Chương 70
Mặc Tây Kha
16/10/2022
Hôm thứ tư, đột nhiên trời đổ tuyết dày đặc.
Tuyết rơi từ lúc tối, khi Tiết Diệc Sâm thức dậy thì ngoài cửa sổ đã phủ trắng xóa. Cậu ngước nhìn trời, hiếm khi thấy bầu trời trong xanh và cao vút thế này nên tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều.
Trên điện thoại có tin nhắn Bách Viễn Châu gửi đến: Tuyết rơi rồi, cậu còn nhớ cái hẹn của chúng ta không?
Câu nói này có hơi mập mờ, Tô Hoan Trạch đang nằm trên giường nhìn cậu bằng vẻ mặt u ám, rõ ràng là đã nhìn lén được thông báo tin nhắn gửi đến trên màn hình điện thoại, nhưng không hỏi mà lại âm thầm hờn dỗi.
Cậu không có ý định mở plug-in lên để nghe tâm tư của Tô Hoan Trạch, tên này suy nghĩ gì cậu lại rành quá ấy chứ, hoàn toàn không cần phải làm chuyện thừa thãi.
"Chút nữa tôi phải ra ngoài, tôi có hẹn chụp ảnh dưới tuyết với một nhiếp ảnh gia. Nhiếp ảnh gia này đã giúp đỡ tôi rất nhiều nên tôi không thể để anh ấy leo cây được." Cậu vừa giải thích vừa gõ tin nhắn trả lời Bách Viễn Châu, hỏi anh ta phải hẹn nhau ở đâu.
"Còn tôi thì sao?'
"Cậu có thể về nhà chơi với em gái mình và Que Kem mà."
"Tôi đến nơi chụp ảnh với cậu."
"Tôi đi chụp ảnh mà còn vác theo một tên thần chết như cậu sẽ khiến nhiếp ảnh gia sợ mất, cái gương mặt này mà đi theo làm người ta có áp lực tâm lý lớn lắm đó. Ngoan nào, mấy ngày rồi cậu cũng chưa về nhà mà, vừa có chồng là quên nhà luôn sao." Cậu nói xong, cố ý vứt điện thoại đến trước mặt Tô Hoan Trạch để mặc cậu ta thích xem gì thì xem, quay người đi vào toilet.
Tô Hoan Trạch lăn qua lật lại hồi lâu mới chịu rời khỏi giường, đến cửa phòng vệ sinh nói vọng vào: "Tôi muốn ăn sủi cảo chiên."
Tiết Diệc Sâm đang đánh răng nên lúng búng trả lời.
Lúc cậu đi ra thì thấy quần áo bày ra đầy giường, toàn là mấy bộ Tô Hoan Trạch mua cho cậu, hẳn cậu chàng đang dùng phương thức thầm lặng này để tuyên bố quyền sở hữu của mình đây mà. Cậu thở dài, cam chịu mặc quần áo Tô Hoan Trạch đã chuẩn bị vào, như vậy Tô Hoan Trạch mới không làm rộn nữa. Sau đó cậu đeo tạp dề vào đi làm sủi cảo chiên cho Tô Hoan Trạch ăn.
Lúc ngồi xuống bàn ăn, Tiết Diệc Sâm cảm thấy có gì đó lộm cộm trong túi quần của mình bèn đưa tay lấy nó ra, khi nhìn thấy một con dao quân đội Thụy Sĩ thì không khỏi đứng hình.
Tô Hoan Trạch vẫn đang ăn, thấy vậy thì giải thích với cậu: "Cậu có thể dùng nó để tự vệ."
"Nhiếp ảnh gia còn gầy hơn cả tôi nữa đấy, chiều cao của anh ta cũng chỉ tầm 1m75 đến 1m78 là cùng. Trông anh ta thanh tú và mỏng manh lắm."
"Cậu yếu quá."
"Không phải tôi chỉ đánh không lại cậu thôi à?"
"Cũng đánh không lại Vương Túc."
"Thôi được rồi..."
"Ngay cả Que Kem cũng có thể bắt nạt cậu."
"..." Cậu nhận ra mình là tầng thấp nhất trong cái chuỗi thức ăn này.
Sau đó Tô Hoan Trạch gọi Vương Túc đến, chở cậu tới trường đại học của Bách Viễn Châu tìm anh ta. Tô Hoan Trạch cũng bám theo với lý do tiện đường, hẳn muốn nhìn thử Bách Viễn Châu là người như thế nào.
*
Bách Viễn Châu nhận được tin nhắn của Tiết Diệc Sâm thì lập tức mặc áo khoác vào, đeo khẩu trang dùng một lần lên và trả lời tin nhắn: Tôi chờ cậu ở cổng sau nhé, gần chỗ đó có một cái sân vận động.
Sau khi ăn mặc tươm tất, anh ta nhìn quanh phòng để chắc chắn rằng mình không quên thứ gì nữa rồi vác túi máy ảnh lên lưng, đi đâu cũng phải cầm camera mới có cảm giác an toàn.
Đến sân vận động mới nhận ra lớp tuyết đọng lại ở đây vẫn chưa được dọn dẹp, bởi vì còn sớm nên không có nhiều người đến, từng mảng tuyết đọng dày đặc hệt như một miếng đầu phụ trắng bóc, anh ta phải bước qua lớp tuyết đọng này mới có thể vượt qua sân bóng rổ đi đến cổng sau.
Khi vừa đến cổng sau, anh ta giậm chân để mảng tuyết bám trên rơi xuống. Bỗng nhiên có người đến gần, anh ta còn tưởng Tiết Diệc Sâm đến rồi, ngẩng đầu lên thì thấy một người khác.
Thẩm Khanh nhìn Bách Viễn Châu với vẻ mặt bất lực, hai tay nhét vào trong túi áo khoác. Cái áo khoác kiểu ngụy trang này rất to, phải dài quá đầu gối nên khiến cặp chân của người kia càng trở nên thon dài hơn. Anh ta đưa mắt nhìn quanh sân bóng rổ rồi hỏi Bách Viễn Châu: "Cậu có bị đần không vậy, thời tiết như vậy mà còn đến đây, cậu nghĩ tôi có thể chơi bóng rổ dưới trời tuyết thế này không?"
"Không."
"Còn không nữa chứ, tôi đã nói mấy lần rồi, tôi không có hứng thú với việc trở thành người mẫu."
Bách Viễn Châu nghe Thẩm Khanh nói vậy không khỏi cảm thấy hụt hẫng, nhưng anh ta vẫn khẽ đáp lại: "Thật tiếc quá."
Bách Viễn Châu thích tìm kiếm người mẫu, nhất là những chàng trai cao ráo và có vẻ ngoài ưa nhìn, Tiết Diệc Sâm không phải là người đầu tiên Bách Viễn Châu chủ động tiếp cận, mà là người thứ hai.
Người đầu tiên anh ta tiếp cận là Thẩm Khanh, thành viên trong đội bóng rổ của trường. Bởi vì người kia ngoại hình tuấn tú và cao tận 1m9, điều kiện gia đình không tệ nên là một người có tiếng tăm trong trường họ.
Thẩm Khanh có hơi khác so với Tiết Diệc Sâm, bởi vì Thẩm Khanh thuộc kiểu con trai vận động, mái tóc buông thả và khuôn mặt góc cạnh với cặp mắt hai mí to rất xinh đẹp, sống mũi thẳng, môi không quá dày cũng không quá mỏng và có làn da màu lúa mạch. Cơ thể của anh ta có cơ bắp cuồn cuộn, khi vận động dưới ánh nắng mặt trời trông vô cùng thu hút người khác.
Nếu phải nói thẳng ra thì đường nét của anh ta không hề tinh xảo và thanh tú như Tiết Diệc Sâm, nếu so sánh thì Thẩm Khanh thuộc loại cuồng nhiệt còn Tiết Diệc Sâm lại mang cảm giác nhã nhặn.
Bách Viễn Châu rất cố chấp với việc tìm kiếm người mẫu, anh ta thường xuyên đến xem Thẩm Khanh chơi bóng rổ và nhân cơ hội đó chủ động bắt chuyện với Thẩm Khanh để thương lượng với anh ta việc trở thành một người mẫu ảnh. Thẩm Khanh chẳng để vào mắt chút tiền tiêu vặt đó, cũng không ham hố nhiếp ảnh nên vẫn luôn từ chối. Bách Viễn Châu lại không bỏ cuộc, cảm thấy chỉ cần chụp được một bộ ảnh là tốt lắm rồi.
Từ sau khi gặp được Tiết Diệc Sâm, anh ta bắt đầu chủ động liên hệ với cậu. Việc cậu nhận lời đồng ý khiến Bách Viễn Châu vui mừng khôn xiết, anh ta cảm thấy bản thân mình đã chiếm được món hời to nên vẫn luôn để tâm đến chuyện của Tiết Diệc Sâm, anh ta vẫn luôn cho rằng việc cậu bằng lòng làm người mẫu là đang ban ơn cho mình nên rất trân trọng cơ hội này.
Thẩm Khanh săm soi cả người Bách Viễn Châu, người kia đeo khẩu trang xài một lần, hàng mi dài trông không khác gì dán lông mi giả và một gương mặt tinh xảo tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Thẩm Khanh không đành lòng khi nhìn thấy vẻ mất mát trên khuôn mặt này của anh ta, suy đi nghĩ lại rồi nói: "Thế này đi, tôi mời cậu đi ăn nhé. Trời đang lạnh lắm nên cậu đừng đứng đây đợi nữa."
Thẩm Khanh cứ tưởng Bách Viễn Châu đứng đây đợi anh ta, ai ngờ Bách Viễn Châu lại lắc đầu từ chối: "Không được, tôi đang chờ người ta."
"Chờ ai?" Lẽ nào không phải đang chờ mình sao?
"Ừm, tôi đang chờ người mẫu. Hôm nay bọn tôi có hẹn chụp cảnh tuyết."
Thẩm Khanh không thể ngờ đến, chợt nhận ra dạo gần đây Bách Viễn Châu không còn quấy rầy mình nữa, hóa ra đã có mục tiêu khác. Anh ta cảm thấy hơi bức bối, cười nhạt rồi gật đầu đáp: "Ra vậy, cậu tìm được người mẫu rồi sao, được đấy. Tôi cũng đang tò mò không biết cậu tìm được người mẫu thế nào, tôi cũng chờ xem vậy."
Khoảng tầm ba bốn phút sau thì có một chiếc xe chạy đến, nhìn thấy hãng xe này, Thẩm Khanh khá bất ngờ...
Cái xe Tô Hoan Trạch mới mua đã bị tông phải, dựa theo cái nết của cậu ta thì sửa xong sẽ tặng cho người khác luôn. Vì vậy phải dùng lại cái xe khi trước, trong mắt bọn con trai thì cái xe này phải nói là đỉnh của chóp...
Tiết Diệc Sâm bước xuống và chào tạm biệt những người trên xe, ai ngờ Tô Hoan Trạch cũng đi theo cậu. Tiết Diệc Sâm bất lực, đành phải dẫn Tô Hoan Trạch sang đó và giới thiệu Bách Viễn Châu với cậu ta để Tô Hoan Trạch chịu đi về.
Đi qua đó mới thấy có hai người đang đứng đợi trước cổng.
Bốn người họ đứng chung một chỗ, Tiết Diệc Sâm lên tiếng trước: "Người này là bạn học của tôi, tiện đường nên đưa tôi đến đây."
Bách Viễn Châu nhìn Tô Hoan Trạch, người trước nay vẫn luôn hiền lành như anh ta lại cười khẩy, mở miệng hỏi: "Tô Hoan Trạch à."
Quen biết nhau sao?!
Tiết Diệc Sâm sửng sốt, nhưng mà giọng điệu này nghe không được thân thiện cho lắm...
"Ừm." Tô Hoan Trạch đáp lại, chần chừ một lúc mới hỏi, "Anh là ai?"
"Tôi quen anh trai của cậu."
"À." Ngữ khí của Tô Hoan Trạch trở nên lạnh nhạt.
Tiết Diệc Sâm cảm thấy bầu không khí có hơi sai sai nên bắt đầu dỗ dành bảo Tô Hoan Trạch về trước, Tô Hoan Trạch mới chịu miễn cưỡng lên xe rời đi.
Đợi Tô Hoan Trạch đi rồi, Bách Viễn Châu mới cau mày nói với Tiết Diệc Sâm một câu: "Bớt qua lại với người nhà họ Tô đi, chẳng có người nào tốt lành."
"Hở?! Sao anh lại nói như vậy?"
"Ỷ có chút tiền nên loạn như nồi cháo heo."
Thẩm Khanh vẫn đang đứng bên cạnh nhưng chẳng khác gì một bức tượng bị người khác phớt lờ nên cau có, đảo mắt nhìn Tiết Diệc Sâm. Anh ta là người thường xuyên đi dạo trung tâm thương mại nên vừa nhìn thấy bộ quần áo cậu mặc trên người và dáng vẻ non nớt kia thì đoán chắc Tiết Diệc Sâm cũng là con ông cháu cha, sao người như vậy phải đi làm thêm nhỉ?
Tiết Diệc Sâm muốn hỏi Bách Viễn Châu về anh trai của Tô Hoan Trạch, sự tồn tại của người này luôn khiến cậu cảm thấy bất an. Cứ nghĩ đến việc Tô Hoan Trạch không thể sống qua mười tám tuổi thì lồng ngực cậu sẽ nhức nhối.
Nhưng cậu để ý thấy vẫn còn người khác đứng ở đây nên mỉm cười hỏi: "Người này là bạn học của anh à?"
Thẩm Khanh điều chỉnh lại nụ cười, đang định chào cậu thì nghe Bách Viễn Châu dùng một câu gạt bỏ mối quan hệ của hai người họ: "Ừm, tình cờ đụng phải."
Thẩm Khanh khó chịu... nhưng vẫn phải chào hỏi lịch sự, không để thua khí thế được.
Tiết Diệc Sâm cũng rất khách sáo, chào Thẩm Khanh xong thì quay sang hỏi Bách Viễn Châu: "Anh ăn sáng chưa?"
"Không phải cậu nói ăn rồi à? Tôi đã ăn bánh mì trong lúc chờ cậu đến."
"Chịu khó vậy sao?"
"Quen rồi, chúng ta chuẩn bị chụp ảnh thôi. Tôi đã chuẩn bị áo khoác cho cậu nên sẽ không lạnh lắm đâu, cậu đến phòng làm việc của tôi đi."
"Được."
Không ngờ Thẩm Khanh cũng tỏ ra mình rất hứng thú với chuyện này: "Tôi cũng tò mò mấy cậu chụp thế nào đấy, tôi đến xem thử vậy." Nói xong thì bám theo hai người.
Thật ra Thẩm Khanh đang định đi ăn sáng, nhưng chưa kịp ăn đã nghe loáng thoáng có người bảo Bách Viễn Châu đến sân bóng rổ tìm anh ta nên nổi cơn giận. Một bên mắng Bách Viễn Châu không biết suy nghĩ, một bên lại chạy đến đây tìm anh ta, ai ngờ gặp phải chuyện này.
Ba người cùng nhau đến phòng làm việc, mới vừa bước vào, Tiết Diệc Sâm đã cởi giày và áo khoác ra theo thói quen và hỏi Bách Viễn Châu: "Hôm nay có cần phải tắm không?"
"Cứ tắm sơ qua đi, cho tôi dễ tạo kiểu tóc."
"Được." Tiết Diệc Sâm không hề dị nghị, nhìn quanh phòng tắm thì thấy mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ nên đi vào và khóa trái cửa lại để tắm rửa.
Thẩm Khanh thấy vậy thì sững sờ, vẫn đứng ngoài cửa không biết có nên vào hay không, nghĩ ngợi một lúc mới hỏi: "Chụp ảnh thôi còn phải tắm rửa nửa à? Chụp ảnh khỏa thân ư?"
"Chụp khỏa thân trong nền tuyết lạnh lắm." Bách Viễn Châu nói rồi đến cửa lấy một đôi dép lê đưa cho Thẩm Khanh.
Thẩm Khanh thay giày xong thì vào phòng làm việc nhìn dáo dác khắp nơi, sau đó khẽ hỏi: "Người mẫu này đắt lắm không?"
Hai chữ "người mẫu" này có hơi chói tai, Bách Viễn Châu cảm thấy khó xử nhưng vẫn trả lời: "Một bộ ảnh 800 tệ."
Thẩm Khanh nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm vọng ra, lãnh đạm đáp lại: "Ồ."
Tuyết rơi từ lúc tối, khi Tiết Diệc Sâm thức dậy thì ngoài cửa sổ đã phủ trắng xóa. Cậu ngước nhìn trời, hiếm khi thấy bầu trời trong xanh và cao vút thế này nên tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều.
Trên điện thoại có tin nhắn Bách Viễn Châu gửi đến: Tuyết rơi rồi, cậu còn nhớ cái hẹn của chúng ta không?
Câu nói này có hơi mập mờ, Tô Hoan Trạch đang nằm trên giường nhìn cậu bằng vẻ mặt u ám, rõ ràng là đã nhìn lén được thông báo tin nhắn gửi đến trên màn hình điện thoại, nhưng không hỏi mà lại âm thầm hờn dỗi.
Cậu không có ý định mở plug-in lên để nghe tâm tư của Tô Hoan Trạch, tên này suy nghĩ gì cậu lại rành quá ấy chứ, hoàn toàn không cần phải làm chuyện thừa thãi.
"Chút nữa tôi phải ra ngoài, tôi có hẹn chụp ảnh dưới tuyết với một nhiếp ảnh gia. Nhiếp ảnh gia này đã giúp đỡ tôi rất nhiều nên tôi không thể để anh ấy leo cây được." Cậu vừa giải thích vừa gõ tin nhắn trả lời Bách Viễn Châu, hỏi anh ta phải hẹn nhau ở đâu.
"Còn tôi thì sao?'
"Cậu có thể về nhà chơi với em gái mình và Que Kem mà."
"Tôi đến nơi chụp ảnh với cậu."
"Tôi đi chụp ảnh mà còn vác theo một tên thần chết như cậu sẽ khiến nhiếp ảnh gia sợ mất, cái gương mặt này mà đi theo làm người ta có áp lực tâm lý lớn lắm đó. Ngoan nào, mấy ngày rồi cậu cũng chưa về nhà mà, vừa có chồng là quên nhà luôn sao." Cậu nói xong, cố ý vứt điện thoại đến trước mặt Tô Hoan Trạch để mặc cậu ta thích xem gì thì xem, quay người đi vào toilet.
Tô Hoan Trạch lăn qua lật lại hồi lâu mới chịu rời khỏi giường, đến cửa phòng vệ sinh nói vọng vào: "Tôi muốn ăn sủi cảo chiên."
Tiết Diệc Sâm đang đánh răng nên lúng búng trả lời.
Lúc cậu đi ra thì thấy quần áo bày ra đầy giường, toàn là mấy bộ Tô Hoan Trạch mua cho cậu, hẳn cậu chàng đang dùng phương thức thầm lặng này để tuyên bố quyền sở hữu của mình đây mà. Cậu thở dài, cam chịu mặc quần áo Tô Hoan Trạch đã chuẩn bị vào, như vậy Tô Hoan Trạch mới không làm rộn nữa. Sau đó cậu đeo tạp dề vào đi làm sủi cảo chiên cho Tô Hoan Trạch ăn.
Lúc ngồi xuống bàn ăn, Tiết Diệc Sâm cảm thấy có gì đó lộm cộm trong túi quần của mình bèn đưa tay lấy nó ra, khi nhìn thấy một con dao quân đội Thụy Sĩ thì không khỏi đứng hình.
Tô Hoan Trạch vẫn đang ăn, thấy vậy thì giải thích với cậu: "Cậu có thể dùng nó để tự vệ."
"Nhiếp ảnh gia còn gầy hơn cả tôi nữa đấy, chiều cao của anh ta cũng chỉ tầm 1m75 đến 1m78 là cùng. Trông anh ta thanh tú và mỏng manh lắm."
"Cậu yếu quá."
"Không phải tôi chỉ đánh không lại cậu thôi à?"
"Cũng đánh không lại Vương Túc."
"Thôi được rồi..."
"Ngay cả Que Kem cũng có thể bắt nạt cậu."
"..." Cậu nhận ra mình là tầng thấp nhất trong cái chuỗi thức ăn này.
Sau đó Tô Hoan Trạch gọi Vương Túc đến, chở cậu tới trường đại học của Bách Viễn Châu tìm anh ta. Tô Hoan Trạch cũng bám theo với lý do tiện đường, hẳn muốn nhìn thử Bách Viễn Châu là người như thế nào.
*
Bách Viễn Châu nhận được tin nhắn của Tiết Diệc Sâm thì lập tức mặc áo khoác vào, đeo khẩu trang dùng một lần lên và trả lời tin nhắn: Tôi chờ cậu ở cổng sau nhé, gần chỗ đó có một cái sân vận động.
Sau khi ăn mặc tươm tất, anh ta nhìn quanh phòng để chắc chắn rằng mình không quên thứ gì nữa rồi vác túi máy ảnh lên lưng, đi đâu cũng phải cầm camera mới có cảm giác an toàn.
Đến sân vận động mới nhận ra lớp tuyết đọng lại ở đây vẫn chưa được dọn dẹp, bởi vì còn sớm nên không có nhiều người đến, từng mảng tuyết đọng dày đặc hệt như một miếng đầu phụ trắng bóc, anh ta phải bước qua lớp tuyết đọng này mới có thể vượt qua sân bóng rổ đi đến cổng sau.
Khi vừa đến cổng sau, anh ta giậm chân để mảng tuyết bám trên rơi xuống. Bỗng nhiên có người đến gần, anh ta còn tưởng Tiết Diệc Sâm đến rồi, ngẩng đầu lên thì thấy một người khác.
Thẩm Khanh nhìn Bách Viễn Châu với vẻ mặt bất lực, hai tay nhét vào trong túi áo khoác. Cái áo khoác kiểu ngụy trang này rất to, phải dài quá đầu gối nên khiến cặp chân của người kia càng trở nên thon dài hơn. Anh ta đưa mắt nhìn quanh sân bóng rổ rồi hỏi Bách Viễn Châu: "Cậu có bị đần không vậy, thời tiết như vậy mà còn đến đây, cậu nghĩ tôi có thể chơi bóng rổ dưới trời tuyết thế này không?"
"Không."
"Còn không nữa chứ, tôi đã nói mấy lần rồi, tôi không có hứng thú với việc trở thành người mẫu."
Bách Viễn Châu nghe Thẩm Khanh nói vậy không khỏi cảm thấy hụt hẫng, nhưng anh ta vẫn khẽ đáp lại: "Thật tiếc quá."
Bách Viễn Châu thích tìm kiếm người mẫu, nhất là những chàng trai cao ráo và có vẻ ngoài ưa nhìn, Tiết Diệc Sâm không phải là người đầu tiên Bách Viễn Châu chủ động tiếp cận, mà là người thứ hai.
Người đầu tiên anh ta tiếp cận là Thẩm Khanh, thành viên trong đội bóng rổ của trường. Bởi vì người kia ngoại hình tuấn tú và cao tận 1m9, điều kiện gia đình không tệ nên là một người có tiếng tăm trong trường họ.
Thẩm Khanh có hơi khác so với Tiết Diệc Sâm, bởi vì Thẩm Khanh thuộc kiểu con trai vận động, mái tóc buông thả và khuôn mặt góc cạnh với cặp mắt hai mí to rất xinh đẹp, sống mũi thẳng, môi không quá dày cũng không quá mỏng và có làn da màu lúa mạch. Cơ thể của anh ta có cơ bắp cuồn cuộn, khi vận động dưới ánh nắng mặt trời trông vô cùng thu hút người khác.
Nếu phải nói thẳng ra thì đường nét của anh ta không hề tinh xảo và thanh tú như Tiết Diệc Sâm, nếu so sánh thì Thẩm Khanh thuộc loại cuồng nhiệt còn Tiết Diệc Sâm lại mang cảm giác nhã nhặn.
Bách Viễn Châu rất cố chấp với việc tìm kiếm người mẫu, anh ta thường xuyên đến xem Thẩm Khanh chơi bóng rổ và nhân cơ hội đó chủ động bắt chuyện với Thẩm Khanh để thương lượng với anh ta việc trở thành một người mẫu ảnh. Thẩm Khanh chẳng để vào mắt chút tiền tiêu vặt đó, cũng không ham hố nhiếp ảnh nên vẫn luôn từ chối. Bách Viễn Châu lại không bỏ cuộc, cảm thấy chỉ cần chụp được một bộ ảnh là tốt lắm rồi.
Từ sau khi gặp được Tiết Diệc Sâm, anh ta bắt đầu chủ động liên hệ với cậu. Việc cậu nhận lời đồng ý khiến Bách Viễn Châu vui mừng khôn xiết, anh ta cảm thấy bản thân mình đã chiếm được món hời to nên vẫn luôn để tâm đến chuyện của Tiết Diệc Sâm, anh ta vẫn luôn cho rằng việc cậu bằng lòng làm người mẫu là đang ban ơn cho mình nên rất trân trọng cơ hội này.
Thẩm Khanh săm soi cả người Bách Viễn Châu, người kia đeo khẩu trang xài một lần, hàng mi dài trông không khác gì dán lông mi giả và một gương mặt tinh xảo tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Thẩm Khanh không đành lòng khi nhìn thấy vẻ mất mát trên khuôn mặt này của anh ta, suy đi nghĩ lại rồi nói: "Thế này đi, tôi mời cậu đi ăn nhé. Trời đang lạnh lắm nên cậu đừng đứng đây đợi nữa."
Thẩm Khanh cứ tưởng Bách Viễn Châu đứng đây đợi anh ta, ai ngờ Bách Viễn Châu lại lắc đầu từ chối: "Không được, tôi đang chờ người ta."
"Chờ ai?" Lẽ nào không phải đang chờ mình sao?
"Ừm, tôi đang chờ người mẫu. Hôm nay bọn tôi có hẹn chụp cảnh tuyết."
Thẩm Khanh không thể ngờ đến, chợt nhận ra dạo gần đây Bách Viễn Châu không còn quấy rầy mình nữa, hóa ra đã có mục tiêu khác. Anh ta cảm thấy hơi bức bối, cười nhạt rồi gật đầu đáp: "Ra vậy, cậu tìm được người mẫu rồi sao, được đấy. Tôi cũng đang tò mò không biết cậu tìm được người mẫu thế nào, tôi cũng chờ xem vậy."
Khoảng tầm ba bốn phút sau thì có một chiếc xe chạy đến, nhìn thấy hãng xe này, Thẩm Khanh khá bất ngờ...
Cái xe Tô Hoan Trạch mới mua đã bị tông phải, dựa theo cái nết của cậu ta thì sửa xong sẽ tặng cho người khác luôn. Vì vậy phải dùng lại cái xe khi trước, trong mắt bọn con trai thì cái xe này phải nói là đỉnh của chóp...
Tiết Diệc Sâm bước xuống và chào tạm biệt những người trên xe, ai ngờ Tô Hoan Trạch cũng đi theo cậu. Tiết Diệc Sâm bất lực, đành phải dẫn Tô Hoan Trạch sang đó và giới thiệu Bách Viễn Châu với cậu ta để Tô Hoan Trạch chịu đi về.
Đi qua đó mới thấy có hai người đang đứng đợi trước cổng.
Bốn người họ đứng chung một chỗ, Tiết Diệc Sâm lên tiếng trước: "Người này là bạn học của tôi, tiện đường nên đưa tôi đến đây."
Bách Viễn Châu nhìn Tô Hoan Trạch, người trước nay vẫn luôn hiền lành như anh ta lại cười khẩy, mở miệng hỏi: "Tô Hoan Trạch à."
Quen biết nhau sao?!
Tiết Diệc Sâm sửng sốt, nhưng mà giọng điệu này nghe không được thân thiện cho lắm...
"Ừm." Tô Hoan Trạch đáp lại, chần chừ một lúc mới hỏi, "Anh là ai?"
"Tôi quen anh trai của cậu."
"À." Ngữ khí của Tô Hoan Trạch trở nên lạnh nhạt.
Tiết Diệc Sâm cảm thấy bầu không khí có hơi sai sai nên bắt đầu dỗ dành bảo Tô Hoan Trạch về trước, Tô Hoan Trạch mới chịu miễn cưỡng lên xe rời đi.
Đợi Tô Hoan Trạch đi rồi, Bách Viễn Châu mới cau mày nói với Tiết Diệc Sâm một câu: "Bớt qua lại với người nhà họ Tô đi, chẳng có người nào tốt lành."
"Hở?! Sao anh lại nói như vậy?"
"Ỷ có chút tiền nên loạn như nồi cháo heo."
Thẩm Khanh vẫn đang đứng bên cạnh nhưng chẳng khác gì một bức tượng bị người khác phớt lờ nên cau có, đảo mắt nhìn Tiết Diệc Sâm. Anh ta là người thường xuyên đi dạo trung tâm thương mại nên vừa nhìn thấy bộ quần áo cậu mặc trên người và dáng vẻ non nớt kia thì đoán chắc Tiết Diệc Sâm cũng là con ông cháu cha, sao người như vậy phải đi làm thêm nhỉ?
Tiết Diệc Sâm muốn hỏi Bách Viễn Châu về anh trai của Tô Hoan Trạch, sự tồn tại của người này luôn khiến cậu cảm thấy bất an. Cứ nghĩ đến việc Tô Hoan Trạch không thể sống qua mười tám tuổi thì lồng ngực cậu sẽ nhức nhối.
Nhưng cậu để ý thấy vẫn còn người khác đứng ở đây nên mỉm cười hỏi: "Người này là bạn học của anh à?"
Thẩm Khanh điều chỉnh lại nụ cười, đang định chào cậu thì nghe Bách Viễn Châu dùng một câu gạt bỏ mối quan hệ của hai người họ: "Ừm, tình cờ đụng phải."
Thẩm Khanh khó chịu... nhưng vẫn phải chào hỏi lịch sự, không để thua khí thế được.
Tiết Diệc Sâm cũng rất khách sáo, chào Thẩm Khanh xong thì quay sang hỏi Bách Viễn Châu: "Anh ăn sáng chưa?"
"Không phải cậu nói ăn rồi à? Tôi đã ăn bánh mì trong lúc chờ cậu đến."
"Chịu khó vậy sao?"
"Quen rồi, chúng ta chuẩn bị chụp ảnh thôi. Tôi đã chuẩn bị áo khoác cho cậu nên sẽ không lạnh lắm đâu, cậu đến phòng làm việc của tôi đi."
"Được."
Không ngờ Thẩm Khanh cũng tỏ ra mình rất hứng thú với chuyện này: "Tôi cũng tò mò mấy cậu chụp thế nào đấy, tôi đến xem thử vậy." Nói xong thì bám theo hai người.
Thật ra Thẩm Khanh đang định đi ăn sáng, nhưng chưa kịp ăn đã nghe loáng thoáng có người bảo Bách Viễn Châu đến sân bóng rổ tìm anh ta nên nổi cơn giận. Một bên mắng Bách Viễn Châu không biết suy nghĩ, một bên lại chạy đến đây tìm anh ta, ai ngờ gặp phải chuyện này.
Ba người cùng nhau đến phòng làm việc, mới vừa bước vào, Tiết Diệc Sâm đã cởi giày và áo khoác ra theo thói quen và hỏi Bách Viễn Châu: "Hôm nay có cần phải tắm không?"
"Cứ tắm sơ qua đi, cho tôi dễ tạo kiểu tóc."
"Được." Tiết Diệc Sâm không hề dị nghị, nhìn quanh phòng tắm thì thấy mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ nên đi vào và khóa trái cửa lại để tắm rửa.
Thẩm Khanh thấy vậy thì sững sờ, vẫn đứng ngoài cửa không biết có nên vào hay không, nghĩ ngợi một lúc mới hỏi: "Chụp ảnh thôi còn phải tắm rửa nửa à? Chụp ảnh khỏa thân ư?"
"Chụp khỏa thân trong nền tuyết lạnh lắm." Bách Viễn Châu nói rồi đến cửa lấy một đôi dép lê đưa cho Thẩm Khanh.
Thẩm Khanh thay giày xong thì vào phòng làm việc nhìn dáo dác khắp nơi, sau đó khẽ hỏi: "Người mẫu này đắt lắm không?"
Hai chữ "người mẫu" này có hơi chói tai, Bách Viễn Châu cảm thấy khó xử nhưng vẫn trả lời: "Một bộ ảnh 800 tệ."
Thẩm Khanh nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm vọng ra, lãnh đạm đáp lại: "Ồ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.