Chương 13: Thời Nhất Một Nghèo Hai Trắng, Sĩ Quan Lâm Vừa Đẹp Người Vừa Đẹp Nết 3
Không Sơn Vũ
27/09/2023
Trên bàn cơm, Thời Nhất nhìn chằm chằm vào một bàn thức ăn ngon, cô đợi Lâm Lạc động đũa rồi mới bắt đầu gắp thức ăn nhét vào miệng.
Lâm Lạc múc cho cô một bát canh cá thơm phức: "Bây giờ cô có chỗ đặt chân không?"
"Không có."
Thời Nhất không quá quan tâm đến chỗ ở, vì dù sao trước kia cô cũng ngẩn ngơ ở địa phủ mà.
Lâm Lạc trầm ngâm giây lát, cuối cùng vẫn thấp giọng hỏi: "Vậy trên người cô có tiền không?"
Thời Nhất thẳng thắn đáp: "Không có. Mục đích tôi bắt Lý Chí Cường là vì tiền thưởng mà."
Lâm Lạc đặt bát canh cá xuống bên cạnh cô, ngước mắt lên nhìn cô gái nhỏ đang ăn ngon lành, anh bất đắc dĩ thở dài rồi không nói gì nữa.
Nửa tiếng sau, hai người đều no nê.
"Sĩ quan Lâm, để báo đáp việc anh mời tôi ăn cơm, tôi tặng anh một câu nhé. Ba ngày sau, sau mười hai giờ đêm, chớ đi bộ."
Lâm Lạc có ý tốt với cô, còn mời cô ăn cơm nữa, nên Thời Nhất cảm thấy mình nên làm gì đó. Cô không thích thiếu nợ ân tình của người khác, bữa cơm này coi như tiền quẻ của cô vậy.
"Được." Lâm Lạc không quá để ý đến lời lải nhải của cô, anh là công an nhân dân, kiên định với chủ nghĩa duy vật.
"Đi thôi, tôi dẫn cô đi mua điện thoại, đến lúc nhận được tiền thưởng rồi trả tôi."
Lâm Lạc nghĩ, sau này bất kể cô muốn tìm việc làm hay làm gì khác, thì xã hội hiện tại cũng không thể thiếu điện thoại được. Anh thấy lòng mình tràn ngập sự đồng cảm, nên giúp cô một tay.
"Được thôi, vậy cảm ơn sĩ quan Lâm."
Sĩ quan Lâm đúng thật vừa đẹp người vừa đẹp nết, một quẻ ban nãy cũng không uổng công cô.
Lâm Lạc dẫn cô đi mua một chiếc điện thoại có giá khoảng ba nghìn tệ, đăng ký sim điện thoại và Wechat cho cô. Sau anh lại phát hiện cô không có thẻ ngân hàng, nên đã đến cây ATM gần đó, rút hai nghìn nhân dân tệ đưa cho cô.
Xét thấy cất tiền trên người không an toàn, anh thậm chí còn đến gần đó mua cho cô một chiếc túi nhỏ đựng tiền.
Vốn anh còn định đưa cô đi thuê nhà, nhưng đột nhiên lại có vụ án, anh không thể không rời đi trước. Trước khi đi, anh dặn Thời Nhất nếu có chuyện gì thì gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho anh, rồi mới bắt taxi đi làm.
Thời Nhất nhìn chiếc điện thoại mới ra lò, yêu thích không buông tay, cô mày mò tận nửa ngày trời.
Cô còn nhớ rõ lời dặn của Phong Đô Đại Đế rằng phải ngoan ngoãn tích lũy công đức và tín ngưỡng. Cô nhanh chóng nghĩ đến những đoạn video ngắn và các video phát sóng trực tiếp mà cô và Tiểu Bạch cùng xem khi còn ở địa phủ.
Có thể thông qua những video đó để mọi người nhanh chóng biết đến cô, thậm chí tin tưởng cô. Cô cũng có thể thông qua cách giúp đỡ người xem phát sóng trực tiếp, để tích lũy công đức một cách nhanh chóng và thuận tiện hơn.
Được rồi, nói nhiều như vậy, thật ra là do cô không biết nên làm gì để kiếm ra tiền mà thôi.
Không bằng cấp, không quan hệ, cô chỉ có thể nghĩ ra cách này.
Lâm Lạc múc cho cô một bát canh cá thơm phức: "Bây giờ cô có chỗ đặt chân không?"
"Không có."
Thời Nhất không quá quan tâm đến chỗ ở, vì dù sao trước kia cô cũng ngẩn ngơ ở địa phủ mà.
Lâm Lạc trầm ngâm giây lát, cuối cùng vẫn thấp giọng hỏi: "Vậy trên người cô có tiền không?"
Thời Nhất thẳng thắn đáp: "Không có. Mục đích tôi bắt Lý Chí Cường là vì tiền thưởng mà."
Lâm Lạc đặt bát canh cá xuống bên cạnh cô, ngước mắt lên nhìn cô gái nhỏ đang ăn ngon lành, anh bất đắc dĩ thở dài rồi không nói gì nữa.
Nửa tiếng sau, hai người đều no nê.
"Sĩ quan Lâm, để báo đáp việc anh mời tôi ăn cơm, tôi tặng anh một câu nhé. Ba ngày sau, sau mười hai giờ đêm, chớ đi bộ."
Lâm Lạc có ý tốt với cô, còn mời cô ăn cơm nữa, nên Thời Nhất cảm thấy mình nên làm gì đó. Cô không thích thiếu nợ ân tình của người khác, bữa cơm này coi như tiền quẻ của cô vậy.
"Được." Lâm Lạc không quá để ý đến lời lải nhải của cô, anh là công an nhân dân, kiên định với chủ nghĩa duy vật.
"Đi thôi, tôi dẫn cô đi mua điện thoại, đến lúc nhận được tiền thưởng rồi trả tôi."
Lâm Lạc nghĩ, sau này bất kể cô muốn tìm việc làm hay làm gì khác, thì xã hội hiện tại cũng không thể thiếu điện thoại được. Anh thấy lòng mình tràn ngập sự đồng cảm, nên giúp cô một tay.
"Được thôi, vậy cảm ơn sĩ quan Lâm."
Sĩ quan Lâm đúng thật vừa đẹp người vừa đẹp nết, một quẻ ban nãy cũng không uổng công cô.
Lâm Lạc dẫn cô đi mua một chiếc điện thoại có giá khoảng ba nghìn tệ, đăng ký sim điện thoại và Wechat cho cô. Sau anh lại phát hiện cô không có thẻ ngân hàng, nên đã đến cây ATM gần đó, rút hai nghìn nhân dân tệ đưa cho cô.
Xét thấy cất tiền trên người không an toàn, anh thậm chí còn đến gần đó mua cho cô một chiếc túi nhỏ đựng tiền.
Vốn anh còn định đưa cô đi thuê nhà, nhưng đột nhiên lại có vụ án, anh không thể không rời đi trước. Trước khi đi, anh dặn Thời Nhất nếu có chuyện gì thì gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho anh, rồi mới bắt taxi đi làm.
Thời Nhất nhìn chiếc điện thoại mới ra lò, yêu thích không buông tay, cô mày mò tận nửa ngày trời.
Cô còn nhớ rõ lời dặn của Phong Đô Đại Đế rằng phải ngoan ngoãn tích lũy công đức và tín ngưỡng. Cô nhanh chóng nghĩ đến những đoạn video ngắn và các video phát sóng trực tiếp mà cô và Tiểu Bạch cùng xem khi còn ở địa phủ.
Có thể thông qua những video đó để mọi người nhanh chóng biết đến cô, thậm chí tin tưởng cô. Cô cũng có thể thông qua cách giúp đỡ người xem phát sóng trực tiếp, để tích lũy công đức một cách nhanh chóng và thuận tiện hơn.
Được rồi, nói nhiều như vậy, thật ra là do cô không biết nên làm gì để kiếm ra tiền mà thôi.
Không bằng cấp, không quan hệ, cô chỉ có thể nghĩ ra cách này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.