Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh Bằng Nghề Nuôi Heo
Chương 12:
Quân Dĩ Khuynh
03/10/2023
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất mau, chờ đến khi Từ Minh Châu tuyên bố tiết học này đã kết thúc, các bạn nhỏ còn có chút không nỡ.
“Hiệu trưởng, tôi đã dạy xong rồi.” Từ Minh Châu tự tin nhìn về phía hiệu trưởng. Cô vẫn luôn rất có tự tin với chuyên môn của mình, không chỉ là bởi vì bản thân cô, càng là bởi vì trường học của cô.
Hiệu trưởng gật gật đầu, kỳ thật không cần bà nói, Từ Minh Châu rõ ràng ưu tú hơn Tạ Đình Đình, nhưng dựa theo trình tự bà vẫn không có lập tức quyết định, mà nói với hai người bà cần suy xét thêm một chút.
Đi ra khỏi nhà trẻ Tạ Đình Đình nhìn Từ Minh Châu nhàn nhã bên cạnh, “Hừ, cô không cần đắc ý.” Nói xong bước nhanh rời đi.
Từ Minh Châu còn đang hối hận vừa rồi quên nói vấn đề bảo an, vẻ mặt không thể hiểu được, cô đắc ý?
Ngốc!
Cưỡi lên xe điện mini, Từ Minh Châu không ngừng đẩy nhanh tốc độ vẫn bỏ lỡ thời gian ăn cơm trưa. Nhưng về đến nhà, mọi người trong nhà mặt thế nhưng đều đang ngồi ở phòng khách chờ cô về.
Cất xe xong, Từ Minh Châu chạy nhanh vào, vừa cất túi xách vừa nói: “Ba mẹ, ông bà, sao cả nhà còn chưa ăn cơm?”
“Chờ con nha, ông nội con nhất định phải chờ con về.” Kỳ thật trong lòng cha Từ cũng nghĩ như vậy, bất quá không có biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Từ Minh Châu nghịch ngợm thè lưỡi, “Hừ, ai bảo con là bảo bối của ông bà chứ, đúng không ạ, ông nội.”
“Đúng đúng đúng, thằng nhóc thối này không được trách Châu Châu của chúng ta.” Ông nội Từ giả vờ tức giận nhìn về phía con trai mình.
Cha Từ cảm thấy bnar thân vô cùng oan uổng, ông có trách con gái câu nào đâu, rõ ràng chỉ trần thuật lại sự thật mà thôi. Nhưng con gái là cục cưng của cả nhà, ông căn bản không nói được gì.
“Được rồi, đừng nói nữa, nhanh ăn cơm đi, đừng để Châu Châu bị đói.” Bà nội Từ mở miệng nói.
Trên bàn cơm Từ gia không có quy củ không nói chuyện khi ăn, bởi vậy người một nhà đang bàn tán trong thôn nhà ai chuẩn bị cưới vợ, nhà ai chuẩn bị gả con gái.
Từ Minh Châu nghe đến vui vẻ, nhưng trò chuyện một hồi đề tài liền trật, người một nhà lại nhắc tới cô.
“Châu Châu, không phải hôm nay con đi phỏng vấn sao? Thế nào rồi?”
Còn không đợi Từ Minh Châu trả lời, ông nội Từ vô cùng kiêu ngạo nói: “Lại còn phải nói, Châu Châu nhà chúng ta vô cùng giỏi, khẳng định trúng tuyển.”
“Đúng vậy, đó là khẳng định, Châu Châu nhà ta chính là thiên tài, còn được mọi người yên thích, khẳng định được nhận.”
Cuối cùng người đặt ra câu hỏi, mẹ Từ, phảng phất cũng bị tẩy não, gật gật đầu tán đồng “Con cũng cảm thấy như vậy.”
Được trưởng bối khen không dứt lời, mặt Từ Minh Châu nhịn không được đỏ lên, tuy rằng mọi người trong nhà nói có chút khuếch đại, bất quá cô cũng không quá kém cỏi.
Nếu bạn đại học của cô ở đây, phỏng chừng có thể hiểu sự tự tin củaTừ Minh Châu rốt cuộc từ đâu ra, đây đều là bị người trong nhà mặt sủng ái và khen ngợi tạo ra.
“Hôm nay còn có một cô gái khác cũng rất ưu tú tham gia phỏng vấn. Cho nên không nhất định con sẽ trúng tuyển.”
“Ông mặc kệ, dù sao Châu Châu nhà ta là giỏi nhất!” Ông nội Từ nói xong còn làm một thủ thế cố lên.
“Ông nội, ông lại xem gameshow nào thế!”
“Ha hả, không phải ông cũng muốn bắt kịp trào lưu của mấy người trẻ tuổi các cháu sao!” ……
Một bữa cơm vui vẻ trôi qua, cha Từ phụ còn phải đi sang thôn bên cạnh làm nghề mộc, mẹ Từ vội vàng ra ruộng làm việc, ông bà thì đi ngủ trưa.
Chỉ còn một mình Từ Minh Châu ăn không ngồi rồi, cũng không buồn ngủ. Cuối cùng vẫn là mẹ Từ nhìn không đươc, an bài một nhiệm vụ cho cô, xua ngỗng trắng của nhà ra hồ nước.
Nếu là người bình thường đột nhiên phải xua ngỗng trắng đến hồ nước sẽ có chút khó khăn, nhưng đối với Từ Minh Châu thì lại là một chuyện vô cùng đơn giản.
Vừa mới đi đến sau nhà, tất cả gà vịt ngỗng đều vây quanh Từ Minh Châu, một đám đều muốn xin vuốt ve.
Đối với cảnh tượng như vậy, Từ Minh Châu đã gặp nhiều thành quen, có thể nói từ khi cô có ký ức cô đã được động vật rất yêu thích. Cho dù là một con chó vô cùng hung ác ở trước mặt cô cũng xin được vuốt ve.
Từ Minh Châu cười cười ngồi xổm xuống, vuốt ve lần lượt từng con vật, “Được rồi, đều đi chơi đi, Bông Tuyết, chúng ta đi ra ngoài bơi lội thôi.”
“Hiệu trưởng, tôi đã dạy xong rồi.” Từ Minh Châu tự tin nhìn về phía hiệu trưởng. Cô vẫn luôn rất có tự tin với chuyên môn của mình, không chỉ là bởi vì bản thân cô, càng là bởi vì trường học của cô.
Hiệu trưởng gật gật đầu, kỳ thật không cần bà nói, Từ Minh Châu rõ ràng ưu tú hơn Tạ Đình Đình, nhưng dựa theo trình tự bà vẫn không có lập tức quyết định, mà nói với hai người bà cần suy xét thêm một chút.
Đi ra khỏi nhà trẻ Tạ Đình Đình nhìn Từ Minh Châu nhàn nhã bên cạnh, “Hừ, cô không cần đắc ý.” Nói xong bước nhanh rời đi.
Từ Minh Châu còn đang hối hận vừa rồi quên nói vấn đề bảo an, vẻ mặt không thể hiểu được, cô đắc ý?
Ngốc!
Cưỡi lên xe điện mini, Từ Minh Châu không ngừng đẩy nhanh tốc độ vẫn bỏ lỡ thời gian ăn cơm trưa. Nhưng về đến nhà, mọi người trong nhà mặt thế nhưng đều đang ngồi ở phòng khách chờ cô về.
Cất xe xong, Từ Minh Châu chạy nhanh vào, vừa cất túi xách vừa nói: “Ba mẹ, ông bà, sao cả nhà còn chưa ăn cơm?”
“Chờ con nha, ông nội con nhất định phải chờ con về.” Kỳ thật trong lòng cha Từ cũng nghĩ như vậy, bất quá không có biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Từ Minh Châu nghịch ngợm thè lưỡi, “Hừ, ai bảo con là bảo bối của ông bà chứ, đúng không ạ, ông nội.”
“Đúng đúng đúng, thằng nhóc thối này không được trách Châu Châu của chúng ta.” Ông nội Từ giả vờ tức giận nhìn về phía con trai mình.
Cha Từ cảm thấy bnar thân vô cùng oan uổng, ông có trách con gái câu nào đâu, rõ ràng chỉ trần thuật lại sự thật mà thôi. Nhưng con gái là cục cưng của cả nhà, ông căn bản không nói được gì.
“Được rồi, đừng nói nữa, nhanh ăn cơm đi, đừng để Châu Châu bị đói.” Bà nội Từ mở miệng nói.
Trên bàn cơm Từ gia không có quy củ không nói chuyện khi ăn, bởi vậy người một nhà đang bàn tán trong thôn nhà ai chuẩn bị cưới vợ, nhà ai chuẩn bị gả con gái.
Từ Minh Châu nghe đến vui vẻ, nhưng trò chuyện một hồi đề tài liền trật, người một nhà lại nhắc tới cô.
“Châu Châu, không phải hôm nay con đi phỏng vấn sao? Thế nào rồi?”
Còn không đợi Từ Minh Châu trả lời, ông nội Từ vô cùng kiêu ngạo nói: “Lại còn phải nói, Châu Châu nhà chúng ta vô cùng giỏi, khẳng định trúng tuyển.”
“Đúng vậy, đó là khẳng định, Châu Châu nhà ta chính là thiên tài, còn được mọi người yên thích, khẳng định được nhận.”
Cuối cùng người đặt ra câu hỏi, mẹ Từ, phảng phất cũng bị tẩy não, gật gật đầu tán đồng “Con cũng cảm thấy như vậy.”
Được trưởng bối khen không dứt lời, mặt Từ Minh Châu nhịn không được đỏ lên, tuy rằng mọi người trong nhà nói có chút khuếch đại, bất quá cô cũng không quá kém cỏi.
Nếu bạn đại học của cô ở đây, phỏng chừng có thể hiểu sự tự tin củaTừ Minh Châu rốt cuộc từ đâu ra, đây đều là bị người trong nhà mặt sủng ái và khen ngợi tạo ra.
“Hôm nay còn có một cô gái khác cũng rất ưu tú tham gia phỏng vấn. Cho nên không nhất định con sẽ trúng tuyển.”
“Ông mặc kệ, dù sao Châu Châu nhà ta là giỏi nhất!” Ông nội Từ nói xong còn làm một thủ thế cố lên.
“Ông nội, ông lại xem gameshow nào thế!”
“Ha hả, không phải ông cũng muốn bắt kịp trào lưu của mấy người trẻ tuổi các cháu sao!” ……
Một bữa cơm vui vẻ trôi qua, cha Từ phụ còn phải đi sang thôn bên cạnh làm nghề mộc, mẹ Từ vội vàng ra ruộng làm việc, ông bà thì đi ngủ trưa.
Chỉ còn một mình Từ Minh Châu ăn không ngồi rồi, cũng không buồn ngủ. Cuối cùng vẫn là mẹ Từ nhìn không đươc, an bài một nhiệm vụ cho cô, xua ngỗng trắng của nhà ra hồ nước.
Nếu là người bình thường đột nhiên phải xua ngỗng trắng đến hồ nước sẽ có chút khó khăn, nhưng đối với Từ Minh Châu thì lại là một chuyện vô cùng đơn giản.
Vừa mới đi đến sau nhà, tất cả gà vịt ngỗng đều vây quanh Từ Minh Châu, một đám đều muốn xin vuốt ve.
Đối với cảnh tượng như vậy, Từ Minh Châu đã gặp nhiều thành quen, có thể nói từ khi cô có ký ức cô đã được động vật rất yêu thích. Cho dù là một con chó vô cùng hung ác ở trước mặt cô cũng xin được vuốt ve.
Từ Minh Châu cười cười ngồi xổm xuống, vuốt ve lần lượt từng con vật, “Được rồi, đều đi chơi đi, Bông Tuyết, chúng ta đi ra ngoài bơi lội thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.