Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 74
Huyết Hắc Dương
11/08/2023
Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 74
_________________
Tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua. Thừa Chí Chu sẽ không vứt bỏ ba món đồ đáng nguyền rủa này. Hai thứ trước đây không thể bị xử lý và anh thà bị giết còn hơn là đưa con gấu đi.
Khi nghĩ đến điều này, anh càng nhìn con gấu, anh càng thích nó. Anh không thể không đưa tay ra xoa đầu nó. Anh thậm chí còn bóp bụng mềm của nó vài lần với nụ cười trên môi. Nếu nó không ăn thịt con quái vật ăn thịt người chỉ vài phút trước, anh thậm chí có thể tiến đến và hôn nó.
“………”
Hai chị em lại càng ghen tị. Kỳ Thần ở phía bên kia lặng lẽ nhìn với một chút ghen tị trong mắt.
Nhưng khác với hai chị em, y ghen tị với con gấu được Thừa Chí Chu cưng nựng.
Y nghĩ lại cảm giác ấm áp mà y đã cảm nhận được khi được Thừa Chí Chu ôm vào lòng lúc trước. Kỳ Thần lông mi khẽ run lên, trong lòng không khỏi tăng
nhanh một chút.
Trong thời khắc nguy hiểm đó, Thừa Chí Chu đã thực sự dùng thân mình để bảo vệ y. Không thể nói rằng y không ngạc nhiên.
Mặc dù anh cũng hiểu rằng đó là một hành động được thực hiện bởi vì Thừa Chí Chu không kiểm soát được và y không chắc nó xuất phát từ trái tim mình bao nhiêu phần trăm, nhưng nếu thì sao?
Điều gì sẽ xảy ra nếu y thực sự có suy nghĩ như vậy? Nếu nó chỉ là một chút…..
Kỳ Thần cụp mắt xuống và các ngón tay khẽ siết lại. Y hiểu rằng mình không nên có những suy nghĩ như vậy nhưng sau khi xem hồ sơ bệnh án, y thực sự không thể không bắt đầu đặt câu hỏi liệu vấn đề liên quan đến xu hướng tình dục của anh có đúng hay không. Thừa Chí Chu có thực sự thích đồng giới không?
Nếu anh thực sự thích đàn ông…
Vậy thì với tư cách là thần tượng của y, anh có nhiều khả năng sẽ thích—-
Kỳ Thần ngạc nhiên trước ý nghĩ này.
Y không dám nghĩ về nó thêm nữa.
Nhưng…..
Ánh mắt y một lần nữa rơi trở lại con gấu nhỏ đang được ôm trong tay Thừa Chí Chu. Với một chút ham muốn, y lại nhìn vào với vẻ ghen tị…..
"Chí Chu."
Với đôi mắt đen và sâu, Bạch Nghiễm gọi và đi tới trước mặt anh. Tuy rằng cậu vẫn đang cười, nhưng đôi mắt cậu lại thâm quầng và áp chế. Giống như biển sâu không thấy dấu vết của ánh sáng, rất ngột ngạt.
Bị nhìn vào như vậy, toàn bộ cơ thể của những con gấu như đông cứng lại. Đôi tay đang nắm chặt Thừa Chí Chu bắt đầu run lên, nhưng nó chỉ khiến cái nhìn chằm chằm của Bạch Nghiễm càng thêm ớn lạnh.
Người đàn ông đẹp trai khẽ nhếch khóe môi, giọng điệu thiếu chút nữa lên tiếng: “Chí Chu cái món đồ đáng nguyền rủa đó rất nguy hiểm. Nó sẽ không tốt đâu. Tôi nghĩ tốt hơn là nên thoát khỏi—— “
"Đợi một chút. Có gì đó không ổn ”.
Thừa Chí Chu nhận thấy rằng con gấu có vẻ không ổn lắm. Nó dường như thực sự sợ hãi điều gì đó. Nó giống như những gì đã xảy ra với con quái vật ăn thịt người trước đó và trong một khoảnh khắc anh không thể không lo lắng rằng một con quái vật khác mạnh hơn sắp xuất hiện. Anh ngay lập tức hỏi: "Pinecone,
em sợ điều gì sao?"
Cơ thể to bằng bàn tay của con gấu run lên, và đôi mắt đen của nó mờ đục như sắp khóc. Nó đau buồn nhìn Thừa Chí Chu và nó đột nhiên kêu lên bằng một giọng nhẹ nhàng: “Mẹ …..Mẹ!”
Thừa Chí Chu: “…..”
Thừa Chí Chu: “……??”
Con gấu sau đó lắc đuôi và ngay lập tức quay lại Bạch Nghiễm và kêu lên: "Cha!"
“….. Cha ơi, xin đừng giết con ……”
Thừa Chí Chu: “……..”
Thừa Chí Chu: “…… Bạch Nghiễm, anh muốn nói gì lúc nãy?”
“…… Anh đang nói.”
Bóng tối trong mắt Bạch Nghiễm lập tức mờ đi và anh lộ ra một nụ cười dịu dàng.
"Không tệ. Em có thể giữ nó."
Thừa Chí Chu ôm con gấu và nhìn nó bám vào ngón tay mình trong khi nhẹ nhàng gọi mình là "mẹ". Vẻ mặt của anh như thể anh bị va chạm mạnh và trong một thời gian dài anh không thể nói được.
"Em………"
Một lúc sau, anh tìm lại được giọng nói của mình nhưng vẫn có chút run rẩy trong đó: "Em có thể nói chuyện?"
Và nó cũng gọi anh là “mẹ” ………. Bản thân điều đó không phải là vấn đề nhưng tại sao nó lại gọi Bạch Nghiễm là "bố"?! Điều này có thể dễ dàng dẫn đến hiểu lầm, okay ……?!
Con gấu chớp mắt vài lần và rên nhẹ. Nó gật đầu nhưng lần này nó không nói. Có vẻ như nó không thể nói rất trôi chảy. Nó thậm chí có thể có một số hạn chế đối với nó chỉ cho phép nó nói trong những trường hợp đặc biệt.
_____________
Nhật ký của Bạch Nghiễm (Phần 24)
Tôi biết tại sao món đồ đáng nguyền rủa đó lại đột nhiên muốn Chí Chu làm chủ nhân của nó. Đó là vì nó sợ bị tôi giết và thấy rằng Chí Chu rất quan trọng với tôi, nó quyết định nhờ em ấy giúp đỡ và mong rằng em ấy có thể bảo vệ nó.
Nó đã trở thành vật phẩm bị nguyền rủa của Chí Chu. Như thế này, tôi sẽ không thể ra lệnh cho nó giết Kỳ Thần nữa. Nó thậm chí còn hành động rất thân mật
với Chí Chu nên nó phải chết —— Đây là những gì tôi đã nghĩ ban đầu nhưng….
Không hổ danh là đứa con của chúng ta. Nó rất thông minh.
Chương 74
_________________
Tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua. Thừa Chí Chu sẽ không vứt bỏ ba món đồ đáng nguyền rủa này. Hai thứ trước đây không thể bị xử lý và anh thà bị giết còn hơn là đưa con gấu đi.
Khi nghĩ đến điều này, anh càng nhìn con gấu, anh càng thích nó. Anh không thể không đưa tay ra xoa đầu nó. Anh thậm chí còn bóp bụng mềm của nó vài lần với nụ cười trên môi. Nếu nó không ăn thịt con quái vật ăn thịt người chỉ vài phút trước, anh thậm chí có thể tiến đến và hôn nó.
“………”
Hai chị em lại càng ghen tị. Kỳ Thần ở phía bên kia lặng lẽ nhìn với một chút ghen tị trong mắt.
Nhưng khác với hai chị em, y ghen tị với con gấu được Thừa Chí Chu cưng nựng.
Y nghĩ lại cảm giác ấm áp mà y đã cảm nhận được khi được Thừa Chí Chu ôm vào lòng lúc trước. Kỳ Thần lông mi khẽ run lên, trong lòng không khỏi tăng
nhanh một chút.
Trong thời khắc nguy hiểm đó, Thừa Chí Chu đã thực sự dùng thân mình để bảo vệ y. Không thể nói rằng y không ngạc nhiên.
Mặc dù anh cũng hiểu rằng đó là một hành động được thực hiện bởi vì Thừa Chí Chu không kiểm soát được và y không chắc nó xuất phát từ trái tim mình bao nhiêu phần trăm, nhưng nếu thì sao?
Điều gì sẽ xảy ra nếu y thực sự có suy nghĩ như vậy? Nếu nó chỉ là một chút…..
Kỳ Thần cụp mắt xuống và các ngón tay khẽ siết lại. Y hiểu rằng mình không nên có những suy nghĩ như vậy nhưng sau khi xem hồ sơ bệnh án, y thực sự không thể không bắt đầu đặt câu hỏi liệu vấn đề liên quan đến xu hướng tình dục của anh có đúng hay không. Thừa Chí Chu có thực sự thích đồng giới không?
Nếu anh thực sự thích đàn ông…
Vậy thì với tư cách là thần tượng của y, anh có nhiều khả năng sẽ thích—-
Kỳ Thần ngạc nhiên trước ý nghĩ này.
Y không dám nghĩ về nó thêm nữa.
Nhưng…..
Ánh mắt y một lần nữa rơi trở lại con gấu nhỏ đang được ôm trong tay Thừa Chí Chu. Với một chút ham muốn, y lại nhìn vào với vẻ ghen tị…..
"Chí Chu."
Với đôi mắt đen và sâu, Bạch Nghiễm gọi và đi tới trước mặt anh. Tuy rằng cậu vẫn đang cười, nhưng đôi mắt cậu lại thâm quầng và áp chế. Giống như biển sâu không thấy dấu vết của ánh sáng, rất ngột ngạt.
Bị nhìn vào như vậy, toàn bộ cơ thể của những con gấu như đông cứng lại. Đôi tay đang nắm chặt Thừa Chí Chu bắt đầu run lên, nhưng nó chỉ khiến cái nhìn chằm chằm của Bạch Nghiễm càng thêm ớn lạnh.
Người đàn ông đẹp trai khẽ nhếch khóe môi, giọng điệu thiếu chút nữa lên tiếng: “Chí Chu cái món đồ đáng nguyền rủa đó rất nguy hiểm. Nó sẽ không tốt đâu. Tôi nghĩ tốt hơn là nên thoát khỏi—— “
"Đợi một chút. Có gì đó không ổn ”.
Thừa Chí Chu nhận thấy rằng con gấu có vẻ không ổn lắm. Nó dường như thực sự sợ hãi điều gì đó. Nó giống như những gì đã xảy ra với con quái vật ăn thịt người trước đó và trong một khoảnh khắc anh không thể không lo lắng rằng một con quái vật khác mạnh hơn sắp xuất hiện. Anh ngay lập tức hỏi: "Pinecone,
em sợ điều gì sao?"
Cơ thể to bằng bàn tay của con gấu run lên, và đôi mắt đen của nó mờ đục như sắp khóc. Nó đau buồn nhìn Thừa Chí Chu và nó đột nhiên kêu lên bằng một giọng nhẹ nhàng: “Mẹ …..Mẹ!”
Thừa Chí Chu: “…..”
Thừa Chí Chu: “……??”
Con gấu sau đó lắc đuôi và ngay lập tức quay lại Bạch Nghiễm và kêu lên: "Cha!"
“….. Cha ơi, xin đừng giết con ……”
Thừa Chí Chu: “……..”
Thừa Chí Chu: “…… Bạch Nghiễm, anh muốn nói gì lúc nãy?”
“…… Anh đang nói.”
Bóng tối trong mắt Bạch Nghiễm lập tức mờ đi và anh lộ ra một nụ cười dịu dàng.
"Không tệ. Em có thể giữ nó."
Thừa Chí Chu ôm con gấu và nhìn nó bám vào ngón tay mình trong khi nhẹ nhàng gọi mình là "mẹ". Vẻ mặt của anh như thể anh bị va chạm mạnh và trong một thời gian dài anh không thể nói được.
"Em………"
Một lúc sau, anh tìm lại được giọng nói của mình nhưng vẫn có chút run rẩy trong đó: "Em có thể nói chuyện?"
Và nó cũng gọi anh là “mẹ” ………. Bản thân điều đó không phải là vấn đề nhưng tại sao nó lại gọi Bạch Nghiễm là "bố"?! Điều này có thể dễ dàng dẫn đến hiểu lầm, okay ……?!
Con gấu chớp mắt vài lần và rên nhẹ. Nó gật đầu nhưng lần này nó không nói. Có vẻ như nó không thể nói rất trôi chảy. Nó thậm chí có thể có một số hạn chế đối với nó chỉ cho phép nó nói trong những trường hợp đặc biệt.
_____________
Nhật ký của Bạch Nghiễm (Phần 24)
Tôi biết tại sao món đồ đáng nguyền rủa đó lại đột nhiên muốn Chí Chu làm chủ nhân của nó. Đó là vì nó sợ bị tôi giết và thấy rằng Chí Chu rất quan trọng với tôi, nó quyết định nhờ em ấy giúp đỡ và mong rằng em ấy có thể bảo vệ nó.
Nó đã trở thành vật phẩm bị nguyền rủa của Chí Chu. Như thế này, tôi sẽ không thể ra lệnh cho nó giết Kỳ Thần nữa. Nó thậm chí còn hành động rất thân mật
với Chí Chu nên nó phải chết —— Đây là những gì tôi đã nghĩ ban đầu nhưng….
Không hổ danh là đứa con của chúng ta. Nó rất thông minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.