Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật

Chương 49: CHƯƠNG 49

Minh Quế Tái Tửu

30/10/2022

Fan hâm mộ của Chử Vi nổi giận trong nhóm chat: "Tên Hải Đăng Chạy Băng Băng này sao vẫn còn ở trong nhóm chat của chúng ta vậy? Còn không mau đá thằng ngáo ngơ này ra đi!"

Có một fan nhỏ nghẹn ngào: "Cíuuuuu, đá kiểu gì bây giờ, ổng là nhóm trưởng nhóm chiến đấu, trừ phi chính ổng giải tán nhóm..."

Dưới sự dẫn đầu và tẩy-não của Hải Đăng Chạy Băng Băng, phần lớn thành viên trong nhóm của cậu ta đều lặng lẽ chuyển thành fan của Thẩm Phất, cũng dần dần trộm ship Thẩm Phất và Giang Thứ.

Mặt ngoài: "Đúng vậy đúng vậy gương vỡ lại lành chính là tốt nhất!

Sau lưng: "Xời, Thẩm Phất thật sự từng thích Chử Vi sao? Còn không thật bằng một phần của Không Chịu Thua.”

Đương nhiên cũng có fan dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, nhưng mà trực tiếp bị Hải Đăng Chạy Băng Băng đá ra khỏi nhóm.

Fan hâm mộ của Chử Vi tức đến muốn chết, nuốt không trôi cục tức này nên điên cuồng report, ý đồ trừ bỏ cục u ác tính Hải Đăng Chạy Băng Băng này.

Nhưng mà người xem việc vui trong bình luận lại cười muốn ná thở.

[Cười chết, đây là hiện trường anti chuyển fan gì vậy?]

Còn có rất nhiều dân mạng nghe tiếng mà đến, chuyên môn sang weibo của Hải Đăng Chạy Băng Băng điểm danh: "Thầy Hải Đăng, trong giới fan có một con sói cô độc một mình một đường như thầy thật là ghê gớm!"

Bên phía Dung Hiểu Trăn và các fan hâm mộ của Thẩm Phất cũng dở khóc dở cười, ngồi trong nhóm hóng hớt: "Người này làm sao vậy?"

Tiểu Chân: "Có tin đồn nói cái người ghép video một đám liếm chó mà có hơn mấy trăm vạn lượt xem trên trạm B cũng là cậu ta, ban đầu cậu ta chỉ là quay từ nhà Chử Vi sang có thiện cảm với nhà chúng ta, sau khi ghép cái video kia lại bị một đám fan hâm mộ của Chử Vi mắng, cứ mắng cậu ta không áp filter cho người khác, cậu ta liền trỗi dậy tâm lý phản nghịch, trực tiếp chuyển sang làm fan của CP Không Chịu Thua và làm fan trung thành nhà chúng ta."

Có fan hâm mộ ngồi xem buồn cười nói: "Hơn nữa dạo gần đây mỗi lần nhà chúng ta có war cậu ta đều treo avatar hình Chử Vi lao lên trước."

"Hahahaha tên này độc thật đấy."

Chờ chân Thẩm Phất bình thường lại, chưa đợi Giang Thứ mang thuốc quay lại cô đã tối sầm mặt rời khỏi bể bơi.

Chử Vi nhìn theo bóng lưng cô, mặc dù có chút có hơi thất vọng, chẳng qua sau khi xem thời gian lại thấy hai người đã ngồi riêng với nhau trên cùng một chiếc ghế dài được tận năm phút.

Đây xem như tiến triển lớn nhất từ lúc tham gia chương trình tới nay.

Có tiến triển là chuyện tốt, mấy khách mời nam khác còn đang bồi hồi ở vạch xuất phát kìa.

Giang Thứ tìm tổ chương trình lấy được thuốc quay lại bể bơi không thấy Thẩm Phất đâu, ngược lại chỉ thấy tên ngốc Chử Vi ngồi ở đó nhìn chằm chằm bể bơi âm thầm buồn bã.

Giang Thứ: "..."

Xúi quẩy.

Nước trong bể bơi còn không nhiều bằng nước trong đầu tên ngốc này, thế mà còn nằm mơ gương vỡ lại lành.

Giang Thứ đảo mắt nhìn xung quanh, không tìm thấy Thẩm Phất trong phòng khách thì trực tiếp cầm thuốc chuyển sang dãy hành lang phía phòng ngủ.

Không thể nghi ngờ bất kể Giang Thứ làm gì đều trở thành tâm điểm chú ý của những người khác.

Một là anh thân cao chân dài lại đẹp trai, kèm theo khí chất thiếu gia cao quý, mỗi ngày còn chăm chỉ đổi cặp kính râm trên sống mũi cao thẳng giống như Nikki trong Ngôi Sao Thời Trang thay quần áo, khiến cho người khác không nhịn được nhìn thêm vài lần, hai là tất cả mấy tình địch khác đều đang cảnh giác anh, sợ anh đang làm gì đó giành chạy trước một bước.

Nhìn thấy anh đi về phía cửa phòng Thẩm Phất, mấy tên đàn ông trong phòng khách đều lặng lẽ nhìn chằm chằm qua.

Vốn đang do dự có muốn đi chen một chân hay không, kết quả lại thấy Giang Thứ gõ cửa phòng Thẩm Phất hai lần.

Ha, anh ta còn dám gõ cửa phòng Thẩm Phất?

Không sợ bị sập cửa vào mặt ngay tại trận à?

Ngoại trừ Cố Chi Đảo ra thì tất cả mọi người bao gồm Hướng Lăng Vân đang ăn khuya trên bàn ăn, Ôn Tranh Hàn đang đọc sách trên sân thượng, cùng với Chử Vi vừa đi ra từ bể bơi đều vô ý trao đổi với nhau một ánh mắt, còn có sợ hãi trong lòng mà chỉ bọn họ mới hiểu.

Tới rồi, tiếng "rầm" quen thuộc sắp tới rồi.

Ba người không nhịn được âm thầm chờ mong trong lòng.

Lẽ trời có luân hồi, trời xanh nào bỏ qua ai.

Nhưng mà ngay sau đó lại thấy tên Giang Thứ kia còn chưa gõ vài lần đã thấy Thẩm Phất mở cửa ra.

Ba người: "..."

Chỉ thấy cô thò đầu ra nhìn sang Giang Thứ.

Không biết hai người nói gì, Giang Thứ đưa sang hai cái hộp không biết đựng gì, Thẩm Phất nhận lấy rồi cúi đầu nhìn một cái.

Sau đó chờ sau khi Giang Thứ đi cô mới đóng cửa lại.

Ba người: "..."

Vẻ mặt ba người thực ra không có thay đổi gì, Cố Chi Đảo lại giống như nghe thấy được ba tiếng thứ gì đó vỡ vụn, anh ấy không nhịn được ngẩng đầu nhìn ba người một cách khó hiểu.

Ba người nhìn thẳng vào anh ấy, vẻ mặt cứng đờ. Hướng Lăng Vân vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn mì, Ôn Tranh Hàn tiếp tục xem kịch bản, Chử Vi tiếp tục đi vào phòng bếp, vừa đi vừa quay sang nhìn hai ông anh kia.

... Chuyện gì xảy ra? Canh đóng cửa vốn nên xuất hiện đâu?

Nhưng mà tên Giang Thứ kia là đi tặng thuốc, có thể là bởi vì nể tình lọ thuốc Thẩm Phất mới không nhốt anh ta ở ngoài cửa nhỉ.

Nếu như là những thứ khác nhất định Thẩm Phất sẽ lảng tránh, nhất định sẽ "rầm" vào mặt anh ta.

Ba người tự an ủi bản thân trong lòng.

Trước khi Cố Chi Đảo đến chỉ xem bản ghi hình, tự nhiên không phản ứng nhanh như bản thân tự chứng kiến. Anh ta lại nhìn qua ba người, sau khi cẩn thận ngẫm nghĩ mới hiểu ba người kia vừa phải đối mặt với cái gì... bọn họ đều từng bị Thẩm Phất nhốt ở ngoài cửa.

Hoá ra là vậy.

Vẻ mặt Cố Chi Đảo lập tức tỏ ra có chút cảm giác hơn người một bậc.

Anh cũng chưa từng ăn canh đóng cửa của Thẩm Phất, xem ra người có sức cạnh tranh lớn nhất chính là anh ấy và Giang Thứ.

Mưa đạn nhìn mấy tên đàn ông này không nói câu nào nhưng lại nhìn qua nhìn lại lẫn nhau, giống như trong thoáng chốc đã tránh được vô số lưỡi đao ánh kiếm, đều cảm thấy bầu không khí ở đây có chút kỳ lạ khó nói lên lời: [...Mấy ông anh này nhìn cái gì vậy?]

[Không biết, nhưng đột nhiên tôi nhận ra một chuyện... Hiện tại bọn họ có phải còn không biết Thẩm Phất có tình cảm với D không nhỉ?]

[Đệch, bác bên trên nói đúng rồi, những chuyện giữa Thẩm Phất và Giang Thứ như chuyện dép lê, chuyện ra ngoài đạp xe riêng với nhau, với cả chuyện ảnh chụp, những khách mời này đều không biết. Nói một cách khác, thái tử gia đã sắp nộp bài thi, bọn họ còn tưởng là cuộc thi vừa mới bắt đầu. Đệch.]

Fan hâm mộ mấy nhà kia nhìn xem thảo luận phía trên, đều đang rơi nước mắt trong lòng, hận không thể xông vào trong màn hình lắc đầu với anh nhà bọn họ.

Đã lúc nào rồi? Còn cho là mình thắng người khác một bậc á?! Mẹ nó còn không hành động CP nhà người ta đã sắp có con rồi!

Điện thoại đã thu.

Trong bảy ngày này các fan thảo luận cái gì, có chuyện gì lên hot search, mấy khách mời này đều không thể biết được.



...

Hôm sau tổ chương trình và khách mời đi vào lối đi VIP của sân bay.

Mặc dù đã sớm giải tán đám đông, nhưng khả năng mười năm tới cũng không thể nhìn thấy lại đội hình như vậy, thế là vẫn có vô số fan hâm mộ và trạm tỷ chen phá đầu ngồi chờ mười mấy tiếng chỉ vì đưa đón máy bay.

Bỏ qua minh tranh ám đấu và cuộc chém giết im ắng trong chương trình không nói, chín người cực kỳ đẹp mắt, giống như là nhóm đạo tặc trong game 3A bom tấn, hoá trang thay đổi quần áo một chút là có thể kéo đi quay phim điện ảnh.

Trong đó lại riêng Giang Thứ và Thẩm Phất được chú ý hơn hẳn.

Do Giang Thứ nên tất cả các khách mời nam khác đều từ bỏ vật trang sức là kính râm, anh vừa cao vừa đẹp trai, đeo kính râm màu đen mặc nguyên một cây đen đứng ở đó đã có vẻ hạc trong bầy gà, khiến cho người ta nghĩ tới The Matrix.

Thẩm Phất thì là nghệ sĩ gần đây thường có mặt trên hot search, mặc dù ăn mặc rất kín , mũ lưỡi trai hận không thể kéo xuống tận cằm, nhưng cần cổ trắng nõn lộ ra vẫn khiến người suy nghĩ miên man. Hơn nữa, các khách mời nữ khác ít nhất cũng cầm một cái túi nhỏ, cô là khách mời duy nhất hai tay đút túi không cầm bất kỳ hành lý gì.

Giang Thứ đẩy một cái xe xếp rương hành lý của hai người bên trên, lạnh lùng sải bước đi trước mở đường cho Thẩm Phất.

Fan CP đến sân bay tiễn bọn họ chụp vô số ảnh chụp, trong siêu thoại tựa như ăn tết.

"Đưa em chen qua đám người đông đúc, tìm ra em giữa biển người đông nghìn nghịt. Phất Phất được thái tử gia bảo vệ sau lưng thật sự trông thật nhỏ bé aaaaa."

"Hơn nữa ánh mắt của cô ấy vẫn luôn đi theo Giang Thứ, theo bản năng nhìn về hướng anh ấy aaaa!"

Nếu như Thẩm Phất có thể nhìn thấy những lời bàn luận này của các fan CP, cô chỉ muốn nói, cái sân bay này chật chội chỗ nào? Căn bản không tồn tại Người đông nghìn nghịt được không?

Rương hành lý và túi xách của cô toàn bị Giang Thứ cướp đi.

Cô đi sau sau lưng Giang Thứ hoàn toàn là bởi vì cần phải nhìn chằm chằm hành lý của mình, cô sợ tên chó chết Giang Thứ này trực tiếp quăng rương hành lý cô mới mua lên băng chuyền.

Với lại cô không có nhìn Giang Thứ, cô đội mũ lưỡi trai, tầm mắt chỉ có một phạm vi nhỏ, coi như trước mặt là cái đầu hói của đạo diễn cô cũng sẽ nhìn chằm chằm ông ấy để tránh bị lạc mất dấu.

Trước khi lên đường Chử Vi và Cố Chi Đảo thấy Giang Thứ cướp hành lý từ trong tay Thẩm Phất, lúc đầu cũng muốn mượn cơ hội này tỏ vẻ galant lịch thiệp.

Nhưng mà không đợi bọn họ cất bước, một người bị Hứa Điều Điều nhét rương hành lý của cô nàng vào tay, một người bị Tả Mân và Cố Thanh Sương nhét rương hành lý của hai người vào tay.

Hứa Điều Điều và Tả Mân giống như lại bắt đầu so kè.

Bởi vì Cố Chi Đảo là anh họ của Cố Thanh Sương, Hứa Điều Điều dựa vào nguyên tắc không mệt chết Cố Chi Đảo không đền mạng, dùng sức nhét đủ thứ vào trong rương hành lý, sau đó giao tất cả cho "đội trưởng" Cố Chi Đảo.

Còn về phía hai người Cố Thanh Sương và Tả Mân, tự nhiên muốn đánh lại, biết trước kia Chử Vi và Hứa Điều Điều là bạn bè, cũng đưa tất cả hành lý cho Chử Vi.

"..."

Cố Chi Đảo còn đỡ, anh ấy chỉ cầm hành lý của chính bản thân và Hứa Điều Điều.

Chử Vi lại thảm rồi, đi tít cuối cùng giống như người coi ngựa.

Nhưng mà trong giây phút này ngoại trừ fan hâm mộ của Chử Vi đau lòng cậu ta thì những người xem khác tất cả đều đắm chìm trong cảnh cả đoàn du lịch vui tai vui mắt.

...

Sau một phen trắc trở, máy bay hạ cánh xuống mặt đất.

Sau khi bỏ hành lý xuống, buổi chiều tổ quay phim quay cảnh các khách mời tham quan chùa Cổ Lãng, sau đó ăn bữa tối rồi quay lại nhà nghỉ.

Nhà nghỉ được tổ chương trình đặt bao hết, phong cảnh càng đặc sắc hơn so với biệt thự, là một ngôi nhà theo phong cách Nhật sử dụng tatami và kimono, nhưng diện tích nhỏ hơn biệt thự nhiều.

Các khách mời ngồi ở ghế dài trong sân ngoài trời, nghe tổ chương trình tuyên bố quy tắc.

"Trong bảy ngày du lịch này, mỗi ngày đều có một tên gọi riêng. Hôm nay chúng ta gọi là "một ngày ở chung kích thích", ý của nó là sẽ để cho các khách mời trải nhiệm cảm giác ngủ giường chung như hồi còn đi học. Chín khách mời nhưng chỉ có hai phòng lớn, một phòng ở năm người, một phòng bốn người, quyết định thông qua rút thăm."

Quy tắc này vừa nói ra thì Thẩm Phất và Hứa Điều Điều đang ngồi bên cạnh đều liếc nhau.

"..."

Xem ra ban đêm đừng hòng ngủ ngon.

Sao tổ chương trình lại làm ra nhiều trò mà không lặp lại như vậy? Ban đêm phải nằm ra đất ngủ sao? Nhưng vẫn còn may, dựa theo giới thiệu ban đầu về bảy ngày này thì hẳn là chỉ có đêm nay ngủ chung.

Các khách mời nam đều nhìn về phía Thẩm Phất theo bản năng.

Có camera quay, tự nhiên không sợ khách mời nam được chia cùng phòng với Thẩm Phất sẽ làm gì. Nhưng ở cùng một chỗ với nhau cả đêm trong bầu không khí mập mờ cũng có thể thay đổi rất nhiều chuyện, nói không chừng liền thay đổi tình thế thì sao?

Giang Thứ chỉ muốn đấm cho mấy tên ngốc cứ nhìn tới nhìn lui này một phát.

Ngay cả Tả Mân ở hàng trước còn cảm thấy hơi thở hung ác toả ra quanh người anh, không nhịn được quay đầu liếc anh một cái.

Người khác tham gia chương trình hẹn hò, cậu Giang này giống như là tham gia cuộc chiến bảo vệ củ cải vậy.

Các khách mời đã tính sẵn trong lòng, bình luận trên màn hình lại rất hưng phấn.

[Aaaaa sao tổ chương trình biết mị muốn xem cái này? Trước đó đều là mỗi khách mời một phòng, nghẹn chết mị.]

"Trừ cái đó ra đêm nay các khách mời còn cần lưu lại một bản ghi âm."

Tổ chương trình bắt đầu phát cho mỗi người một cái bút ghi âm nhỏ: "Đêm nay đã là ngày thứ hai mươi mốt "Thời Hạn Rung Động" phát sóng, mọi người có thể ghi âm tâm tình hiện tại của mình, mức độ thiện cảm hiện tại với các khách mời khác phái, hoặc là câu hỏi muốn hỏi ai đó."

"Chỉ có thể ghi âm một lần, không thể hối hận hay xoá đi. Sau khi ghi âm xong phải giao cho tổ chương trình, chúng tôi sẽ không mở ra ngay mà sẽ đợi sau khi đêm lựa chọn cuối cùng kết thúc mới mở ra giống như mở cỗ máy thời gian."

Thẩm Phất nhận lấy bút ghi âm.

Cô đã đoán được ý định của tổ chương trình.

Nếu như bây giờ có hai khách mời có ý với nhau, như vậy thì sẽ lưu lại ghi âm có liên quan tới đối phương.

Đợi đến sau khi tiết mục kết thúc, nếu như hai người này thành đôi rồi lại mở ra bản ghi âm từ trước đó nghe được lời của người kia nói có liên quan tới mình, phát hiện hoá ra là hai người có ý với lẫn nhau từ trước thì sẽ trở lên vô cùng lãng mạn.

Nhưng cô sẽ không thật sự làm theo quy tắc, lưu lại bất kỳ một câu nào có thể làm bẽ mặt bản thân trong bút ghi âm.

Có ngốc đâu mà.

Chờ sau khi các khách mời cất bút ghi âm đi liền bắt đầu rút thăm quyết định phòng ở.

Trong lòng Thẩm Phất suy nghĩ, phòng bốn người có lẽ sẽ tốt hơn, thế thì sẽ không bị chật.

Nhưng mà rất không may là cô lại rút trúng phòng năm người.

Phòng năm người: Thẩm Phất, Hứa Điều Điều, Chử Vi, Cố Chi Đảo, Giang Thứ.

Phòng bốn người: Cố Thanh Sương, Tả Mân, Ôn Tranh Hàn, Hướng Lăng Vân.

Giang Thứ nhìn thấy mình và Thẩm Phất ở cùng một phòng thì thở phào nhẹ nhõm.



Nhưng nhìn thấy Chử Vi và Cố Chi Đảo cũng ra vẻ thở phào, anh lại đen mặt: "..."

Đã đến hơn tám giờ tối, trước tiên tổ chương trình đưa các khách mời đi tham quan phòng của mình.

Nhóm năm người bên này được nhân viên công tác dẫn đường, xuyên qua sân nhà, đi vào một sân nhỏ phong cách Nhật.

Cởi giày ra bước lên bậc thang bằng gỗ, đẩy cửa ra, vào phòng.

Thẩm Phất phát hiện diện tích trong phòng vẫn rất lớn, đừng nói ở năm người, kể cả ở mười người cũng dư dả.

Bên trên hốc tường đặt năm bộ chăn đệm mềm xốp, yêu cầu khách mời tự chọn chỗ trải ra.

Thẩm Phất nhìn một vòng xung quanh, trong lòng nghĩ, chờ mấy người này trải xong mình lại tìm chỗ ít người.

Ai ngờ cô không nhúc nhích, Giang Thứ cũng lạnh lùng đeo kính râm hai tay đút túi không nhúc nhích.

Nhỡ đâu cô vừa trải xong hai con hàng không cần mặt kia đã chạy tới gần chỗ cô trải chăn thì phải làm sao?

Giang Thứ không nhúc nhích, Chử Vi và Cố Chi Đảo càng không nhúc nhích.

Người cần phải đề phòng nhất chính là vị thái tử gia họ Giang không làm theo lẽ thường này, ai biết nhân phẩm của anh ta thế nào, nhỡ đâu cái vụ cường thủ đoạt hào trên mạng nói là thật thì sao?

Trong lúc nhất thời mặc dù trong phòng không ai nói tiếng nào nhưng lại giống như có vô số lưỡi dao xẹt qua.

Bốn người đều đứng đấy không động đậy giống như những pho tượng, Hứa Điều Điều nhìn người này lại nhìn người kia, không biết nên ngủ chỗ nào.

Thẩm Phất tức cười nói: "Mấy người xác định không chọn chỗ ngủ sao? Người ngủ ở bên ngoài còn gần cửa nhất thì thảm rồi, khả năng nửa đêm sẽ có người dẫm lên mặt của người đó đấy."

Thẩm Phất giúp Hứa Điều Điều trải chăn đệm xong thì cũng trải chăn đệm của mình bên cạnh cô nàng.

Cô chưa kịp trải xong Giang Thứ đã sốt sắng dọn tất cả bàn trà, tủ thấp linh tinh trong phòng qua đặt bên cạnh đệm của cô, xếp thành một bức tường thấp: "Được rồi, em cứ ngủ chỗ này, ban đêm xoay người cẩn thận một chút, đừng lật qua đấy."

Thừa dịp anh dựng tường ngăn cách khách mời nữ và khách mời nam, hai người Cố Chi Đảo và Chử Vi nhìn như thong thả thực ra động tác cực nhanh ôm một bộ đệm tính trải xuống chỗ ở gần Thẩm Phất.

Giang Thứ thấy thế, cầm lấy ấm trà trên bàn giội thẳng xuống sàn.

Anh đẩy Cố Chi Đảo và Chử Vi sang cạnh cửa rồi cười gằn: "Cho mấy người giành, hiện tại không giành được nữa, lăn ra cạnh cửa ngủ cho tôi."

Những người khác: "..."

Hứa Điều Điều đỡ trán: "Cho bọn họ đánh một trận, chúng ta đi ra ngoài ghi âm trước đi."

Thẩm Phất: "... Được."

Sau khi hai người rời khỏi đây bèn chia nhau đi đến hai góc trong sân, bắt đầu ghi âm.

Thẩm Phất ngồi xuống chòi hóng mát, móc bút ghi âm ra.

"Ngày thứ hai mươi mốt..."

Thẩm Phất vừa mở đầu đã mắc kẹt.

Cô không phải người thích biểu đạt tình cảm, huống chi sau khi tham gia chương trình cũng chẳng bồi dưỡng được tình cảm gì với các khách mời khác, thực sự không biết phải nói gì, nếu không thì qua loa cho xong là được rồi.

Dù sao vòng này không có điểm tích luỹ.

Nói đến điểm tích lũy, Thẩm Phất từng tính toán một lượt. Thời gian của cô không nhiều lắm, chỉ còn hơn một tháng, kể cả có cộng thêm tiền tiết kiệm được từ trước cùng với năm ngàn vạn của Ôn Tranh Hàn và tiền thưởng thắng được trong chương trình cũng chưa đủ nửa số tiền cứu một người.

Không thể kéo dài được nữa, sau khi chương trình kết thúc lập tức phải tìm công ty vay tiền.

Đang nghĩ như vậy thì hệ thống bỗng nhiên xuất hiện: "Cô không có điện thoại phải không? Oa, cô đủ tiền rồi à."

Thẩm Phất lập tức không hiểu nó có ý gì: "Cậu đang nói gì thế?"

"Tôi cũng không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng bên tôi có thể thấy được thông báo nhận tiền từ điện thoại của cô, hôm qua và hôm nay lần lượt thu được một khoản tiền chia hoa hồng, mức rất lớn, cộng thêm tiền tiết kiệm trước kia của cô, hoàn toàn đủ."

"Chia hoa hồng gì?" Thẩm Phất bắt đầu hoài nghi có phải bản thân dính phải lừa đảo trên mạng không, mặc dù trong tay cô có tiền, nhưng đó là tiền để đề phòng lỡ chẳng may dùng để mua mạng, từ trước đến giờ cô không dám đầu tư vào cái gì quá nguy hiểm.

Hệ thống nói: "Hình như là chia hoa hồng từ cổ phiếu đầu tư "Thời Hạn Rung Động"."

Từ khi chương trình này phát sóng tới nay đã liên tục nổi tiếng, cũng không biết phía đầu tư kiếm bao nhiêu, đã sớm kiếm đầy bồn đầy chén.

"Nhưng tôi đầu tư lúc nào?" Thẩm Phất không hiểu ra sao: "Tin nhắn lừa đảo?"

Hệ thống chắc chắn nói: "Không phải, bên tôi có thể thấy cô thật sự từng ký tên vào hợp đồng đầu tư, nhưng khoản tiền đầu tư không phải xuất phát từ tài khoản của cô. Hợp đồng là chính cô ký, ký cùng lúc với hợp đồng đồng ý tham gia chương trình, chắc là cô không nhìn kỹ."

Muốn có được số tiền chia hoa hồng nhiều như vậy, số tiền bỏ ra đầu tư cũng tuyệt đối không phải số lượng nhỏ.

Thẩm Phất muốn gọi điện thoại cho Lương Hiểu Xuân hỏi thăm rõ ràng, nhưng điện thoại không ở trong tay, trong lúc nhất thời lại không biết làm sao.

Cô hỏi: "Không phải từ tài khoản của tôi ra, vậy thì là từ tài khoản của ai."

Hệ thống có chút bồn chồn: "Tài khoản cá nhân của Giang Thứ."

Thẩm Phất: “?”

Cái gì??

Đáp án này khiến Thẩm Phất thật lâu cũng không lấy lại tinh thần.

Đủ một tỷ rồi, nghĩa là nhiệm vụ của cô đã kết thúc, vừa đến thời hạn là cô có thể trực tiếp đón cha mẹ về nhà. Nhưng lần này hoàn thành quá dễ dàng và nhẹ nhàng, quả thực khiến cô chưa kịp vui sướng, mà là đầy dấu chấm hỏi trong đầu.

Tuy mọi người đều biết cô thiếu tiền.

Nhưng tại sao Giang Thứ phải giúp cô như vậy?

Chỉ bởi vì một chút quan hệ thuở thiếu thời, nếu chỉ vậy thì thực sự không giải thích nổi.

Từng có vết xe đổ mất mặt lúc mười tám tuổi, Thẩm Phất vô cùng không muốn tự mình đa tình.

Nhưng cho dù cô không coi tiền như mạng, lại tuyệt đối sẽ không tốn nhiều tiền như vậy giúp ai. Riêng việc đứng tên cô đầu tư hai trăm triệu đã không phải là số lượng nhỏ.

Bây giờ nhất định không phải cô tự luyến, mà là tất cả những hành động này của Giang Thứ thực sự quá khả nghi.

"Cậu nói..." Không hiểu sao Thẩm Phất có chút khẩn trương, vừa căng thẳng đã quên hẳn là giao lưu trong đầu, mà lại nói ra tiếng với hệ thống: "Lần này... không phải là... Giang Thứ... rốt cuộc thích tôi thật chứ?"

Thẩm Phất nói xong, hệ thống bỗng nhiên im lặng.

Thẩm Phất: "?"

Hệ thống buồn bã nói trong đầu của cô: "Thẩm Phất, bút ghi âm của cô còn chưa tắt."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook