Chương 1
Nhất Chích Tương
20/05/2023
Tiếng sấm nổ vang, những người làm trong vườn cuống quít di chuyển đồ trang trí trong nhà, nhà họ Giang rộng lớn nhất thời hỗn loạn.
Trong phòng khách đều là người thuộc dòng chính Giang gia hoặc nhánh phụ, ăn mặc sang trọng, lại giống như đều ở đây chờ người nào đó.
Mưa xối xả làm lòng người ngột ngạt, máy điều hoà đã được mở rất thấp, nhưng mọi người tụ tập đông đúc với nhau cũng thấy có phần nóng nực.
Vài phu nhân, lão cổ đông đều chịu không nổi, tạm thời không giữ được phong độ, liên tục có người chỉnh quần áo hay cởi cúc áo.
Trần Trinh Phượng mặc sườn xám cổ điển, trên mặt vẫn là nét thuỳ mị, gương mặt còn lộ vẻ đắc ý.
Cô ta bước đi trong đại sảnh, mồ hôi trên mặt chảy xuống không ngừng, cũng không thấy cô ta bỏ khăn choàng lông cáo trên vai xuống.
Một vị phu nhân dòng phụ nhìn không thuận mắt vẻ mặt đó, cùng chị dâu nhà mình nói nhỏ: "Là vợ ba, lấy đâu ra mặt mũi lớn mà cô ta huênh hoang như vậy?"
Người phụ nữ bên cạnh cô ấy muốn trả lời, nhưng cánh cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Người trong sảnh đều dừng lại, tiếng nói chuyện rộn rã vừa rồi như bị ấn nút tắt âm, tất cả không hẹn nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Thanh âm của giày da dần rõ hơn, cánh cửa mở ra dẫn đầu bước vào là một thanh niên còn rất trẻ.
Thanh niên có gương mặt ưa nhìn, nếu bình thường có thể sẽ dễ thành đối tượng trêu chọc trong bữa tiệc, nhưng bây giờ đã khác trước đây.
Phía sau cậu là một đám người nghiêm nghị khiến người khác không dám lại gần, đều là vệ sĩ mặc âu phục đen, chỉ có một người đứng gần cậu nhất là trợ lý.
Người tới là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay, người cầm quyền trẻ tuổi nhất của Giang thị từ trước đến nay - Giang Đăng.
Khuôn mặt Giang Đăng có tính lừa gạt quá cao, lúc mặc thường phục trông như cậu trai cứng đầu chính trực, xinh đẹp làm cho người ta không thể rời mắt.
Nhưng hiện tại trên người lại là bộ lễ phục trang trọng, lại làm cho người ta cảm thấy cậu làm một tinh anh sắc sảo.
Vừa nhìn đã thấy không dễ chọc.
Trong sảnh không ít người bận rộn đều nhìn sang lão nhân mặc đường trang ngồi trên chủ vị, đây chính là người nắm quyền trước đó của Giang thị, như mọi người nhìn thấy bây giờ - tuổi gần lục tuần lại bị đứa con riêng mà lão luôn chướng mắt kéo xuống.
Hiện tại còn mở tiệc chiêu đãi mọi người, thật sự là mặt ngoài cười hì, trong lòng chửi thầm.
Giang Đăng quét mắt nhìn mọi người ở đây, không chút khách khí ngồi ở bên cạnh lão nhân.
Thật ra cậu muốn ngồi vào ghế chủ vị hơn, chẳng qua bị ông già này ỷ vào bản thân tới trước ngồi trước mà thôi.
Giang Khải Sơn hắng giọng, còn nghĩ rằng là người chủ trì, muốn mở lời trước, Giang Đăng không cho ông cơ hội, trực tiếp: "Ngồi đi, hôm nay trời không đẹp lắm nên không tiện ra sân, đành mời mọi người ở trong sảnh dùng cơm."
Mọi người thấy cậu nghiễm nhiên dùng phong phạm chủ nhân nói với chuyện, vài thiếu niên trẻ tuổi có tính thiếu gia nghe cậu nói khó phần kiềm chế cảm xúc, nhưng cũng không thể làm gì được.
Giang thị suy tàn là sự thật, Giang Đăng cứu Giang thị lại càng là sự thật.
Thế nên, chủ nhân của ngôi nhà này tên là Giang Đăng... Càng là sự thật bọn họ phải công nhận.
Nhưng cũng chắc chắn bữa ăn này chẳng ngon lành gì.
Người trong giới thượng lưu phần lớn đều ngại làm bạn với con riêng, không nghĩ tới thời thế thay đổi, bọn họ hiện tại đều phải dựa vào đứa con riêng này sống qua ngày.
Giang Đăng ngược lại vô tâm vô phế ăn một bụng căng tròn, vốn còn muốn ăn thêm, ngẩng đầu lên phát hiện người bên cạnh đều chán nản chọc chọc đồ ăn, nhất thời cũng mất hứng theo.
Giang Đăng cầm khăn ăn lên nhẹ nhàng lau miệng, cuối cùng cũng nói điều mà mọi người hôm nay muốn nghe: "Mấy năm gần đây nguồn vốn của Giang thị thâm hụt nghiêm trọng, tuy là công ty gia tộc, nhưng sâu bướm quá nhiều, công ty lớn hơn nữa cũng bị đục rỗng. Để đối phó với những vấn đề này, tôi đã có kế hoạch, cho nên mọi người không cần quá lo lắng."
Thế thì chắc chắn có người bị đuổi việc, nói đi nói lại, vẫn là muốn đập bát cơm của bọn họ.
Trần Trinh Phượng đứng dậy nói: "Mấy năm nay các cô chú đều vất vả, hơn nữa ai cũng là trưởng bối của con, con trước tiên nên nghe ý kiến của họ."
Những lời này vừa nói ra, mọi người đều là vẻ mặt không nói nên lời.
Người phụ nữ ngu dốt vô tri này, thật sự là cho rằng trước kia cho Giang Đăng vài bát cơm thừa, thì bây giờ hiển nhiên trở thành là mẹ của Giang Đăng?
Giang Đăng nghiêng đầu, cẩn thận nhìn Trần Trinh Phượng duyên dáng sang trọng, như thể thật sự đang suy nghĩ về những gì cô ta nói.
Có người không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ Giang Đăng bề ngoài vô cảm nhưng thật ra lại là người nặng tình, thực sự quan tâm tới người mẹ kế này của cậu?? Ai ngờ tiếp theo Giang Đăng lại hỏi một câu: "Cô là ai?"
"..." Phải biết Trần Trinh Phượng mấy ngày nay ỷ vào bản thân trước kia từng tiện tay bố thí vài món bỏ đi cho Giang Đăng, thế nên mấy ngày nay ở Giang gia hết sức kiêu ngạo, ai ngứa mắt cô ta cũng dám nói, hiện tại xem ra... Cô ta chẳng khác gì một trò cười.
"Chuyện của công ty tôi đã sắp xếp xong, sẽ không phiền tới mọi người nhọc lòng, thế nên mọi người cứ thoải mái đi. An phận thì chuyện gì cũng dễ nói."
Những lời này rất trực tiếp, cùng với gương mặt dịu dàng của Giang Đăng chiếu rọi.
Sau khi nhắc nhở mọi người xong, Giang Đăng cũng đứng dậy muốn rời đi.
Anh vừa mới bước tới cửa đại sảnh, lại nghe thấy cậu bé bên phải không biết do ai dắt theo, quỷ dị nhìn chằm chằm anh, nói: "Chỉ là tên bán mông, có cái gì kiêu ngạo!"
Giọng trẻ con non nớt vang vọng trong đại sảnh, Giang Đăng dừng bước, đi tới trước mặt cậu nhóc.
Cậu bé nhìn mới sáu, bảy tuổi, đã bị dòng nước đen Giang thị nhiễm bẩn, trong miệng nói ra lời ác ý không biết do người lớn nào dạy, dùng lời đó trút bớt lửa giận trong lòng họ.
Đúng vậy, chỉ là một đứa con hoang, dựa vào cái gì lại đè đậu bọn họ? Ngón tay khớp xương rõ ràng của Giang Đăng duỗi ra, nhẹ nhàng nâng cằm cậu nhóc.
Cậu bé rốt cuộc cũng nhận ra điều gì đó, hiểu được bầu không khí hiện tại không ổn, răng cũng run rẩy sợ hãi.
Giang Đăng nhìn một lát, cảm thấy buồn tẻ, khẽ mở môi mỏng: "Vậy thì thế nào? Hiện tại, tất cả mọi người ở nơi này không phải chỉ có thể dựa vào Giang Đăng tôi sao. Hãy nhớ, ai là chủ của căn nhà này. "
Trong phòng khách đều là người thuộc dòng chính Giang gia hoặc nhánh phụ, ăn mặc sang trọng, lại giống như đều ở đây chờ người nào đó.
Mưa xối xả làm lòng người ngột ngạt, máy điều hoà đã được mở rất thấp, nhưng mọi người tụ tập đông đúc với nhau cũng thấy có phần nóng nực.
Vài phu nhân, lão cổ đông đều chịu không nổi, tạm thời không giữ được phong độ, liên tục có người chỉnh quần áo hay cởi cúc áo.
Trần Trinh Phượng mặc sườn xám cổ điển, trên mặt vẫn là nét thuỳ mị, gương mặt còn lộ vẻ đắc ý.
Cô ta bước đi trong đại sảnh, mồ hôi trên mặt chảy xuống không ngừng, cũng không thấy cô ta bỏ khăn choàng lông cáo trên vai xuống.
Một vị phu nhân dòng phụ nhìn không thuận mắt vẻ mặt đó, cùng chị dâu nhà mình nói nhỏ: "Là vợ ba, lấy đâu ra mặt mũi lớn mà cô ta huênh hoang như vậy?"
Người phụ nữ bên cạnh cô ấy muốn trả lời, nhưng cánh cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Người trong sảnh đều dừng lại, tiếng nói chuyện rộn rã vừa rồi như bị ấn nút tắt âm, tất cả không hẹn nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Thanh âm của giày da dần rõ hơn, cánh cửa mở ra dẫn đầu bước vào là một thanh niên còn rất trẻ.
Thanh niên có gương mặt ưa nhìn, nếu bình thường có thể sẽ dễ thành đối tượng trêu chọc trong bữa tiệc, nhưng bây giờ đã khác trước đây.
Phía sau cậu là một đám người nghiêm nghị khiến người khác không dám lại gần, đều là vệ sĩ mặc âu phục đen, chỉ có một người đứng gần cậu nhất là trợ lý.
Người tới là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay, người cầm quyền trẻ tuổi nhất của Giang thị từ trước đến nay - Giang Đăng.
Khuôn mặt Giang Đăng có tính lừa gạt quá cao, lúc mặc thường phục trông như cậu trai cứng đầu chính trực, xinh đẹp làm cho người ta không thể rời mắt.
Nhưng hiện tại trên người lại là bộ lễ phục trang trọng, lại làm cho người ta cảm thấy cậu làm một tinh anh sắc sảo.
Vừa nhìn đã thấy không dễ chọc.
Trong sảnh không ít người bận rộn đều nhìn sang lão nhân mặc đường trang ngồi trên chủ vị, đây chính là người nắm quyền trước đó của Giang thị, như mọi người nhìn thấy bây giờ - tuổi gần lục tuần lại bị đứa con riêng mà lão luôn chướng mắt kéo xuống.
Hiện tại còn mở tiệc chiêu đãi mọi người, thật sự là mặt ngoài cười hì, trong lòng chửi thầm.
Giang Đăng quét mắt nhìn mọi người ở đây, không chút khách khí ngồi ở bên cạnh lão nhân.
Thật ra cậu muốn ngồi vào ghế chủ vị hơn, chẳng qua bị ông già này ỷ vào bản thân tới trước ngồi trước mà thôi.
Giang Khải Sơn hắng giọng, còn nghĩ rằng là người chủ trì, muốn mở lời trước, Giang Đăng không cho ông cơ hội, trực tiếp: "Ngồi đi, hôm nay trời không đẹp lắm nên không tiện ra sân, đành mời mọi người ở trong sảnh dùng cơm."
Mọi người thấy cậu nghiễm nhiên dùng phong phạm chủ nhân nói với chuyện, vài thiếu niên trẻ tuổi có tính thiếu gia nghe cậu nói khó phần kiềm chế cảm xúc, nhưng cũng không thể làm gì được.
Giang thị suy tàn là sự thật, Giang Đăng cứu Giang thị lại càng là sự thật.
Thế nên, chủ nhân của ngôi nhà này tên là Giang Đăng... Càng là sự thật bọn họ phải công nhận.
Nhưng cũng chắc chắn bữa ăn này chẳng ngon lành gì.
Người trong giới thượng lưu phần lớn đều ngại làm bạn với con riêng, không nghĩ tới thời thế thay đổi, bọn họ hiện tại đều phải dựa vào đứa con riêng này sống qua ngày.
Giang Đăng ngược lại vô tâm vô phế ăn một bụng căng tròn, vốn còn muốn ăn thêm, ngẩng đầu lên phát hiện người bên cạnh đều chán nản chọc chọc đồ ăn, nhất thời cũng mất hứng theo.
Giang Đăng cầm khăn ăn lên nhẹ nhàng lau miệng, cuối cùng cũng nói điều mà mọi người hôm nay muốn nghe: "Mấy năm gần đây nguồn vốn của Giang thị thâm hụt nghiêm trọng, tuy là công ty gia tộc, nhưng sâu bướm quá nhiều, công ty lớn hơn nữa cũng bị đục rỗng. Để đối phó với những vấn đề này, tôi đã có kế hoạch, cho nên mọi người không cần quá lo lắng."
Thế thì chắc chắn có người bị đuổi việc, nói đi nói lại, vẫn là muốn đập bát cơm của bọn họ.
Trần Trinh Phượng đứng dậy nói: "Mấy năm nay các cô chú đều vất vả, hơn nữa ai cũng là trưởng bối của con, con trước tiên nên nghe ý kiến của họ."
Những lời này vừa nói ra, mọi người đều là vẻ mặt không nói nên lời.
Người phụ nữ ngu dốt vô tri này, thật sự là cho rằng trước kia cho Giang Đăng vài bát cơm thừa, thì bây giờ hiển nhiên trở thành là mẹ của Giang Đăng?
Giang Đăng nghiêng đầu, cẩn thận nhìn Trần Trinh Phượng duyên dáng sang trọng, như thể thật sự đang suy nghĩ về những gì cô ta nói.
Có người không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ Giang Đăng bề ngoài vô cảm nhưng thật ra lại là người nặng tình, thực sự quan tâm tới người mẹ kế này của cậu?? Ai ngờ tiếp theo Giang Đăng lại hỏi một câu: "Cô là ai?"
"..." Phải biết Trần Trinh Phượng mấy ngày nay ỷ vào bản thân trước kia từng tiện tay bố thí vài món bỏ đi cho Giang Đăng, thế nên mấy ngày nay ở Giang gia hết sức kiêu ngạo, ai ngứa mắt cô ta cũng dám nói, hiện tại xem ra... Cô ta chẳng khác gì một trò cười.
"Chuyện của công ty tôi đã sắp xếp xong, sẽ không phiền tới mọi người nhọc lòng, thế nên mọi người cứ thoải mái đi. An phận thì chuyện gì cũng dễ nói."
Những lời này rất trực tiếp, cùng với gương mặt dịu dàng của Giang Đăng chiếu rọi.
Sau khi nhắc nhở mọi người xong, Giang Đăng cũng đứng dậy muốn rời đi.
Anh vừa mới bước tới cửa đại sảnh, lại nghe thấy cậu bé bên phải không biết do ai dắt theo, quỷ dị nhìn chằm chằm anh, nói: "Chỉ là tên bán mông, có cái gì kiêu ngạo!"
Giọng trẻ con non nớt vang vọng trong đại sảnh, Giang Đăng dừng bước, đi tới trước mặt cậu nhóc.
Cậu bé nhìn mới sáu, bảy tuổi, đã bị dòng nước đen Giang thị nhiễm bẩn, trong miệng nói ra lời ác ý không biết do người lớn nào dạy, dùng lời đó trút bớt lửa giận trong lòng họ.
Đúng vậy, chỉ là một đứa con hoang, dựa vào cái gì lại đè đậu bọn họ? Ngón tay khớp xương rõ ràng của Giang Đăng duỗi ra, nhẹ nhàng nâng cằm cậu nhóc.
Cậu bé rốt cuộc cũng nhận ra điều gì đó, hiểu được bầu không khí hiện tại không ổn, răng cũng run rẩy sợ hãi.
Giang Đăng nhìn một lát, cảm thấy buồn tẻ, khẽ mở môi mỏng: "Vậy thì thế nào? Hiện tại, tất cả mọi người ở nơi này không phải chỉ có thể dựa vào Giang Đăng tôi sao. Hãy nhớ, ai là chủ của căn nhà này. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.