Chương 11: Khai giảng
Mặc Tây Kha
01/08/2022
Hôm khai giảng Tiết Diệc Sâm dậy rất sớm.
Cậu đã thu dọn hành lý đến trường xong xuôi từ tối hôm qua, gồm một cái vali và một cái túi xách du lịch cỡ lớn, còn phải đem thêm hai cái túi nữa mới tạm xem là đầy đủ.
Ban đầu cậu còn muốn vác thêm cái chậu rửa mặt nhưng ngại nó quá tốn diện tích nên mới quyết định lúc nào đến trường thì đến siêu thị gần đó mua đại một cái là được.
Sau khi sửa sang lại hết đồ đạc, cậu xác định các thiết bị điện, van nước và gas trong nhà đã tắt chưa một lần nữa, vì cậu sống một mình nên phải lo toan nhiều thứ.
Cậu đứng bên cửa chừng năm phút mới xách hành lý đi ra, mới vừa bước ra ngoài đã hết cả hồn, vì có một người đang ngồi ở đầu cầu thang hút thuốc, sau khi lấy lại tinh thần cậu mới nhận ra người này là anh Vương.
"Anh Vương, chuyện gì đây?" Tiết Diệc Sâm mở miệng hỏi trước, cậu có hơi ngạc nhiên.
"Còn phải hỏi nữa à, anh tới đây để đón cậu đấy thôi, đi nào, anh xách xuống giúp cậu." Anh ta nói xong thì đứng dậy, dậm dậm chân, chủ động xách vali lớn nhất rồi cất bước rời đi.
Sau khi Tiết Diệc Sâm khóa cửa lại thì bám theo anh ta hỏi: "Không phải hôm qua em đã bảo là không cần đến rồi ư, đường xa như vậy, còn rất sớm, anh phải mất mấy tiếng mới tới đây được?"
"Vậy thì cậu vẫn chưa hiểu tính tình của cậu hai rồi, từ nhỏ cậu ấy đã như vậy, nói gì là làm vậy, chỉ cần là chuyện cậu ấy đã quyết định rồi thì dù cậu có cự tuyệt cậu ấy cũng không thèm quan tâm đâu, cứ làm theo ý mình thôi, có làm hay không là chuyện của cậu ấy dù cậu có thấy cảm kích hay không cũng kệ, tụi anh cũng không còn cách nào khác."
"Cậu ấy tùy hứng thật."
"Bao giờ cậu gặp được lão gia và phu nhân nhà tụi anh cậu sẽ hiểu ngay, tính cách của cậu hai khônng phải không có nguyên nhân."
"Vậy làm phiền anh rồi, thật ngại quá." Nếu cậu sống ở nội thành thì còn ổn chán, nhưng cậu lại sống ở vùng ngoại ô, cho dù là lái xe riêng thì đi lại cũng mất mấy tiếng đồng hồ.
"Không sao, đừng khách sáo với anh, anh cũng chỉ là kẻ lấy của người giàu chia cho người nghèo thôi... Ấy, nhầm nhầm, anh là người làm công kiếm tiền."
Tiết Diệc Sâm không nói gì nữa, người không thân không quen sao lại tốt bụng thế được, cũng nghe cậu cậu chủ mới đến đây, chủ yếu là do chủ ý của Tô Hoan Trạch.
Xuống dưới lầu, không phải chiếc Maserati trước đó mà là một chiếc Prado.
"Lên nào, đây là xe của anh đó, không bằng xe của cậu hai được nhưng cũng rất rộng." Anh Vương dứt lời thì chất hành lý của cậu vào ghế sau.
Tiết Diệc Sâm cũng không khách sáo nữa, chỉ hỏi: "Anh Vương ăn sáng chưa, chưa ăn thì ra ngoài rồi rẽ phải, em mua đồ ăn sáng cho anh."
"Chậc! Đúng là đừng nhắc tới, vừa nhắc anh cũng thấy hơi đói thật."
"Anh muốn ăn gì, ở đây không có mấy thứ quá thịnh soạn nhưng đồ ăn vặt thì không thiếu."
"Tôi chỉ thích ăn mấy thứ không sạch sẽ đó thôi, buổi sáng có bán xiên bẩn không, lấy anh mấy cái đi."
"Có!"
Hai người đến chợ sáng mua đồ ăn trước, sau khi ăn uống xong thì lên đường. Lúc ra khỏi cửa trời vẫn tờ mờ chưa sáng hẳn, nhưng lúc đến trường thì đã tám giờ hơn.
Sau khi chào tạm biệt anh Vương, cậu đi vào trong trường thì thấy những nơi đông đúc nên biết phải làm gì ngay.
Việc đầu tiên là đi vào tòa nhà giảng dạy, cầm bảng thành tích của mình nộp học phí, sau đó đến chỗ giáo viên chủ nhiệm báo cáo, biết số phòng ký túc xá của mình, nhận được thông báo buổi sáng là thời gian thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ, có thể ra ngoài mua thêm đồ dùng sinh hoạt, đến buổi chiều thì trường học sẽ đóng cửa, một giờ rưỡi phải đến lớp tập trung.
Ngày tập trung hôm nay, phần lớn phụ huynh sẽ đi cùng con em của mình, rất hiếm thấy học sinh một thân một mình như cậu.
Lúc đến ký túc xá thì thấy bên trong chen chúc đầy người. Truyện Dị Giới
Khi cậu đẩy cửa bước vào, còn chưa biết đã đụng phải ai, người nọ đã di chuyển sang chỗ khác, thò đầu ra ngoài hỏi: "Ở ký túc xá này à?"
"Đúng vậy." Cậu nói xong thì nâng hành lý đi vào, chợt nghe bên trong có tiếng người nói kháy: "Cậu không thể đợi thêm lát nữa hẵng vào à, không thấy bên trong nhiều người chen chúc lắm rồi hả?"
Tiết Diệc Sâm nghe xong giọng điệu thiếu lịch sự này, nhịn không được mà giương mắt nhìn lướt qua người kia, nhận ra cậu trai này học chung lớp với mình, cậu cũng chỉ mới tiếp xúc với vài bạn học trong lớp trong khoảng thời gian huấn luyện quân sự thôi, tên của người này cậu còn không nhớ, chỉ thấy mặt cậu ta hơi quen.
"Chỉ sợ không được tiện lắm, tôi còn phải thu dọn đồ đạc." Cậu cự tuyệt thẳng thừng, sau đó dựa theo số mà tìm được giường của mình, chợt nghe người kia lẩm bẩm: "Người này sao không thức thời chút nào hết vậy nhỉ, đúng là chẳng biết điều gì cả."
"Như nhau cả mà, người biết điều đã không nói chuyện như cậu rồi."
Ai ngờ cậu bạn kia còn chưa trả lời thì cha mẹ của cậu ta đã nóng nảy trước, nói với tốc độ như tên bắn, giọng điệu sắc bén: "Cậu bạn này ăn nói khó nghe vậy nhỉ? Mọi người đều là bạn bè chung lớp mà không biết thông cảm cho nhau sao? Sao lại bảo con trai tôi không biết điều chứ, vậy có phải đang bảo mẹ nó là tôi đây không biết dạy dỗ nó không? Trông cậu cũng chỉnh tề đấy chứ, sao miệng mồm khó nghe lòng dạ xấu xa như vậy nhỉ?"
Tiết Diệc Sâm nhịn không được cười cười, quay đầu lại nhìn người phụ nữ kia rồi đáp lại: "Tôi nhìn ra rồi, lời nói và tác phong của con cô đúng là noi theo gương cô mà."
"Mày nói vậy là sao, ăn nói kiểu gì mà dở dở ương ương?"
"Vì sao thằng con của cô được bảo người khác không biết điều mà người ta lại không được nói cậu ta, cô hơi bị tiêu chuẩn kép ấy nhỉ?" Tiết Diệc Sâm vừa nói vừa sửa sang lại giường nằm, trong làm thầm cảm thấy may mắn vì mình nằm giường dưới, nếu không cậu cao vậy mà nằm giường trên chẳng khác gì chịu khổ cả.
"Không phải do mày không biết điều trước à?"
"Nếu như cô biết điều thì mau thu dọn cho xong đi, dọn xong thì đi chỗ khác nhường chỗ nhé, trông có vướng víu không chứ."
"Bạn học này không biết lễ phép gì cả, sau này ra xã hội rồi mày sẽ chịu thiệt thòi cho xem, tao cho mày biết, mày ở chung một phòng với Tiểu Triết nhà tụi tao khiến tụi tao cực kỳ không hài lòng."
Tiết Diệc Sâm trợn tròn mắt, làm như cậu muốn chung phòng ngủ với thằng con của mấy người này vậy, cậu muốn đáp lại nhưng không muốn tranh cãi với mụ kia nữa nên thở dài một hơi, tiếp tục thu dọn giường chiếu không thèm để ý bà ta.
Lúc cậu dọn dẹp được một nửa, một lần sáu người trong nhà Tiểu Triết mới chịu rời khỏi, đúng là ỷ đông nên ngang ngược.
Bấy giờ mới có một người khác vẫy tay ra hiệu với cậu: "Hi! Tôi tên Mạnh Hải."
Cậu chàng này trước đó vẫn luôn ngồi ở giường trên không hề tán gẫu với ai cả, đợi nhóm người này đi hết, chỉ còn hai người bọn họ mới chủ động mở miệng.
"Ồ, tôi là Tiết Diệc Sâm."
"Tôi nhớ tên của cậu mà, hotboy trường đúng không!"
"Hử?!" Cậu giật nảy mình, cậu trở thành hotboy trường lúc nào mà bản thân còn chẳng biết cơ.
"Cậu không biết hả, mấy bạn nữ đều gọi cậu là hotboy trường đó."
"Có trẻ trâu không chứ, còn hotboy trường nữa..."
Mạnh Hải nằm ở giường trên ngả người xuống, duỗi thắt lưng một cái, lúc này mới mở miệng phàn nàn: "Sáng sớm tôi đã đến, tổng cộng phải làm không ít chuyện đâu, kết quả làm xong hết thủ tục rồi, mẹ tôi cũng dọn xong đồ đạc cho tôi, trong trường chẳng còn lại được mấy người nên mẹ tôi cũng đi làm, tôi ở trong ký túc xá một mình. Sau đó cả nhà này mênh mông cuồn cuộn ào vào, tra hỏi nhà tôi ở đâu hệt đang điều tra hộ khẩu, cha mẹ làm nghề gì, điểm thi vào cấp ba bao nhiêu, làm tôi sợ đến mức không dám rời khỏi giường nên cứ ngồi trên đây mãi. Lúc nãy cũng có hai người đến nhưng bị người nhà này làm phiền nên đi rồi, phòng chúng ta chỉ còn một người chưa tới thôi."
Ký túc xá của bọn họ một phòng sáu người ở, có bốn giường trên và hai giường dưới, còn hai giường dưới khác dùng làm bàn học, chắc hẳn là phải dùng chung với nhau rồi.
"Cái bạn cùng phòng vừa nãy chỉ sợ sau này không dễ ở chung." Vừa nhìn đã thấy khó ở.
"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng mà có thể ở chung một phòng với cậu tôi thấy vui lắm, nói không chừng ngày nào đó có bạn học nữ nào muốn làm quen với cậu, sau đó sẽ lôi kéo làm quen với tôi thì sao."
Tiết Diệc Sâm bị cậu ta chọc cười, lấy một bịch sữa bò nguyên chất trong túi ra ném cho cậu chàng để làm thân: "Cho cậu một bịch đó."
"Tôi không muốn uống thứ này đâu, không có vị gì cả, tôi chỉ muốn uống sữa óc chó thôi." Mạnh Hải ghét bỏ lắm.
"Sữa bò nguyên chất bổ sung canxi, có thể tăng chiều cao, còn làm trắng da."
Mạnh Hải cầm bịch sữa bò nguyên chất kia, nhìn làn da trắng như tuyết của Tiết Diệc Sâm, lại nhìn chiều cao của cậu, không nói hai lời cắn một góc nhỏ uống cạn.
Tiết Diệc Sâm có ấn tượng khá tốt với Mạnh Hải này, cười tủm tỉm tiếp tục thu dọn đồ đạc, có một bạn cùng phòng như vậy, sau này cũng không đến nỗi tuyệt vọng lắm.
Chờ Tiết Diệc Sâm thu dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, hai người cùng nhau đến căng tin làm thẻ cơm, học sinh đứng xếp thành một hàng rất dài, vừa mới khai giảng nên nhộn nhịp vậy cũng dễ hiểu.
Khi cậu đang đứng xếp hàng thì nhận được điện thoại từ Vu Hải Lang, nghe cậu bảo đang xếp hàng làm thẻ cơm thì lập tức la hét: "Làm giúp tôi một cái với, cả bạn gái tôi nữa là hai cái! Mỗi thẻ nạp 500 tệ! Chút nữa tôi sang đó đưa tiền mặt cho ông."
Vu Hải Lang là người cậu khá thân trong thời gian huấn luyện quân sự, hai người giường trên giường dưới, cậu ta cũng không phải là loại người có bồ quên anh em.
"Chỉ sợ không được, học sinh mới đến phải lấy thư thông báo, làm thẻ theo tên người, bảo là sau này có thể báo mất. Học sinh mới phải phiền phức vậy thôi chứ đàn anh đàn chị chỉ cần nạp tiền là được, nhanh hơn chúng ta nhiều lắm, ông tới đây nhanh đi, vừa lúc tôi cũng đang xếp hàng."
"Vờ cờ, còn phiền phức vậy hả! Chờ chút! Bạn gái tôi đang ở chung với người nhà em ấy, tôi đâu dám qua đó nói chuyện! Tôi đi xem tình hình thế nào đã, nếu không được thì tôi với ông làm trước vậy, để em ấy tự đi mà làm." Vừa dứt lời thì cúp máy cái rụp.
Vừa ngắt điện thoại xong thì Tiết Diệc Sâm bỗng nghĩ đến việc có nên liên lạc với Tô Hoan Trạch bảo cậu ta đến đây làm thẻ cơm không, nhưng chợt nhớ ra mình đưa số cho Tô Hoan Trạch chứ không biết số điện thoại của người ta, chuyện này... có hơi xấu hổ thật đấy.
"Căng tin mở cửa cho phụ huynh học sinh có cơ hội trải nghiệm bữa ăn ở đây, có khi đồ ăn hôm nay không tồi đâu." Mạnh Hải đứng xếp hàng, chỉ vào căng tin bên kia nói, chắc hẳn cậu chàng cũng muốn đi ăn rồi.
"Tôi ăn sáng rồi, nhưng có thể đi dạo một vòng xem có đồ ăn vặt gì không."
Xếp hàng được một lúc, Vu Hải Lang đi tới và chào hỏi Mạnh Hải, nhiệt tình như mấy tên tiểu nhị vậy: "Hai chúng mình có thể tạo thành tổ hợp biển cả đó, Nhị Hải."
Tiết Diệc Sâm đang cảm thấy buồn cười thì đột nhiên nhận được tin nhắn từ số lạ gửi đến, tin nhắn chỉ có mấy chữ: Cậu ở phòng nào?
Ngay lập tức cậu có thể chắc chắn rằng đây là Tô Hoan Trạch.
Nhưng cậu vẫn phải xác nhận lại: Cậu là Tô Hoan Trạch à? Tôi ở phòng 213, còn cậu thì sao?
Chớp mắt đã được rep lại: Ừm, tôi ở phòng 217.
Tiết Diệc Sâm: Tôi đang làm thẻ cơm này, sắp tới tôi rồi, cậu có định đến không?
Tô Hoan Trạch: Có người làm xong giúp tôi rồi.
Cậu nhủ thầm cũng đúng, người như cậu ta đến trường báodanh thì chắc chắn phải dắt theo cả đoàn người đi theo rào trước đón sau, hoàn toànkhông giống như cậu, việc gì cũng phải tự lực cánh sinh.
Cậu đã thu dọn hành lý đến trường xong xuôi từ tối hôm qua, gồm một cái vali và một cái túi xách du lịch cỡ lớn, còn phải đem thêm hai cái túi nữa mới tạm xem là đầy đủ.
Ban đầu cậu còn muốn vác thêm cái chậu rửa mặt nhưng ngại nó quá tốn diện tích nên mới quyết định lúc nào đến trường thì đến siêu thị gần đó mua đại một cái là được.
Sau khi sửa sang lại hết đồ đạc, cậu xác định các thiết bị điện, van nước và gas trong nhà đã tắt chưa một lần nữa, vì cậu sống một mình nên phải lo toan nhiều thứ.
Cậu đứng bên cửa chừng năm phút mới xách hành lý đi ra, mới vừa bước ra ngoài đã hết cả hồn, vì có một người đang ngồi ở đầu cầu thang hút thuốc, sau khi lấy lại tinh thần cậu mới nhận ra người này là anh Vương.
"Anh Vương, chuyện gì đây?" Tiết Diệc Sâm mở miệng hỏi trước, cậu có hơi ngạc nhiên.
"Còn phải hỏi nữa à, anh tới đây để đón cậu đấy thôi, đi nào, anh xách xuống giúp cậu." Anh ta nói xong thì đứng dậy, dậm dậm chân, chủ động xách vali lớn nhất rồi cất bước rời đi.
Sau khi Tiết Diệc Sâm khóa cửa lại thì bám theo anh ta hỏi: "Không phải hôm qua em đã bảo là không cần đến rồi ư, đường xa như vậy, còn rất sớm, anh phải mất mấy tiếng mới tới đây được?"
"Vậy thì cậu vẫn chưa hiểu tính tình của cậu hai rồi, từ nhỏ cậu ấy đã như vậy, nói gì là làm vậy, chỉ cần là chuyện cậu ấy đã quyết định rồi thì dù cậu có cự tuyệt cậu ấy cũng không thèm quan tâm đâu, cứ làm theo ý mình thôi, có làm hay không là chuyện của cậu ấy dù cậu có thấy cảm kích hay không cũng kệ, tụi anh cũng không còn cách nào khác."
"Cậu ấy tùy hứng thật."
"Bao giờ cậu gặp được lão gia và phu nhân nhà tụi anh cậu sẽ hiểu ngay, tính cách của cậu hai khônng phải không có nguyên nhân."
"Vậy làm phiền anh rồi, thật ngại quá." Nếu cậu sống ở nội thành thì còn ổn chán, nhưng cậu lại sống ở vùng ngoại ô, cho dù là lái xe riêng thì đi lại cũng mất mấy tiếng đồng hồ.
"Không sao, đừng khách sáo với anh, anh cũng chỉ là kẻ lấy của người giàu chia cho người nghèo thôi... Ấy, nhầm nhầm, anh là người làm công kiếm tiền."
Tiết Diệc Sâm không nói gì nữa, người không thân không quen sao lại tốt bụng thế được, cũng nghe cậu cậu chủ mới đến đây, chủ yếu là do chủ ý của Tô Hoan Trạch.
Xuống dưới lầu, không phải chiếc Maserati trước đó mà là một chiếc Prado.
"Lên nào, đây là xe của anh đó, không bằng xe của cậu hai được nhưng cũng rất rộng." Anh Vương dứt lời thì chất hành lý của cậu vào ghế sau.
Tiết Diệc Sâm cũng không khách sáo nữa, chỉ hỏi: "Anh Vương ăn sáng chưa, chưa ăn thì ra ngoài rồi rẽ phải, em mua đồ ăn sáng cho anh."
"Chậc! Đúng là đừng nhắc tới, vừa nhắc anh cũng thấy hơi đói thật."
"Anh muốn ăn gì, ở đây không có mấy thứ quá thịnh soạn nhưng đồ ăn vặt thì không thiếu."
"Tôi chỉ thích ăn mấy thứ không sạch sẽ đó thôi, buổi sáng có bán xiên bẩn không, lấy anh mấy cái đi."
"Có!"
Hai người đến chợ sáng mua đồ ăn trước, sau khi ăn uống xong thì lên đường. Lúc ra khỏi cửa trời vẫn tờ mờ chưa sáng hẳn, nhưng lúc đến trường thì đã tám giờ hơn.
Sau khi chào tạm biệt anh Vương, cậu đi vào trong trường thì thấy những nơi đông đúc nên biết phải làm gì ngay.
Việc đầu tiên là đi vào tòa nhà giảng dạy, cầm bảng thành tích của mình nộp học phí, sau đó đến chỗ giáo viên chủ nhiệm báo cáo, biết số phòng ký túc xá của mình, nhận được thông báo buổi sáng là thời gian thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ, có thể ra ngoài mua thêm đồ dùng sinh hoạt, đến buổi chiều thì trường học sẽ đóng cửa, một giờ rưỡi phải đến lớp tập trung.
Ngày tập trung hôm nay, phần lớn phụ huynh sẽ đi cùng con em của mình, rất hiếm thấy học sinh một thân một mình như cậu.
Lúc đến ký túc xá thì thấy bên trong chen chúc đầy người. Truyện Dị Giới
Khi cậu đẩy cửa bước vào, còn chưa biết đã đụng phải ai, người nọ đã di chuyển sang chỗ khác, thò đầu ra ngoài hỏi: "Ở ký túc xá này à?"
"Đúng vậy." Cậu nói xong thì nâng hành lý đi vào, chợt nghe bên trong có tiếng người nói kháy: "Cậu không thể đợi thêm lát nữa hẵng vào à, không thấy bên trong nhiều người chen chúc lắm rồi hả?"
Tiết Diệc Sâm nghe xong giọng điệu thiếu lịch sự này, nhịn không được mà giương mắt nhìn lướt qua người kia, nhận ra cậu trai này học chung lớp với mình, cậu cũng chỉ mới tiếp xúc với vài bạn học trong lớp trong khoảng thời gian huấn luyện quân sự thôi, tên của người này cậu còn không nhớ, chỉ thấy mặt cậu ta hơi quen.
"Chỉ sợ không được tiện lắm, tôi còn phải thu dọn đồ đạc." Cậu cự tuyệt thẳng thừng, sau đó dựa theo số mà tìm được giường của mình, chợt nghe người kia lẩm bẩm: "Người này sao không thức thời chút nào hết vậy nhỉ, đúng là chẳng biết điều gì cả."
"Như nhau cả mà, người biết điều đã không nói chuyện như cậu rồi."
Ai ngờ cậu bạn kia còn chưa trả lời thì cha mẹ của cậu ta đã nóng nảy trước, nói với tốc độ như tên bắn, giọng điệu sắc bén: "Cậu bạn này ăn nói khó nghe vậy nhỉ? Mọi người đều là bạn bè chung lớp mà không biết thông cảm cho nhau sao? Sao lại bảo con trai tôi không biết điều chứ, vậy có phải đang bảo mẹ nó là tôi đây không biết dạy dỗ nó không? Trông cậu cũng chỉnh tề đấy chứ, sao miệng mồm khó nghe lòng dạ xấu xa như vậy nhỉ?"
Tiết Diệc Sâm nhịn không được cười cười, quay đầu lại nhìn người phụ nữ kia rồi đáp lại: "Tôi nhìn ra rồi, lời nói và tác phong của con cô đúng là noi theo gương cô mà."
"Mày nói vậy là sao, ăn nói kiểu gì mà dở dở ương ương?"
"Vì sao thằng con của cô được bảo người khác không biết điều mà người ta lại không được nói cậu ta, cô hơi bị tiêu chuẩn kép ấy nhỉ?" Tiết Diệc Sâm vừa nói vừa sửa sang lại giường nằm, trong làm thầm cảm thấy may mắn vì mình nằm giường dưới, nếu không cậu cao vậy mà nằm giường trên chẳng khác gì chịu khổ cả.
"Không phải do mày không biết điều trước à?"
"Nếu như cô biết điều thì mau thu dọn cho xong đi, dọn xong thì đi chỗ khác nhường chỗ nhé, trông có vướng víu không chứ."
"Bạn học này không biết lễ phép gì cả, sau này ra xã hội rồi mày sẽ chịu thiệt thòi cho xem, tao cho mày biết, mày ở chung một phòng với Tiểu Triết nhà tụi tao khiến tụi tao cực kỳ không hài lòng."
Tiết Diệc Sâm trợn tròn mắt, làm như cậu muốn chung phòng ngủ với thằng con của mấy người này vậy, cậu muốn đáp lại nhưng không muốn tranh cãi với mụ kia nữa nên thở dài một hơi, tiếp tục thu dọn giường chiếu không thèm để ý bà ta.
Lúc cậu dọn dẹp được một nửa, một lần sáu người trong nhà Tiểu Triết mới chịu rời khỏi, đúng là ỷ đông nên ngang ngược.
Bấy giờ mới có một người khác vẫy tay ra hiệu với cậu: "Hi! Tôi tên Mạnh Hải."
Cậu chàng này trước đó vẫn luôn ngồi ở giường trên không hề tán gẫu với ai cả, đợi nhóm người này đi hết, chỉ còn hai người bọn họ mới chủ động mở miệng.
"Ồ, tôi là Tiết Diệc Sâm."
"Tôi nhớ tên của cậu mà, hotboy trường đúng không!"
"Hử?!" Cậu giật nảy mình, cậu trở thành hotboy trường lúc nào mà bản thân còn chẳng biết cơ.
"Cậu không biết hả, mấy bạn nữ đều gọi cậu là hotboy trường đó."
"Có trẻ trâu không chứ, còn hotboy trường nữa..."
Mạnh Hải nằm ở giường trên ngả người xuống, duỗi thắt lưng một cái, lúc này mới mở miệng phàn nàn: "Sáng sớm tôi đã đến, tổng cộng phải làm không ít chuyện đâu, kết quả làm xong hết thủ tục rồi, mẹ tôi cũng dọn xong đồ đạc cho tôi, trong trường chẳng còn lại được mấy người nên mẹ tôi cũng đi làm, tôi ở trong ký túc xá một mình. Sau đó cả nhà này mênh mông cuồn cuộn ào vào, tra hỏi nhà tôi ở đâu hệt đang điều tra hộ khẩu, cha mẹ làm nghề gì, điểm thi vào cấp ba bao nhiêu, làm tôi sợ đến mức không dám rời khỏi giường nên cứ ngồi trên đây mãi. Lúc nãy cũng có hai người đến nhưng bị người nhà này làm phiền nên đi rồi, phòng chúng ta chỉ còn một người chưa tới thôi."
Ký túc xá của bọn họ một phòng sáu người ở, có bốn giường trên và hai giường dưới, còn hai giường dưới khác dùng làm bàn học, chắc hẳn là phải dùng chung với nhau rồi.
"Cái bạn cùng phòng vừa nãy chỉ sợ sau này không dễ ở chung." Vừa nhìn đã thấy khó ở.
"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng mà có thể ở chung một phòng với cậu tôi thấy vui lắm, nói không chừng ngày nào đó có bạn học nữ nào muốn làm quen với cậu, sau đó sẽ lôi kéo làm quen với tôi thì sao."
Tiết Diệc Sâm bị cậu ta chọc cười, lấy một bịch sữa bò nguyên chất trong túi ra ném cho cậu chàng để làm thân: "Cho cậu một bịch đó."
"Tôi không muốn uống thứ này đâu, không có vị gì cả, tôi chỉ muốn uống sữa óc chó thôi." Mạnh Hải ghét bỏ lắm.
"Sữa bò nguyên chất bổ sung canxi, có thể tăng chiều cao, còn làm trắng da."
Mạnh Hải cầm bịch sữa bò nguyên chất kia, nhìn làn da trắng như tuyết của Tiết Diệc Sâm, lại nhìn chiều cao của cậu, không nói hai lời cắn một góc nhỏ uống cạn.
Tiết Diệc Sâm có ấn tượng khá tốt với Mạnh Hải này, cười tủm tỉm tiếp tục thu dọn đồ đạc, có một bạn cùng phòng như vậy, sau này cũng không đến nỗi tuyệt vọng lắm.
Chờ Tiết Diệc Sâm thu dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, hai người cùng nhau đến căng tin làm thẻ cơm, học sinh đứng xếp thành một hàng rất dài, vừa mới khai giảng nên nhộn nhịp vậy cũng dễ hiểu.
Khi cậu đang đứng xếp hàng thì nhận được điện thoại từ Vu Hải Lang, nghe cậu bảo đang xếp hàng làm thẻ cơm thì lập tức la hét: "Làm giúp tôi một cái với, cả bạn gái tôi nữa là hai cái! Mỗi thẻ nạp 500 tệ! Chút nữa tôi sang đó đưa tiền mặt cho ông."
Vu Hải Lang là người cậu khá thân trong thời gian huấn luyện quân sự, hai người giường trên giường dưới, cậu ta cũng không phải là loại người có bồ quên anh em.
"Chỉ sợ không được, học sinh mới đến phải lấy thư thông báo, làm thẻ theo tên người, bảo là sau này có thể báo mất. Học sinh mới phải phiền phức vậy thôi chứ đàn anh đàn chị chỉ cần nạp tiền là được, nhanh hơn chúng ta nhiều lắm, ông tới đây nhanh đi, vừa lúc tôi cũng đang xếp hàng."
"Vờ cờ, còn phiền phức vậy hả! Chờ chút! Bạn gái tôi đang ở chung với người nhà em ấy, tôi đâu dám qua đó nói chuyện! Tôi đi xem tình hình thế nào đã, nếu không được thì tôi với ông làm trước vậy, để em ấy tự đi mà làm." Vừa dứt lời thì cúp máy cái rụp.
Vừa ngắt điện thoại xong thì Tiết Diệc Sâm bỗng nghĩ đến việc có nên liên lạc với Tô Hoan Trạch bảo cậu ta đến đây làm thẻ cơm không, nhưng chợt nhớ ra mình đưa số cho Tô Hoan Trạch chứ không biết số điện thoại của người ta, chuyện này... có hơi xấu hổ thật đấy.
"Căng tin mở cửa cho phụ huynh học sinh có cơ hội trải nghiệm bữa ăn ở đây, có khi đồ ăn hôm nay không tồi đâu." Mạnh Hải đứng xếp hàng, chỉ vào căng tin bên kia nói, chắc hẳn cậu chàng cũng muốn đi ăn rồi.
"Tôi ăn sáng rồi, nhưng có thể đi dạo một vòng xem có đồ ăn vặt gì không."
Xếp hàng được một lúc, Vu Hải Lang đi tới và chào hỏi Mạnh Hải, nhiệt tình như mấy tên tiểu nhị vậy: "Hai chúng mình có thể tạo thành tổ hợp biển cả đó, Nhị Hải."
Tiết Diệc Sâm đang cảm thấy buồn cười thì đột nhiên nhận được tin nhắn từ số lạ gửi đến, tin nhắn chỉ có mấy chữ: Cậu ở phòng nào?
Ngay lập tức cậu có thể chắc chắn rằng đây là Tô Hoan Trạch.
Nhưng cậu vẫn phải xác nhận lại: Cậu là Tô Hoan Trạch à? Tôi ở phòng 213, còn cậu thì sao?
Chớp mắt đã được rep lại: Ừm, tôi ở phòng 217.
Tiết Diệc Sâm: Tôi đang làm thẻ cơm này, sắp tới tôi rồi, cậu có định đến không?
Tô Hoan Trạch: Có người làm xong giúp tôi rồi.
Cậu nhủ thầm cũng đúng, người như cậu ta đến trường báodanh thì chắc chắn phải dắt theo cả đoàn người đi theo rào trước đón sau, hoàn toànkhông giống như cậu, việc gì cũng phải tự lực cánh sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.