Tôi Đóng Giả Làm Gấu Trúc Quốc Bảo Trong Chương Trình Thực Tế
Chương 67: Một đám
Thập Vĩ Thố
18/12/2023
Editor: Mâm Xôi.
Cún con đã vào trong núi một tiếng rồi nhưng vẫn chưa ra.
Cô đột nhiên chạy đi nên khi mọi người còn chưa kịp định thần lại thì đã không thấy bóng dáng cô đây nữa rồi.
Không có máy quay, trên đầu cô cũng không có camera nốt, Chi Chi cứ thế biến mất giống như ngày hôm qua khiến mọi người không ai biết rõ được là cô đi đâu và tình hình hiện tại như nào.
Người bên Tổng cục Lâm nghiệp có hơi sốt ruột mà nhìn về phía Hạ Vân Trù: “Hạ tiên sinh, như này là sao thế? Một mình Chi Chi vào núi có an toàn không? Có cần đi vào… tìm thử không?”
Đây là cún hot search, trước mắt là “động vật ngoại giao” đầu tiên trên thế giới này!
Nếu lỡ như xảy ra chuyện...
Nghĩ thôi đã thấy đau gan đau mề rồi.
Những người còn lại cũng thấy lạ, hôm qua mặc dù là chiều tối và tuyết lớn như vậy nhưng Hạ Vân Trù vẫn chịu vào núi để tìm Chi Chi, sao hôm nay lại cứ thế để Chi Chi tùy ý chạy đi như vậy được?
Anh không lo sao?
Hạ Vân Trù thở dài đáp: “Nhóc ấy muốn chúng ta chờ, vậy thì chờ thôi.”
Anh cũng đâu biết cô muốn làm gì đâu!
Nhưng đúng là Hạ Vân Trù không hề lo lắng thật.
Hôm qua anh đi theo, vừa là vì lo lắng, lại vừa sợ cô sẽ đi mất.
Thế nhưng sau khi đi theo, anh mới phát hiện ra. Trong núi sâu, có khi Chi Chi còn sống tốt và an toàn hơn cả anh nữa.
Vậy thì không còn gì phải lo lắng cả.
Dù sao cũng là trong môi trường tự nhiên, tuy cô trông tròn một cục thế nhưng hoạt động trong núi cũng không thành vấn đề.
Chỉ là đứa nhóc này...
Rốt cuộc là đang nghĩ gì nữa vậy?
Mọi người nhìn về phía rừng sâu, nóng lòng vì sao Chi Chi mãi vẫn chưa ra.
Mọi người trên livestream cũng sốt ruột không kém.
Bọn họ liên tục bình luận...
“Rốt cuộc là nhóc đấy định làm gì thế?”
“Tuy là… nhưng… cái cần nói đó là, Chi Chi có hơi tùy hứng rồi đấy.”
“Đúng vậy, hôm qua vào núi sâu, hôm nay lại chạy đi nữa… đúng là có hơi tùy hứng thật.”
“Nhóc ấy chào hỏi với Hạ Vân Trù rồi mà, chắc là nhóc ấy có việc gì đó thôi.”
“Một con cún thì có thể có việc gì được chứ?”
“Chi Chi luôn khiến người khác đổi mới tam quan mà, bây giờ tôi rất nóng lòng muốn biết Chi Chi vào núi làm gì đấy!”
...
Trong lúc đạo diễn Chương, nhóm người của Tổng cục Lâm nghiệp đang lo lắng, cư dân mạng đang nghị luận nhiệt tình thì....
Chi Chi cũng đang rất sốt ruột.
Mạc Linh Chi: [Au, nhanh lên nào]
Một con sói cà lăm đáp: [Chờ chút nữa...Chúng ta tìm thêm xem sao, hôm qua nó mới rời đi nên tìm được nhanh thôi, cô cố đợi chút nữa…]
Mạc Linh Chi không kiên nhẫn vò đầu:[Vậy mấy cậu nhanh chút, mọi người sắp đi mất rồi.]
Có con quay qua hỏi cô: [Mấy người đó có đáng tin không?]
Mạc Linh Chi: [Không phải có tôi đây sao, bây giờ tôi là nhà ngoại giao động vật đó nên tôi sẽ chú ý hơn. Đi theo nhân loại không có tự do nhưng lại không ăn lo ăn mặc, không sợ bị đói bụng.]
Bên cạnh đó, một con hổ gầy yếu không ngừng cọ lên người Mạc Linh Chi, miệng chép chép, bụng lép kẹp.
Nó vừa muốn cọ nhiệt trên người Mạc Linh Chi, lại vừa muốn có gì đó để ăn nên không ngừng giương nanh múa vuốt.
Sau khi hổ mẹ chết, nó đã đói bụng hai ngày rồi.
Rồi...
Nó đã bị Mạc Linh Chi ném lên lưng một con hươu.
Việc này khiến con hươu bị sốc tới mức lùi về sau vài bước, chỉ tiếc là bị thương nên ngã xuống cùng hổ con luôn.
Đứa nhóc này còn chưa mọc hết răng nên không thể làm con hươu bị thương được.
Mạc Linh Chi ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong lòng không khỏi sốt ruột.
Người nhận nuôi và mọi người hẳn là sẽ chờ cô nhỉ?
---
Hai tiếng trôi qua.
Đừng nói là người của Tổng cục Lâm nghiệp, ngay cả đạo diễn Chương còn chờ không nổi nữa...
“Hạ tổng, hay là chúng ta cho người vào tìm xem sao, không thể cứ chờ như vậy được đâu.”
Người của Tổng cục cũng gật gù: “Đúng vậy, phải cho người vào tìm thôi, cả con gấu đen kia cũng không thể chậm trễ nữa, phải nhanh chóng đưa đi.”
Ý này rất được người phụ trách vườn bách thú Thủ đô tán thành: “Tôi đồng ý trước tiên đưa gấu đen lên trực thăng về Thủ đô trước, chỉ cần hai tiếng thôi mà.”
Ông ta cúi đầu nhìn đồng hồ, rất là sốt ruột.
Trực thăng đã tới đây từ sớm, hạ cánh cách đó không xa. Thế nhưng vì Chi Chi mãi chưa ra nên bọn họ vẫn cứ đợi nãy tới giờ.
Hạ Vân Trù chỉ về phía gấu đen: “Chi Chi chưa ra thì chưa chắc nó đã chịu đi.”
Mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy, quả nhiên là con gấu kia vẫn còn đang dựa vào lồng sắt chứ chưa chịu chui vào.
Bọn họ không thể cưỡng chế dùng thuốc mê được.
Đây là một con gấu đen rất tin tưởng con người đấy!
Người phụ trách vườn bách thú tỉnh S cũng có chút không kiên nhẫn: “Aizzz, mấy người còn đợi được, còn vườn bách thú của chúng tôi chả được cái gì về tay thì sao phải đợi ở chỗ này làm gì chứ?”
Không những là không giành được gì, đã thế còn ngược lại, mất đi một vài nhân viên.
Người dẫn đầu nhóm người bên Tổng cục Lâm nghiệp nhíu mày, cuối cùng hít sâu một hơi rồi ra quyết định.
“Trước tiên chúng ta....”
Hạ Vân Trù cắt ngang lời ông ta: “Chi Chi quay lại rồi!”
Anh bất ngờ nói rồi tiến lên trước vài bước.
Tuy còn chưa thấy Chi Chi xuất hiện trong tầm mắt nhưng gấu đen đã đứng dậy, hưng phấn gầm rú lên một tiến về phía rừng sâu: “Graooo!”
Hạ Vân Trù thấy vậy thì đoán ra, nhóc con quay về rồi.
Mọi người thở phào.
Cuối cùng cũng ra.
Bọn họ nhìn qua, ở rất xa trong rừng cây tối tăm kia có một bóng dáng loạng choạng đi về phía bọn họ.
Khoan đã.
Một con cún mà có thể tạo ra tiếng động lớn như vậy được sao?!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì cách đó không xa. Cún con xuất hiện, sau nó còn có… một đám động vật đi theo.
Mọi người: “???”
Đạo diễn Chương: “... Mẹ nó..”
Lúc này, không có ai thèm để ý tới lời thô tục này của ông nữa, mọi người đang khiếp sợ và không thể nào tin được cảnh tượng trước mắt kia.
Cục bông trắng đen kia đi ra, còn dẫn theo MỘT-NHÓM-ĐÔNG-ĐÚC toàn động vật hoang dã.
Con hổ nhỏ kia, thoạt nhìn thì chắc là mới sinh chưa lâu, gầy gầy nhỏ nhỏ, yếu ớt dựa và người một con hươu.
Con hươu thì có chân bị thương, đi đường khập khiễng, khó khăn.
Còn có một con sói, nhìn bộ dạng kia thì chắc không chống cự nổi mấy ngày nữa.
Gấu đen, hoẵng, một vài con khỉ...
Đủ loại động vật đi theo sau Chi Chi, ngày càng ra gần hơn.
Gì, đợi đã!
Cái tên đi cuối cùng trong đội ngũ kia, là sư tử đấy à?!
Con sư tử đực dũng mãnh như vậy!!
Là chạy khỏi vườn bách thú nhưng sau đó phát hiện không thích nghi được với cuộc sống ở ngoài nên chuẩn bị làm như con gấu đen kia, quay về để sống đời sống của loài cá mặn à?!
Người của Tổng cục Lâm nghiệp và vườn bách thú chỉ biết nghẹn họng, ngây người nhìn.
Người xem livestream cũng sốc không kém...
“Tôi không hoa mắt đấy chứ...”
“Tôi nghĩ là không đâu...”
“Mẹ nó, mẹ nó, con mẹ nó!!! Chi Chi làm cái gì thế?!”
“Nhóc đấy tìm được cái “đoàn đội” này ở đâu vậy! Dọa tôi ngu người luôn.”
“Mẹ ơi, “nhà ngoại giao động vật”, đúng là danh xứng với thực nhỉ!!”
...
Chi Chi đi rất nhanh, vui mừng chạy về phía mọi người, đám động vật ở sau cũng không thua kém mà đuổi kịp.
Đạo diễn Chương: “!!!”
Người của Tổng cục Lâm nghiệp: “!!!”
Mau dừng lại đi Chi Chi!!
Đừng dẫn chúng nó tới gần đây chứ, mẹ nó, chân bị dọa cho nhũn ra hết rồi!
Đặc biệt là con sư tử đực trông rất là hung tàn kia!
Đây là tên có thể chạy thoát khỏi vườn bách thú đấy!
Một đám động vật rầm rầm tới gần, chân đạo diễn Chương đã mềm nhũn, phải dựa vào người trợ lý mới tạm thời đứng vững được.
Mọi người thì trừng lớn mắt, nhìn bọn chúng đang ngày càng tới gần.
May là...
Những con vật đó cũng hơi sợ con người nên đã dừng lại ở chỗ cách đó không xa.
Chỉ có Chi Chi vẫn chạy nhanh như bay, cô vọt tới trước mặt Hạ Vân Trù, khẽ cọ lên người anh rồi sau đó đi thẳng tới chỗ người phụ trách quản lý vườn bách thú tỉnh S.
Cô thò móng vuốt ra, khẽ kéo vạt áo ông ta rồi lại nhìn về chỗ nhóm động vật kia.
Người phụ trách vườn bách thú tỉnh S: “???”
Mạc Linh Chi: “Auu.”
Người phụ trách vườn bách thú tỉnh S: “???”
Hạ Vân Trù phiên dịch: “Nhóc ấy bảo đấy là tặng cho ông...”
Vậy nên, trước khi cô vào núi đã kéo vạt áo của ông ta, chính là đang muốn nói tới chuyện này...
Tiếc là lúc đó người phụ trách không hiểu được!!
Người phụ trách vườn bách thú tỉnh S: “...”, mẹ nó, chân ông ta ngày càng nhũn hơn rồi.
Đúng là ông ta thường xuyên được thấy mấy loài động vật hoang dã nên không tới nỗi sợ hãi như người bình thường, thế nhưng đây đang ở ngoài đấy, trước mặt ông ta là một đám đủ loại động vật hoang dã hung mãnh kia đấy!!
Trong đó còn có sói, loài động vật này dã tính khó thuần, nhỡ đâu nó xông lên thì sao?!
Hơn nữa, ngoại trừ con sư tử đực kia thì số động vật còn lại nhìn rất là yếu, rõ ràng là một đám nhóc không sống được ngoài thiên nhiên...
Dù là ông ta buông tay mặc kệ, hoặc là do đau lòng mà lo cho bọn chúng đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã xin được kinh phí! Chỉ mình khoản chữa trị thôi cũng đã là khoản chi khổng lồ rồi!
Người phụ trách vườn bách thú tỉnh S suýt khóc.
Chi Chi, ông đây không cần quà của nhóc đâu!
Thấy nhóm động vật không tới gần, người của Tổng cục Lâm nghiệp thở phào nhẹ nhõm, không còn sợ hãi như hồi nãy nữa.
Ông ta nhìn nhóm động vật, sau đó nhìn qua Chi Chi rồi hỏi thử: “Vậy nên, hồi nãy nhóc vào trong là để đưa chúng tới cậy nhờ chúng ta?”
Mạc Linh Chi gật đầu.
Người của Tổng cục Lâm nghiệp: “....”
Thành tinh mẹ nó rồi, cho Chi Chi đảm nhận chức vụ “nhà ngoại giao động vật” thì đúng là quá thích hợp!
Hạ Vân Trù: “Mọi người thấy nên xử lý đám động vật đó như nào?”
Anh nhìn về phía nhóm người Tổng cục và người phụ trách vườn bách thú tỉnh S.
Người phụ trách vườn bách thú tỉnh S: “...”
Người của Tổng cục Lâm nghiệp thở dài: “Nếu là động vật mà Chi Chi cho vườn bách thú tỉnh S thì cứ đưa tới đó đi, kinh phí lại xin thêm.”
Ông ngừng một chút rồi nhìn về phía Chi Chi: “Chúng nó đều tình nguyện sống chung với con người?”
Mạc Linh Chi gật đầu thật mạnh.
Tuy giờ đã qua Tết Nguyên Đán, nhưng trong rừng sâu có không ít dã thú không chịu nổi mùa xuân hoa nở, cô chỉ đành đưa một nhóm động vật tình nguyện đi cùng mình, tình nguyện sinh sống trong xã hội loài người đi ra ngoài.
Vì thế, cái trực thăng vốn tới để đón gấu đen, bây giờ chở thêm một đám động vật hoang dã nữa.
Đặc biệt là có con bị thương cần phải nhanh chóng đưa đi để chữa trị, cho nó điều kiện tốt để dưỡng thương. Còn cả con hổ con kia, đói bụng lâu vậy thì cũng cần được cho uống sữa.
Kênh livestream và hot search đã sớm bạo, không chỉ mình trong nước mà ngay cả kênh quốc tế cũng bùng nổ theo.
Thế mà “cún hot search” dẫn một đám động vật hoang dã từ trong rừng sâu ra!!
Chính phủ giao cho Chi Chi chức “nhà ngoại giao động vật”, bọn họ còn tưởng chỉ là một cái chức suông. Không ngờ tới là Chi Chi lại làm việc danh xứng với thực như này, khiến ai ai cũng kinh ngạc.
Cô như một sợi dây liên kết, vậy mà có thể hài hòa đi giữa hai giống loài khác nhau như vậy, ngay cả hổ còn có thể được hươu đèo trên lưng.
Một tấm ảnh chụp khi cô dẫn theo nhóm động vật chạy tới được truyền đi khắp nơi.
Nhà ngoại giao động vật, năm chữ này, quá xứng!
Tất nhiên là lúc này ở hiện trường không xôn xao được như trên mạng, tất cả mọi người đều không khỏi run sợ mà đi đứng rất cẩn thận.
Bọn họ không mang đủ lồng sắt, để đảm bảo sự an toàn cho mọi người nên chỉ có thể trói mấy con vật kia lại. Nhưng bọn chúng là động vật hoang dã cả đấy!
Bọn họ trói mà trong lòng run sợ, sợ rằng ngay sau đó sẽ có con nổi điên lên cắn chết bọn họ.
Cũng may là có Mạc Linh Chi cạnh đó nên nhóm động vật rất ngoan ngoãn chịu trói rồi lên trực thăng.
Người của Tổng cục Lâm nghiệp lau mồ hôi rồi thở phào một hơi: “Tốt rồi, cuối cùng cũng xong. Nhanh lên máy bay đi, chúng ta tới vườn bách thú. Trước tiên thì đưa mấy con này tới vườn bách thú tỉnh S vì chỗ đó gần hơn chút, còn gấu đen thì đưa tới...”
Ông ta lải nhải một hồi, Mạc Linh Chi tới trước mặt rồi chắn đường ông ta lại.
Người của Tổng cục: “Làm gì vậy?”, vẻ mặt mông lung.
Mạc Linh Chi nâng chân lên, khó khăn chà hai móng tay vào nhau, mắt híp lại thành một đường.
Hành động này, trông có hơi quen mắt.
Ngay cả ông ta cũng nhận ra được, đây là hành động “đếm tiền” đây mà!
Người của Tổng cục Lâm nghiệp cạn lời: “... Tuyệt đối không được mua bán động vật hoang dã!”
Mạc Linh Chi nóng tính, chỉ về phía trực thăng sau đó chỉ vào mình, bày ra vẻ mặt sốt ruột: “Au!” Ai mua bán bọn chúng đâu?!
Hạ Vân Trù nhịn cười, giúp cô phiên dịch: “Nhóc ấy bảo, nhóc ấy đã thể hiện năng lực của mình rồi, vậy thì mấy người có nên quyết định tiền lương cho nhóc ấy hay không?”
Đây rõ ràng là muốn có tiền lương của riêng mình!
Người của Tổng cục Lâm nghiệp đột nhiên hiểu ra.
Những người khác đều rất kinh ngạc.
Gì đây, tích cực tới vậy luôn sao?!
Trên kênh livestream nháy mắt bùng nổ.
“Hahaha!!!”
“Chi Chi cũng muốn có tiền lương!!”
“Không phải à, bây giờ nhóc ấy là “công chức nhà nước” mà, sao có thể không có lương cho được?”
“Hahaha, cười điên mất, lần đầu tiên thấy cún con đòi tiền lương đấy!”
“Đáng yêu quá đi, cho nhóc ấy, nhất định phải cho nhóc ấy tiền lương đấy!”
“Huhuhu, hồi nãy ông chủ của tôi nói, nhìn mấy người xem, còn không bằng một con cún, cún con nó còn biết làm việc nghiêm túc để giành lấy tiền lương.”
“Thôi xong con ong rồi, sợ là sau này ông chủ của chúng tôi cũng sẽ mắng như vậy quá!”
“Tôi nhận thua, tôi đúng là không bằng một con cún.”
...
Người của Tổng cục Lâm nghiệp thử dò hỏi: “Vậy, hay là mỗi tháng cho nhóc tiền lương là 3000 tệ?”
Hai mắt Mạc Linh Chi sáng lên, phấn khích nhìn ông ta, không nhịn được mà gật đầu.
Ố yè, cô cũng có tiền lương rồi!!
Chi Chi hưng phấn nhìn về phía Hạ Vân Trù, sau đó lại nhìn về phía đám gấu đen với vẻ mặt đắc ý. Cô dựng đuôi, vểnh hai tai lên, bày ra tư thế kiêu ngạo.
Những người khác: “....”
3000 tệ đã khiến nhóc vui mừng tới mức đó...
Giá trị toàn thân nhóc là hơn trăm triệu đấy được không hả!!
Có cả trăm triệu được gửi trong ngân hàng, mỗi ngày không chỉ có 3000 thôi đâu!
Người trên kênh livestream cười sặc sụa.
“Hahaha, Chi Chi làm tôi cười chết mất!”
Má ơi, vậy mà nhóc ấy muốn có tiền lương thiệt!!”
“Quá đáng lắm, vậy mà chỉ cho Chi Chi có 3000 một tháng. Một lần lên quảng cáo của Chi Chi là 5000 vạn rồi đấy, hahaha!!”
“Thế là tốt rồi, một tháng tiền lương của tôi cũng được có 3000 thôi nè.”
“Hahaha, chụp lại cái động tác đếm tiền của Chi Chi chưa? Trong vòng một phút tôi muốn có meme của nó!”
“Trời ạ, thích Chi Chi quá đi thôi. Mhumhu, tôi muốn tới vườn bách thú Thủ đô ngồi đợi, tôi muốn tận mắt nhìn thấy Chi Chi!! Nhóc con, tôi yêu em lắm!!”
...
Thấy được vẻ vui sướng của Chi Chi, đạo diễn Chương sờ cằm, nhịn không được mà nghĩ...
Nếu quay xong chương trình rồi cũng phát chút tiền lương cho nhóc ấy thì sao?
Mạc Linh Chi không biết những người khác nghĩ như nào, lúc này trong lòng cô chỉ có sự vui mừng. Giờ cô là động vật có chức quan trên người, được đối xử hệt như bảo vật quốc gia, hơn nữa còn có cả tiền lương!!
Cái này nói rõ điều gì!
Nói rõ là cô có thể tự nuôi sống bản thân, có khi còn có thể nuôi sống được cả người nhận nuôi luôn.
Nghĩ vậy, Chi Chi càng thêm phấn khích.
Cô đứng lên, nhìn người của Tổng cục Lâm nghiệp rồi vỗ ngực.
“Au!” Tôi sẽ nỗ lực làm việc!
Ý tứ biểu hiện rõ ràng tới mức người của Tổng cục có thể dễ dàng hiểu được.
Nhóm người: “....”
Một hồi sau, người của Tổng cục Lâm nghiệp mới thử dò hỏi.
“Chi Chi....cái kia, các vườn bách thú lớn của chúng ta không có đủ khả năng để nuôi hết tất cả các loài động vật kia, hơn nữa, đột nhiên để chúng nó xuất hiện trước mặt người bình thường thì sẽ dọa bọn họ sợ mất. Vậy nên… nếu không phải tăng ca thì nhóc không cần tự chủ động tăng ca đâu nha.”
Bọn họ chỉ cần nghĩ tới cảnh, vào lúc bọn họ không hay biết gì, Chi Chi làm chuyện giống hôm nay, đột nhiên chạy vào núi, lại đột nhiên dẫn một nhóm động vật ra cho bọn họ nuôi....
Mẹ nó, thật đáng sợ!!
Xin nhóc đừng tăng ca!
Mạc Linh Chi kinh ngạc.
Được đối xử tốt tới vậy sao? Vậy mà không cần phải tăng ca?
Trời ạ, vậy mà cô lại có được công việc tốt nhất trong lịch sử luôn đấy!
Tâm trạng của cô tốt tới mức muốn bay lên, Hạ Vân Trù cười cười, anh vươn tay ra bế cô lên, bước vào khoang trực thăng.
Bọn họ đứng ở cửa máy bay, quay về phía đạo diễn Chương, lúc này, tất cả camera đều đang hướng về phía bọn họ.
Hạ Vân Trù: “Chi Chi, nói lời tạm biệt với mọi người đi.”
Mạc Linh Chi nhìn vào camera, nâng chân lên rồi vẫy: “Chít!” tạm biệt!
Kênh live tràn đầy bình luận “Tạm biệt”.
Lần livestream làm rúng động thế giới tới đây xem như chính thức kết thúc.
---
Tuy rằng quá trình khá là phức tạp nhưng cuối cùng bọn họ vẫn thuận lợi đưa được gấu đen tới vườn bách thú Thủ đô.
Ở đó sớm đã được chuẩn bị tốt để đón gấu đen về, khu nó ở trong vườn bách thú được làm giống với môi trường ngoài tự nhiên, còn có cả nhân viên chăm sóc rất tốt.
Cuối cùng thì gấu đen được gặp lại người đã từng nuôi nó, bọn họ đã ngồi trực thăng đi từ vườn bách thú tỉnh S để tới vườn bách thú Thủ đô trông nó.
Không cần biết có được cho phép chuyển công tác hay không, bọn họ tạm thời vẫn muốn làm việc tại vườn bách thú Thủ đô để giúp cho gấu đen có thể thích nghi với cuộc sống mới.
Gấu đen “mạnh bạo” ôm một cái khiến mấy người ngã lăn trên đất.
Bọn họ cười nói rồi đút thịt khô, sữa và trái cây cho nó, đây đều là đồ gấu đen thích ăn cả.
Khoảnh khắc đó, nó lộ ra nụ cười sung sướng, hiển nhiên là rất vừa lòng.
Hạ Vân Trù cũng cười, anh ôm Chi Chi rồi xoa bộ lông xù của cô.
Bên cạnh đó còn có không ít nhân viên của vườn bách thú cũng đang vây xem Chi Chi.
Vốn dĩ là không thể đem thú cưng vào vườn bách thú, nhưng vì có cả người của Tổng cục Lâm nghiệp và người phụ trách vườn bách thú đều ở đây. Bọn họ đặc biệt phê chuẩn cho Chi Chi vào nên không sao cả, dù gì thì… cô cũng chính là nhà ngoại giao động vật.
Đột nhiên, người bên Tổng cục Lâm nghiệp đưa ra đề nghị: “Chi Chi, nhóc muốn đi xem gấu trúc không?”
Lời này vừa dứt thì Chi Chi không khỏi sửng sốt.
Hạ Vân Trù cũng giật mình, cúi đầu nhìn về phía cún con.
Mạc Linh Chi nghĩ ngợi một hồi rồi chậm rãi gật đầu: “Áu.” Đi!
Cô muốn đi xem thử gấu trúc quốc bảo, để xem rốt cuộc là nó có bộ dạng kiểu gì...
Vậy nên, cục bông đen trắng đã có mặt tại chuồng gấu trúc.
Gấu trúc trong chuồng nuôi rất thân thiện, chúng nó không phải loài có cái nết đi tấn công người khác nên người của vườn bách thú cứ thể thả cho Chi Chi đi vào trong.
Sau đó...
Chi Chi bị vây xem.
Bị toàn thể gấu trúc trong chuồng quây lại nhìn!
Những nhóm quây tròn, lười nhác trong mấy ngày nay đều tụ tập lại, vây quanh Chi Chi để nhìn… một tên nhóc thú vị.
Dường như cô chính là sự tồn tại còn hiếm lạ hơn cả bọn nó.
Biểu cảm Chi Chi dần chết lặng, ngồi thụp dưới đất mà ngây ngốc nhìn chúng nó.
Cô và đám gấu trúc, hòa thành một khối.
Ngoại trừ cái quầng thâm ở mắt thì thật sự trông cô rất là giống gấu trúc!
---
Tác giả có lời muốn nói:
Chi Chi: Nếu lúc đầu mình mạnh mẽ hơn chút thì giờ đã có thể ở cùng chúng nó luôn rồi.
Cún con đã vào trong núi một tiếng rồi nhưng vẫn chưa ra.
Cô đột nhiên chạy đi nên khi mọi người còn chưa kịp định thần lại thì đã không thấy bóng dáng cô đây nữa rồi.
Không có máy quay, trên đầu cô cũng không có camera nốt, Chi Chi cứ thế biến mất giống như ngày hôm qua khiến mọi người không ai biết rõ được là cô đi đâu và tình hình hiện tại như nào.
Người bên Tổng cục Lâm nghiệp có hơi sốt ruột mà nhìn về phía Hạ Vân Trù: “Hạ tiên sinh, như này là sao thế? Một mình Chi Chi vào núi có an toàn không? Có cần đi vào… tìm thử không?”
Đây là cún hot search, trước mắt là “động vật ngoại giao” đầu tiên trên thế giới này!
Nếu lỡ như xảy ra chuyện...
Nghĩ thôi đã thấy đau gan đau mề rồi.
Những người còn lại cũng thấy lạ, hôm qua mặc dù là chiều tối và tuyết lớn như vậy nhưng Hạ Vân Trù vẫn chịu vào núi để tìm Chi Chi, sao hôm nay lại cứ thế để Chi Chi tùy ý chạy đi như vậy được?
Anh không lo sao?
Hạ Vân Trù thở dài đáp: “Nhóc ấy muốn chúng ta chờ, vậy thì chờ thôi.”
Anh cũng đâu biết cô muốn làm gì đâu!
Nhưng đúng là Hạ Vân Trù không hề lo lắng thật.
Hôm qua anh đi theo, vừa là vì lo lắng, lại vừa sợ cô sẽ đi mất.
Thế nhưng sau khi đi theo, anh mới phát hiện ra. Trong núi sâu, có khi Chi Chi còn sống tốt và an toàn hơn cả anh nữa.
Vậy thì không còn gì phải lo lắng cả.
Dù sao cũng là trong môi trường tự nhiên, tuy cô trông tròn một cục thế nhưng hoạt động trong núi cũng không thành vấn đề.
Chỉ là đứa nhóc này...
Rốt cuộc là đang nghĩ gì nữa vậy?
Mọi người nhìn về phía rừng sâu, nóng lòng vì sao Chi Chi mãi vẫn chưa ra.
Mọi người trên livestream cũng sốt ruột không kém.
Bọn họ liên tục bình luận...
“Rốt cuộc là nhóc đấy định làm gì thế?”
“Tuy là… nhưng… cái cần nói đó là, Chi Chi có hơi tùy hứng rồi đấy.”
“Đúng vậy, hôm qua vào núi sâu, hôm nay lại chạy đi nữa… đúng là có hơi tùy hứng thật.”
“Nhóc ấy chào hỏi với Hạ Vân Trù rồi mà, chắc là nhóc ấy có việc gì đó thôi.”
“Một con cún thì có thể có việc gì được chứ?”
“Chi Chi luôn khiến người khác đổi mới tam quan mà, bây giờ tôi rất nóng lòng muốn biết Chi Chi vào núi làm gì đấy!”
...
Trong lúc đạo diễn Chương, nhóm người của Tổng cục Lâm nghiệp đang lo lắng, cư dân mạng đang nghị luận nhiệt tình thì....
Chi Chi cũng đang rất sốt ruột.
Mạc Linh Chi: [Au, nhanh lên nào]
Một con sói cà lăm đáp: [Chờ chút nữa...Chúng ta tìm thêm xem sao, hôm qua nó mới rời đi nên tìm được nhanh thôi, cô cố đợi chút nữa…]
Mạc Linh Chi không kiên nhẫn vò đầu:[Vậy mấy cậu nhanh chút, mọi người sắp đi mất rồi.]
Có con quay qua hỏi cô: [Mấy người đó có đáng tin không?]
Mạc Linh Chi: [Không phải có tôi đây sao, bây giờ tôi là nhà ngoại giao động vật đó nên tôi sẽ chú ý hơn. Đi theo nhân loại không có tự do nhưng lại không ăn lo ăn mặc, không sợ bị đói bụng.]
Bên cạnh đó, một con hổ gầy yếu không ngừng cọ lên người Mạc Linh Chi, miệng chép chép, bụng lép kẹp.
Nó vừa muốn cọ nhiệt trên người Mạc Linh Chi, lại vừa muốn có gì đó để ăn nên không ngừng giương nanh múa vuốt.
Sau khi hổ mẹ chết, nó đã đói bụng hai ngày rồi.
Rồi...
Nó đã bị Mạc Linh Chi ném lên lưng một con hươu.
Việc này khiến con hươu bị sốc tới mức lùi về sau vài bước, chỉ tiếc là bị thương nên ngã xuống cùng hổ con luôn.
Đứa nhóc này còn chưa mọc hết răng nên không thể làm con hươu bị thương được.
Mạc Linh Chi ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong lòng không khỏi sốt ruột.
Người nhận nuôi và mọi người hẳn là sẽ chờ cô nhỉ?
---
Hai tiếng trôi qua.
Đừng nói là người của Tổng cục Lâm nghiệp, ngay cả đạo diễn Chương còn chờ không nổi nữa...
“Hạ tổng, hay là chúng ta cho người vào tìm xem sao, không thể cứ chờ như vậy được đâu.”
Người của Tổng cục cũng gật gù: “Đúng vậy, phải cho người vào tìm thôi, cả con gấu đen kia cũng không thể chậm trễ nữa, phải nhanh chóng đưa đi.”
Ý này rất được người phụ trách vườn bách thú Thủ đô tán thành: “Tôi đồng ý trước tiên đưa gấu đen lên trực thăng về Thủ đô trước, chỉ cần hai tiếng thôi mà.”
Ông ta cúi đầu nhìn đồng hồ, rất là sốt ruột.
Trực thăng đã tới đây từ sớm, hạ cánh cách đó không xa. Thế nhưng vì Chi Chi mãi chưa ra nên bọn họ vẫn cứ đợi nãy tới giờ.
Hạ Vân Trù chỉ về phía gấu đen: “Chi Chi chưa ra thì chưa chắc nó đã chịu đi.”
Mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy, quả nhiên là con gấu kia vẫn còn đang dựa vào lồng sắt chứ chưa chịu chui vào.
Bọn họ không thể cưỡng chế dùng thuốc mê được.
Đây là một con gấu đen rất tin tưởng con người đấy!
Người phụ trách vườn bách thú tỉnh S cũng có chút không kiên nhẫn: “Aizzz, mấy người còn đợi được, còn vườn bách thú của chúng tôi chả được cái gì về tay thì sao phải đợi ở chỗ này làm gì chứ?”
Không những là không giành được gì, đã thế còn ngược lại, mất đi một vài nhân viên.
Người dẫn đầu nhóm người bên Tổng cục Lâm nghiệp nhíu mày, cuối cùng hít sâu một hơi rồi ra quyết định.
“Trước tiên chúng ta....”
Hạ Vân Trù cắt ngang lời ông ta: “Chi Chi quay lại rồi!”
Anh bất ngờ nói rồi tiến lên trước vài bước.
Tuy còn chưa thấy Chi Chi xuất hiện trong tầm mắt nhưng gấu đen đã đứng dậy, hưng phấn gầm rú lên một tiến về phía rừng sâu: “Graooo!”
Hạ Vân Trù thấy vậy thì đoán ra, nhóc con quay về rồi.
Mọi người thở phào.
Cuối cùng cũng ra.
Bọn họ nhìn qua, ở rất xa trong rừng cây tối tăm kia có một bóng dáng loạng choạng đi về phía bọn họ.
Khoan đã.
Một con cún mà có thể tạo ra tiếng động lớn như vậy được sao?!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì cách đó không xa. Cún con xuất hiện, sau nó còn có… một đám động vật đi theo.
Mọi người: “???”
Đạo diễn Chương: “... Mẹ nó..”
Lúc này, không có ai thèm để ý tới lời thô tục này của ông nữa, mọi người đang khiếp sợ và không thể nào tin được cảnh tượng trước mắt kia.
Cục bông trắng đen kia đi ra, còn dẫn theo MỘT-NHÓM-ĐÔNG-ĐÚC toàn động vật hoang dã.
Con hổ nhỏ kia, thoạt nhìn thì chắc là mới sinh chưa lâu, gầy gầy nhỏ nhỏ, yếu ớt dựa và người một con hươu.
Con hươu thì có chân bị thương, đi đường khập khiễng, khó khăn.
Còn có một con sói, nhìn bộ dạng kia thì chắc không chống cự nổi mấy ngày nữa.
Gấu đen, hoẵng, một vài con khỉ...
Đủ loại động vật đi theo sau Chi Chi, ngày càng ra gần hơn.
Gì, đợi đã!
Cái tên đi cuối cùng trong đội ngũ kia, là sư tử đấy à?!
Con sư tử đực dũng mãnh như vậy!!
Là chạy khỏi vườn bách thú nhưng sau đó phát hiện không thích nghi được với cuộc sống ở ngoài nên chuẩn bị làm như con gấu đen kia, quay về để sống đời sống của loài cá mặn à?!
Người của Tổng cục Lâm nghiệp và vườn bách thú chỉ biết nghẹn họng, ngây người nhìn.
Người xem livestream cũng sốc không kém...
“Tôi không hoa mắt đấy chứ...”
“Tôi nghĩ là không đâu...”
“Mẹ nó, mẹ nó, con mẹ nó!!! Chi Chi làm cái gì thế?!”
“Nhóc đấy tìm được cái “đoàn đội” này ở đâu vậy! Dọa tôi ngu người luôn.”
“Mẹ ơi, “nhà ngoại giao động vật”, đúng là danh xứng với thực nhỉ!!”
...
Chi Chi đi rất nhanh, vui mừng chạy về phía mọi người, đám động vật ở sau cũng không thua kém mà đuổi kịp.
Đạo diễn Chương: “!!!”
Người của Tổng cục Lâm nghiệp: “!!!”
Mau dừng lại đi Chi Chi!!
Đừng dẫn chúng nó tới gần đây chứ, mẹ nó, chân bị dọa cho nhũn ra hết rồi!
Đặc biệt là con sư tử đực trông rất là hung tàn kia!
Đây là tên có thể chạy thoát khỏi vườn bách thú đấy!
Một đám động vật rầm rầm tới gần, chân đạo diễn Chương đã mềm nhũn, phải dựa vào người trợ lý mới tạm thời đứng vững được.
Mọi người thì trừng lớn mắt, nhìn bọn chúng đang ngày càng tới gần.
May là...
Những con vật đó cũng hơi sợ con người nên đã dừng lại ở chỗ cách đó không xa.
Chỉ có Chi Chi vẫn chạy nhanh như bay, cô vọt tới trước mặt Hạ Vân Trù, khẽ cọ lên người anh rồi sau đó đi thẳng tới chỗ người phụ trách quản lý vườn bách thú tỉnh S.
Cô thò móng vuốt ra, khẽ kéo vạt áo ông ta rồi lại nhìn về chỗ nhóm động vật kia.
Người phụ trách vườn bách thú tỉnh S: “???”
Mạc Linh Chi: “Auu.”
Người phụ trách vườn bách thú tỉnh S: “???”
Hạ Vân Trù phiên dịch: “Nhóc ấy bảo đấy là tặng cho ông...”
Vậy nên, trước khi cô vào núi đã kéo vạt áo của ông ta, chính là đang muốn nói tới chuyện này...
Tiếc là lúc đó người phụ trách không hiểu được!!
Người phụ trách vườn bách thú tỉnh S: “...”, mẹ nó, chân ông ta ngày càng nhũn hơn rồi.
Đúng là ông ta thường xuyên được thấy mấy loài động vật hoang dã nên không tới nỗi sợ hãi như người bình thường, thế nhưng đây đang ở ngoài đấy, trước mặt ông ta là một đám đủ loại động vật hoang dã hung mãnh kia đấy!!
Trong đó còn có sói, loài động vật này dã tính khó thuần, nhỡ đâu nó xông lên thì sao?!
Hơn nữa, ngoại trừ con sư tử đực kia thì số động vật còn lại nhìn rất là yếu, rõ ràng là một đám nhóc không sống được ngoài thiên nhiên...
Dù là ông ta buông tay mặc kệ, hoặc là do đau lòng mà lo cho bọn chúng đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã xin được kinh phí! Chỉ mình khoản chữa trị thôi cũng đã là khoản chi khổng lồ rồi!
Người phụ trách vườn bách thú tỉnh S suýt khóc.
Chi Chi, ông đây không cần quà của nhóc đâu!
Thấy nhóm động vật không tới gần, người của Tổng cục Lâm nghiệp thở phào nhẹ nhõm, không còn sợ hãi như hồi nãy nữa.
Ông ta nhìn nhóm động vật, sau đó nhìn qua Chi Chi rồi hỏi thử: “Vậy nên, hồi nãy nhóc vào trong là để đưa chúng tới cậy nhờ chúng ta?”
Mạc Linh Chi gật đầu.
Người của Tổng cục Lâm nghiệp: “....”
Thành tinh mẹ nó rồi, cho Chi Chi đảm nhận chức vụ “nhà ngoại giao động vật” thì đúng là quá thích hợp!
Hạ Vân Trù: “Mọi người thấy nên xử lý đám động vật đó như nào?”
Anh nhìn về phía nhóm người Tổng cục và người phụ trách vườn bách thú tỉnh S.
Người phụ trách vườn bách thú tỉnh S: “...”
Người của Tổng cục Lâm nghiệp thở dài: “Nếu là động vật mà Chi Chi cho vườn bách thú tỉnh S thì cứ đưa tới đó đi, kinh phí lại xin thêm.”
Ông ngừng một chút rồi nhìn về phía Chi Chi: “Chúng nó đều tình nguyện sống chung với con người?”
Mạc Linh Chi gật đầu thật mạnh.
Tuy giờ đã qua Tết Nguyên Đán, nhưng trong rừng sâu có không ít dã thú không chịu nổi mùa xuân hoa nở, cô chỉ đành đưa một nhóm động vật tình nguyện đi cùng mình, tình nguyện sinh sống trong xã hội loài người đi ra ngoài.
Vì thế, cái trực thăng vốn tới để đón gấu đen, bây giờ chở thêm một đám động vật hoang dã nữa.
Đặc biệt là có con bị thương cần phải nhanh chóng đưa đi để chữa trị, cho nó điều kiện tốt để dưỡng thương. Còn cả con hổ con kia, đói bụng lâu vậy thì cũng cần được cho uống sữa.
Kênh livestream và hot search đã sớm bạo, không chỉ mình trong nước mà ngay cả kênh quốc tế cũng bùng nổ theo.
Thế mà “cún hot search” dẫn một đám động vật hoang dã từ trong rừng sâu ra!!
Chính phủ giao cho Chi Chi chức “nhà ngoại giao động vật”, bọn họ còn tưởng chỉ là một cái chức suông. Không ngờ tới là Chi Chi lại làm việc danh xứng với thực như này, khiến ai ai cũng kinh ngạc.
Cô như một sợi dây liên kết, vậy mà có thể hài hòa đi giữa hai giống loài khác nhau như vậy, ngay cả hổ còn có thể được hươu đèo trên lưng.
Một tấm ảnh chụp khi cô dẫn theo nhóm động vật chạy tới được truyền đi khắp nơi.
Nhà ngoại giao động vật, năm chữ này, quá xứng!
Tất nhiên là lúc này ở hiện trường không xôn xao được như trên mạng, tất cả mọi người đều không khỏi run sợ mà đi đứng rất cẩn thận.
Bọn họ không mang đủ lồng sắt, để đảm bảo sự an toàn cho mọi người nên chỉ có thể trói mấy con vật kia lại. Nhưng bọn chúng là động vật hoang dã cả đấy!
Bọn họ trói mà trong lòng run sợ, sợ rằng ngay sau đó sẽ có con nổi điên lên cắn chết bọn họ.
Cũng may là có Mạc Linh Chi cạnh đó nên nhóm động vật rất ngoan ngoãn chịu trói rồi lên trực thăng.
Người của Tổng cục Lâm nghiệp lau mồ hôi rồi thở phào một hơi: “Tốt rồi, cuối cùng cũng xong. Nhanh lên máy bay đi, chúng ta tới vườn bách thú. Trước tiên thì đưa mấy con này tới vườn bách thú tỉnh S vì chỗ đó gần hơn chút, còn gấu đen thì đưa tới...”
Ông ta lải nhải một hồi, Mạc Linh Chi tới trước mặt rồi chắn đường ông ta lại.
Người của Tổng cục: “Làm gì vậy?”, vẻ mặt mông lung.
Mạc Linh Chi nâng chân lên, khó khăn chà hai móng tay vào nhau, mắt híp lại thành một đường.
Hành động này, trông có hơi quen mắt.
Ngay cả ông ta cũng nhận ra được, đây là hành động “đếm tiền” đây mà!
Người của Tổng cục Lâm nghiệp cạn lời: “... Tuyệt đối không được mua bán động vật hoang dã!”
Mạc Linh Chi nóng tính, chỉ về phía trực thăng sau đó chỉ vào mình, bày ra vẻ mặt sốt ruột: “Au!” Ai mua bán bọn chúng đâu?!
Hạ Vân Trù nhịn cười, giúp cô phiên dịch: “Nhóc ấy bảo, nhóc ấy đã thể hiện năng lực của mình rồi, vậy thì mấy người có nên quyết định tiền lương cho nhóc ấy hay không?”
Đây rõ ràng là muốn có tiền lương của riêng mình!
Người của Tổng cục Lâm nghiệp đột nhiên hiểu ra.
Những người khác đều rất kinh ngạc.
Gì đây, tích cực tới vậy luôn sao?!
Trên kênh livestream nháy mắt bùng nổ.
“Hahaha!!!”
“Chi Chi cũng muốn có tiền lương!!”
“Không phải à, bây giờ nhóc ấy là “công chức nhà nước” mà, sao có thể không có lương cho được?”
“Hahaha, cười điên mất, lần đầu tiên thấy cún con đòi tiền lương đấy!”
“Đáng yêu quá đi, cho nhóc ấy, nhất định phải cho nhóc ấy tiền lương đấy!”
“Huhuhu, hồi nãy ông chủ của tôi nói, nhìn mấy người xem, còn không bằng một con cún, cún con nó còn biết làm việc nghiêm túc để giành lấy tiền lương.”
“Thôi xong con ong rồi, sợ là sau này ông chủ của chúng tôi cũng sẽ mắng như vậy quá!”
“Tôi nhận thua, tôi đúng là không bằng một con cún.”
...
Người của Tổng cục Lâm nghiệp thử dò hỏi: “Vậy, hay là mỗi tháng cho nhóc tiền lương là 3000 tệ?”
Hai mắt Mạc Linh Chi sáng lên, phấn khích nhìn ông ta, không nhịn được mà gật đầu.
Ố yè, cô cũng có tiền lương rồi!!
Chi Chi hưng phấn nhìn về phía Hạ Vân Trù, sau đó lại nhìn về phía đám gấu đen với vẻ mặt đắc ý. Cô dựng đuôi, vểnh hai tai lên, bày ra tư thế kiêu ngạo.
Những người khác: “....”
3000 tệ đã khiến nhóc vui mừng tới mức đó...
Giá trị toàn thân nhóc là hơn trăm triệu đấy được không hả!!
Có cả trăm triệu được gửi trong ngân hàng, mỗi ngày không chỉ có 3000 thôi đâu!
Người trên kênh livestream cười sặc sụa.
“Hahaha, Chi Chi làm tôi cười chết mất!”
Má ơi, vậy mà nhóc ấy muốn có tiền lương thiệt!!”
“Quá đáng lắm, vậy mà chỉ cho Chi Chi có 3000 một tháng. Một lần lên quảng cáo của Chi Chi là 5000 vạn rồi đấy, hahaha!!”
“Thế là tốt rồi, một tháng tiền lương của tôi cũng được có 3000 thôi nè.”
“Hahaha, chụp lại cái động tác đếm tiền của Chi Chi chưa? Trong vòng một phút tôi muốn có meme của nó!”
“Trời ạ, thích Chi Chi quá đi thôi. Mhumhu, tôi muốn tới vườn bách thú Thủ đô ngồi đợi, tôi muốn tận mắt nhìn thấy Chi Chi!! Nhóc con, tôi yêu em lắm!!”
...
Thấy được vẻ vui sướng của Chi Chi, đạo diễn Chương sờ cằm, nhịn không được mà nghĩ...
Nếu quay xong chương trình rồi cũng phát chút tiền lương cho nhóc ấy thì sao?
Mạc Linh Chi không biết những người khác nghĩ như nào, lúc này trong lòng cô chỉ có sự vui mừng. Giờ cô là động vật có chức quan trên người, được đối xử hệt như bảo vật quốc gia, hơn nữa còn có cả tiền lương!!
Cái này nói rõ điều gì!
Nói rõ là cô có thể tự nuôi sống bản thân, có khi còn có thể nuôi sống được cả người nhận nuôi luôn.
Nghĩ vậy, Chi Chi càng thêm phấn khích.
Cô đứng lên, nhìn người của Tổng cục Lâm nghiệp rồi vỗ ngực.
“Au!” Tôi sẽ nỗ lực làm việc!
Ý tứ biểu hiện rõ ràng tới mức người của Tổng cục có thể dễ dàng hiểu được.
Nhóm người: “....”
Một hồi sau, người của Tổng cục Lâm nghiệp mới thử dò hỏi.
“Chi Chi....cái kia, các vườn bách thú lớn của chúng ta không có đủ khả năng để nuôi hết tất cả các loài động vật kia, hơn nữa, đột nhiên để chúng nó xuất hiện trước mặt người bình thường thì sẽ dọa bọn họ sợ mất. Vậy nên… nếu không phải tăng ca thì nhóc không cần tự chủ động tăng ca đâu nha.”
Bọn họ chỉ cần nghĩ tới cảnh, vào lúc bọn họ không hay biết gì, Chi Chi làm chuyện giống hôm nay, đột nhiên chạy vào núi, lại đột nhiên dẫn một nhóm động vật ra cho bọn họ nuôi....
Mẹ nó, thật đáng sợ!!
Xin nhóc đừng tăng ca!
Mạc Linh Chi kinh ngạc.
Được đối xử tốt tới vậy sao? Vậy mà không cần phải tăng ca?
Trời ạ, vậy mà cô lại có được công việc tốt nhất trong lịch sử luôn đấy!
Tâm trạng của cô tốt tới mức muốn bay lên, Hạ Vân Trù cười cười, anh vươn tay ra bế cô lên, bước vào khoang trực thăng.
Bọn họ đứng ở cửa máy bay, quay về phía đạo diễn Chương, lúc này, tất cả camera đều đang hướng về phía bọn họ.
Hạ Vân Trù: “Chi Chi, nói lời tạm biệt với mọi người đi.”
Mạc Linh Chi nhìn vào camera, nâng chân lên rồi vẫy: “Chít!” tạm biệt!
Kênh live tràn đầy bình luận “Tạm biệt”.
Lần livestream làm rúng động thế giới tới đây xem như chính thức kết thúc.
---
Tuy rằng quá trình khá là phức tạp nhưng cuối cùng bọn họ vẫn thuận lợi đưa được gấu đen tới vườn bách thú Thủ đô.
Ở đó sớm đã được chuẩn bị tốt để đón gấu đen về, khu nó ở trong vườn bách thú được làm giống với môi trường ngoài tự nhiên, còn có cả nhân viên chăm sóc rất tốt.
Cuối cùng thì gấu đen được gặp lại người đã từng nuôi nó, bọn họ đã ngồi trực thăng đi từ vườn bách thú tỉnh S để tới vườn bách thú Thủ đô trông nó.
Không cần biết có được cho phép chuyển công tác hay không, bọn họ tạm thời vẫn muốn làm việc tại vườn bách thú Thủ đô để giúp cho gấu đen có thể thích nghi với cuộc sống mới.
Gấu đen “mạnh bạo” ôm một cái khiến mấy người ngã lăn trên đất.
Bọn họ cười nói rồi đút thịt khô, sữa và trái cây cho nó, đây đều là đồ gấu đen thích ăn cả.
Khoảnh khắc đó, nó lộ ra nụ cười sung sướng, hiển nhiên là rất vừa lòng.
Hạ Vân Trù cũng cười, anh ôm Chi Chi rồi xoa bộ lông xù của cô.
Bên cạnh đó còn có không ít nhân viên của vườn bách thú cũng đang vây xem Chi Chi.
Vốn dĩ là không thể đem thú cưng vào vườn bách thú, nhưng vì có cả người của Tổng cục Lâm nghiệp và người phụ trách vườn bách thú đều ở đây. Bọn họ đặc biệt phê chuẩn cho Chi Chi vào nên không sao cả, dù gì thì… cô cũng chính là nhà ngoại giao động vật.
Đột nhiên, người bên Tổng cục Lâm nghiệp đưa ra đề nghị: “Chi Chi, nhóc muốn đi xem gấu trúc không?”
Lời này vừa dứt thì Chi Chi không khỏi sửng sốt.
Hạ Vân Trù cũng giật mình, cúi đầu nhìn về phía cún con.
Mạc Linh Chi nghĩ ngợi một hồi rồi chậm rãi gật đầu: “Áu.” Đi!
Cô muốn đi xem thử gấu trúc quốc bảo, để xem rốt cuộc là nó có bộ dạng kiểu gì...
Vậy nên, cục bông đen trắng đã có mặt tại chuồng gấu trúc.
Gấu trúc trong chuồng nuôi rất thân thiện, chúng nó không phải loài có cái nết đi tấn công người khác nên người của vườn bách thú cứ thể thả cho Chi Chi đi vào trong.
Sau đó...
Chi Chi bị vây xem.
Bị toàn thể gấu trúc trong chuồng quây lại nhìn!
Những nhóm quây tròn, lười nhác trong mấy ngày nay đều tụ tập lại, vây quanh Chi Chi để nhìn… một tên nhóc thú vị.
Dường như cô chính là sự tồn tại còn hiếm lạ hơn cả bọn nó.
Biểu cảm Chi Chi dần chết lặng, ngồi thụp dưới đất mà ngây ngốc nhìn chúng nó.
Cô và đám gấu trúc, hòa thành một khối.
Ngoại trừ cái quầng thâm ở mắt thì thật sự trông cô rất là giống gấu trúc!
---
Tác giả có lời muốn nói:
Chi Chi: Nếu lúc đầu mình mạnh mẽ hơn chút thì giờ đã có thể ở cùng chúng nó luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.