Tôi Dùng Huyền Học Đi Phá Án

Chương 7:

Viễn Du Đích Ngư

16/10/2023

Tên đầy đủ của Huyên Huyên là Kiều Huyên Huyên, cô ấy là trợ lý nghệ sĩ mới được bổ nhiệm. Vốn dĩ trước kia cô ấy phải đi công tác là vì để cùng đi thông cáo với nghệ sĩ.

Trước lúc đi cô nhờ bạn trai chăm sóc chó cưng của mình, nào ngờ bạn trai cố tình nhốt Ưu Ưu ngoài thang máy, khiến nó bị dây xích siết cổ đến chết.

“Tôi đã xem camera giám sát ở thang máy, khi Ưu Ưu bị siết cổ và giãy giụa, hắn ta còn đang ở trong thang máy cười.” Huyên Huyên vừa bật khóc, vừa vuốt ve chó cưng của mình qua không khí.

Hạ Anh không biết cách an ủi người khác, chỉ đưa cho cô ấy một ly nước trái cây.

Cô gái này khóc đến mức cô sợ cô ấy bị mất nước.

Kiều Huyên Huyên uống ừng ực ly nước trái cây mát lạnh, cuối cùng cũng ngừng khóc, tức giận nói: “Tôi đã chia tay anh ta rồi, tôi không thể tiếp tục ở cạnh tên biến thái cặn bã ấy được nữa. Cảm ơn cô, Hạ Anh, nếu cô không nhắc nhở tôi, có lẽ bây giờ tôi vẫn chẳng biết gì.”

“Ưu Ưu rất đáng yêu.” Hạ Anh duỗi tay vuốt lông sau lưng của lông vàng.

Hâm mộ với việc Hạ Anh có thể trực tiếp chạm vào Ưu Ưu, Kiều Huyên Huyên cẩn thận nói: “Hạ Anh, cô có phải “cái loại” thiên sư trong truyền thuyết không?”

Hạ Anh thấy buồn cười, “cái loại” là loại nào?”

“Cái loại cực kỳ lợi hại ý!” Huyên Huyên hơi phấn khích nói, “Nghe nói thiên sư hiểu biết trời đất quỷ thần, còn có thể trảm yêu trừ ma.”

“Tôi không phải.” Hạ Anh chỉ mới tu luyện “ngưng khí quyết” mà thôi, không thể có khả năng lợi hại như thiên sư. Hơn nữa cô cũng không có hứng thú đi “trảm yêu trừ ma”.

Kiều Huyên Huyên nghĩ rằng Hạ Anh đang khiêm tốn, cô nhìn con chó lông vàng đang nằm bên chân mình mà thở dài, “Đại sư Hạ, cô nghĩ Ưu Ưu kiếp sau sẽ đầu thai thành gì?”

Hạ Anh lắc đầu, “Không biết.”

Cô không phải quan ở địa phủ, tất nhiên không biết Ưu Ưu sẽ đi vào con đường luân hồi nào.

“Tôi hy vọng kiếp sau Ưu Ưu có thể đầu thai thành người, đỡ phải chịu khổ như kiếp này.” Kiều Uyên Uyên chống cằm, buồn bã nói.

“Con người chưa chắc đã hạnh phúc hơn động vật, còn về kiếp sau nó sẽ đầu thai thành gì, thì phải xem vận may của nó.”

Hạ Anh đối với phương diện này rất thờ ơ. Bất kể là ai, chỉ cần uống chén canh Mạnh Bà, chuyện cũ năm xưa sẽ hoàn toàn bị lãng quên, cần gì phải quan tâm nhiều đến thế.

“Cũng đúng.”

Những lời này nói xong chưa đầy một tuần, Hạ Anh lại gặp phải âm sai, lại còn là người lần trước.

Chỉ thấy hắn tay cầm xiềng xích, theo sau là một vài hồn ma, vội vàng bước qua.

“Chờ một chút.” Hạ Anh dùng chân nguyên gọi lại hắn.

Vô Yến nghe thấy Hạ Anh gọi, bước chân dừng lại, quay đầu hành lễ với Hạ Anh, “Đại nhân có việc gì cần sai bảo?”

Thái độ của âm sai quá mức cung kính, làm Hạ Anh thụ sủng nhược kinh*, vội nói: “Tôi không phải đại nhân gì cả…..Chỉ là có việc cần ngài hỗ trợ.”

*: được yêu thương mà khiếp sợ

Vô Yến chắp tay đáp: “Đại nhân có gì cứ việc phân phó.”

Hạ Anh không biết tất cả âm sai đều như vậy, hay do cô có điểm gì đó đặc biệt, cũng không quá mức rối rắm, phóng linh hồn Ưu Ưu ra, giải thích: “Đây là hồn ma tôi vô tình gặp được, nhờ ngài đưa nó đến nơi cần đến.”

Vô Yến liếc nhìn lông vàng, phát hiện linh hồn nó rất chắc chắn, thầm cảm thấy nó may mắn, “Vâng, đại nhân.”



Thấy Vô Yến đã khóa kỹ linh hồn Ưu Ưu và chuẩn bị đi, Hạ Anh thử hỏi: “Có thể để lại thông tin liên lạc không? Nếu sau này xảy ra chuyện tương tự…..chúng ta có thể thuận tiện liên lạc.”

Hạ Anh nghĩ, âm sai có lẽ dựa vào việc câu hồn để “tích góp công trạng”? Cô cũng coi như đang giúp hắn? Nếu không cô cũng không biết vì sao âm sai lại lịch sự với mình như vậy.

Vô Yến sửng sốt, vội vàng lấy ra một chuỗi lục lạc từ túi áo, “Nếu đại nhân có việc cần sai bảo Vô Yến, chỉ cần lắc lục lạc là được.”

Hạ Anh cầm lục lạc, lắc nhẹ, chỉ thấy lục lạc “Đanggg” một tiếng, phát ra âm thanh vang dội như chuông lớn. Cô vội vàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện mọi người không phản ứng gì, hiển nhiên là không nghe thấy tiếng lục lạc.

Nhìn vẻ ngoài, chiếc lục lạc này có lẽ là một loại pháp khí.

Thấy Hạ Anh không phân phó gì khác, Vô Yến hành lễ, cùng âm hồn biến mất tại chỗ.

Sau khi trở về, Hạ Anh nói với Kiều Huyên Huyên về việc Ưu Ưu đã bị âm sai mang đi.

Kiều Huyên Huyên cảm ơn Hạ Anh, đôi mắt hoe đỏ.

Hạ Anh vỗ vai cô ấy, “Cô cũng đừng quá đau buồn, đi luân hồi sớm đối với Ưu Ưu là chuyện tốt.”

“Tôi biết. Có thể ở cạnh Ưu Ưu một thời gian, tôi đã rất thỏa mãn rồi.” Kiều Huyên Huyên lau nước mắt, nhẹ nhàng nói: “Mấy hôm nay đem đến cho cô rất nhiều phiền phức, tôi cũng nên trở về chăm chỉ làm việc. Lại không trở về, người đại diện sẽ mắng tôi chết. Đại sư Hạ, cô thấy tôi xui xẻo thế này, không biết có bùa phòng trừ vận đen không, bán cho tôi một tấm với!”

“Tôi không vẽ bùa chú.” Hạ Anh cười bất đắc dĩ.

Ngưng khí quyết chỉ có công pháp tu luyện và một số pháp thuật, không có phương pháp vẽ bùa.

Nhưng mà, Hạ Anh vẫn lấy ra một viên linh châu, đưa cho Kiều Huyên Huyên, “Cô đeo cái này bên người, giảm bớt mệt nhọc, còn có công hiệu an thần.”

Linh khí trong linh châu tuy ít, nhưng đó là đối với tu giả. Còn đối với người thường, nó có tác dụng bồi bổ thân thể. Mấy hôm nay cảm xúc của Kiều Huyên Huyên lên xuống thất thường, sắc mặt tiều tụy, linh châu này vừa vặn có thể giúp cô ấy khôi phục.

Kiều Huyên Huyên cầm linh châu như bảo bối, soi dưới ánh mặt trời. Linh châu hơi trong suốt, mơ hồ có thể thấy chấm sáng bên trong, trông rất mộng ảo.

“Oa, đẹp quá! Hạt châu này có phải đắt lắm không? Hạ Anh, tốn bao nhiêu tiền? Để tôi chuyển cho cô!”

Gia cảnh Kiều Huyên Huyên không tệ, hơn nữa cô ấy cũng không thiếu tiền tiêu. Hơn nữa Hạ Anh giúp mình nhiều đến thế, tất nhiên không thể lấy không đồ của người ta.

Hạ Anh không để ý xua tay, “Không đáng bao nhiêu tiền, cô cứ cầm lấy đi.”

Có ngưng khí quyết, muốn ngưng tụ bao nhiêu linh châu cũng được. Điều duy nhất cần chú ý là, không thể dùng pháp quyết lặp đi lặp lại ở một nơi, nếu không sẽ hút hết linh khí gần đó.

“Sao thế được!”

Kiều Huyên Huyên bướng bỉnh muốn đưa tiền, Hạ Anh không thay đổi được cô ấy, đành nhận một chút.

………..

Một tháng tiếp theo, thành phố H không xảy ra án mạng nghiêm trọng nào nữa. Tuy nhiên có một số vụ án cố ý gây thương tích, yêu cầu pháp y giám định vết thương của nạn nhân.

Hạ Anh và Sầm Y Đồng vẫn đang trong thời gian thực tập, tất nhiên không đủ tư cách đưa ra báo cáo giám định. Vì vậy hầu hết trường hợp các cô đều đi theo Nhuế Quân, Trương Hi Minh để làm trợ thủ và học tập. Còn về vị pháp y khác trong phòng, người mà mới “Chỉ nghe danh, chưa từng gặp mặt”, nghe nói đã ra ngoài học tập 3 tháng, cũng sắp đến lúc trở về rồi.

Hôm nay, khi Hạ Anh đang viết báo cáo trong phòng, Lăng Sảng vừa trở về sau chuyến công tác đã đến tìm cô.

“Hạ Anh, cuối tuần rảnh không? Chúng tôi muốn đến trang trại ở thành phố G bên cạnh chơi, bà muốn đi cùng không?” Lăng Sảng mời.



Hạ Anh nghĩ nghĩ, gần đây thời gian rảnh cô đều dùng để tu luyện. Ép mình chặt quá cũng sẽ ảnh hưởng đến tu hành, đi chơi cũng tốt.

Hơn nữa, linh khí trong thành phố quá loãng, về cơ bản cô vẫn tu luyện bằng cách hấp thu trọc khí. May mắn rằng vụ án của Ngưu Trí Cường lần trước đã giúp cô tích lũy một ít oán khí và âm khí, nếu không tiến độ tu luyện còn chậm nữa.

“Ok, khi nào chúng ta xuất phát? Đến đó bằng cách nào?”

“Tổng cộng có 7,8 người, Tiểu Đinh và Trí Hưng sẽ đưa chúng ta qua đó. Trang trại cạnh biển, nghe nói hải sản rất rẻ, chúng ta có thể mua về rồi nhờ ông chủ chế biến.”

Đã sắp xếp ổn thỏa, Hạ Anh cũng không có ý kiến gì, sảng khoái đồng ý.

“Còn Y Đồng thì sao? Cậu có đi không?” Lăng Sảng hỏi Sầm Y Đồng.

Sầm Y Đồng lắc đầu: “Nhà tôi có tí việc, cuối tuần phải về nhà.”

“Vậy hẹn lần sau đi cùng nhau.”

……..

Tới sáng thứ bảy, mọi người tập hợp đúng giờ.

Hạ Anh chào hỏi từng đồng nghiệp trước khi lên xe, phát hiện buổi đi chơi hôm nay có 5 nam 3 nữ. Trong số các đồng nghiệp nam, cô chỉ quen biết Tiểu Đinh, những người còn lại cũng không biết quá nhiều. Ngoại trừ cô và Lăng Sảng, cô gái còn lại làm việc trong văn phòng, tên Quan Duyệt.

Dáng người Quan Duyệt hơi béo, nhưng rất đáng yêu, tính cách mềm như bông, vừa nhìn là thấy dễ kết thân. Quan hệ của cô ấy và Lăng Sảng không tồi, vừa gặp đã ríu rít nói chuyện với nhau.

“Đồ cổ” Hạ Anh lắng nghe một lúc, thấy rằng họ đang bàn luận về một gameshow rất nổi tiếng dạo gần đây.

“Bà có xem chương trình “Khiêu chiến vô hạn khủng bố” gần đây không? Tui rất thích Thẩm Hòa An!” Lăng Sảng mở app video trong điện thoại cho Quan Duyệt xem, “Đây, là anh ấy!”

“Xem xem!” Quan Duyệt hưng phấn ngó qua, “Tui cũng thích An An nhất, anh ấy chắc chắn là người chơi chất lượng cao, thông minh quá đi! Hơn nửa manh mối đều là anh ấy tìm được. Hơn nữa, tuy rằng tuổi của anh ấy nhỏ nhất, nhưng lá gan lại lớn nhất, người khác đều bị dọa phát khóc, còn anh ấy thậm chí không nhăn mày một chút nào!”

“Đúng đúng!” Lăng Sảng click mở một đoạn video ngắn, “Tập hôm qua hài nhất đoạn này này. Đại Hách đường đường là một người đàn ông cao to 1 mét 8, vậy mà bị nhân viên dọa tới mức ôm đùi An An không buông, cuối cùng bị An An mạnh mẽ kéo đi…..”

“Đoạn này tui cười chớt…..” Quan Duyệt ngồi một bên “há há há há”, cười mất sạch hình tượng.

Hạ Anh xem một đoạn, cũng không nhịn được cười.

Ngôi sao tên Thẩm Hòa An kia chỉ mới 17, 18 tuổi, mặt mày tinh xảo. Còn ngôi sao gọi là “Đại Hách” kia, dáng người cao lớn, vậy mà nhát như thỏ. Một chút “gió thổi cỏ lay” liền ôm thiếu niên tinh xảo kia kêu mama.

Sự tương phản quá lớn…….

Tiểu Đinh ngồi đằng trước nghe cuộc trò chuyện của các cô, nhịn không được nói chen vào: “Chương trình kia tôi cũng xem, chẳng có tí khó khăn nào. Nếu là tôi, một giây liền có thể qua cửa.”

Lăng Sảng mắt trợn trắng, nhịn không được dỗi lại: “Cậu chỉ được cái mạnh miệng! Cậu đứng xem đương nhiên cảm thấy nó không khó, nếu là cậu chơi, có khi còn không bằng những ngôi sao khách mời kia đâu!”

“Anh Sảng, chị đừng xem thường tôi thế,” Tiểu Đinh bất mãn nói, “Dù gì tôi cũng là ‘ngôi sao phá án’ tương lai của đội, một trò chơi nhỏ tí sao có thể làm khó tôi.”

“‘ngôi sao phá án’ thường xuyên bị đội trưởng Hầu mắng đến máu chó phun đầy đầu?” Lăng Sảng bĩu môi, “Có quỷ mới tin cậu.”

“Nhắc đến phá án,” Tiểu Đinh quay xuống nhìn thoáng qua Lăng Sảng, “Nghe nói vụ án ở trấn Đại Lương các chị vừa đi điều tra hôm trước rất có ý, kể tụi này nghe với.”

“Nói một chút cũng được, nhưng tôi chỉ chọn những thứ có thể nói thôi đấy, chi tiết vụ việc thì đừng hỏi nhiều, đội trưởng Hầu không cho.”

“Nội quy chúng ta đều biết, đừng úp úp mở mở, nói đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Dùng Huyền Học Đi Phá Án

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook