Tôi Đến Tiên Giới Dựng Tiên Sơn
Chương 26: Chương 13.1: Đánh Lùi Kẻ Địch! Khởi Động Đại Trận
Tâm Quân Quân
29/09/2022
Cảm giác thất bại xưa nay chưa từng có đánh úp lại, lúc này, sự kiêu ngạo lúc trước của Thẩm Lương đã sớm biến mất, chỉ còn lại sự khiếp sợ và suy nghĩ muốn chạy trốn bao phủ trong lòng.
Một chiêu giết chết Nhậm Thiên Hành làm cho Liễu Trọng Ảnh và Độc Cô Bá ngạc nhiên đến mức tột cùng, đạo bào của bọn họ đã đẫm mồ hôi lạnh, đầu óc trống rỗng, không còn biết tiến hành bước tiếp theo như thế nào nữa.
Uy áp vô thượng mà Phương Lãng toả ra làm bọn họ khó có thể hít thở.
Trước mặt Pháp Thân Vạn Kiếp cao chín mét, ý chí của bọn họ lập tức tan rã.
Đây còn là Từ Trường Phúc cúi đầu khom lưng với bọn họ sao?
Đây còn là phái Thiên Sơn không có tiếng tăm gì sao?
“Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão, rút lui!!” Thấy bọn họ phát ngốc, Thẩm Lương lo lắng lập tức truyền âm hét vào trong tai bọn họ, “Nhanh chóng hợp lực phá vỡ đại trận U Tiên với ta, thoát khỏi nơi này, nhanh lên!!”
Khi hai người phản ứng lại thì Phương Lãng đã xuất hiện bên cạnh.
“Muốn chạy à?”
“Phái Thiên Sơn đâu phải nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!”
Khi Liễu Trọng Ảnh và Độc Cô Bá lấy lại tinh thần, một bức tượng Pháp Thân Vạn Kiếp cao chín mét đã dần dần phóng đại bên trong đôi mắt của bọn họ.
Hai người lập tức bị bao phủ cùng với khuôn mặt đầy sợ hãi, cơ thể vỡ thành bụi mịn, thân vẫn đạo tiêu.
‘Ting, giết chết một tên Đạo Thần cảnh, nhận được 5000 Đạo Điểm.’
‘Ting, giết chết ba tên Kim Thần cảnh, nhận được 30000 Đạo Điểm.’
‘Ting, giết chết 120 tên Ngự Không cảnh, nhận được 120000 Đạo Điểm.’
“Một chiêu 150000 Đạo Điểm, lời to!”
Khi Phương Lãng đang tấn công Liễu Trọng Ảnh và Độc Cô Bá, Thẩm Lương đã sớm xoay người bỏ trốn mất dạng.
“Muốn chạy trốn à?!”
“Đừng nghĩ dễ dàng thế chứ.”
Linh thức được mở ra, truy tung trong phạm vi nghìn kilomet cũng không phải là chuyện đùa, huống hồ chỉ ở trong Thiên Sơn.
Chỉ với một ý niệm, Phương Lãng cũng đã xác định được vị trí của Thẩm Lương.
Một chưởng xuất hiện, một tia thần quang lập tức bay về phía Thẩm Lương.
Lúc này, nội tâm Thẩm Lương đã chỉ còn lại hoảng loạn, nhưng bị hắn cố gắng đè nén lại. Bởi vì hắn biết, nếu mình không bình tĩnh thì giây tiếp theo, người chết sẽ chính là hắn!
Chỉ mất một giây, Thẩm Lương cũng đã tới gần lá chắn U Tiên, chỉ thấy hắn không biết sử dụng loại pháp thuật gì, làm cho máu tươi trong cơ thể bị rút ra, sau đó dung nhập vào trong lá chắn.
“Vạn Huyết Phệ Thiên Đại Pháp!”
Sắc mặt Thẩm Lương cực kỳ tái nhợt, một luồng linh lực màu đỏ lập tức đâm thủng đại trận U Tiên, tạo thành một lỗ hổng chỉ đủ để một người lao ra.
Ngay khi hắn chuẩn bị chạy trốn, một chưởng lực vô thượng lặng yên bay tới.
Giây phút nguy hiểm tới gần, Thẩm Lương mở Kim Thân né tránh, dùng toàn bộ sức lực chống đỡ, nhưng vẫn bị một chưởng này đánh trúng, cơ thể theo lỗ hổng bay ra khỏi đại trận U Tiên.
Thẩm Lương bị thương nặng liên tục hộc máu.
Nhưng hắn vẫn nở một nụ cười dữ tợn.
“… Muốn bắt ta à… Nằm mơ!”
Lúc này Phương Lãng đi bay đến, một chưởng lực vô thượng lập tức phá vỡ đại trận U Tiên rồi lao về phía Thẩm Lương.
Sắc mặt Thẩm Lương giờ đây đã trắng bệch không còn giọt máu, cơ thể lung lay sắp ngã, nhưng hắn vẫn cố gắng xé rách bùa Thần Hành nghìn dặm.
Trong một giây đó, thần chưởng to lớn rơi xuống, đồng thời, cơ thể hắn cũng biến mất.
Nghìn kilomet ngoài kia, Thẩm Lương vừa hiện thân lại phun ra một ngụm máu tươi, sau đó tiếp tục xé rách bùa Thần Hành chạy trốn.
Hắn lại biến mất trong rừng rậm.
Trên Thiên Sơn, Phương Lãng mở thần thức, trong phạm vi nghìn kilomet không phát hiện ra bất cứ hơi thở nào của hắn.
“Thẩm Lương… Coi như ngươi may mắn, lần sau gặp mặt, sẽ không còn may mắn như vậy nữa đâu.”
Phương Lãng quay về Thiên Sơn, giọng nói như chuông vang vọng cả ngọn núi.
“Không muốn chết thì đến quỳ trước điện Tử Lăng, chờ xử lý!”
Một chiêu giết chết Nhậm Thiên Hành làm cho Liễu Trọng Ảnh và Độc Cô Bá ngạc nhiên đến mức tột cùng, đạo bào của bọn họ đã đẫm mồ hôi lạnh, đầu óc trống rỗng, không còn biết tiến hành bước tiếp theo như thế nào nữa.
Uy áp vô thượng mà Phương Lãng toả ra làm bọn họ khó có thể hít thở.
Trước mặt Pháp Thân Vạn Kiếp cao chín mét, ý chí của bọn họ lập tức tan rã.
Đây còn là Từ Trường Phúc cúi đầu khom lưng với bọn họ sao?
Đây còn là phái Thiên Sơn không có tiếng tăm gì sao?
“Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão, rút lui!!” Thấy bọn họ phát ngốc, Thẩm Lương lo lắng lập tức truyền âm hét vào trong tai bọn họ, “Nhanh chóng hợp lực phá vỡ đại trận U Tiên với ta, thoát khỏi nơi này, nhanh lên!!”
Khi hai người phản ứng lại thì Phương Lãng đã xuất hiện bên cạnh.
“Muốn chạy à?”
“Phái Thiên Sơn đâu phải nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!”
Khi Liễu Trọng Ảnh và Độc Cô Bá lấy lại tinh thần, một bức tượng Pháp Thân Vạn Kiếp cao chín mét đã dần dần phóng đại bên trong đôi mắt của bọn họ.
Hai người lập tức bị bao phủ cùng với khuôn mặt đầy sợ hãi, cơ thể vỡ thành bụi mịn, thân vẫn đạo tiêu.
‘Ting, giết chết một tên Đạo Thần cảnh, nhận được 5000 Đạo Điểm.’
‘Ting, giết chết ba tên Kim Thần cảnh, nhận được 30000 Đạo Điểm.’
‘Ting, giết chết 120 tên Ngự Không cảnh, nhận được 120000 Đạo Điểm.’
“Một chiêu 150000 Đạo Điểm, lời to!”
Khi Phương Lãng đang tấn công Liễu Trọng Ảnh và Độc Cô Bá, Thẩm Lương đã sớm xoay người bỏ trốn mất dạng.
“Muốn chạy trốn à?!”
“Đừng nghĩ dễ dàng thế chứ.”
Linh thức được mở ra, truy tung trong phạm vi nghìn kilomet cũng không phải là chuyện đùa, huống hồ chỉ ở trong Thiên Sơn.
Chỉ với một ý niệm, Phương Lãng cũng đã xác định được vị trí của Thẩm Lương.
Một chưởng xuất hiện, một tia thần quang lập tức bay về phía Thẩm Lương.
Lúc này, nội tâm Thẩm Lương đã chỉ còn lại hoảng loạn, nhưng bị hắn cố gắng đè nén lại. Bởi vì hắn biết, nếu mình không bình tĩnh thì giây tiếp theo, người chết sẽ chính là hắn!
Chỉ mất một giây, Thẩm Lương cũng đã tới gần lá chắn U Tiên, chỉ thấy hắn không biết sử dụng loại pháp thuật gì, làm cho máu tươi trong cơ thể bị rút ra, sau đó dung nhập vào trong lá chắn.
“Vạn Huyết Phệ Thiên Đại Pháp!”
Sắc mặt Thẩm Lương cực kỳ tái nhợt, một luồng linh lực màu đỏ lập tức đâm thủng đại trận U Tiên, tạo thành một lỗ hổng chỉ đủ để một người lao ra.
Ngay khi hắn chuẩn bị chạy trốn, một chưởng lực vô thượng lặng yên bay tới.
Giây phút nguy hiểm tới gần, Thẩm Lương mở Kim Thân né tránh, dùng toàn bộ sức lực chống đỡ, nhưng vẫn bị một chưởng này đánh trúng, cơ thể theo lỗ hổng bay ra khỏi đại trận U Tiên.
Thẩm Lương bị thương nặng liên tục hộc máu.
Nhưng hắn vẫn nở một nụ cười dữ tợn.
“… Muốn bắt ta à… Nằm mơ!”
Lúc này Phương Lãng đi bay đến, một chưởng lực vô thượng lập tức phá vỡ đại trận U Tiên rồi lao về phía Thẩm Lương.
Sắc mặt Thẩm Lương giờ đây đã trắng bệch không còn giọt máu, cơ thể lung lay sắp ngã, nhưng hắn vẫn cố gắng xé rách bùa Thần Hành nghìn dặm.
Trong một giây đó, thần chưởng to lớn rơi xuống, đồng thời, cơ thể hắn cũng biến mất.
Nghìn kilomet ngoài kia, Thẩm Lương vừa hiện thân lại phun ra một ngụm máu tươi, sau đó tiếp tục xé rách bùa Thần Hành chạy trốn.
Hắn lại biến mất trong rừng rậm.
Trên Thiên Sơn, Phương Lãng mở thần thức, trong phạm vi nghìn kilomet không phát hiện ra bất cứ hơi thở nào của hắn.
“Thẩm Lương… Coi như ngươi may mắn, lần sau gặp mặt, sẽ không còn may mắn như vậy nữa đâu.”
Phương Lãng quay về Thiên Sơn, giọng nói như chuông vang vọng cả ngọn núi.
“Không muốn chết thì đến quỳ trước điện Tử Lăng, chờ xử lý!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.