kia vô tình làm tổn thương hai người phụ nữ như họ. An và Nhi không thù hằn nhau tới độ họ không thể nhìn mặt nhau, nhưng để có thể nói chuyện bình thường thì đó là cả một vấn đề.
– Nhi, tôi tưởng hai người gặp vấn đề gì nên đã… thôi… Tú về an toàn là được rồi, tôi xin phép về trước.
An đã đứng đợi như vậy ở trước cửa nhà Nhi hơn 3 tiếng đồng hồ. Tính cả thời gian Tú bị kẹt lại ở máy bay nữa. An cũng như Nhi, biết rõ thời gian Tú xuất phát và về tới đây nên cô cũng có phần lo sợ. Nhưng xác minh được Tú an toàn rồi thì cô không lo lắng nữa.
An định rời đi mà không muốn làm phiền tới hai người họ, nhưng Tú vẫn kịp nói một câu khiến An cảm thấy ấm lòng.
– Chị về khuya có cần em gọi taxi hộ không?
Đó chính xác là tiếng Tú, An không nghe nhầm được. Giọng nói tràn ngập sự quan tâm ấm áp cô đã hằng nhớ nhung thì sao cô nhầm được chứ!
– Không, chị có tài xế đợi ở dưới. Cám ơn em. Nghỉ ngơi đi. Chào cô!
An nói chuyện với Tú, nhưng thấy ánh mắt Nhi nhìn mình như thể cũng muốn nói lời chào nhưng lòng tự trọng lại không cho nói. Còn tính tình của An thì không để bụng lâu dài, chuyện của Nhi với Vương khiến cô xấu hổ về chồng mình chứ chưa một phút giây nào cô cảm giác giận hờn với Nhi.
…
Nhi đưa tay đóng cửa lại. Mới khi nãy cô háo hức về nhà để tiếp tục công việc đang dở với Tú, thế nhưng việc An tới bất ngờ đã khiến cô tụt dốc cảm xúc. Có những điều cô cần làm rõ với Tú, tránh gây hiểu nhầm cho cả hai.
– Tú này, em biết… An thích em chứ? – Nhi lặng lẽ hỏi khi Tú thay đồ, còn cô thì giúp Tú cất quần áo.
Tú đương nhiên là biết. Cả thế giới này chỉ có Nhi hiểu Tú có thể đọc được suy nghĩ của người khác thôi. Còn An thì không, vậy nên An luôn vô tư nghĩ ngợi trước mặt Tú, kể cả việc An đã nhớ Tú như thế nào. Chính vì những suy nghĩ đó của An khiến Tú cảm thấy khó xử, khi hai chị em nhà họ mỗi khi nói chuyện với Tú đều mang suy nghĩ như vậy.
– Em có, có vấn đề gì sao? – Tú biết Nhi lo sợ nhiều điều, nhưng bản tính chọc ghẹo Nhi đã đi sâu vào Tú rồi thì làm sao mà bỏ được.
– Chị muốn nói thế để … em không để chị phải khó xử, thế thôi! – Nhi cảm giác như Tú không buồn giải thích với mình rằng Tú có thích hay không thích việc hai chị em nhà kia cùng nhớ nhung tới mình. Điều đó làm cô khó chịu hơn.
Cô cũng là phụ nữ như An, cô cũng có bản năng chiếm hữu và quyết tâm giữ bằng được những gì liên quan tới mình chứ. Cô chỉ cần thấy bất kỳ ai thích Tú thôi cô cũng cảm giác khó chịu trong lòng. Khó chịu tới mức muốn nói thẳng vào mặt An hoặc Nhung rằng Tú là của cô.
– Nhưng chị cũng rõ là chị không công khai chuyện em và chị yêu nhau. Chị nên rõ là họ chỉ nghĩ em và chị… như mẹ con thôi!
Tú nghĩ tới đó cũng thấy buồn. Tú biết là Nhi ích kỷ không cho phép người khác được yêu thích Tú, thế nhưng Nhi cũng chưa một lần nhắc tới việc sẽ nói cho bất kỳ ai việc Nhi và Tú yêu nhau. Nếu không nói ra thì làm sao hai người phụ nữ kia có thể ngừng suy nghĩ đó với Tú được? Tuy không thể ngừng ngay, nhưng ít nhất, suy nghĩ của hai người họ có thể kiềm chế bớt đi phần nào đó.
– Tú, sao em lại nói như vậy? – Nhi không hiểu hết ý nghĩa của câu mà Tú vừa nói. Cũng vì Tú nói với vẻ mặt hơi bực bội một chút, Tú cũng ấm ức khi tình yêu không công khai nhưng vẫn phải chấp nhận.
– Đừng làm nhau mệt mỏi nữa, em hứa là em không rung động trước bất kỳ ai đâu. Chị cũng nên nghĩ rằng em thật lòng với chị. Được không? – Tú cảm giác như chuyện này nếu nói mãi sẽ chẳng đi về đâu, vậy nên Tú ôm Nhi từ phía sau, vỗ nhẹ vào má Nhi vài cái rồi nói lời thủ thỉ …
– Còn may là biết đường nói câu đó nhé, còn không nói là biết tay chị đấy! Em biết là chị muốn công khai, nhưng chúng ta phải chọn thời điểm mà nói. Em hiểu cho chị không Tú? – Nhi cũng nắm lấy tay Tú, đưa bàn tay ấy lên môi mình…
Giận hờn của họ cũng thế mà tan biến dần nhờ sự ngọt ngào mà cả hai mang tới. Với Tú, chỉ cần Nhi nói năng nhẹ nhàng, là Tú có thể bình tĩnh giải quyết mọi việc. Với Nhi, cô cũng chỉ cần Tú biết lắng nghe mình thì cô cũng dễ dàng hợp tác. Nói cho cùng là hai người họ có thể hiểu ý nhau, có thể nhường nhịn nhau cùng chung sống.
…
Sáng sớm ở Việt Nam đúng là khác hẳn. Tú thức giấc là nhờ những tia nắng yếu ớt của mùa đông rọi vào mặt mình. Còn bên Tú, quanh năm ẩm ướt, mùa hè cũng hiếm hoi có được những tia nắng đúng nghĩa như thế này. Tú vẫn có ý định làm biếng ngủ thêm một giấc nữa, nhưng đưa tay sang tìm kiếm thì không thấy Nhi đâu. Tú lại lọ mọ dậy!
– Chị Nhi! – Tú ngồi dậy, khẽ gọi như thể con tìm mẹ.
– Đợi chị chút, chị đang nấu bữa sáng cho em đây! – Nhi nói vọng từ bên ngoài vào.
Tú nhìn vào đồng hồ, mới 8h sáng thôi, hôm qua cả hai người cùng ngủ muộn, lịch trình của Nhi thì nhiều, tại sao Nhi không để bản thân mình nghỉ ngơi? Tú đứng dậy đi thẳng về phía bếp.
– Chị nấu tới đâu rồi? – Tú hỏi han Nhi.
– Chị cũng mới nướng bánh mỳ thôi. Đang đợi bơ nóng rồi chị mới chiên trứng được…
Nhi vẫn chăm chú nhìn vào lò vi sóng. Thế có nghĩa là Nhi chưa chuẩn bị được gì nhiều. Nhi để Tú ăn bánh mỳ lòng cô cũng sót xa lắm, nhưng vì lâu nay bận diễn ở phim trường suốt, cô không có thời gian chuẩn bị thức ăn trong tủ lạnh. Nghĩ ngợi lung tung, cô thấy đột nhiên cái lò vi sóng đang quay lại tắt phụp đi. Rồi thấy hai chân của mình không chạm được đất nữa.
Hoá ra là Tú bế bổng cô lên!
– Em muốn chị nghỉ ngơi, muốn chị cùng ngủ nướng với em. Chị đừng tự làm bản thân mình bận rộn, em thương chị mà! – Tú nũng nịu, bĩu môi nói với Nhi.
– Đồ ngốc, chị làm cho mình bận rộn để bốn năm trôi qua thật nhanh chứ sao nữa! – Nhi tức mình véo nhẹ vào má Tú một cái. Nhi không phải giận hờn gì cả, chỉ là muốn trêu ghẹo Tú, nhắc cho Tú biết là ở đây cô nhớ Tú phát điên lên.
– Nhưng trước tiên chị phải nghỉ ngơi đã. Em xin về không phải muốn nhìn chị cặm cụi cả ngày đâu!
Tú bế Nhi vào trong phòng, đắp chăn lên cho Nhi, rồi nhác nhưởi chui vào chăn nằm cùng. Đối với Nhi, cuộc sống có thêm Tú là điều khiến cô trở nên may mắn hơn so với nhiều người. Và cho tới bây giờ, yêu Tú cũng khiến cô cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều người phụ nữ khác. Đâu nhất thiết là nam nhân mới mang lại hạnh phúc cho nữ nhân đâu. Chính Tú còn mang lại cho cô cuộc sống mà hàng trăm người phụ nữ ngoài kia mong muốn. Cô không cần cuộc sống vật chất, bản thân cô có thể nuôi Tú cả đời. Nhưng cô cần sự chân thành, sự lắng nghe từ phía Tú nữa!
Nhi dễ dàng rơi vào giấc ngủ vì cô khá là mệt mỏi. Nhưng tiếng chuông điện thoại của Tú cũng đánh thức cô dậy sau khi ngủ đến tận trưa.
“Alo?”, Tú lười biếng nghe máy. Cả hai cùng tỉnh giấc vì tiếng chuông này.
“Tú hả? Về tới Việt Nam sao không gọi tôi?”, âm của điện thoại vang vọng ra khiến Nhi nghe được đó là giọng Nhung!
Dù đang nhắm mắt ngủ, nhưng Nhi vẫn cố gắng dỏng tai nghe xem hai người này đang nói chuyện gì.
“Tú về hơi mệt một chút, thế nên…”
Tú có vẻ khó xử khi quên béng đi việc gọi điện báo cho người bạn thân của mình.
“Thôi không sao, cậu nghỉ ngơi đi. Tôi nghe nói đêm muộn cậu mới về mà!”
Hai người họ nói chuyện qua lại một hồi rồi Tú tắt máy. Nhi cảm nhận được Tú quay sang kiểm tra xem mình còn ngủ hay không. Thế nên cô nhắm chặt mắt lại giả bộ mình vẫn đang ngủ tiếp.
– Chị Nhi, ngủ ngoan nha. Em đi cùng bạn em chút! – Tú nói thầm vào tai Nhi, rồi hôn vào môi Nhi nữa.
Hoá ra lúc cô ngủ Tú lén lút làm những trò như thế này à? Thậm chí còn chạm vào những nơi không được phép chạm nếu cô chưa cho nữa! Thật hỗn hào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.