Chương 41: Vòng Bạn Bè Của Người Chết Ba Năm Vẫn Luôn Cập Nhật 1
Không Sơn Vũ
02/10/2023
Mạch Mạch cảm thấy tầm mắt như hình với bóng khiến người khác bất an kia đã biến mất, nhiệt độ trong phòng dường như cũng dần dần khôi phục bình thường, chậm rãi ấm lên.
Cô ấy nghe thấy lời nói của Thời Nhất qua điện thoại thì kích động hét lên: "Đại sư, thứ đó... thứ đó không còn ở trong phòng tôi nữa đúng không?"
Đầu cô ấy vẫn vùi vào giữa hai đầu gối khiến giọng nói có chút nghèn nghẹn, cũng may cô ấy hét lớn nên Thời Nhất mới có thể nghe rõ.
Thời Nhất nghiêng đầu, nửa người trên của cô xuất hiện trên màn hình: "Không còn nữa, cô yên tâm đi. Chờ tôi ba phút, nhanh thôi."
Dứt lời, nửa người trên cũng rời khỏi ống kính.
Mạch Mạch do dự, chậm rãi ngẩng đầu lên. Cô ấy quan sát bốn phía, phát hiện quả thật không còn cảm nhận được tầm mắt lành lạnh khiến người ta sợ hãi kia nữa, bèn chống tay chống chân đứng dậy khỏi mặt đất, trở lại trước màn hình.
Nhìn mưa bình luận chợt lóe bay ngang màn hình, bấy giờ cô ấy mới biết ban nãy đã xảy ra chuyện gì.
[Nhanh lên, mau nói cho tôi biết cảnh tượng vừa rồi chỉ là hiệu ứng đặc biệt chứ không phải sự thật đi.]
[Ban ngày ban mặt chẳng lẽ tôi lại gặp ảo giác ư? Ban nãy dường như tôi thấy trong phòng xuất hiện một cái hố, còn có một bàn tay vươn từ trong hố ra nữa?]
[Đang phát sóng trực tiếp, chứ đâu phải video được chế tác hậu kỳ đâu, lấy đâu ra hiệu ứng đặc biệt...]
[Lầu trên không bị ảo giác đâu, chúng tôi cũng nhìn thấy. Trong phòng bỗng nhiên xuất hiện một cái hố màu đen, một bàn tay tái nhợt thò từ trong hố ra, ngón tay hung hăng túm lấy thứ gì đó trong không trung. Ban nãy hình như tôi nghe thấy một tiếng hét thảm hay sao ấy nhỉ?]
[Cho nên, bàn tay ban nãy là của đại sư Thời Nhất ư...?]
[Đây chắc chắn là phòng phát sóng trực tiếp về chủ đề huyền học trâu bò nhất mà tôi từng xem. Bất kể thật thật giả giả, tôi cũng phải nhấn theo dõi trước rồi nói sau. Nếu ban nãy là hiệu ứng đặc biệt, thì cứ coi đây là phòng phát sóng trực tiếp hiệu ứng đặc biệt là được rồi, dù sao tôi chưa từng thấy hiệu ứng đặc biệt của nhà ai đạt đến trình độ trâu bò thế này.]
Sau khi đọc hết một loạt bình luận, cuối cùng Mạch Mạch cũng có thể xác định, tiếng hét chói tai ban nãy không phải ảo giác của cô ấy.
Cái thứ đi theo cô ấy kia, 90% đã bị đại sư tóm đi rồi. Nghĩ vậy, cô ấy lập tức bình tĩnh lại.
Cô ấy nghe thấy lời nói của Thời Nhất qua điện thoại thì kích động hét lên: "Đại sư, thứ đó... thứ đó không còn ở trong phòng tôi nữa đúng không?"
Đầu cô ấy vẫn vùi vào giữa hai đầu gối khiến giọng nói có chút nghèn nghẹn, cũng may cô ấy hét lớn nên Thời Nhất mới có thể nghe rõ.
Thời Nhất nghiêng đầu, nửa người trên của cô xuất hiện trên màn hình: "Không còn nữa, cô yên tâm đi. Chờ tôi ba phút, nhanh thôi."
Dứt lời, nửa người trên cũng rời khỏi ống kính.
Mạch Mạch do dự, chậm rãi ngẩng đầu lên. Cô ấy quan sát bốn phía, phát hiện quả thật không còn cảm nhận được tầm mắt lành lạnh khiến người ta sợ hãi kia nữa, bèn chống tay chống chân đứng dậy khỏi mặt đất, trở lại trước màn hình.
Nhìn mưa bình luận chợt lóe bay ngang màn hình, bấy giờ cô ấy mới biết ban nãy đã xảy ra chuyện gì.
[Nhanh lên, mau nói cho tôi biết cảnh tượng vừa rồi chỉ là hiệu ứng đặc biệt chứ không phải sự thật đi.]
[Ban ngày ban mặt chẳng lẽ tôi lại gặp ảo giác ư? Ban nãy dường như tôi thấy trong phòng xuất hiện một cái hố, còn có một bàn tay vươn từ trong hố ra nữa?]
[Đang phát sóng trực tiếp, chứ đâu phải video được chế tác hậu kỳ đâu, lấy đâu ra hiệu ứng đặc biệt...]
[Lầu trên không bị ảo giác đâu, chúng tôi cũng nhìn thấy. Trong phòng bỗng nhiên xuất hiện một cái hố màu đen, một bàn tay tái nhợt thò từ trong hố ra, ngón tay hung hăng túm lấy thứ gì đó trong không trung. Ban nãy hình như tôi nghe thấy một tiếng hét thảm hay sao ấy nhỉ?]
[Cho nên, bàn tay ban nãy là của đại sư Thời Nhất ư...?]
[Đây chắc chắn là phòng phát sóng trực tiếp về chủ đề huyền học trâu bò nhất mà tôi từng xem. Bất kể thật thật giả giả, tôi cũng phải nhấn theo dõi trước rồi nói sau. Nếu ban nãy là hiệu ứng đặc biệt, thì cứ coi đây là phòng phát sóng trực tiếp hiệu ứng đặc biệt là được rồi, dù sao tôi chưa từng thấy hiệu ứng đặc biệt của nhà ai đạt đến trình độ trâu bò thế này.]
Sau khi đọc hết một loạt bình luận, cuối cùng Mạch Mạch cũng có thể xác định, tiếng hét chói tai ban nãy không phải ảo giác của cô ấy.
Cái thứ đi theo cô ấy kia, 90% đã bị đại sư tóm đi rồi. Nghĩ vậy, cô ấy lập tức bình tĩnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.