Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 206: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (5)

Bách Đường

02/10/2023

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits). 

Tiêu Lam không hiểu ra sao tạm biệt ông cụ Trương, đi về phía nhà mình.

Lúc chuẩn bị mở cửa, vừa lúc nghe được âm thanh đóng cửa của nhà kế bên, Tiêu Lam dừng bước chân, nghĩ nên chào hỏi Vương Thái Địch một câu.

Kết quả, mở cửa là một cô gái nhuộm tóc màu xanh biếc, nhìn rất đặc biệt Smart.

Tiêu Lam có hơi ngơ ngác, cô gái theo phong cách Smart thấy được Tiêu Lam cũng có chút ngây người.

Hai người nhìn nhau vài giây, cô gái nói: "Anh là người mới dọn đến 712 đúng không?"

Tiêu Lam nói: "Xin chào, tôi là Tiêu Lam, cuối tuần trước mới dọn đến đây."

Cô gái nói: "Xin chào, em là Đệ Nhất Phú Quý, em và bạn cùng nhau ở nơi này, hôm qua mới vừa về nước ạ."

Nghe cô nhắc tới bạn bè cùng nhau ở chung, Tiêu Lam nói: "Bạn bè ở cùng là Vương Thái Địch đúng không? Lúc anh mới đến đây cậu ấy còn mang anh đi làm quen hoàn cảnh, có cơ hội thì anh muốn mời các em đi ăn một bữa cơm cảm ơn một chút."

Không nghĩ tới Đệ Nhất Phú Quý lại mang vẻ mặt mê hoặc: "Vương Thái Địch? Đó là ai?"

Tiêu Lam cũng nghi hoặc: "Cậu ấy nói ở nơi này mà, ở cùng anh trai nữa."

Đệ Nhất Phú Quý lắc đầu: "Không có, bọn em là hai đứa con gái cùng nhau thuê nhà, đã ở hơn một năm rồi."

Cô quay đầu hô lên một tiếng vào trong: "Tiểu hà, bà quen biết ai là Vương Thái Địch không?"

Phòng trong truyền đến tiếng nói của cô gái khác: "Đó là ai? Không biết đó."

Đệ Nhất Phú Quý nhìn Tiêu Lam: "Anh có thể là nghe lầm, có lẽ anh ta không ở tầng này."

Sau khi tạm biệt Đệ Nhất Phú Quý, Tiêu Lam càng thêm mê mang.

Ngày đó, cậu chính là nhìn thấy Vương Thái Địch vào nhà mà, vì sao Đệ Nhất Phú Quý sẽ nói cậu ta không ở nơi này kia chứ?

Từ từ...

Ngày đó cậu quả thật là thấy được Vương Thái Địch vào nhà, nhưng cậu cũng không có nhìn thấy đối phương mở cửa nha.

Cánh cửa kia vốn đã mở ra sẵn rồi, cậu chính là nhìn thấy Vương Thái Địch đi vào, ngay cả anh trai trong miệng cậu ta cũng không có nhìn thấy.

Liên tưởng đến chuyện gặp quỷ mình đã trải qua, chẳng lẽ Vương Thái Địch cũng không phải người?

Tiêu Lam đầy đầu óc rối rắm đẩy cửa nhà mình ra.

Sau đó trực tiếp nhào vào sô pha.

Mấy ngày nay cậu đều ngủ trên này, tuy là quét dọn khu vực phòng ngủ rồi, nhưng cậu vẫn chưa ngủ trên cái giường kia.

Dù sao đây là giường thuộc về hộ gia đình cũ, hơn nữa…. Người ta còn chưa đi đâu.

Mấy ngày nay quỷ trong phòng cũng không có động tĩnh gì, cứ như là không tồn tại vậy, nhưng có trải qua chuyện tìm được đường sống trong chỗ chết dưới tay nữ quỷ, Tiêu Lam không bao giờ…. cảm thấy trên thế giới này không có ma quỷ nữa.

Cậu ghé vào sô pha suy sút một hồi.

Thấy sắc trời còn sớm, hơn nữa trong nhà còn chưa quét dọn sạch sẽ hoàn toàn, Tiêu Lam đứng lên tiếp tục quét dọn vệ sinh nhà.

Trải qua vài ngày quét dọn đứt quãng, hiện tại cả phòng đã sạch sẽ hơn.

Nhưng còn còn lại một vài nơi chưa dọn, chẳng hạn như chỗ giá sách, mấy chỗ như này thu dọn lên phiền toái lại nhất thời chẳng để làm gì.

Vừa lúc hôm nay rảnh rỗi m, Tiêu Lam bắt đầu bắt tay vào thu dọn giá sách.

Cậu tùy tay mở TV lên, coi như BGM* khi lao động đi.

(*background music = nhạc nền)

TV trong phòng là kiểu dáng vào mười năm trước, để lâu vậy rồi còn có thể dùng, thật sự là kỳ tích lịch sử của nền công nghiệp.

Loại giá sách dạng mở này rất dễ tích bụi. Tiêu Lam một bên nghe tin tức trên TV, một bên lấy sách trên giá ra lau đi bụi bặm trên đó, sau đó cũng lau luôn mỗi ô vuông bám bụi.

Thu dọn một hồi, nhóm chat làm việc của Tiêu Lam trên điện thoại không ngừng truyền đến tin nhắn. 

Kỳ quái, bình thường mọi người tới giờ tan ca đều là tận khả năng giả chết, rất sợ mình làm ra chút động tĩnh nào lại bị lãnh đạo kêu lên đi tăng ca mà.

Hôm nay là làm sao vậy? Tất cả mọi người yêu thương công việc?

Tiêu Lam lau tay, cầm lấy di động nhìn thử, có vài trăm tin nhắn chưa đọc rôi

Cậu thô sơ giản lược xem thử một chút, hóa ra là không biết ai đem đoạn phim ông chủ gϊếŧ người đăng lên mạng, có lượt chia sẻ rất cao.

Hơn nữa hôm nay thêm sự kiện ông chủ nhảy lầu, quả thực chính là một drama vừa thơm vừa ngọt.

Sau đó lại có người đề cập đến, gần như vào cùng khoảng thời gian ông chủ nhảy lầu, một người cố vấn danh nghĩa của công ty cũng đã chết, tình trạng chết giống ông chủ như đúc.

Hơn nữa người này còn là đại sư huyền học hàng đầu, sự việc nhất thời chợt huyền ảo lên.

Tiêu Lam nhìn thoáng qua ảnh chụp của cố vấn này, đây không phải là ông lão từng phỏng vấn cậu sao? Người nầy quả nhiên không phải là người tốt!



Xem ra cả sự kiện cũng có liên quan rất lớn với lão, có lẽ người phía sau màn bày mưu chính là lão.

Phỏng chừng hai người này cũng không nghĩ tới, bọn họ không chỉ không thành công làm Tiêu Lam trở thành kẻ chết thay, ngược lại là hai người cùng nhau bị nữ quỷ thu thập.

Hiện tại chuyện này đã khiến cho rất nhiều người chú ý, làm cho công ty nhất thời bị dư luận vây nơi đầu sóng ngọn gió, không chỉ có cổ phiếu bị rớt giá, cảnh sát còn tới cửa điều tra sự kiện gϊếŧ người.

Ngay tại thời điểm mấu chốt này, phòng nhân sự ra thông báo nghỉ.

Điều này làm cho nhóm đồng nghiệp cảm thấy không ổn, bọn họ đều kêu rên lên, cảm giác công việc của mình có khi khó mà giữ được.

Tiêu Lam cũng thấy bất đắc dĩ.

Cậu vừa mới tìm được công việc thì lại là công việc sống chết, thật vất vả còn sống được, kết quả công ty lại lạnh.

Cuộc đời sao có thể đau khổ dữ vậy?

Lúc này, điện thoại của Tiêu Lam lại vang lên, là điện thoại mẹ cậu gọi tới.

Ở đầu kia điện thoại, giọng mẹ cậu vẫn ôn hòa như trước: "Lam Lam, công việc có thuận lợi không con?"

Tiêu Lam nghĩ mấy chuyện không hay ho gần đây, kiên trì nói: "Cũng được mẹ…."

Mẹ lại thông minh nhạy bén nhận ra cái gì đó: "Chắc chắn là con gặp phải chuyện gì rồi."

Tiêu Lam: "......"

Mẹ thật ra lại không hỏi nhiều: "Lần đầu tiên đi làm chung quy cũng sẽ gặp phải rất nhiều chuyện không như ý, luôn sẽ làm người ta cảm thấy sứt đầu mẻ trán, trước mắt con còn có thể ứng phó được không?"

"Dạ, còn được ạ." Tiêu Lam nghĩ nghĩ, ít nhất thuận lợi sống sót.

Không nghĩ tới mẹ đột nhiên chuyển câu chuyện: "Thật sự không được thì trở về kế thừa công ty đi, bảo ba con sớm về hưu một chút để lại chỗ cho con, dù sao ông ấy đã sớm muốn cùng mấy ông bạn ra ngoài thám hiểm rồi."

Tiêu Lam: "...... Con còn muốn cố gắng thêm một chút."

Ôn Khỉ ở đầu kia điện thoại thở dài, đứa nhỏ luôn phải nhận đòn hiểm xã hội thì mới có thể lớn dần được.

Mẹ nói: "Vậy con cố lên đi, cũng phải chú ý nghỉ ngơi đừng quá mệt mỏi, mẹ biết con từ nhỏ chính là một đứa chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu mà."

Tiêu Lam có chút ngượng ngùng: "Con đâu có…."

Mẹ lại thuần thục mà xốc khố thằng con nhà mình lên: "Mẹ còn nhớ rõ trước đây con từng chạy lung tung đến nhà người khác, kết quả bị kẹt trên cây, cả người đều là thương tích. Vẫn là anh trai của gia đình đó băng bó vết thương cho con, sau đó người ta lại tự mình đuổi con về đến tận nhà, kết quả con về liền cư xử như không có việc gig, nếu không có anh trai kia nói với mẹ, mẹ cũng không biết con bị thương."

Tiêu Lam cảm giác có hơi xấu hổ, mình năm đó sao còn có sự tích kẹt trên cây quang vinh như vậy chứ….

Cậu một bên quét dọn giá sách, một bên hỏi: "Chuyện khi nào ạ, sao con không nhớ rõ?"

Mẹ nghĩ nghĩ: "Đại khái khoảng sáu tuổi đi, lúc chúng ta đi ra ngoài chơi đó. À đúng rồi, chỗ khi đó cách thành phố con ở bây giờ cũng không xa, cũng không biết người nhà kia thế nào, đến hỏi thăm một chút cũng được."

Tiêu Lam nói: "Vậy mẹ nói cho con nghe một chút đi, con rảnh thì sẽ đi xem."

Mẹ nói một chỗ, sau đó nói: "Mẹ nhớ rõ người nhà kia hình như họ Phí, nhưng đứa nhỏ giúp con kia tên gì mẹ lại nghĩ không ra, chỉ nhớ rõ bộ dáng đẹp mắt lắm, lúc đó hai đứa còn chụp hình chung nữa, để mẹ tìm xem…."

Nói xong, Tiêu Lam nghe được đầu kia điện thoại vang lên tiếng bước chân.

Không bao lâu, ảnh chụp thông qua vi tính gửi đến điện thoại của cậu.

Trên ảnh chụp là một đứa bé nho nhỏ và một thiếu niên đại khái khoảng mười lăm mười sáu tuổi.

Đứa nhỏ đương nhiên là Tiêu Lam, anh trai mà mẹ cậu nói kia, trên ảnh là thiếu niên đang nắm lấy tay cậu, cậu cười khoe ra hàm răng trắng, còn thiếu niên đang mỉm cười với màn hình. 

Tiêu Lam nhìn thấy thiếu niên trên ảnh, mặt mày tinh xảo, toàn thân mang theo một luồng khí chất tao nhã.

Tuy rằng vẫn là một thiếu niên, hình dáng còn chưa hoàn toàn nảy nở, nhưng có thể đoán được tương lai hẳn là rất tuấn tú.

Nhưng mà…. Bộ dáng thiếu niên này sao có điểm quen quen nhỉ?

Trong giọng nói mẹ cậu mang theo ý cười: "Con xem con nắm tay người ta kìa, cười đến nở hoa luôn rồi."

Tiêu Lam một bên quét dọn, một bên tiếp tục trò chuyện với mẹ.

Bỗng nhiên, Tiêu Lam ở một góc sáng sủa trên giá sách nhìn thấy một tờ giấy hình chữ nhật.

Cậu lấy ra nhìn thử, đó là một tấm ảnh chụp, ảnh chụp đã bị ẩm, có chỗ phai màu.

Nhưng còn có thể nhìn ra bối cảnh chính là căn phòng này, trong ảnh chụp một chàng trai yên lặng đọc sách, ánh mặt trời chiếu vào trên người anh, làm cho cả hình ảnh có vẻ rất yên bình, có loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng. 

Nhưng Tiêu Lam lại cảm thấy giác phía sau lưng mình chợt lạnh lẽo.

Bởi vì chàng trai trên ảnh hôm qua cậu mới vừa gặp qua, đây là ——

Phí Lạc.

Tại sao cậu luôn ngẫu nhiên gặp được Phí Lạc?

Tại sao Phí Lạc nói mình đã ở đây rất lâu rồi? 

Tại sao ông cụ Trương nói hộ gia đình ở đây không có ai tên là Phí Lạc?



Tại sao ảnh chụp Phí Lạc xuất hiện trong một căn hộ mười năm cũng không ai ở, hơn nữa cả người không hề thay đổi gì trong suốt mười năm?

Đối lập mặt người trên hai tấm ảnh chụp.

Đáp án đã được miêu tả sinh động….

Tiêu Lam cảm thấy yết hầu của mình có chút khô khan, cậu hỏi mẹ ở đầu kia điện thoại: "Mẹ, anh trai kia…. Có phải tên là…. Phí Lạc không ạ?"

Mẹ nói: "Ừ… Hình như chính là Phí Lạc, sao vậy, con còn nhớ rõ người ta sao?"

Sau đó nói gì tiếp thì Tiêu Lam đã không nhớ rõ.

Cậu vội vàng theo sát tạm biệt mẹ, sau đó bèn cúp điện thoại.

Tiêu Lạc cầm điện thoại lâm vào trầm tư, cả người giống như là một pho tượng điêu khắc yên lặng. 

Trời chiều dần dần trầm xuống, bóng đêm bao trùm lấy thành thị.

TV vốn có nề nếp như BGM bỗng nhiên xuất hiện tạp âm.

Tiêu Lam quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hình ảnh trên TV vặn vẹo lên, bộ dáng kéo ngang dọc lung tung kỳ quái đích, có vẻ rất quái dị, cuối cùng biến thành một mảng bông tuyết.

Đây là đoạn kinh điển trong phim kịnh dị nè, không nghĩ tới mình vậy mà lại gặp trực tiếp ngay hiện trường….

"Dọa đến cậu rồi sao?" Giọng nam trầm thấp dễ nghe bỗng nhiên vang lên phía sau Tiêu Lam.

Tiêu Lam quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phí Lạc nhàn nhã ngồi trên sô pha, hắn vẫn mặc bộ quần áo màu đen như trước, trên mặt là nụ cười đúng chỗ.

Tuy rằng đã biết thân phận của đối phương, nhưng Tiêu Lam vẫn không cảm thấy sợ hãi bao nhiêu.

Thứ nhất là người này làm quỷ cũng đẹp trai như vậy, thứ hai là cậu được đối phương cứu hai lần dưới tay nữ quỷ, hơn nữa mới trước đây nữa, chính là ba lần.

Quả thực có thể nói ân cứu mạng không thể không báo, chỉ có thể lấy thân…. A phi!

Tiêu Lam thành thật trả lời: "Có một chút, nhưng không tính là nghiêm trọng, dù sao anh đã cứu tôi ba lần rồi."

Phí Lạc cúi đầu nở nụ cười: "Kỳ thật là bốn lần."

Tiêu Lam có chút khó hiểu, còn có một lần là lần nào nhỉ?

Đón ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Lam, Phí Lạc giải thích: "Lúc cậu xem nhà cũng không phải trang web thuê nhà của dương gian, mỗi một nhà bên trong đó đều là nhà có ma, cậu cũng không biết lúc ấy có bao nhiêu ma quỷ nhìn chằm chằm cậu đâu."

Cổ họng Tiêu Lam cứng lại, cho nên bất luận lúc ấy cậu chọn phòng nào cũng là trăm phần trăm vào ở nhà ma sao?

Phí Lạc tiếp tục: "Vốn tôi cũng không muốn quản, kết quả lại phát hiện cậu có chút quen mặt, vừa lúc vị trí phòng tôi cũng thích hợp, cho nên ra tay giúp cậu một chút, đè ép mấy tin cho thuê khác xuống."

Tiêu Lam nói: "Cám ơn..."

Cậu thật đúng là thiếu Phí Lạc một xấp nhân tình thật dày nha.

Bỗng nhiên cậu lại có điểm khổ sở, một người tốt như vậy lại đã sớm chết rồi.

Tiêu Lam nhìn Phí Lạc: "Hỏi thì có thể hơi mạo phạm, anh không muốn trả lời cũng không sao, anh là làm sao…. Kia kia vậy?"

Phí Lạc giống như không quá để ý: "Anh em song sinh với tôi có chút mâu thuẫn, có một ngày hắn gϊếŧ tôi, sau đó ngụy trang thành tôi rời nhà trọ, bởi vì trước đó tôi đều là sống một mình, cho nên hộ gia đình khác đều coi hắn là tôi, cũng sẽ không có ai hoài nghi."

Tiêu Lam nhăn mày lại: "Hắn đâu?"

Phí Lạc nhìn ccmột cái: "Không cần tức giận, sau đó tôi lại giải quyết hắn rồi, sau đó cảm thấy nhàm chán không biết đi đâu, liền lại nhớ tới nơi này."

Tiêu Lam: "......"

Có thù oán tự mình quay đầu liền giải quyết, còn không lan đến người vô tội, người anh em anh thật sự là đại lệ quỷ điển hình đáng học tập.

Thật muốn kéo nữ quỷ tiểu thư qua nghe một chút giảng đường của đại lão ghê.

Tiêu Lam nói: "Tôi vẫn ở nơi này liệu có quấy rầy anh không?"

Phí Lạc: "Sẽ không, tôi một mình cũng nhàm chán lắm, sách trên giá tôi đều thấy có thể đọc thuộc lòng rồi, hơn nữa nhà cửa dơ cũng không có biện pháp quét dọn, cũng là lúc cậu ở thì thú vị hơn một chút."

Tiêu Lam: "Vậy…. Tiền thuê nhà làm sao bây giờ, tiền lương tháng này đại khái tôi lấy không được rồi."

Vừa mới nhận việc là ông chủ chết, công việc thực tập này hơn phân nửa là khó giữ được.

"Cậu trước hết ở nơi này đi, có tôi ở đây, nơi này là chỗ an toàn nhất." Phí Lạc mỉm cười nhìn cậu, nói: "Cậu cũng có thể ngủ giường, dù sao tôi cũng không cần ngủ."

Tiêu Lam cũng cười: "Vậy quấy rầy, sau này xin chiếu cố nhiều hơn."

Ở tại nhà ma, tên ngốc Tiêu Lam lại bắt đầu hành trình tìm việc của mình.

Dựa vào chiến công hiển hách là ngành học không liên quan công việc, vừa mới vào làm đã khắc chết ông chủ, làm công ty đóng cửa… Quá trình tìm việc này chắc cũng kéo dài thật lâu đây.

Hết chương 204.

- ------゚°° ゚゚°° ゚-------

Xong Phiên Ngoại này, cũng như xong Tiêu Lam và Phí Lạc ở thế giới này nha. Hết rồi đó. Phiên ngoại zị đó nên tui cứ lấn cấn coi có nên edit không á:))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook