Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh Bằng Nghề Nuôi Heo
Chương 27:
Quân Dĩ Khuynh
03/10/2023
Mới vừa đi đến dưới lầu, một mùi thịt kho tàu đã ập vào trước mặt, ông lão nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, “Cũng không biết là nhà ai, thịt này nấu thật thơm.”
Đi vào tòa nhà, liền phát hiện có không ít người đứng ngoài hành lang, trên mặt mỗi người đều là biểu tình hưởng thụ, hơn nữa mùi thịt kho tàu kia càng thêm nồng đậm.
Lên cầu thang, không ít người đều chào hỏi với ông, trên mặt ông lão chỉ có thể lộ ra nụ cười xấu hổ, thật sự ông không quen mấy người này.
Càng đi về gần tới nhà, hương vị thịt kho tàu càng nồng đậm, hơn nữa người hàng xóm trẻ tuổi ngày thường ít thấy, cũng đang dò cái đầu tổ quạ ra, nhìn đông nhìn tây.
“Ông ơi, nhà ông nấu thịt kho tàu thật thơm.” Người trẻ tuổi nói xong còn nhịn không được nuốt một chút nước miếng. Nói xong vội vàng đóng cửa lại, trong lòng nhịn không được suy nghĩ, lần sau nhất định phải giao lưu với hàng xóm nhiều hơn, bằng không cũng không đến mức chỉ có thể ngửi mùi chảy nước miếng.
Thịt kho tàu nhà mình? Đây là đang nói giỡn sao? Tay nghề bạn già ra sao, ông vẫn rõ ràng, có tay nghề như vậy còn có thể giấu đến bây giờ sao.
Kết quả giây tiếp theo ông vừa mở cửa liền phát ngốc.
Trong phòng đang tràn ngập mùi thơm của thịt kho tàu. Ngay sau đó ông xách theo gà bước nhanh vào phòng bếp, “Lão bà, bà nấu thịt kho tàu gì vậy, quá thơm.”
Vừa dứt lời ông liền nhìn thấy, bạn già đang nhét một miếng thịt kho tàu màu sắc mê người vào trong miệng, trên mặt lộ ra biểu tình hưởng thụ.
“Hay quá, bà bảo tôi đi mua gà, bà ở nhà lại ăn mảnh.”
Bà lão giật mình khỏi mỹ thực, “Ai bảo ông là tôi ăn mảnh, tôi đang nếm thử thôi.”
“Tôi cũng muốn nếm thử.” Nói xong lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bốc một miếng thịt cho vào trong miệng, trong nháy mắt ông đã bị chinh phục.
Ông chỉ cho rằng chỉ là mùi quá thơm thôi, nhưng chờ thật sự ăn vào trong miệng, ông mới hiểu được thế nào là tuyệt đỉnh mỹ vị.
Hai ông bà, ngươi một ngụm ta cũng một ngụm, không tới một hồi liền ăn sạch thịt kho tàu trong nồi. Ăn xong vẫn chưa đã thèm,cửa nhà chợt mở ra, con trai đã trở lại.
“Mẹ, mẹ nấu món ngon gì vậy, chúng con ở dưới lầu đã ngửi thấy mùi thơm.” Người đàn ông trung niên tùy tiện nói.
“Bà nội, cháu muốn ăn, cháu đói bụng.”
Hai ông bà nhìn cái đĩa trống trơn chỉ còn nước sốt trước mặt, rồi lại nhìn nhau.
Ách, thịt kho tàu vốn chuẩn bị cho nhà con trai đã bị hai người ăn hết, vậy phải làm sao bây giờ?
Buổi tối, Từ Minh Phong nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không yên, Vương Chi ngủ bên cạnh tự nhiên cũng bị hắn ảnh hưởng căn bản không ngủ được, vốn dĩ định thông cảm cho hắn một chút, không nói gì, nào biết hắn cứ xoay qua xoay lại mãi.
Cuối cùng cô thật sự nhịn không được, “Ông xã, làm sao anh cứ lăn qua lộn lại vậy?”
Thấy bà xã cũng chưa ngủ, Từ Minh Phong trực tiếp ngồi dậy, mở đèn lên, “Bà xã, anh đang thấy cơ hội phát tài trước mắt.”
“Như thế nào?” Vương Chi ngồi dậy nhìn về phía chồng mình.
“Em cũng không biết hôm nay buôn bán tốt tới mức nào đâu, anh bán thịt heo nhiều nămnhư vậy nhưng chưa từng buôn bán tốt như vậy, vừa nghe là thịt heo quê không cám tăng trọng, bọn họ liền không chút do dự liền bỏ tiền.” Từ Minh Phong nghĩ lại ban ngày rầm rộ còn có chút thất thần.
“Thực sự tốt như vậy ?” Trong giọng nói Vương Chi có một tia không xác định.
“Đương nhiên, nghĩ đến chuyện nửa tháng sau chúng ta lại buôn bán như lúc trước, anh liền khó chịu.” Hắn muốn kiếm thêm nhiều tiền cho người trong nhà một cuộc sống tốt, hơn nữa con đường làm giàu đã mở ra ngay trước mặt.
Chỉ nhìn mà không được ăn, thật sự khó chịu.
“Ngày mai em cùng anh ra bầy quán.” Nghe chồng mình ba hoa chích choè, không có tận mắt nhìn thấy Vương Chi vẫn có chút không tin.
“Được, chờ ngày mai em thấy sẽ biết.”
“Ừm, được rồi, nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.”
“Được.”
Sáng sớm hôm sau, Từ Minh Phong liền mang theo Vương Chi ra bày quán, vốn dĩ Từ Minh Châu cũng muốn đi cùng, nhưng buổi sáng bà nội Từ có chút ho khan, cuối cùng cô ở nhà cùng bà nội Từ đi khám bệnh.
Vừa đến chợ bán thức ăn, Từ Minh Phong đang chuẩn bị dọn dẹp quầy hàng, một đám người liền xông tới, đi đầu vẫn là bà lão đầu tiên mua thịt heo quê của Từ Minh Phong.
“Chàng trai, sao hiện tại cậu mới đến đâu, tôi đã chờ rất lâu rồi.” Bà lão vừa đi đến đã nói một câu như vậy.
“Đúng vậy, ông chủ, sao tới muộn như vậy?”
“Chàng trai, làm việc mà lười biếng như vậy thì không kiếm được tiền đâu.”
Đi vào tòa nhà, liền phát hiện có không ít người đứng ngoài hành lang, trên mặt mỗi người đều là biểu tình hưởng thụ, hơn nữa mùi thịt kho tàu kia càng thêm nồng đậm.
Lên cầu thang, không ít người đều chào hỏi với ông, trên mặt ông lão chỉ có thể lộ ra nụ cười xấu hổ, thật sự ông không quen mấy người này.
Càng đi về gần tới nhà, hương vị thịt kho tàu càng nồng đậm, hơn nữa người hàng xóm trẻ tuổi ngày thường ít thấy, cũng đang dò cái đầu tổ quạ ra, nhìn đông nhìn tây.
“Ông ơi, nhà ông nấu thịt kho tàu thật thơm.” Người trẻ tuổi nói xong còn nhịn không được nuốt một chút nước miếng. Nói xong vội vàng đóng cửa lại, trong lòng nhịn không được suy nghĩ, lần sau nhất định phải giao lưu với hàng xóm nhiều hơn, bằng không cũng không đến mức chỉ có thể ngửi mùi chảy nước miếng.
Thịt kho tàu nhà mình? Đây là đang nói giỡn sao? Tay nghề bạn già ra sao, ông vẫn rõ ràng, có tay nghề như vậy còn có thể giấu đến bây giờ sao.
Kết quả giây tiếp theo ông vừa mở cửa liền phát ngốc.
Trong phòng đang tràn ngập mùi thơm của thịt kho tàu. Ngay sau đó ông xách theo gà bước nhanh vào phòng bếp, “Lão bà, bà nấu thịt kho tàu gì vậy, quá thơm.”
Vừa dứt lời ông liền nhìn thấy, bạn già đang nhét một miếng thịt kho tàu màu sắc mê người vào trong miệng, trên mặt lộ ra biểu tình hưởng thụ.
“Hay quá, bà bảo tôi đi mua gà, bà ở nhà lại ăn mảnh.”
Bà lão giật mình khỏi mỹ thực, “Ai bảo ông là tôi ăn mảnh, tôi đang nếm thử thôi.”
“Tôi cũng muốn nếm thử.” Nói xong lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bốc một miếng thịt cho vào trong miệng, trong nháy mắt ông đã bị chinh phục.
Ông chỉ cho rằng chỉ là mùi quá thơm thôi, nhưng chờ thật sự ăn vào trong miệng, ông mới hiểu được thế nào là tuyệt đỉnh mỹ vị.
Hai ông bà, ngươi một ngụm ta cũng một ngụm, không tới một hồi liền ăn sạch thịt kho tàu trong nồi. Ăn xong vẫn chưa đã thèm,cửa nhà chợt mở ra, con trai đã trở lại.
“Mẹ, mẹ nấu món ngon gì vậy, chúng con ở dưới lầu đã ngửi thấy mùi thơm.” Người đàn ông trung niên tùy tiện nói.
“Bà nội, cháu muốn ăn, cháu đói bụng.”
Hai ông bà nhìn cái đĩa trống trơn chỉ còn nước sốt trước mặt, rồi lại nhìn nhau.
Ách, thịt kho tàu vốn chuẩn bị cho nhà con trai đã bị hai người ăn hết, vậy phải làm sao bây giờ?
Buổi tối, Từ Minh Phong nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không yên, Vương Chi ngủ bên cạnh tự nhiên cũng bị hắn ảnh hưởng căn bản không ngủ được, vốn dĩ định thông cảm cho hắn một chút, không nói gì, nào biết hắn cứ xoay qua xoay lại mãi.
Cuối cùng cô thật sự nhịn không được, “Ông xã, làm sao anh cứ lăn qua lộn lại vậy?”
Thấy bà xã cũng chưa ngủ, Từ Minh Phong trực tiếp ngồi dậy, mở đèn lên, “Bà xã, anh đang thấy cơ hội phát tài trước mắt.”
“Như thế nào?” Vương Chi ngồi dậy nhìn về phía chồng mình.
“Em cũng không biết hôm nay buôn bán tốt tới mức nào đâu, anh bán thịt heo nhiều nămnhư vậy nhưng chưa từng buôn bán tốt như vậy, vừa nghe là thịt heo quê không cám tăng trọng, bọn họ liền không chút do dự liền bỏ tiền.” Từ Minh Phong nghĩ lại ban ngày rầm rộ còn có chút thất thần.
“Thực sự tốt như vậy ?” Trong giọng nói Vương Chi có một tia không xác định.
“Đương nhiên, nghĩ đến chuyện nửa tháng sau chúng ta lại buôn bán như lúc trước, anh liền khó chịu.” Hắn muốn kiếm thêm nhiều tiền cho người trong nhà một cuộc sống tốt, hơn nữa con đường làm giàu đã mở ra ngay trước mặt.
Chỉ nhìn mà không được ăn, thật sự khó chịu.
“Ngày mai em cùng anh ra bầy quán.” Nghe chồng mình ba hoa chích choè, không có tận mắt nhìn thấy Vương Chi vẫn có chút không tin.
“Được, chờ ngày mai em thấy sẽ biết.”
“Ừm, được rồi, nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.”
“Được.”
Sáng sớm hôm sau, Từ Minh Phong liền mang theo Vương Chi ra bày quán, vốn dĩ Từ Minh Châu cũng muốn đi cùng, nhưng buổi sáng bà nội Từ có chút ho khan, cuối cùng cô ở nhà cùng bà nội Từ đi khám bệnh.
Vừa đến chợ bán thức ăn, Từ Minh Phong đang chuẩn bị dọn dẹp quầy hàng, một đám người liền xông tới, đi đầu vẫn là bà lão đầu tiên mua thịt heo quê của Từ Minh Phong.
“Chàng trai, sao hiện tại cậu mới đến đâu, tôi đã chờ rất lâu rồi.” Bà lão vừa đi đến đã nói một câu như vậy.
“Đúng vậy, ông chủ, sao tới muộn như vậy?”
“Chàng trai, làm việc mà lười biếng như vậy thì không kiếm được tiền đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.