Tôi Đến Tiên Giới Dựng Tiên Sơn
Chương 39: Vị Trí Của Tiên Đan
Tâm Quân Quân
14/10/2022
Từ trận chiến đó, phái Thiên Sơn xem như tỏa sáng rực rỡ.
Một phái Thiên Sơn có thể giết chết Nhậm Thiên Hành tu vi Đạo Thần cảnh đại viên mãn và hai trưởng lão tu vi Đạo Thần cảnh đỉnh phong. Điều này chứng tỏ tu vi của Từ chân nhân phái Thiên Sơn ít nhất cũng là Kiếp Thần cảnh sơ kỳ.
Khó trách gần đây hay có sét đánh.
Hóa ra là phái Thiên Sơn xuất hiện một cường giả Kiếp Thần cảnh.
Bây giờ, U Tiên Môn suy tàn, phái Thiên Sơn trỗi dậy, trở thành một môn phái mạnh ở vùng này, đây là chuyện ván đã đóng thuyền.
Trong Tử Lăng Các, Phương Lãng lấy Vô Tự Đạo Thư ra.
Trong khoảng thời gian này, anh vội vàng luyện đan, không có thời gian tìm hiểu quyển sách này.
Vô Tự Đạo Thư này do hệ thống Thiên Đạo tặng, bên trong chứa pháp tắc thiên địa, nhưng chỉ có một mình ký chủ có thể tìm hiểu.
Nhưng điều kiện tìm hiểu ban đầu là Khai Mạch cảnh, bây giờ anh đã là Khai Mạch cảnh đỉnh phong, có thể bắt đầu rồi.
Phương Lãng mở linh thức ra đọc.
Vô Tự Đạo Thư, đúng là vô tự.
Trên trang giấy không có bất cứ ghi chép bằng chữ gì, nhưng Phương Lãng lại có thể đưa thể xác và tinh thần của mình vào trong đó. Anh cảm thấy cơ thể như đang lơ lửng trong thiên địa, cảm giác vô cùng thoải mái.
Nhưng… Có tác dụng quái gì chứ?
Sau khi tìm hiểu khoảng bảy, tám tiếng, Phương Lãng thu hồi linh thức, sau đó anh phát hiện mình không có bất cứ sự thay đổi nào.
Tu vi cũng không tăng lên.
Cơ thể cũng không mạnh hơn.
Khuôn mặt vẫn đẹp trai như vậy.
Không có cảm giác gì, ngoài khi tìm hiểu sẽ cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái.
Phương Lãng cúi đầu suy nghĩ một lúc.
Sau đó đôi mắt lập tức sáng lên.
Chẳng lẽ tìm hiểu pháp tắc thiên địa sẽ giúp tăng điểm may mắn của bản thân à?
Hay là thử hai lần xem?
…
Một tiếng sau, Phương Lãng bước ra khỏi Tử Lăng Các với khuôn mặt xanh mét.
-_-||
Thôi được.
Ta sai rồi.
Ta thừa nhận, thứ đồ chơi này không thể tăng điểm may mắn.
Nếu không phải vừa rồi Hiên Viên Thành gọi anh thì chắc anh thật sự sẽ tiếp tục lật.
Cũng may Hiên Viên Thành xuất hiện đúng lúc, ở bên ngoài xin bái kiến anh nên mới kịp thời ngăn lại.
Nhưng cũng tổn thất hơn ba nghìn Đạo Điểm đấy.
Đau thịt.
“Thành Nhi, gọi vi sư có chuyện gì.”
Đi vào trong các, Phương Lãng ngồi xuống bảo tọa rồi hỏi.
Hiên Viên Thành hành lễ: “Sư phụ, chuyện lúc trước ngươi hỏi đệ tử. Trong khoảng thời gian này, đệ tử thường xuyên nhớ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra.
“Chuyện gì??” Phương Lãng không hiểu.
Hiên Viên Thành cười cười: “Chính là cái chuyện lén lút, lén lút đó ạ.”
Phương Lãng: “…”
Tiên Đan!
“Nói!”
Hiên Viên Thành bẩm: “Sư phụ, vào ban đêm năm kia, đúng lúc đệ tử vừa tu luyện ở ngọn núi khác về, trùng hợp nhìn thấy sư phụ một lần.”
“Khi đó sư phụ mặc một bộ đồ đen, đệ tử nhìn thấy tưởng kẻ trộm lập tức hô to, cuối cùng còn bị sư phụ mắng cho một trận.”
“Là thế này.” Đôi mắt Phương Lãng hơi sáng lên, “Vi sư từng trúng cổ độc, rất nhiều ký ức trở nên hỗn loạn, cũng không nhớ ra rất nhiều chuyện.”
“Ngươi nói tiếp đi.”
“Thì ra là thế, khó trách sư phụ sẽ hỏi chuyện này.” Hiên Viên Thành tiếp tục nói, “Sau đó ta thấy ngươi đi ra sau núi.”
“Sau núi?”
Phương Lãng đứng dậy nói, “Ngươi đang nói tới phía Nam Thiên Sơn à?”
“Đúng vậy ạ.”
“Tốt, rất tốt.” Phương Lãng vui mừng.
Hiên Viên Thành hỏi: “Sư phụ, tuy ta không biết vì sao ngươi lại hỏi chuyện này, nhưng đệ tử biết chắc chắn nó rất quan trọng với ngươi. Vậy nên mới suy nghĩ ngày đêm, suy nghĩ không ngủ, cuối cùng mới nhớ ra. Đệ tử cung cấp manh mối này, bây giờ cũng coi như lập công đúng không?”
“Nói thẳng đi.”
Hiên Viên Thành cười hì hì: “Sư phụ, thương tốt tuyệt thế lúc trước ngươi nói với ta, không biết khi nào mới tặng?”
Phương Lãng nhìn hắn rồi buồn bã nói: “Duyên phận chưa tới, chờ duyên phận tới, thương sẽ đưa tới trước mặt ngươi. Hơn nữa bây giờ ngươi còn chưa bước vào Đạo Thần cảnh, dựa vào thực lực hiện giờ của ngươi, cho dù vi sư tặng thì ngươi cũng không phát huy được uy lực thật sự của vũ khí này.”
“Vâng vâng vâng, sư phụ dạy dỗ rất đúng.”
Hiên Viên Thành nghe Phương Lãng nói vậy thì cực kỳ vui vẻ, sư phụ vẫn nhớ rõ chuyện này.
“Còn có chuyện gì nữa?” Thấy hắn còn chưa lui ra, Phương Lãng hỏi.
Hiên Viên Thành cười hì hì: “Sư phụ, câu hỏi cuối cùng. Thương tốt này tốt thế nào?”
“Cút!”
Một phái Thiên Sơn có thể giết chết Nhậm Thiên Hành tu vi Đạo Thần cảnh đại viên mãn và hai trưởng lão tu vi Đạo Thần cảnh đỉnh phong. Điều này chứng tỏ tu vi của Từ chân nhân phái Thiên Sơn ít nhất cũng là Kiếp Thần cảnh sơ kỳ.
Khó trách gần đây hay có sét đánh.
Hóa ra là phái Thiên Sơn xuất hiện một cường giả Kiếp Thần cảnh.
Bây giờ, U Tiên Môn suy tàn, phái Thiên Sơn trỗi dậy, trở thành một môn phái mạnh ở vùng này, đây là chuyện ván đã đóng thuyền.
Trong Tử Lăng Các, Phương Lãng lấy Vô Tự Đạo Thư ra.
Trong khoảng thời gian này, anh vội vàng luyện đan, không có thời gian tìm hiểu quyển sách này.
Vô Tự Đạo Thư này do hệ thống Thiên Đạo tặng, bên trong chứa pháp tắc thiên địa, nhưng chỉ có một mình ký chủ có thể tìm hiểu.
Nhưng điều kiện tìm hiểu ban đầu là Khai Mạch cảnh, bây giờ anh đã là Khai Mạch cảnh đỉnh phong, có thể bắt đầu rồi.
Phương Lãng mở linh thức ra đọc.
Vô Tự Đạo Thư, đúng là vô tự.
Trên trang giấy không có bất cứ ghi chép bằng chữ gì, nhưng Phương Lãng lại có thể đưa thể xác và tinh thần của mình vào trong đó. Anh cảm thấy cơ thể như đang lơ lửng trong thiên địa, cảm giác vô cùng thoải mái.
Nhưng… Có tác dụng quái gì chứ?
Sau khi tìm hiểu khoảng bảy, tám tiếng, Phương Lãng thu hồi linh thức, sau đó anh phát hiện mình không có bất cứ sự thay đổi nào.
Tu vi cũng không tăng lên.
Cơ thể cũng không mạnh hơn.
Khuôn mặt vẫn đẹp trai như vậy.
Không có cảm giác gì, ngoài khi tìm hiểu sẽ cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái.
Phương Lãng cúi đầu suy nghĩ một lúc.
Sau đó đôi mắt lập tức sáng lên.
Chẳng lẽ tìm hiểu pháp tắc thiên địa sẽ giúp tăng điểm may mắn của bản thân à?
Hay là thử hai lần xem?
…
Một tiếng sau, Phương Lãng bước ra khỏi Tử Lăng Các với khuôn mặt xanh mét.
-_-||
Thôi được.
Ta sai rồi.
Ta thừa nhận, thứ đồ chơi này không thể tăng điểm may mắn.
Nếu không phải vừa rồi Hiên Viên Thành gọi anh thì chắc anh thật sự sẽ tiếp tục lật.
Cũng may Hiên Viên Thành xuất hiện đúng lúc, ở bên ngoài xin bái kiến anh nên mới kịp thời ngăn lại.
Nhưng cũng tổn thất hơn ba nghìn Đạo Điểm đấy.
Đau thịt.
“Thành Nhi, gọi vi sư có chuyện gì.”
Đi vào trong các, Phương Lãng ngồi xuống bảo tọa rồi hỏi.
Hiên Viên Thành hành lễ: “Sư phụ, chuyện lúc trước ngươi hỏi đệ tử. Trong khoảng thời gian này, đệ tử thường xuyên nhớ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra.
“Chuyện gì??” Phương Lãng không hiểu.
Hiên Viên Thành cười cười: “Chính là cái chuyện lén lút, lén lút đó ạ.”
Phương Lãng: “…”
Tiên Đan!
“Nói!”
Hiên Viên Thành bẩm: “Sư phụ, vào ban đêm năm kia, đúng lúc đệ tử vừa tu luyện ở ngọn núi khác về, trùng hợp nhìn thấy sư phụ một lần.”
“Khi đó sư phụ mặc một bộ đồ đen, đệ tử nhìn thấy tưởng kẻ trộm lập tức hô to, cuối cùng còn bị sư phụ mắng cho một trận.”
“Là thế này.” Đôi mắt Phương Lãng hơi sáng lên, “Vi sư từng trúng cổ độc, rất nhiều ký ức trở nên hỗn loạn, cũng không nhớ ra rất nhiều chuyện.”
“Ngươi nói tiếp đi.”
“Thì ra là thế, khó trách sư phụ sẽ hỏi chuyện này.” Hiên Viên Thành tiếp tục nói, “Sau đó ta thấy ngươi đi ra sau núi.”
“Sau núi?”
Phương Lãng đứng dậy nói, “Ngươi đang nói tới phía Nam Thiên Sơn à?”
“Đúng vậy ạ.”
“Tốt, rất tốt.” Phương Lãng vui mừng.
Hiên Viên Thành hỏi: “Sư phụ, tuy ta không biết vì sao ngươi lại hỏi chuyện này, nhưng đệ tử biết chắc chắn nó rất quan trọng với ngươi. Vậy nên mới suy nghĩ ngày đêm, suy nghĩ không ngủ, cuối cùng mới nhớ ra. Đệ tử cung cấp manh mối này, bây giờ cũng coi như lập công đúng không?”
“Nói thẳng đi.”
Hiên Viên Thành cười hì hì: “Sư phụ, thương tốt tuyệt thế lúc trước ngươi nói với ta, không biết khi nào mới tặng?”
Phương Lãng nhìn hắn rồi buồn bã nói: “Duyên phận chưa tới, chờ duyên phận tới, thương sẽ đưa tới trước mặt ngươi. Hơn nữa bây giờ ngươi còn chưa bước vào Đạo Thần cảnh, dựa vào thực lực hiện giờ của ngươi, cho dù vi sư tặng thì ngươi cũng không phát huy được uy lực thật sự của vũ khí này.”
“Vâng vâng vâng, sư phụ dạy dỗ rất đúng.”
Hiên Viên Thành nghe Phương Lãng nói vậy thì cực kỳ vui vẻ, sư phụ vẫn nhớ rõ chuyện này.
“Còn có chuyện gì nữa?” Thấy hắn còn chưa lui ra, Phương Lãng hỏi.
Hiên Viên Thành cười hì hì: “Sư phụ, câu hỏi cuối cùng. Thương tốt này tốt thế nào?”
“Cút!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.