Chương 10
JenKim
18/06/2021
"Cái gì???"
Tô Tuyết Lam trợn tròn mắt bất ngờ với yêu cầu của Mạc Dụ Ngôn, hai con người xuất thân từ bắc cực này thế nào lại dây dưa với nhau đây.
Tô Tuyết Lam biết Lãnh Thiên Hi nhìn rất giống Trân Ni nhưng vạn lần không nghĩ ra Mạc Dụ Ngôn sẽ có ý dây dưa như vậy.
Nhưng dù sao đi nữa đây cũng là hai người bạn mà mình rất trân trọng, nếu xảy ra chuyện gì cả hai đều sẽ tổn thương rất nặng. Đặc biệt là Lãnh Thiên Hi đang trong thời điểm tâm hồn nhạy cảm sẽ rất dễ động tâm, mà Mạc Dụ Ngôn lại là bác sĩ tâm lý dụng tâm làm lay động Lãnh Thiên Hi cũng là chuyện không khó xảy ra.
Chỉ sợ đến lúc hai người này thật sự có gì đó với nhau, trong lòng Mạc Dụ Ngôn yêu thực sự là ai "Trân Ni hay Lãnh Thiên Hi?" đồ ngốc đó còn không biết được. Nếu lỡ Lãnh Thiên Hi động tâm mà biết Mạc Dụ Ngôn chỉ xem mình là người thay thế, không sốc tâm lý thêm lần nữa mới là lạ.
Là người đứng giữa Tô Tuyết Lam thật sự rất khó xử cách tốt nhất là ngăn không cho hai người họ gặp nhau.
Vừa định mở miệng: "Lúc ở Ý tôi có nhặt được một vật rất quan trọng của cô ấy, bảo Lãnh Thiên Hi đến lấy đi." Mạc Dụ Ngôn chầm chậm nói.
Tô Tuyết Lam ráng níu kéo tình hình hiện tại: "Hay để tớ đưa cậu ấy giúp cậu, bây giờ cũng trễ có lẽ cậu ấy nghĩ ngơi rồi."
"Dù sao tôi cũng giúp cô ấy hai lần, không thể chỉ gửi quà qua tay cậu mà không chút thành ý cảm ơn như vậy."
Cái tên đầu óc có vấn đề này, thật làm người khác khó xử.
"Alo?"
"Xin chào, cô có phải bạn của chủ nhân số điện thoại này không.? Đến quán bar X rước cô ấy về nhé, cô ấy rất say."
Lãnh Thiên Hi nhận cuộc gọi của Tô Tuyết Lam chưa kịp suy nghĩ, đầu giây bên kia đã tắt máy. Vừa nghĩ phải đến nơi ồn ào đó có chút khó chịu nhưng lại thấy lo lắng hơn vì đây là lần đầu Tô Tuyết Lam say đến phải gọi mình đến rước về. Miễn cưỡng đứng dậy thay đồ trong lòng cảm thấy có chút lạ.
Lãnh Thiên Hi chậm rãi đi vào quán bar mang theo cả hơi sương lạnh băng từ bên ngoài. Một cô gái mặc chiếc áo sơmi lụa trắng mỏng, phối với quần jeans xanh nhạt kết hợp cùng đôi giày cao gót. Không ăn mặc hở hang không trang điểm loè loẹt chỉ là thần thái bất cần và thoát tục khiến những người phụ nữ khác cũng không ngăn được ngắm nhìn. Một cô gái xinh đẹp trong ánh mắt không có độ ấm nhưng lại khiến bao nhiêu người khao khát chiếm hữu.
Lướt một vòng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, âm nhạc cùng tất cả các thể loại mùi trộn lẫn khiến Lãnh Thiên Hi chỉ muốn mau rời khỏi nơi này. Vừa định gọi cho Tô Tuyết Lam thì có một người kéo Lãnh Thiên Hi vào góc khuất phía sau cánh cửa, Lãnh Thiên Hi hốt hoảng định hét lên: "Là tôi". Mạc Dụ Ngôn một tay đỡ eo Lãnh Thiên Hi một tay che miệng ngăn cho Lãnh Thiên Hi không hét hớn.
Tư thế lúc này Mạc Dụ Ngôn dựa tường như ôm trọn Lãnh Thiên Hi, còn trong mắt Lãnh Thiên Hi chỉ thấy mỗi Mạc Dụ Ngôn và bức tường phía sau.
"Tuyết Lam không sao, tôi cho người đưa cậu ấy về rồi." Mạc Dụ Ngôn giải thích Lãnh Thiên Hi lúc này cũng hoàn hồn, nghe được âm thanh trầm nhẹ quen thuộc cơ thể cũng thả lỏng:"Uh." Lãnh Thiên Hi gật đầu đã biết muốn thoát khỏi vòng tay của Mạc Dụ Ngôn.
Mạc Dụ Ngôn càng xiết chặt hơn đem cơ thể hai người sát lại không cho Lãnh Thiên Hi giẫy giụa, mùi hương của Lãnh Thiên Hi lúc này dễ ngửi hơn không khí ngoài khi rất nhiều.
"Sao em không gọi cho tôi?."
"Không có việc gì cần gọi."
"Quà cảm ơn của em không chút thành ý."
"Không phải gặp nhau cảm ơn sẽ có thành ý hơn sao?"
"Nếu không gặp lại thì thế nào?."
"Không phải tôi đang đứng trước mặt cô sao."
"Trả lời giỏi lắm."
Ưm...
Hiện tại đôi mắt cún con của Lãnh Thiên Hi đang được phát huy triệt để, tổng cảm thấy mình cùng con người xa lạ này mỗi lần gặp nhau nếu không gây gỗ thì cũng không thể nói lời tốt đẹp. Mà kết quả đều bị con người vô sĩ này làm càn đụng chạm, tuy lần trước do mình mệt mỏi tự nguyện ôm người này nhưng... vẫn là cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
Lãnh Thiên Hi cũng không quá bài xích việc đụng chạm với Mạc Dụ Ngôn nhưng cũng không thể dung túng con người trước mặt này, không phải là người yêu tại sao muốn hôn liền hôn?.
Bác sĩ đại nhân vẫn hôn với gương mặt ung dung, đôi mắt buồn trước đó hiện tại đã thay thế thành một cảm giác khác. Ghé sát mũi vào hõm cổ Lãnh Thiên Hi hít một hơi thật sâu. Thơm thật.... bao nhiêu sự vô sĩ từ nhỏ đến lớn đều hội tụ xuất hiện vào thời khắc này.
Nụ hôn năm giây vừa được tách ra Mạc Dụ Ngôn liếm môi mình "rất ngọt, hảo thơm!."
Nhìn gương mặt ngơ ngác bổng chốc thay đổi thành tản băng, tức giận không thể phát tiết cũng không nói gì chỉ nhìn thẳng vào mắt Mạc Dụ Ngôn. Tâm trạng của Lãnh Thiên Hi lúc này khiến người khác không rét mà run... nhưng người run chắc chắn không phải Mạc Dụ Ngôn, vì...
Lần thứ hai tiếp tục đưa môi tới nhưng lần này là rơi vào trên má của Lãnh Thiên Hi: "Mắc cỡ sao? sao em không đẩy tôi ra?."
Mạc Dụ Ngôn vẫn giữ nguyên khoảng cách giữa môi với mặt, lúc nói chuyện môi cạ vào má kèm theo hơi thở ấm nóng. Gương mặt như em bé thật mịn thật mềm lúc này lại có chút ửng đỏ, trong lòng Mạc Dụ Ngôn kiềm chế không cắn xuống một cái.
"Mắc cỡ?." Lãnh Thiên Hi xoay mặt lại bốn mắt giao nhau, không chút yếu thế cười mỉm: "Xin lỗi, tôi không thích phụ nữ."
"Uh... tôi cũng vậy."
Ưm...
Mạc Dụ Ngôn đỡ phía sau cổ Lãnh Thiên Hi, nụ hôn thứ ba sâu hơn trước, cường thế hơn, bá đạo hơn như muốn rút hết hơi thở và linh hồn của cô gái trước mắt.
Lãnh Thiên Hi dãy dụa ra khỏi nụ hôn lại bị bàn tay phía sau cổ ấn thêm chặt. Mạc Dụ Ngôn cắn nhẹ lên môi: "a..." Lãnh Thiên Hi theo quán tính mở miệng ra than nhẹ, chiếc lưỡi linh hoạt của Mạc Dụ Ngôn nhanh chóng luồn vào miệng quấn quýt lấy người bạn rụt rè kia cùng nhau vui vẻ.
Dù hiện tại hai người đứng trong góc khuất nhưng không tránh khỏi một số ít người đi qua thấy được. Tiên nữ áo trắng bước vào quán bar từ lúc nãy thu hút mọi ánh nhìn giờ phút này đang trong vòng tay của một cô gái khác ôm hôn nồng nhiệt, thật là không thể nói nên lời...
Tô Tuyết Lam trợn tròn mắt bất ngờ với yêu cầu của Mạc Dụ Ngôn, hai con người xuất thân từ bắc cực này thế nào lại dây dưa với nhau đây.
Tô Tuyết Lam biết Lãnh Thiên Hi nhìn rất giống Trân Ni nhưng vạn lần không nghĩ ra Mạc Dụ Ngôn sẽ có ý dây dưa như vậy.
Nhưng dù sao đi nữa đây cũng là hai người bạn mà mình rất trân trọng, nếu xảy ra chuyện gì cả hai đều sẽ tổn thương rất nặng. Đặc biệt là Lãnh Thiên Hi đang trong thời điểm tâm hồn nhạy cảm sẽ rất dễ động tâm, mà Mạc Dụ Ngôn lại là bác sĩ tâm lý dụng tâm làm lay động Lãnh Thiên Hi cũng là chuyện không khó xảy ra.
Chỉ sợ đến lúc hai người này thật sự có gì đó với nhau, trong lòng Mạc Dụ Ngôn yêu thực sự là ai "Trân Ni hay Lãnh Thiên Hi?" đồ ngốc đó còn không biết được. Nếu lỡ Lãnh Thiên Hi động tâm mà biết Mạc Dụ Ngôn chỉ xem mình là người thay thế, không sốc tâm lý thêm lần nữa mới là lạ.
Là người đứng giữa Tô Tuyết Lam thật sự rất khó xử cách tốt nhất là ngăn không cho hai người họ gặp nhau.
Vừa định mở miệng: "Lúc ở Ý tôi có nhặt được một vật rất quan trọng của cô ấy, bảo Lãnh Thiên Hi đến lấy đi." Mạc Dụ Ngôn chầm chậm nói.
Tô Tuyết Lam ráng níu kéo tình hình hiện tại: "Hay để tớ đưa cậu ấy giúp cậu, bây giờ cũng trễ có lẽ cậu ấy nghĩ ngơi rồi."
"Dù sao tôi cũng giúp cô ấy hai lần, không thể chỉ gửi quà qua tay cậu mà không chút thành ý cảm ơn như vậy."
Cái tên đầu óc có vấn đề này, thật làm người khác khó xử.
"Alo?"
"Xin chào, cô có phải bạn của chủ nhân số điện thoại này không.? Đến quán bar X rước cô ấy về nhé, cô ấy rất say."
Lãnh Thiên Hi nhận cuộc gọi của Tô Tuyết Lam chưa kịp suy nghĩ, đầu giây bên kia đã tắt máy. Vừa nghĩ phải đến nơi ồn ào đó có chút khó chịu nhưng lại thấy lo lắng hơn vì đây là lần đầu Tô Tuyết Lam say đến phải gọi mình đến rước về. Miễn cưỡng đứng dậy thay đồ trong lòng cảm thấy có chút lạ.
Lãnh Thiên Hi chậm rãi đi vào quán bar mang theo cả hơi sương lạnh băng từ bên ngoài. Một cô gái mặc chiếc áo sơmi lụa trắng mỏng, phối với quần jeans xanh nhạt kết hợp cùng đôi giày cao gót. Không ăn mặc hở hang không trang điểm loè loẹt chỉ là thần thái bất cần và thoát tục khiến những người phụ nữ khác cũng không ngăn được ngắm nhìn. Một cô gái xinh đẹp trong ánh mắt không có độ ấm nhưng lại khiến bao nhiêu người khao khát chiếm hữu.
Lướt một vòng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, âm nhạc cùng tất cả các thể loại mùi trộn lẫn khiến Lãnh Thiên Hi chỉ muốn mau rời khỏi nơi này. Vừa định gọi cho Tô Tuyết Lam thì có một người kéo Lãnh Thiên Hi vào góc khuất phía sau cánh cửa, Lãnh Thiên Hi hốt hoảng định hét lên: "Là tôi". Mạc Dụ Ngôn một tay đỡ eo Lãnh Thiên Hi một tay che miệng ngăn cho Lãnh Thiên Hi không hét hớn.
Tư thế lúc này Mạc Dụ Ngôn dựa tường như ôm trọn Lãnh Thiên Hi, còn trong mắt Lãnh Thiên Hi chỉ thấy mỗi Mạc Dụ Ngôn và bức tường phía sau.
"Tuyết Lam không sao, tôi cho người đưa cậu ấy về rồi." Mạc Dụ Ngôn giải thích Lãnh Thiên Hi lúc này cũng hoàn hồn, nghe được âm thanh trầm nhẹ quen thuộc cơ thể cũng thả lỏng:"Uh." Lãnh Thiên Hi gật đầu đã biết muốn thoát khỏi vòng tay của Mạc Dụ Ngôn.
Mạc Dụ Ngôn càng xiết chặt hơn đem cơ thể hai người sát lại không cho Lãnh Thiên Hi giẫy giụa, mùi hương của Lãnh Thiên Hi lúc này dễ ngửi hơn không khí ngoài khi rất nhiều.
"Sao em không gọi cho tôi?."
"Không có việc gì cần gọi."
"Quà cảm ơn của em không chút thành ý."
"Không phải gặp nhau cảm ơn sẽ có thành ý hơn sao?"
"Nếu không gặp lại thì thế nào?."
"Không phải tôi đang đứng trước mặt cô sao."
"Trả lời giỏi lắm."
Ưm...
Hiện tại đôi mắt cún con của Lãnh Thiên Hi đang được phát huy triệt để, tổng cảm thấy mình cùng con người xa lạ này mỗi lần gặp nhau nếu không gây gỗ thì cũng không thể nói lời tốt đẹp. Mà kết quả đều bị con người vô sĩ này làm càn đụng chạm, tuy lần trước do mình mệt mỏi tự nguyện ôm người này nhưng... vẫn là cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
Lãnh Thiên Hi cũng không quá bài xích việc đụng chạm với Mạc Dụ Ngôn nhưng cũng không thể dung túng con người trước mặt này, không phải là người yêu tại sao muốn hôn liền hôn?.
Bác sĩ đại nhân vẫn hôn với gương mặt ung dung, đôi mắt buồn trước đó hiện tại đã thay thế thành một cảm giác khác. Ghé sát mũi vào hõm cổ Lãnh Thiên Hi hít một hơi thật sâu. Thơm thật.... bao nhiêu sự vô sĩ từ nhỏ đến lớn đều hội tụ xuất hiện vào thời khắc này.
Nụ hôn năm giây vừa được tách ra Mạc Dụ Ngôn liếm môi mình "rất ngọt, hảo thơm!."
Nhìn gương mặt ngơ ngác bổng chốc thay đổi thành tản băng, tức giận không thể phát tiết cũng không nói gì chỉ nhìn thẳng vào mắt Mạc Dụ Ngôn. Tâm trạng của Lãnh Thiên Hi lúc này khiến người khác không rét mà run... nhưng người run chắc chắn không phải Mạc Dụ Ngôn, vì...
Lần thứ hai tiếp tục đưa môi tới nhưng lần này là rơi vào trên má của Lãnh Thiên Hi: "Mắc cỡ sao? sao em không đẩy tôi ra?."
Mạc Dụ Ngôn vẫn giữ nguyên khoảng cách giữa môi với mặt, lúc nói chuyện môi cạ vào má kèm theo hơi thở ấm nóng. Gương mặt như em bé thật mịn thật mềm lúc này lại có chút ửng đỏ, trong lòng Mạc Dụ Ngôn kiềm chế không cắn xuống một cái.
"Mắc cỡ?." Lãnh Thiên Hi xoay mặt lại bốn mắt giao nhau, không chút yếu thế cười mỉm: "Xin lỗi, tôi không thích phụ nữ."
"Uh... tôi cũng vậy."
Ưm...
Mạc Dụ Ngôn đỡ phía sau cổ Lãnh Thiên Hi, nụ hôn thứ ba sâu hơn trước, cường thế hơn, bá đạo hơn như muốn rút hết hơi thở và linh hồn của cô gái trước mắt.
Lãnh Thiên Hi dãy dụa ra khỏi nụ hôn lại bị bàn tay phía sau cổ ấn thêm chặt. Mạc Dụ Ngôn cắn nhẹ lên môi: "a..." Lãnh Thiên Hi theo quán tính mở miệng ra than nhẹ, chiếc lưỡi linh hoạt của Mạc Dụ Ngôn nhanh chóng luồn vào miệng quấn quýt lấy người bạn rụt rè kia cùng nhau vui vẻ.
Dù hiện tại hai người đứng trong góc khuất nhưng không tránh khỏi một số ít người đi qua thấy được. Tiên nữ áo trắng bước vào quán bar từ lúc nãy thu hút mọi ánh nhìn giờ phút này đang trong vòng tay của một cô gái khác ôm hôn nồng nhiệt, thật là không thể nói nên lời...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.