Chương 35: Giám Đốc Tôn, Hai Đồng Chí Công An Yêu Cầu Ông Hợp Tác 2
Không Sơn Vũ
01/10/2023
Chuyện đầu tiên Tôn Nghĩa Thiên làm là liếc mắt qua khu bình luận náo nhiệt, trả lời câu hỏi của nhóm cư dân mạng: "Hiện tại cô Thời Nhất đây chưa ký hợp đồng với công ty chúng tôi, nếu cô ta nguyện ý ký hợp đồng với công ty chúng tôi, tôi sẽ cử một ekip chuyên nghiệp giúp cô ta tạo ra con đường của riêng mình."
"Tôi sẽ không ký hợp đồng với công ty ông. Ông còn định xem không?"
Tôn Nghĩa Thiên cười khỉnh: "Xem chứ, sao lại không sao. Không phải cô biết xem tướng đấy ư, vậy cô xem có thể nhìn ra điều gì từ gương mặt tôi?"
Thời Nhất gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó, đôi mắt hạnh to tròn của cô nghiêm túc nhìn chăm chú vào gương mặt của Tôn Nghĩa Thiên.
Ngay khi Tôn Nghĩa Thiên chờ đến mất kiên nhẫn, Thời Nhất cất tiếng:
"Người ta vẫn luôn nói ánh mắt là cửa sổ của tâm hồn, trong Tướng Học, ánh mắt đứng đầu trong năm giác quan, muốn biết có địa vị cao quý hay không thì cứ nhìn mắt sẽ rõ. Ngay từ khi ông xuất hiện trước màn hình, ánh mắt của ông lơ lửng bất định, chứng tỏ ông là người thiếu tự tin."
"Ban nãy tôi nói tôi sẽ không ký hợp đồng với công ty của ông, ông cảm thấy bản thân bị tôi làm mất mặt, sự bất mãn với tôi khiến ông vô thức ngồi thẳng người, thế nhưng tầm mắt của ông nheo lại. Trong Tướng Học, điều này thể hiện ông là người trong ngoài không đồng nhất, là tên ngụy quân tử."
Nghe thấy ba chữ "ngụy quân tử", Tôn Nghĩa Thiên khó mà ngồi yên được nữa. Ông ta muốn nổi giận, nhưng lại cảm thấy làm vậy thì mất phong độ quá, chỉ đành kiềm nén cơn tức trong lòng, tiếp tục nghe cô nói, xem cô còn có thể nói ba hoa chích chòe gì nữa.
"Tròng đen ít, tròng trắng nhiều, tục xưng "tam bạch nhãn". Người có đôi mắt "tam bạch nhãn" thế này thường tự phụ, kiêu ngạo, nổi loạn, ích kỷ, ghét người khác sai bảo mình, lòng dạ lúc nào cũng tràn ngập oán giận và bất mãn; là kiểu người có tham vọng lớn, vô cùng mưu mô. Loại người này, nếu có thể kiểm soát bản thân, cùng lắm thì tính tình nóng nảy, khó hòa hợp. Mặc dù có chút quái gở, khó hòa hợp, nhưng đáng kết bạn, bởi vì họ rất coi trọng những người bạn do mình nhận định."
Khi nghe thấy câu nói cuối cùng của Thời Nhất, biểu cảm của Tôn Nghĩa Thiên mới chậm rãi tốt lên, cơ thể trở lại trạng thái thả lỏng ban đầu. Ông ta tự luyến nói: "Cô gái nhỏ đúng là có chút năng lực, bạn bè của tôi quả thật đều là những người bạn tốt đáng quen thân, bọn họ cũng rất coi trọng tình bạn này của chúng tôi."
"Tôi sẽ không ký hợp đồng với công ty ông. Ông còn định xem không?"
Tôn Nghĩa Thiên cười khỉnh: "Xem chứ, sao lại không sao. Không phải cô biết xem tướng đấy ư, vậy cô xem có thể nhìn ra điều gì từ gương mặt tôi?"
Thời Nhất gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó, đôi mắt hạnh to tròn của cô nghiêm túc nhìn chăm chú vào gương mặt của Tôn Nghĩa Thiên.
Ngay khi Tôn Nghĩa Thiên chờ đến mất kiên nhẫn, Thời Nhất cất tiếng:
"Người ta vẫn luôn nói ánh mắt là cửa sổ của tâm hồn, trong Tướng Học, ánh mắt đứng đầu trong năm giác quan, muốn biết có địa vị cao quý hay không thì cứ nhìn mắt sẽ rõ. Ngay từ khi ông xuất hiện trước màn hình, ánh mắt của ông lơ lửng bất định, chứng tỏ ông là người thiếu tự tin."
"Ban nãy tôi nói tôi sẽ không ký hợp đồng với công ty của ông, ông cảm thấy bản thân bị tôi làm mất mặt, sự bất mãn với tôi khiến ông vô thức ngồi thẳng người, thế nhưng tầm mắt của ông nheo lại. Trong Tướng Học, điều này thể hiện ông là người trong ngoài không đồng nhất, là tên ngụy quân tử."
Nghe thấy ba chữ "ngụy quân tử", Tôn Nghĩa Thiên khó mà ngồi yên được nữa. Ông ta muốn nổi giận, nhưng lại cảm thấy làm vậy thì mất phong độ quá, chỉ đành kiềm nén cơn tức trong lòng, tiếp tục nghe cô nói, xem cô còn có thể nói ba hoa chích chòe gì nữa.
"Tròng đen ít, tròng trắng nhiều, tục xưng "tam bạch nhãn". Người có đôi mắt "tam bạch nhãn" thế này thường tự phụ, kiêu ngạo, nổi loạn, ích kỷ, ghét người khác sai bảo mình, lòng dạ lúc nào cũng tràn ngập oán giận và bất mãn; là kiểu người có tham vọng lớn, vô cùng mưu mô. Loại người này, nếu có thể kiểm soát bản thân, cùng lắm thì tính tình nóng nảy, khó hòa hợp. Mặc dù có chút quái gở, khó hòa hợp, nhưng đáng kết bạn, bởi vì họ rất coi trọng những người bạn do mình nhận định."
Khi nghe thấy câu nói cuối cùng của Thời Nhất, biểu cảm của Tôn Nghĩa Thiên mới chậm rãi tốt lên, cơ thể trở lại trạng thái thả lỏng ban đầu. Ông ta tự luyến nói: "Cô gái nhỏ đúng là có chút năng lực, bạn bè của tôi quả thật đều là những người bạn tốt đáng quen thân, bọn họ cũng rất coi trọng tình bạn này của chúng tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.