Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 1: Nhiên trong “rực cháy”

Tây Tây Đặc

21/09/2020

Edit: Dâu

toi-den-tu-the-gioi-song-song-1-0

Cuối tháng 7, huyện Pha.

Bờ sông không có một bóng người, ánh mặt trời chói chang xõa tung trên mặt nước, ánh sáng chiết xạ làm người ta lóa mắt

Dưới gốc cây có một đôi dép lê cũ, một cái áo phông xanh in hoa văn đơn giản, cộng thêm một chiếc khăn mặt đỏ sẫm, trên đó thêu một đôi uyên ương.

Tiếng nước ào ào vang lên, Cao Nhiên ló đầu khỏi mặt nước, ném hai cái bao tép sông lên trên bờ, lại lặn xuống nước.

Cậu lặn xuống xong, thấy một con bọ đen chẳng biết tên đang trôi từ bên cạnh sang, đằng sau là một con rắn nước, xem chừng đang muốn xơi tý thịt cho đỡ thèm.

Ngay khoảnh khắc Cao Nhiên đang chuẩn bị bơi đi, đầu bỗng bị cái gì đó đánh vào, hơi thở cậu hỗn loạn, sặc mấy ngụm nước.

Cao Nhiên không hề hoảng hốt, cậu bình tĩnh điều chỉnh hô hấp, cố gắng nổi lên mặt nước nghỉ ngơi một chốc, ngờ đâu đầu càng lúc càng đau.

Trước mắt cậu bỗng biến thành màu đen, tay chân nhũn ra, cảm giác không thể hô hấp đem đến sự thống khổ và sợ hãi bao trùm.

Thân thể không ngừng chìm xuống.

Con bọ đen không biết tên kia may mắn thoát được màn truy đuổi của rắn nước đang nằm nhoài ở một chỗ tắm nắng, nó đang hưởng thụ cảm giác sống sót qua tai nạn, cảm thán rằng còn sống thật là tốt, không biết rằng thiếu niên mình vừa gặp thoáng qua đang chìm trong nước.

Cao Nhiên lẳng lặng nằm ở đáy nước nhìn lên trên, ánh sáng chiếu vào nước ngày càng yếu đi.

Vào thời khắc tử vong, Cao Nhiên cảm thấy mình trở nên càng lúc càng nhẹ.

Các cảm xúc tiếc nuối, không cam lòng, sợ hãi đều bị nước cuốn đi, không còn sót lại một chút gì hết.

Không biết qua bao lâu sau, Cao Nhiên đột nhiên mở choàng mắt.

Cậu làm động tác bản năng, hai chân đạp mạnh một cái, thân thể thuận lợi nổi lên mặt nước.

Nằm trên bờ, Cao Nhiên thở gấp, lồng ngực nhỏ gầy nhô lên hạ xuống liên tục, cậu dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn trời xanh mây trắng, nhìn mặt trời rực rỡ.

Không chết, ông đây không chết… May mà không chết…

Cao Nhiên lau mặt, hất một tay đầy nước xuống đất, cậu hít sâu mấy lần mới bình tĩnh lại, tiếp tục nằm bất động ở chỗ cũ.

Vừa nãy ở dưới nước bị sao vậy nhỉ? Đầu tự nhiên đau như búa bổ, giờ lại chẳng cảm thấy gì nữa.

Nghĩ một lúc lâu cũng chẳng ra, Cao Nhiên bèn không nghĩ nữa.

Cậu nhắm mắt lại, tràn đầy sợ hãi, kĩ năng bơi của mình từ trước đến nay đều rất tốt, chưa từng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lần này thật là kì quái.

Cao Nhiên chống tay ngồi dậy, lười phủi đất cát trên người, vừa đi vừa nhỏ nước đến chỗ gốc cây, cậu ngồi xuống, với lấy khăn mặt lau trên mặt trên cổ, dựa lưng vào cây thở dốc, nghĩ tối nay nên đọc thêm một quyển truyện tranh để an ủi bản thân.

Không đúng!

Cao Nhiên ngồi thẳng dậy, như bị dội một thùng nước đá, tay chân lạnh ngắt.

Cậu nhớ đối diện con sông chỉ có ba cái cây to, còn lại đều lại những mầm cây khẳng khiu không đủ dinh dưỡng.

Nhưng bây giờ lại có đến bốn cây, sao lại nhiều hơn một cái? Ở đâu ra vậy?

Con sông này ở đằng sau ngõ, Cao Nhiên thường xuyên lượn lờ quanh đây, không thể nhớ nhầm được, cậu dụi mắt, cái cây mới mọc ra vẫn ở đó, gió thổi qua, lá cây đung đưa, ba, năm chiếc lá rơi xuống đất, lại bị cuốn vào trong nước.

Cao Nhiên không nghĩ nhiều, để chân trần chạy nhanh đến dưới cái cây kia, cậu vươn tay sờ cái cây to, cảm xúc thô ráp, thật sự tồn tại.

Trong thời gian đi một vòng quỷ môn quan về, thế giới còn có thể lặng lẽ phát sinh thay đổi ư?

Cao Nhiên vuốt ngược mái tóc về phía sau, cậu ngẩng đầu nhìn lại, bóng cây loang lổ, chiếu cậu lóa mắt, theo bản năng nheo mắt lại, lại ngước lên, bầu trời vẫn là bầu trời ấy.

Mặt trời vẫn cứ soi sáng, bờ sông tĩnh mịch.

Cao Nhiên tựa như một thằng ngốc hết lần này đến lần khác xác nhận xung quanh ngoại trừ mọc thêm một cái cây, cũng không có gì khác nữa, cậu thất thần cầm lại áo và khăn, tha đôi dép lê về, rẽ ngang rẽ dọc vào lại ngõ hẻm nhà mình.

Sau khi thấy cái gì đó, Cao Nhiên khựng lại, đồng tử co rụt, vẻ như gặp phải quỷ, “Bà nội?”

Bà Cao còng lưng đứng ở cửa, cái miệng khô khốc đang lẩm bẩm gì đó.

Hai mắt Cao Nhiên trợn to, sợ đến không thốt ra lời.

Mùa hè năm chuyển lên cấp hai, một buổi tối sau khi bà và mẹ thu dọn bát đũa vào bếp, bà không cẩn thận bị ngã, đập đầu lên nền xi măng, đưa đến bệnh viện không kịp cấp cứu.

Chuyện gì thế này?

Bà nội đã qua đời mấy năm, nếu chuyện này mà Cao Nhiên cũng nhớ nhầm cho được, thì đầu cậu hỏng thật rồi.

Đầu óc Cao Nhiên rối như tơ vò, không hiểu ra làm sao.

Cậu khó khăn nuốt hai ngụm nước bọt, bước từng bước vào ngõ, cách nhà của bà cụ ngày càng gần, nhìn thấy mái đầu bạc trắng của bà, cũng nhìn thấy sự xa lạ và mờ mịt trong mắt bà.

Bà Cao lấy đôi mắt vẩn đục nhìn thiếu niên trước mặt, miệng mấp máy, dường như định nói gì đó, lại không biết nói thế nào.

Cao Nhiên kích động khôn cùng, mắt đỏ hoe, cậu nghẹn ngào thốt lên, “Bà nội.”

Bà Cao đánh giá thiếu niên trước mặt, giận dữ nói, “Bà đâu phải là bà của mi, đừng có gọi lung tung, mi là con nhà ai? Sao lại chạy đến nhà bà? Về nhà của mi đi!”

Tim Cao Nhiên đánh thịch, trong một lúc không nói được tiếng nào.

Cậu càng bối rối hơn, lảo đảo bước chân chạy vào trong sân, theo bản năng lên lầu rẽ phải, một hơi mở khóa cửa phòng tầng hai đi vào.

Cửa phòng đối diện ban công mở rộng, Cao Nhiên chạy thẳng vào, đập vào mắt là một bàn học cũ, dựa vào cửa sổ, trên đó còn có một cái cặp, mấy quyển sách giáo khoa, với giấy bút linh tinh, rất bừa bộn.

Chiếc ghế gỗ vứt ở một bên, miếng đệm rách thì vắt vẻo một nửa trên ghế, chiếc giường gỗ và tủ quần áo đều rất chật, chỉ có thể chứa một người.

Cao Nhiên lùi về sau một bước, đây không phải là phòng của cậu!

Trên tường phòng của cậu có rất nhiều tranh, đều là poster truyện tranh, mấy bức tường trong phòng này đều trống trơn, không có lấy một tấm.

Cứ cho là mẹ cậu tranh thủ lúc cậu ra ngoài mà xé đi, thì cũng sẽ để lại rất nhiều dấu vết.

Cao Nhiên hốt hoảng, cậu ngồi xổm trên đất, xiết chặt lấy cái áo phông và khăn mặt trong tay, đắm chìm trong một hoàn cảnh quỷ dị nào đó không tài nào thoát ra nổi.

“Tiểu Nhiên ——”

Tiếng gọi to vọng lên từ trong sân, Cao Nhiên mặc lại áo phông, quay người chạy chậm xuống mấy bậc cầu thang đứng ở trên ban công nhìn xuống.

Cậu nhìn thấy người phụ nữ đứng trong sân.



Người đó không cao, mặt chữ điền, gầy gò, mái tóc tùy ý xõa sau vai, mặc bộ quần áo cậu nhìn thấy trước khi ra khỏi cửa, không có chút thay đổi nào.

Mẹ vẫn vậy, mặt Cao Nhiên cứng ngắc, muốn tỏ vẻ một chút, nhưng cơ bắp không nghe sai bảo, cậu vẫn cứ ở trong giấc mộng huyền ảo khó mà nói rõ được.

Lưu Tú giục, “Nhanh xuống đây, bà con đi đâu mất rồi!”

Cao Nhiên hết hồn, vội lao xuống tầng hỏi, “Bà mới đứng ngoài cửa, sao lại đi đâu rồi ạ?”

Lưu Tú nghe xong liền vội nói, “Tiểu Nhiên, đầu óc bà con không tốt, ra ngoài liền không nhớ đường về, việc này đâu phải con không biết, sao lại thấy bà ngoài cửa mà không dẫn bà vào nhà? Giờ bà đi đâu mất rồi, ba lại không có nhà…”

Cao Nhiên không nghiêm túc nghe, cậu đang chỉnh sửa lại suy nghĩ hỗn loạn.

Có một suy đoán lớn mật đang sinh sôi trong lòng Cao Nhiên, đập thình thịch, vang ong ong bên tai cậu.

Thế giới này và thế giới kia của cậu là hai thế giới song song, có một số người và việc như được phục chế vậy, giống nhau như đúc, có một số lại không giống.

Như là bà nội, như là căn phòng.

Cao Nhiên cau mày, biến cố phát sinh dưới nước hẳn là nguyên nhân của toàn bộ sự việc.

Cậu chết đuối ở thế giới kia, tỉnh lại ở thế giới này, mà cậu trong thế giới này hẳn đã đồng thời xảy ra chuyện bất ngờ.

Một “bản thân” khác hoặc đã đến thế giới của cậu, trở thành cậu, hoặc đã hoàn toàn biến mất, cậu không biết.

Cao Nhiên hi vọng là điều trước.

Cậu chết, ba mẹ chắc chắn sẽ không thể nào chịu nổi, nhưng không chịu rồi cũng phải chịu.

Hiện thực đến, nào có ai trốn được đâu.

Nói thì nói vậy, nhưng vẫn khó chịu, sự bất ngờ đến quá đỗi đột ngột.

Dù Cao Nhiên cảm thấy mình có chút tham lam, đã có cơ hội sống lại rồi mà chưa thỏa mãn, nhưng cậu vẫn cầu mong “bản thân” khác có thể đi đến thế giới của cậu.

Cao Nhiên thở dài một hơi, mắt đỏ lên, cậu dùng sức dụi dụi, mình bây giờ chỉ là một con rối, dây nằm trong tay ông trời, không còn lựa chọn khác.

Ngay cả một bước đệm thời gian cũng không cho, vừa đến đã có chuyện.

Lưu Tú cầm chìa khóa ở trên bệ cửa sổ, không ngừng than thở, “Thật là, đã lớn tuổi vậy rồi mà không khiến người ta bớt lo, mẹ mới đi vệ sinh chút thôi đã mở cửa ra rồi.”

Đầu Cao Nhiên đột nhiên tê tái, trời đất quay cuồng, cũng chỉ một hai giây sau, cảm giác đau đầu biến mất, thêm vào một vài đoạn kí ức.

Trong thế giới kia của cậu, mẹ đi làm trong xưởng của cậu, hôm nay và ngày mai được nghỉ, điểm này là giống nhau.

Nhưng mà, thế giới này mẹ phải chăm sóc bà Cố, ban ngày đạp xe đưa bà đến xưởng, tối lại đưa về.

Còn ba của cậu, vẫn làm thợ điện, sáng sớm hôm nay đã đi sửa điện rồi.

Nếu Cao Nhiên đoán không lầm, chuyện đã xảy ra trong thế giới kia của cậu, e rằng sẽ không xảy ra ở thế giới này, mà chuyện không xảy ra ở thế giới kia, lại xảy ra ở thế giới này.

Những chuyện không biết vừa thú vị, cũng rất đáng sợ, chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy.

Đau trứng vãi.

Lưu Tú vỗ vai con trai, “Tiểu Nhiên, mẹ gọi con mấy lần, sao cứ ngây ra thế?”

Cao Nhiên hoàn hồn, “Con đang nghĩ bà sẽ đi hướng nào.”

Lưu Tú vừa bước vội ra ngoài vừa nói, chân nhanh như gió, “Nếu chỉ cần nghĩ thôi là tìm được, thì mẹ mày cũng không cuống lên đến thế.”

Cao Nhiên cũng ra ngoài cùng cô, “Mẹ, mình chia nhau tìm đi, sẽ nhanh thấy bà hơn.”

Lưu Tú đồng ý, “Con tìm thấy thì đứng trong ngõ gọi mấy tiếng, vậy mẹ cũng sẽ biết được, đỡ phải tìm lung tung, đúng rồi, con cầm chìa khóa chưa?”

Cao Nhiên nói có cầm, cậu nhìn người phụ nữ đang hướng đến một đầu khác trong ngõ, “Mẹ ơi!”

Lưu Tú ơi một tiếng, thấy mắt con trai đỏ hoe, như kiểu vừa khóc xong, vẻ mặt rất đau lòng, tim cô nhảy lên, “Sao thế?”

Cao Nhiên nhếch miệng cười, “Không có gì ạ, con chỉ gọi thế thôi.”

Không nên nói bậy, cần phải cảm ơn, vẫn còn sống.

Lưu Tú lườm, “Sao tự nhiên lắm lời thế, ở nhà không lo làm bài tập, lại cứ ra ngoài bắt tép sông, sau lưng quần toàn là bùn đất, tép sông đâu?”

Cao Nhiên ơ một tiếng, ngơ ngác nói, “Quên ở bờ sông rồi ạ.”

Lưu Tú lười nói thêm với con trai, vội vội vàng vàng đi tìm bà cụ, nhỡ mà có chuyện, thì chỉ có loạn thêm thôi.

Cao Nhiên đứng tại chỗ xoa xoa mặt, cậu khóa cửa xong hết nhìn trái lại nhìn phải.

Trong con ngõ nhỏ này có tổng cộng năm hộ gia đình, tình huống có lẽ cũng na ná thế giới của cậu.

Tính từ bên trái đầu hẻm đi vào, nhà đầu tiên có hai mẹ con, con gái lên lớp 11, tên Trương Nhung, thành tích xuất sắc, nằm trong top 10 của cả lớp, cùng lớp với Cao Nhiên.

Họ hay tình cờ đi học cùng nhau, nhưng ít khi về nhà cùng nhau.

Bởi vì cậu hoặc là đạp xe tìm nhà sách khắp nơi, hoặc là học thêm đến 11 12 giờ, bạn kia lại phải về nhà đúng giờ quy định.

Nhà thứ hai là nhà Cao Nhiên, căn nhà thứ ba ở thế giới kia của cậu hơn nửa năm nay chơi cổ phiếu thất bại bán nhà về quê.

Thế giới này chơi cổ phiếu kiếm bộn tiền, chuyển nhượng căn nhà lại cho cháu trai.

Người cháu kia trưa hôm nay mới chuyển tới, chưa gặp, không biết là thần thánh phương nào.

Căn nhà thứ tư là một cặp vợ chồng, họ dựng quầy ở trên đường, sữa đậu nành với tào phớ đều tự tay làm, nồng nặc mùi đậu.

Hai người rất khách khí, xử sự rất khéo léo.

Hàng xóm láng giềng mà mang cặp lồng qua, họ không nói không rằng múc đầy mới thôi.

Ở thế giới của Cao Nhiên, hai vợ chồng có một đứa con một tuổi, gửi ở quê cho cha mẹ chồng nuôi, thế giới này thì không có.

Căn hộ cuối cùng trang trí rất bắt mắt, hoàn toàn không hợp với khung cảnh nơi đây.

Ông cụ hồi trẻ là bác sĩ, góa vợ sớm, một thân một mình sinh sống, hai năm trước mở một phòng khám nhỏ trong ngõ, nhân duyên không tồi.

Con trai con dâu cũng là bác sĩ, đều đang đi làm trong bệnh viện huyện.

Cao Nhiên nhét chìa khóa vào trong túi, cậu gõ cửa từng nhà, phát hiện nhà thứ ba không có ai, nhà Trương Nhung ở bên trái đáp lại, không mở cửa, chỉ đứng trong sân nói vọng ra là không thấy.

Mẹ của Trương Nhung là Trương Quế Phương đứng cách cánh cổng nói, “Bà cụ đi đứng không tốt, đi không nhanh, cháu sang nhà khác hỏi xem, biết đâu đang ngồi trong nhà ai đấy.”



Cao Nhiên ngó vào trong khe cửa nhìn, sắp sửa thành mắt gà chọi đến nơi, “Vậy cháu đi tìm một chút.”

Không còn tiếng nào vọng ra từ cửa nữa.

Cao Nhiên cũng không ở lâu, Trương Quế Phương không muốn cậu quấy rầy việc học của Trương Nhung, càng sợ cậu làm hư Trương Nhung hơn.

Bởi vì cậu là con trai, thành tích ở lớp thuộc dạng trung bình, thuộc nhóm không xuống được mà lên chẳng xong, xếp trong cả khối thì tìm không nổi.

Cao Nhiên quay lại đạp xe ra ngoài, cậu không rẽ vào mấy cái ngõ hẻm chằng chịt, mà vẫn đứng ở mấy ngõ lớn vừa tìm vừa gọi.

Bà nội tuy không biết cậu, nhưng cậu gọi như vậy, có thể đánh động hàng xóm xung quanh, ai từng thấy bà nội, nhất định sẽ đáp lại một tiếng.

Tìm chưa được mấy phút, động tác đạp xe của Cao Nhiên khựng lại, cậu quay phắt đầu, rẽ vào một cái hẻm, phanh gấp rồi ném xe đạp bên tường.

Cao Nhiên thở hổn hển nói, “Bà nội, sao bà lại chạy ra đây?”

Bà Cao không phản ứng, bà lôi kéo cánh tay của người đàn ông bên cạnh, “Tiểu Bắc, con hát lại lần nữa đi… Cái bài gì kia ấy…”

Bài hát vừa mới nghe tên, loáng cái đã quên mất.

Cao Nhiên liếc nhìn người đàn ông xa lạ, khoác cái áo bẩn đến không nhìn ra màu sắc, lưng áo ướt mồ hôi, thấp thoáng thấy được cơ bắp cường tráng.

Làn da lộ ra ngoài mang màu mật ong khỏe mạnh, mái đầu đinh, đường nét gò má kiên nghị, đậm khí dương cương.

Cảm giác quen thuộc khó hiểu nảy sinh, liệu có phải đã từng gặp nhau nơi nào?

Ý nghĩ hoang đường này nhảy vào đầu Cao Nhiên, rồi cũng biến mất trong tích tắc.

Có lẽ là tại ánh mắt của Cao Nhiên rõ ràng quá, người đàn ông nghiêng đầu nhìn sang, anh mân mê đôi môi khô khốc, cất giọng chất phác, “Tôi tình cờ gặp bà cụ, định đưa bà về, nhưng bà không chịu đi.”

Cao Nhiên định nói gì đó, sực nhớ ra quay đầu chạy ra ngoài gào lên, “Mẹ ơi, con thấy bà nội rồi ——”

Giọng Lưu Tú vọng ra từ đâu đó gần đây, nói biết rồi.

Cao Nhiên chạy lại vào ngõ, cậu kéo cổ áo phông lau mồ hôi, trong thoáng chốc chẳng biết nên làm gì.

Tình hình bà nội lúc này làm cậu rất bối rối.

Trong ngõ không có gió, trước sau đều là vách tường, con đường gạch nhỏ hẹp.

Xe đạp lúc quay đầu phải cẩn thận, nếu không sẽ đụng vào vách tường, người đứng bên trong rất ngột ngạt.

Chân tóc người đàn ông nhỏ xuống một giọt mồ hôi, anh ta giơ tay lau, “Bà ơi, cháu bà đến tìm nè, mau về cùng cậu ấy thôi.”

Bà Cao không phản ứng.

Cao Nhiên dở khóc dở cười, “Bà nội ơi, con là Tiểu Nhiên đây.”

Gương mặt nhăn nheo của bà Cao tràn ngập sự nghi ngờ, “Tiểu Nhiên là ai? Chưa từng nghe.”

Cao Nhiên không thể tin nổi mà trợn tròn mắt, không ngờ bà không chỉ không nhận ra cậu, mà cũng quên luôn cả tên, cậu cúi đầu ủ rũ, “Tiểu Nhiên là cháu trai bà, cũng chính là con.”

Bà Cao lắc đầu nguầy nguậy, mặt bà nhăn lại, nóng nảy, “Thằng nhỏ này sao lại nói hươu nói vượn thế này, cháu bà không phải tên Tiểu Nhiên, nó là Lục Lục!”

Cao Nhiên sững sờ, đó là tên hồi nhỏ của cậu, vì cậu sinh ngày 6 tháng 6, bà nội liền gọi cậu như vậy, cậu gãi đầu, mắt ửng đỏ, đột nhiên không biết nên nói gì.

Người đàn ông thấy thế cười nói, “Bà à, con có thể làm chứng, cậu ấy thật sự là cháu bà đấy.”

Cao Nhiên ngạc nhiên nhìn anh ta.

Bà Cao không vui bắt đầu sừng sộ, “Tiểu Bắc con đừng có lừa bà già này, sao mà bà không nhận ra cháu trai mình được chứ, nó về sau muốn thi lên đại học, giờ chắc chắn đang học ở trường.”

Người đàn ông thở dài, “Bà à, bà nhìn kĩ lại xem nào.”

Bà Cao nhìn về phía Cao Nhiên, bà ghé sát mặt vào nhìn kĩ một lát, sống chết nói không phải, đặng huơ huơ bàn tay khô quắt, “Cháu bà cao từng này, lớn lên trắng bóc, nó vừa đen vừa gầy, xấu muốn chết, không đúng không đúng.”

Cao Nhiên méo miệng, gắng sức nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên của đóa hoa tổ quốc, “Bà nội à, con không đen, cũng đâu có gầy.”

Người đàn ông nhíu mày, “Bà à, con có thể làm chứng, cháu bà bây giờ nom đẹp lắm.”

Bà Cao nói thế à? Bà nhìn gương mặt thiếu niên trước mắt, không nói gì, như là đang suy nghĩ cái điều chi.

Người đàn ông nuốt nước bọt, phơi nắng đến khô hết cả mồm miệng, anh nhìn về phía thiếu niên, “Cậu bạn nhỏ, bệnh của bà cậu không dễ chữa, dễ nhầm lẫn, phải có người trông suốt mới được.”

Ai là cậu bạn nhỏ? Nói vớ vẩn!

Cao Nhiên lén trợn mắt, đây là ai thế này, bà nội cứ gọi Tiểu Bắc, chỉ nghe lời của người ta thôi.

Cậu hỏi dò, “Ờm, cái người hồi sáng nay chuyển đến cạnh nhà tui có phải là ông không?”

Người đàn ông đứng thẳng lên, miễn cưỡng cười, “Đúng rồi, là tôi.”

Thấy cậu nhóc không thích bị gọi là cậu bạn nhỏ, anh dùng vẻ người lớn, chìa tay ra, “Tôi là Phong Bắc, Phong trong phong bế, về sau đều là hàng xóm, có gì cần giúp cứ nói, tôi nếu có thể nhất định sẽ giúp.”

Cao Nhiên ngửa đầu nhìn người đàn ông, vóc dáng thật là con mẹ nó cao, nom đến là hoành tráng.

Cậu cúi đầu, thấy bàn tay vươn ra kia có khớp xương rất dài, bàn tay dày rộng, trên đó toàn là vết chai, trên mấy ngón tay có vài vết xước, không biết là bị cái gì tạo ra.

Trong móng tay có bùn đen, rất bẩn, trông còn mới.

Khóe miệng Phong Bắc giật nhẹ, anh định thu tay về, cậu nhóc lại chẳng mảy may để ý mà nắm lại, nở nụ cười xán lạn, “Cao Nhiên, Nhiên trong rực cháy.”

Chương 2

====

Phong Bắc nói, Nhiên Nhiên có một cái tên rất hay, rất hợp với cậu.

Tôi cũng thấy thế.

Đó là lí do tại sao ở “ngôi nhà” nhỏ bé của mình, với khung thời gian eo hẹp của bản thân, tôi ngồi đây, lặng lẽ gõ những dòng chữ này, cố gắng truyền tải lại câu chuyện của Tây Tây Đặc về một cậu thiếu niên, một anh thanh niên, cùng chuyện tình cảm ngậm đắng nuốt cay xen lẫn ngọt bùi ấm áp của họ.

Tôi muốn mỗi lúc rảnh rỗi hay mệt mỏi, sẽ có thể hòa vào thế giới của họ, dõi theo cậu bé vừa ngây thơ vừa sắc bén, vừa yếu đuối vừa mạnh mẽ tuổi 17, cho đến khi thành một chàng trai nhiệt tình như lửa, nhiệt huyết tràn trề ở tuổi 23.

Yêu, có đôi khi là chuyện liên quan đến rất nhiều người, nhưng cũng có lúc chỉ là những điều bình dị của hai người.

Hãy cùng nghe hai người đó giới thiệu, kể lại, và bày tỏ.

Phong trong phong bế.

Nhiên trong rực cháy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook