Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 28:
Tam Lưỡng Thu
11/10/2024
"Sao vậy? Ai bắt nạt Dao Tình của chúng ta? Nói cho mình biết, mình đi đánh người đó cho cậu."
Tiếng khóc của Lục Dao Tình đã thu hút sự chú ý của hàng ghế trước, không chỉ nhóm bạn thân của cô ấy đang nhìn qua, mà một số bạn học không mấy thân quen cũng nhìn về phía hai người. May mà hai người họ ngồi ở góc, Tô Khanh Mộng ngồi thẳng người, hơi nghiêng về phía trước, che Lục Dao Tình ở sau lưng mình, cười thân thiện với mấy người bạn học tò mò, lại ra hiệu với họ, bảo họ đừng nhìn nữa.
Lục Dao Tình chú ý đến ánh mắt của mọi người, cố gắng kìm nén tiếng nức nở, cô ấy đã thất tình rồi, không muốn lại bị mất mặt nữa.
Tô Khanh Mộng không quay đầu lại, nhẹ nhàng vỗ bờ vai gầy của mình: "Nếu không nhịn được thì dựa vào vai mình, sẽ không ai nhìn thấy đâu, yên tâm, dù có khóc ướt áo mình, mình cũng không ghét cậu đâu."
Lục Dao Tình nằm bò trên vai Tô Khanh Mộng mà khóc nức nở, cũng không biết qua bao lâu, cô ấy mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, phát hiện quần áo của Tô Khanh Mộng đã bị mình khóc ướt một mảng thì hơi ngượng ngùng, lại không biết nên mở lời thế nào.
Tô Khanh Mộng rất ân cần lấy khăn ướt trong túi ra đưa cho cô ấy: "Đắp lên mắt một lát, đợi chút nữa là sẽ bớt sưng đỏ đấy."
Lục Dao Tình cảm động đến mức lại muốn khóc, rõ ràng là cô gái này còn gầy yếu hơn cả cô ấy, nhưng cô lại để cô ấy dựa vào, vừa ân cần lại vừa bao dung... Cô ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của Tô Khanh Mộng, đôi mắt đào hoa kia tràn đầy ánh sáng dịu dàng. Cô bạn học như tiên nữ này cho dù có yêu đương thì cũng là nhà trai có lời, nhưng màỉ nghĩ đến đối phương là Phương Mặc…
"Mình không sao..." Lục Dao Tình buồn bã nói:
"Xin lỗi, vốn dĩ cậu chỉ nói với một mình mình chuyện cậu yêu đương, mình nên vui mừng mới phải... Chỉ là mình vừa thất tình nên không nhịn được mà khóc mất, mình không cố ý làm cậu mất hứng."
Tô Khanh Mộng lúc này mới quay đầu lại, Lục Dao Tình khóc đến nỗi mắt đỏ hoe, cộng thêm ngoại hình đáng yêu của cô ấy nên trông hơi giống một con thỏ con. Quả nhiên là nữ chính có tính cách giống như mặt trời nhỏ trong truyện, còn có thể xin lỗi tình địch đã cướp mất người trong lòng mình nữa chứ. Cô đưa tay xoa đầu cô ấy, an ủi nói: "Thất tình thì khóc là hết thôi, người tiếp theo sẽ tốt hơn."
"Ừm, cậu nói đúng..." Lục Dao Tình gật đầu.
Tô Khanh Mộng nhìn vẻ mặt buồn bã của cô ấy, mắt đảo hai vòng, mỉm cười nói: "Cậu đã bao giờ nghe câu ‘túi xách trị được bách bệnh, bao gồm cả bệnh thất tình’ chưa?"
Lục Dao Tình hơi mê mang mà nhìn cô, thấy cô mở album ảnh trên điện thoại ra, chỉ vào chiếc túi xách trong ảnh rồi nói: "Thích chiếc túi này không?"
Mặc dù cô ấy thường không đeo thương hiệu này nhưng thiết kế của chiếc túi rất phù hợp với thẩm mỹ của Lục Dao Tình, cô ấy nhìn một cái là thích.
Thấy mắt cô ấy sáng lên, Tô Khanh Mộng lập tức nói thêm: "Hôm qua mình mua chiếc túi này vì thấy chiếc túi này đặc biệt ngọt ngào giống cậu, nếu cậu đeo vào chắc chắn sẽ rất hợp cho mà xem. Mình định mua trước, nếu cậu thích thì tặng cậu, nếu cậu không thích thì mình giữ lại."
Tiếng khóc của Lục Dao Tình đã thu hút sự chú ý của hàng ghế trước, không chỉ nhóm bạn thân của cô ấy đang nhìn qua, mà một số bạn học không mấy thân quen cũng nhìn về phía hai người. May mà hai người họ ngồi ở góc, Tô Khanh Mộng ngồi thẳng người, hơi nghiêng về phía trước, che Lục Dao Tình ở sau lưng mình, cười thân thiện với mấy người bạn học tò mò, lại ra hiệu với họ, bảo họ đừng nhìn nữa.
Lục Dao Tình chú ý đến ánh mắt của mọi người, cố gắng kìm nén tiếng nức nở, cô ấy đã thất tình rồi, không muốn lại bị mất mặt nữa.
Tô Khanh Mộng không quay đầu lại, nhẹ nhàng vỗ bờ vai gầy của mình: "Nếu không nhịn được thì dựa vào vai mình, sẽ không ai nhìn thấy đâu, yên tâm, dù có khóc ướt áo mình, mình cũng không ghét cậu đâu."
Lục Dao Tình nằm bò trên vai Tô Khanh Mộng mà khóc nức nở, cũng không biết qua bao lâu, cô ấy mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, phát hiện quần áo của Tô Khanh Mộng đã bị mình khóc ướt một mảng thì hơi ngượng ngùng, lại không biết nên mở lời thế nào.
Tô Khanh Mộng rất ân cần lấy khăn ướt trong túi ra đưa cho cô ấy: "Đắp lên mắt một lát, đợi chút nữa là sẽ bớt sưng đỏ đấy."
Lục Dao Tình cảm động đến mức lại muốn khóc, rõ ràng là cô gái này còn gầy yếu hơn cả cô ấy, nhưng cô lại để cô ấy dựa vào, vừa ân cần lại vừa bao dung... Cô ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của Tô Khanh Mộng, đôi mắt đào hoa kia tràn đầy ánh sáng dịu dàng. Cô bạn học như tiên nữ này cho dù có yêu đương thì cũng là nhà trai có lời, nhưng màỉ nghĩ đến đối phương là Phương Mặc…
"Mình không sao..." Lục Dao Tình buồn bã nói:
"Xin lỗi, vốn dĩ cậu chỉ nói với một mình mình chuyện cậu yêu đương, mình nên vui mừng mới phải... Chỉ là mình vừa thất tình nên không nhịn được mà khóc mất, mình không cố ý làm cậu mất hứng."
Tô Khanh Mộng lúc này mới quay đầu lại, Lục Dao Tình khóc đến nỗi mắt đỏ hoe, cộng thêm ngoại hình đáng yêu của cô ấy nên trông hơi giống một con thỏ con. Quả nhiên là nữ chính có tính cách giống như mặt trời nhỏ trong truyện, còn có thể xin lỗi tình địch đã cướp mất người trong lòng mình nữa chứ. Cô đưa tay xoa đầu cô ấy, an ủi nói: "Thất tình thì khóc là hết thôi, người tiếp theo sẽ tốt hơn."
"Ừm, cậu nói đúng..." Lục Dao Tình gật đầu.
Tô Khanh Mộng nhìn vẻ mặt buồn bã của cô ấy, mắt đảo hai vòng, mỉm cười nói: "Cậu đã bao giờ nghe câu ‘túi xách trị được bách bệnh, bao gồm cả bệnh thất tình’ chưa?"
Lục Dao Tình hơi mê mang mà nhìn cô, thấy cô mở album ảnh trên điện thoại ra, chỉ vào chiếc túi xách trong ảnh rồi nói: "Thích chiếc túi này không?"
Mặc dù cô ấy thường không đeo thương hiệu này nhưng thiết kế của chiếc túi rất phù hợp với thẩm mỹ của Lục Dao Tình, cô ấy nhìn một cái là thích.
Thấy mắt cô ấy sáng lên, Tô Khanh Mộng lập tức nói thêm: "Hôm qua mình mua chiếc túi này vì thấy chiếc túi này đặc biệt ngọt ngào giống cậu, nếu cậu đeo vào chắc chắn sẽ rất hợp cho mà xem. Mình định mua trước, nếu cậu thích thì tặng cậu, nếu cậu không thích thì mình giữ lại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.