Chương 26: Chẳng Lẽ Muốn Được Tặng “Đôi Vòng Tay” Bạc 3
Không Sơn Vũ
29/09/2023
"Cô làm gì thế? Sao cô lại làm thế với chồng tôi, mau thả chồng tôi ra, nếu không tôi báo công an."
Người phụ nữ xông đến kéo Thời Nhất ra, ngoài miệng vờ dọa dẫm.
Nhớ đến chuyện ở đây còn lại ba người nữa, Thời Nhất đặt điện thoại di động xuống đất, sau đó thuận tay bắt quyết định thân với người đàn ông nằm trên mặt đất kia.
Chân cô làm động tác quét ngang, người phụ nữ nhỏ gầy té ngã xuống đất, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Ngay sau đó, cửa xe của chiếc xe ô tô đỗ sau cây cột ngay sau xe ô tô của Thanh Thanh bị mở ra, hai người đàn ông to khỏe bước xuống xe.
Bọn họ chạy nhanh đến, chuẩn bị cùng đánh về phía Thời Nhất.
Kết quả vừa chạy được hai bước, bọn họ bỗng nhiên phát hiện chân mình như mọc rễ bám chặt vào mặt đất, cả người từ trên xuống dưới không thể cử động.
Thời Nhất lười dạy dỗ đám này. Ban nãy khi cô bắt quyết định thân với người đàn ông nằm trên mặt đất kia, cô đã cảm giác được bầu không khí xung quanh đột nhiên thay đổi.
Cô biết Phong Đô Đại Đế đến đây.
Nếu ông ấy đã đến đây nhưng không ngăn cản cô, chứng tỏ chỉ cần cô tuân thủ pháp luật, ông ấy sẽ không hạn chế cô quá mức.
Cho nên Thời Nhất lười đánh đấm nữa, mỗi lần động tay động chân đều mệt chết cô.
"Đại sư, đại sư, cô không sao chứ?"
Giọng nói sốt ruột của Thanh Thanh truyền ra từ điện thoại.
Ban nãy cô úp màn hình xuống đất, cho nên Thanh Thanh và nhóm dân cư mạng chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh tối đen và nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn, xen lẫn tiếng mắng chửi của cả đàn ông và phụ nữ, nhưng hai loại âm thanh này cũng nhanh chóng biến mất.
Thanh Thanh vô cùng sốt ruột, công an đã đến bên ngoài khu chung cư của cô ấy rồi, bây giờ cô ấy đang cùng cảnh sát đi về phía bãi đỗ xe ngầm.
Thời Nhất chỉnh lại quần áo, cô nhìn quần áo của những người khác, rồi lại nhìn quần áo của mình.
Ừm, khá bất tiện.
Bộ quần áo này của cô không những bất tiện, mà còn là "đồ cổ" có tuổi thọ một ngàn năm trăm năm rồi.
Xem ra, cô nên đưa chuyện mua quần áo vào lịch trình của mình.
Ôi chao, có nhiều chỗ cần tiêu tiền quá đi mất, con đường kiếm tiền gánh nặng đường xa.
Thời Nhất bước tới cầm điện thoại lên, tiện tay kéo vạt áo của người phụ nữ bên cạnh lau màn hình điện thoại.
"Yên tâm đi, tôi không sao."
Vừa nói, cô vừa quét camera về phía một người đàn ông và một người phụ nữ nằm bất động trên đất, thêm cả hai người đàn ông đứng cạnh hai bên cửa xe trái phải, trong thế vô cùng kì quái nữa.
[Ôi mẹ ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?]
[Đại sư, đại sư, cô kể xem ban nãy xảy ra chuyện gì vậy? Sao bọn họ đều không động đậy, cũng không nói gì thế?]
[Chắc chắn là diễn theo kịch bản.]
[Làm ơn đấy, Thanh Thanh đã gặp mặt cảnh sát luôn rồi kìa, sao còn có người vẫn nghĩ là diễn theo kịch bản được nhỉ? Ai dám đóng giả cảnh sát hả, chẳng lẽ muốn được tặng cho “đôi vòng tay” bạc à?]
Người phụ nữ xông đến kéo Thời Nhất ra, ngoài miệng vờ dọa dẫm.
Nhớ đến chuyện ở đây còn lại ba người nữa, Thời Nhất đặt điện thoại di động xuống đất, sau đó thuận tay bắt quyết định thân với người đàn ông nằm trên mặt đất kia.
Chân cô làm động tác quét ngang, người phụ nữ nhỏ gầy té ngã xuống đất, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Ngay sau đó, cửa xe của chiếc xe ô tô đỗ sau cây cột ngay sau xe ô tô của Thanh Thanh bị mở ra, hai người đàn ông to khỏe bước xuống xe.
Bọn họ chạy nhanh đến, chuẩn bị cùng đánh về phía Thời Nhất.
Kết quả vừa chạy được hai bước, bọn họ bỗng nhiên phát hiện chân mình như mọc rễ bám chặt vào mặt đất, cả người từ trên xuống dưới không thể cử động.
Thời Nhất lười dạy dỗ đám này. Ban nãy khi cô bắt quyết định thân với người đàn ông nằm trên mặt đất kia, cô đã cảm giác được bầu không khí xung quanh đột nhiên thay đổi.
Cô biết Phong Đô Đại Đế đến đây.
Nếu ông ấy đã đến đây nhưng không ngăn cản cô, chứng tỏ chỉ cần cô tuân thủ pháp luật, ông ấy sẽ không hạn chế cô quá mức.
Cho nên Thời Nhất lười đánh đấm nữa, mỗi lần động tay động chân đều mệt chết cô.
"Đại sư, đại sư, cô không sao chứ?"
Giọng nói sốt ruột của Thanh Thanh truyền ra từ điện thoại.
Ban nãy cô úp màn hình xuống đất, cho nên Thanh Thanh và nhóm dân cư mạng chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh tối đen và nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn, xen lẫn tiếng mắng chửi của cả đàn ông và phụ nữ, nhưng hai loại âm thanh này cũng nhanh chóng biến mất.
Thanh Thanh vô cùng sốt ruột, công an đã đến bên ngoài khu chung cư của cô ấy rồi, bây giờ cô ấy đang cùng cảnh sát đi về phía bãi đỗ xe ngầm.
Thời Nhất chỉnh lại quần áo, cô nhìn quần áo của những người khác, rồi lại nhìn quần áo của mình.
Ừm, khá bất tiện.
Bộ quần áo này của cô không những bất tiện, mà còn là "đồ cổ" có tuổi thọ một ngàn năm trăm năm rồi.
Xem ra, cô nên đưa chuyện mua quần áo vào lịch trình của mình.
Ôi chao, có nhiều chỗ cần tiêu tiền quá đi mất, con đường kiếm tiền gánh nặng đường xa.
Thời Nhất bước tới cầm điện thoại lên, tiện tay kéo vạt áo của người phụ nữ bên cạnh lau màn hình điện thoại.
"Yên tâm đi, tôi không sao."
Vừa nói, cô vừa quét camera về phía một người đàn ông và một người phụ nữ nằm bất động trên đất, thêm cả hai người đàn ông đứng cạnh hai bên cửa xe trái phải, trong thế vô cùng kì quái nữa.
[Ôi mẹ ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?]
[Đại sư, đại sư, cô kể xem ban nãy xảy ra chuyện gì vậy? Sao bọn họ đều không động đậy, cũng không nói gì thế?]
[Chắc chắn là diễn theo kịch bản.]
[Làm ơn đấy, Thanh Thanh đã gặp mặt cảnh sát luôn rồi kìa, sao còn có người vẫn nghĩ là diễn theo kịch bản được nhỉ? Ai dám đóng giả cảnh sát hả, chẳng lẽ muốn được tặng cho “đôi vòng tay” bạc à?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.