Tôi Đến Tiên Giới Dựng Tiên Sơn
Chương 22: Chương 11.2: Nguy Cơ Nguy Cơ, Trong Nguy Hiểm Có Cơ Hội
Tâm Quân Quân
25/09/2022
Linh lực khổng lồ dừng lại giữa bầu trời rồi lập tức tản ra xung quanh, ngay sau đó, bốn phía của Thiên Sơn hiện ra một vòng sáng bao vây lấy cả ngọn núi, ngay cả một con muỗi cũng không thể bay vào.
Đại trận được mở ra, Nhậm Thiên Hành, chưởng môn U Tiên Môn cười ba tiếng.
“Từ lão cẩu, trận pháp này là đại trận U Tiên của phái ta. Một khi mở trận, nếu bản tôn không tự phá trận thì ngươi cũng sẽ bị khóa ở đây một ngày một đêm.”
“Bây giờ thì ngươi có chạy đằng trời!”
“Ặc…”
Giờ thì Phương Lãng mới thấy nóng nảy, trời mẹ ơi, không chỉ che chắn trong phạm vi trăm dặm mà ngay cả đường ra cũng bị khóa lại!
Vậy thì mấy đứa Ân Thiên Minh thật sự không còn cơ hội trốn thoát nữa rồi!
Làm sao bây giờ!
Lúc này, Hiên Viên Thành ở bên cạnh lại cười vui vẻ, không phải đi nữa rồi, giờ hắn có thể chứng kiến uy năng như thần của sư phụ rồi, sung sướng quá đi.
Ân Thiên Minh cũng cảm thấy như vậy, bọn họ thật sự bình tĩnh, không chút sợ hãi.
Trong khoảng thời gian này, Phương Lãng sâu không lường được đã ảnh hưởng rất sâu tới bọn họ. Bọn họ tin rằng, dù kẻ địch tới là người phương nào, sư phụ cũng nhất định có thể một chiến định càn khôn, làm mọi người kinh sợ.
“…”
Nhìn ánh mắt cực nóng của hai đồ đệ, Phương Lãng hoàn toàn bất lực, đúng là hai đứa này đã bị anh hoàn toàn tẩy não rồi.
Hiện giờ phe ta đang ở thế yếu, một khi ra tay, không biết thắng thua sẽ thế nào.
Dù sao anh cũng còn chín tấm thẻ Kim Thần cảnh, tổng cộng hơn hai tiếng. Hơn nữa trong lúc đó anh còn có linh lực không bao giờ hết, cho dù phe địch có bốn cao thủ Kim Thần cảnh đại viên mãn.
Anh cũng sẽ nghĩ cách kéo dài thời gian làm bọn chúng dùng hết linh lực.
Nhưng…
Chắc chắn anh không có thời gian để quan tâm đến bốn vị đệ tử.
Bốn cao thủ này ở đây, bọn họ căn bản sẽ không cho anh bất cứ cơ hội gì bảo vệ chúng.
Bốn đứa này đều là thiên tài khó gặp, hơn nữa còn trung thành và cố gắng, sao anh có thể bỏ rơi bọn chúng được.
Trời ơi…
Ngay khi Phương Lãng rơi vào tuyệt vọng thì hệ thống Thiên Đạo nhắc nhở.
[Kích hoạt nhiệm vụ phụ: Đánh lùi kẻ địch, bảo vệ Thiên Sơn.]
[Nhắc nhở: Thẻ Kim Thần cảnh có thể gộp lại, hai tấm gộp thành một tấm, cứ vậy mà suy ra. Sau khi gộp, cảnh giới của thẻ sẽ tăng lên một bước, dùng ý niệm chọn hai thẻ cùng lúc là được, tránh xé rách.]
“Trời má, không nói sớm!”
Với Phương Lãng mà nói thì nhắc nhở này quả thật là một tia sáng lóe lên trong bóng tối mà.
Thế mà còn có chức năng gộp thẻ!
Thiên Sơn được cứu rồi.
Sau khi nhận được thông báo, Phương Lãng lập tức nhìn vào trong túi, sau đó dùng ý niệm chọn hai tấm thẻ Kim Thần cảnh.
Chỉ thấy hai tấm thẻ phát ra ánh sáng mãnh liệt, từ hai thành một.
Khi ánh sáng biến mất.
[Thẻ Kiếp Thần cảnh sơ kỳ.]
“Khà khà!”
Vẻ ngoài trấn định, nội tâm mừng như điên.
Từ Kim Thần cảnh đại viên mãn trực tiếp bước vào Kiếp Thần cảnh sơ kỳ!
Nếu lại gộp thêm một tấm thì sao?
Phương Lãng suy nghĩ.
Trước mắt là bốn cao thủ Kim Thần cảnh đỉnh, một Kiếp Thần cảnh sơ kỳ như anh vẫn khó có thể ngăn cản. Nếu có thể tăng thêm một cảnh giới nhỏ thì sẽ có dư sức bảo vệ đồ đệ rồi.
Phương Lãng nghĩ vậy bèn chọn thêm một tấm thẻ nữa.
Một tấm Kiếp Thần cảnh sơ kỳ và một tấm Kim Thần cảnh đại viên mãn.
Từ hai thành một, ánh sáng tỏa ra bốn phía.
Khi ánh sáng tan đi, một tấm Kiếp Thần cảnh tiểu viên mãn thình lình xuất hiện.
“Tốt, rất tốt!”
Một tấm Kim Thần cảnh tăng lên một cảnh giới nhỏ, từ đó, anh sẽ có dư lực để bảo vệ đệ tử!
Vậy… Nếu lại gộp thêm một tấm nữa thì sao??
Phương Lãng tiếp tục gộp, không bao lâu sau, một tấm Kiếp Thần cảnh đại viên mãn ra đời, thời gian sử dụng vẫn là mười lăm phút.
Phương Lãng cười to trong lòng, có tu vi Kiếp Thần cảnh đại viên mãn thì không những có thể bảo vệ các đệ tử mà anh còn có thể diệt sạch đàn kiến trước mắt nữa!
Vượt qua Kim Thần cảnh cả một cấp bậc, Kiếp Thần cảnh đại viên mãn muốn giết Kim Thần cảnh còn đơn giản hơn việc đạp chết một con kiến.
Bây giờ, Phương Lãng hoàn toàn không hoảng hốt.
Tuy tiêu hao bốn tấm thẻ cùng một lúc, nhưng đáng giá!
Lần này không chỉ cứu được Thiên Sơn mà anh còn có thể nhân cơ hội này làm thực lực của Thiên Nguyên Tông suy yếu.
Nếu anh dùng tu vi Kiếp Thần cảnh đại viên mãn thì đám người trước mặt không khác gì tới tặng đầu người, hơn nữa cuộc chiến giữa các cao thủ, thắng thua thường chỉ trong mấy hơi thở.
Huống hồ tu vi của anh cao hơn cả một cảnh giới lớn mà không phải là một cảnh giới nhỏ.
Mười năm phút cũng đủ để thu thập bọn chúng rồi!
Người có thực lực mạnh nhất U Tiên Môn là Nhậm Thiên Hành và Đại trưởng lão Viên Thừa Hải tu vi Đạo Thần cảnh đều ở đây. Nếu bọn họ chết ở đây thì thế lực hạng hai như U Tiên Môn chắc chắn sẽ chia năm xẻ bảy.
Mà ba trưởng lão của Thiên Nguyên Tông đều là trụ cột vững chắc của tông môn, nếu toàn bộ đều chết ở đây thì chắc chắn sẽ là một tổn thất to lớn.
Bên này giảm bên kia tăng, đến lúc đó phái Thiên Sơn sẽ có được cơ hội quật khởi.
Cuộc giao dịch này rất lời, làm thôi!
Trong lúc Phương Lãng đang chìm trong suy nghĩ thì một người đang lơ lửng giữa không trung cười to.
Đã chết đến nơi rồi mà Từ lão cẩu này còn có thể giả vờ bình tĩnh được như thế cơ à.
Đúng là bái phục.
Trong ấn tượng của bọn họ, Từ Trường Phúc là mọt người vô cùng nhu nhược. Mỗi lần tới Thiên Nguyên Tông tặng đồ, cho dù nhìn thấy đệ tử bình thường cũng toàn cúi đầu khom lưng, liên tục bái kiến.
Vậy mà bây giờ lại bình tĩnh như thế, chuyện này làm bọn họ không khỏi muốn bật cười.
Cho dù hắn có tu vi Kim Thần cảnh đại viên mãn thì sao, bây giờ có bốn cao thủ bọn họ toạ trấn, cho dù là tu vi Kiếp Thần cảnh sơ kỳ thì cũng có thể bắt được người.
Lúc này, Ngũ trưởng lão của Thiên Nguyên Tông, Thẩm Lương nhìn xuống rồi khẽ cười: “Từ đạo trưởng, đã lâu không gặp.”
“Thẩm Lương?”
Phương Lãng nhìn về phía hắn, ký ức trong đầu lại hiện lên.
Thẩm Lương này là trưởng lão trẻ tuổi nhất Thiên Nguyên Tông, chỉ tu luyện hai trăm năm đã có tu vi Kim Thần cảnh đại viên mãn, có thể nói là không có đối thủ trong số người cùng thế hệ.
Thiên phú cao làm người phải ngước nhìn.
Đồng thời, hắn cũng là quân sư có tiếng của Thiên Nguyên ông, hắn giỏi tính kế, là một người xảo trá. Sở dĩ Thiên Nguyên Tông đã có xu thể vượt qua ba tông phái khác đều dựa vào kế sách của hắn.
Phương Lãng không ngờ chỉ một Thiên Sơn nho nhỏ mà Thiên Hư lão cẩu phái cả hắn tới.
Có thể chứng tỏ lần này Thiên Nguyên Tông phải chiếm được bảo vật đó!
Đại trận được mở ra, Nhậm Thiên Hành, chưởng môn U Tiên Môn cười ba tiếng.
“Từ lão cẩu, trận pháp này là đại trận U Tiên của phái ta. Một khi mở trận, nếu bản tôn không tự phá trận thì ngươi cũng sẽ bị khóa ở đây một ngày một đêm.”
“Bây giờ thì ngươi có chạy đằng trời!”
“Ặc…”
Giờ thì Phương Lãng mới thấy nóng nảy, trời mẹ ơi, không chỉ che chắn trong phạm vi trăm dặm mà ngay cả đường ra cũng bị khóa lại!
Vậy thì mấy đứa Ân Thiên Minh thật sự không còn cơ hội trốn thoát nữa rồi!
Làm sao bây giờ!
Lúc này, Hiên Viên Thành ở bên cạnh lại cười vui vẻ, không phải đi nữa rồi, giờ hắn có thể chứng kiến uy năng như thần của sư phụ rồi, sung sướng quá đi.
Ân Thiên Minh cũng cảm thấy như vậy, bọn họ thật sự bình tĩnh, không chút sợ hãi.
Trong khoảng thời gian này, Phương Lãng sâu không lường được đã ảnh hưởng rất sâu tới bọn họ. Bọn họ tin rằng, dù kẻ địch tới là người phương nào, sư phụ cũng nhất định có thể một chiến định càn khôn, làm mọi người kinh sợ.
“…”
Nhìn ánh mắt cực nóng của hai đồ đệ, Phương Lãng hoàn toàn bất lực, đúng là hai đứa này đã bị anh hoàn toàn tẩy não rồi.
Hiện giờ phe ta đang ở thế yếu, một khi ra tay, không biết thắng thua sẽ thế nào.
Dù sao anh cũng còn chín tấm thẻ Kim Thần cảnh, tổng cộng hơn hai tiếng. Hơn nữa trong lúc đó anh còn có linh lực không bao giờ hết, cho dù phe địch có bốn cao thủ Kim Thần cảnh đại viên mãn.
Anh cũng sẽ nghĩ cách kéo dài thời gian làm bọn chúng dùng hết linh lực.
Nhưng…
Chắc chắn anh không có thời gian để quan tâm đến bốn vị đệ tử.
Bốn cao thủ này ở đây, bọn họ căn bản sẽ không cho anh bất cứ cơ hội gì bảo vệ chúng.
Bốn đứa này đều là thiên tài khó gặp, hơn nữa còn trung thành và cố gắng, sao anh có thể bỏ rơi bọn chúng được.
Trời ơi…
Ngay khi Phương Lãng rơi vào tuyệt vọng thì hệ thống Thiên Đạo nhắc nhở.
[Kích hoạt nhiệm vụ phụ: Đánh lùi kẻ địch, bảo vệ Thiên Sơn.]
[Nhắc nhở: Thẻ Kim Thần cảnh có thể gộp lại, hai tấm gộp thành một tấm, cứ vậy mà suy ra. Sau khi gộp, cảnh giới của thẻ sẽ tăng lên một bước, dùng ý niệm chọn hai thẻ cùng lúc là được, tránh xé rách.]
“Trời má, không nói sớm!”
Với Phương Lãng mà nói thì nhắc nhở này quả thật là một tia sáng lóe lên trong bóng tối mà.
Thế mà còn có chức năng gộp thẻ!
Thiên Sơn được cứu rồi.
Sau khi nhận được thông báo, Phương Lãng lập tức nhìn vào trong túi, sau đó dùng ý niệm chọn hai tấm thẻ Kim Thần cảnh.
Chỉ thấy hai tấm thẻ phát ra ánh sáng mãnh liệt, từ hai thành một.
Khi ánh sáng biến mất.
[Thẻ Kiếp Thần cảnh sơ kỳ.]
“Khà khà!”
Vẻ ngoài trấn định, nội tâm mừng như điên.
Từ Kim Thần cảnh đại viên mãn trực tiếp bước vào Kiếp Thần cảnh sơ kỳ!
Nếu lại gộp thêm một tấm thì sao?
Phương Lãng suy nghĩ.
Trước mắt là bốn cao thủ Kim Thần cảnh đỉnh, một Kiếp Thần cảnh sơ kỳ như anh vẫn khó có thể ngăn cản. Nếu có thể tăng thêm một cảnh giới nhỏ thì sẽ có dư sức bảo vệ đồ đệ rồi.
Phương Lãng nghĩ vậy bèn chọn thêm một tấm thẻ nữa.
Một tấm Kiếp Thần cảnh sơ kỳ và một tấm Kim Thần cảnh đại viên mãn.
Từ hai thành một, ánh sáng tỏa ra bốn phía.
Khi ánh sáng tan đi, một tấm Kiếp Thần cảnh tiểu viên mãn thình lình xuất hiện.
“Tốt, rất tốt!”
Một tấm Kim Thần cảnh tăng lên một cảnh giới nhỏ, từ đó, anh sẽ có dư lực để bảo vệ đệ tử!
Vậy… Nếu lại gộp thêm một tấm nữa thì sao??
Phương Lãng tiếp tục gộp, không bao lâu sau, một tấm Kiếp Thần cảnh đại viên mãn ra đời, thời gian sử dụng vẫn là mười lăm phút.
Phương Lãng cười to trong lòng, có tu vi Kiếp Thần cảnh đại viên mãn thì không những có thể bảo vệ các đệ tử mà anh còn có thể diệt sạch đàn kiến trước mắt nữa!
Vượt qua Kim Thần cảnh cả một cấp bậc, Kiếp Thần cảnh đại viên mãn muốn giết Kim Thần cảnh còn đơn giản hơn việc đạp chết một con kiến.
Bây giờ, Phương Lãng hoàn toàn không hoảng hốt.
Tuy tiêu hao bốn tấm thẻ cùng một lúc, nhưng đáng giá!
Lần này không chỉ cứu được Thiên Sơn mà anh còn có thể nhân cơ hội này làm thực lực của Thiên Nguyên Tông suy yếu.
Nếu anh dùng tu vi Kiếp Thần cảnh đại viên mãn thì đám người trước mặt không khác gì tới tặng đầu người, hơn nữa cuộc chiến giữa các cao thủ, thắng thua thường chỉ trong mấy hơi thở.
Huống hồ tu vi của anh cao hơn cả một cảnh giới lớn mà không phải là một cảnh giới nhỏ.
Mười năm phút cũng đủ để thu thập bọn chúng rồi!
Người có thực lực mạnh nhất U Tiên Môn là Nhậm Thiên Hành và Đại trưởng lão Viên Thừa Hải tu vi Đạo Thần cảnh đều ở đây. Nếu bọn họ chết ở đây thì thế lực hạng hai như U Tiên Môn chắc chắn sẽ chia năm xẻ bảy.
Mà ba trưởng lão của Thiên Nguyên Tông đều là trụ cột vững chắc của tông môn, nếu toàn bộ đều chết ở đây thì chắc chắn sẽ là một tổn thất to lớn.
Bên này giảm bên kia tăng, đến lúc đó phái Thiên Sơn sẽ có được cơ hội quật khởi.
Cuộc giao dịch này rất lời, làm thôi!
Trong lúc Phương Lãng đang chìm trong suy nghĩ thì một người đang lơ lửng giữa không trung cười to.
Đã chết đến nơi rồi mà Từ lão cẩu này còn có thể giả vờ bình tĩnh được như thế cơ à.
Đúng là bái phục.
Trong ấn tượng của bọn họ, Từ Trường Phúc là mọt người vô cùng nhu nhược. Mỗi lần tới Thiên Nguyên Tông tặng đồ, cho dù nhìn thấy đệ tử bình thường cũng toàn cúi đầu khom lưng, liên tục bái kiến.
Vậy mà bây giờ lại bình tĩnh như thế, chuyện này làm bọn họ không khỏi muốn bật cười.
Cho dù hắn có tu vi Kim Thần cảnh đại viên mãn thì sao, bây giờ có bốn cao thủ bọn họ toạ trấn, cho dù là tu vi Kiếp Thần cảnh sơ kỳ thì cũng có thể bắt được người.
Lúc này, Ngũ trưởng lão của Thiên Nguyên Tông, Thẩm Lương nhìn xuống rồi khẽ cười: “Từ đạo trưởng, đã lâu không gặp.”
“Thẩm Lương?”
Phương Lãng nhìn về phía hắn, ký ức trong đầu lại hiện lên.
Thẩm Lương này là trưởng lão trẻ tuổi nhất Thiên Nguyên Tông, chỉ tu luyện hai trăm năm đã có tu vi Kim Thần cảnh đại viên mãn, có thể nói là không có đối thủ trong số người cùng thế hệ.
Thiên phú cao làm người phải ngước nhìn.
Đồng thời, hắn cũng là quân sư có tiếng của Thiên Nguyên ông, hắn giỏi tính kế, là một người xảo trá. Sở dĩ Thiên Nguyên Tông đã có xu thể vượt qua ba tông phái khác đều dựa vào kế sách của hắn.
Phương Lãng không ngờ chỉ một Thiên Sơn nho nhỏ mà Thiên Hư lão cẩu phái cả hắn tới.
Có thể chứng tỏ lần này Thiên Nguyên Tông phải chiếm được bảo vật đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.