Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái
Chương 36
Đông Thi Nương
28/01/2022
Chương 36: Bạn trai thứ tư.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Sau kỳ nghỉ đông, Bùi Oanh Oanh quay trở lại lớp học.
Bởi vì là buổi học đầu tiên sau kỳ nghỉ nên Quý Đường phá lệ nói muốn đích thân đưa cô đi học.
Hôm nay cô ấy lái một chiếc xe thể thao, Bùi Oanh Oanh ngồi ở ghế phụ lái, lúc xe đi trên đường, cô chợt phát hiện hình như tuyết rơi.
"Chị, tuyết rơi kìa!" Bùi Oanh Oanh ngạc nhiên vui sướng.
Quý Đường híp đôi mắt hồ ly, che giấu đi sự khó chịu trong mắt, "Vậy ư?"
Tới cổng trường thì tuyết đã rơi lớn, Bùi Oanh Oanh cầm ô bước xuống xe, sau khi đóng cửa lại có chút không yên lòng mà chạy về, cô đứng ngoài cửa sổ bên ghế lái, nâng tay gõ gõ.
Quý Đường hạ kính xuống, cho rằng Bùi Oanh Oanh quên thứ gì, "Bỏ quên gì sao?"
Bùi Oanh Oanh lắc đầu, "Chị, tuyết rơi nhiều quá, trên đường trở về nhất định chị phải lái xe thật chậm đấy."
Dường như Quý Đường hơi sững sờ, rồi nhếch môi cười, "Tôi biết rồi, mau vào lớp đi, bên ngoài lạnh lắm."
Bùi Oanh Oanh "Vâng" một tiếng, xoay người rời đi.
Đi được một nửa thì gặp bạn cùng lớp, nói chung là vừa qua kỳ nghỉ nên bạn học rất vui vẻ chào hỏi với Bùi Oanh Oanh, "Bùi Oanh Oanh, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng!" Bùi Oanh Oanh cười đáp.
Hôm nay trường học đặc biệt an tĩnh, bởi mới chỉ có lớp mười hai đi học sớm.
Do là buổi học đầu tiên nên giáo viên cũng rất thoải mái.
Sau mấy tiết học, tuyết ở ngoài trời rơi càng lúc càng nhiều, có không ít bạn học bỏ điện thoại ra chụp hình.
Bùi Oanh Oanh thì nằm bên bệ cửa sổ, cô cởi găng tay ra nghịch tuyết, chơi được một lúc, đột nhiên điện thoại trong túi rung lên.
Bùi Oanh Oanh vỗ sạch tuyết trên tay, lấy điện thoại ra nhìn.
Là tin nhắn của Quý Đường.
"Không nên mở cửa sổ ra nghịch tuyết."
Bùi Oanh Oanh sửng sốt, cô chớp chớp mắt, không hiểu tại sao Quý Đường lại biết cô đang làm gì, nhưng sang tiết sau, lời của cô Nhan đã giải đáp nghi hoặc của cô.
Trước đây trong lớp vẫn có camera, bình thường chỉ có giáo viên và thầy giám thị sử dụng, nhưng trong kỳ nghỉ đông, nhà trường đã nâng cấp toàn bộ hệ thống camera, bây giờ cả mạng lưới camera đều được kết nối với gia đình học sinh, phụ huynh có thể dùng điện thoại kiểm tra bất cứ lúc nào.
Cô Nhan vừa thông báo xong, không ít bạn học tỏ vẻ hoảng sợ.
"Quá biếи ŧɦái rồi, đời người có còn tự do nữa không đây? Đừng nói sau này tan học mình không thể đi ăn quà vặt nữa đấy." Tần Điềm Điềm ai oán, "Ở nhà đã không được ăn quà vặt rồi, vốn dĩ còn tưởng đến trường sẽ được tự do hơn chút."
Thảo nào mà Quý Đường biết mình nghịch tuyết.
Bùi Oanh Oanh mím môi, cũng cảm thấy cách làm này thật biếи ŧɦái.
Cô ngẩng đầu nhìn camera phía trước mặt, ngờ vực nghĩ, Quý Đường có đang quản lý mình không nhỉ? Cô nhìn chằm chằm một hồi rồi lắc đầu phủ định, Quý Đường bận rộn như vậy thì sao có thời gian ngồi canh mình mãi được.
***
Giờ tan trường, Bùi Oanh Oanh đeo balo ra khỏi lớp, tuyết vẫn còn rơi, không những thế còn phủ một lớp thật dày.
Bùi Oanh Oanh vừa đi vừa nghĩ, liệu lát nữa về nhà có bị ảnh hưởng không?
Quả nhiên, hôm nay tài xế Đỗ lái xe cực kỳ chậm, bình thường trước 6 giờ là đã về đến nhà, hôm nay tận 6 rưỡi mới về. Vì tuyết rơi nên còn kéo theo cả tắc đường nữa.
Vừa về tới Quý trạch, cô liền đến nhà chính trước vì muốn uống cốc nước ấm, nhưng lại trông thấy hai tấm thiệp mời trên bàn uống trà.
Bùi Oanh Oanh tò mò đi tới nhìn, đúng lúc này dì Tuệ bưng trà sữa ra, cô liền hỏi bà: "Dì Tuệ, đây là gì vậy?"
Dì Tuệ đáp, "Là Hạ tiên sinh đưa tới lúc sáng, nói muốn mời cô và Đại tiểu thư đến dự lễ trưởng thành của em trai anh ta."
Sinh nhật mười tám tuổi của Hạ Già Vinh?
Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ rồi mới hỏi tiếp: "Chị đồng ý tham dự sao?"
Quý Đường và Hạ Anh Mạc vừa chia tay không lâu, chị ấy có định tham gia bữa tiệc này không?
Dì Tuệ đưa trà sữa cho Bùi Oanh Oanh, "Cái này thì tôi cũng không biết, cô phải đi hỏi Đại tiểu thư xem."
"Ồ." Bùi Oanh Oanh uống một ngụm trà sữa, "Chị chưa về sao ạ?"
"Không, đã về rồi, buổi sáng vẫn luôn ở nhà, giờ đang ở trong phòng, chắc là..." Bùi Oanh Oanh nhìn dì Tuệ vừa ngáp vừa nói, "Chắc là ngủ bù rồi."
Bùi Oanh Oanh ngạc nhiên, hôm nay trông dáng vẻ tài xế Đỗ cũng rất mệt mỏi, ông cứ không ngừng ngáp ngủ, hiện giờ dì Tuệ cũng liên tục ngáp, trời trở lạnh nên mọi người đều thèm ngủ sao?
Dì Tuệ nói xong thì giục cô đi rửa tay thay quần áo, "Hôm nay ăn tối sớm, Nhị tiểu thư cũng đi làm bài sớm một chút."
Nói xong dì Tuệ đi vào bếp, chẳng qua khi tới cửa bếp, bà lại ngáp thêm cái nữa.
Bùi Oanh Oanh đứng tại chỗ nhìn theo, rồi đeo balo đi về phòng.
Lên tới tầng hai, cô cố ý đi đến cuối hành lang nhìn thử, dì Tuệ nói Quý Đường ở nhà nghỉ ngơi, bên trong rất yên tĩnh, không có lấy dù chỉ một tiếng động, Quý Đường thật sự ngủ ở trong phòng?
Bùi Oanh Oanh bỗng có một loại cảm giác, hiện tại cả thế giới chỉ có mình cô là không buồn ngủ.
***
Ăn tối xong, cảm giác này càng trở nên mãnh liệt hơn, bởi mỗi người trong Quý trạch đều rất buồn ngủ.
Thậm chí ngay cả bác Lưu cũng vừa xúc tuyết vừa ôm xẻng gà gật, Bùi Oanh Oanh ngơ ngác nhìn hồi lâu, sau đó không nhịn được mà gọi ông, "Bác Lưu, bác mệt quá thì về phòng nghỉ sớm đi."
Bác Lưu bừng tỉnh bởi câu nói của Bùi Oanh Oanh, cả người ông giật nảy lên, nhận ra là Bùi Oanh Oanh thì cười nói: "Không cần đâu, tôi xúc tuyết đã."
Nhưng chưa đầy 5 phút sau, ông lại tiếp tục ôm xẻng gà gật.
Bùi Oanh Oanh bất đắc dĩ, chỉ có thể đi về phòng.
Cô làm bài tập còn ngoài trời tuyết vẫn rơi, chẳng khác nào cứ rơi mãi không ngừng lại. Tuyết ở thành phố A rất ít khi rơi nhiều thế này.
Bùi Oanh Oanh kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ là vừa nhìn cô liền đứng bật dậy.
Hình như bác Lưu xúc tuyết vừa nãy bị ngã xuống tuyết rồi.
Bùi Oanh Oanh vội vàng ra khỏi phòng, vừa đi vừa gọi người, "Dì Tuệ!"
Cô chạy nhanh ra vườn hoa, bất ngờ có người kéo tay cô lại.
Bùi Oanh Oanh cả kinh quay phắt đầu, liền phát hiện là Quý Đường.
Hôm nay Quý Đường mặc rất nhiều, đầu đội mũ len màu vàng nhạt, áo ngủ bằng lông bù xù. Hai mắt cô ấy vẫn híp lại, mang theo vẻ mệt mỏi nồng đậm.
"Sao lại hét to vậy?" Quý Đường chậm chạp lên tiếng, giống như đang gắng chống cự với cơn buồn ngủ.
Bùi Oanh Oanh nhớ đến chuyện bác Lưu, lập tức nói: "Em vừa trông thấy bác Lưu ngã xuống tuyết."
Quý Đường nheo mắt, kéo Bùi Oanh Oanh đi, "Không có, em nhìn nhầm rồi."
"Không, em không nhìn nhầm, em trông thấy tận mắt mà." Bùi Oanh Oanh vừa nói xong, Quý Đường lại nhấn mạnh lần nữa, giọng điệu ngái ngủ nhưng mang theo quyền uy không cho phép nghi ngờ, "Oanh Oanh, em nhìn nhầm rồi, không có ai nằm trong tuyết cả."
Bùi Oanh Oanh ngẩn ra, vẫn muốn quay lại xác nhận thử nhưng Quý Đường đã kéo cô vào nhà, vừa đi vừa nói, "Em làm xong bài tập chưa?"
"Vẫn chưa."
Quý Đường tựa hồ hơi tiếc nuối, nhưng cô ấy nói tiếp: "Làm xong, đi tắm rồi đến phòng tôi."
Hả?
Bùi Oanh Oanh kinh ngạc, "Tại sao?"
Quý Đường nghiêng đầu nhìn cô, "Gì mà tại sao?"
Bùi Oanh Oanh yên lặng ngậm miệng, không dám nói gì nữa, tối nay trông Quý Đường thật dữ dằn.
Nói chung vì Quý Đường quá dữ, nên Bùi Oanh Oanh không muốn đến phòng cô ấy, lúc làm bài tập thì cố ý kéo dài thời gian, đi tắm cũng tắm thật lâu, chờ khi cô thay xong đồ ngủ thì đã là mười một rưỡi.
Cô do dự giây lát, thử gửi một tin nhắn cho Quý Đường.
"Chị, chị đã ngủ chưa?"
Nếu như Quý Đường không nhắn lại thì cô không cần phải đi.
Gần như chỉ vài giây sau Quý Đường đã trả lời.
"Đến."
Bùi Oanh Oanh nhìn tin nhắn chỉ có một chữ duy nhất, khẽ thở dài.
Cô mở cửa, mang theo tâm trạng thấy chết không sờn, bi tráng đi về phòng Quý Đường.
Đến cửa phòng, cô lại thở dài lần nữa, nhưng còn chưa kịp gõ cửa thì cửa đã được mở ra.
Quý Đường vừa mở cửa, Bùi Oanh Oanh lập tức cảm nhận được hơi ấm phả ra từ máy sưởi.
Xem ra Quý Đường rất sợ lạnh, máy sưởi mở nhiệt độ rất cao.
"Vào đi." Quý Đường nói xong thì xoay người đi vào trong, Bùi Oanh Oanh không còn cách nào khác đành đi theo. Cô vẫn không hiểu tại sao Quý Đường phải gọi cô tới, nên vừa đi theo sau vừa hỏi: "Chị tìm em có chuyện gì không?"
Quý Đường ngừng bước chân, nhìn Bùi Oanh Oanh rồi chỉ vào giường của mình, "Giúp tôi làm ấm giường, giường quá lạnh."
"Hả?" Bùi Oanh Oanh ngớ người.
5 phút sau, Bùi Oanh Oanh nằm ngay ngắn trong chăn của Quý Đường, cô mở to mắt nhìn trần nhà. Cái yêu cầu này của Quý Đường làm cho cô dở khóc dở cười, nhưng lại không biết nói gì cho phải. Quý Đường nói chăn cô ấy quá lạnh, không sao ấm lên được nên gọi Bùi Oanh Oanh đến làm ấm giường hộ cô ấy.
Lúc này Quý Đường đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Bùi Oanh Oanh, cái nhìn này thật sự quá áp lực, khiến Bùi Oanh Oanh hơi khó chịu.
Cô lặng lẽ rụt đầu vào trong chăn, hy vọng chăn có thể nhanh chóng ấm lên, cô muốn về phòng lắm rồi.
Lại 5 phút nữa trôi qua, Bùi Oanh Oanh thấy Quý Đường leo lên giường, cô ngây ngốc, muốn ngồi dậy chui ra khỏi chăn, nhưng Quý Đường giữ bả vai cô lại, nhỏ giọng nói: "Đừng cử động."
Bùi Oanh Oanh lúng túng, "Chị, em...chăn đã đủ ấm rồi, hay là em về phòng nhé."
Quý Đường sờ chăn, buồn ngủ lắc đầu, "Vẫn chưa thấy ấm, em không được đi." Vừa nói, cô ấy vừa cởϊ áσ khoác ngủ dày cộm ra rồi chui vào trong chăn, chui vào chăn xong mới lột mũ len ra.
Bỗng nhiên lại đắp cùng một chăn với Quý Đường, Bùi Oanh Oanh còn chưa kịp kinh ngạc thì đã bị nhiệt độ cơ thể Quý Đường làm cho đông lạnh.
Cả người Quý Đường lạnh như một khối băng, tựa như không có lấy một chút độ ấm, đã vậy cô ấy còn dùng cả tay lẫn chân quấn chặt lấy Bùi Oanh Oanh, hoàn toàn dính chặt vào người cô, không những thế còn vùi mặt vào hõm cổ Bùi Oanh Oanh, bấy giờ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Oanh Oanh bị Quý Đường làm cho rét run lẩy bẩy.
Rõ ràng trong phòng bật máy sưởi với nhiệt độ rất cao, sao người Quý Đường có thể lạnh như thế?
"Chị, sao người chị lạnh quá vậy?" Bùi Oanh Oanh giãy giụa, cô muốn đẩy Quý Đường ra, tiếc là Quý Đường ôm quá chặt.
Quý Đường đè trên người cô, trong lúc nói chuyện, hơi thở lạnh như băng phả vào cần cổ Bùi Oanh Oanh, "Đừng cử động, ngoan, chỉ cần em nằm ngoan ngoãn thì cái gì tôi cũng cho em."
Bùi Oanh Oanh chớp chớp mắt, quẫn bách xoay mặt đi, cô đỏ mặt nhìn chằm chằm vào vách tường đối diện, để mặc Quý Đường ôm mình như ôm một chiếc phao cứu mạng.
Thời gian chầm chậm trôi qua, có vẻ như trong chăn đã ấm lên rồi, rất hiếm khi Bùi Oanh Oanh ngủ muộn như thế, lúc này, cô không cưỡng lại được cơn buồn ngủ mà nhắm mắt lại.
Chờ sau khi Bùi Oanh Oanh ngủ say, người vẫn luôn ôm cô mới nhổm đầu, dùng đôi môi lạnh như băng khẽ chạm vào cổ của người dưới thân, hơi thở lan toả từ cằm đến xương quai xanh của đối phương.
Quý Đường thở dài, cơn buồn ngủ trong mắt càng thêm nồng đậm, một lần nữa cô ấy cúi đầu xuống, ôm lấy Bùi Oanh Oanh giống như ôm vật sở hữu của mình.
Hết chương 36.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Sau kỳ nghỉ đông, Bùi Oanh Oanh quay trở lại lớp học.
Bởi vì là buổi học đầu tiên sau kỳ nghỉ nên Quý Đường phá lệ nói muốn đích thân đưa cô đi học.
Hôm nay cô ấy lái một chiếc xe thể thao, Bùi Oanh Oanh ngồi ở ghế phụ lái, lúc xe đi trên đường, cô chợt phát hiện hình như tuyết rơi.
"Chị, tuyết rơi kìa!" Bùi Oanh Oanh ngạc nhiên vui sướng.
Quý Đường híp đôi mắt hồ ly, che giấu đi sự khó chịu trong mắt, "Vậy ư?"
Tới cổng trường thì tuyết đã rơi lớn, Bùi Oanh Oanh cầm ô bước xuống xe, sau khi đóng cửa lại có chút không yên lòng mà chạy về, cô đứng ngoài cửa sổ bên ghế lái, nâng tay gõ gõ.
Quý Đường hạ kính xuống, cho rằng Bùi Oanh Oanh quên thứ gì, "Bỏ quên gì sao?"
Bùi Oanh Oanh lắc đầu, "Chị, tuyết rơi nhiều quá, trên đường trở về nhất định chị phải lái xe thật chậm đấy."
Dường như Quý Đường hơi sững sờ, rồi nhếch môi cười, "Tôi biết rồi, mau vào lớp đi, bên ngoài lạnh lắm."
Bùi Oanh Oanh "Vâng" một tiếng, xoay người rời đi.
Đi được một nửa thì gặp bạn cùng lớp, nói chung là vừa qua kỳ nghỉ nên bạn học rất vui vẻ chào hỏi với Bùi Oanh Oanh, "Bùi Oanh Oanh, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng!" Bùi Oanh Oanh cười đáp.
Hôm nay trường học đặc biệt an tĩnh, bởi mới chỉ có lớp mười hai đi học sớm.
Do là buổi học đầu tiên nên giáo viên cũng rất thoải mái.
Sau mấy tiết học, tuyết ở ngoài trời rơi càng lúc càng nhiều, có không ít bạn học bỏ điện thoại ra chụp hình.
Bùi Oanh Oanh thì nằm bên bệ cửa sổ, cô cởi găng tay ra nghịch tuyết, chơi được một lúc, đột nhiên điện thoại trong túi rung lên.
Bùi Oanh Oanh vỗ sạch tuyết trên tay, lấy điện thoại ra nhìn.
Là tin nhắn của Quý Đường.
"Không nên mở cửa sổ ra nghịch tuyết."
Bùi Oanh Oanh sửng sốt, cô chớp chớp mắt, không hiểu tại sao Quý Đường lại biết cô đang làm gì, nhưng sang tiết sau, lời của cô Nhan đã giải đáp nghi hoặc của cô.
Trước đây trong lớp vẫn có camera, bình thường chỉ có giáo viên và thầy giám thị sử dụng, nhưng trong kỳ nghỉ đông, nhà trường đã nâng cấp toàn bộ hệ thống camera, bây giờ cả mạng lưới camera đều được kết nối với gia đình học sinh, phụ huynh có thể dùng điện thoại kiểm tra bất cứ lúc nào.
Cô Nhan vừa thông báo xong, không ít bạn học tỏ vẻ hoảng sợ.
"Quá biếи ŧɦái rồi, đời người có còn tự do nữa không đây? Đừng nói sau này tan học mình không thể đi ăn quà vặt nữa đấy." Tần Điềm Điềm ai oán, "Ở nhà đã không được ăn quà vặt rồi, vốn dĩ còn tưởng đến trường sẽ được tự do hơn chút."
Thảo nào mà Quý Đường biết mình nghịch tuyết.
Bùi Oanh Oanh mím môi, cũng cảm thấy cách làm này thật biếи ŧɦái.
Cô ngẩng đầu nhìn camera phía trước mặt, ngờ vực nghĩ, Quý Đường có đang quản lý mình không nhỉ? Cô nhìn chằm chằm một hồi rồi lắc đầu phủ định, Quý Đường bận rộn như vậy thì sao có thời gian ngồi canh mình mãi được.
***
Giờ tan trường, Bùi Oanh Oanh đeo balo ra khỏi lớp, tuyết vẫn còn rơi, không những thế còn phủ một lớp thật dày.
Bùi Oanh Oanh vừa đi vừa nghĩ, liệu lát nữa về nhà có bị ảnh hưởng không?
Quả nhiên, hôm nay tài xế Đỗ lái xe cực kỳ chậm, bình thường trước 6 giờ là đã về đến nhà, hôm nay tận 6 rưỡi mới về. Vì tuyết rơi nên còn kéo theo cả tắc đường nữa.
Vừa về tới Quý trạch, cô liền đến nhà chính trước vì muốn uống cốc nước ấm, nhưng lại trông thấy hai tấm thiệp mời trên bàn uống trà.
Bùi Oanh Oanh tò mò đi tới nhìn, đúng lúc này dì Tuệ bưng trà sữa ra, cô liền hỏi bà: "Dì Tuệ, đây là gì vậy?"
Dì Tuệ đáp, "Là Hạ tiên sinh đưa tới lúc sáng, nói muốn mời cô và Đại tiểu thư đến dự lễ trưởng thành của em trai anh ta."
Sinh nhật mười tám tuổi của Hạ Già Vinh?
Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ rồi mới hỏi tiếp: "Chị đồng ý tham dự sao?"
Quý Đường và Hạ Anh Mạc vừa chia tay không lâu, chị ấy có định tham gia bữa tiệc này không?
Dì Tuệ đưa trà sữa cho Bùi Oanh Oanh, "Cái này thì tôi cũng không biết, cô phải đi hỏi Đại tiểu thư xem."
"Ồ." Bùi Oanh Oanh uống một ngụm trà sữa, "Chị chưa về sao ạ?"
"Không, đã về rồi, buổi sáng vẫn luôn ở nhà, giờ đang ở trong phòng, chắc là..." Bùi Oanh Oanh nhìn dì Tuệ vừa ngáp vừa nói, "Chắc là ngủ bù rồi."
Bùi Oanh Oanh ngạc nhiên, hôm nay trông dáng vẻ tài xế Đỗ cũng rất mệt mỏi, ông cứ không ngừng ngáp ngủ, hiện giờ dì Tuệ cũng liên tục ngáp, trời trở lạnh nên mọi người đều thèm ngủ sao?
Dì Tuệ nói xong thì giục cô đi rửa tay thay quần áo, "Hôm nay ăn tối sớm, Nhị tiểu thư cũng đi làm bài sớm một chút."
Nói xong dì Tuệ đi vào bếp, chẳng qua khi tới cửa bếp, bà lại ngáp thêm cái nữa.
Bùi Oanh Oanh đứng tại chỗ nhìn theo, rồi đeo balo đi về phòng.
Lên tới tầng hai, cô cố ý đi đến cuối hành lang nhìn thử, dì Tuệ nói Quý Đường ở nhà nghỉ ngơi, bên trong rất yên tĩnh, không có lấy dù chỉ một tiếng động, Quý Đường thật sự ngủ ở trong phòng?
Bùi Oanh Oanh bỗng có một loại cảm giác, hiện tại cả thế giới chỉ có mình cô là không buồn ngủ.
***
Ăn tối xong, cảm giác này càng trở nên mãnh liệt hơn, bởi mỗi người trong Quý trạch đều rất buồn ngủ.
Thậm chí ngay cả bác Lưu cũng vừa xúc tuyết vừa ôm xẻng gà gật, Bùi Oanh Oanh ngơ ngác nhìn hồi lâu, sau đó không nhịn được mà gọi ông, "Bác Lưu, bác mệt quá thì về phòng nghỉ sớm đi."
Bác Lưu bừng tỉnh bởi câu nói của Bùi Oanh Oanh, cả người ông giật nảy lên, nhận ra là Bùi Oanh Oanh thì cười nói: "Không cần đâu, tôi xúc tuyết đã."
Nhưng chưa đầy 5 phút sau, ông lại tiếp tục ôm xẻng gà gật.
Bùi Oanh Oanh bất đắc dĩ, chỉ có thể đi về phòng.
Cô làm bài tập còn ngoài trời tuyết vẫn rơi, chẳng khác nào cứ rơi mãi không ngừng lại. Tuyết ở thành phố A rất ít khi rơi nhiều thế này.
Bùi Oanh Oanh kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ là vừa nhìn cô liền đứng bật dậy.
Hình như bác Lưu xúc tuyết vừa nãy bị ngã xuống tuyết rồi.
Bùi Oanh Oanh vội vàng ra khỏi phòng, vừa đi vừa gọi người, "Dì Tuệ!"
Cô chạy nhanh ra vườn hoa, bất ngờ có người kéo tay cô lại.
Bùi Oanh Oanh cả kinh quay phắt đầu, liền phát hiện là Quý Đường.
Hôm nay Quý Đường mặc rất nhiều, đầu đội mũ len màu vàng nhạt, áo ngủ bằng lông bù xù. Hai mắt cô ấy vẫn híp lại, mang theo vẻ mệt mỏi nồng đậm.
"Sao lại hét to vậy?" Quý Đường chậm chạp lên tiếng, giống như đang gắng chống cự với cơn buồn ngủ.
Bùi Oanh Oanh nhớ đến chuyện bác Lưu, lập tức nói: "Em vừa trông thấy bác Lưu ngã xuống tuyết."
Quý Đường nheo mắt, kéo Bùi Oanh Oanh đi, "Không có, em nhìn nhầm rồi."
"Không, em không nhìn nhầm, em trông thấy tận mắt mà." Bùi Oanh Oanh vừa nói xong, Quý Đường lại nhấn mạnh lần nữa, giọng điệu ngái ngủ nhưng mang theo quyền uy không cho phép nghi ngờ, "Oanh Oanh, em nhìn nhầm rồi, không có ai nằm trong tuyết cả."
Bùi Oanh Oanh ngẩn ra, vẫn muốn quay lại xác nhận thử nhưng Quý Đường đã kéo cô vào nhà, vừa đi vừa nói, "Em làm xong bài tập chưa?"
"Vẫn chưa."
Quý Đường tựa hồ hơi tiếc nuối, nhưng cô ấy nói tiếp: "Làm xong, đi tắm rồi đến phòng tôi."
Hả?
Bùi Oanh Oanh kinh ngạc, "Tại sao?"
Quý Đường nghiêng đầu nhìn cô, "Gì mà tại sao?"
Bùi Oanh Oanh yên lặng ngậm miệng, không dám nói gì nữa, tối nay trông Quý Đường thật dữ dằn.
Nói chung vì Quý Đường quá dữ, nên Bùi Oanh Oanh không muốn đến phòng cô ấy, lúc làm bài tập thì cố ý kéo dài thời gian, đi tắm cũng tắm thật lâu, chờ khi cô thay xong đồ ngủ thì đã là mười một rưỡi.
Cô do dự giây lát, thử gửi một tin nhắn cho Quý Đường.
"Chị, chị đã ngủ chưa?"
Nếu như Quý Đường không nhắn lại thì cô không cần phải đi.
Gần như chỉ vài giây sau Quý Đường đã trả lời.
"Đến."
Bùi Oanh Oanh nhìn tin nhắn chỉ có một chữ duy nhất, khẽ thở dài.
Cô mở cửa, mang theo tâm trạng thấy chết không sờn, bi tráng đi về phòng Quý Đường.
Đến cửa phòng, cô lại thở dài lần nữa, nhưng còn chưa kịp gõ cửa thì cửa đã được mở ra.
Quý Đường vừa mở cửa, Bùi Oanh Oanh lập tức cảm nhận được hơi ấm phả ra từ máy sưởi.
Xem ra Quý Đường rất sợ lạnh, máy sưởi mở nhiệt độ rất cao.
"Vào đi." Quý Đường nói xong thì xoay người đi vào trong, Bùi Oanh Oanh không còn cách nào khác đành đi theo. Cô vẫn không hiểu tại sao Quý Đường phải gọi cô tới, nên vừa đi theo sau vừa hỏi: "Chị tìm em có chuyện gì không?"
Quý Đường ngừng bước chân, nhìn Bùi Oanh Oanh rồi chỉ vào giường của mình, "Giúp tôi làm ấm giường, giường quá lạnh."
"Hả?" Bùi Oanh Oanh ngớ người.
5 phút sau, Bùi Oanh Oanh nằm ngay ngắn trong chăn của Quý Đường, cô mở to mắt nhìn trần nhà. Cái yêu cầu này của Quý Đường làm cho cô dở khóc dở cười, nhưng lại không biết nói gì cho phải. Quý Đường nói chăn cô ấy quá lạnh, không sao ấm lên được nên gọi Bùi Oanh Oanh đến làm ấm giường hộ cô ấy.
Lúc này Quý Đường đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Bùi Oanh Oanh, cái nhìn này thật sự quá áp lực, khiến Bùi Oanh Oanh hơi khó chịu.
Cô lặng lẽ rụt đầu vào trong chăn, hy vọng chăn có thể nhanh chóng ấm lên, cô muốn về phòng lắm rồi.
Lại 5 phút nữa trôi qua, Bùi Oanh Oanh thấy Quý Đường leo lên giường, cô ngây ngốc, muốn ngồi dậy chui ra khỏi chăn, nhưng Quý Đường giữ bả vai cô lại, nhỏ giọng nói: "Đừng cử động."
Bùi Oanh Oanh lúng túng, "Chị, em...chăn đã đủ ấm rồi, hay là em về phòng nhé."
Quý Đường sờ chăn, buồn ngủ lắc đầu, "Vẫn chưa thấy ấm, em không được đi." Vừa nói, cô ấy vừa cởϊ áσ khoác ngủ dày cộm ra rồi chui vào trong chăn, chui vào chăn xong mới lột mũ len ra.
Bỗng nhiên lại đắp cùng một chăn với Quý Đường, Bùi Oanh Oanh còn chưa kịp kinh ngạc thì đã bị nhiệt độ cơ thể Quý Đường làm cho đông lạnh.
Cả người Quý Đường lạnh như một khối băng, tựa như không có lấy một chút độ ấm, đã vậy cô ấy còn dùng cả tay lẫn chân quấn chặt lấy Bùi Oanh Oanh, hoàn toàn dính chặt vào người cô, không những thế còn vùi mặt vào hõm cổ Bùi Oanh Oanh, bấy giờ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Oanh Oanh bị Quý Đường làm cho rét run lẩy bẩy.
Rõ ràng trong phòng bật máy sưởi với nhiệt độ rất cao, sao người Quý Đường có thể lạnh như thế?
"Chị, sao người chị lạnh quá vậy?" Bùi Oanh Oanh giãy giụa, cô muốn đẩy Quý Đường ra, tiếc là Quý Đường ôm quá chặt.
Quý Đường đè trên người cô, trong lúc nói chuyện, hơi thở lạnh như băng phả vào cần cổ Bùi Oanh Oanh, "Đừng cử động, ngoan, chỉ cần em nằm ngoan ngoãn thì cái gì tôi cũng cho em."
Bùi Oanh Oanh chớp chớp mắt, quẫn bách xoay mặt đi, cô đỏ mặt nhìn chằm chằm vào vách tường đối diện, để mặc Quý Đường ôm mình như ôm một chiếc phao cứu mạng.
Thời gian chầm chậm trôi qua, có vẻ như trong chăn đã ấm lên rồi, rất hiếm khi Bùi Oanh Oanh ngủ muộn như thế, lúc này, cô không cưỡng lại được cơn buồn ngủ mà nhắm mắt lại.
Chờ sau khi Bùi Oanh Oanh ngủ say, người vẫn luôn ôm cô mới nhổm đầu, dùng đôi môi lạnh như băng khẽ chạm vào cổ của người dưới thân, hơi thở lan toả từ cằm đến xương quai xanh của đối phương.
Quý Đường thở dài, cơn buồn ngủ trong mắt càng thêm nồng đậm, một lần nữa cô ấy cúi đầu xuống, ôm lấy Bùi Oanh Oanh giống như ôm vật sở hữu của mình.
Hết chương 36.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.