Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái
Chương 32
Đông Thi Nương
28/01/2022
Chương 32: Bạn trai thứ ba.
Tác giả: Đông Thi Nương.
Biên tập: B3
"Cậu ở đây sao?"
Giọng nói vang lên sau lưng khiến Bùi Oanh Oanh quay đầu lại, vì gió trên boong tàu rất lớn nên hôm nay cô đội một cái mũ lông, lúc quay đầu, sợ mũ bay mất mà cô còn cẩn thận giữ lấy mũ.
Hạ Già Vinh nheo mắt, nhìn Bùi Oanh Oanh mặc nhiều như một con gấu thì không nhịn được mà mím môi cười, để lộ ra hai lúm đồng tiền trên gương mặt.
"Cậu cố tình mặc nhiều thế kia để đi hóng gió hả?"
Bùi Oanh Oanh thấy là Hạ Già Vinh thì quay đầu về, "Chẳng qua tôi cảm thấy ở trong phòng mãi rất nhàm chán nên mới ra đây cho thoáng thôi, mùa đông tôi đều mặc nhiều như vậy." Cứ đến mùa đông là Bùi Oanh Oanh đặc biệt sợ lạnh, nhất định phải mặc thật nhiều thì mới thấy cả người ấm áp.
Hạ Già Vinh đi tới bên cạnh Bùi Oanh Oanh, lướt tầm mắt nhìn ra phía biển, "Tối nay phải quay về rồi, đến đêm ngày mai sẽ cập bến thành phố A."
Bùi Oanh Oanh rũ mắt, đột nhiên cô nghĩ đến Tống Đan, cô ta đã bị đưa đi.
Hôm nay mặt biển lặng sóng, nhưng bầu trời lại xám xịt, bao phủ lấy cả vùng biển rộng mênh mông. Bùi Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn trời, chợt nghe Hạ Già Vinh ở bên cạnh nói: "Nhìn trời như sắp mưa."
Quả nhiên đúng như lời của Hạ Già Vinh, tới chiều tối thì trời đổ cơn mưa, Bùi Oanh Oanh mở đèn bàn để giải đề thi, sau khi làm xong một đề, trời mưa to hơn, to đến mức Bùi Oanh Oanh không thể coi thường.
Cô đi đến cửa sổ, kéo rèm cửa nhìn ra bên ngoài, mưa càng lúc càng to, nước mưa hắt kín vào mặt kính, trên biển dâng lên một màn sương mù, mờ mịt gần như không trông rõ thứ gì.
"Tinh ——"
Màn hình điện thoại đặt trên bàn sáng lên.
Bùi Oanh Oanh bị âm thanh này quấy rầy, cô đứng do dự tại chỗ, một lúc lâu sau, cô mới đi đến cầm điện thoại lên nhìn, kết quả phát hiện là tin nhắn quảng cáo.
Bùi Oanh Oanh thở phào nhẹ nhõm, thật ra thì cô hơi sợ, cô sợ tin nhắn này là của Quý Đường gửi tới, bây giờ cô vẫn chưa thể thoải mái đối mặt với cô ấy. Chuyện xảy ra tối hôm qua vẫn còn rành rành trước mắt, đó là chuyện mà cô không tài nào nói ra, thậm chí vì phải che giấu Quý Đường mà cô áy náy vô cùng. Chỉ là, nếu Quý Đường vẫn còn tiếp tục mối quan hệ với một người vô sỉ như Hạ Anh Mạc thì cô cũng không tài nào chấp nhận nổi.
Không thể coi Hạ Anh Mạc là một người chính trực được.
Anh ta đeo tràng hạt, nhưng trong lòng lại không có Phật.
Bùi Oanh Oanh còn đang rối rắm thì cửa phòng bị gõ.
Bất ngờ nghe được tiếng gõ cửa, suýt chút nữa thì Bùi Oanh Oanh đã đánh rơi điện thoại xuống đất. Cô sợ sệt nhìn ra phía cửa, ổn định lại tâm trạng rồi mới đi tới, "Ai đó?" Cô đứng sau cửa hỏi.
"Là tôi." Bên ngoài truyền đến giọng của Hạ Già Vinh, "Tôi vâng lệnh đến mời cậu đi dùng cơm."
Trong giọng nói của cậu ta còn chứa ý cười.
"A, chờ một chút." Nghe ra giọng của Hạ Già Vinh, Bùi Oanh Oanh liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng tựa hồ cũng không thể vui vẻ hơn. Sau buổi sáng ngày hôm nay, cô không còn gặp Quý Đường lần nào nữa.
Bùi Oanh Oanh mặc áo khoác vào, đội thêm mũ rồi mới mở cửa.
Hạ Già Vinh không đứng ngay trước cửa mà lịch thiệp đứng cách cửa mấy bước, thấy Bùi Oanh Oanh đi ra, cậu ta mới cười nói: "Chúng ta đi thôi."
Hạ Già Vinh cố ý chờ Bùi Oanh Oanh đi đến mới cùng cất bước đi.
"Vừa rồi cậu nói cậu vâng lệnh của ai vậy?" Đi đến cửa thang máy, Bùi Oanh Oanh không kìm được mà hỏi.
Hạ Già Vinh để Bùi Oanh Oanh tiến vào thang máy trước rồi mới bước vào sau, cậu ta ấn nút đến tầng năm, "Anh tôi."
Sắc mặt Bùi Oanh Oanh thay đổi, "Anh ta... anh ta bảo cậu đi mời? Đừng nói lát nữa sẽ..."
Hạ Già Vinh nhìn Bùi Oanh Oanh khó hiểu, dường như không biết tại sao cô lại phải căng thẳng, nhưng cậu ta vẫn giải thích, "Bữa tối chỉ có hai người chúng ta thôi, vì anh tôi với Quý tiểu thư đi lên tầng mười rồi."
Bùi Oanh Oanh vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại bị lời của cậu ta hấp dẫn, "Tầng mười? Đó là nơi nào vậy?"
Hạ Già Vinh mím môi, giống như đang suy nghĩ có nên nói cho Bùi Oanh Oanh biết hay không, một lát sau cậu ta mới nói: "Là nơi cá cược, tối nay đa phần mọi người đều sẽ đến đó, nhưng anh tôi bảo hai chúng ta không cần đi, cho nên anh ấy mới bảo tôi đi mời cậu ăn tối."
Quý Đường cũng đi.
Bùi Oanh Oanh nhíu mày, Quý Đường không hề nói gì với cô.
Lúc này thang máy đi đến tầng năm.
Bùi Oanh Oanh ra khỏi thang máy, vì lời của Hạ Già Vinh mà không hiểu sao tâm trạng cô nặng nề hơn hẳn, rõ ràng không cần gặp hai người Quý Đường và Hạ Anh Mạc là một chuyện cực tốt, nhưng tại sao cô lại không hề thấy vui. Trong bữa cơm, cô còn không khỏi nghĩ, nhỡ đâu Hạ Anh Mạc trêu chọc Quý Đường thì sao? Anh ta vô liêm sỉ như vậy cơ mà.
Hạ Già Vinh ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Bùi Oanh Oanh, mà khi phát hiện ánh mắt của đối phương, Bùi Oanh Oanh mới nhận ra mình vừa vô tình bỏ dĩa vào trong ly trà, cô lúng túng vớt dĩa ra, đặt sang một bên, "Xin lỗi, đã quấy rầy bữa ăn của cậu rồi."
"Không sao." Hạ Già Vinh dùng khăn ăn lau miệng, mỉm cười. Nụ cười của cậu ta trong trẻo sạch sẽ, căn bản không hề có ý cười nhạo Bùi Oanh Oanh, "Nhìn cậu cứ bất an không yên, vì chuyện lúc sáng nay sao?"
Bùi Oanh Oanh ngạc nhiên nhìn Hạ Già Vinh.
Hạ Già Vinh vẫn bình tĩnh, "Xem ra sáng nay đã xảy ra vài chuyện, tuy tôi không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, anh tôi lại là người có một đống khuyết điểm, càng không nói đến mấy cái gọi là lễ nghĩa liêm sỉ, nhưng được cái giữa vô vàn khuyết điểm thì anh ấy vẫn có một đức tính tốt, đó là luôn thừa nhận những chuyện mình làm, tôi nghĩ đại khái là anh ấy không làm gì bạn cậu đâu." Cậu ta nói tiếp, "Dĩ nhiên tôi không bảo bạn cậu nói dối, chỉ là biết đâu trong chuyện này thật sự có hiểu lầm."
Bùi Oanh Oanh nhíu mày, không khỏi nói, "Anh ta là anh trai cậu, dĩ nhiên cậu phải nói hộ anh ta rồi."
"Cho nên, cũng vì mối quan hệ của cậu và bạn cậu, nên theo bản năng cậu cũng tin bạn cậu hơn, không đúng ư?" Hạ Già Vinh gãi đúng chỗ ngứa của Bùi Oanh Oanh.
Mí mắt Bùi Oanh Oanh run lên, nửa tin nửa ngờ nhìn Hạ Già Vinh.
Bị Hạ Già Vinh chỉ ra vấn đề của bản thân, Bùi Oanh Oanh mới phát hiện có lẽ mình cũng hơi phiến diện.
Cô thấy Tống Đan chạy ra khỏi phòng của Hạ Anh Mạc, liền cứ thế cho rằng Hạ Anh Mạc ức hiếp Tống Đan, hơn nữa hành động mà Hạ Anh Mạc làm với cô ngay sau đó càng khiến cô tin Hạ Anh Mạc chính là một tên tiểu nhân hèn hạ vô liêm sỉ. Nhưng nếu không phải Hạ Anh Mạc ức hiếp Tống Đan, vậy thì tại sao Tống Đan phải đi vào phòng của anh ta? Tại sao nửa đêm rồi mà Tống Đan còn đến phòng của một người đàn ông trưởng thành? Đối với cô ta thì không tốt một chút nào.
"Tôi không muốn thảo luận chuyện này với cậu." Bùi Oanh Oanh cúi đầu, "Nhưng mặc kệ thế nào thì anh cậu cũng không phải người tốt, tôi không hy vọng chị tôi sẽ tiếp tục ở bên anh ta."
Hạ Già Vinh nghe Bùi Oanh Oanh nói mà cũng không tức giận, còn gật đầu đồng tình, "Lời cậu nói cũng có lý, ban đầu ba mẹ tôi đưa anh tôi đến chùa, thật ra là thật sự muốn cho anh ấy làm hoà thượng, chẳng qua chú tôi không chịu nhận anh ấy, nói anh tôi mới có 5 tuổi mà đã biết dụ dỗ nữ du khách đến chùa thắp hương gả con gái cho mình." Cậu ta thở dài, "Cậu ghét anh tôi trái lại cũng bình thường."
Hai người dùng bữa xong thì đứng dậy đi ra ngoài, đến cửa thang máy, Hạ Già Vinh ấn tầng 14 trước, rồi lại ấn tầng 10. Bùi Oanh Oanh ngạc nhiên nhìn cậu ta, "Cậu muốn đến tầng mười?"
"Ừ, anh tôi vừa gửi tin nhắn gọi tôi qua đó." Hạ Già Vinh nhìn Bùi Oanh Oanh, chần chừ nói, "Cậu có thể tự về phòng không? Hay là tôi đưa cậu về đã nhé."
"Không, không cần." Bùi Oanh Oanh lắc đầu, "Tôi có thể tự về."
Lúc thang máy đi đến tầng 10, Hạ Già Vinh mỉm cười với Bùi Oanh Oanh rồi mới bước ra.
***
Tối nay Bùi Oanh Oanh đi tắm thật sớm, cô chui vào trong chăn. Ngoài trời vẫn mưa như trút nước, Bùi Oanh Oanh bị tiếng mưa rơi làm không ngủ được, mà một lát sau, bất chợt có tiếng sấm.
Bùi Oanh Oanh dùng chăn bịt tai nhưng vẫn không thể cách âm hoàn toàn.
Chiếc du thuyền này cách âm kém như vậy sao? Bùi Oanh Oanh bất đắc dĩ nghĩ.
Cô giống như một con nhộng, rúc kín vào trong chăn, không để lộ ra ngoài dù chỉ một sợi tóc. Khó khăn lắm mới ngủ được thì cô đột nhiên bừng tỉnh, bởi vì cô nghe được một tiếng vang rất lớn, hình như là tiếng thứ gì đó va vào cửa sổ.
Bùi Oanh Oanh sửng sốt, chui đầu ra khỏi chăn. Mà cô vừa thò đầu ra thì trông thấy nước trong cốc ở tủ đầu giường lắc lư, hơn nữa tần suất lắc lư ngày một gia tăng, sau đó toàn bộ cốc nước đều bị dịch chuyển.
Bùi Oanh Oanh tỉnh hẳn ngủ, vội vã bò ra khỏi chăn, không phải ảo giác của cô, là chiếc thuyền này đang lắc lư. Cô tập trung nghe ngóng, dường như bão táp ở bên ngoài còn lớn hơn.
Vào lúc này, chuông điện thoại của Bùi Oanh Oanh reo vang.
Bùi Oanh Oanh nhanh chóng xuống giường lấy điện thoại, trên màn hình hiện lên dãy số của Quý Đường.
"Alo, chị à."
"Oanh Oanh, mở cửa." Quý Đường ở đầu dây bên kia nói.
Nói xong cô ấy cúp điện thoại, Bùi Oanh Oanh nhìn thử, bây giờ đã hơn mười hai giờ.
Vì tình huống bất ngờ nên Bùi Oanh Oanh không còn kịp nghĩ đến những chuyện khác, cô đi đến mở cửa ra.
Gần như cửa vừa mở ra, Quý Đường liền bước ngay vào, cô ấy vào xong liền trở tay đóng cửa lại.
Quý Đường nhanh chóng kiểm tra cửa nẻo, thu dọn tất cả những đồ dễ bị xê dịch rồi mới nhìn Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh chỉ bật đèn ngủ, căn phòng mờ tối nên cô không nhìn rõ mặt Quý Đường.
"Chị, đã xảy ra chuyện gì sao?" Bùi Oanh Oanh sợ hãi hỏi.
Quý Đường không cử động, cô ấy đứng tại chỗ, một lát sau mới nói: "Mưa to quá mà thôi, rất nhanh sẽ qua."
"Ồ." Bùi Oanh Oanh đáp, không biết nên nói gì nữa. Cô ngẫm nghĩ, đang muốn đi bật đèn, nhưng còn chưa kịp đi thì cổ tay đã bị kéo lại.
Trong nháy mắt kia, Bùi Oanh Oanh cảm thấy cổ tay mình như bị đông thành đá, tay Quý Đường quả thực quá lạnh.
"Oanh Oanh." Giọng Quý Đường vang lên từ phía sau, "Tối nay có thể ngủ chung không?"
Cô ấy khẽ cất giọng trầm thấp.
Hết chương 32.
Lời của Bê Ba:
Lâu lắm rồi Bê không nhắc lại chuyện này, nên có lẽ các bạn quên, hoặc nhiều bạn mới vào nhà Bê nên không biết. Nhưng mong là các bạn sẽ không comment hóng hay tem. Hai thứ đó không ăn được, mà nó chính là spam, từ chương này trở đi, ai còn comment hóng, tem thì Bê xin phép được block. Thân!
Tác giả: Đông Thi Nương.
Biên tập: B3
"Cậu ở đây sao?"
Giọng nói vang lên sau lưng khiến Bùi Oanh Oanh quay đầu lại, vì gió trên boong tàu rất lớn nên hôm nay cô đội một cái mũ lông, lúc quay đầu, sợ mũ bay mất mà cô còn cẩn thận giữ lấy mũ.
Hạ Già Vinh nheo mắt, nhìn Bùi Oanh Oanh mặc nhiều như một con gấu thì không nhịn được mà mím môi cười, để lộ ra hai lúm đồng tiền trên gương mặt.
"Cậu cố tình mặc nhiều thế kia để đi hóng gió hả?"
Bùi Oanh Oanh thấy là Hạ Già Vinh thì quay đầu về, "Chẳng qua tôi cảm thấy ở trong phòng mãi rất nhàm chán nên mới ra đây cho thoáng thôi, mùa đông tôi đều mặc nhiều như vậy." Cứ đến mùa đông là Bùi Oanh Oanh đặc biệt sợ lạnh, nhất định phải mặc thật nhiều thì mới thấy cả người ấm áp.
Hạ Già Vinh đi tới bên cạnh Bùi Oanh Oanh, lướt tầm mắt nhìn ra phía biển, "Tối nay phải quay về rồi, đến đêm ngày mai sẽ cập bến thành phố A."
Bùi Oanh Oanh rũ mắt, đột nhiên cô nghĩ đến Tống Đan, cô ta đã bị đưa đi.
Hôm nay mặt biển lặng sóng, nhưng bầu trời lại xám xịt, bao phủ lấy cả vùng biển rộng mênh mông. Bùi Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn trời, chợt nghe Hạ Già Vinh ở bên cạnh nói: "Nhìn trời như sắp mưa."
Quả nhiên đúng như lời của Hạ Già Vinh, tới chiều tối thì trời đổ cơn mưa, Bùi Oanh Oanh mở đèn bàn để giải đề thi, sau khi làm xong một đề, trời mưa to hơn, to đến mức Bùi Oanh Oanh không thể coi thường.
Cô đi đến cửa sổ, kéo rèm cửa nhìn ra bên ngoài, mưa càng lúc càng to, nước mưa hắt kín vào mặt kính, trên biển dâng lên một màn sương mù, mờ mịt gần như không trông rõ thứ gì.
"Tinh ——"
Màn hình điện thoại đặt trên bàn sáng lên.
Bùi Oanh Oanh bị âm thanh này quấy rầy, cô đứng do dự tại chỗ, một lúc lâu sau, cô mới đi đến cầm điện thoại lên nhìn, kết quả phát hiện là tin nhắn quảng cáo.
Bùi Oanh Oanh thở phào nhẹ nhõm, thật ra thì cô hơi sợ, cô sợ tin nhắn này là của Quý Đường gửi tới, bây giờ cô vẫn chưa thể thoải mái đối mặt với cô ấy. Chuyện xảy ra tối hôm qua vẫn còn rành rành trước mắt, đó là chuyện mà cô không tài nào nói ra, thậm chí vì phải che giấu Quý Đường mà cô áy náy vô cùng. Chỉ là, nếu Quý Đường vẫn còn tiếp tục mối quan hệ với một người vô sỉ như Hạ Anh Mạc thì cô cũng không tài nào chấp nhận nổi.
Không thể coi Hạ Anh Mạc là một người chính trực được.
Anh ta đeo tràng hạt, nhưng trong lòng lại không có Phật.
Bùi Oanh Oanh còn đang rối rắm thì cửa phòng bị gõ.
Bất ngờ nghe được tiếng gõ cửa, suýt chút nữa thì Bùi Oanh Oanh đã đánh rơi điện thoại xuống đất. Cô sợ sệt nhìn ra phía cửa, ổn định lại tâm trạng rồi mới đi tới, "Ai đó?" Cô đứng sau cửa hỏi.
"Là tôi." Bên ngoài truyền đến giọng của Hạ Già Vinh, "Tôi vâng lệnh đến mời cậu đi dùng cơm."
Trong giọng nói của cậu ta còn chứa ý cười.
"A, chờ một chút." Nghe ra giọng của Hạ Già Vinh, Bùi Oanh Oanh liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng tựa hồ cũng không thể vui vẻ hơn. Sau buổi sáng ngày hôm nay, cô không còn gặp Quý Đường lần nào nữa.
Bùi Oanh Oanh mặc áo khoác vào, đội thêm mũ rồi mới mở cửa.
Hạ Già Vinh không đứng ngay trước cửa mà lịch thiệp đứng cách cửa mấy bước, thấy Bùi Oanh Oanh đi ra, cậu ta mới cười nói: "Chúng ta đi thôi."
Hạ Già Vinh cố ý chờ Bùi Oanh Oanh đi đến mới cùng cất bước đi.
"Vừa rồi cậu nói cậu vâng lệnh của ai vậy?" Đi đến cửa thang máy, Bùi Oanh Oanh không kìm được mà hỏi.
Hạ Già Vinh để Bùi Oanh Oanh tiến vào thang máy trước rồi mới bước vào sau, cậu ta ấn nút đến tầng năm, "Anh tôi."
Sắc mặt Bùi Oanh Oanh thay đổi, "Anh ta... anh ta bảo cậu đi mời? Đừng nói lát nữa sẽ..."
Hạ Già Vinh nhìn Bùi Oanh Oanh khó hiểu, dường như không biết tại sao cô lại phải căng thẳng, nhưng cậu ta vẫn giải thích, "Bữa tối chỉ có hai người chúng ta thôi, vì anh tôi với Quý tiểu thư đi lên tầng mười rồi."
Bùi Oanh Oanh vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại bị lời của cậu ta hấp dẫn, "Tầng mười? Đó là nơi nào vậy?"
Hạ Già Vinh mím môi, giống như đang suy nghĩ có nên nói cho Bùi Oanh Oanh biết hay không, một lát sau cậu ta mới nói: "Là nơi cá cược, tối nay đa phần mọi người đều sẽ đến đó, nhưng anh tôi bảo hai chúng ta không cần đi, cho nên anh ấy mới bảo tôi đi mời cậu ăn tối."
Quý Đường cũng đi.
Bùi Oanh Oanh nhíu mày, Quý Đường không hề nói gì với cô.
Lúc này thang máy đi đến tầng năm.
Bùi Oanh Oanh ra khỏi thang máy, vì lời của Hạ Già Vinh mà không hiểu sao tâm trạng cô nặng nề hơn hẳn, rõ ràng không cần gặp hai người Quý Đường và Hạ Anh Mạc là một chuyện cực tốt, nhưng tại sao cô lại không hề thấy vui. Trong bữa cơm, cô còn không khỏi nghĩ, nhỡ đâu Hạ Anh Mạc trêu chọc Quý Đường thì sao? Anh ta vô liêm sỉ như vậy cơ mà.
Hạ Già Vinh ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Bùi Oanh Oanh, mà khi phát hiện ánh mắt của đối phương, Bùi Oanh Oanh mới nhận ra mình vừa vô tình bỏ dĩa vào trong ly trà, cô lúng túng vớt dĩa ra, đặt sang một bên, "Xin lỗi, đã quấy rầy bữa ăn của cậu rồi."
"Không sao." Hạ Già Vinh dùng khăn ăn lau miệng, mỉm cười. Nụ cười của cậu ta trong trẻo sạch sẽ, căn bản không hề có ý cười nhạo Bùi Oanh Oanh, "Nhìn cậu cứ bất an không yên, vì chuyện lúc sáng nay sao?"
Bùi Oanh Oanh ngạc nhiên nhìn Hạ Già Vinh.
Hạ Già Vinh vẫn bình tĩnh, "Xem ra sáng nay đã xảy ra vài chuyện, tuy tôi không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, anh tôi lại là người có một đống khuyết điểm, càng không nói đến mấy cái gọi là lễ nghĩa liêm sỉ, nhưng được cái giữa vô vàn khuyết điểm thì anh ấy vẫn có một đức tính tốt, đó là luôn thừa nhận những chuyện mình làm, tôi nghĩ đại khái là anh ấy không làm gì bạn cậu đâu." Cậu ta nói tiếp, "Dĩ nhiên tôi không bảo bạn cậu nói dối, chỉ là biết đâu trong chuyện này thật sự có hiểu lầm."
Bùi Oanh Oanh nhíu mày, không khỏi nói, "Anh ta là anh trai cậu, dĩ nhiên cậu phải nói hộ anh ta rồi."
"Cho nên, cũng vì mối quan hệ của cậu và bạn cậu, nên theo bản năng cậu cũng tin bạn cậu hơn, không đúng ư?" Hạ Già Vinh gãi đúng chỗ ngứa của Bùi Oanh Oanh.
Mí mắt Bùi Oanh Oanh run lên, nửa tin nửa ngờ nhìn Hạ Già Vinh.
Bị Hạ Già Vinh chỉ ra vấn đề của bản thân, Bùi Oanh Oanh mới phát hiện có lẽ mình cũng hơi phiến diện.
Cô thấy Tống Đan chạy ra khỏi phòng của Hạ Anh Mạc, liền cứ thế cho rằng Hạ Anh Mạc ức hiếp Tống Đan, hơn nữa hành động mà Hạ Anh Mạc làm với cô ngay sau đó càng khiến cô tin Hạ Anh Mạc chính là một tên tiểu nhân hèn hạ vô liêm sỉ. Nhưng nếu không phải Hạ Anh Mạc ức hiếp Tống Đan, vậy thì tại sao Tống Đan phải đi vào phòng của anh ta? Tại sao nửa đêm rồi mà Tống Đan còn đến phòng của một người đàn ông trưởng thành? Đối với cô ta thì không tốt một chút nào.
"Tôi không muốn thảo luận chuyện này với cậu." Bùi Oanh Oanh cúi đầu, "Nhưng mặc kệ thế nào thì anh cậu cũng không phải người tốt, tôi không hy vọng chị tôi sẽ tiếp tục ở bên anh ta."
Hạ Già Vinh nghe Bùi Oanh Oanh nói mà cũng không tức giận, còn gật đầu đồng tình, "Lời cậu nói cũng có lý, ban đầu ba mẹ tôi đưa anh tôi đến chùa, thật ra là thật sự muốn cho anh ấy làm hoà thượng, chẳng qua chú tôi không chịu nhận anh ấy, nói anh tôi mới có 5 tuổi mà đã biết dụ dỗ nữ du khách đến chùa thắp hương gả con gái cho mình." Cậu ta thở dài, "Cậu ghét anh tôi trái lại cũng bình thường."
Hai người dùng bữa xong thì đứng dậy đi ra ngoài, đến cửa thang máy, Hạ Già Vinh ấn tầng 14 trước, rồi lại ấn tầng 10. Bùi Oanh Oanh ngạc nhiên nhìn cậu ta, "Cậu muốn đến tầng mười?"
"Ừ, anh tôi vừa gửi tin nhắn gọi tôi qua đó." Hạ Già Vinh nhìn Bùi Oanh Oanh, chần chừ nói, "Cậu có thể tự về phòng không? Hay là tôi đưa cậu về đã nhé."
"Không, không cần." Bùi Oanh Oanh lắc đầu, "Tôi có thể tự về."
Lúc thang máy đi đến tầng 10, Hạ Già Vinh mỉm cười với Bùi Oanh Oanh rồi mới bước ra.
***
Tối nay Bùi Oanh Oanh đi tắm thật sớm, cô chui vào trong chăn. Ngoài trời vẫn mưa như trút nước, Bùi Oanh Oanh bị tiếng mưa rơi làm không ngủ được, mà một lát sau, bất chợt có tiếng sấm.
Bùi Oanh Oanh dùng chăn bịt tai nhưng vẫn không thể cách âm hoàn toàn.
Chiếc du thuyền này cách âm kém như vậy sao? Bùi Oanh Oanh bất đắc dĩ nghĩ.
Cô giống như một con nhộng, rúc kín vào trong chăn, không để lộ ra ngoài dù chỉ một sợi tóc. Khó khăn lắm mới ngủ được thì cô đột nhiên bừng tỉnh, bởi vì cô nghe được một tiếng vang rất lớn, hình như là tiếng thứ gì đó va vào cửa sổ.
Bùi Oanh Oanh sửng sốt, chui đầu ra khỏi chăn. Mà cô vừa thò đầu ra thì trông thấy nước trong cốc ở tủ đầu giường lắc lư, hơn nữa tần suất lắc lư ngày một gia tăng, sau đó toàn bộ cốc nước đều bị dịch chuyển.
Bùi Oanh Oanh tỉnh hẳn ngủ, vội vã bò ra khỏi chăn, không phải ảo giác của cô, là chiếc thuyền này đang lắc lư. Cô tập trung nghe ngóng, dường như bão táp ở bên ngoài còn lớn hơn.
Vào lúc này, chuông điện thoại của Bùi Oanh Oanh reo vang.
Bùi Oanh Oanh nhanh chóng xuống giường lấy điện thoại, trên màn hình hiện lên dãy số của Quý Đường.
"Alo, chị à."
"Oanh Oanh, mở cửa." Quý Đường ở đầu dây bên kia nói.
Nói xong cô ấy cúp điện thoại, Bùi Oanh Oanh nhìn thử, bây giờ đã hơn mười hai giờ.
Vì tình huống bất ngờ nên Bùi Oanh Oanh không còn kịp nghĩ đến những chuyện khác, cô đi đến mở cửa ra.
Gần như cửa vừa mở ra, Quý Đường liền bước ngay vào, cô ấy vào xong liền trở tay đóng cửa lại.
Quý Đường nhanh chóng kiểm tra cửa nẻo, thu dọn tất cả những đồ dễ bị xê dịch rồi mới nhìn Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh chỉ bật đèn ngủ, căn phòng mờ tối nên cô không nhìn rõ mặt Quý Đường.
"Chị, đã xảy ra chuyện gì sao?" Bùi Oanh Oanh sợ hãi hỏi.
Quý Đường không cử động, cô ấy đứng tại chỗ, một lát sau mới nói: "Mưa to quá mà thôi, rất nhanh sẽ qua."
"Ồ." Bùi Oanh Oanh đáp, không biết nên nói gì nữa. Cô ngẫm nghĩ, đang muốn đi bật đèn, nhưng còn chưa kịp đi thì cổ tay đã bị kéo lại.
Trong nháy mắt kia, Bùi Oanh Oanh cảm thấy cổ tay mình như bị đông thành đá, tay Quý Đường quả thực quá lạnh.
"Oanh Oanh." Giọng Quý Đường vang lên từ phía sau, "Tối nay có thể ngủ chung không?"
Cô ấy khẽ cất giọng trầm thấp.
Hết chương 32.
Lời của Bê Ba:
Lâu lắm rồi Bê không nhắc lại chuyện này, nên có lẽ các bạn quên, hoặc nhiều bạn mới vào nhà Bê nên không biết. Nhưng mong là các bạn sẽ không comment hóng hay tem. Hai thứ đó không ăn được, mà nó chính là spam, từ chương này trở đi, ai còn comment hóng, tem thì Bê xin phép được block. Thân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.