Tôi Đến Tiên Giới Dựng Tiên Sơn
Chương 11: Chương 6.1: Nhiệm Vụ Thu Đồ Đệ, Đi Tới Tiên Nguyên Sơn
Tâm Quân Quân
09/04/2021
Trên Thiên Sơn, trong làn mây mù.
Một cao nhân đắc đạo mặc áo bào trắng, hai tay để sau lưng đang đứng trên một con hạc tiên ngắm phong cảnh trên bầu trời, có vẻ cực kỳ vui sướng.
Anh cưỡi hạc tiên đu từ phía Đông Thiên Sơn tới phía Tây Thiên Sơn, lại từ phía Tây quay về phía Đông.
Cả người toát lên vẻ tiên phong đạo cốt, thản nhiên như một vị tiên thực thụ.
Trước điện Tử Lăng, Hiên Viên Thành nhìn trời nói: “Đại sư huynh, từ khi sư phụ có hạc tiên là ngày nào cũng bay. Hôm nay đã bay hai tiếng rồi, mà kỳ lạ lắm nhé, sư phụ chỉ bay vòng quanh Thiên Sơn mà không ra ngoài.”
“Huynh có đoán ra sư phụ đang nghĩ gì không? Ta cảm thấy càng ngày ta càng không nhận ra sư phụ, giống như thay đổi một người vậy, đúng là kỳ quái.”
Ân Thiên Minh quay người về phía Phương Lãng, khom người bái: “Sư phụ sâu không lường được, chúng ta không thể tự mình phỏng đoán, đệ và ta chỉ cần cẩn thận hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao, đó là chăm chỉ tu luyện.”
Phương Lãng đứng trên tiên hạc ngắm phong cảnh, kỳ quan trên Thiên Sơn, tâm trạng đặc biệt thoải mái.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Hiên Viên Thành, anh chỉ có thể thở dài một tiếng.
Thằng nhóc vô tri sao có thể hiểu được tâm cảnh của vi sư.
Vi sư chưa từng được cưỡi hạc bay, đây là lần đầu tiên nên kích động là đúng rồi còn gì.
Ở thế giới này, không có di động, cũng không có trò chơi, anh lại không thể tu luyện, nhàm chán kinh.
Không có chuyện gì làm đành ngồi rút thẻ để có được chút an ủi.
Các ngươi hiểu gì chứ.
Còn nữa, thế giới bên ngoài rất là nguy hiểm, với tu vi Đạo Thể Nhất Trọng của vi sư, không có chuyện quan trọng sao có thể đi ra bên ngoài được.
Sao các ngươi có thể hiểu được nỗi khổ trong tim vi sư chứ.
....
Không sai, sau khi Phương Lãng liên tục rút trong hai ngày, giết đỏ cả mắt, tiêu hết hơn mười nghìn Đạo Điểm, cuối cùng cũng rút được thẻ thú cưỡi hạc tiên.
Cái chức năng rút thẻ này rất dễ gây nghiện, không nên dính vào, bởi đã dính vào nó là thật sự khó bỏ.
Cho nên Phương Lãng quyết định, sau này chỉ chơi hạc tiên thôi, không chơi rút thẻ nữa.
Sau khi Phương Lãng bay qua bay lại xong, anh cưỡi hạc trắng tới trước mặt hai đồ đệ rồi nói: “Minh Nhi, Thành Nhi, vi sư có chuyện quan trọng muốn làm nên sẽ đi ra ngoài một chuyến. Mấy ngày nay các ngươi ở nhà chăm chỉ tu luyện, không được chậm trễ.”
“Vâng thưa sư phụ.”
“Cung tiễn sư phụ.”
Dưới ánh mắt nhìn theo của hai người, Phương Lãng cưỡi hạc bay về phía Thiên Nguyên Tông.
Hôm nay là ngày mà Thiên Nguyên Tông mở núi nhận đồ đệ, anh phải đi thọc gậy bánh xe, nhận thêm mấy đứa có tư chất cao trở về.
Còn Thiên Sơn tạm thời vẫn an toàn.
Trận chiến trên Thiên Sơn ngày đó làm các môn phái nhỏ gần đó im như ve sầu mùa đông. Tuy bọn họ không biết là vị thần tiên nào đánh nhau, nhưng bọn họ nào dám đi tới điều tra.
Chỉ sợ có mạng tới mà không có mạng về.
Thêm lôi kiếp liên tục một tiếng mấy hôm trước, làm bọn họ sợ tới mức co đầu rút cổ trong núi, không dám có hành động gì.
Lôi kiếp đó!
Là cao thủ thần cảnh nào tới bế quan vậy?
Cao thủ Kiếp Thần Cảnh đó!
Chỉ cần hắt xì một cái đã làm bọn họ hồn phi phách tán rồi.
Tóm lại, không được tới Thiên Sơn!
Giữ mạng quan trọng nhất!
...
U Tiên Môn, trong đại điện Tử Vân.
Lăng Hư đạo nhân với vẻ mặc cực kỳ xấu xí.
Ông ta không nói gì, đám người trong đại điện cũng không dám lên tiếng.
Giờ phút này trong lòng Lăng Hư đạo nhân chỉ cảm thấy vô cùng sỉ nhục!
Từ Trường Phúc, vậy mà lại là cao thủ Kim Thần Cảnh đại viên mãn?!
Còn một chưởng giết chết hơn mười đệ tử Ngự Không Cảnh, ngay cả nhị trưởng lão, Lục Phong sư đệ đều chết ở Thiên Sơn.
Bên trong đại điện, không khí như giảm xuống âm độ.
Chưởng môn Lăng Hư đạo nhân vẫn luôn không nói một lời.
Viên Thừa Hải thật sự không chịu nổi cái không khí này nữa, ông ta đứng dậy.
“Chưởng môn sư huynh, Từ lão cẩu che giấu nhiều năm, bọn ta không phải đối thủ của hắn, xin chưởng môn sư huynh tự mình ra tay.”
“Chỉ có ngài mới có thể chiến đấu với Từ lão cẩu! Xin chưởng môn sư huynh báo thù rửa hận cho Lục Phong sư đệ!”
Lăng Hư đạo nhân hít sâu một hơi, giọng nói vang vọng khắp đại điện.
"Mối thù của Lục Phong trưởng lão, U Tiên Môn ta tất nhiên sẽ báo!”
“Nhưng chuyện này cũng liên quan tới chuyện Thiên Nguyên Tông cho chúng ta tình báo giả! Đại trưởng lão, ngươi tự mình đi tới Thiên Nguyên Tông một chuyến, truyền đạt lời nói của bản tôn, để bọn họ phái cao thủ Kim Thần Cảnh tới đây giúp đỡ!”
“Trong vòng 10 ngày, bản tôn sẽ tự mình dẫn theo chúng đệ tử giết Từ lão cẩu, san bằng Thiên Sơn!”
Viên Thừa Hải bái: “Cẩn tuân ý chỉ của chưởng môn!”
Đám đệ tử hô to: “Chưởng môn uy vũ, chưởng môn sống cùng trời đất!”
....
Thiên Nguyên Tông nằm trên vùng núi có linh khí nồng đậm nhất Thánh Vực Đông Phúc.
Ngọn núi này thường được gọi là núi tiên, tên là Tiên Nguyên Sơn.
Hôm nay là ngày Thiên Nguyên Tông mở núi nhận đồ đệ, cứ ba năm một lần. Lúc này dưới Tiên Nguyên Sơn có hàng nghìn tu sĩ đang tụ tập, chỉ vì muốn được là một trong một trăm người được chọn.
Các tu sĩ này đến từ năm sông bốn biển, có người đến từ nhân gian, có người là con cháu của các tu chân thế gia ở Đông Phúc, có người là con cháu hoàng thất.
Đưa mắt nhìn lại, dưới Tiên Nguyên Sơn thật sự ồn ào, náo nhiệt.
Làm Phương Lãng cách đó không xa suýt chảy nước miếng.
Nhiều người thế!
Nếu đều gia nhập vào phái Thiên Sơn của ta thì không phải tu vi sẽ tăng cực nhanh à?
Hơn nữa ở cảm nhận được linh khí nồng đậm trên Tiên Nguyên Sơn, Phương Lãng càng thèm muốn hơn.
Không hổ là Tiên Nguyên Sơn.
Linh khí nồng đậm, là nơi thích hợp để tu sĩ tu luyện nhất.
Nếu như có thể cướp lấy nó thì tốt nhỉ?
Trong lúc anh đang cảm thán thì đột nhiên có một cỗ tu vi đánh úp lại.
Anh chỉ cảm thấy, từng luồng linh lực trống rỗng xuất hiện, giống như sông lớn dũng mãnh đi vào trong cơ thể, làm cơ thể gần như khô kiệt linh lực của anh chưa bao giờ dễ chịu thế này!
Một cao nhân đắc đạo mặc áo bào trắng, hai tay để sau lưng đang đứng trên một con hạc tiên ngắm phong cảnh trên bầu trời, có vẻ cực kỳ vui sướng.
Anh cưỡi hạc tiên đu từ phía Đông Thiên Sơn tới phía Tây Thiên Sơn, lại từ phía Tây quay về phía Đông.
Cả người toát lên vẻ tiên phong đạo cốt, thản nhiên như một vị tiên thực thụ.
Trước điện Tử Lăng, Hiên Viên Thành nhìn trời nói: “Đại sư huynh, từ khi sư phụ có hạc tiên là ngày nào cũng bay. Hôm nay đã bay hai tiếng rồi, mà kỳ lạ lắm nhé, sư phụ chỉ bay vòng quanh Thiên Sơn mà không ra ngoài.”
“Huynh có đoán ra sư phụ đang nghĩ gì không? Ta cảm thấy càng ngày ta càng không nhận ra sư phụ, giống như thay đổi một người vậy, đúng là kỳ quái.”
Ân Thiên Minh quay người về phía Phương Lãng, khom người bái: “Sư phụ sâu không lường được, chúng ta không thể tự mình phỏng đoán, đệ và ta chỉ cần cẩn thận hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao, đó là chăm chỉ tu luyện.”
Phương Lãng đứng trên tiên hạc ngắm phong cảnh, kỳ quan trên Thiên Sơn, tâm trạng đặc biệt thoải mái.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Hiên Viên Thành, anh chỉ có thể thở dài một tiếng.
Thằng nhóc vô tri sao có thể hiểu được tâm cảnh của vi sư.
Vi sư chưa từng được cưỡi hạc bay, đây là lần đầu tiên nên kích động là đúng rồi còn gì.
Ở thế giới này, không có di động, cũng không có trò chơi, anh lại không thể tu luyện, nhàm chán kinh.
Không có chuyện gì làm đành ngồi rút thẻ để có được chút an ủi.
Các ngươi hiểu gì chứ.
Còn nữa, thế giới bên ngoài rất là nguy hiểm, với tu vi Đạo Thể Nhất Trọng của vi sư, không có chuyện quan trọng sao có thể đi ra bên ngoài được.
Sao các ngươi có thể hiểu được nỗi khổ trong tim vi sư chứ.
....
Không sai, sau khi Phương Lãng liên tục rút trong hai ngày, giết đỏ cả mắt, tiêu hết hơn mười nghìn Đạo Điểm, cuối cùng cũng rút được thẻ thú cưỡi hạc tiên.
Cái chức năng rút thẻ này rất dễ gây nghiện, không nên dính vào, bởi đã dính vào nó là thật sự khó bỏ.
Cho nên Phương Lãng quyết định, sau này chỉ chơi hạc tiên thôi, không chơi rút thẻ nữa.
Sau khi Phương Lãng bay qua bay lại xong, anh cưỡi hạc trắng tới trước mặt hai đồ đệ rồi nói: “Minh Nhi, Thành Nhi, vi sư có chuyện quan trọng muốn làm nên sẽ đi ra ngoài một chuyến. Mấy ngày nay các ngươi ở nhà chăm chỉ tu luyện, không được chậm trễ.”
“Vâng thưa sư phụ.”
“Cung tiễn sư phụ.”
Dưới ánh mắt nhìn theo của hai người, Phương Lãng cưỡi hạc bay về phía Thiên Nguyên Tông.
Hôm nay là ngày mà Thiên Nguyên Tông mở núi nhận đồ đệ, anh phải đi thọc gậy bánh xe, nhận thêm mấy đứa có tư chất cao trở về.
Còn Thiên Sơn tạm thời vẫn an toàn.
Trận chiến trên Thiên Sơn ngày đó làm các môn phái nhỏ gần đó im như ve sầu mùa đông. Tuy bọn họ không biết là vị thần tiên nào đánh nhau, nhưng bọn họ nào dám đi tới điều tra.
Chỉ sợ có mạng tới mà không có mạng về.
Thêm lôi kiếp liên tục một tiếng mấy hôm trước, làm bọn họ sợ tới mức co đầu rút cổ trong núi, không dám có hành động gì.
Lôi kiếp đó!
Là cao thủ thần cảnh nào tới bế quan vậy?
Cao thủ Kiếp Thần Cảnh đó!
Chỉ cần hắt xì một cái đã làm bọn họ hồn phi phách tán rồi.
Tóm lại, không được tới Thiên Sơn!
Giữ mạng quan trọng nhất!
...
U Tiên Môn, trong đại điện Tử Vân.
Lăng Hư đạo nhân với vẻ mặc cực kỳ xấu xí.
Ông ta không nói gì, đám người trong đại điện cũng không dám lên tiếng.
Giờ phút này trong lòng Lăng Hư đạo nhân chỉ cảm thấy vô cùng sỉ nhục!
Từ Trường Phúc, vậy mà lại là cao thủ Kim Thần Cảnh đại viên mãn?!
Còn một chưởng giết chết hơn mười đệ tử Ngự Không Cảnh, ngay cả nhị trưởng lão, Lục Phong sư đệ đều chết ở Thiên Sơn.
Bên trong đại điện, không khí như giảm xuống âm độ.
Chưởng môn Lăng Hư đạo nhân vẫn luôn không nói một lời.
Viên Thừa Hải thật sự không chịu nổi cái không khí này nữa, ông ta đứng dậy.
“Chưởng môn sư huynh, Từ lão cẩu che giấu nhiều năm, bọn ta không phải đối thủ của hắn, xin chưởng môn sư huynh tự mình ra tay.”
“Chỉ có ngài mới có thể chiến đấu với Từ lão cẩu! Xin chưởng môn sư huynh báo thù rửa hận cho Lục Phong sư đệ!”
Lăng Hư đạo nhân hít sâu một hơi, giọng nói vang vọng khắp đại điện.
"Mối thù của Lục Phong trưởng lão, U Tiên Môn ta tất nhiên sẽ báo!”
“Nhưng chuyện này cũng liên quan tới chuyện Thiên Nguyên Tông cho chúng ta tình báo giả! Đại trưởng lão, ngươi tự mình đi tới Thiên Nguyên Tông một chuyến, truyền đạt lời nói của bản tôn, để bọn họ phái cao thủ Kim Thần Cảnh tới đây giúp đỡ!”
“Trong vòng 10 ngày, bản tôn sẽ tự mình dẫn theo chúng đệ tử giết Từ lão cẩu, san bằng Thiên Sơn!”
Viên Thừa Hải bái: “Cẩn tuân ý chỉ của chưởng môn!”
Đám đệ tử hô to: “Chưởng môn uy vũ, chưởng môn sống cùng trời đất!”
....
Thiên Nguyên Tông nằm trên vùng núi có linh khí nồng đậm nhất Thánh Vực Đông Phúc.
Ngọn núi này thường được gọi là núi tiên, tên là Tiên Nguyên Sơn.
Hôm nay là ngày Thiên Nguyên Tông mở núi nhận đồ đệ, cứ ba năm một lần. Lúc này dưới Tiên Nguyên Sơn có hàng nghìn tu sĩ đang tụ tập, chỉ vì muốn được là một trong một trăm người được chọn.
Các tu sĩ này đến từ năm sông bốn biển, có người đến từ nhân gian, có người là con cháu của các tu chân thế gia ở Đông Phúc, có người là con cháu hoàng thất.
Đưa mắt nhìn lại, dưới Tiên Nguyên Sơn thật sự ồn ào, náo nhiệt.
Làm Phương Lãng cách đó không xa suýt chảy nước miếng.
Nhiều người thế!
Nếu đều gia nhập vào phái Thiên Sơn của ta thì không phải tu vi sẽ tăng cực nhanh à?
Hơn nữa ở cảm nhận được linh khí nồng đậm trên Tiên Nguyên Sơn, Phương Lãng càng thèm muốn hơn.
Không hổ là Tiên Nguyên Sơn.
Linh khí nồng đậm, là nơi thích hợp để tu sĩ tu luyện nhất.
Nếu như có thể cướp lấy nó thì tốt nhỉ?
Trong lúc anh đang cảm thán thì đột nhiên có một cỗ tu vi đánh úp lại.
Anh chỉ cảm thấy, từng luồng linh lực trống rỗng xuất hiện, giống như sông lớn dũng mãnh đi vào trong cơ thể, làm cơ thể gần như khô kiệt linh lực của anh chưa bao giờ dễ chịu thế này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.