Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 78
Huyết Hắc Dương
11/08/2023
Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 78
_________________
Thừa Chí Chu rất ngạc nhiên, và anh ngay lập tức tỉnh dậy khỏi ảo ảnh. Trán đầy mồ hôi lạnh, anh lớn tiếng thở hổn hển.
Anh thấy tấm thẻ mà anh đang cầm trên tay đã rơi xuống đất và dòng chữ “Tạ Nguyên Hoài” trở nên hơi mờ nhạt. Một cơn ớn lạnh mạnh chạy qua lưng khiến anh rùng mình sợ hãi.
Có gì đó không đúng với thẻ này. Lúc nãy, giống như anh đã hoàn toàn bị mê hoặc. Anh thậm chí không có một chút ý thức của chính mình.
Nếu anh nắm tay người đàn ông đó sớm hơn, anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra với anh ……..
Khi ý nghĩ này lướt qua tâm trí Thừa Chí Chu, anh dời tầm mắt và thấy bàn tay mình hiện đang bị một bàn tay thon dài khác nắm chặt. Khoảnh khắc nhìn thấy điều này, anh cảm thấy tim mình gần như bay ra khỏi cổ họng.
May mắn thay, Thừa Chí Chu ngay lập tức nhận ra đó là tay của Bạch Nghiễm. Anh đoán rằng có lẽ là Bạch Nghiễm đã cạy tay anh và lấy mất chiếc thẻ. Một lần
nữa, anh được Bạch Nghiễm cứu.
Nhận ra điều này, Thừa Chí Chu cảm thấy vừa xấu hổ vừa cảm động. Vừa muốn cảm tạ Bạch Nghiễn, anh đột nhiên cảm giác được Bạch Nghiễn dùng ngón tay cái xoa xoa giữa lòng bàn tay.
Sau đó cậu nhấc tay lên và hôn nhẹ lên nó.
“………”
Thừa Chí Chu trợn tròn mắt. Trái tim anh bỗng lỡ nhịp. Anh hoàn toàn choáng váng.
Đôi môi mềm mại áp vào giữa lòng bàn tay anh và nó mang theo cảm giác ngứa ran như điện. Ngoài ra còn có một chút ấm áp và ẩm ướt khiến anh run lên và khiến hơi thở của anh trở nên gấp gáp.
Bạch Nghiễm, đây là …….. Cậu đang làm gì vậy?
Anh ấy đang hôn tay mình ……….?
Suy nghĩ của anh rất hỗn loạn. Phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ rằng có lẽ Bạch Nghiễm cũng đang bị ảo giác nào đó hoặc có lẽ đây là cách duy nhất để cậu có thể cứu anh. Nói tóm lại, chắc hẳn phải có một lý do thuyết phục nào đó để cậu …….hôn ……
Mặc dù anh đã cố hết sức thuyết phục bản thân rằng Bạch Nghiễm đã hôn tay anh là có lý do của cậu, nhưng việc cậu làm vậy đã giáng cho anh một đòn mạnh. Trong một thời gian dài, anh không thể hồi phục sau cú sốc này.
Lúc này, Bạch Nghiễm đã ngẩng đầu lên. Nhìn thấy dáng vẻ đông cứng của Thừa Chí Chu, cậu còn tưởng rằng Thừa Viễn Chu còn đang đắm chìm trong ảo ảnh
của mình còn chưa tỉnh lại chứ đừng nói đến việc anh đã hôn tay mình.
Vẻ mặt u ám của anh trở lại bình thường và cậu ấn xuống vai của Thừa Chí Chu. Cậu gọi bằng một giọng trầm: "Chí Chu."
"………..Ah?"
Thừa Chí Chu định thần lại, hơi ngẩng đầu lên chỉ thấy mình đang nhìn thẳng vào mắt Bạch Nghiễm.
Đôi mắt đen của Bạch Nghiễm vẫn bình lặng và sâu thẳm như biển sâu dưới bầu trời đêm. Mặc dù ban đầu có một chút lạnh lùng, nhưng vì nốt ruồi nước mắt ở khóe mắt, nó khiến nó trông có chút quyến rũ. Lúc này, nó đang nhìn Thừa Chí Chu với một chút ấm áp.
“Em tỉnh rồi à? Em cảm thấy thế nào?" Bạch Nghiễm quan tâm hỏi. “Lúc nãy em ……….Chí Chu?”
Lời nói của anh dừng lại khi anh nhìn thấy Thừa Chí Chu đột nhiên ngồi xổm xuống, vùi đầu vào vòng tay anh. Nghĩ rằng có điều gì đó không đúng, nụ cười trên môi cậu tắt dần và anh nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì. Lúc nãy tôi chỉ thấy ảo giác và cảm thấy hơi chóng mặt ……..Để tôi nằm như thế này một chút ”.
Thừa Chí Chu tuyệt vọng vùi đầu trong khi tim đập thình thịch. Anh không muốn Bạch Nghiễm nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng bừng của mình.
Anh không hiểu tại sao mình lại có phản ứng như vậy. Điều này không nên xảy ra. Rõ ràng Bạch Nghiễm không phải là phụ nữ. Chỉ là một người bạn đang hôn tay anh thôi mà sao anh lại thấy xấu hổ thế này ……
Đúng rồi. Chắc chắn là vì anh không quen thân mật với một người khác. Nếu là người khác hôn tay anh, anh nhất định cũng sẽ xấu hổ không nên nghĩ nhiều
…….
Thấy rằng Bạch Nghiễm không phản ứng nhiều với nó; như không có chuyện gì xảy ra, nó chỉ có nghĩa là nụ hôn lúc nãy không mang ý nghĩa hay cảm xúc gì đặc
biệt đằng sau nó.
Vậy tại sao cậu lại hôn tay mình? Có phải vì ảo giác chỉ bị phá vỡ bởi một nụ hôn? Không thể nào. Thật quá ngu ngốc …….
Thừa Chí Chu đoán rộng rãi và cảm thấy rằng suy nghĩ trước đó đã đi quá xa khỏi mục tiêu. Nhưng khi nghĩ về điều đó, khả năng của chính mình là hôn boss để
xóa dấu vết để các kỹ năng tương tự khác không thể tồn tại.
Quên đi. Thay vì lo lắng về điều đó một mình, anh cũng có thể hỏi Bạch Nghiễm trực tiếp. Thật vô nghĩa khi đưa ra những phỏng đoán không mục đích về
nó. Dù sao
…….
Dù sao, cả Bạch Nghiễm và bản thân đều là trai thẳng. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, giữa họ sẽ chỉ có tình bạn trong sáng.
Thừa Chí Chu xoa mặt, khi cảm thấy hơi nóng trên mặt đã giảm đi đáng kể, anh dùng đầu gối chống đỡ rồi đứng dậy. Với ánh mắt dịu dàng, Bạch Nghiễm đưa
tay ra đỡ.
Chương 78
_________________
Thừa Chí Chu rất ngạc nhiên, và anh ngay lập tức tỉnh dậy khỏi ảo ảnh. Trán đầy mồ hôi lạnh, anh lớn tiếng thở hổn hển.
Anh thấy tấm thẻ mà anh đang cầm trên tay đã rơi xuống đất và dòng chữ “Tạ Nguyên Hoài” trở nên hơi mờ nhạt. Một cơn ớn lạnh mạnh chạy qua lưng khiến anh rùng mình sợ hãi.
Có gì đó không đúng với thẻ này. Lúc nãy, giống như anh đã hoàn toàn bị mê hoặc. Anh thậm chí không có một chút ý thức của chính mình.
Nếu anh nắm tay người đàn ông đó sớm hơn, anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra với anh ……..
Khi ý nghĩ này lướt qua tâm trí Thừa Chí Chu, anh dời tầm mắt và thấy bàn tay mình hiện đang bị một bàn tay thon dài khác nắm chặt. Khoảnh khắc nhìn thấy điều này, anh cảm thấy tim mình gần như bay ra khỏi cổ họng.
May mắn thay, Thừa Chí Chu ngay lập tức nhận ra đó là tay của Bạch Nghiễm. Anh đoán rằng có lẽ là Bạch Nghiễm đã cạy tay anh và lấy mất chiếc thẻ. Một lần
nữa, anh được Bạch Nghiễm cứu.
Nhận ra điều này, Thừa Chí Chu cảm thấy vừa xấu hổ vừa cảm động. Vừa muốn cảm tạ Bạch Nghiễn, anh đột nhiên cảm giác được Bạch Nghiễn dùng ngón tay cái xoa xoa giữa lòng bàn tay.
Sau đó cậu nhấc tay lên và hôn nhẹ lên nó.
“………”
Thừa Chí Chu trợn tròn mắt. Trái tim anh bỗng lỡ nhịp. Anh hoàn toàn choáng váng.
Đôi môi mềm mại áp vào giữa lòng bàn tay anh và nó mang theo cảm giác ngứa ran như điện. Ngoài ra còn có một chút ấm áp và ẩm ướt khiến anh run lên và khiến hơi thở của anh trở nên gấp gáp.
Bạch Nghiễm, đây là …….. Cậu đang làm gì vậy?
Anh ấy đang hôn tay mình ……….?
Suy nghĩ của anh rất hỗn loạn. Phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ rằng có lẽ Bạch Nghiễm cũng đang bị ảo giác nào đó hoặc có lẽ đây là cách duy nhất để cậu có thể cứu anh. Nói tóm lại, chắc hẳn phải có một lý do thuyết phục nào đó để cậu …….hôn ……
Mặc dù anh đã cố hết sức thuyết phục bản thân rằng Bạch Nghiễm đã hôn tay anh là có lý do của cậu, nhưng việc cậu làm vậy đã giáng cho anh một đòn mạnh. Trong một thời gian dài, anh không thể hồi phục sau cú sốc này.
Lúc này, Bạch Nghiễm đã ngẩng đầu lên. Nhìn thấy dáng vẻ đông cứng của Thừa Chí Chu, cậu còn tưởng rằng Thừa Viễn Chu còn đang đắm chìm trong ảo ảnh
của mình còn chưa tỉnh lại chứ đừng nói đến việc anh đã hôn tay mình.
Vẻ mặt u ám của anh trở lại bình thường và cậu ấn xuống vai của Thừa Chí Chu. Cậu gọi bằng một giọng trầm: "Chí Chu."
"………..Ah?"
Thừa Chí Chu định thần lại, hơi ngẩng đầu lên chỉ thấy mình đang nhìn thẳng vào mắt Bạch Nghiễm.
Đôi mắt đen của Bạch Nghiễm vẫn bình lặng và sâu thẳm như biển sâu dưới bầu trời đêm. Mặc dù ban đầu có một chút lạnh lùng, nhưng vì nốt ruồi nước mắt ở khóe mắt, nó khiến nó trông có chút quyến rũ. Lúc này, nó đang nhìn Thừa Chí Chu với một chút ấm áp.
“Em tỉnh rồi à? Em cảm thấy thế nào?" Bạch Nghiễm quan tâm hỏi. “Lúc nãy em ……….Chí Chu?”
Lời nói của anh dừng lại khi anh nhìn thấy Thừa Chí Chu đột nhiên ngồi xổm xuống, vùi đầu vào vòng tay anh. Nghĩ rằng có điều gì đó không đúng, nụ cười trên môi cậu tắt dần và anh nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì. Lúc nãy tôi chỉ thấy ảo giác và cảm thấy hơi chóng mặt ……..Để tôi nằm như thế này một chút ”.
Thừa Chí Chu tuyệt vọng vùi đầu trong khi tim đập thình thịch. Anh không muốn Bạch Nghiễm nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng bừng của mình.
Anh không hiểu tại sao mình lại có phản ứng như vậy. Điều này không nên xảy ra. Rõ ràng Bạch Nghiễm không phải là phụ nữ. Chỉ là một người bạn đang hôn tay anh thôi mà sao anh lại thấy xấu hổ thế này ……
Đúng rồi. Chắc chắn là vì anh không quen thân mật với một người khác. Nếu là người khác hôn tay anh, anh nhất định cũng sẽ xấu hổ không nên nghĩ nhiều
…….
Thấy rằng Bạch Nghiễm không phản ứng nhiều với nó; như không có chuyện gì xảy ra, nó chỉ có nghĩa là nụ hôn lúc nãy không mang ý nghĩa hay cảm xúc gì đặc
biệt đằng sau nó.
Vậy tại sao cậu lại hôn tay mình? Có phải vì ảo giác chỉ bị phá vỡ bởi một nụ hôn? Không thể nào. Thật quá ngu ngốc …….
Thừa Chí Chu đoán rộng rãi và cảm thấy rằng suy nghĩ trước đó đã đi quá xa khỏi mục tiêu. Nhưng khi nghĩ về điều đó, khả năng của chính mình là hôn boss để
xóa dấu vết để các kỹ năng tương tự khác không thể tồn tại.
Quên đi. Thay vì lo lắng về điều đó một mình, anh cũng có thể hỏi Bạch Nghiễm trực tiếp. Thật vô nghĩa khi đưa ra những phỏng đoán không mục đích về
nó. Dù sao
…….
Dù sao, cả Bạch Nghiễm và bản thân đều là trai thẳng. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, giữa họ sẽ chỉ có tình bạn trong sáng.
Thừa Chí Chu xoa mặt, khi cảm thấy hơi nóng trên mặt đã giảm đi đáng kể, anh dùng đầu gối chống đỡ rồi đứng dậy. Với ánh mắt dịu dàng, Bạch Nghiễm đưa
tay ra đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.