Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh Bằng Nghề Nuôi Heo
Chương 22:
Quân Dĩ Khuynh
03/10/2023
“Chuyện này để cháu tìm người hỏi thăm một chút, xem rốt cuộc ý lãnh đạo trấn trên là gì, điểm mấu chốt nằm ở đâu? Còn việc chiêu thương, chúng ta cũng tìm xem có gì đặc sắc ở đây, có được hay không lại nói.” Tạm thời cha Từ cũng không có biện pháp tốt nào, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
“Được, không chừng chôc chúng ta có gì đó được người ta coi trọng.”
Cha Từ nói xong chính sự với trưởng thôn, hai người lại hàn huyên một ít chuyện trong thôn, nếu không có người tới tìm trưởng thôn, không chừng còn muốn nói một hồi nữa.
Khi cha Từ ra ngoài, Từ Minh Châu liền có chút đứng ngồi không yên, cô biết cha mình đi ra ngoài chính là vì chuyện thu mua heo, nhưng không chờ được ông trở về, trong lòng cô vẫn có chút không yên tâm, sợ chuyện này không thành.
Cuối cùng vẫn là bà nội Từ nhìn không được, hy sinh thời gian ngủ trưa, cùng cô xem TV nói chuyện phiếm ở phòng khách, lúc này mới làm cô tạm thời bỏ xuống lo lắng trong lòng.
Chờ đến khi cha Từ về, Từ Minh Châu liền tiến đến trước mặt ông, ân cần bưng trà rót nước, “Ba, sự tình thế nào rồi?” Nói còn giúp ông xoa bóp vai.
“Cha đi tìm ông trưởng thôn của con, ông ấy hiểu tình huống trong thôn nhất, hẳn là không có vấn đề gì, chờ thêm hai ngày nữa cha lại đi hỏi một chút.”
“Vậy thật đúng là tốt quá, con muốn đi gọi điện thoại thông báo cho anh chị.” Từ Minh Châu cầm di động mau chóng gọi cho Từ Minh Phong và Vương Chi.
Cha Từ vừa bưng ly nước, đang chuẩn bị hưởng thụ sự phục vụ của ‘áo bông tri kỷ’ lập tức choáng váng.
“Đứa nhỏ này, không biết quan tâm cha mình mệt mỏi, chỉ nhớ rõ anh trai nó.” Cha Từ có chút ghen ghét, rõ ràng là áo bông nhỏ của mình, nhưng chỉ quan tâm thằng nhóc thối kia.
Bà nội Từ thấy vậy buồn cười, đặt trái cây lên bàn trà, cười nói: “Con đã quên khi còn nhỏ Minh Phong có cái gì ăn ngon đều để dành cho Châu Châu, còn coi Châu Châu quan trọng hơn tròng mắt, hai anh em có quan hệ tốt là bình thường.”
“Khi còn nhỏ con cũng rất cưng chiều con bé mà.” Cha Từ có chút ăn dấm.
“Được rồi, ăn trái cây đi. Còn so đo với con trai, thật mất mặt.” Bà nội Từ lắc lư lắc lư đi vào phòng bếp.
Châu Châu đi gọi điện thoại cho Minh Phong, hôm nay bà sẽ đi làm cơm tối.
Trở lại trên lầu, Từ Minh Châu vội vàng báo tin tốt cho Từ Minh Phong trước. Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Từ Minh Phong rất to lớn vang dội, nghĩ đến sự tình thuận lợi, tâm tình cũng không tồi.
“Thật sự sao, Châu Châu, anh không biết nói cái gì cho phải, có đứa em gái như em thật tốt.”
“Anh, lần sau anh còn nói như vậy em sẽ tức giận đấy, chúng ta chính là anh em ruột, em không giúp anh thì ai giúp anh, nói ra thì cũng nhờ cha với ông trưởng thôn, em chỉ là người truyền lời thôi.” Có thể là từ nhỏ đã quen đùa giỡn với ông anh nhà mình, Từ Minh Châu không quen với mấy câu sến súa này.
“Chủ ý này là em nghĩ ra, em mới là công thần chính.”
“Được rồi, nếu anh nói như vậy, em liền không biết xấu hổ nhận vậy, chờ lần sau em lên thành phố, bảo chị dâu nấu nhiều món ngon cho em là được.”
Ngay sau đó trong điện thoại truyền đến tiếng cười sang sảng của Vương Chi, “Châu Châu, em cứ việc tới, muốn ăn cái gì thì nói với chị, chị sẽ nấu hết cho em.”
“Đúng vậy, mẹ cháu sẽ nấu hết, cô cô mau tới.”
“Được rồi. Em khẳng định tới.”
Sau đó Từ Minh Châu lại dò hỏi xem anh trai có tìm được nhà cung ứng nào khác chưa, lại tâm sự với cháu trai một hồi, cuối cùng dưới sự thúc giục của mẹ, lưu luyến cúp điện thoại.
Thời gian lướt qua rất mau, hôm nay chính là ngày Từ Minh Phong hết hợp đồng với nhà cung ứng cũ, hôm nay hắn tới lấy lô thịt heo cuối cùng.
Có thể là ông chủ lò mổ cảm thấy việc này mình làm không quá ổn, chủ động bán lô thịt heo này với giá ưu đãi cho hắn.
Từ Minh Phong vui tươi hớn hở đồng ý, như vậy càng tốt, hắn có thể tiết kiệm một ít phí tổn. Vì thế dưới ánh mắt của nhân viên lò mổ, Từ Minh Phong mang theo thịt heo rời đi.
Bởi vì lần trước Từ Minh Châu đến, quấy hàng của Từ Minh Phong buôn bán tốt hơn rất nhiều, còn có rất nhiều khách hàng mới. Mấy ngày nay khách mới cũng đều biến thành khách cũ.
Ban đầu những ông lão bà lão này là bị chó nuôi trong nhà kéo tới chỗ Từ Minh Phong, nhưng mua về lại thấy thịt heo tươi mới, cân cũng chỉ dư chứ không thiếu, hơn nữa ông chú có tinh thần, miệng lại ngọt. Cũng chậm rãi có thói quen đi tới bên này mua thịt.
Bọn họ dần biến thành khách quen của quán, còn hỏi thăm ra cô gái xinh đẹp lần trước chính là em gái của hắn, tới mua thịt thỉnh thoảng còn hỏi một câu, vì sao em gái hắn không tới.
“Được, không chừng chôc chúng ta có gì đó được người ta coi trọng.”
Cha Từ nói xong chính sự với trưởng thôn, hai người lại hàn huyên một ít chuyện trong thôn, nếu không có người tới tìm trưởng thôn, không chừng còn muốn nói một hồi nữa.
Khi cha Từ ra ngoài, Từ Minh Châu liền có chút đứng ngồi không yên, cô biết cha mình đi ra ngoài chính là vì chuyện thu mua heo, nhưng không chờ được ông trở về, trong lòng cô vẫn có chút không yên tâm, sợ chuyện này không thành.
Cuối cùng vẫn là bà nội Từ nhìn không được, hy sinh thời gian ngủ trưa, cùng cô xem TV nói chuyện phiếm ở phòng khách, lúc này mới làm cô tạm thời bỏ xuống lo lắng trong lòng.
Chờ đến khi cha Từ về, Từ Minh Châu liền tiến đến trước mặt ông, ân cần bưng trà rót nước, “Ba, sự tình thế nào rồi?” Nói còn giúp ông xoa bóp vai.
“Cha đi tìm ông trưởng thôn của con, ông ấy hiểu tình huống trong thôn nhất, hẳn là không có vấn đề gì, chờ thêm hai ngày nữa cha lại đi hỏi một chút.”
“Vậy thật đúng là tốt quá, con muốn đi gọi điện thoại thông báo cho anh chị.” Từ Minh Châu cầm di động mau chóng gọi cho Từ Minh Phong và Vương Chi.
Cha Từ vừa bưng ly nước, đang chuẩn bị hưởng thụ sự phục vụ của ‘áo bông tri kỷ’ lập tức choáng váng.
“Đứa nhỏ này, không biết quan tâm cha mình mệt mỏi, chỉ nhớ rõ anh trai nó.” Cha Từ có chút ghen ghét, rõ ràng là áo bông nhỏ của mình, nhưng chỉ quan tâm thằng nhóc thối kia.
Bà nội Từ thấy vậy buồn cười, đặt trái cây lên bàn trà, cười nói: “Con đã quên khi còn nhỏ Minh Phong có cái gì ăn ngon đều để dành cho Châu Châu, còn coi Châu Châu quan trọng hơn tròng mắt, hai anh em có quan hệ tốt là bình thường.”
“Khi còn nhỏ con cũng rất cưng chiều con bé mà.” Cha Từ có chút ăn dấm.
“Được rồi, ăn trái cây đi. Còn so đo với con trai, thật mất mặt.” Bà nội Từ lắc lư lắc lư đi vào phòng bếp.
Châu Châu đi gọi điện thoại cho Minh Phong, hôm nay bà sẽ đi làm cơm tối.
Trở lại trên lầu, Từ Minh Châu vội vàng báo tin tốt cho Từ Minh Phong trước. Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Từ Minh Phong rất to lớn vang dội, nghĩ đến sự tình thuận lợi, tâm tình cũng không tồi.
“Thật sự sao, Châu Châu, anh không biết nói cái gì cho phải, có đứa em gái như em thật tốt.”
“Anh, lần sau anh còn nói như vậy em sẽ tức giận đấy, chúng ta chính là anh em ruột, em không giúp anh thì ai giúp anh, nói ra thì cũng nhờ cha với ông trưởng thôn, em chỉ là người truyền lời thôi.” Có thể là từ nhỏ đã quen đùa giỡn với ông anh nhà mình, Từ Minh Châu không quen với mấy câu sến súa này.
“Chủ ý này là em nghĩ ra, em mới là công thần chính.”
“Được rồi, nếu anh nói như vậy, em liền không biết xấu hổ nhận vậy, chờ lần sau em lên thành phố, bảo chị dâu nấu nhiều món ngon cho em là được.”
Ngay sau đó trong điện thoại truyền đến tiếng cười sang sảng của Vương Chi, “Châu Châu, em cứ việc tới, muốn ăn cái gì thì nói với chị, chị sẽ nấu hết cho em.”
“Đúng vậy, mẹ cháu sẽ nấu hết, cô cô mau tới.”
“Được rồi. Em khẳng định tới.”
Sau đó Từ Minh Châu lại dò hỏi xem anh trai có tìm được nhà cung ứng nào khác chưa, lại tâm sự với cháu trai một hồi, cuối cùng dưới sự thúc giục của mẹ, lưu luyến cúp điện thoại.
Thời gian lướt qua rất mau, hôm nay chính là ngày Từ Minh Phong hết hợp đồng với nhà cung ứng cũ, hôm nay hắn tới lấy lô thịt heo cuối cùng.
Có thể là ông chủ lò mổ cảm thấy việc này mình làm không quá ổn, chủ động bán lô thịt heo này với giá ưu đãi cho hắn.
Từ Minh Phong vui tươi hớn hở đồng ý, như vậy càng tốt, hắn có thể tiết kiệm một ít phí tổn. Vì thế dưới ánh mắt của nhân viên lò mổ, Từ Minh Phong mang theo thịt heo rời đi.
Bởi vì lần trước Từ Minh Châu đến, quấy hàng của Từ Minh Phong buôn bán tốt hơn rất nhiều, còn có rất nhiều khách hàng mới. Mấy ngày nay khách mới cũng đều biến thành khách cũ.
Ban đầu những ông lão bà lão này là bị chó nuôi trong nhà kéo tới chỗ Từ Minh Phong, nhưng mua về lại thấy thịt heo tươi mới, cân cũng chỉ dư chứ không thiếu, hơn nữa ông chú có tinh thần, miệng lại ngọt. Cũng chậm rãi có thói quen đi tới bên này mua thịt.
Bọn họ dần biến thành khách quen của quán, còn hỏi thăm ra cô gái xinh đẹp lần trước chính là em gái của hắn, tới mua thịt thỉnh thoảng còn hỏi một câu, vì sao em gái hắn không tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.