Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái
Chương 16: Bạn trai thứ hai
Đông Thi Nương
04/01/2019
Biên tập: B3
Bùi Oanh Oanh nhìn thấy bạn trai mới của Quý Đường vào lúc tan học.
Bạn trai mới của Quý Đường rất phô trương, anh ta mặc một bộ đồ đua xe màu đen, đầu đội mũ bảo hiểm, một tay cầm điện thoại di động, dựa cả người vào chiếc xe máy đen bóng.
Vừa mới ra cổng Bùi Oanh Oanh đã chú ý đến người này rồi, chẳng qua khi ấy cô còn chưa biết đây chính là bạn trai mới của Quý Đường.
Anh ta ăn mặc như thế, cộng thêm chiếc xe máy đắt tiền kia đã làm không ít học sinh cảm thấy hưng phấn, thậm chí còn có người lén bỏ điện thoại ra chụp trộm anh ta.
Tống Đan tò mò nhìn theo: “Oanh Oanh, người kia đang đợi bạn gái sao?”
“Không biết.” Bùi Oanh Oanh vừa mới nói xong thì bỗng thấy chàng trai đi xe máy kia ngẩng đầu lên, sau đó tầm mắt dừng lại trên người Bùi Oanh Oanh.
Anh ta liếc nhìn Bùi Oanh Oanh, lại cúi đầu xuống nhìn điện thoại, cuối cùng sải bước đi về phía cô.
Tống Đan thấy anh ta đi tới thì không khỏi kéo Bùi Oanh Oanh lùi về sau.
Bùi Oanh Oanh ngẩn người, nhìn chàng trai đi xe máy tiến tới trước mặt rồi đưa chiếc điện thoại trong tay ra, cô cúi đầu nhìn thử, lại thấy trong điện thoại là hình của mình, bức hình được chụp khi cô mặc đồ bơi trên du thuyền.
Thiếu nữ trong hình có vóc dáng hết sức nhỏ nhắn, để lộ ra hơn phân nửa tấm lưng trắng nõn, giống hệt như tuyết mùa đông.
“Bùi Oanh Oanh, đúng không?” Chàng trai đi xe máy cất giọng trong trẻo: “Xin chào, tôi là bạn trai của Quý Đường. Hôm nay trên đường tới đón cô, xe của tài xế đã xảy ra va chạm, bây giờ vẫn chưa giải quyết xong nên Quý Đường bảo tôi đến đón cô, cô ấy đã gửi ảnh của cô cho tôi.”
Mặt Bùi Oanh Oanh lập tức đỏ bừng, Tống Đan ở bên cạnh thốt lên: “Oanh Oanh, người trong ảnh là cậu sao? Trời.”
Nói xong, cô ấy bèn không nhịn được mà nhìn chàng trai đi xe máy, nhưng không hiểu kính mũ kia được làm từ chất liệu gì mà cô ấy nhìn mãi cũng chỉ có thể nhìn được mỗi đôi mắt của đối phương, còn lại đều mờ ảo, không thể nhìn rõ.
Bùi Oanh Oanh nhỏ giọng đáp: “Tôi biết rồi.”
Thảo nào lúc ra cổng cô không trông thấy chiếc xe mình hay ngồi.
Bùi Oanh Oanh nhìn chiếc xe máy phía xa, hơi do dự: “Anh định đón tôi bằng chiếc xe kia?”
“Đúng, thế nào?” Chàng trai đi xe máy hỏi ngược lại.
Bùi Oanh Oanh cười lúng túng: “Không sao.”
Bùi Oanh Oanh tạm biệt Tống Đan, đi theo chàng trai đến bên cạnh chiếc xe máy. Chàng trai lấy mũ bảo hiểm ra đưa cho Bùi Oanh Oanh, đôi chân dài bước lên xe: “Lên xe rồi ôm eo tôi.”
Bùi Oanh Oanh nhìn chiếc mũ bảo hiểm mà chàng trai đưa cho, nghiên cứu một hồi mới đội lên. Khi cô vừa trèo lên xe, chàng trai liền rồ ga phóng vút đi.
Xe lao về phía trước như tên bắn, Bùi Oanh Oanh không nghĩ anh ta lại nổ máy bất ngờ như vậy nên đầu bị đập mạnh vào lưng đối phương theo quán tính.
Bùi Oanh Oanh buồn bực nói xin lỗi, muốn đưa tay bám vào chỗ nào đó để ổn định cơ thể.
“Ôm eo tôi.” Chàng trai lặp lại lần nữa.
Bùi Oanh Oanh không còn cách nào khác đành đưa tay nắm lấy áo của anh ta, nhưng tốc độ lái xe của anh ta thật sự quá nhanh, khiến cô sợ đến mức từ nắm áo chuyển sang ôm lấy eo đối phương.
Sau khi ra khỏi thành phố, chàng trai còn gia tăng tốc độ, Bùi Oanh Oanh thấy mắt mình mờ đi, không thể nhìn rõ phong cảnh xung quanh nữa.
Bình thường phải đi mất hơn nửa tiếng mới về được đến nhà, còn lần này, Bùi Oanh Oanh có cảm giác như chỉ mất có hơn mười phút, thậm chí còn ít hơn.
Xe máy dừng lại ở giữa sườn núi, cả người Bùi Oanh Oanh mềm nhũn bò xuống xe, nhọc nhằn cởi mũ ra rồi cứ thế ngồi xổm xuống đất, cô muốn nôn nhưng lại không sao nôn được, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
“Này, có cần vô dụng đến mức đấy không hả?”
Bùi Oanh Oanh đang cố nén khó chịu, vừa nghe lời này liền ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn đối phương. Nhưng vừa nhìn thấy mặt đối phương, cô liền ngây ngẩn.
Chàng trai đi xe máy đã bỏ mũ bảo hiểm ra, anh ta có một mái tóc ngắn màu bạch kim, đôi mắt phượng chứa ý cười xấu xa, mà chóp mũi của anh ta còn có một nốt ruồi son nhỏ, trông hết sức hoạt bát.
Nguyên nhân khiến Bùi Oanh Oanh kinh sợ chính là, cô biết gương mặt này.
Bởi vì gương mặt này giống y hệt với ca sĩ Mason đang cực nổi tiếng gần đây.
“Anh… Anh là… Mason đó sao?” Bùi Oanh Oanh không dám tin vào mắt mình.
Chàng trai đi xe máy nghe vậy thì nhếch môi cười, nụ cười của anh ta lại có chút đáng yêu: “Đúng vậy.”
Bùi Oanh Oanh chớp chớp mắt, vừa rồi cô mới ngồi trên xe của một siêu sao, còn rêu rao đi thu hút chú ý khắp thành phố nữa.
Đột nhiên, có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Mason lấy điện thoại của mình ra, anh ta nhíu mày, vừa nghe điện thoại vừa đi đến cạnh xe máy: “Tôi về đây… cũng chỉ là bỏ đi giữa chừng thôi mà, anh cứ nói là tôi bị táo bón… tôi biết rồi, bây giờ về đây.”
Anh ta cúp điện thoại, lại đội mũ bảo hiểm lên, trực tiếp lái xe đi.
Bùi Oanh Oanh ngồi tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo đối phương.
Chẳng qua chưa đến mười phút sau, Mason lại quay trở lại.
“Em gái nhỏ này, không được phép tố cáo với chị cô.”
Sau khi bỏ lại những lời này, anh ta lại phóng xe đi.
Bùi Oanh Oanh giơ tay gõ đầu mình, nhận ra đây thật sự không phải là mơ, cô đành đứng dậy, nhưng rất nhanh sau đó cô bỗng nhớ ra mình chưa trả đồ cho Mason —— cái mũ bảo hiểm mà cô đội.
Mason đã đi mất hút không hề còn tí bóng dáng nào, cô cũng không thể đuổi theo, thôi, để Quý Đường mang trả là được rồi.
Chỉ là Quý Đường yêu đương cũng quá nhanh đi…
Bùi Oanh Oanh thấy hơi thông cảm cho Doãn Hàm.
***
Bùi Oanh Oanh đi vào biệt thự nhà họ Quý thì nhìn thấy dì Tuệ, dì Tuệ đang xách bình tưới hoa.
“Dì Tuệ, cháu nghe nói xe của chú Đỗ xảy ra va chạm, chú ấy có bị thương không?” Bùi Oanh Oanh lại gần hỏi.
Dì Tuệ buông bình nước xuống: “Không sao, nhưng giải quyết với đối phương hơi khó.” Bà thấy Bùi Oanh Oanh cầm mũ bảo hiểm xe máy thì nghi hoặc nhíu mày: “Đây là cái gì vậy?”
Bùi Oanh Oanh kín đáo đưa mũ bảo hiểm cho dì Tuệ, bực mình nói: “Đây là mũ bảo hiểm của bạn trai mới của chị, dì Tuệ giúp cháu đưa cho chị nhé, để chị ấy mang trả lại anh ta.”
Sau này cô sẽ tuyệt đối không ngồi lên mấy loại xe nguy hiểm như xe máy nữa.
Không hiểu tại sao mà dì Tuệ lại cười, bà trả mũ bảo hiểm cho Bùi Oanh Oanh: “Đồ của Nhị tiểu thư thì phải tự mình trả, tôi không thể chuyển giúp được.”
“Hả?” Bùi Oanh Oanh trợn tròn mắt.
Dạo gần đây người làm tại Quý gia bắt đầu gọi Bùi Oanh Oanh là “Nhị tiểu thư” thay vì “Bùi tiểu thư” như trước.
Dì Tuệ xách bình nước đi vào, trước khi đi còn nói với Bùi Oanh Oanh: “Nhị tiểu thư, rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Bùi Oanh Oanh đành phải ôm cái mũ bảo hiểm khó giải quyết về phòng, cơm nước xong ngồi làm bài tập, cô không nhịn được lại liếc nhìn cái mũ bảo hiểm kia, sau đó dùng điện thoại tìm thông tin về Mason.
Quả nhiên Mason trên mạng giống hệt với người mà cô gặp ngày hôm nay.
Nhưng hình như là người thật đẹp hơn một chút.
Mason trong hình nở nụ cười như ánh mặt trời, căn bản không hề nhìn ra dáng vẻ xấu xa như lúc chiều.
Cô kéo xuống xem bình luận trong bức ảnh, vừa nhìn đã cả kinh, suýt chút nữa thì đánh rơi điện thoại.
—— “Bướm đêm! Ma ma yêu con!”
—— “Mason thật là đẹp dữ dội!!! Lòng tui tan vỡ, cần Mason mang vẻ đẹp tới đây vá lại vết thương!!!”
—— “Không cho cục cưng cười đẹp như vậy a a a a a! Ma ma sẽ ghen tị đóoooo!!!”
…
Có đến mấy chục nghìn bình luận kiểu này.
Bùi Oanh Oanh vội vàng thoát ra ngoài, có cảm giác như mình đã bị sốc văn hoá.
***
Lúc làm bài tập, Bùi Oanh Oanh vẫn nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, cô đang đợi Quý Đường trở về, nhưng mãi tận đến khi cô làm bài tập xong, tắm rửa xong mà Quý Đường vẫn chưa về.
Cô lấy điện thoại ra, mở khung tin nhắn trò chuyện giữa cô và Quý Đường, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhắn tin hỏi xem khi nào đối phương về nhà.
***
Ngày hôm sau là chủ nhật, là ngày duy nhất trong tuần mà Bùi Oanh Oanh được nghỉ học, cô ngủ đến hơn chín giờ mới dậy, ăn sáng xong lại nằm sấp trên giường tán gẫu với Tống Đan.
Tống Đan nhắn tin hỏi cô chuyện chàng trai đi xe máy ngày hôm qua là thế nào.
Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ, vẫn không nói ra chuyện chàng trai kia chính là Mason mà chỉ nói đơn giản đó là bạn trai mới của Quý Đường.
Tống Đan: Mình đã bảo rồi mà, chị cậu xinh đẹp như vậy thì sẽ rất nhanh tìm được tình yêu mới thôi.”
Bùi Oanh Oanh bất đắc dĩ lắc đầu.
Còn chưa kịp nhắn lại thì cửa phòng đã bị đẩy ra.
Cô nghe thấy tiếng động, bèn thò đầu ra nhìn thử: “Dì Tuệ?”
Nhưng cô lại thấy được Quý Đường.
Quý Đường mặc áo ngủ, leo thẳng lên giường Bùi Oanh Oanh, Bùi Oanh Oanh giật mình vội dịch vào bên trong một chút, chẳng qua vừa mới dịch ra lại bị lôi vào trong ngực Quý Đường.
Dường như Quý Đường còn chưa tỉnh ngủ nên vẻ mặt mơ màng, cô ấy đè Bùi Oanh Oanh xuống dưới thân mình, thậm chí còn vùi mặt vào cổ Bùi Oanh Oanh, giọng nói lơ mơ: “Hôm nay không phải đi học sao?”
Cả người Bùi Oanh Oanh cứng ngắc, thật lâu sau mới nói: “Hôm nay là chủ nhật.”
Quý Đường không nói thêm gì nữa, hình như đã ngủ rồi.
Bùi Oanh Oanh muốn hỏi chuyện của cô ấy và Doãn Hàm, cũng muốn hỏi xem có thật là cô ấy và Mason đang ở bên nhau hay không, nhưng vẫn gắng nhịn.
Chờ Quý Đường ngủ say, cô lặng lẽ xuống giường. Cầm theo một cuốn sách mang xuống phòng khách.
Đến gần trưa, dì Tuệ đến gọi cô đi ăn cơm.
Bùi Oanh Oanh gật đầu, đi lên tầng chuẩn bị gọi Quý Đường dậy.
Cô đi vào trong phòng, nhưng không thấy Quý Đường đâu, mà trong phòng tắm lại truyền tới tiếng nước chảy, cô đi đến gọi: “Chị?”
Cửa phòng tắm được đóng chặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng mờ mờ ở bên trong.
Bùi Oanh Oanh đứng ở bên ngoài, hơi nghi ngờ nhìn vào phòng tắm.
Người ở bên trong có vẻ rất cao, vóc dáng cao hơn Quý Đường rất nhiều.
Vẻ mặt Bùi Oanh Oanh dần trở nên đông cứng, cô đặt tay lên nắm cửa, chậm rãi vặn mở.
Bùi Oanh Oanh nhìn thấy bạn trai mới của Quý Đường vào lúc tan học.
Bạn trai mới của Quý Đường rất phô trương, anh ta mặc một bộ đồ đua xe màu đen, đầu đội mũ bảo hiểm, một tay cầm điện thoại di động, dựa cả người vào chiếc xe máy đen bóng.
Vừa mới ra cổng Bùi Oanh Oanh đã chú ý đến người này rồi, chẳng qua khi ấy cô còn chưa biết đây chính là bạn trai mới của Quý Đường.
Anh ta ăn mặc như thế, cộng thêm chiếc xe máy đắt tiền kia đã làm không ít học sinh cảm thấy hưng phấn, thậm chí còn có người lén bỏ điện thoại ra chụp trộm anh ta.
Tống Đan tò mò nhìn theo: “Oanh Oanh, người kia đang đợi bạn gái sao?”
“Không biết.” Bùi Oanh Oanh vừa mới nói xong thì bỗng thấy chàng trai đi xe máy kia ngẩng đầu lên, sau đó tầm mắt dừng lại trên người Bùi Oanh Oanh.
Anh ta liếc nhìn Bùi Oanh Oanh, lại cúi đầu xuống nhìn điện thoại, cuối cùng sải bước đi về phía cô.
Tống Đan thấy anh ta đi tới thì không khỏi kéo Bùi Oanh Oanh lùi về sau.
Bùi Oanh Oanh ngẩn người, nhìn chàng trai đi xe máy tiến tới trước mặt rồi đưa chiếc điện thoại trong tay ra, cô cúi đầu nhìn thử, lại thấy trong điện thoại là hình của mình, bức hình được chụp khi cô mặc đồ bơi trên du thuyền.
Thiếu nữ trong hình có vóc dáng hết sức nhỏ nhắn, để lộ ra hơn phân nửa tấm lưng trắng nõn, giống hệt như tuyết mùa đông.
“Bùi Oanh Oanh, đúng không?” Chàng trai đi xe máy cất giọng trong trẻo: “Xin chào, tôi là bạn trai của Quý Đường. Hôm nay trên đường tới đón cô, xe của tài xế đã xảy ra va chạm, bây giờ vẫn chưa giải quyết xong nên Quý Đường bảo tôi đến đón cô, cô ấy đã gửi ảnh của cô cho tôi.”
Mặt Bùi Oanh Oanh lập tức đỏ bừng, Tống Đan ở bên cạnh thốt lên: “Oanh Oanh, người trong ảnh là cậu sao? Trời.”
Nói xong, cô ấy bèn không nhịn được mà nhìn chàng trai đi xe máy, nhưng không hiểu kính mũ kia được làm từ chất liệu gì mà cô ấy nhìn mãi cũng chỉ có thể nhìn được mỗi đôi mắt của đối phương, còn lại đều mờ ảo, không thể nhìn rõ.
Bùi Oanh Oanh nhỏ giọng đáp: “Tôi biết rồi.”
Thảo nào lúc ra cổng cô không trông thấy chiếc xe mình hay ngồi.
Bùi Oanh Oanh nhìn chiếc xe máy phía xa, hơi do dự: “Anh định đón tôi bằng chiếc xe kia?”
“Đúng, thế nào?” Chàng trai đi xe máy hỏi ngược lại.
Bùi Oanh Oanh cười lúng túng: “Không sao.”
Bùi Oanh Oanh tạm biệt Tống Đan, đi theo chàng trai đến bên cạnh chiếc xe máy. Chàng trai lấy mũ bảo hiểm ra đưa cho Bùi Oanh Oanh, đôi chân dài bước lên xe: “Lên xe rồi ôm eo tôi.”
Bùi Oanh Oanh nhìn chiếc mũ bảo hiểm mà chàng trai đưa cho, nghiên cứu một hồi mới đội lên. Khi cô vừa trèo lên xe, chàng trai liền rồ ga phóng vút đi.
Xe lao về phía trước như tên bắn, Bùi Oanh Oanh không nghĩ anh ta lại nổ máy bất ngờ như vậy nên đầu bị đập mạnh vào lưng đối phương theo quán tính.
Bùi Oanh Oanh buồn bực nói xin lỗi, muốn đưa tay bám vào chỗ nào đó để ổn định cơ thể.
“Ôm eo tôi.” Chàng trai lặp lại lần nữa.
Bùi Oanh Oanh không còn cách nào khác đành đưa tay nắm lấy áo của anh ta, nhưng tốc độ lái xe của anh ta thật sự quá nhanh, khiến cô sợ đến mức từ nắm áo chuyển sang ôm lấy eo đối phương.
Sau khi ra khỏi thành phố, chàng trai còn gia tăng tốc độ, Bùi Oanh Oanh thấy mắt mình mờ đi, không thể nhìn rõ phong cảnh xung quanh nữa.
Bình thường phải đi mất hơn nửa tiếng mới về được đến nhà, còn lần này, Bùi Oanh Oanh có cảm giác như chỉ mất có hơn mười phút, thậm chí còn ít hơn.
Xe máy dừng lại ở giữa sườn núi, cả người Bùi Oanh Oanh mềm nhũn bò xuống xe, nhọc nhằn cởi mũ ra rồi cứ thế ngồi xổm xuống đất, cô muốn nôn nhưng lại không sao nôn được, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
“Này, có cần vô dụng đến mức đấy không hả?”
Bùi Oanh Oanh đang cố nén khó chịu, vừa nghe lời này liền ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn đối phương. Nhưng vừa nhìn thấy mặt đối phương, cô liền ngây ngẩn.
Chàng trai đi xe máy đã bỏ mũ bảo hiểm ra, anh ta có một mái tóc ngắn màu bạch kim, đôi mắt phượng chứa ý cười xấu xa, mà chóp mũi của anh ta còn có một nốt ruồi son nhỏ, trông hết sức hoạt bát.
Nguyên nhân khiến Bùi Oanh Oanh kinh sợ chính là, cô biết gương mặt này.
Bởi vì gương mặt này giống y hệt với ca sĩ Mason đang cực nổi tiếng gần đây.
“Anh… Anh là… Mason đó sao?” Bùi Oanh Oanh không dám tin vào mắt mình.
Chàng trai đi xe máy nghe vậy thì nhếch môi cười, nụ cười của anh ta lại có chút đáng yêu: “Đúng vậy.”
Bùi Oanh Oanh chớp chớp mắt, vừa rồi cô mới ngồi trên xe của một siêu sao, còn rêu rao đi thu hút chú ý khắp thành phố nữa.
Đột nhiên, có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Mason lấy điện thoại của mình ra, anh ta nhíu mày, vừa nghe điện thoại vừa đi đến cạnh xe máy: “Tôi về đây… cũng chỉ là bỏ đi giữa chừng thôi mà, anh cứ nói là tôi bị táo bón… tôi biết rồi, bây giờ về đây.”
Anh ta cúp điện thoại, lại đội mũ bảo hiểm lên, trực tiếp lái xe đi.
Bùi Oanh Oanh ngồi tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo đối phương.
Chẳng qua chưa đến mười phút sau, Mason lại quay trở lại.
“Em gái nhỏ này, không được phép tố cáo với chị cô.”
Sau khi bỏ lại những lời này, anh ta lại phóng xe đi.
Bùi Oanh Oanh giơ tay gõ đầu mình, nhận ra đây thật sự không phải là mơ, cô đành đứng dậy, nhưng rất nhanh sau đó cô bỗng nhớ ra mình chưa trả đồ cho Mason —— cái mũ bảo hiểm mà cô đội.
Mason đã đi mất hút không hề còn tí bóng dáng nào, cô cũng không thể đuổi theo, thôi, để Quý Đường mang trả là được rồi.
Chỉ là Quý Đường yêu đương cũng quá nhanh đi…
Bùi Oanh Oanh thấy hơi thông cảm cho Doãn Hàm.
***
Bùi Oanh Oanh đi vào biệt thự nhà họ Quý thì nhìn thấy dì Tuệ, dì Tuệ đang xách bình tưới hoa.
“Dì Tuệ, cháu nghe nói xe của chú Đỗ xảy ra va chạm, chú ấy có bị thương không?” Bùi Oanh Oanh lại gần hỏi.
Dì Tuệ buông bình nước xuống: “Không sao, nhưng giải quyết với đối phương hơi khó.” Bà thấy Bùi Oanh Oanh cầm mũ bảo hiểm xe máy thì nghi hoặc nhíu mày: “Đây là cái gì vậy?”
Bùi Oanh Oanh kín đáo đưa mũ bảo hiểm cho dì Tuệ, bực mình nói: “Đây là mũ bảo hiểm của bạn trai mới của chị, dì Tuệ giúp cháu đưa cho chị nhé, để chị ấy mang trả lại anh ta.”
Sau này cô sẽ tuyệt đối không ngồi lên mấy loại xe nguy hiểm như xe máy nữa.
Không hiểu tại sao mà dì Tuệ lại cười, bà trả mũ bảo hiểm cho Bùi Oanh Oanh: “Đồ của Nhị tiểu thư thì phải tự mình trả, tôi không thể chuyển giúp được.”
“Hả?” Bùi Oanh Oanh trợn tròn mắt.
Dạo gần đây người làm tại Quý gia bắt đầu gọi Bùi Oanh Oanh là “Nhị tiểu thư” thay vì “Bùi tiểu thư” như trước.
Dì Tuệ xách bình nước đi vào, trước khi đi còn nói với Bùi Oanh Oanh: “Nhị tiểu thư, rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Bùi Oanh Oanh đành phải ôm cái mũ bảo hiểm khó giải quyết về phòng, cơm nước xong ngồi làm bài tập, cô không nhịn được lại liếc nhìn cái mũ bảo hiểm kia, sau đó dùng điện thoại tìm thông tin về Mason.
Quả nhiên Mason trên mạng giống hệt với người mà cô gặp ngày hôm nay.
Nhưng hình như là người thật đẹp hơn một chút.
Mason trong hình nở nụ cười như ánh mặt trời, căn bản không hề nhìn ra dáng vẻ xấu xa như lúc chiều.
Cô kéo xuống xem bình luận trong bức ảnh, vừa nhìn đã cả kinh, suýt chút nữa thì đánh rơi điện thoại.
—— “Bướm đêm! Ma ma yêu con!”
—— “Mason thật là đẹp dữ dội!!! Lòng tui tan vỡ, cần Mason mang vẻ đẹp tới đây vá lại vết thương!!!”
—— “Không cho cục cưng cười đẹp như vậy a a a a a! Ma ma sẽ ghen tị đóoooo!!!”
…
Có đến mấy chục nghìn bình luận kiểu này.
Bùi Oanh Oanh vội vàng thoát ra ngoài, có cảm giác như mình đã bị sốc văn hoá.
***
Lúc làm bài tập, Bùi Oanh Oanh vẫn nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, cô đang đợi Quý Đường trở về, nhưng mãi tận đến khi cô làm bài tập xong, tắm rửa xong mà Quý Đường vẫn chưa về.
Cô lấy điện thoại ra, mở khung tin nhắn trò chuyện giữa cô và Quý Đường, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhắn tin hỏi xem khi nào đối phương về nhà.
***
Ngày hôm sau là chủ nhật, là ngày duy nhất trong tuần mà Bùi Oanh Oanh được nghỉ học, cô ngủ đến hơn chín giờ mới dậy, ăn sáng xong lại nằm sấp trên giường tán gẫu với Tống Đan.
Tống Đan nhắn tin hỏi cô chuyện chàng trai đi xe máy ngày hôm qua là thế nào.
Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ, vẫn không nói ra chuyện chàng trai kia chính là Mason mà chỉ nói đơn giản đó là bạn trai mới của Quý Đường.
Tống Đan: Mình đã bảo rồi mà, chị cậu xinh đẹp như vậy thì sẽ rất nhanh tìm được tình yêu mới thôi.”
Bùi Oanh Oanh bất đắc dĩ lắc đầu.
Còn chưa kịp nhắn lại thì cửa phòng đã bị đẩy ra.
Cô nghe thấy tiếng động, bèn thò đầu ra nhìn thử: “Dì Tuệ?”
Nhưng cô lại thấy được Quý Đường.
Quý Đường mặc áo ngủ, leo thẳng lên giường Bùi Oanh Oanh, Bùi Oanh Oanh giật mình vội dịch vào bên trong một chút, chẳng qua vừa mới dịch ra lại bị lôi vào trong ngực Quý Đường.
Dường như Quý Đường còn chưa tỉnh ngủ nên vẻ mặt mơ màng, cô ấy đè Bùi Oanh Oanh xuống dưới thân mình, thậm chí còn vùi mặt vào cổ Bùi Oanh Oanh, giọng nói lơ mơ: “Hôm nay không phải đi học sao?”
Cả người Bùi Oanh Oanh cứng ngắc, thật lâu sau mới nói: “Hôm nay là chủ nhật.”
Quý Đường không nói thêm gì nữa, hình như đã ngủ rồi.
Bùi Oanh Oanh muốn hỏi chuyện của cô ấy và Doãn Hàm, cũng muốn hỏi xem có thật là cô ấy và Mason đang ở bên nhau hay không, nhưng vẫn gắng nhịn.
Chờ Quý Đường ngủ say, cô lặng lẽ xuống giường. Cầm theo một cuốn sách mang xuống phòng khách.
Đến gần trưa, dì Tuệ đến gọi cô đi ăn cơm.
Bùi Oanh Oanh gật đầu, đi lên tầng chuẩn bị gọi Quý Đường dậy.
Cô đi vào trong phòng, nhưng không thấy Quý Đường đâu, mà trong phòng tắm lại truyền tới tiếng nước chảy, cô đi đến gọi: “Chị?”
Cửa phòng tắm được đóng chặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng mờ mờ ở bên trong.
Bùi Oanh Oanh đứng ở bên ngoài, hơi nghi ngờ nhìn vào phòng tắm.
Người ở bên trong có vẻ rất cao, vóc dáng cao hơn Quý Đường rất nhiều.
Vẻ mặt Bùi Oanh Oanh dần trở nên đông cứng, cô đặt tay lên nắm cửa, chậm rãi vặn mở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.