Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 331: Ngoại truyện 1 – Truyện cổ tích đẫm máu (18)
Huyết Hắc Dương
11/08/2023
Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Ngoại truyện 1 – Truyện cổ tích đẫm máu (18)
_________
Người thanh niên ôm anh im lặng hồi lâu. Sau đó anh ta chậm rãi lên tiếng: "Bất chấp tất cả những điều mà cha ta và ta làm, bất chấp những nỗ lực của chúng ta để bảo vệ Thành phố Ngọc lục bảo và những nỗ lực của chúng ta để giúp đỡ những người tị nạn …….."
Giọng anh ta càng lúc càng trầm lắng: "Nhưng càng như vậy, ta càng cảm thấy bất lực. Chắc hẳn một điều gì đó khủng khiếp đang chờ đợi chúng ta. Đến lúc đó, có lẽ toàn bộ lục địa này sẽ bị tiêu diệt mất ……."
Thừa Chí Chu không thể nói gì sau khi nghe những lời đó. Anh ôm Chrisis lại và trái tim anh như chùng xuống.
Anh biết điềm báo của Chrisis sẽ trở thành sự thật và anh ta sợ điều đó sẽ xảy ra rất sớm.
Nhưng đối với anh, anh sẽ chỉ có cơ hội quay trở lại nếu sự hỗn loạn xảy ra và thời gian và không gian bị bóp méo.
Chrisis đã rất mệt mỏi. Sau khi tắm rửa đơn giản, anh ta ngủ thiếp đi. Thừa Chí Chu nằm bên cạnh anh ta nhưng anh không thể ngủ được. Anh lặng lẽ nhìn lên trần nhà. Một lúc sau, hệ thống đột nhiên kêu lên.
【Ta đã phát hiện ra sự bóp méo thời gian. Nó ở gần đây!】
Gì?
Thừa Chí Chu lập tức ngồi dậy. Anh cạy chăn chạy ra ngoài. Chỉ bằng cách vượt qua phạm vi biến dạng thời gian, hệ thống mới có thể mượn sức mạnh của mình để chuyển anh đến một nghìn năm trong tương lai.
Cơn mưa lớn vẫn chưa dứt trong đêm khuya nhưng để có thể trở về Thừa Chí Chu cũng không quan tâm nhiều đến điều đó.
Khi bước qua cổng chính của dinh thự và nhìn ra cơn bão bên ngoài, anh nhớ mình vẫn chưa đưa cho lãnh chúa với những lọ thuốc mà anh đã hứa. Anh cũng đã bỏ lại chiếc áo choàng ma thuật trong phòng ngủ của Chrisis.
Ngay cả khi biết lọ thuốc này sẽ không giúp ích được gì nhiều, Thừa Chí Chu vẫn lặng lẽ để lại một vài lọ trong phòng khách và kèm theo chỉ dẫn cho lãnh chúa trong phòng của ông ta nên đổ nó vào nguồn nước chính của thị trấn.
Sau đó anh quay trở lại phòng ngủ của Chrisis và lấy chiếc áo choàng ma thuật. Vừa định cất vào ba lô của hệ thống, đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, sau lưng liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng.
"Em đi đâu?"
Thừa Chí Chu ngạc nhiên. Anh nhìn lại và thấy mình bắt gặp vẻ mặt băng giá của Chrisis. Anh ta vô cảm nhìn anh nhưng trong giọng nói có một sự tức giận mạnh mẽ.
"Em muốn rời khỏi ta, còn không có định nói cái gì?"
"Tôi……."
Thừa Chí Chu mở miệng, nhưng anh không thể nói anh chỉ muốn đi vào phòng tắm vì quần áo của anh đã bị nước mưa làm ướt đẫm. Rõ ràng là anh đã đi ra ngoài và chỉ quay lại để lấy chiếc áo choàng ma thuật.
"Em muốn chạy trốn? Có phải vì em không thể chế tạo ra ma dược để chữa bệnh dịch?"
Người thanh niên nhìn thấy vẻ mặt bối rối của anh, anh ta nhẹ nhàng nói: "Đã thế thì không cần phải sợ, không làm được cũng không sao. Có ta ở đây thì không ai ‘khiển trách’ em đâu. "
Thừa Chí Chu trán đổ mồ hôi. Anh không thể giải thích cho mình. Anh chỉ có thể kích hoạt thẻ dịch chuyển và dịch chuyển cách xa cả chục mét. Cầm chiếc áo choàng ma thuật, anh bỏ chạy. Anh không có thời gian cất nó vào ba lô.
Nhưng Chrisis cũng đã học phép thuật. Nhìn thấy anh vẫn đang trốn tránh, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Anh ta nắm lấy cây đũa phép của mình và cũng dịch chuyển đến. Anh ta đuổi theo Thừa Chí Chu trong khi gọi lính canh ngăn Thừa Chí Chu lại.
Thừa Chí Chu lảng tránh chỗ này chỗ kia khi anh chạy ngang qua dinh thự. Làm theo chỉ dẫn của hệ thống, cuối cùng anh cũng thoát ra khỏi tòa nhà và trốn vào cơn mưa tối tăm. Khi anh đang tìm một lối thoát, cơn mưa đột ngột dừng lại và bầu trời quang đãng.
“Tách, tách…..”
Những giọt mưa rơi xuống từ cơ thể Thừa Chí Chu. Anh ngơ ngác đứng dưới sân không hiểu sao trời lại tạnh mưa.
"Không cho em ấy chạy thoát!"
Chrisis đuổi theo với vẻ tức giận. Các lính canh đã bao vây Thừa Chí Chu. Anh ta nói với một giọng băng giá: "Đừng nghĩ đến việc đi đâu cả. Chỉ cần ở bên cạnh ta."
Tại thời điểm này, thẻ vẫn bị nguội và không thể sử dụng được. Thừa Chí Chu cảnh giác nhìn những người lính canh đang dần đến gần mình. Ngay khi đang cảm thấy choáng ngợp, anh nhận thấy vũng nước trên mặt đất phản chiếu ánh sáng đỏ như máu.
Mây đen trên bầu trời dần tan biến và ánh sáng đỏ như máu chiếu xuống. Không ai biết tại sao ánh trăng bỗng chuyển sang màu đỏ như máu. Tất cả đều nhìn lên và ngay lập tức kêu lên kinh hoàng.
Những ngôi sao trên bầu trời đêm lần lượt biến mất. Tại một số thời điểm, ngay cả mặt trăng đã biến mất. Thay vào đó, nó được thay thế bằng một quả bóng màu đỏ như máu. Từ trung tâm, nó tách ra mở. Như thể một con quái vật to lớn đã mở mắt, để lộ nhãn cầu màu đỏ của nó.
"Vinh hạnh ……. Vinh hạnh …….."
Ngoại truyện 1 – Truyện cổ tích đẫm máu (18)
_________
Người thanh niên ôm anh im lặng hồi lâu. Sau đó anh ta chậm rãi lên tiếng: "Bất chấp tất cả những điều mà cha ta và ta làm, bất chấp những nỗ lực của chúng ta để bảo vệ Thành phố Ngọc lục bảo và những nỗ lực của chúng ta để giúp đỡ những người tị nạn …….."
Giọng anh ta càng lúc càng trầm lắng: "Nhưng càng như vậy, ta càng cảm thấy bất lực. Chắc hẳn một điều gì đó khủng khiếp đang chờ đợi chúng ta. Đến lúc đó, có lẽ toàn bộ lục địa này sẽ bị tiêu diệt mất ……."
Thừa Chí Chu không thể nói gì sau khi nghe những lời đó. Anh ôm Chrisis lại và trái tim anh như chùng xuống.
Anh biết điềm báo của Chrisis sẽ trở thành sự thật và anh ta sợ điều đó sẽ xảy ra rất sớm.
Nhưng đối với anh, anh sẽ chỉ có cơ hội quay trở lại nếu sự hỗn loạn xảy ra và thời gian và không gian bị bóp méo.
Chrisis đã rất mệt mỏi. Sau khi tắm rửa đơn giản, anh ta ngủ thiếp đi. Thừa Chí Chu nằm bên cạnh anh ta nhưng anh không thể ngủ được. Anh lặng lẽ nhìn lên trần nhà. Một lúc sau, hệ thống đột nhiên kêu lên.
【Ta đã phát hiện ra sự bóp méo thời gian. Nó ở gần đây!】
Gì?
Thừa Chí Chu lập tức ngồi dậy. Anh cạy chăn chạy ra ngoài. Chỉ bằng cách vượt qua phạm vi biến dạng thời gian, hệ thống mới có thể mượn sức mạnh của mình để chuyển anh đến một nghìn năm trong tương lai.
Cơn mưa lớn vẫn chưa dứt trong đêm khuya nhưng để có thể trở về Thừa Chí Chu cũng không quan tâm nhiều đến điều đó.
Khi bước qua cổng chính của dinh thự và nhìn ra cơn bão bên ngoài, anh nhớ mình vẫn chưa đưa cho lãnh chúa với những lọ thuốc mà anh đã hứa. Anh cũng đã bỏ lại chiếc áo choàng ma thuật trong phòng ngủ của Chrisis.
Ngay cả khi biết lọ thuốc này sẽ không giúp ích được gì nhiều, Thừa Chí Chu vẫn lặng lẽ để lại một vài lọ trong phòng khách và kèm theo chỉ dẫn cho lãnh chúa trong phòng của ông ta nên đổ nó vào nguồn nước chính của thị trấn.
Sau đó anh quay trở lại phòng ngủ của Chrisis và lấy chiếc áo choàng ma thuật. Vừa định cất vào ba lô của hệ thống, đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, sau lưng liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng.
"Em đi đâu?"
Thừa Chí Chu ngạc nhiên. Anh nhìn lại và thấy mình bắt gặp vẻ mặt băng giá của Chrisis. Anh ta vô cảm nhìn anh nhưng trong giọng nói có một sự tức giận mạnh mẽ.
"Em muốn rời khỏi ta, còn không có định nói cái gì?"
"Tôi……."
Thừa Chí Chu mở miệng, nhưng anh không thể nói anh chỉ muốn đi vào phòng tắm vì quần áo của anh đã bị nước mưa làm ướt đẫm. Rõ ràng là anh đã đi ra ngoài và chỉ quay lại để lấy chiếc áo choàng ma thuật.
"Em muốn chạy trốn? Có phải vì em không thể chế tạo ra ma dược để chữa bệnh dịch?"
Người thanh niên nhìn thấy vẻ mặt bối rối của anh, anh ta nhẹ nhàng nói: "Đã thế thì không cần phải sợ, không làm được cũng không sao. Có ta ở đây thì không ai ‘khiển trách’ em đâu. "
Thừa Chí Chu trán đổ mồ hôi. Anh không thể giải thích cho mình. Anh chỉ có thể kích hoạt thẻ dịch chuyển và dịch chuyển cách xa cả chục mét. Cầm chiếc áo choàng ma thuật, anh bỏ chạy. Anh không có thời gian cất nó vào ba lô.
Nhưng Chrisis cũng đã học phép thuật. Nhìn thấy anh vẫn đang trốn tránh, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Anh ta nắm lấy cây đũa phép của mình và cũng dịch chuyển đến. Anh ta đuổi theo Thừa Chí Chu trong khi gọi lính canh ngăn Thừa Chí Chu lại.
Thừa Chí Chu lảng tránh chỗ này chỗ kia khi anh chạy ngang qua dinh thự. Làm theo chỉ dẫn của hệ thống, cuối cùng anh cũng thoát ra khỏi tòa nhà và trốn vào cơn mưa tối tăm. Khi anh đang tìm một lối thoát, cơn mưa đột ngột dừng lại và bầu trời quang đãng.
“Tách, tách…..”
Những giọt mưa rơi xuống từ cơ thể Thừa Chí Chu. Anh ngơ ngác đứng dưới sân không hiểu sao trời lại tạnh mưa.
"Không cho em ấy chạy thoát!"
Chrisis đuổi theo với vẻ tức giận. Các lính canh đã bao vây Thừa Chí Chu. Anh ta nói với một giọng băng giá: "Đừng nghĩ đến việc đi đâu cả. Chỉ cần ở bên cạnh ta."
Tại thời điểm này, thẻ vẫn bị nguội và không thể sử dụng được. Thừa Chí Chu cảnh giác nhìn những người lính canh đang dần đến gần mình. Ngay khi đang cảm thấy choáng ngợp, anh nhận thấy vũng nước trên mặt đất phản chiếu ánh sáng đỏ như máu.
Mây đen trên bầu trời dần tan biến và ánh sáng đỏ như máu chiếu xuống. Không ai biết tại sao ánh trăng bỗng chuyển sang màu đỏ như máu. Tất cả đều nhìn lên và ngay lập tức kêu lên kinh hoàng.
Những ngôi sao trên bầu trời đêm lần lượt biến mất. Tại một số thời điểm, ngay cả mặt trăng đã biến mất. Thay vào đó, nó được thay thế bằng một quả bóng màu đỏ như máu. Từ trung tâm, nó tách ra mở. Như thể một con quái vật to lớn đã mở mắt, để lộ nhãn cầu màu đỏ của nó.
"Vinh hạnh ……. Vinh hạnh …….."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.