Tôi Đóng Giả Làm Gấu Trúc Quốc Bảo Trong Chương Trình Thực Tế
Chương 125: Về nhà
Thập Vĩ Thố
18/12/2023
Editor: Mít
Thuận lợi nhào lên trên đùi Hạ Vân Trù, và được Hạ Vân Trù nhẹ nhàng bế lên.
Cô nằm trong vòng tay anh, vừa ngồi vững đã không đợi được nhìn về phía điện thoại, vừa hưng phấn, vừa kích động.
Huy chương còn đeo trên cổ, di chuyển không tiện cô cũng không muốn tháo xuống, có thể thấy được cô đắc ý và kiêu ngạo đối với chiến công của mình như thế nào.
Hạ Vân Trù không nói gì, chỉ đưa điện thoại đặt trước mặt cô.
Trên màn ảnh, độ nét của hình ảnh có thể nhìn thấy rõ ràng.
Mạc Linh Chi nhếch môi, nhưng khi nhìn rõ, nụ cười trên miệng cứng đờ.
Thứ cô muốn xem nhất chính là "gấu trúc" vẫn là "gấu trúc" kia, đứng trên đài nhận giải, cô đeo huy chương, ngẩng đầu ưỡn ngực, không giả mạo, không photoshop, ảnh có độ nét rất cao!
Nhưng mà...
Con gấu trúc kia chính là một quả bóng!
Tròn quá, mập quá, dù cho đã ngẩng đầu ưỡn ngực, vẫn mập như quả bóng!
Nào đâu oai hùng, nào đâu khí phách, chỉ còn lại một chữ mập!
Mạc Linh Chi: "..."
Không khác gì sét đánh ngang tai, đánh cho cô dại ra tại chỗ.
Cô thật sự há hốc mồm, biết là mình cũng mập, đặc biệt là từ sau khi vào nhà người nhận nuôi, người không cao lên, nhưng lại rộng bề ngang, càng ngày càng tròn ra không trở về như cũ được.
Trước đó bị ngã chổng vó cũng vì “nhiều thịt”.
Nhưng mà những người bên cạnh luôn luôn nói cô đáng yêu, người nhận nuôi còn nói cô không mập...
Bọn họ mê hoặc cô!!
"Áu” Chó con phát ra tiếng kêu thê thảm.
Dường như toàn bộ biệt thự đều nghe thấy tiếng kêu chấn động này, mấy khách mời đang thu dọn đồ đạc trên lầu cũng vội vã chạy ra.
“Sao vậy?”
“Có chuyện gì xảy ra?”
Liếc mắt nhìn Mạc Linh Chi đang được Hạ Vân Trù ôm trong ngực, không xảy ra chuyện gì...
Những người khác cũng ngơ ngác.
Chó con cắn răng, nhìn chòng chọc tấm hình kia.
Hạ Vân Trù xoa đầu cô: “Đừng buồn, buổi tối ăn ít một chút, ngày mai bắt đầu tập thể dục giảm béo, sau này không nên cái gì cũng ăn.”
Đúng, đây chính là mục đích của Hạ Vân Trù.
Buổi tối phải ăn bữa tiệc hải sản lớn, chó con nhất định sẽ cật lực ăn, tuy cô không phải chó con bình thường, nhưng dù sao cũng là thú cưng, ăn nhiều hải sản như vậy làm gì?
Hơn nữa, bác sỹ thú y đã nói Chi Chi cần bớt mập đi một chút.
Bây giờ anh cho cô xem tấm hình này, đến buổi tối, chắc chắn cô cũng sẽ không ăn nhiều, mục đích của anh cũng đạt được.
Không ăn, cái gì cũng không ăn nữa!
Mạc Linh Chi đầy tuyệt vọng giãy dụa, muốn nhảy khỏi ngực Hạ Vân Trù.
Hạ Vân Trù an ủi cô: “Đừng lo lắng, có anh ở đây, nhất định sẽ giúp em giảm béo thành công.”
“Phụt...” Cách đó không xa, Tô Ức vẫn chưa đi bỗng cười ra tiếng.
Mạc Linh Chi lập tức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt kia, thực sự tràn ngập phẫn hận...
Anh ta còn cười, đúng là đồ không có nhân tính!
Tên phản đồ này không phải người tốt!
Tô Ức nhịn cười, lấy điện thoại ra: “Chi Chi, nghĩ thông một chút, mấy ngày hôm nay có rất nhiều ảnh liên quan tới nhóc, nhóc cũng đã lên chủ đề rồi, nhóc xem người khác chụp mấy bức của nhóc nè!”
Mặc dù biết Tô Ức không có ý tốt, nhưng Mạc Linh Chi vẫn không tự chủ được nhìn sang.
Anh ta cho cô xem rõ ràng là một bức ảnh của Reuters* cùng những bức ảnh của du khách và fan chụp “gấu trúc” từ xa không rõ ràng lắm.
Reuters là một trong những hãng thông tấn lớn nhất thế giới. Reuters cung cấp bài viết, hình ảnh, đồ họa và video cho những tờ báo, đài phát thanh, đài truyền hình, Internet và các phương tiện truyền thông khác.
Nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra bức ảnh thứ nhất, cô đứng giơ chân lên, tấm sau đó là cô đang nằm chỏng vó trên đất, tấm cuối cùng là cảnh tượng cô duỗi chân ngã sõng soài.
Đặc biệt là tấm thứ ba, là bức ảnh rõ ràng nhất!
Đầu cô ở dưới, chân ở bên trên, chưa kịp giữ thăng bằng thì chân đã cắm xuống rồi.
Cô lại cực kỳ béo, bốn chân ngắn cũn, nhìn chung chính là một quả bóng.
Tư thế bày ra trong hình, cực kỳ giống với quả bóng đen trắng mà cô đã chơi với Trương Tụng Hạo trên bãi biển trước đó.
Nhìn hình ảnh này, người khác thì thấy cực kỳ đáng yêu, nhưng Mạc Linh Chi lại thấy “đau khổ”, “bi ai” vô cùng.
Đây mới chỉ là ảnh...
Đến khi video cô nhảy nhót bị tung ra thì sẽ như thế nào đây?
Cả người cô cứng đờ, mắt dại ra, không nhúc nhích.
Hạ Vân Trù nắm chặt tay cô, nhìn về phía Tô Ức khiển trách: “Thật quá đáng.”
Anh chỉ định trêu cô để buổi tối cô ăn hải sản ít một chút, không nghĩ tới mấy tấm ảnh này của Tô Ức thật sự đã kích thích nhóc con.
Cũng không biết nhóc có thể chịu đựng được không...
Hạ Vân Trù thấp giọng nói: "Rất đáng yêu, mọi người trên mạng đều rất thích nhóc, ngày mai anh dẫn nhóc đi giảm béo, sau đó nhóc sẽ càng ngày càng đẹp, yên tâm đi.”
"Áu" Mạc Linh Chi đột nhiên rít lên, giãy dụa nhảy xuống.
Cô xoay người phi thẳng lên lầu, “huy chương vàng” trên cổ bị rơi xuống cũng không thèm để ý, bóng lưng tiêu điều, lúc quay đi có thể thấy mặt cô uất ức và bi thương.
"Bịch bịch bịch..." Theo tiếng cô chạy đi, bóng lưng đã biến mất không thấy nữa.
Hạ Vân Trù lạnh lùng nhìn Tô Ức một chút, đuổi theo, cũng không quên nhặt huy chương vàng của chó con.
Trương Tụng Hạo chạy đến trước mặt Tô Ức, hừ lạnh nói: “Hừ, người xấu!”
Nói xong, cậu nhóc cũng nhanh chóng đuổi theo, theo sau là năm con chó con.
Tô Ức sờ mũi.
Trợ lý không nhịn được nói: “Anh à, rốt cuộc anh nghĩ gì vậy, tại sao lại đắc tội với Hạ tổng? Hơn nữa Chi Chi đáng yêu như vậy, sao anh còn muốn bắt nạt nó?”
Đương nhiên, người trợ lý này cũng thích chó con.
Tô Ức nhìn cầu thang, ánh mắt bình tĩnh: “Lần ghi hình tiếp theo của chương trình cũng phải tới năm sau, tới lúc đến tết, Hạ tổng nhất định không cho tôi gặp Chi Chi, nếu như tôi không để cho nó có ấn tượng sâu sắc, sợ năm sau nó sẽ quên luôn tôi mất...”
Trợ lý: "???"
Cho nên, anh tự nhiên gây sự vì người ta không tiếp đãi anh?
Thật muốn thay Chi Chi bóp chết anh!
Tô Ức: "Đi thôi, không phải muộn rồi sao?"
Nói xong, anh ta thu hồi ánh mắt nhìn cầu thang, rời đi.
Trợ lý nhìn lên lầu, lại nhìn theo hướng Tô Ức rời khỏi, nhanh chóng kéo vali đuổi theo.
-
Chó con trốn trong phòng một mình không chịu ra.
Cô chỉ đóng cửa, không thể khóa trái, nhưng Hạ Vân Trù không dám tự tiện mở ra, chỉ chờ cô tự đồng ý đi ra.
Lúc này anh nhìn cửa phòng, cảm thấy đau cả đầu.
Vốn dĩ tấm hình kia chỉ trêu cô, cô chỉ gào thét một chút, phiền muộn một chút, mọi chuyện sẽ không nghiêm trọng như thế.
Nhưng Tô Ức lại cứ muốn chặn ngang lại, nhất định phải dùng bức ảnh cô nhảy đề kích thích cô...
"Chi Chi, thật sự có rất nhiều người thích nhóc, anh đọc bình luận cho nhóc được không?” Hạ Vân Trù nhẹ giọng dụ dỗ.
Cửa cũng chưa mở ra, bên trong cũng không có động tĩnh gì.
Hạ Vân Trù lấy điện thoại ra, sàng lọc vài bình luận cho cô ghi nhớ.
“Chi Chi thật sự rất đáng yêu, tôi rất thích nhóc!!”
"Đây chính là niềm vui của người có tiền sao? Lại có thể nựng gấu trúc (chó con) như vậy!”
"Oa oa oa, đáng yêu quá."
"Thật sự thích nhóc ấy, quá đáng yêu, quá dễ thương, cho dù là nhảy nhót hay nhận thưởng đều rất đáng yêu!”
“Đáng tiếc ảnh chụp của Reuters không rõ ràng, cũng không có video nhảy nhót hoàn chỉnh, khi nào mới phát tới tập này vậy?”
"Điên rồi điên rồi, không thể chờ đợi được nữa, muốn xem Chi Chi ở tập sau, còn những bốn ngày nữa!”
...
Nhưng mà, anh đọc rất lâu, chó con bình thường rất thích nghe bình luận vẫn không có động tĩnh gì.
Hạ Vân Trù ưu sầu thở dài.
Trong phòng, Mạc Linh Chi đi vào nhà vệ sinh.
Lúc mới đầu cô rất bi thương, vừa vào phòng đã trốn trên giường, thậm chí còn muốn khóc, cô rõ ràng đã rất cố gắng, rõ ràng cô là người giành chiến thắng, tại sao mấy bức ảnh trên mạng lại trở thành như vậy?!
Rõ ràng...
Cô đáng ra phải giống như Tôn Ngộ Không, dáng vẻ truyền ra ngoài của cô nên oai hùng, nhưng vì sao lại là hình ảnh như vậy!!
Hơn nữa, cô còn quá mập, xấu như thế!
Cô cũng là một cô gái, làm gì có cô gái nào thích những hình ảnh như vậy?!
Mạc Linh Chi thật sự chảy nước mắt.
Nhưng ngay sau đó, Hạ Vân Trù đọc bình luận cho cô.
Những cư dân mạng thể hiện tình yêu đối với cô, điều này làm cho cô nghĩ tới buổi trưa, sau khi cô giành được chiến thắng, những người kia cũng rất kích động, rất yêu thích cô...
Cho nên, dù cô có mập như thế nào, dù cô có tròn ra sao, mọi người vẫn thích cô đúng không?
Đây chính là mị lực của gấu trúc quốc bảo sao?
Đặc biệt cô còn là gấu trúc quốc bảo độc nhất vô nhị!
Nghĩ đến đây, cô sẽ không còn tuyệt vọng nữa, chỉ còn một chút khó chịu.
Cô vẫn không thể nào chấp nhận được con mập ú như vậy lại là mình, cũng không thể tiếp nhận sự thật rằng sự béo mập của cô bị tất cả mọi người nhìn thấy!
Mạc Linh Chi nhảy lên trên bồn rửa tay, tỉ mỉ nhìn bản thân trong gương.
Ừ, đúng là gấu trúc quốc bảo hoàn mỹ.
Chỉ là quá béo...
Cô nhất định phải giảm cân, nhanh chóng giảm cân.
Nhìn “quả bóng” trong gương, ánh mắt Mạc Linh Chi trở nên kiên định.
-
Tô Ức đi rồi, Bạch Ngọc không đánh tiếng mà vội vã rời đi, một giây cô ta cũng không muốn ở lại.
Cam Vũ Quyên cũng đến chào hỏi, nhưng cũng nhanh chóng rời đi, họ đều là người nổi tiếng, trước tết là thời điểm bận rộn nhất, tất cả lịch trình đều kín hết.
Bây giờ khách mời trong biệt thự chỉ còn cha con Trương Dương Triết, Hạ Vân Trù và chó con.
Trương Dương Triết liếc nhìn thời gian, cũng đi lên, nhìn đảo quanh cửa phòng vẫn đóng chặt, nhìn về phía Hạ Vân Trù: “Nhóc ấy vẫn không chịu đi ra à? Vậy bữa tối hôm nay...”
Thời gian có vẻ đã không kịp, bọn họ cơm nước xong còn phải lên máy bay ai về nhà nấy.
Hạ Vân Trù lắc đầu một cái: “Hôm nay không thể ăn cơm cùng nhau, Chi Chi chắc không có tâm trạng, tôi khuyên nhủ nhóc một chút, rồi sẽ...”
Tiếng nói im bặt.
Cánh cửa trước mặt có tiếng vang.
Đó là tiếng mở cửa của chó con nhảy lên, lần thứ nhất không được, Hạ Vân Trù nhanh chóng đưa tay ra, mở cửa phòng.
Mạc Linh Chi đi ra.
Nhìn cô đã không còn gì bất thường, trong mắt cũng không còn sự bi thương và tuyệt vọng.
Cô nhìn bọn họ: "Áu" Đi, ăn bữa tiệc hải sản lớn!
Hạ Vân Trù: "???"
Anh hiểu rõ ý của cô, cho nên mới choáng váng.
Còn muốn ăn?
-
Cá ngạnh, tôm hùm, cua hoàng đế, sashimi, tôm nữ hoàng, cá mú sao đỏ, bào ngư, hàu...
Hải sản được nhà bếp làm riêng, đặt đầy một bàn lớn.
Chó con bày ra một bộ ăn hết tất cả, cô vùi đầu ăn, vừa bẹp miệng vừa phát ra những tiếng tán dương.
“Chít!” Ngon lắm.
“Ăng!” Mỹ vị
“Gâu!” Thích quá.
Đừng hỏi sao họ có thể hiểu rõ ràng như vậy, vẻ mặt của cô quá mức sinh động.
Đầu óc Hạ Vân Trù mơ hồ.
Anh vừa bóc tôm cho cô, vừa đánh giá vẻ mặt cô.
Kỳ quái...
Cô thật sự không có gì khác thường!
Mặc dù có một chút “biến sự tức giận thành ăn uống”, nhưng dựa theo sự hiểu biết của anh về cô, cô chắc chắn sẽ biểu thị “giảm béo, không ăn”, sau khi anh “khuyên bảo” mới ăn một ít.
Sao có thể như bây giờ, ăn quên trời quên đất?
Anh bóc một con tôm bỏ vào bát cô, không nhịn được thăm dò: “Nhóc không giảm béo à?”
“Áu” Mạc Linh Chi trừng anh.
Ăn cơm thì ăn đi, nói mấy chuyện mất hứng làm gì?
Hơn nữa giảm béo và ăn cơm thì liên quan gì?
Hạ Vân Trù thật sự mờ mịt
Lần đầu tiên anh cảm thấy bối rối về hành vi của chó con.
Trương Dương Triết bên cạnh cũng không nhịn được nói: “Có phải nhóc ấy ăn hơi nhiều rồi không? Ăn ít một chút, dù sao ăn nhiều không tốt cho nó...”
Dù sao thì chó con cũng không thể ăn nhiều hải sản!!
Mặc dù cô ăn nhiều như vậy không bị làm sao, lại còn nhảy nhót tưng bừng, nhìn rất vui vẻ.
Cô cũng không giống năm con chó kia, thậm chí không giống những con chó khác, nhưng Trương Dương Triết vẫn hơi lo lắng, trước kia anh ta không thích con chó này, đương nhiên không quan tâm Hạ Vân Trù cho cô ăn cái gì.
Nhưng bây giờ vì con trai, anh ta cũng rất thích Chi Chi, nên không hy vọng cô có chuyện gì xảy ra.
Hạ Vân Trù cũng rất sầu não.
Vì muốn cô ăn ít hơn một chút, cố ý cho cô xem ảnh, còn bị Tô Ức kích thích, vốn nghĩ rằng cô sẽ không ăn, không ngờ cô không chỉ không ăn, mà còn ăn rất nhiều...
“Chi Chi, gần đủ rồi, ăn ít một chút.” Hạ Vân Trù không bóc tôm cho cô nữa.
Mạc Linh Chi chép miệng, nhìn anh lại nhìn Trương Dương Triết, mặt viết rõ...
Con người nói mời tôi ăn hải sản thỏa thích, không thể nói mà không giữ lời!
Hạ Vân Trù: "..."
Bên cạnh, Trương Tụng Hạo cười bóc tôm cẩn thận bỏ vào trong bát Mạc Linh Chi.
Mạc Linh Chi lập tức tiếp tục ăn.
Trương Tụng Hạo: "Chi Chi, tết anh đến chơi với em được không?”
Mạc Linh Chi: "..." Ngon quá đi!
Trương Tụng Hạo: "Nếu anh không đến thăm em, vậy em tới thăm anh được không? Ba anh mua cho anh rất nhiều đồ chơi, anh đều cho em chơi!”
Mạc Linh Chi: "..." Thật sự quá thơm!
Trương Tụng Hạo: "Anh thật sự rất thích em, em nhất định không được quên anh nhé.”
Mạc Linh Chi: "..." Phải nhanh chóng ăn nhiều hơn, trở về Hạ Vân Trù chắc chắn không cho cô ăn những thứ này nữa.
Trương Tụng Hạo: "Còn có tiểu nhất, tiểu nhị, bọn anh sẽ nhớ em, em nhất định phải tới thăm bọn anh, em nói cho chú Hạ, chú ấy sẽ dẫn em tới.”
Mạc Linh Chi: "..." Nếu như trở về muốn ăn hải sản, người nhận nuôi sẽ cho cô ăn sao?
Trương Tụng Hạo: "Bên ngoài nhà anh cũng có một nhà hàng hải sản rất ngon, đến lúc đó anh dẫn em đi ăn.”
Mạc Linh Chi đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, há mồm: "Áu" Được, tôi nhất định sẽ tới thăm cậu!
Trương Tụng Hạo cười cong mắt.
Bên cạnh, khóe miệng Hạ Vân Trù co giật.
Thấy Mạc Linh Chi dán mắt vào nửa con cua hoàng đế trên bàn, Trương Tụng Hạo hiểu ý, lập tức gắp miếng thịt cua rất lớn cho cô...
Anh rốt cuộc không nhịn được, nhìn cô, sâu xa nói: “Ăn hết trong bát thì không cho ăn nữa.”
Giọng nói trở nên nguy hiểm.
Mạc Linh Chi hơi dừng một chút.
“Áu..." Được rồi.
Dù sao cô cũng ăn gần no rồi, cũng không phải bữa cuối cùng, lần sau muốn ăn, lại tìm Trương Tụng Hạo là được, tốt nhất không có người nhận nuôi đi cùng.
Đáng thương Mạc Linh Chi không biết rằng, nhà của Trương Tụng Hạo cách nhà cô một thành phố.
Mặt Hạ Vân Trù không cảm xúc.
Sau này, tuyệt đối không dẫn chó con đi gặp Trương Tụng Hạo!
-
Ăn xong hải sản, Hạ Vân Trù ôm chó con lưu luyến không muốn tạm biệt Trương Tụng Hạo.
"Chi Chi..." Trương Tụng Hạo nước mắt lưng tròng.
Còn năm con chó kia đã được trợ lý của Trương Dương Triết đưa về trước.
Mạc Linh Chi: "Áu "
Thò đầu ra, mặc kệ đứa bé loài người này nựng.
Trương Tụng Hạo: Chi Chi thật tốt, thật không nỡ...
Mạc Linh Chi: Đừng quên phải dẫn tôi đi ăn hải sản, cậu nói gần nhà cậu có nhà hàng!
Hạ Vân Trù và Trương Dương Triết bất đắc dĩ nhìn nhau, một người ôm chó, một người ôm con, lên xe.
Đi xa rồi, vẫn còn nghe thấy tiếng gọi.
Trương Tụng Hạo: "Chi Chi! Nhớ đến thăm anh!!"
Mạc Linh Chi: "Áu" Nhất định nhất định!
Hạ Vân Trù dùng sức kéo đầu chó con về, cho cô ngồi ngay ngắn.
Từ ô tô chuyển sang máy bay tư nhân bởi vì phải về tứ hợp viện, lại chuyển sang ô tô, tuy không khổ nhưng thời gian rất dài.
Trưa nay chó con vì muốn giành chiến thắng mà dùng toàn bộ sức lực, còn chưa đến nhà đã không chịu được lăn ra ngủ.
Lúc về đến tứ hợp viện thì đã rất muộn.
Hạ Vân Trù dẫn chó con đi rửa mặt sạch sẽ, bế lên giường ngủ.
Anh bất đèn tường không chói mắt, dựa vào ánh đèn nhìn chó con ngủ say như chết, không nhịn được nắm thịt béo của cô...
"Nhóc con, rốt cuộc nhóc đang nghĩ gì?”
Rõ ràng hôm nay đã bị kích thích như vậy, chắc chắn là muốn giảm béo.
Sao còn ăn nhiều hải sản như vậy...
Anh không hiểu, cho nên vẫn canh cánh trong lòng.
Quên đi, ngày mai lại hỏi nhóc.
Hôm nay anh cũng mệt mỏi, ôm chó con, nghe thấy tiếng ngủ “O o” của cô.
Một người một chó, nằm ngủ say sưa.
Năm giờ sáng.
Bên ngoài vẫn còn tối om, hai người trong phòng vẫn ngủ say.
Chó con bị Hạ Vân Trù ôm vào trong ngực giường như thức dậy, thò đầu ra, mắt buồn ngủ lim dim nhìn quanh, vểnh tai nghe động tĩnh.
Rất tốt, tứ hợp viện không có người khác.
Bọn họ cũng không “ghi hình chương trình” nữa, giờ chỉ còn cô và người nhận nuôi còn đang ngủ.
Chó con cẩn thận từng li từng tí chui ra khỏi ngực Hạ Vân Trù, cục bánh bao trắng đen ngồi dậy, đôi mắt màu xanh nhạt lóe lên, lập tức trở thành một cô gái mang khuôn mặt trẻ con phúng phính.
Thiếu nữ không mảnh vải che thân, tóc đen dày bung xõa, trải xuống bờ vai trắng ngà, che đi tấm lưng ngọc ngà của cô.
Trên khuôn mặt non nớt của cô gái có một đôi mắt đen long lanh như nước, lúc này cô chớp chớp mắt, lóe ra tia giảo hoạt.
Đúng, cô đã có kế hoạch “giảm béo”
Ăn nhiều, có nhiều năng lượng, thì cô lại có thể trở thành một con gấu trúc thon thả rồi!
Cô phải biến đổi đến mức trở nên “rực rỡ”, phải trở nên “thon thả mảnh mai”.
Lúc cô mập mạp đã làm cho người khác thích rồi, khi cô giảm béo, chắc chắn sẽ càng có nhiều người thích đúng không?
Nghĩ đến đây, mắt của cô càng sáng hơn.
A
Chờ chút, không vội.
Không thể gầy đi quá nhanh được, nhất định sẽ bị phát hiện.
Mỗi ngày cô đều biến hình, mỗi ngày có thể nhỏ đi một chút, trải qua mấy ngày như vậy sẽ trở lại bình thường.
Ha ha ha...
Cô thật là thông minh!
Chó con hơi động, Hạ Vân Trù đã phát hiện, huống hồ nhóc còn rời khỏi ngực mình.
Đi toilet sao?
Sao không nghe thấy tiếng gì?
Anh chậm rãi mở mắt ra.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chi Chi: Mẹ nó tôi đúng là một thiên tài !
Hạ tổng (ôm chó con thon thả): ???
Thuận lợi nhào lên trên đùi Hạ Vân Trù, và được Hạ Vân Trù nhẹ nhàng bế lên.
Cô nằm trong vòng tay anh, vừa ngồi vững đã không đợi được nhìn về phía điện thoại, vừa hưng phấn, vừa kích động.
Huy chương còn đeo trên cổ, di chuyển không tiện cô cũng không muốn tháo xuống, có thể thấy được cô đắc ý và kiêu ngạo đối với chiến công của mình như thế nào.
Hạ Vân Trù không nói gì, chỉ đưa điện thoại đặt trước mặt cô.
Trên màn ảnh, độ nét của hình ảnh có thể nhìn thấy rõ ràng.
Mạc Linh Chi nhếch môi, nhưng khi nhìn rõ, nụ cười trên miệng cứng đờ.
Thứ cô muốn xem nhất chính là "gấu trúc" vẫn là "gấu trúc" kia, đứng trên đài nhận giải, cô đeo huy chương, ngẩng đầu ưỡn ngực, không giả mạo, không photoshop, ảnh có độ nét rất cao!
Nhưng mà...
Con gấu trúc kia chính là một quả bóng!
Tròn quá, mập quá, dù cho đã ngẩng đầu ưỡn ngực, vẫn mập như quả bóng!
Nào đâu oai hùng, nào đâu khí phách, chỉ còn lại một chữ mập!
Mạc Linh Chi: "..."
Không khác gì sét đánh ngang tai, đánh cho cô dại ra tại chỗ.
Cô thật sự há hốc mồm, biết là mình cũng mập, đặc biệt là từ sau khi vào nhà người nhận nuôi, người không cao lên, nhưng lại rộng bề ngang, càng ngày càng tròn ra không trở về như cũ được.
Trước đó bị ngã chổng vó cũng vì “nhiều thịt”.
Nhưng mà những người bên cạnh luôn luôn nói cô đáng yêu, người nhận nuôi còn nói cô không mập...
Bọn họ mê hoặc cô!!
"Áu” Chó con phát ra tiếng kêu thê thảm.
Dường như toàn bộ biệt thự đều nghe thấy tiếng kêu chấn động này, mấy khách mời đang thu dọn đồ đạc trên lầu cũng vội vã chạy ra.
“Sao vậy?”
“Có chuyện gì xảy ra?”
Liếc mắt nhìn Mạc Linh Chi đang được Hạ Vân Trù ôm trong ngực, không xảy ra chuyện gì...
Những người khác cũng ngơ ngác.
Chó con cắn răng, nhìn chòng chọc tấm hình kia.
Hạ Vân Trù xoa đầu cô: “Đừng buồn, buổi tối ăn ít một chút, ngày mai bắt đầu tập thể dục giảm béo, sau này không nên cái gì cũng ăn.”
Đúng, đây chính là mục đích của Hạ Vân Trù.
Buổi tối phải ăn bữa tiệc hải sản lớn, chó con nhất định sẽ cật lực ăn, tuy cô không phải chó con bình thường, nhưng dù sao cũng là thú cưng, ăn nhiều hải sản như vậy làm gì?
Hơn nữa, bác sỹ thú y đã nói Chi Chi cần bớt mập đi một chút.
Bây giờ anh cho cô xem tấm hình này, đến buổi tối, chắc chắn cô cũng sẽ không ăn nhiều, mục đích của anh cũng đạt được.
Không ăn, cái gì cũng không ăn nữa!
Mạc Linh Chi đầy tuyệt vọng giãy dụa, muốn nhảy khỏi ngực Hạ Vân Trù.
Hạ Vân Trù an ủi cô: “Đừng lo lắng, có anh ở đây, nhất định sẽ giúp em giảm béo thành công.”
“Phụt...” Cách đó không xa, Tô Ức vẫn chưa đi bỗng cười ra tiếng.
Mạc Linh Chi lập tức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt kia, thực sự tràn ngập phẫn hận...
Anh ta còn cười, đúng là đồ không có nhân tính!
Tên phản đồ này không phải người tốt!
Tô Ức nhịn cười, lấy điện thoại ra: “Chi Chi, nghĩ thông một chút, mấy ngày hôm nay có rất nhiều ảnh liên quan tới nhóc, nhóc cũng đã lên chủ đề rồi, nhóc xem người khác chụp mấy bức của nhóc nè!”
Mặc dù biết Tô Ức không có ý tốt, nhưng Mạc Linh Chi vẫn không tự chủ được nhìn sang.
Anh ta cho cô xem rõ ràng là một bức ảnh của Reuters* cùng những bức ảnh của du khách và fan chụp “gấu trúc” từ xa không rõ ràng lắm.
Reuters là một trong những hãng thông tấn lớn nhất thế giới. Reuters cung cấp bài viết, hình ảnh, đồ họa và video cho những tờ báo, đài phát thanh, đài truyền hình, Internet và các phương tiện truyền thông khác.
Nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra bức ảnh thứ nhất, cô đứng giơ chân lên, tấm sau đó là cô đang nằm chỏng vó trên đất, tấm cuối cùng là cảnh tượng cô duỗi chân ngã sõng soài.
Đặc biệt là tấm thứ ba, là bức ảnh rõ ràng nhất!
Đầu cô ở dưới, chân ở bên trên, chưa kịp giữ thăng bằng thì chân đã cắm xuống rồi.
Cô lại cực kỳ béo, bốn chân ngắn cũn, nhìn chung chính là một quả bóng.
Tư thế bày ra trong hình, cực kỳ giống với quả bóng đen trắng mà cô đã chơi với Trương Tụng Hạo trên bãi biển trước đó.
Nhìn hình ảnh này, người khác thì thấy cực kỳ đáng yêu, nhưng Mạc Linh Chi lại thấy “đau khổ”, “bi ai” vô cùng.
Đây mới chỉ là ảnh...
Đến khi video cô nhảy nhót bị tung ra thì sẽ như thế nào đây?
Cả người cô cứng đờ, mắt dại ra, không nhúc nhích.
Hạ Vân Trù nắm chặt tay cô, nhìn về phía Tô Ức khiển trách: “Thật quá đáng.”
Anh chỉ định trêu cô để buổi tối cô ăn hải sản ít một chút, không nghĩ tới mấy tấm ảnh này của Tô Ức thật sự đã kích thích nhóc con.
Cũng không biết nhóc có thể chịu đựng được không...
Hạ Vân Trù thấp giọng nói: "Rất đáng yêu, mọi người trên mạng đều rất thích nhóc, ngày mai anh dẫn nhóc đi giảm béo, sau đó nhóc sẽ càng ngày càng đẹp, yên tâm đi.”
"Áu" Mạc Linh Chi đột nhiên rít lên, giãy dụa nhảy xuống.
Cô xoay người phi thẳng lên lầu, “huy chương vàng” trên cổ bị rơi xuống cũng không thèm để ý, bóng lưng tiêu điều, lúc quay đi có thể thấy mặt cô uất ức và bi thương.
"Bịch bịch bịch..." Theo tiếng cô chạy đi, bóng lưng đã biến mất không thấy nữa.
Hạ Vân Trù lạnh lùng nhìn Tô Ức một chút, đuổi theo, cũng không quên nhặt huy chương vàng của chó con.
Trương Tụng Hạo chạy đến trước mặt Tô Ức, hừ lạnh nói: “Hừ, người xấu!”
Nói xong, cậu nhóc cũng nhanh chóng đuổi theo, theo sau là năm con chó con.
Tô Ức sờ mũi.
Trợ lý không nhịn được nói: “Anh à, rốt cuộc anh nghĩ gì vậy, tại sao lại đắc tội với Hạ tổng? Hơn nữa Chi Chi đáng yêu như vậy, sao anh còn muốn bắt nạt nó?”
Đương nhiên, người trợ lý này cũng thích chó con.
Tô Ức nhìn cầu thang, ánh mắt bình tĩnh: “Lần ghi hình tiếp theo của chương trình cũng phải tới năm sau, tới lúc đến tết, Hạ tổng nhất định không cho tôi gặp Chi Chi, nếu như tôi không để cho nó có ấn tượng sâu sắc, sợ năm sau nó sẽ quên luôn tôi mất...”
Trợ lý: "???"
Cho nên, anh tự nhiên gây sự vì người ta không tiếp đãi anh?
Thật muốn thay Chi Chi bóp chết anh!
Tô Ức: "Đi thôi, không phải muộn rồi sao?"
Nói xong, anh ta thu hồi ánh mắt nhìn cầu thang, rời đi.
Trợ lý nhìn lên lầu, lại nhìn theo hướng Tô Ức rời khỏi, nhanh chóng kéo vali đuổi theo.
-
Chó con trốn trong phòng một mình không chịu ra.
Cô chỉ đóng cửa, không thể khóa trái, nhưng Hạ Vân Trù không dám tự tiện mở ra, chỉ chờ cô tự đồng ý đi ra.
Lúc này anh nhìn cửa phòng, cảm thấy đau cả đầu.
Vốn dĩ tấm hình kia chỉ trêu cô, cô chỉ gào thét một chút, phiền muộn một chút, mọi chuyện sẽ không nghiêm trọng như thế.
Nhưng Tô Ức lại cứ muốn chặn ngang lại, nhất định phải dùng bức ảnh cô nhảy đề kích thích cô...
"Chi Chi, thật sự có rất nhiều người thích nhóc, anh đọc bình luận cho nhóc được không?” Hạ Vân Trù nhẹ giọng dụ dỗ.
Cửa cũng chưa mở ra, bên trong cũng không có động tĩnh gì.
Hạ Vân Trù lấy điện thoại ra, sàng lọc vài bình luận cho cô ghi nhớ.
“Chi Chi thật sự rất đáng yêu, tôi rất thích nhóc!!”
"Đây chính là niềm vui của người có tiền sao? Lại có thể nựng gấu trúc (chó con) như vậy!”
"Oa oa oa, đáng yêu quá."
"Thật sự thích nhóc ấy, quá đáng yêu, quá dễ thương, cho dù là nhảy nhót hay nhận thưởng đều rất đáng yêu!”
“Đáng tiếc ảnh chụp của Reuters không rõ ràng, cũng không có video nhảy nhót hoàn chỉnh, khi nào mới phát tới tập này vậy?”
"Điên rồi điên rồi, không thể chờ đợi được nữa, muốn xem Chi Chi ở tập sau, còn những bốn ngày nữa!”
...
Nhưng mà, anh đọc rất lâu, chó con bình thường rất thích nghe bình luận vẫn không có động tĩnh gì.
Hạ Vân Trù ưu sầu thở dài.
Trong phòng, Mạc Linh Chi đi vào nhà vệ sinh.
Lúc mới đầu cô rất bi thương, vừa vào phòng đã trốn trên giường, thậm chí còn muốn khóc, cô rõ ràng đã rất cố gắng, rõ ràng cô là người giành chiến thắng, tại sao mấy bức ảnh trên mạng lại trở thành như vậy?!
Rõ ràng...
Cô đáng ra phải giống như Tôn Ngộ Không, dáng vẻ truyền ra ngoài của cô nên oai hùng, nhưng vì sao lại là hình ảnh như vậy!!
Hơn nữa, cô còn quá mập, xấu như thế!
Cô cũng là một cô gái, làm gì có cô gái nào thích những hình ảnh như vậy?!
Mạc Linh Chi thật sự chảy nước mắt.
Nhưng ngay sau đó, Hạ Vân Trù đọc bình luận cho cô.
Những cư dân mạng thể hiện tình yêu đối với cô, điều này làm cho cô nghĩ tới buổi trưa, sau khi cô giành được chiến thắng, những người kia cũng rất kích động, rất yêu thích cô...
Cho nên, dù cô có mập như thế nào, dù cô có tròn ra sao, mọi người vẫn thích cô đúng không?
Đây chính là mị lực của gấu trúc quốc bảo sao?
Đặc biệt cô còn là gấu trúc quốc bảo độc nhất vô nhị!
Nghĩ đến đây, cô sẽ không còn tuyệt vọng nữa, chỉ còn một chút khó chịu.
Cô vẫn không thể nào chấp nhận được con mập ú như vậy lại là mình, cũng không thể tiếp nhận sự thật rằng sự béo mập của cô bị tất cả mọi người nhìn thấy!
Mạc Linh Chi nhảy lên trên bồn rửa tay, tỉ mỉ nhìn bản thân trong gương.
Ừ, đúng là gấu trúc quốc bảo hoàn mỹ.
Chỉ là quá béo...
Cô nhất định phải giảm cân, nhanh chóng giảm cân.
Nhìn “quả bóng” trong gương, ánh mắt Mạc Linh Chi trở nên kiên định.
-
Tô Ức đi rồi, Bạch Ngọc không đánh tiếng mà vội vã rời đi, một giây cô ta cũng không muốn ở lại.
Cam Vũ Quyên cũng đến chào hỏi, nhưng cũng nhanh chóng rời đi, họ đều là người nổi tiếng, trước tết là thời điểm bận rộn nhất, tất cả lịch trình đều kín hết.
Bây giờ khách mời trong biệt thự chỉ còn cha con Trương Dương Triết, Hạ Vân Trù và chó con.
Trương Dương Triết liếc nhìn thời gian, cũng đi lên, nhìn đảo quanh cửa phòng vẫn đóng chặt, nhìn về phía Hạ Vân Trù: “Nhóc ấy vẫn không chịu đi ra à? Vậy bữa tối hôm nay...”
Thời gian có vẻ đã không kịp, bọn họ cơm nước xong còn phải lên máy bay ai về nhà nấy.
Hạ Vân Trù lắc đầu một cái: “Hôm nay không thể ăn cơm cùng nhau, Chi Chi chắc không có tâm trạng, tôi khuyên nhủ nhóc một chút, rồi sẽ...”
Tiếng nói im bặt.
Cánh cửa trước mặt có tiếng vang.
Đó là tiếng mở cửa của chó con nhảy lên, lần thứ nhất không được, Hạ Vân Trù nhanh chóng đưa tay ra, mở cửa phòng.
Mạc Linh Chi đi ra.
Nhìn cô đã không còn gì bất thường, trong mắt cũng không còn sự bi thương và tuyệt vọng.
Cô nhìn bọn họ: "Áu" Đi, ăn bữa tiệc hải sản lớn!
Hạ Vân Trù: "???"
Anh hiểu rõ ý của cô, cho nên mới choáng váng.
Còn muốn ăn?
-
Cá ngạnh, tôm hùm, cua hoàng đế, sashimi, tôm nữ hoàng, cá mú sao đỏ, bào ngư, hàu...
Hải sản được nhà bếp làm riêng, đặt đầy một bàn lớn.
Chó con bày ra một bộ ăn hết tất cả, cô vùi đầu ăn, vừa bẹp miệng vừa phát ra những tiếng tán dương.
“Chít!” Ngon lắm.
“Ăng!” Mỹ vị
“Gâu!” Thích quá.
Đừng hỏi sao họ có thể hiểu rõ ràng như vậy, vẻ mặt của cô quá mức sinh động.
Đầu óc Hạ Vân Trù mơ hồ.
Anh vừa bóc tôm cho cô, vừa đánh giá vẻ mặt cô.
Kỳ quái...
Cô thật sự không có gì khác thường!
Mặc dù có một chút “biến sự tức giận thành ăn uống”, nhưng dựa theo sự hiểu biết của anh về cô, cô chắc chắn sẽ biểu thị “giảm béo, không ăn”, sau khi anh “khuyên bảo” mới ăn một ít.
Sao có thể như bây giờ, ăn quên trời quên đất?
Anh bóc một con tôm bỏ vào bát cô, không nhịn được thăm dò: “Nhóc không giảm béo à?”
“Áu” Mạc Linh Chi trừng anh.
Ăn cơm thì ăn đi, nói mấy chuyện mất hứng làm gì?
Hơn nữa giảm béo và ăn cơm thì liên quan gì?
Hạ Vân Trù thật sự mờ mịt
Lần đầu tiên anh cảm thấy bối rối về hành vi của chó con.
Trương Dương Triết bên cạnh cũng không nhịn được nói: “Có phải nhóc ấy ăn hơi nhiều rồi không? Ăn ít một chút, dù sao ăn nhiều không tốt cho nó...”
Dù sao thì chó con cũng không thể ăn nhiều hải sản!!
Mặc dù cô ăn nhiều như vậy không bị làm sao, lại còn nhảy nhót tưng bừng, nhìn rất vui vẻ.
Cô cũng không giống năm con chó kia, thậm chí không giống những con chó khác, nhưng Trương Dương Triết vẫn hơi lo lắng, trước kia anh ta không thích con chó này, đương nhiên không quan tâm Hạ Vân Trù cho cô ăn cái gì.
Nhưng bây giờ vì con trai, anh ta cũng rất thích Chi Chi, nên không hy vọng cô có chuyện gì xảy ra.
Hạ Vân Trù cũng rất sầu não.
Vì muốn cô ăn ít hơn một chút, cố ý cho cô xem ảnh, còn bị Tô Ức kích thích, vốn nghĩ rằng cô sẽ không ăn, không ngờ cô không chỉ không ăn, mà còn ăn rất nhiều...
“Chi Chi, gần đủ rồi, ăn ít một chút.” Hạ Vân Trù không bóc tôm cho cô nữa.
Mạc Linh Chi chép miệng, nhìn anh lại nhìn Trương Dương Triết, mặt viết rõ...
Con người nói mời tôi ăn hải sản thỏa thích, không thể nói mà không giữ lời!
Hạ Vân Trù: "..."
Bên cạnh, Trương Tụng Hạo cười bóc tôm cẩn thận bỏ vào trong bát Mạc Linh Chi.
Mạc Linh Chi lập tức tiếp tục ăn.
Trương Tụng Hạo: "Chi Chi, tết anh đến chơi với em được không?”
Mạc Linh Chi: "..." Ngon quá đi!
Trương Tụng Hạo: "Nếu anh không đến thăm em, vậy em tới thăm anh được không? Ba anh mua cho anh rất nhiều đồ chơi, anh đều cho em chơi!”
Mạc Linh Chi: "..." Thật sự quá thơm!
Trương Tụng Hạo: "Anh thật sự rất thích em, em nhất định không được quên anh nhé.”
Mạc Linh Chi: "..." Phải nhanh chóng ăn nhiều hơn, trở về Hạ Vân Trù chắc chắn không cho cô ăn những thứ này nữa.
Trương Tụng Hạo: "Còn có tiểu nhất, tiểu nhị, bọn anh sẽ nhớ em, em nhất định phải tới thăm bọn anh, em nói cho chú Hạ, chú ấy sẽ dẫn em tới.”
Mạc Linh Chi: "..." Nếu như trở về muốn ăn hải sản, người nhận nuôi sẽ cho cô ăn sao?
Trương Tụng Hạo: "Bên ngoài nhà anh cũng có một nhà hàng hải sản rất ngon, đến lúc đó anh dẫn em đi ăn.”
Mạc Linh Chi đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, há mồm: "Áu" Được, tôi nhất định sẽ tới thăm cậu!
Trương Tụng Hạo cười cong mắt.
Bên cạnh, khóe miệng Hạ Vân Trù co giật.
Thấy Mạc Linh Chi dán mắt vào nửa con cua hoàng đế trên bàn, Trương Tụng Hạo hiểu ý, lập tức gắp miếng thịt cua rất lớn cho cô...
Anh rốt cuộc không nhịn được, nhìn cô, sâu xa nói: “Ăn hết trong bát thì không cho ăn nữa.”
Giọng nói trở nên nguy hiểm.
Mạc Linh Chi hơi dừng một chút.
“Áu..." Được rồi.
Dù sao cô cũng ăn gần no rồi, cũng không phải bữa cuối cùng, lần sau muốn ăn, lại tìm Trương Tụng Hạo là được, tốt nhất không có người nhận nuôi đi cùng.
Đáng thương Mạc Linh Chi không biết rằng, nhà của Trương Tụng Hạo cách nhà cô một thành phố.
Mặt Hạ Vân Trù không cảm xúc.
Sau này, tuyệt đối không dẫn chó con đi gặp Trương Tụng Hạo!
-
Ăn xong hải sản, Hạ Vân Trù ôm chó con lưu luyến không muốn tạm biệt Trương Tụng Hạo.
"Chi Chi..." Trương Tụng Hạo nước mắt lưng tròng.
Còn năm con chó kia đã được trợ lý của Trương Dương Triết đưa về trước.
Mạc Linh Chi: "Áu "
Thò đầu ra, mặc kệ đứa bé loài người này nựng.
Trương Tụng Hạo: Chi Chi thật tốt, thật không nỡ...
Mạc Linh Chi: Đừng quên phải dẫn tôi đi ăn hải sản, cậu nói gần nhà cậu có nhà hàng!
Hạ Vân Trù và Trương Dương Triết bất đắc dĩ nhìn nhau, một người ôm chó, một người ôm con, lên xe.
Đi xa rồi, vẫn còn nghe thấy tiếng gọi.
Trương Tụng Hạo: "Chi Chi! Nhớ đến thăm anh!!"
Mạc Linh Chi: "Áu" Nhất định nhất định!
Hạ Vân Trù dùng sức kéo đầu chó con về, cho cô ngồi ngay ngắn.
Từ ô tô chuyển sang máy bay tư nhân bởi vì phải về tứ hợp viện, lại chuyển sang ô tô, tuy không khổ nhưng thời gian rất dài.
Trưa nay chó con vì muốn giành chiến thắng mà dùng toàn bộ sức lực, còn chưa đến nhà đã không chịu được lăn ra ngủ.
Lúc về đến tứ hợp viện thì đã rất muộn.
Hạ Vân Trù dẫn chó con đi rửa mặt sạch sẽ, bế lên giường ngủ.
Anh bất đèn tường không chói mắt, dựa vào ánh đèn nhìn chó con ngủ say như chết, không nhịn được nắm thịt béo của cô...
"Nhóc con, rốt cuộc nhóc đang nghĩ gì?”
Rõ ràng hôm nay đã bị kích thích như vậy, chắc chắn là muốn giảm béo.
Sao còn ăn nhiều hải sản như vậy...
Anh không hiểu, cho nên vẫn canh cánh trong lòng.
Quên đi, ngày mai lại hỏi nhóc.
Hôm nay anh cũng mệt mỏi, ôm chó con, nghe thấy tiếng ngủ “O o” của cô.
Một người một chó, nằm ngủ say sưa.
Năm giờ sáng.
Bên ngoài vẫn còn tối om, hai người trong phòng vẫn ngủ say.
Chó con bị Hạ Vân Trù ôm vào trong ngực giường như thức dậy, thò đầu ra, mắt buồn ngủ lim dim nhìn quanh, vểnh tai nghe động tĩnh.
Rất tốt, tứ hợp viện không có người khác.
Bọn họ cũng không “ghi hình chương trình” nữa, giờ chỉ còn cô và người nhận nuôi còn đang ngủ.
Chó con cẩn thận từng li từng tí chui ra khỏi ngực Hạ Vân Trù, cục bánh bao trắng đen ngồi dậy, đôi mắt màu xanh nhạt lóe lên, lập tức trở thành một cô gái mang khuôn mặt trẻ con phúng phính.
Thiếu nữ không mảnh vải che thân, tóc đen dày bung xõa, trải xuống bờ vai trắng ngà, che đi tấm lưng ngọc ngà của cô.
Trên khuôn mặt non nớt của cô gái có một đôi mắt đen long lanh như nước, lúc này cô chớp chớp mắt, lóe ra tia giảo hoạt.
Đúng, cô đã có kế hoạch “giảm béo”
Ăn nhiều, có nhiều năng lượng, thì cô lại có thể trở thành một con gấu trúc thon thả rồi!
Cô phải biến đổi đến mức trở nên “rực rỡ”, phải trở nên “thon thả mảnh mai”.
Lúc cô mập mạp đã làm cho người khác thích rồi, khi cô giảm béo, chắc chắn sẽ càng có nhiều người thích đúng không?
Nghĩ đến đây, mắt của cô càng sáng hơn.
A
Chờ chút, không vội.
Không thể gầy đi quá nhanh được, nhất định sẽ bị phát hiện.
Mỗi ngày cô đều biến hình, mỗi ngày có thể nhỏ đi một chút, trải qua mấy ngày như vậy sẽ trở lại bình thường.
Ha ha ha...
Cô thật là thông minh!
Chó con hơi động, Hạ Vân Trù đã phát hiện, huống hồ nhóc còn rời khỏi ngực mình.
Đi toilet sao?
Sao không nghe thấy tiếng gì?
Anh chậm rãi mở mắt ra.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chi Chi: Mẹ nó tôi đúng là một thiên tài !
Hạ tổng (ôm chó con thon thả): ???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.